Chương 35:Anh đứng ở đó, nhìn cô thắng.

Edit:Ninh Hinh

Vì Giản Linh là người mới nên luật chơi có chút thay đổi. Hai người sẽ chơi ba ván. Chỉ cần cô thắng một ván thì cô sẽ được tính là người chiến thắng.

Tôn Gia Kỳ khéo léo chọn một cây gậy, chỉ cần xoay cổ tay một cái, cây gậy đã rơi đều vào tay cô ta. Cô ta cúi xuống thử đánh, tay trái tạo thành một bàn tay bắc cầu chuẩn trên bàn, tay phải cầm gậy cố đẩy qua đẩy lại vài lần. Một tiếng giòn tan, viên bi trắng đánh thẳng ra ngoài, viên bi đỏ ở xa đã chính xác vào túi dưới.

"Đánh rất đẹp", Cô thầm nghĩ, kỹ thuật này quá đủ để đánh bại cô rồi.

Thật ra trình độ của Tôn Gia Kỳ chỉ ở mức trung bình. Cô ta chỉ muốn cảnh cáo cô nên mới giả vờ hiểu biết như vậy. Không ngờ, cô ta lại may mắn đến vậy, quả bóng thử lại diễn ra suôn sẻ như thế. Cô ta kiêu ngạo đứng dậy, xoay gậy một cách tùy ý bằng ngón trỏ, dựa vào bàn và nhìn cô với vẻ khinh thường, định gây áp lực tâm lý cho cô, "Đây là vòng dành cho người mới, vì vậy cô sẽ là người giao bóng đầu tiên."

Cô ta cố tình đặt bóng lệch tâm.

Cô không để ý đến sự khiêu khích của cô ta. Cô cầm gậy một cách vụng về, cúi xuống và nhắm vào tâm của quả bóng trắng, và đưa nó ra ngoài một cách quyết đoán. Đầu gậy trượt, và quả bóng lăn ra nhẹ nhàng, và không ai trong số họ vào. Những chàng trai đang xem la ó từng người một.

"Mọi người, chúng ta hãy cược theo luật cũ nhé? Tôi cược chị dâu cũ của tôi thắng!"

"Tôi cược chị dâu cũ của tôi thắng, tôi cược năm trăm!"

Họ đoán cô chắc chắn sẽ thua, hầu như không ai đặt cược về cô cả. Mặc dù Tôn Gia Kỳ rất không hài lòng với từ "cũ" trong miệng họ, nhưng lại bởi vì bọn họ đặt cược mà càng ngày càng đắc ý. Cô ta ưu nhã nghiêng người như một màn trình diễn, đem mặt đẹp nhất hướng về phía Giang Minh Tranh, sau đó tự tin đẩy cần, liên tục ghi hai quả bóng.

Tiếng reo hò vang lên khắp nơi, Tôn Gia Kỳ đứng dậy và ném một cái nhìn khiêu khích về phía cô, cô ta mong đợi nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn hoặc tức giận của đối phương, nhưng Giản Linh chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, như thể điều đó không liên quan gì đến cô.

Giang Minh Tranh cũng bình tĩnh như cô. Anh dựa vào tường, chơi với một bình nước đá trong tay. Thấy vậy, anh chỉ hơi cong môi. Sau khi mọi người đặt cược xong, anh chậm rãi nói, "Tôi cược Giản Linh thắng. Tôi cược hai vạn."

Toàn bộ khán giả im lặng trong vài giây.

Cô không khỏi nhíu mày nhìn anh, nghĩ rằng, anh bị sao vậy? Làm sao cô có thể thắng được? Anh lấy thẻ ngân hàng ra và ấn vào một đống tiền mặt. Anh quay lại và đi ngang qua cô. Cô không khỏi thì thầm, "Tôi thực sự trước đây chưa từng chơi. Tôi không thể thắng được."

" Chuyện đó liên quan gì đến tôi." Anh cười khẽ một tiếng, khom lưng tới gần bên tai cô, động tác tự nhiên đem mái tóc của cô đặt ở sau tai," Thắng tiền này tính cho em, thua cũng tính cho em, chính em suy nghĩ thật kỹ có nên thắng hay không."

Cô trừng mắt nhìn anh một cách tức giận, gần như muốn chửi thề. Ý anh là nếu cô thua, hai vạn mà anh đã mất sẽ là tính cho cô sao? Cái quái gì thế! Anh ta muốn đánh cược, tại sao phải bắt cô gánh hậu quả sau đó? Hơn nữa, cô không có tiền!

"Tôi không có tiền!" Cô nghiến răng.

"Không có tiền thì đừng thua." Anh cười càng sâu hơn, "Cố lên nào, bạn học Giản."

Hai người hạ giọng thật thấp, trong môi trường ồn ào khó có thể nghe thấy. Người ngoài chỉ nghĩ rằng hai người thân mật mập mờ, quan hệ của họ rất đáng chú ý. Tôn Gia Kỳ bị kích thích đến mức mắt cô ta đỏ lên, và cô ta đã bỏ lỡ cú đánh tiếp theo. Cô ta vô thức nhìn phản ứng của Giản Linh, nhưng cô vẫn như vậy.

Cô không hề thất vọng vì đối thủ mất lượt, cũng không hề tự hào về cách đánh của mình. Cô ta không hiểu sao lại có chút hoảng loạn, tự hỏi liệu cô có phải đang giả vờ ngốc không. Ngón tay cô ta nắm chặt cây gậy, nhìn chằm chằm vào động tác của cô, thậm chí không dám chớp mắt.

Cú đánh tiếp theo của cô vẫn như bình thường - trượt. Tôn Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy và bắt đầu suy nghĩ dưới áp lực của hai vạn. Cô nhớ lại những kỹ năng mà Giang Minh Tranh đã dạy cô trong khi quan sát những thay đổi trên bàn. Cô hiểu trò chơi theo cách của riêng mình. Trong mắt cô, bi-a không còn là một môn thể thao đơn giản nữa, mà là một môn bao gồm tốc độ, góc và độ quay.

Khi hai quả cầu va chạm, mối quan hệ giữa góc tới và góc phản xạ là gì?

Sự khác biệt giữa việc đánh vào phần trên và phần dưới của quả bóng trắng là gì?

Góc lệch sẽ thay đổi thế nào khi hai quả bóng va chạm do lực khác nhau?

Cô liệt kê những câu hỏi trong đầu và thử đi thử lại. Những người không biết lý do sẽ nghĩ rằng cô không tiến triển gì khi xem cô chơi. Chỉ có Giang Minh Tranh nhìn thấy điều gì đó. Anh nheo mắt quan sát Giản Linh, phát hiện ra rằng mỗi lần cô chơi, cô đều đang xác minh một phỏng đoán nào đó.

Hành vi có vẻ không hề có kết cấu, hết lần này đến lần khác, nhưng thực tế lại có một kế hoạch khác.

Cơ của Giản Linh lại vẽ một vòng cung, lần này có vòng xoáy ngang. Quả bóng trắng chạm vào bi mục tiêu, nhưng lại nảy ra khỏi mép bàn và kỳ lạ rơi vào túi dưới cùng.

"Đẹp quá!" Cô không khỏi cười thầm, đôi mắt hơi sáng lên vì phấn khích.

Giang Minh Tranh dựa vào tường, xoay bình nước trong lòng bàn tay thành một vòng tròn rồi từ từ dừng lại. Anh thấy mắt cô sáng lên ngay lập tức, và đột nhiên anh hơi mất tập trung.

Nhưng ngay sau đó, tiếng reo hò lập tức vang lên xung quanh họ-Tôn Gia Kỳ đã đánh hòa,.

Ván thứ hai đã diễn ra. Anh lấy lại tinh thần, mở nắp bình nước đưa cho cô. Anh cầm bình nước trên tay đã lâu, giờ đã mất đi độ mát. Cô dường như vẫn đắm chìm trong sự phấn khích của bàn thắng tuyệt vời vừa rồi. Cô hiếm khi không đề phòng anh. Cô nhấp một ngụm nước, thậm chí còn lịch sự nói lời cảm ơn.

"Còn một ván cuối cùng nữa." Anh nhắc nhở, giọng nói vô thức trở nên nhẹ hơn.

"Tôi biết rồi." Khí thế của cô bị kiềm chế, biểu cảm trở lại vẻ bình thản, như thể sự tự tin vừa thắng của cô chưa từng xuất hiện. Nhưng anh biết rằng lúc này, Giản Linh là thợ săn bình tĩnh nhất ở đây, còn Tôn Gia Kỳ là con mồi. Cô ta nghĩ rằng mình đã giành được chiến thắng, nhưng không biết rằng cô ta đã nằm trong lòng bàn tay của cô. Giang Minh Tranh lùi lại một bước,rồi đột nhiên dừng hẳn lại,anh đứng ở đó, nhìn cô thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro