Chương 36:Xin chúc mừng,trận đầu người thắng là em
Edit:Ninh Hinh
Vào đầu ván thứ ba, khí thế của Giản Linh có chút không bình thường. Lúc đầu, Tôn Gia kỳ không coi trọng, nghĩ rằng cô chỉ may mắn , nhưng sau khi chơi hai ván, cô phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Bàn thắng khó khăn đó không thể ghi được bằng may mắn. Nhìn lại Giản Linh, cô có đôi mắt sắc sảo và động tác gọn gàng. Có thể nói là bộc lộ tài năng, nơi nào còn có sự câu nệ, luận tâm.
Về mặt tinh thần , Tôn Gia kỳ kém xa Giản Linh. Cô ta dần hoảng loạn và tinh thần sụp đổ khi chơi. Cô ta phạm một số lỗi liên tiếp. Những người đã đặt cược vào cô ta bắt đầu trở nên lo lắng, sợ rằng họ sẽ mất tất cả tiền cược.
Nhưng xu thế suy tàn không còn vãn hồi dược nữa. Tôn Gia Kỳ miễn cưỡng đuổi theo một quả bóng, sau đó liền tan rã. Cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía, Giản Linh chơi ổn định và không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để lật ngược thế cờ.
Khi quả bóng đen rơi vào túi một cách giòn giã, cô cảm thấy nhịp tim của mình tăng tốc rõ rệt. Cô là một người không bao giờ chịu thừa nhận thất bại, và bất kỳ hình thức chiến thắng nào cũng có thể khiến cô phấn khích. Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài trong vài giây, cô rõ ràng nhận ra rằng thắng hay thua trong trò chơi này thực ra chẳng có ý nghĩa gì.
"Mẹ kiếp! Anh Tranh, hai người đang cùng nhau giăng bẫy à?"
Trong phòng vang lên tiếng than vãn.
"Đúng vậy, người mới chơi sao có thể chơi tốt như vậy được? Mười phút là học được sao? Chắc chắn là đùa!"
Lông mày anh tràn đầy ý cười, anh chế giễu không thương tiếc: "Các cậu không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được." Anh gọn gàng thu thập tất cả tiền cược trên bàn. Đống tiền dày ước tính sơ sơ cũng phải hơn năm nghìn tệ, anh đưa cho Giản Linh. Giản Linh vô thức lùi lại một bước, lắc đầu từ chối: "Tôi không cần."
"Tại sao không cần?" Anh nhíu mày.
"Đây không phải là tiền của tôi." Giản Linh nói bằng giọng điệu kiên quyết. Số tiền này là của anh và nhóm bạn của anh. Ai biết được đó có phải là tiền sạch không? Cô nghĩ chắc chắn đó là tiền bẩn.
Nụ cười trên khuôn mặt anh dần biến mất. Anh rất không thích bị người khác từ chối. Bất cứ thứ gì anh cho đi, dù tốt hay xấu, người đó đều phải lấy.
"Nhận"Anh giơ xấp tiền lên và lặp lại từng chữ một: "Tôi đã nói, đây là cho em."
Sắc mặt của anh trầm đến rõ ràng, Giản Linh mím môi, sau khi do dự một lúc, cô không muốn làm anh khó chịu vì những chuyện vặt vãnh như vậy. Cô hít một hơi , đưa tay ra nhận lấy xấp tiền và nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Sau đó anh nhếch khóe môi lên một cách thỏa mãn. Anh quay lại, đặt tay trái lên vai cô một cách tự nhiên và ôm cô vào lòng. Anh dựa vào cô một cách lười biếng và chấp nhận sự rửa tội bằng ánh mắt của khán giả.
"Em rất lợi hại." Anh khen cô.
Hai tay cô siết chặt, sau đó cô thả lỏng cơ thể mà không phát ra tiếng động, "Chỉ là may mắn thôi."
Tôn Gia Kỳ đang chìm đắm trong sự không tin, và cuối cùng cô ta đã lấy lại được lý trí vào lúc này. Cô ta tức giận vô thức muốn tấn công, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như bang của anh, làm cho câm miệng, cô ta hiểu rõ anh, biết lúc nào có thể tùy hứng, lúc nào nên thu liễm.
Giờ phút này, anh không hy vọng bị mất hứng.
Cô ta mím môi oán hận, tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Minh Tranh bằng ánh mắt si mê lại thống khổ, nhưng đáng tiếc anh không hề để ý đến cô ta. Anh cười và nói vào tai cô. Không biết nói cái gì, Giản Linh phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, nhưng Giang Minh Tranh chẳng những không tức giận, ngược lại càng cao hứng bóp eo cô.
"Vẫn còn phần thưởng nữa!" Có người lớn tiếng nhắc nhở, "Anh Tranh không thể chối nợ."
"Tôi không chối."
Anh nhìn xuống gò má sạch sẽ của cô và nói bằng giọng điệu mơ hồ. Anh vòng tay qua eo cô bằng một tay, đột nhiên bế cô đến chỗ Trác Nghiên ngồi. Giản Linh giật mình, vô thức vòng tay qua cổ anh. Anh thích hôn cô như vậy vì vừa tiện vừa dễ, lại có thể hôn sâu hơn. Giản Linh đã chuẩn bị cho điều này, cô kiềm chế không buông tay. Giang Minh Tranh nói, "Nhắm mắt lại.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không muốn gây thêm phiền phức. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự tra tấn này và rời đi. Lông mi cô run rẩy nhẹ nhàng, trái tim của anh như được một chiếc lông vũ chạm vào. Anh ngứa ngáy cúi đầu hôn cô, xung quanh có rất nhiều tiếng la ó. Giản ngoan ngoãn khác thường, để cho anh cạy môi và răng cô ra. Cô trút hết mình, linh hồn cô lơ lửng trên không trung, và quan sát tất cả mọi thứ từ xa. Nhưng anh dường như không hài lòng với sự thụ động của cô. Anh cắn môi cô và ép cô trở về với thực tại. Anh cần cô đáp lại anh, và cần những phản ứng cuồng nhiệt và điên cuồng hơn.
Sự tấn công của anh đột nhiên trở nên dữ dội, và cô dần không thể theo kịp nhịp điệu và dần dần không thở được . Anh cố tình buông tay trước khi cô ngạt thở, cho cô một chút thời gian để thở, sau đó lại nhanh chóng tiếp tục. Sau nhiều lần tra tấn, cô cảm thấy rất tức giận. Cô cũng cắn anh, nhưng kiểm soát sức mạnh và không dám để anh chảy máu.
Đúng vậy, thật sảng khoái.
Thân thể anh hưng phấn, trong lòng không yên, đột nhiên ôm lấy eo Giản Linh, sải bước đi về phía phòng nghỉ.
"Anh làm gì vậy! Thả tôi xuống!" Giản Linh hoảng loạn giãy dụa, hai chân đạp mạnh vào không trung.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của anh khàn khàn, bắp tay căng cứng. Những người xung quanh lập tức hiểu ý, cười ha ha tránh đường ra cho anh. Có người huýt sáo: "Anh Tranh, bình tĩnh một chút, cái giường rách nát trong phòng nghỉ kia có thể lắc không nổi mấy cái!"
"Vẫn còn hai mươi phút nữa là đến giờ băng đảng Trung Liên, anh, anh nhanh lên một chút!"
"Anh muốn tôi trông cửa giúp anh không? Tôi hứa sẽ không nghe lén, ha ha ha."
"Cút đi!" Giang Minh Tranh cười mắng, nhưng thực ra không tức giận, "Canh giữ nơi này cho tốt."
"Được! Từ từ hưởng thụ đi!" Mọi người cười ha hả đáp lại, nhìn hai bóng người biến mất trong phòng khách. Giản Linh bị anh đặt lên giường, mặt lạnh nhắc nhở anh, "Giang Minh Tranh, đừng quên lời hứa với tôi."
Anh khẽ cười, "Không được phạm pháp, không được phạm tội, không ngủ với người khác, tôi nhớ, tôi tuân thủ, nhưng điều này không ngăn cản được tôi vui vẻ. Hay là em cảm thấy không ngại khi hôn tôi trước mặt bọn họ, hoặc là không ngại thổi kèn cho tôi trước mặt họ?"
Khuôn mặt Giản Linh đỏ bừng vì tức giận, "Lúc nào anh cũng dùng những thứ này để tra tấn người khác, anh chỉ có thể làm được như vậy thôi sao?"
"Năng lực của tôi chính là khiến em ngoan ngoãn." Anh không để ý đến sự khiêu khích của cô, nắm tay cô cởi quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, giống như đang dụ dỗ người yêu, "Mở miệng ra, Giản Linh..." Giản Linh rất xa lạ, anh dẫn dắt cô lấy lòng anh, nhưng cô lại hoảng loạn, nước mắt đầm đìa trên mặt. Giang Minh Tranh bị tra tấn đến mức vô cùng khó chịu, cuối cùng đành miễn cưỡng bọc trong lòng bàn tay rồi lấy ra. Giản Linh ghê tởm đi rửa sạch. Cô dùng nước rửa tay ba lần, nhưng vẫn cảm thấy mùi hôi thối còn vương lại. Cô hận không thể cạo sạch một lớp da trên người mình. Giang Minh Tranh hai tay chống ở trên giường, vui vẻ nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt híp lại thỏa mãn, hồi tưởng lại cảnh thân mật vừa rồi, trong lòng khẽ rung động một cái, đột nhiên nói: " Chúc mừng em, trận đầu thắng lợi."
"Cái gì?" Giản Linh nghi hoặc quay đầu lại.
Trong lòng Giang Minh Tranh nghĩ đến chuyện đứng đầu kỳ thi khai giảng của cô, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành, "Thi đấu bi - a."
"Không có gì đáng mừng." Giản Linh cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng. Cô lau tay, buộc lại mái tóc rối bù, quay người đứng trước mặt anh, "Sáu tấm ảnh, tôi sẽ xem anh xóa chúng."
Giang Minh Tranh cười lạnh, như thể đang cười sự thận trọng của cô, nhưng thấy hôm nay Giản Linh đặc biệt ngoan ngoãn, anh phối hợp mở điện thoại, mở album , xóa sáu tấm ảnh trước mặt cô. Giản Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Em không muốn ở lại đây chơi một lúc sao?" Anh hứng thú giữ cô ở lại.
Tay của cô đã đặt ở then cửa, nghe vậy quay đầu lại xem, “Nếu tôi ở lại anh sẽ xóa ảnh chụp ?”
Giang Minh Tranh châm biếm một tiếng, “Lòng tham của em cũng nhiều quá rồi đi.”
“Vậy thì tôi không có gì muốn ở lại.” Cô kéo cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa vẫn là những người đó, từng người biếng nhác mà chơi, bọn họ như là đang đợi người nào, thường thường cảnh giác mà nhìn cửa, nghe thấy phòng nghỉ động tĩnh, lại động tác nhất trí nhìn về phía cô, dùng một loại ánh mắt trần trụi, nghiền ngẫm nhìn cô từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra một chút tình cảm mãnh liệt vừa mới qua đi .
Cô im lặng đi qua họ,khi đi ngang qua Tôn Gia Kỳ , đối phương nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu, “Cô chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Giản Linh trào phúng cười, bước chân cô không dừng lại, ngay cả một người tàn nhẫn như Giang Minh Tranh chuyên dùng thủ đoạn bẩn thỉu lên người cô, cô còn không bỏ ở trong mắt, tại sao cô phải sợ Tôn Gia Kỳ.
Nhung nhung đang ở trong ngực Tề Hiểu Đông giơ bàn tay lên cho anh ta xem bộ móng mà cô ta mới làm, thấy Giản Linh tính toán muốn đi, cô tựa hồ muốn đứng lên đưa, nhưng bị Tề Hiểu Đông dùng sức kéo một chút, lại quăng ngã trở về.
Giản Linh cầm lấy túi, không chút dấu vết mà ấn dừng ghi âm.
Khi cô đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài trời đã tối hẳn. Cô nghênh diện đụng phải một đám đàn ông hùng hổ , cầm đầu là một người mặt mài hung tợn, rất giống kiểu lúc nào cũng muốn tìm người đánh lộn, chờ bọn họ vào tiệm bida, Giản Linh mới như suy tư gì mà quay đầu lại, đây là người Giang Minh Tranh đang đợi ?
Là kẻ thù sao?
Cô vừa đi vừa nghĩ, phía sau có một cái cái đuôi nhỏ thấy cô cúi đầu, không hề cảnh giác mà chuyển mắt qua bên kia, chỉ một cái quay đầu đã không thấy người.
Cậu ta kinh hoàng nhìn trái phải tìm kiếm, Giản Linh đột nhiên từ phía sau tiến lại gần , dùng con đao gấp của cô kề sát vào phía sau eo cậu ta, “Cậu là ai, đi theo tôi làm gì?”
“Đừng động tay đừng động tay!” Giọng nói non nớt lại mạc danh quen thuộc.
Cô nhăn mày, nương theo đèn đường đi nhìn mặt cậu ta, là tên ăn trộm đêm đó,người bị Giang Minh Tranh cắt đi một ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro