Chương 37:Thông tin hữu ích
Tên trộm tên là Âu Dương Trác, còn chưa tới 16 tuổi.
Giản Linh mời cậu ta đi ăn KFC, cậu ta chỉ cắn vài miếng là đã ăn xong một cái hamburger, giống như đã đói từ lâu.
"Cảm ơn... chị." Cậu ta mơ hồ nói cảm ơn, vội vàng gặm đùi gà.
Cô đẩy lon Coca về phía cậu ta, ánh mắt rơi vào ngón tay út đang quấn băng gạc dày. Mấy ngày nay không thay, băng gạc rất bẩn. Cậu ta bị thương bao lâu rồi? Cô có chút mơ mơ màng màng. Tính đến hôm nay đã là ngày thứ hai mươi, cô đã nằm mơ thấy ác mộng suốt hai mươi ngày.
"Chị và Giang Minh Tranh có quan hệ gì... nấc cụt?" Âu Dương Trác ăn xong, híp mắt, ngồi phịch xuống ghế nấc cụt.
"Không có quan hệ gì cả." Cô thản nhiên nói.
"Nói dối." Âu Dương Trác hừ lạnh một tiếng, cậu ta nghiêng người về phía trước, lộ ra vẻ mặt "bắt được đuôi của cô", "Tôi đã chạm trán anh ta hai lần, và đã thấy chị tìm anh ta".
Hai lần?
Cô nhướn mày.
Khi cô ra khỏi hội sở, cô phát hiện có người theo dõi mình. Thì ra không phải người do Giang Minh Tranh phái đến, mà là Âu Dương Trác?
Tại sao cậu ta lại theo dõi cô? Hay là người cậu ta đang theo dõi là Giang Minh Tranh? Cô không trả lời lời cậu ta, mà hỏi: "Vậy thì mối quan hệ của cậu và Giang Minh Tranh là gì?"
"Anh ta và tôi có thể có mối quan hệ gì!" Khuôn mặt Âu Dương Trác đầy hận thù. Cậu ta giơ tay phải lên, "Anh ta và tôi là kẻ thù! Anh ta chặt một ngón tay của tôi và khiến tôi tàn tật. Tôi muốn anh ta chết!" Cậu ta cười toe toét khi nói đến câu cuối cùng, điều đó buồn cười đến mức khó hiểu. Giản Linh không thể không cười.
"Cười cái gì!" Âu Dương Trác đột nhiên nổi giận, "Chị không tin tôi, chị cho rằng tôi đang khoác lác sao?"
Cô lắc đầu, ngừng cười, "Tôi không cười."
"Chị có cười!" Những nam sinh còn trẻ như cậu ta rất coi trọng danh dự, không chịu nổi bị người khác coi thường. Âu Dương Trác hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt lon Coca lên bàn, "Chị cho rằng Giang Minh Tranh rất lợi hại sao? Tôi nói cho chị biết, lão đại của tôi còn lợi hại hơn nhiều. Sớm muộn gì lão đại của tôi cũng sẽ báo thù cho tôi, lúc đó tôi sẽ chặt đứt một cánh tay của anh ta để báo thù!"
Giản Linh giật mình, một khuôn mặt đầy vẻ thù địch lập tức hiện lên trong đầu, cô thử dò xét: "Lão đại của cậu?Người vừa mới vào phòng bi-a?"
"Đúng vậy!" Âu Dương Trác vẻ mặt kiêu ngạo, "Lão đại của tôi là Trương Vĩnh, chị đã nghe nói qua chưa? Khu Trung Liên trước kia là lãnh địa của anh ấy, còn Giang Minh Tranh thì chẳng là gì cả. Sớm muộn gì, chúng tôi cũng sẽ khiến anh ta không thể sống sót ở khu vực này!" Edit: Ninh Hinh(fb: Ninh Hinh House)
Trung Liên, đây là lần thứ ba cô nghe đến khu vực này. Lần đầu tiên là lúc Đa Mễ rủ cô đi chơi, lần thứ hai là lúc nghe có người nhắc đến ở phòng bi-a của Giang Minh Tranh.
Trước kia ở đó có một khu nhà máy cũ. Không ai nhớ tên đầy đủ của nó. Thế hệ cũ đã quen gọi là "Trung Liên". Sau đó, tòa nhà nhà máy đã bị phá hủy và xây dựng lại thành một trung tâm giải trí thương mại. Mặc dù đã đổi tên, nhưng mọi người vẫn quen gọi là Trung Liên. Nói chung, ngay cả phòng bi-a của Giang Minh Tranh cũng thuộc về Trung Liên.
Trương Vĩnh trông chưa đến 25 tuổi. Anh ta có xuất thân gì? Tại sao anh ta nói rằng Trung Liên là lãnh địa của mình?
"Cậu đang khoe khoang." Cô giả vờ bình tĩnh và thử, "Cậu có biết cha của Giang Minh Tranh là ai không?"
"Giang Hải, mọi người đều biết ông ta." Âu Dương Trác hạ giọng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Chị cho rằng Giang Minh Tranh là ai? Anh ta chỉ là một đứa con hoang do tình nhân sinh ra, ngay cả cửa chính của Giang gia cũng không vào được, chỉ có thể lừa gạt những người không biết sự thật từ bên ngoài. Chị có tin không, ở Giang gia, lão đại của tôi còn có thể ngồi ăn cơm, nhưng Giang Minh Tranh chỉ có thể ăn cứt."
Giang Minh Tranh là một đứa con hoang?! Cô sửng sốt, đôi mắt hơi mở to, hỏi: "Làm sao cậu biết được lai lịch của Giang Minh Tranh? Quan hệ giữa lão đại cậu và Giang gia là gì?"
"Lão đại của tôi..." Âu Dương Trác há miệng, đột nhiên phản ứng lại, cảnh giác nhìn cô, "Sao chị hỏi nhiều thế? Chị và Giang Minh Tranh có quan hệ gì? Chẳng lẽ chị là người anh ta phái đi dò thám?"
"Tất nhiên là không phải." Sự hận thù hiện lên trên khuôn mặt cô đúng lúc. Lúc này, cùng chung hận thù với Âu Dương Trác là cách tốt nhất để gần gũi và lấy thông tin. Cô nói, "Tôi cũng có thù với anh ta."
"Anh ta đe dọa tôi." Cô cắn môi, khó khăn nói, "Anh ta chụp ảnh tôi."
Nghe thấy từ "ảnh", Âu Dương Trác đột nhiên nhớ lại chuyện đêm đó. Mặc dù sợ chết khiếp, nhưng cậu vẫn mơ hồ nhớ ra Giang Minh Tranh đã bảo cô cởi quần áo?
Cậu ta lập tức cảm thấy đồng cảm với cô. "Không sao, đợi đến khi chúng tôi giết Giang Minh Tranh, tôi sẽ giúp chị lấy lại ảnh." Âu Dương Trác vỗ ngực trấn an cô, nhưng đáng tiếc lúc này bụng cậu ta lại kêu lên, khí thế của cậu ta đột nhiên yếu đi. Không nói gì, cô gọi người phục vụ gọi thêm một suất ăn. Âu Dương Trác có chút ngượng ngùng, cậu ta đi theo Trương Vĩnh, không có việc làm, chỉ có thể dựa vào trộm cắp vặt để kiếm sống, ngày nào qua ngày đó, và hôm nay cậu ta chưa ăn gì cả, thực sự rất đói.
Vừa mới ăn xong, cậu ta đã không thể chờ đợi để lấy nó, nhưng cô đột nhiên rụt tay lại. Âu Dương Trác vớ tay nhưng không lấy được gì, cậu nhìn cô với vẻ bối rối.
"Cậu muốn ăn thì cứ ăn." Cô thương lượng với cậu ta, "Cậu biết mọi thứ về Giang Minh Tranh, vậy cậu kể cho tôi nghe mọi thứ về anh ta được không."
"Không vấn đề gì." Cậu ta liếm môi một cách thèm thuồng, đôi mắt cậu ta tràn đầy ham muốn đối với burger. Chuyện của Giang Minh Tranh không phải là bí mật trong giới của họ, "Nhưng--" Cậu ta dành thời gian liếc nhìn cô, "Tại sao chị lại muốn biết tất cả những điều này?"
Cô không trả lời, cô đẩy thức ăn qua và nhấn mạnh: "Hãy suy nghĩ kỹ đi, càng nhiều càng tốt."
Âu Dương Trác không biết nhiều, cậu ta nghe tất cả từ Trương Vĩnh và những người anh em khác. Mẹ của Giang Minh Tranh đã mất cách đây hơn mười năm. Khi còn sống, bà là một quý bà hộp đêm. Người ta nói rằng bà rất xinh đẹp. Sau khi tiếp cận Giang Hải, bà quyết tâm trở thành chim hoàng yến của anh ta. Chưa đầy một năm, bà đã mang thai Giang Minh Tranh. Đáng tiếc, sau khi sinh con xong, bà ta trở nên quá tham vọng. Bà không còn chỉ cần nhà cửa, xe cộ là đủ,mà bà còn muốn có danh phận.
Giang Hải cho rằng bà tham lam, nên không để ý đến bà, không để ý đến Giang Minh Tranh. Mãi đến khi người phụ nữ kia uống rượu đến chết, Giang Hải mới đưa Giang Minh Tranh đi. Tuy nhiên, ông không đưa anh về nhà họ Giang mà chỉ giao cho một người anh em đáng tin cậy chăm sóc. Tuy nhiên, không phải Giang Hải thực sự tàn nhẫn, mà là vợ ông ta khá có thế lực vào thời điểm đó. Ông ta đã kiếm được bộn tiền từ sự hỗ trợ của bố vợ trong những năm đầu đời, và ông ta phải dựa vào gia đình họ, vì vậy ông ta không dám làm mất lòng vợ mình. Giang Minh Tranh lớn lên cùng với những người anh em của Giang Hải, những người này hoặc là mở sòng bạc hoặc là cho vay tiền với lãi suất cao. Những đứa trẻ lớn lên trong một môi trường như vậy tất nhiên không thể lớn lên trở thành người tốt. Khi anh mười ba mười bốn tuổi, anh đã nổi tiếng trong thế giới ngầm vì sự hung ác của mình - trong khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang đánh nhau, anh dám cầm dao rựa đuổi người qua mấy con phố. Nếu không phải Giang Hải đứng sau giật dây, những chuyện này đã đủ để anh vào tù hơn mười năm.
Sau khi vào trung học, anh ta đột nhiên trở nên khiêm tốn và dần dần kiềm chế sự tàn nhẫn của mình. Anh ta thay đổi từ tàn nhẫn trước mặt mọi người thành độc ác trong bóng tối, không dễ dàng để bất kỳ ai nhìn thấy nhược điểm của anh ta. Cuối cùng, Giang Hải cũng chịu dành chút thời gian để chia sẻ với người con trai này. Có lẽ để đền bù,ông ta đã cho tiền và lãnh thổ, và từ từ để Giang Minh Tranh tham gia quản lý một số địa bàn. Nhưng Giang Minh Tranh thủ đoạn cứng rắn, không cho người ta đường sống, nhất định phải chiếm hết tất cả chỗ tốt, anh chen chân phá hủy cửa hàng của Trương Vĩnh, hai người từ đó kết thù với nhau.
Và mối thù của Trương Vĩnh với Giang Minh Tranh không chỉ có vậy. Cô của Trương Vĩnh là Trương Tùy là vợ của Giang Hải. Hai người này được coi là cuộc đấu tranh nội bộ của nhà họ Giang, vì vậy Trương Vĩnh không sợ Giang Minh Tranh. Đằng sau anh ta là Trương Tùy và con trai bà là Giang Minh Lệ, và những gì họ muốn tranh đoạt không chỉ đơn giản là địa bàn.
"Chị hiểu rồi chứ?" Âu Dương Trác ợ một tiếng, vẻ mặt đắc ý: "Ông chủ của tôi thật sự không để Giang Minh Tranh vào mắt. Chúng tôi chỉ là chưa phải lúc động vào anh ta thôi. Đến lúc đó, thời cơ đến, anh ta sẽ bị chúng tôi đè bẹp như một con gián."
"Cậu định làm gì?" Giản Linh vẫn đang sắp xếp thông tin, vô thức hỏi theo cách của mình, "Anh định thu thập chứng cứ và đưa anh ta vào tù sao?"
"Tất nhiên là không." Âu Dương Trác nhìn cô với vẻ mặt như thể cô đang nói vớ vẩn gì vậy, "Không dễ để có được chứng cứ về Giang Minh Tranh, và tại sao cảnh sát lại can thiệp vào chuyện của chúng tôi? Điều đó sẽ phá vỡ quy tắc của thế giới ngầm."
Cô sửng sốt và tỉnh táo lại. Bọn côn đồ tin vào việc ăn miếng trả miếng và bạo lực chống lại bạo lực, và việc gọi cảnh sát đó là chuyện chỉ có người bình thường làm. Cô có chút thất vọng. Âu Dương Trác nhìn vẻ mặt của cô và đột nhiên hỏi, "Chị có bằng chứng về tội ác của Giang Minh Tranh, phải không?"
"Không được sao?" Cô lặng lẽ nhìn cậu ta. Âu Dương Trác lúc đầu thấy buồn cười, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, thái độ của cậu ta dần trở nên nghiêm túc. Cậu ta cau mày, "Chị không được đâu, điều này không thể, anh ta nhất định sẽ không để lộ hoặc để chị bắt được nhược điểm nào, ngay cả lão đại của tôi cũng không thể bắt anh ta."
Không thử thì làm sao biết là không thể?
Người ta sẽ thả lỏng, chỉ cần thả lỏng thì sẽ có cơ hội. Giản Linh không giải thích, bắt đầu thu dọn rác trên bàn. "Ăn no chưa? Muốn mang đồ ăn về không?"
"Không cần." Âu Dương Trác lúc này mới cảm thấy no. Cậu ta thỏa mãn xoay cổ, vô tình chạm vào vết thương. Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó vì đau. Cô nhìn anh ta thêm hai lần nữa, đột nhiên lấy hết tiền mà Giang Minh Tranh đưa cho cô từ trong túi ra đưa cho Âu Dương Trác.
"Chị làm gì vậy?" Âu Dương Trác hoảng sợ, chỉ mua chút tin tức mà thôi, không phải cô đã trả tiền cho bữa ăn rồi sao.
"Đây là những gì cậu đáng được hưởng. Đi băng bó kỹ ngón tay của mình để tránh nhiễm trùng." Cô đặt tiền lên bàn.
Âu Dương Trác nhìn chằm chằm vào chồng tiền, yết hầu của cậu ta lăn lên lăn xuống. Số tiền này đủ để cậu ta sống tự do trong một thời gian - cậu ta không cần phải mạo hiểm để ăn cắp hay cướp bóc, và cậu ta vẫn có thể hành động như một tay chơi lớn trước mặt anh em mình. Nhưng ngón tay của cậu ta lơ lửng trên không trung, và cậu ta không thể duỗi chúng ra. Không hiểu sao, nếu số tiền này là do người khác đưa, cậu ta đã cất vào túi từ lâu rồi. Nhưng mà là Giản Linh... Cậu ta có ấn tượng tốt với Giản Linh, hơn nữa chuyện đêm đó luôn khiến cậu ta có cảm giác đồng cảm với cô, cho nên sau khi nhận ra cô, cậu ta không nhịn được đi theo cô, không nhịn được muốn hỏi cô và Giang Minh Tranh có quan hệ gì.
"Chuyện này... Chuyện này có hơi quá đáng không?" Giọng nói cậu ta khô khốc, cậu ta cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng mắt lại dán chặt vào tờ tiền, không thể dời đi, "Tôi chỉ đưa cho chị một ít thông tin..."
Giản Linh khẽ cười, "Không muốn thì vứt đi."
Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại lấy điện thoại ra, "Thêm bạn bè và để lại số liên lạc. Nếu có tin tức gì khác về Giang Minh Tranh, cậu có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ trả tiền."
"Ồ, được." Âu Dương Trác lấy ra một chiếc điện thoại cũ. Sau khi thêm vào, Giản Linh đứng dậy đi ra ngoài. Tối nay cô đã có rất nhiều thông tin hữu ích, phải mất thời gian để nghe lại bản ghi âm trong máy ghi âm. Cô phải quay lại và sắp xếp lại thật nhanh. Khi cô đi đến cửa, có tiếng sột soạt sau lưng cô. Âu Dương Trác rốt cuộc cũng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, vội vàng nhét tiền vào túi.
"Này!" Khi cậu ta đuổi theo, Giản Linh đã đi mất. Trong cơn gió đêm, cậu ta hét lớn: "Số tiền này không phải là vô ích! Tôi sẽ giúp chị tìm bằng chứng!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro