Chương 4:Ớt nhỏ của Nam Lăng

Edit:Ninh Hinh

Giản Linh sống trong Nam Lăng, một ngôi làng trong thành phố.

Mẹ cô mở một cửa hàng nhỏ ở đây, và hai người sống ở tầng hai của cửa hàng.

Giản Linh trở về nhà trong trạng thái choáng váng. Mùi máu còn vương trên mũi cô không thể nào xua tan được. Cô ước gì đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng thần kinh của cô đã quá tỉnh táo đến mức phát đau.

Gần đây cô thật xui xẻo. Sau khi thay quần áo, cô cuộn mình trên ghế sofa, đầu gối áp vào ngực, và cô mệt đến nỗi thậm chí không thể nhấc mí mắt lên.

Vào ngày thứ hai của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đã bị một băng đảng xe máy trả thù cướp mất giấy báo thi, cô thi thiếu một môn, hiện tại lại bị người ta chụp được ảnh như vậy, một cái tiếp một cái, gần như muốn nghiền nát cô.

Cô ngồi trong phòng khách một lúc, cho đến khi cơn đau âm ỉ nặng nề ở ngực dần tan biến, và cô từ từ đứng thẳng dậy.

Đối diện điện thờ Phật lặng lẽ đứng trong bóng tối, cửa điện thờ nửa mở, mơ hồ có thể thấy một bức tượng Phật bằng sứ trắng đang ngồi trong đó, từ bi và im lặng.

Mẹ cô theo đạo Phật. Theo như cô bắt đầu hiểu chuyện, nhà của cô luôn tràn ngập mùi đàn hương.

Cô lấy ba nén hương mỏng trên bàn và thắp chúng. Cô cầm nén hương bằng cả hai tay lên lông mày, nhắm mắt lại và cầu nguyện một lúc trước khi cung kính cắm nén hương vào lư hương.

"Cầu mong sự bình an và báo ứng cho cái ác. " Chiếc điện thoại di động cũ đang sạc pin đột nhiên sáng lên. Đó là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

"Cô không báo cho chúng tôi rõ nên chúng tôi không biết đó là con hẻm nào.Điện thoại di động của cô cũng tắt máy không gọi được." Giọng điệu của cảnh sát rất khẩn cấp.

Giản Linh im lặng lắng nghe.

Cuối cùng, đúng như dự đoán, cô nhận được kết quả: không phát hiện bất kì ai.

Cả nạn nhân lẫn thủ phạm đều không tìm thấy.

Mọi ngõ ngách đều được dọn sạch không một dấu vết, và việc xem lại cam giám sát cũng không thu thập được bất cứ thứ gì.

Cảnh sát hỏi cô có manh mối nào khác không.

Cô nhìn chằm chằm vào nén hương đang tàn trong đền thờ, ngón tay đẫm máu bị cắt đứt và những bức ảnh của chính cô hiện lên trong tâm trí cô. Giống như đang tìm kim trong đống cỏ khô để tìm một người chỉ có manh mối về bộ đồng phục học sinh. Nếu họ nghe được tin tức ... Cô im lặng một lúc lâu trước khi trả lời bằng giọng khàn khàn: "... Tôi không có."

"Con yêu, con đã về chưa?" Giọng mẹ truyền ra từ phòng ngủ, thận trọng đến mức gần như không nghe thấy.

Cô ngay lập tức cúp điện thoại, xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, mỉm cười và trả lời, "Là con, mẹ ơi."

Còn chưa nói xong, cánh cửa đã mở ra, Âu Dương Ái Lâm chân trần lao ra, thần sắc lo lắng: "Bảo bối, sao con không nghe điện thoại, con làm mẹ lo lắng quá."

"Tại sao mẹ lại đi chân trần ra ngoài? Lỡ bị cảm lạnh thì sao?" Cô bất lực ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân lạnh ngắt của mẹ, mang giày cho bà.

Âu Dương Ái Lâm ngoan ngoãn giơ chân lên như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Mẹ cô đã trải qua nỗi đau mất chồng khi bà mới ngoài hai mươi, nhưng đòn giáng của số phận đã không rèn giũa bà thành công. Thay vào đó, trái tim bà dừng lại ở khoảnh khắc bất lực nhất. Bà phát điên trong vài năm, sau khi được chữa khỏi, bà vẫn nhạy cảm và mong manh, giống như một món đồ sứ dễ vỡ đẹp đẽ. Bà chỉ có thể gượng gạo đối mặt với cuộc sống sau đó.

Nhiều năm qua, cô luôn là người xông lên phía trước. Khi còn nhỏ, cô cầm một cây chổi còn cao hơn cả cô, giống như một con thú nhỏ xù lông, thật sự đuổi những tên côn đồ đùa giỡn mẹ ra khỏi ngõ nhỏ. Lớn lên, cô học được cách dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn - - giội sơn đỏ lên cửa những chủ nhà muốn chiếm tiện nghi, vẽ những vết khắc thật sâu trên xe đốc công quấy

rối mẹ cô.

Bị cuộc sống ép buộc, cô phải trở thành một gã đàn ông cứng rắn. Hàng xóm gọi cô là " Ớt nhỏ của Nam Lăng" sau lưng, nói rằng cô không có gia giáo, không giống con gái.

Giản Linh chưa bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này. Cô có thể bị bùn đất vấy bẩn, mang tiếng xấu, miễn là mẹ cô có thể sống an toàn trong thế giới của riêng mình.

Mẹ cô không cần phải trở nên mạnh mẽ, không cần phải che chở con mình khỏi mưa gió như những bậc cha mẹ khác. Đối với cô, chỉ cần mẹ cô vẫn tồn tại, vẫn có thể mỉm cười dịu dàng với cô vào buổi sáng là đủ. Bản thân sự tồn tại này chính là toàn bộ ý nghĩa cuộc chiến của cô.

"Hôm nay con hết năng lượng rồi." Cô nép mình vào cổ mẹ, nhẹ nhàng an ủi bà, "Trước khi ra ngoài, con đã nói với mẹ rồi, tiệc tốt nghiệp của các bạn cùng lớp sẽ diễn ra hơi muộn một chút."

Âu Dương Ái Lâm vuốt nhẹ đuôi tóc cô: "Mẹ đã tiết kiệm tiền rồi, mẹ cũng tổ chức tiệc tốt nghiệp cho con, được không?"

Mũi cô cay cay, cô vùi đầu vào mẹ. Làm sao để nói với mẹ cô về tai nạn trong kỳ thi tuyển sinh đại học của cô đây? Làm sao để nói với mẹ rằng năm nay cô sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển, và cô sẽ học lại năm đó.

"Mẹ giữ nó lại đi." Cô miễn cưỡng mỉm cười, "Sau khi con đi, mẹ sẽ ở nhà một mình, vì vậy con sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu mẹ có nhiều tiền trong người hơn."

Cô dỗ dành mẹ trở lại phòng, và nghe thấy tiếng ba ổ khóa kêu tách tách từng cái một. Cô thở phào nhẹ nhõm và ép buộc bản thân phải vui lên.

Cha mất sớm và mẹ phát điên, cuộc sống của cô giống như một nắm thủy tinh dễ vỡ. Cô dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ để duy trì trật tự cuộc sống của mình. Cô đã vượt qua giai đoạn suy sụp và mất kiểm soát khi gặp phải mọi thứ. Đau khổ là sự nuôi dưỡng và tôi luyện sắt thép đối với cô. Cô chấp nhận mọi thứ mà số phận ban tặng cho mình.

Cô nuốt nó và biến nó thành xương; mài nó và khiến nó thành lưỡi dao.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro