Chương 42:Anh thích Giản Linh

Edit:Ninh Hinh

Sự bắt nạt đối với Giản Linh còn leo thang hơn nữa. Khi cô đi vệ sinh, ai đó đột nhiên đổ nước bẩn từ trên xuống. Khi cô đang chạy trong giờ thể dục, ai đó đã duỗi chân bên cạnh và đá cô, kể cả đồ ăn chuẩn bị xong cũng bị người ta lật đổ, vừa rời mắt, trong cốc nước liền trộn lẫn phấn bảng hoặc keo dán, nửa đêm cũng luôn có người gõ cửa phòng thuê của cô, phát ra một tiếng cười quái dị...... Cô ngủ không ngon, trên người ba ngày hai bữa sẽ xuất hiện một ít vết thương, trong cặp sách vĩnh viễn chuẩn bị quần áo thay thế, i - ốt và băng cá nhân tiêu hao còn nhanh hơn cả lõi bút.

Và những ngày Giang Minh Tranh xuất hiện, sự bắt nạt sẽ tăng cường hơn nữa. Giống như sân khấu được xây dựng sẵn cho anh. Cô là một công cụ được mọi người sử dụng để làm hài lòng anh. Khi anh không ở đó, đó chỉ là một buổi diễn tập. Khi anh ở đó, mọi người phải diễn thật tốt vở kịch bắt nạt này để khiến anh cười. Điều duy nhất đáng biết ơn là những kẻ bắt nạt luôn bị giới hạn trong một số ranh giới vô hình. Họ tránh xa tầm mắt của giáo viên, không dám quá lộ liễu, và không dám thực sự chạm đến ranh giới cuối cùng của luật pháp. Mặc dù cô có chút chật vật, nhưng cũng không phải quá thảm. Cô cố gắng không ở một mình, hiếm khi rời khỏi lớp học, không bao giờ để quên đồ ăn thức uống, thậm chí còn xin giáo viên chủ nhiệm cho cô ở lại trong khuôn viên trường.

Nhậm Nguyên dường như nhận ra cái gì, tuy rằng hết thảy đều giấu ở trong bóng tối tiến hành, nhưng trạng thái Giản Linh không lừa được người, cô gầy gò rất nhiều, người cũng càng thêm trầm mặc, cũng mặc kệ anh hỏi như thế nào, hỏi bao nhiêu lần, Giản Linh đều kiên trì nói cái gì cũng không phát sinh, anh cũng thử qua gọi điện thoại cho mẹ Giản Linh, nhưng căn bản gọi không thông, dãy số kia không biết là ngừng dùng hay căn bản là bịa chuyện, anh cũng tìm những người khác trong lớp để muốn hiểu rõ tình huống, nhưng những thứ anh nhận được ,không giả ngu giả dại, chính là thề thốt phủ nhận. Edit:Ninh Hinh(fb: Ninh Hinh House)

Anh ta luôn bận rộn với công việc và không thể luôn để mắt đến lớp. Nhậm Nguyên không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hết sức để giúp cô có cơ hội phát biểu thay mặt cho các học sinh cuối cấp tại lễ khai giảng. Mặc dù cô xếp hạng nhất trong kỳ thi khai giảng, nhưng nhà trường vẫn còn hơi do dự về việc có nên chọn một học sinh từ lớp học lại hay không.

Ứng cử viên này đại diện cho thái độ và sự răn đe của trường. Điều đó có nghĩa là học sinh này là trọng tâm của trường, và bất kỳ ai muốn tấn công cô đều phải suy nghĩ kỹ. Nhậm Nguyên không biết cô có thực sự bị bắt nạt không. Tốt nhất là cô không bị. Nếu có, anh ta hy vọng rằng cơ hội này có thể mang lại cho cô một hợp đồng bảo hiểm.

Nhậm Nguyên có ý tốt, nhưng đối với cô, "vinh quang" này đã trở thành gánh nặng. Lễ khai giảng được lên lịch vào thứ Hai tuần thứ hai sau khi học sinh năm nhất và năm hai trở lại trường. Theo quy trình, Giản Linh, với tư cách là đại diện, đáng lẽ phải đi thẳng đến hội trường mà không đi cùng lớp. Nhưng khi cô đến hậu trường của địa điểm, có người đã nhanh chóng khóa cửa buồng vệ sinh từ bên ngoài trong khi cô đang sử dụng nhà vệ sinh,

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân dần dần biến mất, toàn bộ nhà vệ sinh đều trống rỗng. Cô dùng sức đập cửa kêu cứu, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng của mình, nhà vệ sinh bên này tỷ lệ sử dụng không cao, vốn cũng không có bao nhiêu người lại đây, người nhốt cô ở đây hẳn là mưu đồ đã lâu.

Anh muốn làm gì? Anh muốn cô phải câm lặng và xấu hổ sao? Cô áp chặt vào tường, cảnh giác với dòng nước có thể đổ xuống đầu cô. Không lâu sau, giọng nói của thầy chủ nhiệm mơ hồ vang lên từ bên ngoài. Lễ khai mạc bắt đầu. Theo quy trình mà giáo viên nói với cô, bài phát biểu của đại diện học sinh được xếp thứ tư, và sẽ có 40 phút để cô chuẩn bị.

Cô dựa vào cửa và lắng nghe cẩn thận. Sau khi xác nhận rằng thực sự không có ai bên ngoài, cô quyết định tự cứu mình. Cô lùi lại nửa bước và nhìn lên buồng vệ sinh. Tấm cửa cao hơn hai mét, và khe hở giữa các cánh cửa chỉ có mười cm. Có lẽ bị thứ gì đó giống như cây lau nhà bên ngoài kẹt lại, và nó không hề di chuyển. Trong nhà vệ sinh không có bồn cầu, chỉ có một cái bồn cầu ngồi xổm bình thường, xung quanh trống trải, thậm chí không có chỗ để bước. Có một thùng rác nhựa ở góc phòng. Cô lật ngược nó lại, bước lên, nhón chân, đưa tay ra chạm vào đỉnh tấm cửa. Lần đầu tiên không chạm tới được, cô lại nhảy mạnh lần nữa, và lần này cuối cùng cô cũng nắm được mép cửa. Tấm cửa rất trơn, vì vậy cô phải cắm móng tay vào khe gỗ, đá chân lung tung trên bề mặt cửa, tìm kiếm một nơi để đòn bẩy. Sau khi thử nhiều lần, cuối cùng cô cũng đạp được vào tay nắm cửa. Cô không dám buông tay, vì vậy cô chỉ có thể siết chặt eo và bụng, bám chặt vào cửa như một con tắc kè vụng về. Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài có tiếng cửa mở. Cô cứng đờ toàn thân - ai vậy? Cô buông tay và ngã xuống đất, nhanh chóng rút lui đến nơi sâu nhất của khoang cửa, lưng áp vào gạch lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Một giọng nữ quen thuộc nhưng cố tình hạ thấp vang lên từ bên ngoài cửa: "Sao không có động tĩnh gì vậy? Cô chắc chắn là cửa đã khóa rồi chứ?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đi vào!"

"Mở cửa ra xem thử." Cô nín thở, nghiêng người sang bên phải trục cửa. Ngay khi cửa mở ra, cô dồn hết sức lực lao ra ngoài - "Ầm!" Cơ thể cô đập mạnh vào cô gái đang mất cảnh giác kia, cô ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cô chạy đi, nhưng có hai người bên ngoài. Họ ngăn cô lại và đẩy cô vào trong. Lưng dưới của cô đập vào mép bồn rửa đang mở, và cô cảm thấy đau nhói. Cô không dừng lại, nghiến răng và nắm lấy cây lau nhà trên giá thoát nước trong khi trượt chân, và giơ miếng vải ướt vào họ. Có ba người bên trong và hai người bên ngoài, tổng cộng là năm người. Tất cả các giáo viên và học sinh trong trường hiện đang tập trung trong hội trường, và micrô rất lớn, khả năng nghe thấy tiếng kêu cứu của cô là rất nhỏ, trừ khi có người đến gần. Cô lạnh lùng nhìn Tôn Gia Kỳ, không nói một lời, "Nhiều nhất là 20 phút nữa, một giáo viên sẽ đến gặp tôi. Nếu cô không sợ làm mọi thứ tệ hơn, hãy đến đây."

"Cô đang muốn dọa ai?" Cô ta cười khẩy và châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá kém chất lượng lan tỏa.

"Giải quyết một mình cô mà phải cần tận 20 phút?" Tôn Gia Kỳ không thể chịu được sự bình tĩnh của Giản Linh,cô ta tự hỏi tại sao cô lại giả vờ có năng lực như vậy trong khi tình thế của mình đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc? Trước mặt Giang Minh Tranh, cô ta rõ ràng là một tiện nhân không biết xấu hổ, hết lần này tới lần khác còn muốn ra vẻ thanh cao!!

"Đừng nói nhảm nữa." Tôn Gia Kỳ chán ghét trừng mắt, "Xé nát khuôn mặt này ra, tôi xem cô ta còn có thể giả vờ được nữa không!"

"Đừng qua đây!" Cô vung cây lau nhà, nước bẩn trên miếng vải văng tung tóe khắp nơi. Các cô gái hoảng loạn né tránh, nhìn nhau, "Kỳ Kỳ , trên cây lau nhà có phân không..."

"Sạch hết rồi." Sắc mặt Tôn Gia Kỳ tàn nhẫn và lo lắng, "Chúng ta không có nhiều thời gian, nhanh lên, giáo viên sắp tới rồi."

"Được!" Các cô gái nghiến răng, bao vây cô từ hai phía. Cô cố gắng chống cự bằng cây lau nhà, nhưng vì bị áp đảo về số lượng. Trong vài phút, cây lau nhà đã bị lấy đi. Mỗi người kẹp chặt một cánh tay của cô và ấn cô vào tường.

"Mày vẫn còn điên à?" Tôn Gia Kỳ vặn eo thật mạnh. Cô cắn môi dưới đau đớn, nuốt tiếng kêu đau đớn. Thấy cô như vậy, Tôn Gia Kỳ càng tức giận hơn. Cô ta muốn cào mặt cô mà không quan tâm đến bất cứ điều gì. Trời mới biết cô tức giận đến mức nào khi nhìn thấy bức ảnh trên FAW. Tại sao cô ta lại đến nhà Giang Minh Tranh? Cô ta chưa từng đến đó! Nếu cô ta không xen vào, Giang Minh Tranh chắc chắn sẽ quay lại với cô ta. Bất kể họ là người yêu hay kẻ thù, cô đều không có quyền gần gũi với Giang Minh Tranh. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh hôn cô là Tôn Gia Kỳ đã ghen tị. Một đứa cặn bã như vậy, cô có tư cách gì để đại diện cho tất cả học sinh năm cuối nói chuyện? Hôm nay, cô ta muốn cô phải trở thành trò hề trước mặt toàn trường!

Tôn Gia Kỳ đưa điện thoại cho cô gái bên cạnh và bảo cô ta quay video. Cô bước tới và đột nhiên vén gấu áo phông của cô lên, nắm lấy dây áo ngực và cắt chúng bằng một chiếc kéo. Sau đó, cô ta thô bạo kéo cả chiếc áo ngực ra và ném vào vũng nước lau sàn bẩn thỉu. Trong suốt quá trình, các cô gái đều quay phim xung quanh cô, ghi lại cảnh làm nhục cô bằng điện thoại của họ.

"Được rồi, thả cô ta ra." Tôn Gia Kỳ xem đoạn video ngắn một cách thỏa mãn. Sau khi chắc chắn rằng mọi sự riêng tư cần quay đều đã được quay xong, cô ta ra hiệu cho các bạn của mình buông ra. Hôm nay cô ta không đến đây để đánh ai cả. Theo Giang Minh Tranh lâu như vậy, cô ta đã sớm hiểu ra, đau đớn trên thân thể thật ra là trừng phạt nhẹ nhất đối với một người, đánh một trận quá đơn giản, thật sự muốn tra tấn một người còn phải phá hủy ý chí của cô, tra tấn nội tâm của cô, khiến cô xấu hổ vô cùng, ngày ngày sợ hãi. Các nữ sinh vui cười lui về phía sau, mấy đôi mắt khinh miệt nhìn về phía trước ngực Giản Linh.

Bản lề cửa kẽo kẹt. Giang Minh Tranh đứng ở cửa, chứng kiến ​​chính xác cảnh tượng này – Cô bị bức đến tường, tóc tai bù xù, má trái hằn vết đỏ do bị ép mạnh vào tường. Đồng phục học sinh của cô rách rưới, nhăn nhúm, lớp vải trên ngực mất đi sự nâng đỡ của đồ lót, mềm mại rủ xuống, để lộ đường cong của cô. Tôn Giai Kỳ và các em gái tụ tập ở phía đối diện, cười vui vẻ. Anh cúi mắt xuống, trong vũng nước thải, một bộ đồ lót một màu nửa chìm nửa nổi. Anh bị Tôn Gia Kỳ gọi lại. Cô bảo anh xem trò vui, trong lòng anh biết trò vui của ai. Một số người trong trường dùng thái độ của anh xem như chong chóng gió. Bất kỳ ai trở thành kẻ thù của anh đều không có cuộc sống tốt đẹp. Anh vẫn lạnh lùng quan sát và bỏ qua. Đây là điều anh nên làm. Đây là hậu quả mà cô phải gánh chịu vì đã chọc giận anh. Nếu không chịu nổi, cô có thể đến van xin anh, nhưng cô không làm vậy. Xương cốt và trái tim cô cứng như đá. Cô nuốt hết mọi đau đớn và im lặng chịu đựng. Được rồi, vậy thì anh sẽ cho cô chịu đựng! Anh quá lười để quan tâm. Anh không muốn nhìn thấy cô. Anh bực mình vì vinh quang của cô và bực mình vì bất hạnh của cô. Tóm lại, anh không vui khi cô xuất hiện trong tầm mắt anh. Nhưng khi anh nhìn thấy chỗ ngồi trống của cô trong khán phòng, và cuối cùng cũng đến. Anh biết những trò mà các cô gái sẽ sử dụng. Trên thực tế, thực sự không có gì mới mẻ. Anh không biết mình đang làm gì ở đây. Nhìn các cô gái kéo tóc hay nhìn cô chịu nhục nhã? Thật vô nghĩa. Anh cười tự giễu, hạ mắt lạnh lùng, quay người rời đi. Nhưng lúc này, cô đã nhìn thấy anh. Khoảnh khắc họ nhìn nhau, đôi mắt lạnh lùng đó đột nhiên bùng cháy sự căm ghét và khinh miệt, giống như một quả pháo có ngòi nổ đang cháy, nổ tung khi họ mở miệng. Cô nghiến chặt hàm, ngẩng đầu lên khinh thường hỏi: "Giang Minh Tranh, là anh nghĩ ra cái ý tưởng đê tiện này sao?"

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức căng thẳng. Sắc mặt anh tối sầm lại, giọng điệu không vui nói: "Em đang nói vớ vẩn gì vậy?"

Giản Linh cười lạnh, tiếng cười tràn đầy châm biếm trắng trợn. Cô cười nhạo một tiếng, trong tiếng cười lộ vẻ trào phúng trần trụi, cô đang cười anh dám làm không dám nhận, Giang Minh Tranh vô duyên vô cớ bị oan uổng, lửa giận đè nén trong nháy mắt bị đốt lên, có ý gì, hiện tại giả bộ cũng không thèm? Khiêu khích anh một cách trắng trợn? Giang Minh Tranh cảm thấy hô hấp của mình không thông, anh giải thích một câu khác thường, "Không liên quan đến tôi!"

Giản Linh trực tiếp không nhìn, cô lấy quần áo từ trong nước bẩn ra, mở vòi nước nghiêm túc giặt sạch, không muốn nói thêm một câu với anh. Giang Minh Tranh càng tức giận hơn.

Mi mắt của cô lười biếng nhấc lên, cô thậm chí không nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ liếc nhẹ anh bằng tầm nhìn ngoại vi, ngay cả dừng lại một giây cũng không cần thiết, sau đó cô thản nhiên nói qua loa, "Ồ, vậy thì tôi đã sai rồi, tôi xin lỗi."

Anh mím môi, áp lực xung quanh anh lại hạ xuống lần nữa. Cô rõ ràng không tin, hoặc là không quan tâm, cô chỉ muốn đổ cái nồi cứt lên đầu anh, ngay cả khi anh không làm, thì đó cũng là lỗi của anh! Thấy cô không sợ chết chọc tức anh lần nữa, Tôn Gia Kỳ cong khóe miệng gần như không phát hiện được, nhảy qua, "A Tranh, để cô ta lên giảng đường nói như vậy, để tất cả giáo viên và học sinh trong trường nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cô ta, anh nghĩ sao?"

Giang Minh Tranh thậm chí không nhìn cô ta, nhưng cũng không đẩy cô ta ra, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô một cách u ám hơn.

"Hoặc có thể là thế này." Tôn Gia Kỳ càng thêm hưng phấn. Cô ta cười khúc khích, nhàn nhã chơi móng tay. "Quỳ xuống, dập đầu trước mặt tôi mười cái, tôi cho cô mượn một mảnh quần áo che đi sự xấu hổ của cô."

Giản Linh vắt quần áo, nhìn cô ta với vẻ châm biếm. "Cô muốn tôi làm như vậy sao? Hôm nay mục đích cô đến đây chỉ vậy thôi sao?"

Cô ngẩng đầu, duỗi người, không có ý định che giấu điều gì. Tôn Gia Kỳ sửng sốt một lát, nhíu mày. Cô nhìn Giản Linh từ trên xuống dưới, sau đó phát hiện ra Giản Linh không có vẻ xấu hổ như cô nghĩ. Cô không khom người,không tức giận,không che ngực bằng vẻ hoảng loạn, cũng không có đỏ mắt hay rơi bất kì giọt nước mắt nào cả. Cô bình tĩnh đến mức dường như không quan tâm đến việc xuất hiện trước mặt mọi người như thế này. Một tia sợ hãi và hoảng loạn thoáng qua trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng đè nén nó xuống, chán ghét hỏi: "Cô giả vờ như vậy là muốn quyến rũ ai? Cô không biết xấu hổ sao?"

Cô không để ý đến cô ta, khóe miệng cô cong lên một đường cong rất nông và lạnh, không có nụ cười, chỉ có sự chế giễu trần trụi. ——Không gì hơn thế. Tất cả các người, không gì hơn thế.

Tiếng phát thanh trong hội trường vang lên đúng lúc, đến lượt đại diện giáo viên phát biểu, và cô là người tiếp theo. Cô thu hồi ánh mắt và lướt qua vài người. Ngay lúc đi qua, Giang Minh Tranh đột nhiên túm lấy cánh tay cô! Trong nháy mắt, một sự ghê tởm sinh lý mạnh mẽ khiến cô run rẩy toàn thân, và gần như theo bản năng, cô dùng hết sức lực để lắc mạnh nó! "Bang!" Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Là mu bàn tay của cô đụng vào cửa, lực phản ứng cực lớn chấn đến cánh tay nhỏ của cô làm cô tê dại, tay trái trong nháy mắt truyền đến đau đớn bén nhọn. Nhưng ngay cả lông mày cô cũng không nhíu một cái, giống như cơn đau kịch liệt kia căn bản không tồn tại.

Cô chỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Minh Tranh, trong lòng mang theo một cỗ hận ý dày đặc lạnh lẽo gần như tràn ngập, "Giang Minh Tranh, đừng chạm vào tôi! Anh còn muốn làm gì nữa! Một bộ quần áo còn chưa đủ sao? Tôi phải cởi đồng phục học sinh vì anh sao!"

Anh không ngờ phản ứng của cô lại mãnh liệt như vậy, sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh, cơn tức giận lại dữ dội ập đến. Anh chỉ chạm vào cô, cô đã không chịu nổi rồi sao?! Anh cười lạnh một tiếng, "Em thật sự muốn khỏa thân trước mặt toàn trường sao? Được rồi, cởi ngay đi, cởi hết ra rồi lên sân khấu, để mọi người có thể nhìn thấy em, đại diện học sinh xuất sắc, từ trong ra ngoài!"

Yêu cầu này độc ác đến quá đáng, ngay cả không khí cũng đông cứng lại. Trong sự im lặng ngắn ngủi, bản thân anh cũng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. "Thôi bỏ đi, Tranh, cứ như vậy đi." Tôn Gia Kỳ sợ hãi trước tiên. Cô muốn làm cho Giản Linh xấu hổ, nhưng cô ta không muốn khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn đến mức liên lụy đến bản thân mình. Cô không phải là Giang Minh Tranh, nếu giáo viên biết chuyện này, cha mẹ cô chắc chắn sẽ bị gọi đến. "Quỳ xuống ngay!" Đối mặt với cô, giọng điệu cô ta lại cứng rắn, "Nếu cô cầu xin chúng tôi, tôi sẽ--"

"Cô nghĩ tôi sẽ sợ điều này sao?" Giọng nói lạnh lùng của cô đột nhiên ngắt lời cô ta. Cô ngẩng cằm lên rất chậm và cười ngạo mạn, nụ cười của cô chứa đầy sự khinh thường lạnh lùng, không hề che giấu, "Giang Minh Tranh, tôi sẽ không lùi bước, cũng không cầu xin lòng thương xót giả tạo của anh."

"Cho dù hôm nay tôi có khỏa thân, tôi vẫn có can đảm bước đi dưới lá cờ đỏ. Anh cảm thấy xấu hổ vì anh không chịu được ánh sáng ban ngày. Tôi cảm thấy vinh dự vì tôi có lương tâm trong sạch."

Cô thẳng lưng, giọng nói chứa đựng sức mạnh tấn công, "Trên đời này không có chuyện kẻ bị bắt nạt là hèn nhát và kẻ bắt nạt là ngay thẳng!"

"Bây giờ anh biết ai đang sợ rồi đấy." Ánh mắt cô chậm rãi quét qua tất cả bọn họ, cuối cùng nặng nề rơi vào trên mặt anh, "Hi vọng đám dơ bẩn các nngười có thể có dũng khí nghe tôi nói từng chữ trên sân khấu tiếp theo." Mỗi chữ cô nói ra đều có uy lực, khuấy động trong lòng anh một trận bão táp. Anh sẽ lật úp ở giây tiếp theo, nhưng trong cảm giác ngạt thở tràn ngập, cũng có một loại khoái cảm vặn vẹo gần như hủy diệt. Cô không sợ hãi cho dù là đối mặt với sáu người bọn họ hay là đứng trên sân khấu trước mặt hàng ngàn người.

Sau khi cô nói xong, cô dứt khoát nhấc gấu áo đồng phục học sinh lên, chuẩn bị cởi quần áo. Anh thoáng nhìn thấy vết sẹo tím trên người cô, cuối cùng cũng phản ứng lại. Não anh "ù" một tiếng, cơ thể phản ứng trước ý thức của anh. Anh lao về phía trước, kẹp chặt cánh tay cô, giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận mà anh thậm chí không nhận ra: "Em điên rồi sao! Thật sự cởi ra sao?!"

"Đây không phải là điều anh muốn sao?" Cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên, không chịu khuất phục. Khoảng cách đột nhiên ngắn lại, anh thấy rằng ngoài sự anh hùng và không sợ hãi trong mắt cô, còn có những vết đỏ và nước mắt khó chịu mà cô phải kìm nén. Trái tim anh run rẩy, đột nhiên không biết mình muốn gì. Anh đang bắt nạt cô, anh đang cưỡng ép cô. Tất cả sự hung ác và tức giận đang dâng trào đột nhiên im bặt vào lúc này. Anh mở miệng, nhưng không thể thốt ra một từ nào. Sau khi mím môi im lặng hồi lâu, anh đột nhiên cởi áo khoác ra và mặc cho cô. "Tôi không muốn quần áo của em!"

Cô phản kháng dữ dội. Lần này anh không tức giận. Anh chỉ mạnh mẽ áp áo khoác của mình vào người cô để che đi cảnh tượng quá mức lộ liễu trên ngực cô, thấp giọng mệnh lệnh: "Hôm nay việc này dừng ở đây, em đi phát biểu trước đi."

"Tôi không--" Cô cứng cổ.

"Tôi chỉ nói một lần,đừng để tôi phải đổi ý." Anh không nghe cô, nhẹ nhàng cảnh cáo. Cô nhìn anh. Ánh mắt anh bình tĩnh không tức giận, lộ ra cảm giác rằng bụi đã lắng xuống. Anh thực sự muốn buông cô ra. Cổ họng cô nghẹn ngào, lời còn lại bị chặn lại trở về, nếu như có thể thể diện một chút, cô đương nhiên cũng không muốn ở trước mặt toàn trường xấu mặt.

Chiếc áo khoác quá rộng đối với cô, nhưng không còn cách nào khác. Nó trông còn tốt hơn là cô chỉ mặc một bộ quần áo duy nhất trên sân khấu. May mắn thay, chiếc áo khoác có hình dạng tốt và cô đủ cao để miễn cưỡng nâng nó lên. Ánh mắt của anh tỏ vẻ hài lòng. Quả thực che đậy thoải mái hơn nhiều. Anh đột nhiên đưa tay và cẩn thận xắn tay áo của cô lên. Cơ thể cô căng cứng trong giây lát, nhưng cô không phản kháng. Cô chỉ nhìn anh với sự nghi ngờ và cảnh giác, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Sau khi hoàn thành cả hai mặt, anh chắc chắn rằng anh không còn nhìn thấy bất thường trên ngực cô nữa. Anh đưa tay ra sau lưng cô và đẩy nhẹ cô, "Đi đi."

Giáo viên đã gần hoàn thành, và cô không có thời gian để trì hoãn và chuẩn bị. Cô nhìn anh thật sâu và nhanh chóng rời đi. Tôn Gia Kỳ chứng kiến ​​mọi thứ, có một tia oán giận trong mắt cô ta. Tại sao? Anh không phải nói rằng anh sẽ không quan tâm đến cô ta sao? Tại sao anh lại hối hận và để cô ta đi? Cô cắn môi không muốn, "A Tranh, anh và cô ta..." Cô ta bước tới và cố gắng giữ cánh tay anh.

Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào lớp vải - "Bốp!" cánh tay Giang Minh Tranh vung lên, giống như đang xua đuổi thứ bẩn thỉu gì đó, không chút lưu tình đẩy cô ta ra.

" Chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến cô. "Anh xoay người, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Tôn Gia Kỳ, lại lạnh như đang nhìn một người xa lạ," Cô và tôi, cũng kết thúc từ lâu rồi."

Anh đưa tay ra, "Đưa điện thoại cho tôi." Tôn Gia Kỳ chắp tay sau lưng, nước mắt trào ra, lắc đầu từ chối.

Giang Minh Tranh lười nói nhảm, không để ý đến tiếng kêu đau đớn của cô ta, dùng sức tách ngón tay cô ta ra, lấy điện thoại ra, mở khóa, xóa hết video trong điện thoại. Anh ta ném điện thoại lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người ở đây. Các cô gái đều vô thức tránh ánh mắt anh , lùi lại vài bước. Anh hừ lạnh, "Kỳ Kỳ, nhớ kỹ tình cũ lần này coi như xong."

"Từ nay về sau, tránh xa tôi ra, tránh xa Giản Linh ra." Giọng anh không lớn, nhưng không cho phép bất kỳ lời phản bác nào. "Nếu tôi phát hiện cô lại gây rắc rối cho cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo." Tôn Gia Kỳ đau lòng vì sự tàn nhẫn của anh đến nỗi chân cô ta mềm nhũn và cô ta gần như ngã xuống. Nhờ sự giúp đỡ của các chị em của cô ta, cô ta khó khăn lắm mới đứng dậy được. Cô ta không đủ xinh đẹp sao? Cô ta không đủ ngoan ngoãn sao? Tại sao anh đột nhiên không muốn cô ta? Tôn Gia Kỳ nức nở, đột nhiên hét vào tấm lưng kiên quyết của Giang Minh Tranh: "Tại sao anh lại thiên vị cô ta? Cô ta không hề thích anh chút nào!"

Anh dừng lại, giây tiếp theo, anh quay lại, đôi mắt như băng. Tôn Gia Kỳ không khỏi run rẩy, ngay cả tiếng khóc của cô ta cũng trở nên nhỏ hơn. "Đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy." Anh nói.

Khi họ trở lại khán phòng, Giản Linh vừa bước lên sân khấu. Dưới ánh đèn sân khấu, cô cao và thẳng, biểu cảm bình tĩnh, giọng nói trong trẻo và tự tin, và cô nói rất lưu loát. Giống như sự chật vật vài phút trước trong nhà vệ sinh chưa từng xảy ra, giống như tất cả ác ý áp đặt lên cô chỉ là bụi bặm, và nó sẽ biến mất không dấu vết chỉ bằng một cây cọ nhẹ.

Giang Minh Tranh đứng sau đám đông, nhìn lên người trên sân khấu dường như đang tỏa sáng. Anh lắng nghe chăm chú, không bỏ sót một từ nào. Có lẽ thật sự giống như lời cô nói, anh là một thứ dơ bẩn trong máng xối, không chịu nổi ánh mặt trời, nên lồng ngực anh sẽ càng lúc càng nóng. Anh có thể gửi những bức ảnh trong tay ra ngoài và hủy hoại danh tiếng của cô, nhưng anh không làm vậy. Anh có vạn cách để hành hạ cô, khiến cô muốn sống mà không bằng chết, nhưng anh không làm vậy. Anh có thể dễ dàng biến cô từ một học sinh xuất sắc thành một gái mại dâm trong hộp đêm, nhưng anh không làm vậy. Bởi vì anh muốn buông tha cô. Vừa rồi, khi đòn phản công của cô như một viên đạn đánh vào anh, anh rất rõ ràng rằng anh thích cô. Có lẽ là vào khoảnh khắc đó, hoặc thậm chí có thể là sớm hơn, hạt giống đã được gieo từ lâu, nhưng nó chỉ bùng phát vào lúc này.

Anh thích Giản Linh.

Edit: Không biết hai người này sẽ yêu nhau đến với nhau như thế nào..thấy tả tơi luôn mà tác giả ngày có 1 chương à, mà hình như có vẻ bộ này hơi vắng người đọc kkkk mà vắng là t ngưng edit kkk

 

 

  

  

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro