Chương 7:Thật trùng hợp,bạn học Giản

Edit:Ninh Hinh

Giản Linh dự định sẽ đến đồn cảnh sát sau khi đăng ký.

Cô không nói với mẹ về tai nạn bất ngờ ở kỳ thi tuyển sinh đại học -bởi vì điều đó sẽ khiến mẹ cô suy sụp.

Tốt hơn là đợi đến khi cô được nhận vào trường đại học vào năm sau, khi mọi thứ đã ổn định, cô sẽ nói thật với bà.

Cô nói dối mẹ rằng cô sẽ đến trường đại học để thích nghi với môi trường trước.Mẹ cô đưa cô đến trạm xe, nhưng chờ người vừa đi, Giản Linh liền mang theo hành lý rời đi.

Tất cả các lớp học lại ở các trường trung học khác nhau đều đang tranh giành cô. Trường trung học phổ thông Thanh Viễn đưa ra điều kiện hậu hĩnh nhất: miễn toàn bộ phí học tập, trợ cấp ăn ở, tự mình thuê phòng trợ cấp 400, thi đậu vào trường danh giá còn có tiền thưởng. Cô thuê một căn phòng nhỏ 40 mét vuông trong một cộng đồng tái định cư gần đó, thu dọn đơn giản rồi chạy đến phòng học. Thanh Viễn mở hai lớp học lại, mỗi lớp 60 người, chủ nhiệm lớp họ Lưu.

Cô tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống. Cô gái ở hàng ghế đầu tiến đến với dáng vẻ quen thuộc. Tên cô ấy tên là Lý Nghi Tiếu, thi đại học phát sốt thi rớt cho nên đến học lại một năm, lúc trước chính là học sinh Thanh Viễn.

Cô ấy rất phấn khích khi nghe cô là học sinh của Trường trung học cơ sở số 1 trong thành phố,

"Vậy thì thành tích của bạn chắc chắn phải rất tốt!"

"Trường trung học cơ sở số 1 không có lớp học lại, chẳng trách bạn lại đến trường chúng tôi." Lý Nghi Tiếu nói xong lại nhanh chóng bổ sung, "Nhưng trường chúng tôi không tệ. Mặc dù giáo viên không giỏi bằng Trường trung học cơ sở số 1, nhưng trường chúng tôi rất giàu! Và căng tin thì siêu ngon!"

"Thật sao?" Cô cười hợp tác.

"Thật sự là rẻ lắm. Trường chúng ta còn có hồ bơi trong nhà và sân tennis nữa..."

Cô ta huyên thuyên mười phút, đột nhiên hạ giọng: "Nhưng trường chúng ta cũng có một nhược điểm."

Cô tò mò hỏi: "Cái gì?"

"Cậu biết không, những học sinh giỏi nhất ở Tử Phong hầu như đều được chia ra từ mấy trường nổi tiếng ở trường trung học cơ sở số 1 thành phố của cậu. Hầu hết học sinh đều đến trường chúng ta..." Lý Nghi Tiếu cười nháy mắt, "Hơn nữa còn có mấy trường trung học dạy nghề gần đây, một số học sinh... khá là loạn."

Cô nhíu mày, khuôn mặt của Giang Minh Tranh đột nhiên hiện lên trong đầu cô. Lý Nghi Tiếu cho rằng cô sợ, vội vàng an ủi cô: "Nhưng không chọc giận bọn họ thì không sao! Bọn họ rất dễ nhận ra, đi theo từng nhóm, là côn đồ, trông bẩn thỉu..."

Trong lúc cô đang nói, thầy chủ nhị gọi " Lý Nghi Tiếu ", cô giơ tay trả lời "Ở đây", buông tay xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hạ giọng nói một cách bí ẩn: "Đúng rồi! Trong lớp chúng ta có một người không thể chọc giận được. Nghe nói hồi cấp 2 anh ta đã giết người!"

Giản Linh cười: "Giết người rồi còn có thể đi học sao?"

"Thật đấy! Những người lưu manh khác đều sợ anh ta!"

Thấy cô không tin, Lý Nghi Tiếu gấp đến độ cào tóc, "Tên anh ta là gì nhỉ? Cái gì mà..."

Giản Linh kiên nhẫn chờ cô suy nghĩ về điều đó, nhưng không coi trọng nó. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cách tùy tiện. Mỗi trường học đều có những truyền thuyết phóng đại, phần lớn là không đáng tin. Cô đang nhớ thương chuyện lát nữa đi đồn công an.

Trong tầm mắt của cô, một bóng người cao lớn đang tiến đến ngày càng gần. Lúc đầu, cô không chú ý đến nó, cho đến khi đôi mắt cô không kiểm soát được theo dõi nó lần thứ ba. Khoảnh khắc khuôn mặt đó hiện rõ trong tầm mắt cô, máu của cô như đông lại và mắt cô mở to trong nháy mắt.

——Sao anh ta có thể ở đây? !

——Anh ta không phải nên ở trong đồn cảnh sát sao? !

Giản Linh cố gắng hết sức để giữ mép bàn để không phải hét lên. Cảnh sát ở đồn cảnh sát đã nói rõ rằng họ đã bắt được người đàn ông đó, làm sao anh ta có thể ở đây được? ?!

Cô hy vọng rằng mình đã nhìn nhầm người, nhưng nụ cười lười biếng trên khuôn mặt đó và chiếc vòng xương rắn trên cổ tay anh phát sáng với ánh sáng lạnh lẽo, mọi chi tiết đều quen thuộc đến mức ngột ngạt.

Anh ta đến đây để tính sổ với cô sao?

Làm sao anh ta biết cô học trường này?

Anh ta biết cô đã gọi cảnh sát sao?

"Giang Minh Tranh! Tôi nhớ rồi!" Lý Nghi Tiếu đột nhiên kêu lên bằng giọng thấp.

Khuôn mặt của cô trông cực kỳ xấu xí, giống như một con búp bê bị gãy lò xo. Ngay cả hành động đơn giản là quay đầu cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Cô cố gắng nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

"Sao trông cậu tệ thế?" Lý Nghi Tiếu bị tình trạng của cô làm cho hoảng sợ. Môi Giản Linh run rẩy, nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào. Mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa lớp học—

— "Giang Minh Tranh?"

Giọng nói của chủ nhiệm vang vọng trong lớp học.

"Ở đây." Giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa với sự thản nhiên thường ngày.

Giọng nói đó như một con dao sắc nhọn đâm vào màng nhĩ của Giản Linh.

Não cô hoạt động điên cuồng: Cảnh sát bắt nhầm người rồi sao? Anh ta cũng học lớp này sao? Cô phải làm sao đây? Vô số câu hỏi bùng nổ trong đầu cô, và mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng cô.

"Giản Linh? Em vẫn chưa đến sao?" Chủ nhiệm gọi lần thứ ba. Lý Nghi Tiếu chọc mạnh vào cánh tay cô, "Đến lượt cậu rồi!"

"Ở đây!" Cô đột nhiên tỉnh lại và giơ tay phải lên một cách máy móc.

Ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô đã bị ánh mắt chế giễu ở cửa làm cho bất ngờ - Giang Minh Tranh đang nhìn cô với nụ cười nửa miệng.

Anh bước vào lớp học, và lớp học ngay lập tức tràn ngập tiếng thì thầm bàn luận. Ánh mắt của những người xung quanh anh đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt đẹp trai và biểu cảm đầy ẩn ý của anh, và thậm chí còn hướng về cô đang bị anh nhìn chằm chằm.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, bạn cùng bàn tạm thời của cô vội vàng nhường chỗ trước khi anh kịp mở miệng.

"Thật trùng hợp." Giang Minh Tranh nhìn cô, từng chữ một thốt ra, "Bạn học Giản."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro