Chương 1 - 6: Nghỉ xong cũng đừng quên mình là học sinh
"Bắt ma thú xong cũng đừng quên công việc của mình, haiz." -- Lăng Thị
"Kết quả ngươi vẫn là đi bắt với hắn mà..." -- Lạc Thị
Sau khi đội xe ra khỏi thành, công việc trực ban của bọn Phạm Thống chính là phụ trách sơ tán quần người, chỉnh lý hiện trường, sau khi làm xong hết những cái này cũng xấp xỉ là lúc trà chiều rồi, sau khi xác nhận đã trừ đi khoản nợ bảy xâu tiền, Phạm Thống vốn định trực tiếp về túc xá nghỉ ngơi, nhưng Mễ Trọng nói nhà nước có chuẩn bị bữa ăn cho những lao công vất vả, hắn liền tạm thời đi theo Mễ Trọng đến lĩnh về ăn.
Mặc dù đồ ăn lĩnh được chỉ là một cái hộp đồ ăn trông không làm sao lớn, nhưng tốt xấu gì bên trong cũng có món ăn bình thường, chỉ bằng điều này đã tốt hơn lương thực công cộng lĩnh ở đầu phố gấp mấy lần rồi, cho nên Phạm Thống vẫn là rất hài lòng, cứ như thế bưng hộp cơm ngồi ở bên đường dùng bữa với Mễ Trọng.
"Haiz -- Lăng Thị đại nhân năm nay vẫn mỹ lệ như năm ngoái, ta rốt ruộc đến bao giờ mới có thể thăng cấp, gặp mặt ngài ấy ở cự ly gần đây --"
Sau khi Mễ Trọng nhìn thấy Lăng Thị, tâm linh hình như được an ủi ngắn ngủi, nhưng lại càng trống rỗng hơn một chút, nói đến tình hình tu hành của Mễ Trọng như thế nào, Phạm Thống trái lại chưa từng hỏi thăm. Nếu như hắn cũng là tên gỗ mục bị lão sư Không Tinh Mắt của Thuật Pháp Hiên phán là "cả đời không thể nào có cơ hội", Phạm Thống có khả năng sẽ bởi vì quan hệ đồng bệnh tương lân mà hơi thay đổi thái độ với hắn một chút.
"Phạm Thống, ngươi cũng rốt cuộc nhìn thấy những đại nhân vật đó rồi đấy, có cảm tưởng gì không?"
Mễ Trọng hình như cảm thấy cái đề tài này rất có không gian phát huy, liền bừng bừng hứng trí hỏi Phạm Thống.
Có cảm tưởng gì? Ngươi là hi vọng từ trong miệng ta nghe thấy mấy lời quái quỷ như là "Lăng Thị đại nhân thật là mỹ lệ, ta quyết định gia nhập fanclub của Lăng Thị đại nhân" gì gì đó sao? Ngươi cảm thấy đây có khả năng à? Ta trước mắt vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị trở thành loại phần tử cuồng nhiệt đó.
"Ừm... cứ như thế thôi."
"Cái gì? Không có cảm tưởng sao? Phạm Thống ngươi thật là người nhàm chán đó!"
Ngữ khí của Mễ Trọng giống như thể hắn đã phạm tội gì không thể tha thứ không bằng, có nghiêm trọng như thế sao? Ráng vắt ra một chút cảm tưởng cũng không phải làm không được, chỉ cần đừng nói sai thì vẫn ổn.
"Nữ vương... thật sự là loại tua rua màu đó đây."
Hắn không dám nói màu đen. Lỡ như biến thành màu trắng thì nguy.
"Cái gì mà loại màu sắc đó? Chẳng phải chính là tua rua màu đen thuần sao, vua đều là rất mạnh đấy."
"Ồ? Vậy thiếu đế Lạc Nguyệt...?"
"Tên quái vật thiếu đế Lạc Nguyệt đó, đương nhiên là ba đường vàng."
Trước kia Mễ Trọng từng giới thiệu với hắn cách phân biệt giai cấp của Tây Phương Thành. Nếu không nhớ sai, kẻ mạnh nhất là có ba đường thêu màu vàng... ba đường vàng hẳn là cách nói tắt đi?
"Biến thái?"
"Không phải biến thái, là quái vật. Chẳng qua kỳ thực cũng gần như thế, tóm lại, hắn hẳn là một thứ không có người muốn trêu chọc."
Có vẻ như có nội tình bên trong, Phạm Thống trái lại rất có hứng nghe.
"Sao nghe như thế?"
"Ngươi không phân biệt được nghe với nói à? Mà thôi, hôm nay nhìn thấy Lăng Thị đại nhân, tâm tình vẫn không tệ, kể với ngươi chuyện xảy ra trước kia vậy."
Mễ Trọng ho khan một tiếng, liền bắt đầu kể chuyện.
"5 năm trước, Đông Phương Thành chúng ta đang trong phát triển thịnh vượng, quốc lực hùng hậu, thực lực kiên cường, lúc đó Ngũ Thị đều có mặt, mặc dù Lạc Thị đại nhân vẫn chỉ là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng thực lực của Huy Thị đại nhân đã không tệ rồi, Lăng Thị đại nhân cũng rực rỡ, mỹ lệ động lòng người như hiện giờ, khuôn mặt của Vi Thị đại nhân vẫn khó ưa như thế..."
Chỉ nghe phần đầu, Phạm Thống còn có chút muốn hỏi hắn có phải là còn kiêm công việc kể chuyện gì đó hay không, nhưng nghe đến phần sau liền cảm thấy hẳn là không có, đây căn bản đã lạc xa đề rồi đi? Phong cách kể chuyện như thế, hẳn là không có người nghe nào sẽ ủng hộ đi.
"Lúc đó Lạc Nguyệt hoàn toàn không thể sánh với chúng ta, bất luận là tố chất thực lực quốc dân hay là thần tử bên cạnh vua. Mà năm đó, Tịch Anh nữ vương chính thức phát động chiến tranh với Lạc Nguyệt, quân vây bốn mặt, A, kỳ thực cách mỗi một khoảng thời gian sẽ đánh một trận chiến tranh, thậm chí còn có nghe đồn, nếu như đánh thắng sẽ để cho chúng ta lựa chọn trở về thế giới ban đầu sống lại hoặc là phát cho tư cách của cư dân nguyên sinh gì gì đó."
Wow! Tốt như thế? Lần đánh sau là lúc nào? Ta vẫn rất muốn sống lại đó, trọng điểm là ta chết không được minh bạch, ta rất để ý di thể của ta à.
"Về phần tin đồn có phải là thật hay không, ta thì không biết, bởi vì lần đó đã đánh thua. Lần chiến tranh trước đó hình như là ở 50 năm trước, ta vẫn chưa đến đây lâu như thế, không tham gia được. Chẳng qua rất nhiều người đều xông đi bán mạng vì phần thưởng chiến thắng của Đông Phương Thành, dù sao cũng rất hấp dẫn người mà."
Từ từ đã, ngươi chẳng phải đã nói quốc lực hùng hậu thực lực kiên cường gì gì đó, kết quả vẫn đánh thua là thế nào? Mấy lời ngươi nói phía trước đều là nhảm nhí sao?
"Ánh mắt hoài nghi đó của ngươi thoạt nhìn rất nợ đòn đấy. Lần đó, nữ vương bệ hạ gần như là ôm theo quyết tâm muốn hủy diệt Lạc Nguyệt mà phát binh đi? Chúng ta cũng đã đánh đến cổng nhà Lạc Nguyệt rồi, mắt thấy sĩ binh của bọn họ hẳn là cũng không thể tiến hành đề kháng hữu hiệu gì nữa, sắp có thể thuận lợi phá cổng mà vào, không ngờ ngay lúc đó liền xảy ra chuyện."
Cảm giác tự thuật hình như đã đến trọng điểm, Phạm Thống cũng chuyên tâm hơn một chút.
"Thiếu đế Lạc Nguyệt Englar xuất hiện. 5 năm trước, nhìn thân hình lúc đó chắc vẫn chỉ là một đứa trẻ đi? Cho dù hắn che mặt nhìn không thấy gương mặt, trên người không hiểu vì sao còn quấn quanh dây xích, nhưng Tứ Huyền Kiếm - Thiên La Viêm cầm trên tay là hàng thật giá thật, thân phận của hắn không thể nghi ngờ."
Mễ Trọng hình như cũng từng nói thiếu đế Lạc Nguyệt khi hiện thân ở trường hợp công khai thường thường đều là dùng thế thân, nói như thế bọn họ có thể đoán ra tuổi của thiếu đế Lạc Nguyệt, cũng là bởi vì 5 năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy bản tôn, hắn vẫn là một đứa trẻ chăng?
"Sau đó, mọi thứ liền kết thúc."
"Hả?"
Câu này cũng quá đột ngột, Phạm Thống thực sự phản ứng không kịp.
"Quá trình không có gì để nói, chính là Englar tay cầm Thiên La Viêm, giống như thần hộ quốc của Lạc Nguyệt mà từ trong thành phi thân ra, hoàn toàn không chạm đất, lơ lửng ở không trung giết sạch ba mươi vạn sĩ binh Đông Phương Thành, sau đó mọi thứ liền kết thúc. Người cũng chết sạch rồi còn đánh cái gì? Chết hết rồi, đương nhiên là Đông Phương Thành chiến bại."
Phạm Thống trợn mắt há hốc mồm.
"Ba..."
Ngươi xác định ngươi không có nói dư một số 0, thậm chí là nói dư hai số 0 chứ! Ba mươi vạn! Ba mươi vạn người đó!
"Đừng hoài nghi, chính là ba mươi vạn, tên quái vật đó dùng thanh thần kiếm kia giết sạch sẽ ba mươi vạn người, ngay cả tù binh cũng không giữ lại, một mình hắn đã lật đổ chiến cục. Bằng không mọi người làm sao lại nói hắn là quái vật? Thiên La Viêm chính là vũ khí của thiếu đế Lạc Nguyệt, đẳng cấp rất cao, đương nhiên là vũ khí ăn hồn, cho nên ba mươi vạn người kia là chết triệt triệt để để, Đông Phương Thành cũng bởi thế tổn thất lượng lớn tinh nhuệ, nguyên khí đại thương, đáng buồn làm sao."
"... Mễ Trọng, ngươi làm sao còn sống?"
Mễ Trọng một mặt nói như thể tận mắt nhìn thấy không bằng, mặt khác vừa lại nói thiếu đế Lạc Nguyệt dùng vũ khí ăn hồn giết toàn bộ sĩ binh của Đông Phương Thành phái đi, vậy Mễ Trọng còn ở đây thực sự không hợp lý à.
"Ta lúc đó cũng vẫn là tua rua màu lục nhạt à, ta là lính dự bị thôi, những điều này đều là nghe từ những người trên chiến trường phản ứng nhanh sử dụng pháp trận chạy về, tính chân thực rất cao đấy."
Thì ra không phải tận mặt thấy. Vậy độ tin cậy thật là giảm đi không ít...
"Lúc đó, thiếu đế Lạc Nguyệt đã là ba đường vàng rồi. Bây giờ chỉ sợ càng khủng bố hơn đi."
Lúc đó đã là ba đường vàng rồi! Chẳng phải nói vẫn còn là trẻ con sao? Nhưng nếu như không phải ba đường vàng, muốn giết hết ba mươi vạn người cũng rất khó đi... Chờ đã! Ta đã định phải tin tưởng con số ba mươi vạn này rồi sao!
"Thật không hiểu bên Lạc Nguyệt là làm sao nuôi ra con quái vật này, chậc."
"Lúc đó nữ vương ở đâu vậy?"
Nghe như thế, có vẻ Ngũ Thị với nữ vương đều không xuất động?
"Lấy thân phận tôn quý của nữ vương, làm sao có thể đích thân lên chiến trường đây? Lạc Thị đại nhân tuổi còn quá nhỏ, không tiện đi, Lăng Thị đại nhân chủ yếu vẫn là ở bên cạnh nữ vương, Âm Thị đại nhân tất nhiên là thích náo nhiệt, nhưng hắn không thích chuyện giết người này, Vi Thị đại nhân luôn luôn né tránh loại chuyện phiền phức không thu được kết quả tốt đó, Huy Thị đại nhân mặc dù có thể đi, chẳng qua nữ vương cũng không có hạ mệnh lệnh này, cho nên cũng không đi. Ở lúc nghe thấy ba mươi vạn người bị toàn diệt nữ vương đã muốn ra tay, nhưng thiếu đế Lạc Nguyệt người ta sau khi tiêu diệt sĩ binh Đông Phương Thành đã trở về rồi, cũng không có giết tới Đông Phương Thành, không có cơ hội đối quyết trực diện à."
Đúng thật là người nào có cái cớ của người nấy. Dù sao cứ để cho cư dân mới sinh đi chịu chết là được rồi mà, trong ba mươi vạn người đó hẳn cũng không có mấy cư dân nguyên sinh đi?
"Nữ vương với thiếu để Lạc Nguyệt ai yếu hơn?"
"Người bình thường đều là hỏi ai mạnh hơn đi, cách hỏi của ngươi thật kỳ quái. Tịch Anh nữ vương không tùy tiện ra tay, chưa từng thấy ngài triển lộ thân thủ gì, cũng không có sự tích hãi nhân như thế để tuyên dương, nhưng chúng ta là cư dân của Đông Phương Thành, không thể ca ngợi người khác tự diệt uy phong mình, đương nhiên phải nói nữ vương lợi hại hơn chứ."
Ta cảm thấy ngươi trực tiếp nói không biết còn tốt hơn bổ sung thế này. Vừa bổ sung như thế, trái lại giống như nói nữ vương yếu hơn, nhưng vì mặt mũi của nữ vương, chúng ta không thể nói như thế...
"Nói một hơi nhiều như vậy, mỏi miệng thật. Phạm Thống, ngươi lần đầu tiên nhìn thấy mọi nhân vật lớn của Đông Phương Thành cùng nhau xuất hiện, thật sự không có lấy một chút cảm động à? Những người mới trước kia đều sẽ hưng phấn túm lấy ta nói một đống..."
Cho nên ngươi thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tệ không phải sao, hơn nữa ta cũng không có nhìn thấy tất cả mọi người à, Huy Thị đại nhân mất tích rồi, Vi Thị đại nhân thì lại không xuất hiện.
Lạc Thị từng giết ta một lần, Lăng Thị đại nhân xúi giục giết người một lần, Âm Thị đại nhân cưỡi ma thú đạp chết ta một lần, tính lên chỉ có nữ vương chưa từng hại chết ta thôi, ngươi là muốn ta cảm động thế nào? Chẳng qua ngươi cũng không biết những chuyện này...
Bởi vì hộp cơm của hai người cũng gần như ăn xong rồi, Mễ Trọng vừa lại lẩm bẩm mấy câu liền rời khỏi Phạm Thống, nghe nói hắn lát nữa còn có công việc khác phải làm, cuộc sống thật là năng suất.
Rốt cuộc bình thường có đến trường học hay không hả? Đừng nói chính là bởi vì làm công quá dữ dội mới mãi mà không thể thăng cấp đi?
Cuộc sống lẫn lộn đầu đuôi là không đúng đâu, Mễ Trọng.
◊◊◊◊
Lúc Phạm Thống trở lại túc xá, Nguyệt Thoái và Chu Sa đều ở trong phòng, nhìn thấy hắn trở về, hai người cũng lên tiếng chào hỏi, mời hắn cùng ăn điểm tâm lãnh được trên đường.
Thì ra trên đường còn có phát điểm tâm, xem ra đích xác là ngày lễ khắp nơi ăn mừng à.
"Phạm Thống, hoạt động cũng kết thúc lâu rồi, cậu làm sao bây giờ mới trở lại? Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi đây."
Nguyệt Thoái nhìn chằm chằm vào hắn tò mò hỏi, Phạm Thống cũng thành thật trả lời.
"Bọn tôi thanh lý hiện trường, còn ở lại nghe Mễ Trọng nói một số chuyện về chiến tranh 5 năm sau."
"5 năm sau?"
Lỗ tai Chu Sa rất thính, lập tức hất mày nghi vấn.
"5 năm trước..."
Lần này không có nói sai.
"Chiến tranh 5 năm trước? Như thế nào?"
"Ừm, Mễ Trọng nói thiếu đế Lạc Nguyệt là một người rất khủng bố, trận chiến tranh đó một mình hắn đã giết ba trăm vạn người."
Này, nguyền rủa chết tiệt đừng để ta biến thành kẻ reo rắc tin vịt chứ! Ba mươi vạn đã đủ khoa trương rồi còn ba trăm vạn!
"Ba trăm vạn?"
Chu Sa hừ ra từ mũi, rõ ràng không tin. Đây gọi là khịt mũi khinh bỉ sao?
"Có... có nhiều như thế sao? Không có nhiều như thế chứ?"
Sắc mặt của Nguyệt Thoái có chút tái nhợt. Đừng nói tin thật rồi đấy chứ?
"La ba vạn..."
Vẫn là sai, đáng ghét.
"Ngươi giải thích một chút về hai trăm chín mươi bảy vạn người biến đi đâu rồi được không?"
Ánh mắt Chu Sa nhìn hắn càng ngày càng khinh thường rồi, thật gay go.
"Phạm Thống, rốt cuộc là bao nhiêu hả?"
Biểu tình của Nguyệt Thoái mang theo dấu hỏi, bị làm cho lẫn lộn hết rồi.
"Um, um... ăn điểm tâm thôi."
Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai.
Cái gì cũng đừng nói, miệng là dùng để ăn, ngày mai ngoan ngoãn đi học là được rồi --
◊◊◊◊
Kỳ nghỉ kết thúc, ngày đầu tiên khai học, lại là khóa của Võ Thuật Hiên.
Phạm Thống cảm thấy dứt khoát giả bệnh không đi cho rồi, không, dứt khoát trực tiếp cúp tiết, hoặc trực tiếp quyết định không học võ thuật cũng không tệ, hết chuyện đi xem sắc mặt lão sư Máy Kéo để thêm tội à?
Nhưng Nguyệt Thoái muốn đi học, Chu Sa thì rất khinh thường loại tâm tính trốn tránh đi học này của hắn.
"Phạm Thống, cậu cứ thử xem đi? Cậu thậm chí còn chưa thử võ thuật, không phải sao?"
Nguyệt Thoái ấm giọng khuyên nhủ hắn.
Không cần thử tôi đã biết rồi...
Bản thân không có thiên phú ở phương diện nào, đương nhiên là bản thân rõ nhất...
"Đồ nhát gan. Nhu nhược."
Chu Sa căn bản không khuyên hắn, chỉ là ở bên cạnh mắng người. Theo Phạm Thống mà nói, hắn sẽ cảm thấy đây mắng hơi quá dữ dội.
"Phạm Thống, cậu thật sự không đi sao?"
"Tôi đi."
Kết quả lại là cái miệng này bán đứng hắn. Hắn chung quy không thể nói muốn đi, nhưng lại là không đi.
Túc xá cách trường học gần hơn chỗ ở lâm thời trước kia. Cho nên bọn họ không cần xuất phát sớm như thế, Chu Sa còn đi lãnh bữa sáng về ăn, cậu kiên trì phải ăn ba bữa, Phạm Thống với Nguyệt Thoái thực sự rất kính nể, bọn họ thà không lành mạnh cũng không muốn mỗi ngày ăn lương thực công cộng ba lần.
Khi gần đến lúc, ba người liền cùng nhau ra ngoài đi học. Mặc dù là cùng đi học, nhưng phòng học của Chu Sa không giống bọn họ, cho nên bọn họ tách ra ở cổng Võ Thuật Hiên, sau đó đi về phía phòng học của mỗi người.
Tiết đầu hôm nay là tiết học sách Võ Thuật. Bởi vì có học sinh mới, lão sư Thiên Vị vừa lại bắt đầu dạy từ trang bảy mươi tư.
"Hiện nay, vũ khí của Tịch Anh nữ vương -- Nguyệt Nha Nhận - Skies và Tứ Huyền Kiếm - Thiên La Viêm của thiếu đế Lạc Nguyệt Englar đều có thể nói là thần khí. Cùng được truyền lại với vũ khí, là Thiên Huyễn Hoa - Huyền Trụ của Đông Phương Thành và Aifrol - Nguyệt Bào của Lạc Nguyệt. Dưới hỗ trợ của vũ khí và đồ hộ thể, vị vua kế thừa chúng đều có chiến lực vô cùng cường đại, Tịch Anh nữ vương của Đông Phương Thành chúng ta là mang tua rua màu đen thuần, là giai cấp thực lực tối cao, dưới tình huống chiến giáp cùng vũ khí bên người, theo lý không ai có thể đối địch..."
Lão sư Thiên Vị, đoạn này ta đều thuộc lòng rồi. Nguyệt Nha Nhận - Skies, Tứ Huyền Kiếm - Thiên La Viêm, Huyền Trụ - Thiên Huyễn Hoa, Nguyệt Bào - Aifrol, ta đều nhớ rõ rõ ràng ràng rồi...
Chả trách tiết học này nhiều người ngủ gật như thế, cứ luôn nghe nội dung như nhau, ai mà không ngán chứ.
"Hôm nay đi tìm hiểu một chút về phương pháp thăng cấp được không?"
Nguyệt Thoái ở bên cạnh thì thầm với hắn.
"Ừ."
Phạm Thống gật đầu với cậu. Thăng cấp cũng là rất quan trọng, cho dù trước mắt hắn có khả năng không thể, nhưng Nguyệt Thoái hẳn là không vấn đề đi.
"Học sinh tên là Phạm Thống bên đó không được nói chuyện, muốn bị phạt đứng sao?"
Lão sư Thiên Vị vừa lại biểu lộ sự thiên vị của hắn. Rõ ràng Nguyệt Thoái cũng có nói chuyện, hơn nữa Nguyệt Thoái nói một câu, hắn mới nói một từ, lão sư Thiên Vị cứ một mực chỉ mắng hắn.
Haiz, Nguyệt Thoái cậu mau chóng học cho xong chữ Đông Phương, thế này chúng ta liền có thể truyền giấy trong lớp rồi.
Khóa thực chiến võ thuật không có xảy ra chuyện gì đặc biệt. Kỳ thực lão sư Máy Kéo nói bọn họ không có vũ khí, không để cho bọn họ vào học, chờ bọn họ tìm được vũ khí mình muốn dùng rồi nói sau.
Phạm Thống cảm thấy đây cũng là một loại bài xích với kỳ thị. Vì sao phải tự tìm vũ khí trước chứ? Ngay cả bản thân thích hợp vũ khí gì cũng không biết, không phải sao? Hắn chẳng lẽ không định mang bọn họ nhận thức một chút về tính khác biệt của các loại vũ khí, rồi để cho bọn họ chọn à? Hơn nữa đi đâu kiếm vũ khí, Đông Phương Thành không cung cấp sao, không có tiền làm sao có được --
Tiền bây giờ đã trở thành điều kiện hàng đầu mà Phạm Thống cân nhắc, cũng trở thành trung tâm sinh hoạt của Phạm Thống... Tóm lại không có tiền vạn thứ không thể, câu này là vô cùng có đạo lý, mặc dù hắn cũng cảm thấy có thanh vũ khí thì tốt hơn...
Lão sư Máy Kéo còn nói với bọn họ "tính khác biệt của các loại vũ khí là trên khóa lý thuyết, khóa thực chiến không phụ trách dạy cái này", khóa lý thuyết chính là khóa sách giáo khoa của lão sư Thiên Vị đi, vấn đề là hắn cứ luôn dạy đi dạy lại Thiên La Viêm Skies Thiên Huyễn Hoa với Aifrol! Ta lúc nào mới có thể nghe đến vũ khí bình thường phổ thông?
"Phạm Thống, cậu muốn vũ khí thế nào?"
Khi hai người ở trên đường đi đến đơn vị phụ trách để dò hỏi chuyện thăng cấp, Nguyệt Thoái hỏi hắn như thế.
"A, cái này..."
Thẳng thắn mà nói, hắn vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao trong thế giới ban đầu của hắn, đâu phải mỗi một người đều cần mang theo vũ khí bên mình mà, chỉ có một số nghề nghiệp đặc biệt mới sẽ mang theo vũ khí, còn không thể tùy tiện sử dụng, bách tính bình dân như hắn, căn bản là nằm ở lập trường an cư lạc nghiệp được bảo vệ.
Hơn nữa, ở thế giới ban đầu của hắn, vũ khí có thể lựa chọn cũng rất đơn thuần...
"Nguyệt Thoái cậu thì sao? Tôi vẫn chưa nghĩ đến."
"Tôi sao? Tôi muốn... đao bình thường là có thể rồi đi. Có chút sắc bén là được rồi, cái gì cũng có thể."
Phạm Thống cảm thấy khó hiểu với trả lời của Nguyệt Thoái.
"Vì sao? Nghe nói vũ khí của thế giới này không biết nói chuyện, vũ khí không biết nói chuyện thì tốt hơn, không phải sao?"
Trong lúc nói sai, Phạm Thống cũng nghĩ đến, Nguyệt Thoái hình như không có tri thức tương quan về Đông Phương Thành, cho nên có khi cậu ta không biết vũ khí của thế giới này biết nói chuyện.
"Hả? Hẳn là vũ khí biết nói chuyện tốt hơn. Không biết nói chuyện phần lớn là khí cụ sinh hoạt hoặc là vũ khí chất lượng kém, tôi lấy loại này là được rồi."
Thì ra Nguyệt Thoái biết, cũng phân biệt rất rõ mà, vậy rốt cuộc là vì sao hả? Quá có tự tin đối với thực lực? Hay là cậu ta cũng nghĩ đến nhân tố tiền bạc? Vũ khí biết nói chuyện đương nhiên nhất định sẽ đắt hơn không sai.
"Rốt cuộc vì sao?"
Truy hỏi của Phạm Thống khiến Nguyệt Thoái vừa lại khổ não.
"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt... Dù sao cũng chính là như thế."
Cậu là lạ, Nguyệt Thoái.
Bọn họ ở chỗ đăng ký nhập học hỏi được cách thăng cấp tua rua màu trắng, loại đầu tiên đương nhiên là khiêu chiến thành công với người có giai cấp cao hơn mình, loại này Nguyệt Thoái đã nói không suy xét rồi, cho nên bọn họ chính là muốn tiến hành loại thứ hai.
Sau khi ra khỏi Đông Phương Thành, đi về phía Tây Nam, sẽ đến khu 1 Tư Nguyên, sinh vật qua lại ở khu vực đó phần lớn không có tính công kích, hoặc là lực công kích khá yếu.
Từ trên người một loại sinh vật gọi là "lục kê" bên trong, có thể lấy được lông vũ chất lượng không tệ, loại lông vũ này có thể dùng cho rất nhiều việc, bao gồm quần áo gối đầu chăn bông vân vân, người có tua rua màu trắng chỉ cần lấy được ba trăm sợi lông vũ, là có thể thăng cấp thành tua rua màu lục nhạt.(Lục kê: gà đất)
Cách lấy lông vũ, Đông Phương Thành không quản, đi trộm của người khác cũng được, nếu như có tiền, đi mua một số gối đầu bóc ra để lấy nộp cũng được, dù sao thực lực không đủ, thăng cấp xong bị người cấp thấp yêu cầu quyết đấu, thua rồi cũng là chuyện của nhà ngươi, nếu bất cẩn vừa lại rớt trở về tua rua màu trắng, thì lại đi lấy ba trăm sợi lông vũ tới nộp là được rồi.
Giai cấp khác nhau cũng có trách nhiệm và khóa trình khác nhau, mặc dù khóa trình của tua rua màu lục nhạt không khác nhiều tua rua màu trắng, chẳng qua sẽ có một số "bài tập" thêm vào.
Nghe nói giai cấp màu lục muốn thăng cấp đều là đến khu 1 Tư Nguyên kiếm đồ để nộp, đến giai cấp màu lam mới sẽ có kiểu khác.
"Phạm Thống, tốt quá rồi, nếu kiếm được sáu trăm sợi, cậu cũng có thể thăng cấp thành tua rua màu lục nhạt rồi đó."
Nguyệt Thoái có vẻ rất cao hứng cho hắn, Phạm Thống thì không biết có nên cao hứng hay không.
Có trời biết lông vũ này có dễ kiếm hay không? Có khi ba trăm sợi đã là địa ngục rồi, hơn nữa chẳng lẽ đều phải nhờ Nguyệt Thoái giúp hắn thu thập sao? Đây cũng quá ngại rồi đi?
Haiz, cái con "lục kê" đó không biết trông làm sao, tính nguy hiểm có cao hay không, nếu như chỉ đơn thuần là bắt một con để nhổ lông, có khi hắn có thể tự mình làm...
Chu Sa đã là tua rua màu lục nhạt rồi, kỳ thực có thể hỏi cậu ta mà, cậu ta nhất định đã từng đi nhổ ba trăm sợi lông gà.
"Không biết."
"Ơ?"
Kết quả hỏi Chu Sa lại nhận được đáp án ngoài dự liệu.
Tiện thể nhắc tới, buổi chiều là khóa thuật pháp mà Phạm Thống một chút tài năng cũng không có, hai tiết liên tục, Phạm Thống chỉ có thể ở bên cạnh trừng mắt, Nguyệt Thoái thì lại học được không ít hoa chiêu mới.
"Tôi nghe thấy phải nhổ ba trăm sợi lông, cảm thấy quá phiền, liền tìm một tên có tua rua màu lục nhạt lôi vào trong hẻm tối, rồi đánh bại hắn."
...
Vì sao phải lôi vào trong hẻm tối...
"Hả? Nếu như thế, phải ghi lại làm sao chứ?"
Nguyệt Thoái có chút giật mình dò hỏi. Nếu như không có người nhìn thấy, phải chứng minh thế nào đây?
"Cái gọi là quyết đấu, trọng điểm thắng lợi của bên đề xuất quyết đấu nằm ở việc sau khi giao tua rua của mình cho đối phương, trước khi đối phương vẫn chưa đánh ngất hoặc đánh chết ngươi, phải đánh ngất, đánh chết, hoặc là cướp được tua rua của đối phương. Thành công hay thất bại sẽ được ghi lại ở trong tua rua, nếu thành công có thể trực tiếp lấy tua rua đến đơn vị tương quan để tấn cấp, mà bên đánh thua sau khi bị khiêu chiến, chờ đến ngày phát lương, tự nhiên sẽ có người căn cứ vào tư liệu phán định đi thu hồi tua rua của họ, phát cho họ tua rua thấp hơn một cấp nhỏ."
Hm, cho nên không thể đánh lén. Rốt cuộc là tên xui xẻo nào bị cậu đánh trở lại tua rua màu trắng rồi...
"Thế à..."
Nguyệt Thoái cười khan một chút, kỳ thực cậu cũng không muốn hiểu rõ quy định liên quan đến quyết đấu như thế.
"Các cậu định khi nào đi nhổ lông?"
"Ngày mai đi, ngày mai trường học chỉ có khóa buổi sáng."
Mọi học sinh ngày mai đều chỉ có khóa buổi sáng. Ngày thế này một tháng đại khái sẽ có bốn lần, ngoài ra, mỗi sáu ngày đi học cũng sẽ cho nghỉ một ngày, dùng cách nhớ bảy ngày một tuần để nhớ, vẫn rất tiện lợi.
"Vậy tôi đi theo các cậu nhé, tua rua màu lục nhạt muốn đề thăng thành tua rua màu lục cỏ, hình như là muốn da gà, đúng lúc có thể cùng nhau làm."
Da gà?
Da gà --?
Có thể thỉnh giáo một chút, muốn lột mấy tấm không... Cái thứ da gà này, muốn lột còn phải có tay nghề đi...
"Chu Sa, da gà cần mấy tấm mới đủ?"
Nguyệt Thoái quả nhiên cũng muốn hỏi cái vấn đề này.
"Có vẻ là một trăm tấm."
Uh, rất tốt, ít hơn lông gà. Không không không, chờ đã, không tốt chút nào, một con gà có bao nhiêu lông hả? Nhưng cũng chỉ có một tấm da à!
Lông gà có khả năng không cần giết gà, da gà thì làm sao có thể không giết gà đây! Cũng chính là nói, phải giết một trăm con gà sao!
Ta cả đời này vẫn chưa từng giết hại động vật nhỏ! Mặc dù không có người bảo ta giết, nhưng ta cả đời này cũng vẫn chưa từng nhìn động vật nhỏ bị giết à!
"Vậy thì ngày mai cùng đi đi."
Nguyệt Thoái mỉm cười với Chu Sa.Nguyệt Thoái cậu đừng để bị lừa! Vốn không cần giết gà, theo cậu ta đi thì phải giết gà rồi --
"Phạm Thống, biểu tình của cậu lại quai quái rồi, không thoải mái sao?"
Tôi xác thực là cảm thấy rất không thoải mái. Đúng rồi, mấy người các cậu muốn giết gà kiểu gì? Trên tay các cậu hình như đều không có vũ khí đi? Tay không giết gà sao? Các cậu muốn bóp chết gà à? Vặn gãy cổ gà? Đánh bể đầu gà?
"Phạm Thống, sắc mặt của cậu càng ngày càng khó coi rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không..."
Nguyệt Thoái thật là quan tâm hắn. Nhưng đây thực sự không phải lúc cảm động. Không phải lúc cảm động đâu à --
◊◊◊◊
Xuất phát! Tiến về khu 1 Tư Nguyên lột da nhổ lông!
Chiếu theo lý thuyết là phải rất nhiệt huyết mà hô ra khẩu hiệu tiến lên như thế mới đúng, nhưng nghĩ đến phía trước "lột da nhổ lông" còn có hai chữ giết gà, Phạm Thống liền nhiệt huyết không nổi, thậm chí còn có chút muốn kêu cứu mạng.
"Phạm Thống, chúng ta đi hội họp với Chu Sa đi."
Sau hai tiết phù chú học trải qua với lòng không yên, Nguyệt Thoái chỉnh lý dụng cụ đi học, rồi nói với hắn như thế.
Tôi có thể không cần đi không --
Cho dù nội tâm kháng cự, Phạm Thống vẫn là bị Nguyệt Thoái mang đi, lúc muốn ra khỏi cổng thành còn gặp được Mễ Trọng, song phương chào hỏi thân thiện với nhau.
"Ồ? Các cậu muốn đến khu 1 Tư Nguyên à? Nhổ lông gà để thăng cấp?"
"Ừ, bạn cùng phòng chúng tôi còn phải lột da gà."
Nguyệt Thoái cười trả lời như thế.
Phạm Thống thì ở lúc nhìn Mễ Trọng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Mễ Trọng ngươi vẫn luôn thăng không nổi màu lục cỏ, chẳng lẽ là bởi vì giết gà có khó khăn..."
"Mới không phải đây."
Biểu tình của Mễ Trọng trở nên rất đáng sợ.
"Một tấm da gà là có thể bán được một xâu tiền à! Ta đã định lột rồi, làm sao có thể nỡ đem đi nộp! Ở lúc nộp lông gà ta đã rất đau lòng rồi, ba trăm sợi lông gà cũng có giá một trăm xâu tiền!"
Ta cảm thấy ngươi đề thăng giai cấp để cho mỗi tháng có thể lãnh thêm tiền thì thực tế hơn, thật đó.
"Thế sao, vậy bọn tôi tự đi đây..."
"Cố lên nhé, các cậu muốn nhổ được lông gà có thể sẽ không dễ lắm."
Mễ Trọng lúc sắp đi nói một câu thâm sâu như thế, bọn họ mãi cho đến khi ra khỏi thành hội họp với Chu Sa, cùng nhau đi về phía khu 1 Tư Nguyên, mới hiểu được ý của câu này.
Chu Sa mang đến tranh ảnh của lục kê, trông rất xấu -- chẳng qua đây không phải trọng điểm. Hoạt động chậm chạp -- đây cũng không phải trọng điểm. Lúc nhìn thấy thực tế, phát hiện thể tích của nó còn lớn hơn người -- đây vẫn không phải trọng điểm.
Cả con gà chỉ có một sợi lông trên đầu, đây mặc dù đại biểu cần phải giết sáu trăm con gà, càng làm đậm thêm ám ảnh tội nghiệt trong nội tâm Phạm Thống, nhưng vẫn không phải trọng điểm.
Trọng điểm là mọi người đều không có tiết buổi chiều hôm nay, cho nên khu 1 Tư Nguyên thực sự có quá nhiều người. Hơn nữa những bạn học xấu xa này còn cố ý cướp đi gà mà bọn họ muốn đánh, không để cho bọn họ có cơ hội giết gà.
Loại hành vi này rõ ràng là nhằm vào Nguyệt Thoái, đây cũng chính là hành vi bài xích gương mặt Tây phương của người dân Đông Phương Thành.
"Bọn họ thật là quá đáng."
Khi bọn họ ở khu 1 Tư Nguyên đợi suốt hai tiếng thu hoạch lại vẫn là 0, nộ khí của Chu Sa đã đạt đến đỉnh điểm rồi.
Lúc này một con lục kê khác mà Chu Sa tìm được vừa lại đang kêu cục cục mấy tiếng thì bị mấy gã liên thủ cười hi hi ha ha nhanh chóng giết chết, sau đó nhổ lông lột da. Da để thăng lên tua rua màu lục cỏ chỉ có một mảnh liền lông ở đỉnh đầu, rất đơn giản là có thể cắt xuống.
Chỉ cần mảnh trên đỉnh đầu cũng tương đối hợp lý, Phạm Thống không thể tưởng tượng tình cảnh một người vác một trăm tấm da lột từ trên người con gà còn lớn hơn mình, nhưng đây lại tiện cho những gã kia cướp da và lông gà, một đao nhẹ nhàng là khiến cho bọn họ không lấy được gì rồi.
"Các ngươi bắt nạt ma mới như thế thì được gì chứ!"
Hm, càng khiến người cảm thấy phẫn nộ chính là, những người này không phải đến lấy vật phẩm tấn thăng giai cấp, bởi vì bọn họ gần như đều cầm tua rua màu lam rồi, thậm chí còn có người cầm tua rua màu đỏ cũng gia nhập hàng ngũ này, chỉ là không nhiều.
"Người phương Tây có tư cách gì muốn thăng cấp?"
"Cả đời cầm tua rua màu trắng là được rồi, người cùng bọn với người phương Tây cũng có tội, đáng đời!"
Cho dù mắng, bọn họ cũng chỉ sẽ nhận được lời nói tức chết người này, đến cuối, Nguyệt Thoái cũng muốn bỏ cuộc rồi.
"Thôi đi, Chu Sa, cậu tự đi giết gà, đừng cùng chỗ với tôi, nói không chừng vẫn tốt hơn một chút."
Cậu không kêu Phạm Thống tự đi giết, là bởi vì Phạm Thống không có năng lực tự mình giết một con gà lớn như thế, đại khái cũng không thể dưới tình huống không giết gà mà nhổ được lông.
"Không cần, là bọn họ quá đáng, cũng không phải tại cậu."
Chu Sa không chấp nhận đề nghị này, Nguyệt Thoái thì thở dài.
"Chẳng lẽ bức tôi đi đề xuất quyết đấu, dùng quyết đấu để thăng cấp sẽ tốt hơn sao?"
Đúng đấy, Nguyệt Thoái cũng chưa chắc đánh không lại bọn họ à.
"Thật gay go, làm sao không làm?"
Gay go chính là câu này mới đúng.
"Nếu đã ở Đông Phương Thành, tôi nghĩ tôi vẫn là cần phải tận lực lấy việc sử dụng thứ học được ở Đông Phương Thành làm chủ mới đúng..."
Cậu hà tất gì tuân theo quy củ như thế... Làm ẩu một lần, người ta cũng chưa chắc bắt được...
"Các ngươi bắt nạt con gái như thế không cảm thấy nhục sao!"
Ơ? Bọn ta nào có bắt nạt con gái?
Đầu của Phạm Thống xoay chuyển quá nhanh, khiến cho lời nghe thấy cũng tiến vào trong não rồi, sau đó hắn mới phát hiện đây không phải nói với hắn, hơn nữa âm thanh này hình như đã nghe qua ở đâu, khi hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, đối phương cũng đã phát hiện bọn họ rồi.
"A!"
Cô gái đang tức giận chửi mắng người cướp đi lục kê là Bích Nhu, hai cô gái đáng yêu khác của phòng 448 cũng đang ở cùng cô.
"Phạm Thống, Nguyệt Thoái, Chu Sa, các cậu cũng đến giết gà?"
Tôi chỉ là muốn nhổ lông gà mà thôi.
Từ nãy đến giờ kỳ thực cũng đã nhìn thấy rất nhiều cảnh giết gà rồi, Phạm Thống đã chứng thực cái đạo lý trước lạ sau quen này, trước khi chưa thấy còn rất sợ hãi, sau khi thấy nhiều rồi liền cảm thấy cũng chẳng có gì, đây không biết có tính là chuyện tốt hay không, chẳng qua cái chuyện tử vong này, cho dù có nhiều lần cũng sẽ không biến thành chẳng có gì, bởi vì một lần là một trăm xâu tiền...
"Đúng, các cậu cũng gặp phải tình huống tương tự?"
Chu Sa căm phẫn bất bình hỏi, Bích Nhu cũng gật đầu. Hai cô gái đáng yêu đi cùng cô thoạt nhìn đều sắp muốn khóc rồi.
"Những người này đúng là cặn bã! Cản trở người ta giết gà có gì vui, bài xích người phương Tây như thế, thật là tâm lý biến thái!"
"... Bằng không chúng ta cùng nhau hành động, rồi thử lại xem đi?"
Nguyệt Thoái đề xuất cái kiến nghị này, Bích Nhu cũng đồng ý, dù sao sáu người chung quy mạnh hơn so với ba người phân tán hành động, chỉ cần động tác bọn họ đủ nhanh, vẫn có có cơ hội giết gà lột da nhổ lông.
Nhưng...
Phạm Thống đếm số người, một mặt ở trong lòng làm tính toán không thoải mái.
Như vậy tính lên, bọn họ nếu mỗi một người đều lấy được đủ lông với da, phải nhổ một ngàn hai trăm sợi lông, lột hai trăm tấm da.
...
Lột hai trăm tấm da vẫn còn được, một ngàn hai trăm sợi lông kia... là chuyện làm sao...
Bảo bọn họ ở dưới hoàn cảnh cạnh tranh ác liệt này giết một ngàn hai trăm con gà, liệu có miễn cưỡng quá không? Hẳn là làm không được đi?
Nếu như không giết được số lượng này, lát nữa phải làm sao chia? Giết mười hai con, thì một người chia ba sợi lông về sao? Nếu thật sự giết được một ngàn hai trăm con, bọn họ thậm chí cũng có đủ da để trực tiếp biến thành giai cấp màu lục cỏ rồi...
Trong đây hình như chỉ có một mình Phạm Thống rất thực tế mà tính toán so đo những vấn đề này, trong lúc đó, bọn họ vừa lại bị người khác tranh một con gà.
Những phần tử làm loạn kia căn bản là dán mắt vào bọn họ rồi, muốn yên ổn giết gà căn bản là không thể nào.
"Thân là cư dân mới sinh có tua rua màu đỏ và màu lam, lại cứ luôn cản trở học sinh tua rua màu trắng và tua rua màu lục nhạt, các ngươi có biết xấu hổ hay không hả!"
Người làm loại hành động quá đáng vô sỉ này có nam có nữ, đối với trách mắng của Bích Nhu, bọn họ hoàn toàn không coi là gì.
"Ngươi có bản lãnh thì gọi người lợi hại tới giúp ngươi đi, ha ha ha ha --"
"Có điều ngươi chẳng lẽ vẫn có thể quen biết người lợi hại gì sao? Người phương Tây muốn kết giao cao thủ căn bản là nằm mơ! Mọi người đều cảm thấy các ngươi rất chướng mắt!"
Lời nói trực tiếp và ác ý như thế, nghe xong đương nhiên khiến người rất không thoải mái, Bích Nhu trừng vào bọn họ tức giận đến phát run, hình như có dấu hiệu phát cuồng, Phạm Thống vốn cho rằng cô không nhẫn nại được thì chính là xông qua đánh, nhưng phản ứng của cô lại không phải một trong hai loại trên.
"Gọi người lợi hại đến giúp sao? Được!"
Bích Nhu dứt khoát từ trong lòng lấy ra một cái khí cụ, có hình dạng của một cái huy chương hình tròn, phía trên có mấy cái nút. Phạm Thống không biết đó là cái gì, sau khi chuyển hướng người khác dò hỏi, trả lời nhận được là "Máy thông tin phù chú".
Oh -- cho nên, sau khi học được cái này ở phù chú học, là có thể dùng cách liên lạc đã giải thích trước kia để liên lạc với người khác sao?
Không đúng, đây hẳn sẽ không cũng cần tiền chứ?
"Ngươi cứ kêu người đến thử xem đi, xem ngươi có thể tìm được mấy người? Xem người ngươi tìm đến có thể lợi hại bao nhiêu?"
Thiếu nữ A đáng ghét đeo tua rua màu hồng cười một cách rất vênh váo, hoàn toàn không có ý ngăn cản Bích Nhu sử dụng máy thông tin phù chú, nhóm người bọn họ căn bản chính là đang chờ xem kịch, không hề cảm thấy những ma mới thực lực không đủ trước mắt sẽ có người quen nào có thể áp chế bọn họ.
Chỉ thấy Bích Nhu ấn mấy cái trên máy thông tin phù chú, chưa tới mấy giây hình như là liên lạc được người rồi, cô lập tức dùng giọng nức nở vô cùng rung động mở miệng.
"Tôi bị người bắt nạt rồi --"
Sau đó chính là một đoạn khóc lóc. Một đoạn... âm thanh khóc lóc.
Thật bức người! Làm sao làm được?
"Không có gì. Thật sự không có gì, không sao, tôi sẽ tự nỗ lực lần nữa thử xem. Anh muốn đến sao? Nhưng tôi sợ như thế sẽ phiền đến anh... Tôi không có khóc, ừ, tôi chỉ là rất muốn gặp anh mà thôi, tôi cảm thấy rất buồn..."
Wow, đây chính là lạt mềm buộc chặt sao? Cao thủ đây rồi! Hơn nữa cô thật sự đâu có khóc!
"Nhưng chúng ta mới quen nhau không lâu... Như vậy thật sự không sao chứ?... Anh khiêm tốn quá rồi, có anh ở đây chuyện gì cũng có thể ứng phó, a, tôi ở khu 1 Tư Nguyên, ở đây chờ anh sao? Nhưng khu 1 Tư Nguyên rất lớn, anh muốn làm sao tìm tôi... Ơ, đột nhiên nói như thế làm người ta ngại quá à --"
Bích Nhu nói được dở chừng đột nhiên tay bưng má, bên người phát tán khí tức màu hồng... Hm, hay là đừng nên biết cô ta nghe thấy cái gì thì tốt hơn đi.
"Được, tôi biết rồi, không cần quá vội, cho dù bao lâu tôi cũng sẽ chờ anh."
Bích Nhu rốt cuộc nói xong rồi, lúc này Nguyệt Thoái và Chu Sa đều có chút đờ ra, cô gái A, B đáng yêu thì không lấy làm lạ, dù sao bọn họ cũng đã làm bạn cùng phòng một thời gian, đại khái đã có mấy phần hiểu rõ cô ta rồi đi?
Thấy Bích Nhu kết thúc trò chuyện, nam sinh mặt bánh thịt bên trận doanh cướp gà đã khinh thường mở miệng trào phúng.
"Ngươi lại có thể chỉ tìm một người? Tìm người đến chịu chết sao? Dù gì người sẽ đến căn bản cũng là bị mỹ sắc của người mê hoặc đi?"
Ngươi thừa nhận cô ta đẹp kìa, cho nên ngươi nhiều lần cản trở người ta căn bản chính là muốn thu hút chú ý của người ta đi? Không, bởi vì ngươi căn bản không còn hi vọng, cho nên mới làm ra hành vi vặn vẹo này đi?
"Ai cần ngươi lo! Dù sao có người đến giúp ta là được rồi, các ngươi chờ lát nữa đừng có mà bật khóc!"
Bích Nhu làm mặt quỷ với bọn họ, thái độ so với lúc tìm người cầu trợ vừa rồi thật cứ như hai người... A, đừng quá để ý các loại diện mạo của con gái, sẽ tốt với sức khỏe của mình hơn.
Sau khi Bích Nhu kết thúc trò chuyện, Phạm Thống liền tò mò nhìn bốn phía xem có ai đi về phía bọn họ không, bởi vì hắn cũng rất muốn biết người Bích Nhu tìm đến giúp rốt cuộc là ai, lấy thời gian Bích Nhu đến Đông Phương Thành, hẳn là chủ yếu tiếp xúc với học sinh có tua rua màu trắng và màu lục nhạt.
Dựa vào đối thoại để phán đoán, đối phương hẳn là nam, cho nên Phạm Thống lúc nhìn xung quanh, nhìn thấy nam nhân cũng sẽ nhìn thêm vài lần, chẳng qua, ở đây đã là trung gian của khu 1 Tư Nguyên rồi, cho dù từ Đông Phương Thành trực tiếp đi tới, ít nhất cũng phải tốn hơn ba mươi phút đi? Huống hồ còn phải tìm được bọn họ nữa.
"Bích Nhu, người đến giúp có đáng tin cậy không?"
Nữ sinh A đáng yêu nho nhỏ giọng hỏi cô.
"Đáng tin, anh ta cho dù chỉ tới một tay cũng đủ rồi."
... Hình ảnh này tưởng tượng lên cũng thật đẫm máu. Nếu thật sự chỉ đến một tay thì làm sao đây? Mọi người sẽ hoảng sợ chạy mất chứ?
Một số học sinh cũng đến khu 1 Tư Nguyên thu thập lông gà da gà gần đó đại khái cũng nhìn thấy trạng huống ở đây, bất luận là tò mò thuần túy hay là ôm ý xấu xem trò hay, tóm lại có không ít người đều dừng lại ở bốn phía không đi, muốn xem sự tình sẽ phát triển thế nào.
Người đến rốt cuộc sẽ là người thế nào đây?
Ở lúc Phạm Thống còn đang nghĩ cái vấn đề này, dị biến đột sinh.
Ở chỗ không xa trước mặt Bích Nhu, trên mặt đất đột nhiên từ hư không xuất hiện một cái pháp trận hình tròn, tiếp đến chú văn trên pháp trận phát sáng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bích Nhu tức thì lộ ra vẻ vui mừng, người xung quanh thì kinh ngạc, bởi vì sau khi hào quang của cái pháp trận đó biến mất, một nam tử liền xuất hiện ở phía trên pháp trận.
Nếu như nói lúc nhìn thấy pháp trận thì kinh ngạc, lúc nhìn thấy rõ bóng dáng của nam tử, thì chính là kinh hãi đến muốn hét lên rồi.
"Tiểu Nhu, tôi đến rồi, làm sao vậy? Cô không bị thương chứ?"
Âm thanh êm tai dễ nghe, tóc đen tung bay, cùng với ngoại hình tuấn mỹ có thể dễ dàng khiến nữ nhân say mê kia...
Bích Nhu rất cao hứng nhào về phía hắn.
"A! Anh đến rồi!"
Mọi người nhìn người tuyệt đối không phải ảo ảnh này, nhìn Bích Nhu thân thiết mà gọi hắn, rồi nhìn tua rua màu đen thuần cho người một loại cảm giác phi hiện thực, treo ở trên thân người đó...
Người đến lại có thể là chưởng viện Thuật Pháp Hiên, Âm Thị một trong Ngũ Thị của Đông Phương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro