“Lấy tha thứ thay thế phục thù? Cái tên đần độn nhân từ nào nói thế?” —- Chu Sa
“Chính là cái gã mà cậu muốn cưới về nhà làm vợ.” —- Phạm Thống
Chiến đấu giữa ma pháp kiếm vệ —- bình thường mà nói thì sẽ không mấy có cơ hội xảy ra, cho dù xảy ra, thông thường cũng là lấy giao lưu hữu thiện làm mục đích, sẽ không quá mức cực kỳ nguy hiểm—- nhưng tình huống bây giờ hiển nhiên không giống vậy.
Chỉ cần có cơ hội có thể đấu với cao thủ, Yiye luôn cảm thấy máu huyết toàn thân trở nên sục sôi vì hưng phấn, đương nhiên, cuộc chiến hắn mong muốn tuyệt đối sẽ không tới lúc là dừng, bước qua thi thể của cao thủ lấy được kinh nghiệm giao thủ cho bản thân, luôn luôn là chuyện hắn khát vọng nhất.
Không có nương tay, cuộc chiến lấy cái chết của mình hoặc đối thủ để kết thúc, mới là chiến đấu chân chính. Đây là chuẩn tắc mà hắn tín phụng, mặc dù rất nhiều lúc, hắn đều không thể không nhượng bộ.
Cái người trước mắt không thể giết chết. Chẳng qua cho dù như vậy, có thể đánh một trận cũng tốt, cho dù Ojisa thoạt nhìn chẳng muốn đánh tiếp với hắn chút nào, hắn vẫn lấy công thế bức người buộc đối phương không có cơ hội thu tay.
Bích Nhu cũng ở hiện trường, cô hiển nhiên không hề muốn nhúng tay. Chu Sa hình như muốn đi tìm Nguyệt Thoái hơn, nhưng lại ngại vì Nguyệt Thoái đã nói muốn đi một mình nên không thể đi theo, Phạm Thống thì không chút căng thẳng mà ngáp một cái.
Thẳng thắn mà nói, bởi vì hôm nay dậy hơi sớm, bây giờ vừa lại không biết làm gì cũng không có chuyện kích thích, Phạm Thống liền cảm thấy có chút buồn ngủ, chỉ là, khi hắn muốn chợp mắt một lát, tiếng của Puhahaha liền vang lên trong đầu hắn.
“Phạm Thống! Ngươi cầu tiến một chút có được không! Người ta cũng đang ở trước mặt ngươi đánh cho ngươi xem rồi, ngươi nên nghiêm túc quan sát một chút để tăng trưởng kinh nghiệm chứ!”
Phất trần nhà hắn rất hay tức giận, Phạm Thống sớm đã quen rồi, bây giờ hắn chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì Puhahaha không có đang ngủ mà thôi.
“Ngươi chẳng phải cũng thường ngủ gà ngủ gật, vì sao ta thì không được…”
“Đó là do bổn phất trần đã không còn gì để học, sớm đã công thành viên mãn, mới có tư cách ngủ được chưa, Phạm Thống trình độ ngươi mới bao nhiêu đã vọng tưởng so sánh với bổn phất trần, không có mắt thì chớ đã vậy còn không cần mặt mũi.”
Puhahaha mỗi lần mắng người đều mắng rất khó nghe, điều này… Phạm Thống cũng quen rồi, nhưng hắn vẫn không khỏi ở trong lòng phản bác.
Rõ ràng còn có rất nhiều để học, như là nhân tình thế thái, làm bếp nấu cơm chẳng hạn, căn bản là ngươi làm biếng thì có, nếu ngươi cái gì cũng biết rồi, biến thành phất trần gia sự vạn năng, thì tốt biết bao nhiêu nhỉ? Vậy ta ra ngoài cũng không cần lo nữa… mặc dù ngươi cũng chưa chắc chịu làm trâu làm ngựa cho ta đến mức đó.
“Dù sao ngươi cũng nên nghiên cứu người ta đánh thế nào! Cho dù ở trong mắt bổn phất trẩn, bọn họ cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng Phạm Thống ngươi thì lại càng kém, cho nên nghiên cứu một chút cũng có ích mà, ngươi còn làm biếng thì bổn phất trần cũng nhìn hết nổi.”
Nếu ngươi không nhìn nổi thì có thể ngủ mà… Bình thường chẳng phải đều ngủ sao, vì cái gì bây giờ đặc biệt có tinh thần trông chừng ta vậy hả?
Lúc con người ta muốn ngủ, còn bị bức lên tinh thần tập trung quan sát cuộc chiến khiến người hoa cả mắt, thực sự là một chuyện rất đau khổ, có điều, dù sao thì phất trần nhà mình cũng đã mở miệng vàng ngọc rồi, còn cố ý ngủ gật không thèm nể mặt, Puahahaha mà thật sự giận dỗi, người đau đầu cũng là mình —- Bởi thế, Phạm Thống đành dụi mắt, cố gắng nghiêm túc nghiên cứu cuộc đấu giữa Yiye và Ojisa.
Toàn thân Yiye luôn mang đến một loại cảm giác sắc bén mạnh mẽ đến cực đoan, khí thế khi xuất kiếm chiến đấu cũng bộc lộ sự sắc sảo, không hề che giấu, dưới so sánh, kiếm của Ojisa thì có vẻ trầm ổn chặt chẽ hơn, hệt như một tấm lưới kín mít, đây dựng lên một bức tường phòng ngự vững chãi.
Chỉ là khi đối phó với công kích hung mãnh của Yiye, phòng ngự thuần túy thì không đủ, phòng thủ dù có dày chắc cũng không đỡ nổi những nhát chém liên tục không ngừng nghỉ, không tìm cơ hội công kích, thì chỉ có nước thất bại, mà dưới giao thủ dồn dập nhanh chóng như vậy, hắn cũng khó có thể tìm được cơ hội phản chế, đây khiến hắn nhíu mày.
“Yiye, dừng tay, ta không có ý giao chiến với ngươi.”
“Ngươi chẳng phải đã tỏ rõ thái độ của ngươi là địch không phải bạn mà? Vậy thì chúng ta tự nhiên có đầy đủ lý do giao chiến.”
Bộ dạng Yiye cho thấy hắn chẳng muốn dừng tay chút nào, Phạm Thống cũng không biết có nên vỗ tay khen ngợi hắn hay không.
Đúng đúng đúng, đừng cho người xấu cơ hội nói chuyện, làm tốt lắm, không biết Nguyệt Thoái có thể làm tốt như thế hay không?
“Ta đánh không lại ngươi, trận chiến này không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Ojisa hết sức bình tĩnh dùng lý trí phân tích, đồng thời cũng không có dừng động tác chống đỡ, tránh cho chỉ nói vài câu mà trên người có thêm lỗ thủng to bự.
“Đương nhiên có ý nghĩa, lấy ra bản lĩnh của ngươi để sống sót đi chứ, ta thế nhưng sẽ không thu kiếm, nếu không muốn bị giết thì để ta thỏa mãn, ngươi cho rằng giơ hai tay đầu hàng là có thể tránh được một kiếp sao? Ta nếu chém một cánh tay của ngươi, ngươi cũng sẽ không chết, vậy thì bệ hạ liệu có nhỏ máu liệu thương cho ngươi hay không đây?”
Yiye tỏ rõ thái độ muốn dùng triền đấu để vượt qua hai mươi lăm phút này, hoàn toàn không có chỗ cho giao thiệp đàm phán.
Phạm Thống căn bản không thể hiểu vì sao lại có người thích vận động thân thể kịch liệt như vậy.
Này tên lùn, ngươi cho dù muốn giữ chân hắn vừa lại không muốn nghe hắn nói chuyện, cũng có thể chấp nhận đầu hàng của hắn rồi đánh ngất hắn mà, lãng phí thể lực như vậy thú vị lắm sao? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút chẳng phải rất tốt à? Đừng thích đánh nhau như vậy, cũng không phải đám con nít!
Hơn nữa có vẻ như không chơi hết hai mươi lăm phút thì ngươi vẫn không định kết thúc… Chúng ta cũng không cần thật sự chờ ở đây hai mươi lăm phút chứ? Cho kẻ địch một chút tôn nghiêm đi! Ta nghĩ, mau xử lý hắn, sau đó chúng ta đi tìm Nguyệt Thoái, đây có lẽ là lựa chọn tốt hơn? Có khi Nguyệt Thoái kỳ thực vẫn cần trợ giúp, có khi chúng ta tới muộn một chút thôi, chủ thể của cung San Siro sẽ bị nổ tung mất!
Ojisa hình như cảm thấy nói cái gì với Yiye cũng vô dụng, đành tập trung ứng chiến, tránh cho “đao kiếm không có mắt” dẫn đến thảm kịch không thể cứu vãn.
Nếu bọn họ đã quyết định tiếp tục đánh, Phạm Thống cũng chỉ có thể tiếp tục bất đắc dĩ mà nhìn, quan sát cao thủ đánh đấu rốt cuộc có giúp ích cho thực lực bản thân hay không, hắn cũng nói không được, nhưng Puhahaha muốn hắn nhìn, hắn đành ngoan ngoãn nhìn, tránh cho lát nữa lại có cớ bị ăn chửi.
Ô ô, một kiếm này của tên lùn vừa nhanh vừa ác, dứt khoát gọn gàng, ô ô ô, ông chú vậy mà thật sự chặn được rồi, ô ô tiếp theo lại, ô ô…
Tôi… ngay cả tốc độ bình luận trong lòng cũng không kịp tốc độ đánh đấu của bọn họ…
Nhận ra điều này, Phạm Thống không biết nên nói cảm thương hay là sao nữa, muốn theo kịp tốc độ thật không dễ dàng.
“Này, Puhahaha, ta có đang xem, nhưng mà… ta nhìn xong một chiêu, vẫn chưa kịp nghĩ ngợi hoặc thể ngộ điều gì, bọn họ đã tới chiêu kế tiếp rồi, như vậy rốt cuộc có ích gì đây?”
“Pho pho — o —“
…
Vậy mà lại ngủ rồi… có nhanh quá không? Cà ràm xong là bỏ mặc ta luôn sao? Như vậy mà được à?
“Puhahaha, này, dậy đi…”
“… Phạm Thống ngươi phiền quá đấy! Không biết trước hết ghi nhớ trong đầu rồi chờ kết thúc lấy ra xem lại thể nghiệm à!”
Trước hết … ghi nhớ trong… đầu?
Đầu của Phạm Thống thoáng đình trệ, ngay sau đó rất muốn đem phất trần của hắn bóp cho tỉnh.
Ai làm được chuyện đó chứ! Ta là người không phải máy móc! Cũng không phải thiên tài liếc cái không quên gì kia! Thế giới này cũng không có máy ảnh!
Kháng nghị cái này với một cây phất trần đang đòi ngủ, hẳn là không có ý nghĩa gì, Phạm Thống cảm nhận được điều này, cũng chỉ đành tiếp tục cái được cái không mà nhìn tiếp.
Ôi, tên lùn, ông chú kia né ngươi cũng thật bất đắc dĩ, thoạt nhìn đúng là không giống như thừa sức ứng phó, ta tin tên lùn ngươi mạnh hơn rồi, nếu ngươi cũng biết mình mạnh hơn, vậy thì bức người ta đánh để làm gì đây? So chiêu với đối thủ không bằng mình, như vậy cũng vui được?
“Bích Nhu, liệu có phải bởi vì cao thủ bên cạnh chúng ta đều quá yếu, cho nên thoạt nhìn giống như người khác đều chẳng ra làm sao không?”
Tôi là nói quá mạnh. Ông chú kia thế nhưng là ba đường chỉ vàng lão luyện, theo lý thuyết hẳn là không chỉ như vậy đi, hay là bởi vì hắn không buồn chiến đấu cho nên thoạt nhìn không có vẻ rất mạnh?
“À, Ojisa hắn thiện trường ẩn nấp với đánh lén hơn, cho nên khi bộc lộ chỗ của bản thân, đường đường chính chính chiến đấu như thế này, đối với hắn mà nói thì tương đối bất lợi, ngoài ra, tà chú cao đẳng mà hắn thiện trường cũng không có cơ hội sử dụng dưới công thế của Yiye, chỉ là lấy kiếm chiến đấu, khí thế tự nhiên sẽ kém hơn.”
Bích Nhu trả lời vấn đề của Phạm Thống dựa vào tình báo cô nghe ngóng được, Phạm Thống tức thì cũng không biết nên nói cái gì.
Trong lời của cô hình như có mùi phỉ báng, là ảo giác của tôi sao? Hay là cô kỳ thực cũng không có ác ý, chỉ là rất đơn thuần mở miệng, liền có thể nói một cách sặc mùi khinh thường người ta? Nếu nói như vậy, giống như ông chú là một tiểu nhân rất âm hiểm mờ ám không quang minh chính đại vậy, mặc dù tôi cũng không định nói giúp hắn, chẳng qua cảm giác thật sự rất kỳ diệu…
“Cô có ý kiến gì đối với người thiện trường ẩn nấp sao?”
Chu Sa nhướn mày, hiển nhiên có chút không vui, dù sao cậu cũng thuộc loại hình này.
“Hử? Đâu có ý kiến gì chứ? Mặc dù có chút âm hiểm, nhưng chỉ cần là người của chúng ta thì chẳng sao cả.”
Bích Nhu tiếp tục sự thiếu suy nghĩ và nhanh mồm nhanh miệng của mình, Phạm Thống không biết có nên bội phục cô hay không.
Có thể trả lời như vậy, cô rốt cuộc là rộng lượng hay là…? Tôi có nên nói cô thật không đơn giản không? Cũng đúng thôi, các người cũng có thể bao dung đồng bạn liên tục nói sai như tôi, mấy chuyện vặt vẵn như là thiện trường đánh lén này thì đã là gì?
Tôi vì sao lại tự chế nhạo mình rồi vậy… Mọi người mỉa mai trào phúng tôi đã rất buồn rồi, mình lại còn tự xem thường mình, chẳng phải là càng đau buồn sao?
Sau khi cốc đầu mình, Phạm Thống quyết định phấn chấn một chút, đưa chú ý trở lại cuộc chiến của Yiye và Ojisa.
Hai mươi lăm phút kỳ thực không dài, thời gian qua rất nhanh, bởi vì thời gian ước định sắp đến rồi, chiến đấu cũng coi như đi đến kết thúc.
Phạm Thống rất hoài nghi người lao vào chiến đấu như Yiye liệu có chú ý đến đã qua bao lâu, muốn phân tâm để phỏng chừng thời gian hình như không dễ lắm, nếu hắn đánh đến quên thời gian thì không hay rồi —- may mà chuyện này không có xảy ra.
Dưới tình huống Ojisa không có lòng dạ nào để ứng chiến, gần như hoàn toàn bị áp chế, Yiye lúc này lập tức phát động tà chú mà hắn đã lặng lẽ chuẩn bị ngay từ đầu trận chiến.
Hào quang màu tím đen ám trên kiếm Yiye, khoách triển ra một biểu tượng kỳ dị, khi Ojisa nhìn thấy biểu tượng đó, trên mặt hơi lộ ra kinh ngạc, hắn hình như thoáng do dự, sau đó chọn cách buông kiếm mà đứng, không làm bất cứ đề kháng nào nữa.
Phản ứng của Ojisa khiến Yiye nhíu mày, nhưng hắn không có bởi thế mà thu hồi tà chú, vẫn ngưng tụ hoàn chỉnh chú thể, không chút lưu tình khiến nó ập về phía Ojisa, khiến cho dòng chú màu đen bất tường xuyên vào thân thể của hắn, cho đến khi dung hợp với xương máu hắn.
Đây đại khái không phải một cái tà chú mang tính công kích, Ojisa sau khi lãnh chịu đạo chú văn này, không có hôn mê cũng không có ngã xuống, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, mà sau khi thi chú thành công, Yiye mặc dù không công kích hắn nữa, nhưng vẻ mặt cũng không được vui cho lắm.
“Ngươi có ý gì? Cứ như thế chấp nhận, một chút phản kháng cũng không có?”
Cho dù sử dụng cái tà chú này ở trên người Ojisa, là chuyện mà bản thân Yiye vốn đã quyết định, nhưng đạt được mục đích dưới tình huống đối phương không có ý phản kháng, vẫn là khiến hắn có loại cảm giác không thoải mái.
“Ta nếu như không chấp nhận, thì chính là chết, không phải vậy sao? Nếu như có lựa chọn có thể sống sót, đó tự nhiên chính là lựa chọn duy nhất của ta.”
Ojisa trả lời khá là bình tĩnh, dường như đều đã qua phân tích lợi và hại rồi, Yiye cũng bởi vì như vậy mà tỏ vẻ chán ghét.
“Lão tặc, ở lúc ngươi quyết định đứng ở bên ngụy đế, chẳng phải đã nên bất chấp sống chết rồi sao?”
“Đó là tính toán xấu nhất. Ta nghĩ, các ngươi vẫn là có rất nhiều chuyện cần ta hiệp trợ.”
Nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của hắn, Yiye cắn răng, dường như rất muốn chém hắn ngay tại chỗ, nhưng trước khi hắn bóp bể kiếm trong tay, vẫn là tìm lại được lý trí, thành thực cắm kiếm về trong vỏ.
“Đi! Chúng ta có thể đi tìm bệ hạ rồi.”
Yiye cương quyết nói câu này xong, Bích Nhu liền nghi hoặc hỏi.
“Há? Vậy hắn thì sao? Giải quyết xong rồi?”
“Giải quyết rồi. Hắn bây giờ không có tính uy hiếp.”
Bảo chứng của Yiye theo lý thuyết là đáng tin, nhưng Bích Nhu vẫn rất muốn biết rõ một chút, vừa rồi cô không có nhìn rõ cái tà chú kia, cho nên căn bản không biết là giải quyết như thế nào.
“Là làm thế nào vậy? Bây giờ rốt cuộc là tình huống gì?”
Mặc dù Phạm Thống cũng rất muốn tìm hiểu tường tận, nhưng hắn vẫn là không hài lòng đối với Bích Nhu.
Này này, vừa rồi lúc tên lùn phóng chiêu, cô rốt cuộc có nghiêm chỉnh xem không? Loại hành vi không nghiêm chỉnh, sau khi bỏ lỡ lại muốn người ta giải thích cho cô, hình như không đáng học tập cho lắm? Hay là cô muốn nói cô đường đường là một hộ giáp đã sống không biết bao lâu, ngay cả một cái tà chú cũng không nhận ra?
“Đơn giản mà nói, hắn bây giờ đã là nô lệ của ta, chính là như vậy.”
Yiye làm biếng nói nhiều, chỉ giải thích như thế, liền dẫn đầu đi về phía bên kia hoàng cung.
… Cái gì mà nô lệ?
Cái, cái gì mà nô lệ? Tên lùn kia ngươi vừa rồi rốt cuộc đã làm gì? Tà chú vừa rồi của ngươi là cái quỷ gì vậy! Không! Đừng cung cấp loại thông tin này cho ta! Lỡ buổi tối cái tên Huy Thị trong mơ kia sẽ lấy để dùng với ta thì làm sao! Ta không muốn đâuuuuu—-
“Cho nên là tà chú trói buộc sao…”
Bích Nhu lẩm nhẩm một câu, xem ra cũng không định nói rõ với bọn họ mà liền đuổi theo. Bởi vì đội ngũ đã di động rồi, bọn họ tạm thời cũng chỉ có thể đi theo rồi tính.
Ồ ồ… Ông chú vừa rồi còn cầm kiếm đối đầu với chúng tôi, bây giờ lại tiến vào trong đội ngũ, cùng tiến lên với chúng tôi… Cảm giác này thật là vi diệu, biến địch thành bạn cũng không có nhanh như vậy chứ, quả nhiên là tà ma ngoại đạo gì đó mới có thể xác lập quan hệ đồng minh chóng vánh như vậy sao, hm…
Khi nhóm ngươi tiến đến chỗ Nguyệt Thoái, Yiye cũng lấy ra máy thông tin để liên hệ. Nguyên lý cũng tương tự máy thông tin phù chú của Đông Phương Thành, máy thông tin ma pháp của Tây Phương Thành cũng có công năng như vậy, cho nên, nội dung bọn họ nói chuyện, ngoại trừ Ojisa, mọi người đều nghe được.
“Bệ hạ, bên ngươi xử lý thế nào rồi?”
Nói chuyện qua máy thông tin, Yiye mặc dù vẫn sử dụng xưng hô “bệ hạ”, không thất lễ đến mức gọi thẳng tên, chỉ là bỏ mất kính xưng, có lẽ là xem tâm tình quyết định, khá là tùy tính.
“… Hơ…”
Nguyệt Thoái không có lập tức trả lời, hơn nữa âm thanh phát ra còn hết sức do dự, loại phản ứng cổ quái này khiến bọn họ đều nghi hoặc.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Yiye nhíu mày lại hỏi một câu, đồng thời cũng tăng tốc.
“Kỳ thực cũng… um, ta…”
“Rốt cuộc thế nào rồi?”
Âm thanh của Yiye lạnh xuống còn khoảng mười độ, đây hẳn là biểu hiện mất kiên nhẫn.
Nguyệt Thoái, thái độ ấp a ấp úng muốn nói nhưng lại thôi của cậu là làm sao? Đừng nói là đáng lẽ ăn chắc rồi nhưng vẫn để người chạy nhé? Cậu thất thủ rồi sao?
Trong lòng Phạm Thống đầy khó hiểu, mọi người cũng rất muốn biết tình huống trong thư phòng rốt cuộc là gì.
“Không có gì, tôi không sao, hm… các cậu có thể đừng qua đây không?”
Đây là yêu cầu vô lý gì vậy hả! Nguyệt Thoái! Chẳng phải đã nói thời gian vừa đến là tập hợp sao! Cậu bây giờ thế nhưng đang ở trạng thái bất lợi vì lực lượng lại bị hạn chế rồi mà? Vì sao muốn chúng tôi đừng đi qua, chỗ đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Bọn ta sẽ đi qua ngay bây giờ, đã sắp đến rồi.”
Yiye hình như định trực tiếp phớt lờ yêu cầu của Nguyệt Thoái. Trên thực tế mọi người đều hết sức nhất trí, hoàn toàn không định dừng chân, loại tâm tình này có lẽ là ngạc nhiên, nghi hoặc và lo lắng trộn lẫn với nhau, mà nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Thoái cũng hoảng lên.
“Ơ? Đừng, đừng đi vào! Bây giờ…”
“Bây giờ thế nào?”
Lần này là Chu Sa giành hỏi trước, cậu cũng không nhịn được rồi.
“Bây giờ… có hơi bận, ít nhất, ít nhất cho tôi thêm một chút thời gian, tôi…”
Cậu rốt cuộc đang làm gì hả! Nói rõ xem nào!
“Hai mươi lăm phút đã qua rồi, bệ hạ.”
Yiye nói xong câu này, đúng lúc cũng đã mang theo bọn họ đến được cửa thư phòng, hắn rất dứt khoát đạp mạnh một cái, trực tiếp đạp toang cửa thư phòng.
Tình cảnh trong thư phòng, hình như có hơi vượt ngoài phạm vi lý giải của bọn họ.
Từ sự bừa bãi của hiện trường để xem, hẳn là đã tiến hành chiến đấu, mà vết máu trên mặt đất cũng cho thấy có người bị thương… Nhưng Narsi ngồi ở bên tường chưa chết thì cũng không nói làm gì, vậy mà còn yếu ớt dựa vào Nguyệt Thoái, lúc cửa phòng bị đạp ra hắn mới nhíu mày lạnh nhạt thu tay lại, bằng không ban đầu hai người hình như là đang ở trạng thái ôm nhau.
Nguyệt Thoái… đây là tình huống gì? Đầu của tôi vì sao hoàn toàn vận chuyển không được? Kỳ thực tôi đang nằm mơ sao? Các người… các người vì sao lại… các người không phải kẻ thù sao? Tôi hiểu lầm quan hệ của các người rồi? Hử? Cô gái đứng ở góc hình như từng thấy ở đâu, nhất thời nhớ không ra —- Tóm lại, có người ở bên cạnh nhìn, các cậu vẫn có thể ôm chặt như vậy? Cậu còn không nỡ buông tay sao?
Phát hiện mọi người đã vào rồi, Nguyệt Thoái cũng có chút xấu hổ với lúng túng, cậu buông Narsi ra rồi quay đầu lại, sau đó cũng không biết nên nói cái gì.
“Bây giờ là làm sao rồi, ngươi có cần giải thích một chút không?”
Yiye trông như muốn lãnh tĩnh nghe thử giải thích của Nguyệt Thoái, chẳng qua từ vẻ mặt nhăn nhó của hắn vẫn có thể nhìn ra hắn sắp nổi khùng tới nơi.
“Chúng tôi… quyết định làm lành rồi, cho nên chính là thế này.”
Nguyệt Thoái mặc dù bởi vì vẻ mặt của Yiye mà có chút chần chừ, nhưng vẫn ngắn gọn nói ra kết luận.
Hả?
Làm lành? Đã thế này rồi còn làm lành được à? Vậy chuyện cậu bị hắn giết thì làm sao đây? Chuyện Lạc Thị bị hắn giết thì lại làm sao đây?
“Làm lành cái gì chứ! Giải quyết hắn!”
Yiye nghe xong lời cậu nói quả nhiên lập tức phát cáu, hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Đúng thế! Mau giải quyết hắn đi! Đây là sao chứ, quá không tưởng rồi!
“Không thể giải quyết hắn!”
Nguyệt Thoái lập tức lắc đầu bác bỏ, hoàn toàn không cân nhắc việc động thủ trừ bỏ Narsi.
Ồ, tôi cảm thấy ánh mắt Chu Sa nhìn Narsi trở nên nguy hiểm rồi kìa, tôi cảm thấy cậu ta có thể chuyển loại ánh mắt này khỏi người tôi, thực sự là chuyện tốt hiếm có nhỉ?…
“Giết vua, đoạt vị, dấy lên chiến tranh, thế này còn không cần chết, vậy trên thế giới có ai đáng chết!”
Yiye dường như rất muốn trực tiếp cầm kiếm thay trời hành đạo, thay quân chủ đầu óc không tỉnh táo của mình giết chết người đáng chết, dù sao Nguyệt Thoái bây giờ đã qua thời gian giải trừ hạn chế, cũng không ngăn được hắn.
“Tôi biết… tôi cũng biết hắn đã làm rất nhiều chuyện khiến người không thể tha thứ, nhưng mà…”
Bị Yiye bức hỏi như vậy, Nguyệt Thoái cũng không cho ra được lý do có thể khiến người tin phục, nhưng mà sau khi tạm ngừng một hồi, cậu vẫn lấy ngữ khí buồn bã nói lời cậu muốn nói.
“Tôi vẫn là hi vọng hắn sống, bất luận nguyện vọng này có phải là rất ngang bướng hay không. Chỉ cần cho tôi một chút xíu lý do là được, tôi muốn tha thứ cho hắn, bất luận tìm cho mình lý do gì đều muốn tha thứ cho hắn…”
Cậu nói xong những lời này, hiện trường tức thì im phăng phắc, không có người nói chuyện. Narsi thân là người đương sự cũng duy trì trầm mặc, ánh mắt nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì.
Ồ, loại tình huống này… chúng ta rốt cuộc có cần phát biểu ý kiến hay không đây? Chung quy phải có người thỏa hiệp, Nguyệt Thoái thoạt nhìn là không định thỏa hiệp rồi, vậy thì tên lùn ngươi có thể bức hoàng đế nhà mình thỏa hiệp sao? Người ở đây có thể biểu quyết để hắn chết hay không? Thiểu số phục tùng đa số mà? Nếu như bỏ phiếu, tôi tin ở đây sẽ có ba phiếu trở lên muốn hắn chết, chẳng qua… nếu thật sự chết rồi, Nguyệt Thoái hình như sẽ rất đau lòng? Thế này làm sao đây?
“…”
Phạm Thống cảm thấy mình gần như có thể nghe thấy tiếng Yiye nghiến rằng, qua mấy giây, Yiye mới mặt cười nhưng trong không cười mà mở miệng.
“Ngài thích là được, bệ hạ.”
Nhận được đồng ý không cam tâm tình nguyện của Yiye, Nguyệt Thoái thở phào, tiếp đến liền nhìn hướng Ojisa bên cạnh.
“Hắn…? Các cậu xử lý như thế nào?”
“Tỏa luyện chi chú, ta đã thi với hắn.”
Sau khi Yiye nói xong danh từ chuyên ngành này, Nguyệt Thoái liền như hiểu rõ mà gật đầu.
“Ồ, là tỏa luyện chi chú à…”
Này, những người trong nghề các cậu đừng chỉ lo nói mấy từ chuyên môn này, không có ai muốn giải thích đây rốt cuộc là thứ gì sao?
“Nguyệt Thoái, đây là chú gì? Cậu hình như cũng có vẻ rất quen thuộc.”
Có Chu Sa ở đây có cái chỗ tốt, chính là cậu ta thường thường chủ động hỏi một số chuyện mà người khác cũng muốn biết —- Phạm Thống sâu sắc cảm thấy như vậy.
“Đúng vậy, sử dụng, phản phệ với phát tác tôi đều rất quen thuộc, tôi… không nhắc đến nữa.”
Nguyệt Thoái nói được dở chừng mới ý thức được mình đang mở đầu một cái đề tài tệ hại, cho nên ngừng lại giữa chừng.
“Nói như vậy, bỏ qua cho hắn thì được, nhưng ngươi cũng nên thi cho hắn cái tỏa luyện chi chú chứ?”
Yiye hừ lạnh một tiếng, bất mãn chỉ về phía Narsi.
“Hả? Làm sao có thể!”
Nguyệt Thoái lại ngay cả do dự cũng không có đã biến sắc phản đối.
“Ngươi chẳng làm xử lý gì cả đã muốn giữ lại cái tên gây họa này sao!”
Yiye hiển nhiên cho rằng Nguyệt Thoái đối xử quá tốt với Narsi, chỉ là sự phẫn nộ của hắn vẫn không thể thay đổi quyết định của Nguyệt Thoái.
“Tôi cũng không phải muốn hắn làm nô lệ mới hi vọng hắn sống! Ojisa thì thôi, Narsi không được!”
Đủ rồi đấy, các người ở đó nô lệ tới nô lệ lui, tóm lại cái chú này sau khi thi hành đối phương sẽ phải làm nô lệ của cậu đúng không? Đây vậy mà là định nghĩa mọi người đều công nhận? Cái quỷ gì vậy chứ? Cho nên Nguyệt Thoái cậu trước kia đã từng bị thi rồi, quá khứ của hoàng đế như cậu rốt cuộc còn có bao chuyện chuyện thảm chưa bị chúng tôi phát hiện?
“Về phần Ojisa, ngài có ý kiến khác không? Mặc dù hắn đã không còn tính uy hiếp nữa, nhưng nếu như ngài muốn hắn chết, vẫn có thể giết không vấn đề.”
Từ ánh mắt như tro tàn của Yiye có thể nhìn ra, hắn như là bỏ cuộc bàn luận vấn đề của Narsi, quyết định trực tiếp ngó lơ, nếu đã như thế, vậy cũng phải quyết định phần Ojisa.
Tên lùn, ngươi hình như ở lúc tức tối đến cực điểm sẽ sử dụng kính xưng đấy, nhưng đây cũng chỉ xảy ra dưới tình huống cái thân phận nào đó của đối phương cao hơn ngươi…
“Nếu ngươi cảm thấy giữ lại có lợi hơn, vậy thì giữ lại đi, bằng không chúng ta lâm thời cũng rất khó tìm một người ba đường chỉ vàng làm ma pháp kiếm vệ.”
Về phần Ojisa, Nguyệt Thoái cũng quyết định rất nhanh chóng, đây đại khái là bởi vì cậu chẳng mấy quan tâm chuyện của người này, cảm thấy làm sao cũng được.
“Vậy tiếp theo…?”
Bích Nhu dò hỏi trình tự trước sau, đây hẳn là nên hỏi Yiye sẽ rõ hơn.
“Còn có một số chuyện lặt vặt cần xử lý, để bệ hạ với ta là được, những người khác thì tùy ý đi!”
Ý của Yiye là sự tình cũng xử lý gần hết rồi, đã có thể giải tán, thế là Phạm Thống cũng càng không biết mình là đến làm gì nữa.
Tôi với Chu Sa, còn có Bích Nhu, hình như thật sự chỉ là đến tham quan? Sau đó thoáng cái là kết thúc? Có nên nói cuộc chiến đoạt cung này quá đơn giản? Nhưng nếu như là tác chiến rất khó khăn, thì càng không có chỗ cho chúng tôi giúp ích được gì rồi?
“Ơ? Tôi cũng phải đi?… Được thôi, vậy…”
Bị Yiye chỉ đích danh, Nguyệt Thoái nhăn mặt có chút ai oán, nhưng nói làm sao đây cũng là chuyện liên quan mật thiết với cậu, đặt mình ra ngoài thì làm sao coi được, giữ lại Narsi đã là yêu cầu vô lý rồi, nếu bây giờ còn từ chối, hình như cũng hơi quá đáng.
Khi cậu đưa tầm nhìn trở lại Narsi, đang do dự không biết nên nói với hắn cái gì, Narsi đã tự mở miệng.
“Ta trở về dưỡng thương, có chuyện tới tìm ta sau đi.”
Cho dù được vương huyết trị liệu, nhưng thân thể bị lực phệ hồn làm trọng thương thì không thể lành ngay như vậy, Narsi tự mình chống tường muốn đứng lên, nhưng động tác này có chút vất vả đối với hắn, cho dù người khác có khả năng nhìn không ra.
Rất nhiều lúc, không thích hợp sĩ diện, cho nên sau khi hắn im lặng một hồi, liền nhìn hướng Ojisa.
“Ojisa, đỡ ta về.”
Hắn nói câu này cứ như thể là chuyện đương nhiên, giống như hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng, mà ma pháp kiếm vệ chính là nên nghe lời của hắn vậy —- mà Ojisa cũng xác thực đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ để hắn sai khiến, bọn họ giống như không có gì để nói với người khác, cứ như thế rời đi trước.
Này… ông chú, ngươi rốt cuộc là ma pháp kiếm vệ của ai? Rõ ràng hai người các ngươi là kẻ bại trận đi? Vì sao thái độ còn có thể không thèm đếm xỉa người khác như vậy chứ?
Sau khi Nguyệt Thoái hồi thần từ trạng thái thất thần, mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mà kêu một tiếng.
“A, đúng rồi đúng rồi, um…”
Cũng không thấy cậu vẫy tay với cô gái trong góc, đối phương đã tự mình đi qua, đây đại khái là nhờ giao tiếp tâm linh.
“Cô ấy là Thiên La Viêm, ngoại trừ Bích Nhu đã quen biết, cũng vẫn chưa chính thức giới thiệu với các cậu…”
Thiên La Viêm hình người thực thể hóa, là một cô gái xinh xắn rạng rỡ, nét anh khí giữa hàng lông mày và khí chất phát tán trên người, khiến cô mang đến cảm giác trưởng thành hơn bề ngoài rất nhiều, khi ánh mắt cô quét về phía mọi người, hết sức lãnh đạm, nhất là ánh mắt nhìn Bích Nhu, đó chừng như có thể dùng bất thiện để hình dung.
Ồ, cho nên cảm giác hình như từng thấy ở đâu… là lúc ở trên chiến trường thoáng liếc thấy từ đằng xa? Chết tiệt thật, Nguyệt Thoái bên cạnh cậu toàn là người đẹp không, được người đẹp bao vây, thật khiến người hâm mộ muốn chết.
“Thiên La Viêm? Cho nên thật sự có vũ khí có thể biến thành người?”
Yiye trong thời gian qua gần như chưa từng nhìn thấy Puhahaha, bọn họ cũng không thảo luận chuyện liên quan đến vũ khí, cho nên hắn đến bây giờ mới biết chuyện này. Cho dù lúc đó trên chiến trường cũng có nhìn thấy, nhưng dù sao cũng không rõ lắm, hơn nữa lúc đó dáng vẻ mô phỏng ra chỉ là dạng bán trong suốt, bây giờ nhìn thấy thực thể rõ mồn một như vậy, hắn mới kinh ngạc hỏi vấn đề này.
“Đúng vậy, vũ khí cao giai đến trình độ nhất định mới có thể… Thiên La Viêm, bọn họ là bạn của ta.”
Lời Nguyệt Thoái nói với Thiên La Viêm, là đang ám chỉ cô lên tiếng chào hỏi, bằng không tràng diện sẽ có chút ngượng ngùng, chỉ là Thiên La Viêm trước giờ không giỏi xã giao với người khác, sau khi nhíu mày chỉ nhìn hướng Bích Nhu.
“Cho dù ngươi mang Englar trở về rồi, đánh giá của ta với ngươi vẫn là điểm âm.”
Oa! Vừa mở miệng đã… đã… không nể mặt như thế? Quan hệ giữa vũ khí với hộ giáp của Tây Phương Thành thật là tệ, hoàn toàn khác với Đông Phương Thành!
“Ta, ta cũng đang rất nỗ lực bù đắp…”
Bích Nhu thoạt nhìn có chút sợ Thiên La Viêm, cô rụt vai một cái, âm thanh trả lời rất nhỏ tiếng.
“Ta giới thiệu từng người một cho cô làm quen nhé?”
Nguyệt Thoái có lẽ là cảm thấy Thiên La Viêm đối chọi Bích Nhu như vậy thì không tốt lắm, liền thử dẫn dắt chú ý của cô.
“Không cần đâu, Englar, ngươi đi xử lý chuyện các ngươi nên xử lý đi, vũ khí làm quen thêm người ngoài chủ nhân cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Cho dù đối tượng là chủ nhân của mình, Thiên La Viêm cũng chưa chắc nể mặt, cô không có chút hứng thú nào đối với tồn tại “bạn của chủ nhân” này, mọi người cũng nhìn ra được.
“Thật là không giống a Pu nhà tôi…”
Tôi là nói thật giống. Cho nên… chỉ để ý chủ nhân là thái độ bình thường của vũ khí sao? Vậy Âm Thị đại nhân thì nói làm sao đây? Còn đồ hộ vệ thì sao?
“Vì sao nhiều tình địch chướng mắt như thế?”
Chu Sa có vẻ chẳng làm sao thuận mắt khi nhìn Thiên La Viêm, dù gì tất cả những ai có khả năng cản trở cậu tìm bạn đời, cậu bài xích toàn bộ, Phạm Thống sớm đã lĩnh giáo.
Ôi, đằng nào tình địch của cậu cũng chẳng thiếu, đừng để ý như thế nữa.
“Vũ khí tốt biết bao…”
Yiye nhìn Thiên La Viêm đến nỗi mắt cũng đăm đăm.
Ánh mắt của tên lùn nguy hiểm quá a a a! Thèm muốn một thanh vũ khí tốt có thể tăng tiến thực lực của mình đến thế sao? Nhưng người ta là hoa đã có chủ rồi! Ngươi chung quy không thể cướp kiếm của Nguyệt Thoái chứ!
“Nếu đã như thế, vậy chúng ta đi xử lý chuyện còn lại thôi, Thiên La Viêm, cô muốn đi cùng không?”
Mắt thấy tràng diện có chút gượng gạo, Nguyệt Thoái đành kéo trở lại chính sự, thuận tiện hỏi ý nguyện của Thiên La Viêm.
“Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đó.”
Trả lời của Thiên La Viêm không biết có nên nói là rất có tinh thần vũ khí hay không.
Ố ồ! Loại phát ngôn này! Cảm giác giống như thật sự có một chân vậy! Tuy nói vũ khí được chủ nhân mang theo bên người cùng nhau hành động, câu này hình như cũng không có gì không đúng, nhưng Thiên La Viêm bây giờ không phải kiếm mà là mỹ nữ, cho nên khiến người rất có không gian tưởng tượng!
“Phạm Thống, lúc nghĩ chuyện dơ bẩn đừng nắm cán của bổn phất trần, sẽ gặp ác mộng, đáng ghét.”
…
Xin lỗi.
Phạm Thống lặng lẽ thả lỏng bàn tay hay hành động vô thức của mình, đồng thời cũng nguyền rủa hành vi ngu xuẩn của mình.
“Đi thôi, đầu tiên đi tập hợp với Yameidie.”
Yiye nói như vậy, Nguyệt Thoái không có ý kiến, Bích Nhu cũng không tích cực muốn đi theo.
“Vậy ta mang bọn họ về nhà ngươi trước nhé.”
“Tùy ngươi.”
Cho nên chúng tôi đã sắp phải về nhà rồi? Sắp về nhà đối mặt với ông bác rất phiền kia, sau đó, sau đó bị quấn lấy bức hỏi tường tận sao?
Con trai ông đã làm lành như ban đầu với cái tên khốn giết cậu ta rồi, ra sức bảo vệ tính mạng của hắn, còn kìm lòng không đậu mà ôm ấp với hắn… Mấy lời này tôi làm sao nói ra khỏi miệng được đây! Nói ra xong còn sẽ bị đảo ngược thành ân đoạn nghĩa tuyệt với người tốt đã cứu cậu ta nữa kia!
“Phạm Thống! Ngươi rốt cuộc muốn nắm cán của ta mấy lần! Ngươi nếu như nhất định phải như vậy thì đi mà mua cây gậy ấy, bổn phất trần không phải để cho ngươi cầm chơi!”
…
Ta…
Phạm Thống nhìn tay phải phạm tội của mình, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Phạm Thống, đừng ngẩn ra nữa, mau lên nào.”
Tiếng thúc giục của Bích Nhu vang lên bên tai, lúc này mà rớt khỏi đội thì không hay, cho nên hắn liền tạm thời bỏ qua kiểm điểm, tăng tốc đi qua.
◎ Lời bạt của Phạm Thống
Tốt lắm tốt lắm, hành trình đoạt cung thuận lợi giống như chúng tôi tưởng tượng, thậm chí… có khả năng còn muốn thuận lợi hơn tưởng tượng?
Thuận lợi đến mức này, đã vượt ngoài phạm vi lý giải của tôi rồi, tôi cảm thấy dường như chẳng tốn chút hơi sức nào đã khiến kẻ giả mạo mất cả người lẫn tài sản —- Ồ, nói như vậy hình như có chút không thích hợp? Nhưng đây là cảm tưởng thật lòng của tôi, tôi cho rằng vẫn là rất có giá trị tham khảo.
Giữ lại hai người không nên giữ lại, tự nhiên nên có biện pháp xử lý tương ứng, ông chú thì không nói, tiếp tục giữ lại làm Hắc Đào Kiếm Vệ cũng còn dùng được, Narsi… rốt cuộc nên định vị thành cái gì? Tây Phương Thành chung quy không thể có hai hoàng đế chứ? Rốt cuộc nên cho hắn một chức vị khác, hay là giấu hắn đi coi như không có cái người này?
Tóm lại Nguyệt Thoái không định đưa hắn ra giải thích với mọi người về thân phận giả mạo của hắn, về phần rốt cuộc nên xử lý thế nào, bởi vì vết thương do Thiên La Viêm gây ra của Narsi cần phải dưỡng một thời gian, chuyện này hình như cũng không vội, bọn họ liền quyết định bắt tay làm chuyện khác.
Chuyện cần xử lý trong cung San Siro cũng không khó, nhưng lại có chút phiền toái, tên lùn nói Nguyệt Thoái muốn trở lại làm hoàng đế thì nên tìm hiểu những chuyện đó, cho nên áp tải cậu ấy xử lý từng cái, quá trình tường tận tôi không rõ lắm, chẳng qua bởi vì Nguyệt Thoái rất bận, cũng không rảnh rỗi đi thăm Narsi… Ở phương diện nào đó mà nói, có khả năng cũng là bởi vì cậu ta vẫn không biết nên làm sao đối mặt với hắn? Dù sao cũng là người trước kia một lòng muốn giết mà, đột nhiên làm lành, muốn chuyển sang trạng thái vui vẻ hòa thuận, có lẽ không dễ đi? Huống hồ Nguyệt Thoái trước kia mắt nhìn không thấy, bây giờ nhìn thấy rồi, khuôn mặt của Narsi đối với cậu ấy mà nói phần lớn cũng rất mới mẻ —- giống như một người xa lạ, ha ha ha ha ha…
Kỳ thực những cái này đều không phải chuyện tôi nên quan tâm, nên nói những chuyện này đều không phải điều tôi quan tâm, tôi tương đối quan tâm là… cái tên ác linh Huy Thị cứ hai ba ngày lại vào trong mộng của tôi quấy rối —-
Narsi không có chết, Huy Thị liền cứ luôn thúc giục tôi đi nói xin lỗi giúp hắn, giục một lần không được thì giục hai lần, giục hai lần vô dụng thì giục ba lần, có thấy phiền không hả!
Gần đây Huy Thị vẫn rất có tính công kích, hắn giống là một nhân vật trong mơ có thể tự phát triển trí năng, chẳng qua, khi tôi nhất thời bực quá mà nói rằng có thể cho hắn mượn thân thể, để hắn tự đi nói xin lỗi với Narsi, hắn lại mang thần sắc vi diệu mà từ chối… Gì vậy chứ, Huy Thị, đó thế nhưng là em trai ruột của ngươi, ngươi vậy mà không muốn đối mặt với hắn như thế sao? Hay là đề nghị cướp thân thể của ta trước kia của ngươi chỉ là nói đùa, trên thực tế căn bản làm không được?
… Tôi vậy mà coi cái gã trong mơ thành người thật sự tồn tại, còn nghiêm chỉnh nghiên cứu hành vi lý do của hắn như thế, tôi phải chăng cũng bệnh không nhẹ đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro