Chương 10 - 2: Mong muốn thuần túy

"Englar, trong nhiều người như vậy nếu như nhất định phải cưới một người, cậu sẽ chọn ai?" -- Bích Nhu

"Chọn con gái! Làm ơn chọn con gái! Trái tim papa không chịu nổi kích thích đâu!" -- Loveson

"Nhưng nghe nói trong những đối tượng có khả năng, nếu là nữ thì không phải người, là người thì đều không phải nữ." -- Yiye

Cuộc sống trước khi đoạt cung với sau khi đoạt cung đối với Phạm Thống mà nói, hình như không có gì khác biệt.

Bọn họ vẫn là ở trong nhà Yiye, không có dọn đến cung San Siro -- trên thực tế, cho dù có thể dọn, Phạm Thống cũng không muốn dọn. Bởi vì hết thảy vẫn tiến hành trong âm thầm, Chu Sa cũng duy trì đi học, Phạm Thống thì chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu pháp lực cần bồi dưỡng như thế nào.

Mặc dù trực tiếp đi học lớp cơ sở là xong, nhưng Phạm Thống vẫn muốn xuống tay từ bạn bè bên cạnh trước, vậy thì Nguyệt Thoái tự nhiên là đối tượng hỏi thăm tốt nhất, chỉ cần cậu rảnh rỗi.

"Nguyệt Thoái, pháp lực của thuật pháp phải làm thế nào bồi dưỡng?"

Muốn nắm được thời gian rảnh rỗi của Nguyệt Thoái không khó, nhưng muốn làm sao dùng miệng của mình hỏi ra vấn đề chính xác thì không đơn giản hơn.

Cuộc sống đầy bận rộn khiến Nguyệt Thoái hiện giờ thực sự không còn tế bào não để tự động chuyển đổi nói ngược, cho nên vấn đề này của Phạm Thống chỉ đổi lấy ánh mắt ngơ ngác từ cậu.

Tức chết mất! Chết tiệt! Viết ra luôn cho rồi!

Sau khi Nguyệt Thoái cuối cùng cũng hiểu hắn muốn hỏi là "pháp lực của ma pháp", nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới nghi hoặc nhìn hướng Phạm Thống.

"Phạm Thống, cậu làm sao đột nhiên muốn học ma pháp vậy? Chắc không phải do phù chú gặp trở ngại nên muốn chuyển sang đường khác đấy chứ? Cũng mới mấy tháng, thiếu nghị lực như vậy là không được đâu."

Nguyệt Thoái mới bắt đầu đã hoài nghi động cơ của hắn, đây khiến hắn cảm thấy có chút đau buồn.

"Không phải! Tôi là vì muốn để cho phù chú tệ hơn, hạ xuống một bậc mới muốn bồi dưỡng pháp lực! Đây là phương pháp Puhahaha cung cấp cho tôi, tôi không có muốn từ bỏ tà chú, chỉ là bây giờ cậu cũng không giúp tôi được gì, khiến tôi cảm thấy mình hình như rất hữu dụng, như vậy không được!"

Phạm Thống còn chưa phản ứng đối với nói ngược của mình, Nguyệt Thoái đã trực tiếp đưa giấy bút cho hắn.

"Phạm Thống... vẫn là viết ra đi, gần đây có hơi mệt, thế này rõ ràng hơn..."

... Tôi dường như có thể cảm giác thấy sự mệt mỏi tuôn ra từ trong lòng cậu. Tôi viết ra hết là được chứ gì...

Phạm Thống ít nhiều sản sinh chút tuyệt vọng đối với miệng của mình. Sau khi hắn dùng bút viết xong lý do, Nguyệt Thoái lúc này mới hiểu.

"Dùng pháp lực thúc đẩy phù chú? Thì ra còn có phương pháp này à? Chỉ đáng tiếc tôi không có chút tài năng phù chú nào, bằng không đã có thể chơi thử rồi đây."

Tài năng của cậu đã đủ nhiều rồi, thiếu một hai cái cũng chẳng làm sao đâu.

"Người của Tây Phương Thành, theo lý thuyết vừa sinh ra trên người đã mang pháp lực..."

Cái gì? Cái gì! Đây là đặc quyền của cư dân nguyên sinh mang huyết thống Tây Phương Thành sao! Cậu tiếp theo chẳng lẽ muốn nói không có huyết thống của Tây Phương Thành thì miễn bàn sao!

Phạm Thống đang kêu thảm trong lòng, chẳng qua, sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều rồi.

"Nhưng cư dân tân sinh thì không có, cho nên tự nhiên có biện pháp để cho cư dân tân sinh từ không mà có. Pháp lực là thứ cần bồi dưỡng dần dần mới dần dần gia tăng, người có tài năng hơn có thể bồi dưỡng ra nhiều pháp lực hơn trong cùng một thời gian, ma pháp là một thứ nếu dùng sạch pháp lực thì sẽ không dùng được, tôi nghĩ đối với phù chú thì cũng như vậy, cậu bây giờ mới bắt đầu bồi dưỡng, trong thời gian ngắn mức độ pháp lực của mỗi ngày đại khái cũng chỉ để cho cậu ném mấy tấm phù chú mà thôi đi."

Ồ... như vậy à? Giống như lúc chơi game, thăng cấp xong trị số pháp lực lớn nhất mới tăng lên... mà tôi bắt đầu từ cấp không, muốn đánh trùm cuối mà sẽ không cạn thanh pháp lực, còn cần phấn đấu rất lâu?

Thế là Phạm Thống viết xuống hai câu hỏi "người bình thường bồi dưỡng một tháng pháp lực có thể ném phù mấy lần" với "tôi phải làm sao biết năng lực bồi dưỡng pháp lực của tôi có tốt hay không, có kiểm tra được không", để Nguyệt Thoái trả lời.

"Tôi cũng không rõ sử dụng một tấm phù chú cần bao nhiêu pháp lực, vấn đề này có lẽ hơi khó trả lời, chẳng qua nếu là ma pháp cơ sở, một người bồi dưỡng một tháng pháp lực hẳn là có thể dùng hai, ba lần đi."

Hai, ba lần... giả như lượng cần thiết của ma pháp cơ sở tương đương với phù chú cấp thấp, vậy tôi sau khi tu một tháng có thể ném một ngày hai, ba tấm ngự hỏa chú một ngày... a ha?

Cũng không phải hoàn toàn bế tắc! Dù sao tôi có Puhahaha, cầm Puhahaha, tôi có thể liên tục ném ra ba tấm phù chú cấp thấp -- Không, như vậy vẫn không thể đánh lâu dài! Gặp phải cao thủ vẫn chết như thường! Muốn ném liên tục ba tấm ngự hỏa chú, tôi bây giờ cũng làm được đấy thôi! Một lần ném hai tấm phù là được rồi mà! Tôi cần không phải cái nàyy --

"Về phần bồi dưỡng năng lực của pháp lực, tôi bây giờ có thể giúp cậu kiểm tra, muốn không?"

Vốn đang định cầm bút viết câu hỏi "vậy bồi dưỡng hai tháng pháp lực, là sẽ gấp đôi một tháng sao? Hay không phải tính như vậy?", sau khi nghe Nguyệt Thoái nói như thế, Phạm Thống liền gật đầu.

Từ cách nói của Nguyệt Thoái nghe lên, pháp lực hẳn là ai cũng có thể bồi dưỡng đi, không yêu cầu quá cao như thuật pháp -- đúng chứ? Tôi cùng lắm là bị phán định còn chậm hơn người bình thường, hẳn là không đến nỗi tuyên bố tôi hoàn toàn không có khả năng bồi dưỡng pháp lực đi!

Phạm Thống một mặt chích thuốc dự phòng cho mình, mặt khác lo âu kết quả kiểm tra, Nguyệt Thoái thì nắm lấy tay của hắn.

"A, tôi không cần làm gì sao?"

Phạm Thống vẫn là dùng miệng mình hỏi, may mà vấn đề này cũng không thể sai quá xa.

"Thả lỏng, giao thân thể cho tôi là được rồi."

... Nghe lên quai quái thế nào ấy? Quên đi, mặc kệ nó, không cần làm cái gì đúng không, cái này đơn giản.

Hắn cảm giác thấy hình như có một dòng khí từ lòng bàn tay chảy vào, đó hẳn là thứ Nguyệt Thoái phóng ra để kiểm tra, không bao lâu sau, Nguyệt Thoái đã tỏ ra ngạc nhiên.

"Ơ?"

Ơ cái gì! Chắc không phải thật sự vô vọng chứ! Không --!

"Phạm Thống, cậu..."

Vẻ mặt do dự của cậu là sao! Cậu sắp phán tôi tử hình rồi à! Đừng nói!

"Chẳng lẽ... là thiên tài ma pháp?"

... Ơ?

Tôi vừa rồi hình như đã nghe từ gì đó khó có thể tin... chờ một chút, cậu vừa rồi đã nói cái gì? Cậu có thể nói lại lần nữa không? Không thể nào dùng ở trên người tôi đi! Cái từ đó!

"Bởi vì, pháp lực tôi đưa ra đều bị cậu thu nạp, đây đại biểu cậu là một vật chứa rất tốt, hay nên nói năng lực tiếp thu thích ứng của thân thể rất mạnh nhỉ? Thứ vốn không thuộc cơ thể cũng có thể tiếp thụ bất chấp vô số khó khăn, đây thật sự là thể chất hiếm có đấy."

Kỳ quái, Nguyệt Thoái cậu là đang khen tôi đi? Vì sao nghe lên cảm giác lại vi diệu như vậy đây? Giống như có ngoại lực gì xâm nhập tôi cũng chấp nhận hết vậy, thân thể của tôi không có tiết tháo như vậy sao?

"Thế này biết đâu có thể rất thuận lợi đấy! Phạm Thống, bắt đầu từ hôm nay đi, lần này nhất định có thể trở nên mạnh mẽ!"

Nguyệt Thoái ở lúc Phạm Thống có cơ hội tăng tiến thực lực, luôn là còn vui hơn cả bản thân hắn, chẳng qua cách dùng từ của cậu vẫn khiến mặt Phạm Thống co giật, nội tâm bất đắc dĩ.

Cái gọi là "lần này" là ý gì hả? Là đang nói nỗ lực trước đó của tôi đều vô ích sao? Tôi cũng có mạnh hơn đấy chứ! Không chỉ là kiếm thuật được kế thừa, kỹ xảo ném hai tấm phù cũng xác thực có lên tay mà!

"Tôi bây giờ sẽ dạy cậu cách bồi dưỡng pháp lực nhé, tốt nhất là làm quen đến mức ngủ cũng có thể vận hành. Mặc dù cậu chủ yếu muốn lấy để sử dụng phù chú, nhưng cậu nếu muốn học ma pháp, cũng có thể cân nhắc đi học, nói không chừng ma pháp cũng có thể học rất tốt đấy."

Đang ngủ cũng phải vận hành cũng quá mệt rồi đi, a, từ từ đã...

"Cậu chẳng phải nói tôi là phế vật, vậy ma pháp theo lý thuyết cũng có thể học rất tệ, làm sao lại dùng giọng không xác định đó?"

Phạm Thống vừa nói xong đoạn này, liền không khỏi nhìn sang giấy bút, muốn cầm lấy viết lại vấn đề này, may mà Nguyệt Thoái hình như bởi vì tinh thần trở nên tốt hơn, năng lực phiên dịch cũng đã khôi phục một chút, trực tiếp trả lời hắn.

"Hả? À, đó là tôi vừa rồi nói không rõ lắm, năng lực bồi dưỡng pháp lực với năng lực sử dụng ma pháp là tách biệt, có lẽ cũng gần như năng lực vẽ phù và sử phù."

Thế à... chuyện đến nước này tôi cũng sẽ không thất vọng hoặc là kêu thảm nữa, ít nhất tôi vẫn có năng lực bồi dưỡng pháp lực, nên tự biết đủ rồi, không ham gì nữa.

Bây giờ nỗ lực bồi dưỡng pháp lực là được! Sau đó đi thỉnh giáo Puhahaha phải làm thế nào thâu nhập pháp lực vào phù chú để ứng dụng...! Ủa?

Suy nghĩ của Phạm Thống thoáng khựng lại.

Lấy pháp lực sử dụng ma pháp cũng chưa biết có được hay không, đã muốn trực tiếp nhảy sang đi sử dụng phù chú... chuyện lắt léo như thế, thật sự có được không? Thật sự có khả năng thành công không? Đây...

"Mặt cậu sao lại khó coi rồi vậy? Học tập thì đừng nghĩ quá nhiều, cứ đơn thuần không tạp niệm mà học là được, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."

Bởi vì tâm tình Phạm Thống luôn được viết trên mặt, Nguyệt Thoái liếc mắt đã nhìn ra hắn lại đang phiền não vài chuyện không đâu.

"Không được, không được, cậu nói đều không đúng, cứ theo như cậu nói đi."

Tôi đã quen với việc câu trước đá câu sau do nói ngược tạo ra rồi, ha ha ha ha...

"Vậy thì hãy --"

Nguyệt Thoái tích cực nói được dở chừng, đột nhiên ngáp một cái.

"Hm... Phạm Thống, hôm nay mệt quá, tôi buồn ngủ rồi, chúng ta vẫn là ngày mai bắt đầu nhé...?"

"Không sao, chúng ta vĩnh viễn có ngày hôm qua."

Tôi là nói ngày mai. Chuyện này rốt cuộc nên nói gấp hay là không gấp đây? Có lẽ trễ một hai ngày cũng chẳng khác mấy, chắc vậy.

"Đừng nói giống như thể tôi cứ luôn trì hoãn mà... Bằng không dạy xong rồi ngủ."

A? Tôi không có cái ý đó, sao lại là tự cậu cắn rứt lương tâm rồi?

Phạm Thống nghĩ thì nghĩ, nhưng cũng lười giải thích, thế là, Nguyệt Thoái liền chuẩn bị bắt đầu giảng giải phương thức bồi dưỡng pháp lực của cư dân tân sinh cho hắn.

"Có điều Nguyệt Thoái à, cậu chẳng phải cư dân tân sinh sao? Vì sao cậu lại biết cách tu luyện của cư dân nguyên sinh vậy?"

Chuyện đến nước này mọi người đều biết nguyền rủa của tôi rất trớt quớt, tôi sẽ không tự vả miệng đâu.

"À, trong sách Narsi trước kia đọc cho tôi nghe có viết, tôi đã ghi nhớ, cho nên không có vấn đề."

Lúc Nguyệt Thoái trả lời hắn như vậy, trên mặt hoàn toàn không có bất cứ thần tình khác thường nào.

Chúng ta hết sức tự nhiên mà nhắc đến Narsi rồi... Cậu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhắc đến cái tên này, sẽ không phát tán ra khí tức cực kỳ khủng bố kia nữa, đây hẳn là chuyện tốt đi?

Phạm Thống một mặt nghĩ với tâm tình vi diệu, mặt khác cũng mơ mơ hồ hồ mà nghe Nguyệt Thoái giảng giải. Xem ra chỉ nghe qua nội dung viết trên sách, có khả năng vẫn rất có vấn đề, giải thích đến lần thứ ba Phạm Thống vẫn nghe không hiểu, đây khiến Nguyệt Thoái cảm thấy có chút bế tắc.

"Tôi trực tiếp dùng pháp lực của tôi giúp cậu tạo nền tảng, như vậy có thể lướt qua bước đầu tiên từ không thành có..."

Có loại phương pháp này? Làm sao không nói sớm chứ! Cho nên dù cậu đang bị hạn chế, pháp lực vẫn có thể dùng? Đây thật là quá tốt rồi.

Còn phần tự tu luyện, bồi dưỡng pháp lực về sau thì Phạm Thống cuối cũng vẫn là nghe hiểu, mà sau khi dạy xong những cái này, Nguyệt Thoái hình như không còn buồn ngủ nữa, cậu đổi sang vẻ đầy lo âu và bất an hỏi vấn đề khác.

"Phạm Thống, chuyện trong cung chúng tôi xử lý gần xong rồi, tiếp theo chính là đàm phán với Đông Phương Thành... trước đó, tôi nên nói cho mọi người quyết định của tôi, chính là về việc Trầm Nguyệt..."

Ồ -- Mới đầu là tự cậu đòi nói với mọi người mà, bây giờ cậu cũng bắt đầu cảm thấy khó hé răng rồi sao, vốn là vậy, nào có dễ nói ra đến thế, nếu như cảm thấy nói không ra, tiếp tục giấu cũng có sao đâu.

"Tôi rốt cuộc nên nói thế nào thì tốt hơn? Cứ cảm thấy càng nghĩ càng ngủ không được."

"Cậu gọi mọi người tụ tập lại, sau đó nghe vào hết toàn bộ là được."

Tôi là bảo cậu nói ra hết toàn bộ... dù sao thì đêm dài lắm mộng, còn không bằng nói sớm, nói hơi xong rồi chờ đợi phán quyết, như vậy rất tốt, chẳng phải sao?

Nguyệt Thoái không có trả lời câu này của hắn, mà là thở dài một hơi, Phạm Thống nhìn cậu, bèn tiếp tục hỏi.

"Cậu muốn nói cho con chó nào biết vậy?"

... Tôi có thể coi như lời này không phải tôi nói không? Nguyền rủa đảo ngược thật là tùy tính, bình thường mà nói thì tỷ lệ xuất hiện quỷ hẳn là cao hơn cái khác rất nhiều mà, dù gì, dù gì cũng sẽ không xuất hiện người...

"Phạm Thống, lần này nói ngược tệ thật đấy."

Nguyệt Thoái nhíu mày kháng nghị, Phạm Thống cũng chỉ có thể gãi đầu, không biết nên trả lời cái gì.

"Tôi nghĩ... đối tượng cần nói đại khái là Chu Sa, Bích Nhu, Yiye ca ca với... Narsi đi."

Sau khi cậu do dự một hồi đã cho ra danh sách như vậy. Phạm Thống đầu tiên là thắc mắc vấn đề nào đó.

"A? Không có Skies? Cũng không có mẹ cậu?"

Oa... Nói ngược lần nầy thật là -- tôi nghĩ tôi sẽ có một ngày có thể nói ngược đến đỉnh điểm --

"... Thiên La Viêm tâm linh tương thông với tôi, vốn đã không dấu được cô ấy, cô ấy sớm đã biết rồi, về phần cha tôi... Tôi nghĩ ông ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận đi, để tránh cho ông ấy khóc lóc làm ầm ĩ, vẫn là đừng để ông ấy biết tốt hơn."

Nguyệt Thoái trước đó tạm ngừng là đang lý giải câu nói ngược của Phạm Thống, mà câu trả lời cậu nói ra dưới vẻ mặt bối rối cũng khiến Phạm Thống rất muốn vỗ tay.

Thật tốt quá, cậu hiểu cha cậu rất rõ mà! Nếu là biết con trai mình không dễ gì nhận lại được vậy mà có khả năng chọn phong ấn Trầm Nguyệt, khiến cho chỉ còn lại mười năm tuổi thọ, ông ta khẳng định một khóc hai làm ầm ĩ ba treo cổ tự tử!

"Đúng rồi, cậu từ lúc nào bắt đầu gọi Yiye đệ đệ vậy?"

Ặc... cái này à, cậu chắc biết đây là nói ngược đi? Nghe nói tên lùn là hai mươi lăm tuổi đúng không, vậy tôi còn không đủ để gọi hắn là đệ đệ, mặc dù hắn trông như thế kia...

"Phạm Thống, nói đến, cậu rốt cuộc mấy tuổi vậy?"

Nguyệt Thoái mở to mắt hỏi vấn đề này.

Cậu cũng không cần bởi vì tôi nói sai một câu, đã đột nhiên bắt đầu nghi vấn tuổi tác của tôi chứ...

"Tôi á, nếu cũng tính luôn trước khi đến Huyễn Thế, xấp xỉ bốn mươi hai..."

Ai bốn mươi hai chứ! Ai! Nguyền rủa này đầu tiên là ô miệt tôi có con trai, bây giờ lại nói bậy tôi bốn mươi hai tuổi!

"Nếu như thật sự bốn mươi hai, bảo dưỡng còn tốt hơn cả Yiye ca ca đấy."

Nguyệt Thoái vô tư nói ra câu này, Phạm Thống tức thì không biết nói gì.

Yiye ca ca của cậu... Tuyệt đối không có đặc biệt bảo dưỡng đi. Theo tôi thấy, hắn có khả nằng thà cho mình bẩm sinh hơi già, cũng đừng như bây giờ.

"Chúng ta đã rất gần vấn đề ban đầu rồi đi?"

Tôi là nói đã rất xa. Mau nói cho tôi cậu từ lúc nào bắt đầu gọi Yiye ca ca thuận miệng như vậy, tôi tưởng cậu sáng hôm đó chỉ là nhất thời nổi hứng, kết quả cậu là nghiêm túc à?

"Vấn đề ban đầu là cái gì thế?"

Nguyệt Thoái hoàn toàn quên sạch sành sanh.

"Chẳng phải là cậu từ lúc nào bắt đầu gọi Yiye tỷ tỷ sao!"

Sặc, a a, ha ha ha ha. Chúng ta thử đánh cược xem khả năng lần sau biến thành muội muội không? Kỳ thực đây thật sự chẳng buồn cười chút nào.

"Bởi vì gọi rất thuận miệng, hơn nữa không có quan hệ huyết thống mà trực tiếp gọi ca ca cũng quai quái, cho nên gọi như vậy."

Không, tôi không phải đang hỏi cậu vì sao muốn gọi hắn như vậy, cậu là từ lúc nào bắt đầu gọi tự nhiên như thế! Tên lùn không phản đối gì hết sao? Cậu trước mặt hắn cũng là gọi như vậy?

"Đúng là phải mau xử lý thì hơn, nhưng nếu như một lần nói cho tất cả mọi người, mọi người cùng nhau phản đối, vậy áp lực rất lớn..."

Cho nên đây? Cậu muốn nói chuyện với từng người một sao? Áp lực chia ra nhiều lần thì đỡ hơn? Bởi vì mấy người về sau thì đã quen rồi?

"Cậu muốn làm sao cũng không được, tôi sẽ không ủng hộ cậu."

Nếu tôi là Nguyệt Thoái, nhất định sẽ dùng ánh mắt hết sức lãnh đạm nhìn sang, sau đó nói "lúc này còn nghe thấy nói ngược tàn khốc như vậy thật là cảm ơn cậu nhé" vân vân...

"Được, vậy thì ngày mai sẽ... Hm, bắt đầu từ Yiye ca ca đi!"

Cậu... chọn tên lùn làm mục tiêu đầu tiên, rốt cuộc là bởi vì hắn dễ ứng phó nhất, hay là bởi vì hắn khó nuốt nhất? Hoặc là cậu chả nghĩ gì hết cứ quyết định như thế?

"Sau đó là Bích Nhu, Chu Sa, cuối cùng là Narsi, hm."

Quyết định xong thứ tự nhanh thế rồi cơ à? Chỉ cần đẩy cậu một cái, vẫn là rất nhanh mà. Chẳng qua tôi vẫn muốn biết, trong đây rốt cuộc có ai có thể khiến cậu thay đổi tâm ý hay không? Mà này, tôi vẫn hi vọng đừng phong ấn Trầm Nguyệt nữa, tôi muốn sống tiếp, chỉ là nói không ra...

Về phần những cuộc hẹn riêng này của Nguyệt Thoái rốt cuộc sẽ diễn ra thế nào, Phạm Thống cũng không có cơ hội gì để biết, đối với hắn mà nói, so với đi cùng hoặc là nghe ngóng sau đó, còn không bằng bồi đắp thêm thực lực của mình.

◊◊◊◊

"Ồ... Phạm Thống ngươi đã luyện ra pháp lực rồi à? Ra vậy."

Phản ứng của Puhahaha đối với chuyện này có thể nói là siêu lãnh đạm.

"Ngươi làm sao hờ hững như vậy hả? Không cảm thấy vui cho ta chút nào sao?"

Thành quả khó khăn lắm mới lấy được, Phạm Thống đương nhiên vẫn hi vọng có người khen ngợi, nhưng phất trần của hắn chẳng bao giờ hiểu lòng chủ nhân.

"Đây chẳng phải là chuyện nên làm sao? Bổn phất trần cảm thấy bình thường."

... Phải rồi phải rồi, với cây phất trần vĩ đại như ngươi ta kể công gì chứ.

Mặc dù cảm thấy có hơi mất hứng, nhưng lấy được khen ngợi cũng không phải chuyện quan trọng nhất, Phạm Thống vẫn là tranh thủ thời gian Puhahaha còn tỉnh, vội hỏi vấn đề hắn muốn hỏi.

"Puhahaha, vậy... pháp lực làm thế nào dùng trên phù chú, ngươi có thể dạy ta chưa?"

"Loại chuyện tự nhiên giống như hít thở đó vì sao còn muốn bổn phất trần dạy."

Lời nói của Puhahaha vẫn nồng nặc khinh bỉ.

Tự, tự nhiên giống như hít thở? Một cây phất trần ngay cả lỗ mũi cũng không có như ngươi còn đòi hít thở gì với ta! Tự nhiên chỗ nào!

"Em đây tư chất ngu si, anh cứ đại phát từ bi dạy em một chút nhé?"

Dưới mắt ngoại trừ Puhahaha, hắn cũng không có người khác để cầu trợ, cho nên hắn chỉ có thể hạ mình, xem xem có thể khiến Puhahaha mở miệng vàng hay không.

"Hừ, chính xác mà nói chính là trộn lẫn pháp lực vào trong phù lực để thúc đẩy, tỷ lệ trộn phải tự dựa vào cảm giác của mình, nếu như làm không được thì chồng chất pháp lực lên phù lực mà sử dụng, như vậy hiệu quả sẽ kém hơn trộn lẫn một chút, nhưng ngươi cũng chỉ là không muốn niệm chú mà thôi, cho dù uy lực của phù chú kém hơn, cũng không ảnh hưởng công năng này."

Có nghe nhưng không hiểu.

Trộn lẫn còn miễn cưỡng hiểu được, giống như ngoáy đường vào trong nước đi? Nhưng chồng lên là ý gì hả? Không khuấy cũng không để cho bọn chúng dung hợp sao? Dù sao cũng vào bụng hết?

Lúc nghe không hiểu, trực tiếp thực nghiệm xem thử là biết, Phạm Thống nghĩ như vậy.

Tôi vẫn còn rất tò mò cái gì mà phù lực với pháp lực bình thường là tồn tại ở đâu trong thân thể. Vừa lại không có khí quan đặc biệt để chứa đựng, vậy rốt cuộc ở đâu chứ? Lượng tồn trữ càng ngày càng nhiều, thân thể sẽ không nổ tung sao? Nghiêm túc suy nghĩ những cái này quả nhiên đại biểu tôi là một ngươi không có duyên với tưởng tượng thuần túy?

Sau khi chấm dứt suy nghĩ lung tung, Phạm Thống thở dài. Hắn bây giờ đang mượn sân luyện võ của Yiye, dù sao cũng chỉ là muồn ném phù chú kiểm tra thử xem hiệu quả dùng pháp lực thôi, không cần đặc biệt chạy đến chỗ xa như khu một Hư Không.

Được, vậy thì vẫn là dùng ngự hỏa chú để thực nghiệm...

Phạm Thống dùng ngón tay kẹp phù chú đã viết sẵn, thử thể nghiệm cảm giác phù lực và pháp lực đồng thời chảy đến lòng bàn tay, sau khi cảm thụ mấy lần lặp đi lặp lại, hắn liền quyết định ném thử một tấm phù.

Trong khoảnh khắc ném phù chú ra, hắn suýt nữa theo phản xạ hô ngự hỏa chú, trước khi hô ra mới nhớ đây không phải huấn luyện niệm chú, cho nên nuốt ngược xuống.

Bởi vì tình hình vừa luống cuống vừa không quen thuộc này, lần đầu thử nghiệm không có thành công, phù chú nổ tung ở chỗ rất gần hắn, đây khiến hắn mở to mắt.

Puhahaha, ngươi làm sao không có nói thất bại sẽ phát nổ! May mà ta không có cầm ngươi, bằng không ta đã bị nổ văng về Đông Phương Thành mất rồi! Muốn chết à!

Vì sao tôi phải luyện toàn mấy thứ nguy hiểm không vậy? Lần trước ném hai tấm phù cũng vậy... căn bản luyện cái gì cũng sẽ phát nổ mà!

"Puhahaha, ngươi không nói với ta nếu dung hợp pháp lực thất bại sẽ phát nổ! Nguy hiểm lắm đó!"

Phạm Thống sau khi thoát khỏi cõi chết không nhịn được phàn nàn với Puhahaha bên cạnh, hắn cảm thấy không nói không được.

"À, Phạm Thống ngươi có thể luyện chung với kiểu một lần ném hai loại phù giống trước kia, như vậy có thể mạnh hơn một chút."

"Ngươi căn bản đã bỏ qua vấn đề của ta! Ngươi chưa có trả lời đấy!"

"Dù sao thì đều sẽ phát nổ, luyện chung, muốn nổ cũng cùng nổ."

"Ngươi dựa vào logic gì nói như vậy! Thoáng cái tăng cả đống khả năng phát nổ như vậy mà được à! Ta chết rồi ngươi cũng dửng dưng như thế!"

"Làm gì mà chết, Phạm Thống ngươi chỉ luyện phù chú nhỏ, cũng không cầm bổn phất trần."

Ý là ta cầm ngươi luyện, ngươi mới bởi vì khả năng chết người mà cảnh cáo ta sao... đây là phù chú bình thường, không phải phù chú dùng cho luyện tập đâu đó, nổ gần một chút cũng sẽ bị thương, tay bị nổ thêm mấy lần chẳng phải nát bét sao, bảo ai liệu thương giúp ta bây giờ? Nguyệt Thoái sao?

Bởi vì Puhahaha đã tỏ rõ mình không sai, Phạm Thống cũng làm biếng đôi co với hắn, cái gì mà một lần ném hai loại phù, chờ pháp lực của hắn dung hợp ổn định rồi tính sau.

Cứ run run rẩy rẩy như vậy mà ném phù, suốt một ngày, Phạm Thống cảm thấy mình hình như khó có thể nắm được bí quyết dung hợp pháp lực với phù lực, dù sao pháp lực cũng mới bồi dưỡng ra chưa được bao lâu, học vận dụng phù lực cũng mới một năm, muốn kết hợp hai cái với nhau hình như chướng ngại có hơi lớn.

Dưới bất đắc dĩ, hắn đành thử cách "chồng lên" mà Puhahaha nói, cách làm này khá thô thiển, nhưng tương đối đơn giản hơn nhiều, ném vài tấm là có cảm giác lên tay rồi, hắn nghĩ, sử dụng phương pháp này trước có lẽ sẽ phù hợp với mình hơn, nếu như luyện lên tay, là có thể cân nhắc tới việc ném hai loại phù rồi.

Tiến triển này khiến Phạm Thống lúc ăn tối cũng hí ha hí hửng, nhưng mà, khi Nguyệt Thoái với Yiye từ bên ngoài trở về, sắc mặt hai người lại không dễ coi lắm, lúc ngồi vào bàn, mọi người đều có thể cảm giác thấy loại không khí nặng nề đó.

Hm, làm sao lại thế này, chẳng lẽ... Nguyệt Thoái cậu đã nói rồi? Về chuyện phong ấn Trầm Nguyệt ấy?

Lúc Phạm Thống còn đang suy đoán ở trong lòng, Bích Nhu, Chu Sa với Loveson đã lần lượt hỏi.

"Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Về chẳng nói gì hết?"

"Sao vậy sao vậy? Có chuyện gì mau nói với papa nào!"

Theo lý thuyết không có chuyện gì không thể nói với bọn họ, Nguyệt Thoái nhìn Yiye, sau đó tự mình mở miệng nói rõ.

"Chúng tôi đã nghiên cứu với Ojisa rồi, hạn chế trên người tôi, Ojisa cũng không có biện pháp giúp tôi giải trừ."

Đây xác thực là một tình huống khiến người phát rầu, giả như phải cần Tịch Anh động thủ mới có thể giải, vậy bằng với việc bọn họ bị đối phương bắt thóp, để cho Yiye kiềm chế hạn chế cũng chỉ có ba mươi phút, thời gian này căn bản chẳng đủ dùng cho rất nhiều trường hợp.

"Ơ... Dễ giải như thế thật sao? Vậy làm thế nào đây?"

Vấn đề mồm miệng của Phạm Thống, Yiye đã biết được từ trong miệng người khác rồi, bây giờ nghe hắn nói như thế, cũng chỉ trừng hắn một cái sau đó bơ hắn mà thôi, đây khiến tâm tình Phạm Thống có chút phức tạp.

Tôi rốt cuộc nên ai oán vì bị trừng, hay là cảm niệm vì với tính tình nóng nảy của tên lùn vậy mà không có nổi nóng khi biết rõ tôi sẽ nói ngược?

"Đây có phải là rất xấu hay không? Chẳng qua thật ra papa chỉ cần các con đều khỏe mạnh, cái khác trái lại đều không sao cả..."

Phát ngôn của Loveson cũng bị Yiye bơ triệt để, hắn hiển nhiên làm biếng giảng giải với ông ta vấn đề quốc tình như là vị trí hoàng đế có khả năng sẽ không vững gì gì đó, trực tiếp nói luôn cách xử lý trong lúc bấy giờ.

"Trước mắt đã phái người đi tìm kiếm người Tây Phương Thành kiêm tu luyện phù chú Dạ Chỉ rồi, nhưng muốn tìm được người cao minh hơn, khả năng sẽ không cao, cư dân nguyên sinh của Tây Phương Thành vốn có chướng ngại bẩm sinh đối với phù chú, cư dân tân sinh nếu như không có đường dây cũng không học được thứ đó."

Đâu chỉ là khả năng không cao, căn bản đã rất tuyệt vọng mà!

"Bất luận thế nào, vẫn hi vọng có thể giải được hạn chế..."

Phạm Thống từ trong lòng nói ra một câu như vậy, lần này không có bị đảo ngược, mà vào lúc ấy, tiếng của Puhahaha vang lên trong đầu hắn.

"Giải không được đâu, đó là hạn chế dùng vương huyết làm chất dẫn, cho nên cũng sẽ ảnh hướng đến hiệu năng của vương huyết, các ngươi dễ gì giải được, không thể đâu."

Puhahaha nói lời này đáng lẽ khiến người rất tức giận, nhưng Phạm Thống bởi vì đột nhiên được nhắc nhở, nhất thời cũng chưa kịp phản ứng đối với thái độ hả hê này.

Cao thủ tinh thông phù chú? Chẳng phải ở ngay đây sao?

"Puhahaha, ngươi có thể giải hạn chế này không? Ngươi có thể giải đúng chứ?"

"Trên đời này nào có chuyện làm khó được bổn phất trần."

Quá tốt rồi! Đây chẳng phải có hi vọng rồi sao! Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi có được chẳng tốn công!

"Làm sao không nói sớm chứ, vậy ngươi giải giúp Nguyệt Thoái đi!"

"Vì sao phải giúp hắn giải? Bổn phất trần thèm vào."

Ặc... xem ra phải tốn chút công sức.

"Vậy... phải làm sao ngươi mới chịu?"

Vì muốn cho Nguyệt Thoái thoát khỏi hạn chế, Phạm Thống cảm thấy bất luận thế nào cũng phải thuyết phục Puhahaha đồng ý chuyện này. Chỉ là, muốn khiến hắn đổi ý, có lẽ không dễ lắm.

"Phạm Thống ngươi vì sao tích cực muốn thuyết phục ta như vậy? Để người xung quanh yếu một chút, mình sẽ tương đối mạnh hơn, chẳng lẽ không phải như vậy sao? Ngươi nên thấy vui khi hắn không giải được hạn chế mới đúng."

Này này, sao nói như vậy được, cậu ấy là bạn của ta đó! Ta làm sao có thể hèn mọn như vậy!

"Bạn bè gặp nạn, đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ cậu ấy chứ! Ngươi cũng nên học sơ cách làm người, tìm hiểu lòng người một chút có được không..."

"Bổn phất trần sớm đã nói, làm phất trần tự tại hơn hình người."

"Làm người chẳng lẽ thật sự không có bất cứ ưu điểm nào?"

Phạm Thống không nhịn được hỏi một vấn đề như vậy, lần này Puhahaha trái lại không có lập tức trả lời, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ.

"Hm... nếu làm người, công kích Phạm Thống tiện hơn, còn nữa, tóc sẽ dài hơn, bổn phất trần rất thích."

... Cho nên phần lông phía trước phất trần quả nhiên là tóc của ngươi sao?

Nhận được kết luận như vậy, Phạm Thống không biết nên có cảm tưởng thế nào, luôn cảm thấy tâm tình âm thầm có chút phức tạp.

"Ngươi thích mái tóc dài của mình à?"

"Đúng thế, hất lên rất là vui, cho dù cuộc sống nhàm chán, ít nhất vẫn có chút tiêu khiển này."

Rảnh rỗi hất đuôi ngựa của mình cũng tính là tiêu khiển?

Ngươi có từng hất sao? Sao ta chưa từng thấy?

"Ngươi từng làm động tác hất tóc này sao? Sao ta chẳng có ấn tượng gì nhỉ?"

"Không có ấn tượng là chuyện của nhà ngươi."

Chuyện của nhà ta. Nhà ta chẳng phải nhà ngươi à.

Chúng ta nên mau chóng thoát khỏi đề tài này, đừng lạc đề nữa, đúng, trọng điểm bây giờ là giải trừ hạn chế...

"Tóm lại nói cho ta làm sao ngươi mới chịu đồng ý hả!"

"Bổn phất trần chẳng thiếu cái gì hết, không cần nói điều kiện."

"Ta có thể mang ngươi đi chọn tinh dầu thơm dùng để gội đầu nè!"

Puhahaha đột nhiên an tĩnh mấy giây.

"Cái, cái gì mà tinh dầu thơm dùng để gội đầu, nói rõ một chút."

"Chính là thứ mà loài người dùng để gội đầu đấy, có đủ mọi hương vị, ngửi lên tâm tình sẽ rất tốt, loại cao cấp một chút còn có thể khiến lông tóc mềm mượt đàn hồi, Bích Nhu cũng đang dùng, ngươi chưa từng dùng đúng không!"

"Bộ hộ giáp kia cũng đâu có lông dùng đồ tốt như thế làm gì!"

Ố ồ, rất có phản ứng mà, không uổng công tôi cứ như là đang quảng cáo chào hàng vậy, đây thực sự không phải sở trường của tôi mà.

"Thế nào, có muốn cân nhắc thử không? Giơ tay giúp một cái là có thể đổi lấy thứ ngươi chưa từng dùng lần nào nè."

"..."

Puhahaha không lên tiếng, hình như vẫn không quá cam tâm mắc câu như vậy.

"Việc giúp người lại còn có lợi cho mình, có cần thiết suy nghĩ lâu như thế không?"

"Bổn phất trần không muốn giúp hắn, hm --"

"Hả? Giữa các ngươi hẳn là không có khúc mắc gì quá nghiêm trọng đi...?"

"Hừ."

Nhìn bộ dạng này, đại khái là không muốn trả lời, Phạm Thống cũng không làm gì được hắn, đành tiếp tục xúi giục.

"Ngươi là hi vọng duy nhất của bọn ta rồi! Nếu Tây Phương Thành không lấy được ưu thế, hoàn cảnh của chúng ta sẽ rất hiểm ác, ta chỉ muốn tìm nơi để an tâm định cư, ngươi có chút ý thức đồng bạn cung cấp một chút lực lượng của mình đi mà --"

Phạm Thống nói hết nước hết cái nói đến khi mọi người ăn xong bữa tối, Puhahaha mới không quá tình nguyện đồng ý.

"Được thôi, bổn phất trần phá lệ giúp đỡ một lần, ngươi đừng lải nhải nữa, ta muốn ngủ."

"Ohhh! Được, ngươi chịu là tốt rồi, mời ngủ đi!"

"... Phạm Thống ngươi đừng quên tinh dầu thơm gội đầu đã nói. Bổn phất trần không phải giúp miễn phí đâu đấy."

Kết quả vẫn là rất để ý mồi câu mà, thật là.

"Không vấn đề! Một khi làm xong chuyện ta lập tức mang ngươi đi mua!"

"Vậy chúng ta bây giờ đi tìm tên lông vàng kia ngay."

Gì? Ngươi chẳng phải muốn ngủ sao? Sao, sao lại đột nhiên tích cực như vậy?

Đương nhiên, sự tình có thể được giải quyết sớm cũng tốt, cho nên Phạm Thống cũng không phản đối ý kiến này.

Bây giờ đi gõ cửa phòng Nguyệt Thoái hẳn là cũng không có gì không được, tốt, cứ làm như thế đi.

Phạm Thống ăn vội vàng mấy miếng đã rời khỏi chỗ đi tìm Nguyệt Thoái, vào thời gian này Nguyệt Thoái hẳn là ở trong phòng mình, thông thường Nguyệt Thoái sau khi cùng trở về với Yiye thì sẽ không ra ngoài nữa, hôm nay xem như là về sớm, có lẽ là do ít việc.

Lúc Nguyệt Thoái mở cửa nhìn thấy Phạm Thống, hình như có chút bất ngờ, bởi vì Phạm Thống không thường chủ động tìm cậu, bình thường đều là cậu đến phòng Phạm Thống tìm người.

"Hử? Phạm Thống, cậu rất hiếm khi tìm tôi, có chuyện gì à?"

Bởi vì Nguyệt Thoái nghĩ không ra lý do Phạm Thống đến tìm mình, đành mở miệng hỏi hắn.

"À, tôi mang Puhahaha đến giúp cậu gia tăng hạn chế."

Giải trừ hạn chế được chưa? Cảm ơn.

Nguyệt Thoái nghe thấy tin tức này, đầu tiên là khựng lại một lát, cho thấy có chút sửng sốt, tiếp đến mới để cho Phạm Thống vào phòng.

Lạ quá, sao trông có vẻ không vui lắm vậy...?

Vào phòng đóng cửa xong, Puhahaha rất dứt khoát hiện thân, không thèm chào hỏi gì đã bắt đầu làm phép.

Chỉ thấy hắn hờ hững phất tay, giống như là đang làm xác nhận, hạn chế quấn quanh Nguyệt Thoái lập tức hiện ra dưới trạng thái tơ đỏ, tiếp đến, ánh sáng nhẹ quanh ngón tay hắn khoách tán lên người Nguyệt Thoái, dần dần hóa trừ toàn bộ những sợi tơ đỏ kia, quá trình đơn giản một cách khó tin.

"Được rồi, Phạm Thống ngươi đừng quên lời hứa của mình."

Puhahaha giống như cảm thấy Phạm Thống rất dễ nuốt lời, cho nên trước khi biến trở về phất trần vẫn không quên căn dặn một câu như vậy.

"Ờ ờ, vẫn chưa giải xong à?"

"Đã giải xong rồi! Phạm Thống ngươi lại nói ngược!"

Puhahaha kháng nghị xong, liền xoay sang Nguyệt Thoái trừng vào cậu, Nguyệt Thoái không hiểu gì hết cho nên nhìn lại hắn.

"Cảm ơn bổn phất trần đi chứ, mặc dù là Phạm Thống cầu xin, nhưng người chịu ơn vẫn là ngươi đó, mau cảm ơn."

"Cảm... cảm ơn."

Nguyệt Thoái có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn nói cảm ơn, Puhahaha lúc này mới hài lòng biến trở lại phất trần, Phạm Thống cũng cười gượng một tiếng.

"Tôi về trước một chuyến, lát nữa lại qua tìm tôi."

"Ờ, được."

"... Tôi là nói cậu lát nữa qua tìm tôi sau."

Sau khi đảo ngược hai lần liên tục, Nguyệt Thoái cuối cùng cũng giải mã thành công.

"Cậu lát sau muốn tới nữa sao? Không có gì, tôi vẫn chưa buồn ngủ."

Thế là, Phạm Thống về phòng trước để Puhahaha trở lại phòng mình, rồi tìm Nguyệt Thoái lần nữa. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện mình muốn hỏi, vẫn là đừng cho Puhahaha nghe thấy tốt hơn.

Vừa trở lại phòng của Nguyệt Thoái, Phạm Thống nhanh chóng đặt câu hỏi.

"Nguyệt Thoái, vì sao giải trừ hạn chế xong, cậu lại trông có vẻ không buồn lắm? Hơn nữa cậu hình như cũng không có ngạc nhiên khi Puhahaha có thể giải chú?"

Tôi là nói cậu có vẻ không vui lắm, giải quyết phiền não trong lòng, hẳn là phải rất mừng mới đúng, phản ứng của cậu rất không bình thường đấy, rốt cuộc vì sao vậy?

"Sau khi giải quyết chuyện của Narsi, tôi bình tĩnh lại suy nghĩ, đã từng đoán Puhahaha có khả năng có năng lực giải chú rồi, cậu không mang hắn tới, một khả năng là cậu không nghĩ tới, một khả năng là cậu không thuyết phục được hắn, tôi cảm thấy hai cái này... có lẽ đều không xấu."

Sau khi Nguyệt Thoái bình tĩnh nói như vậy xong, Phạm Thống tức thì trợn to mắt.

Há? Gì mà đều không xấu? Cậu đang nói cái chi?

"Tôi mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn có chút muốn trốn tránh. Rõ ràng đã giành được hạnh phúc mà quá khứ không thể nào có, lại vẫn muốn chính tay kết thúc nó... có lúc tôi cảm thấy thuận theo tự nhiên, tuân theo vận mệnh cũng là một lựa chọn, hạn chế không được giải trừ, có lẽ tôi có thể thuyết phục mình, để cho nữ vương của Đông Phương Thành làm ra quyết định, rồi sau đó coi như ưu thế ở trong tay ngài ta, nếu như ngài ta yêu cầu tiến hành nghi thức chú nhập vương huyết, tôi cũng chỉ có thể phối hợp... nếu như hết thảy đều không có biện pháp."

Phạm Thống tốn chút thời gian tiêu hóa đoạn trên, chờ hắn tiêu hóa xong, gần như muốn thưởng mình hai bạt tai.

Sau cả buổi té ra cậu hối hận rồi sao! Cái tên thiếu quyết đoán này! AAA tôi vì sao phải bảo Puhahaha giải chú giúp cậu! Duy trì tình huống như vậy cậu sẽ cuốn theo chiều gió không nghịch thiên mà đi nữa? Sớm biết vậy, sớm biết vậy --

"Hôm nay tôi đã nói với Yiye ca ca rồi, sắc mặt anh ấy mặc dù rất khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe tôi nói xong, sau đó cả một hồi không có nói chuyện."

Khi Nguyệt Thoái nhắc đến chuyện xảy ra hôm nay, thần tình vẫn bình tĩnh như cũ.

"Anh ấy không có nói với tôi là tán thành hay phản đối, tôi cũng không biết có thể lấy được ủng hộ của anh ấy hay không... thậm chí cũng không biết, rốt cuộc mình hi vọng được ủng hộ hay là phản đối đi?"

Cậu vừa nói vừa thở dài, sắc mặt cuối cùng cũng trở nên buồn bã.

"Chuyện rõ ràng nên làm vẫn là phải đi làm, tôi vì sao còn phải mâu thuẫn như vậy? Tôi ghét mình như thế này..."

Bầu không khí nặng nề! Ghét nhất là bầu không khí nặng nề! Chuyện lớn như vậy sẽ do dự bất quyết, kỳ thực vẫn coi như là bình thường, cậu không cần nghiêm khắc với mình như thế đâu!

"Vậy... chuyện không đau lòng thì đừng nghĩ đến nữa, tạm thời ném ra sau đầu, ngẫm nghĩ một vài chuyện trước mắt không thực tế vậy."

Chỉ cần bầu không khí quai quái, Phạm Thống liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, đang muốn tìm mọi cách đánh lạc chú ý của đối phương, đánh vỡ bầu không khí trầm muộn, Nguyệt Thoái xác thực cũng bởi vì lời hắn nói mà nở nụ cười, nhưng lời tiếp theo cậu nói ra cho thấy cậu vẫn chưa bò ra khỏi vũng bùn.

"Phạm Thống, cậu luôn có thể vô tư lạc quan đối với mọi chuyện, thật là khiến người hâm mộ đây."

Cậu hâm mộ cái gì, hâm mộ cái búa á -- cứ bỏ trống đầu óc đừng nhạy cảm tinh tế như thế, hâm mộ thì bắt chước làm theo đi, cậu chẳng phải rất thông minh sao!

"Tôi sẽ dốc sức quán triệt suy nghĩ của mình, đừng chần chừ do dự nữa. Ngày mai tiếp tục hẹn Bích Nhu để nói vậy... Hm, dứt khoát nhờ Thiên La Viêm nói với cô ấy luôn, nếu không hình như sẽ có chút phiền toái."

Trong lúc Nguyệt Thoái nói như vậy, có lẽ là dùng đầu của mình tưởng tượng cảnh Bích Nhu gào khóc không ngưng nghỉ, sau đó cảm thấy rất nan giải đi, có điều lập tức quyết định chuyện phiền toái đó giao cho vũ khí của mình xử lý thay, cách làm này thật là khiến Phạm Thống không biết nên nói cái gì.

"Cậu cố xuống nhé."

"Thì ra nói ngược của cố lên còn có kiểu cố xuống này à..."

Đừng cảm thán vì chuyện này, sau đó cảm thấy kinh ngạc được không? Cậu như vậy làm tôi cảm thấy rất phức tạp, thật sự rất phức tạp.

◊◊◊◊

Chuyện bảo Thiên La Viêm đi nói cho Bích Nhu, Nguyệt Thoái cũng đã làm thật, nghe nói Thiên La Viêm chỉ trở lại nói với cậu rằng "đã xử lý xong", cũng không nói gì khác, sau đó Phạm Thống liền suốt ngày nhìn thấy Bích Nhu lấy ánh mắt ai oán nhìn Nguyệt Thoái, loại tình huống vi diệu này, khiến Phạm Thống thấy vậy rất không biết phải nói gì.

"Bích Nhu sợ Skies sao? Quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc sao vậy?"

Lúc Phạm Thống hỏi Nguyệt Thoái, cũng như thường lệ đảo Thiên La Viêm thành Skies.

"Tôi nghĩ cô ấy hẳn là có hơi sợ Thiên La Viêm đi... hm, rất nhiều người đều sợ Thiên La Viêm, có lẽ là bởi vì khí tức lăng lệ của vũ khí chăng?"

Nguyệt Thoái nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trả lời như vậy, Phạm Thống thì cảm thấy cậu hoàn toàn không có nắm được trọng điểm của vấn đề.

Không liên quan mấy đến khí tức của vũ khí đi... Âm Thị đại nhân cũng là vũ khí cao giai, chẳng phải vẫn rất gần gũi như thường? Đây hẳn là vấn đề tính cách cá nhân không dễ thân cận mới đúng, rõ ràng là bởi vì cô ta rất hung dữ rất khó gần mà? Đừng bởi vì quan hệ cậu với cô ta thân mật mà phớt lờ tính cách cô ta có được không?

"Tiếp theo chính là Chu Sa rồi, người này còn nan giải hơn người nọ..."

Nguyệt Thoái gãi đầu, cậu ngày nào cũng khổ não không thôi.

Thì ra cậu là dựa vào độ khó giải quyết để sắp xếp à? Cho nên người khó khăn nhất là Narsi?

Phạm Thống mới đang nghĩ chuyện này, Nguyệt Thoái đã nói tiếp.

"Phạm Thống, cậu cùng tôi đi đối mặt với Narsi có được không?"

Phạm Thống vừa nghe thấy câu này, khuôn mặt tức thì co giật.

Có nhầm không đấy? Đây là chiêu nào hả? Hắn có đáng sợ như thế sao? Nghiêm khắc mà nói, cậu đáng sợ hơn hắn mới đúng chứ! Vậy mà còn phải tìm bạn để củng cố can đảm mới dám đi, là hắn nợ cậu hay là cậu nợ hắn vậy hả!

"Hôm trước đi?"

Nghĩ thì nghĩ, Phạm Thống cũng không có lập tức từ chối, dù sao thì lời Huy Thị muốn hắn nói với Narsi, hắn vẫn chưa có truyền đạt, mặc dù rất không muốn truyền đạt, nhưng nếu đúng lúc có cái cơ hội này, thuận đường làm một chút có lẽ cũng tốt.

"Hơ? Cậu là nói hôm sau sao? Không, đừng nhanh như vậy! Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, chờ thêm mấy ngày nữa đi!"

Nguyệt Thoái sau khi nghe hắn hỏi xong, lập tức hoảng hốt xua tay, đây khiến Phạm Thống lại cạn lời một lần nữa.

Cậu chẳng phải một ngày hẹn một người sao? Ngày mai là Chu Sa, hôm sau Narsi, chẳng lẽ không phải như vậy? Vậy mà còn chê quá nhanh, cậu có phải là căn bản không muốn đối mặt hắn không thế? Vậy cậu giữ người ta lại làm gì, chém hắn một kiếm chẳng phải gọn gàng dứt khoát hơn?

"Phạm Thống, cho nên... cậu rốt cuộc có đi cùng tôi được không?"

"Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng không có lời muốn nói với hắn."

"... Cậu rốt cuộc là có lời muốn nói với hắn, hay là không có lời muốn nói với hắn vậy?"

Nguyệt Thoái lộ ra ánh mắt hoài nghi. Bởi vì theo như bình thường, lời của Phạm Thống tám chín phần mười là nói ngược, vậy thì chính là có lời muốn nói với hắn mới đúng, nhưng Phạm Thống có lời gì để nói với Narsi, cậu thực sự nghĩ không ra.

"Là Huy Thị ra lệnh! Tôi cũng có muốn đâu! Tôi thật không biết câm miệng thế nào, hơn nữa tôi rất quen thuộc Narsi, ngay bản thân Huy Thị cũng rất quen thuộc Narsi không được có!"

Phạm Thống vừa nói xong, cũng còn chưa biết trào phúng mình thế nào, Nguyệt Thoái đã do dự mở miệng.

"Cậu là nói ... "Là Huy Thị nhờ, tôi cũng có muốn đâu, tôi thật không biết mở miệng thế nào, hơn nữa tôi không quen Narsi, ngay cả bản thân Huy Thị cũng không quen Narsi có được không"... như vậy à?"

Wow! Năng lực phiên dịch của cậu tiến bộ ghê! Tôi có nên nói cậu không uổng là một đứa trẻ có thể tu thành nghĩ thái cộng cảm với vũ khí không? Mặc dù tôi vẫn không biết cái cộng cảm kia rốt cuộc nghĩa là sao...

Thấy Phạm Thống nhanh chóng gật đầu, Nguyệt Thoái lại suy nghĩ một chút mới nói tiếp.

"Bằng không, đúng lúc có cơ hội mà, thuận tiện giới thiệu các cậu làm quen, mọi người cùng làm bạn..."

... Làm bạn? Cậu nói ai? Tôi với Narsi sao? Đối diện với khuôn mặt giống Huy Thị hơn chín mươi lăm phần trăm kia sao, cậu nói đây có khả năng à? Cái tên Huy Thị cầm dây thừng chụp cổ tôi lôi tôi qua bên kia sông á? Tôi với em trai hắn cũng không có gì để nói đi, huống hồ thằng em trai kia còn đã giết cậu? Cậu không để ý không đại biểu mọi người đều không để ý!

"Vì sao mặt cậu giống như nuốt phải cái gì khó ăn lắm vậy, Narsi có gì không tốt sao?"

Phạm Thống còn chưa khủng hoảng xong, Nguyệt Thoái lập tức quăng một vấn đề khiến người càng tuyệt vọng.

Cậu rốt cuộc hi vọng tôi trả lời cái gì! Tôi có thể trả lời cái gì chứ! Narsi có gì không tốt, đến Huy Thị cũng không biết, cái người chưa từng nói câu nào với hắn như tôi nào biết được!

"Hắn có gì tốt tôi làm sao lại không biết! Cậu vì sao phải hỏi bằng giọng điệu như thể bà mẹ đang hỏi con trai mình có vấn đề gì vậy hả!"

Phạm Thống cuối cùng chịu không nổi nói ra lời trong lòng, đương nhiên, câu đầu tiên bị đảo.

"Có, có à?"

Nguyệt Thoái tỏ ra có chút sửng sốt, như là không biết phản ứng thế nào, Phạm Thống liền thừa dịp kết thúc đề tài này.

"Được rồi, dù sao cậu hôm nào không muốn đi, tôi sẽ không đi với cậu, thế này được rồi chứ?"

"Ừ... cũng đến giờ hẹn đi hoàng cung với Yiye ca ca rồi, trước hết cứ vậy đi."

Đúng lúc này Nguyệt Thoái cũng chú ý đến thời gian, đã hẹn với Yiye thì không thể đến muộn, Phạm Thống mới nhờ đó thoát thân được.

"Kẻ địch ấy à, đâu phải với ai cũng làm được..."

Sau khi Nguyệt Thoái đi rồi, Phạm Thống tự lầm bầm phàn nàn một câu.

Ôi, là bạn bè cơ. Kẻ địch chỉ cần có lòng thì ai chẳng làm được?

"Kẻ địch đâu phải với ai cũng làm được? Phải đủ tư cách mới được!"

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Phạm Thống, Puhahaha phát biểu một câu ý kiến cá nhân.

Ta biết rồi. Làm chủ nhân của ngươi, làm bạn bè của ngươi, làm kẻ địch của ngươi đều phải đủ tư cách, ta bây giờ biết rồi...

◊◊◊◊

"Nói là chuyện rất quan trọng, tôi còn tưởng có bất ngờ gì đáng mong đợi, kết quả vậy mà là thứ tin tức khiến người vui không nổi này?"

Được Nguyệt Thoái hẹn ra nói chuyện, Chu Sa sau khi lặng lẽ nghe xong lời cậu nói, thần tình không có gì thay đổi, nhưng giọng điệu hiển nhiên không được vui.

Cũng may mà Chu Sa bây giờ là hình thái nam, Nguyệt Thoái mới có thể bình tĩnh nói xong lời muốn nói, cậu luôn cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với hình thái nữ của Chu Sa, nếu đối tượng nói chuyện là Chu Sa hình thái nữ, chắc sẽ không thuận lợi như thế này đâu.

Chỉ là, bị Chu Sa nhíu mày hỏi như vậy, Nguyệt Thoái tức thì lại không biết nên trả lời thế nào nữa.

"Tôi... chỉ là đơn thuần muốn nói cho các cậu chuyện này mà thôi, tôi cảm thấy rất có lỗi."

Lúc nói với Yiye và Bích Nhu, một người là cư dân nguyên sinh người kia là hộ giáp, cậu tương đối không cần thiết nói xin lỗi với đối phương, dù sao, phong ấn Trầm Nguyệt chỉ ảnh hưởng cư dân tân sinh, bọn họ sẽ không bởi thế mà chết.

Mặc dù nói rộng ra, sẽ ảnh hưởng tới cả thế giới, nhưng ít nhất sẽ không gây ra cái chết trực tiếp. Cho nên cậu xin lỗi với Phạm Thống, xin lỗi với Chu Sa, cũng vì mình có thể bởi thế chết đi mà cảm thấy áy náy với mọi người.

Cùng một chuyện mà nói nhiều lần như vậy, đã không còn hồi hộp mãnh liệt như lần đầu thổ lộ nữa, chẳng qua, Chu Sa biểu hiện bình tĩnh như vậy, cậu trái lại cảm thấy bất ngờ.

Chu Sa nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không nói gì thừa thãi, trực tiếp giơ ngón tay.

"Nếu như không sai, cậu còn nợ tôi hai yêu cầu."

Cậu vừa mở miệng nhắc đến cái này, không khỏi khiến trong lòng Nguyệt Thoái cả kinh.

Lời Phạm Thống hù dọa cậu lúc đó, cậu vẫn còn nhớ, lỡ Chu Sa thật sự yêu cầu kết hôn, cậu vẫn thật không biết nên làm sao.

"Cậu bây giờ muốn yêu cầu sao?"

Nguyệt Thoái luôn cảm thấy Chu Sa bây giờ yêu cầu sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng dù sao cũng đã hứa, nên không thể không nghe.

"Đúng. Yêu cầu thứ hai của tôi là, cậu không thể chết."

Không ngờ, Chu Sa không đề xuất muốn kết hôn, cũng không đòi cậu thay đổi quyết định này, mà là yêu cầu như thế.

"Ơ..."

Nguyệt Thoái bởi vì có chút bất ngờ, cho nên tạm ngừng một lát mới khó xử hồi ứng.

"Nhưng cái này có lẽ sẽ hơi khó, lỡ diễn biến thành cục thế không thể không phong ấn Trầm Nguyệt, vậy thì hết cách..."

"Tôi mặc kệ! Cho dù phải dùng hai yêu cầu còn lại cũng bất chấp, tóm lại cậu không thể chết! Vì một đống người xa lạ mà từ bỏ tính mạng của mình, loại chuyện này thực sự quá ngu xuẩn! Người của thế giới khác ra sao, liên quan gì đến chúng ta, Trầm Nguyệt có vấn đề thì sửa nó lại, cậu nhất định phải sống mới được!"

Dường như sự bình tĩnh vừa rồi chỉ là giả tượng, tình cảm đột nhiên trở nên kịch liệt của Chu Sa cho thấy cậu không phải không quan tâm, cũng không phải giống như đặt mình ra ngoài không đếm xỉa tới.

"Nếu như sửa không được thì sao?"

Yêu cầu của Chu Sa rất nặng nề, Nguyệt Thoái cũng không muốn hứa ẩu chuyện mình làm không được.

"Sửa không được, cậu cứ nhỏ máu xuống, tiến hành cái nghi thức chú nhập vương huyết gì kia, quên những cái không liên quan đến cậu đi, sinh hồn của thế giới khác! Điều tra nguyên nhân, cố gắng xoay chuyển, đã là làm quá đủ cho bọn họ rồi, không việc gì phải đưa tính mạng mình vào, cậu có nghe hiểu không đó? Cậu cho rằng cậu là thánh nhân hay là anh hùng trong truyền thuyết sao? Đây căn bản là một loại tử tế ngu xuẩn!"

Phạm Thống không có giáo huấn cậu như vậy, Yiye cũng không có. Bích Nhu không có khóc lóc cầu xin cậu đừng làm như thế, Thiên La Viêm cũng chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cậu.

Cậu đờ đẫn một hồi, cuối cùng nói ra một câu thế này.

"Vậy thì, có lẽ cậu bởi thế có thể phát hiện ánh mắt chọn đối tượng của mình không tốt lắm..."

Câu này của cậu khiến Chu Sa hung dữ trừng qua.

"Cậu muốn tôi bây giờ biến thành thể nữ cưỡng hôn cậu không?"

"Không cần đâu, cảm ơn."

Mặt Nguyệt Thoái nóng lên, vội vàng từ chối, tuy nói là do cậu lạc đề trước, coi như là tự làm tự chịu, nhưng cậu vẫn cố né tránh hậu quả tự làm tự chịu.

"Mau đáp ứng yêu cầu của tôi, không được chết."

Chu Sa không chút nào muốn để cho Nguyệt Thoái cứ như thế lấp liếm yêu cầu của mình, nhanh chóng quành lại chuyện chính.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!"

"Vậy... vì sao là bảo tôi không được chết? Còn cậu thì sao?"

"Con đường phục sinh của cư dân tân sinh nếu như bị đứt đoạn, còn chẳng phải sẽ chết chung sao?"

"Nói như vậy cũng không sai..."

"Đừng lạc đề nữa, mau hứa đi, mau lên chứ!"

Dưới thái độ nôn nóng của Chu Sa, Nguyệt Thoái cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.

"Được, được thôi..."

Cho dù cậu không biết mình có làm được không, nhưng để Chu Sa an tâm trước đã mới là quan trọng -- ngay khi đó cậu có suy nghĩ như vậy.

"Tôi cảm thấy ngữ khí của cậu nghe lên chẳng có thành ý gì cả. Nếu bị tôi phát hiện cậu nói dối, coi chừng tôi bắt Phạm Thống đi huyết tế, đừng cho rằng hắn có thực lực của Huy Thị thì tôi sẽ không bắt được hắn, hừ."

Chu Sa coi như là tạm thời chấp nhận, chẳng qua, lời uy hiếp từ trong miệng cậu nói ra, vẫn là khiến Nguyệt Thoái cứng đờ một lát.

◎ Lời bạt của Phạm Thống

Dựa vào thời gian để xem, Nguyệt Thoái hẳn là đang hẹn với Chu Sa... bọn họ hẹn nhau là chuyện của bọn họ, vì sao tôi đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh vậy? Thứ hàn ý từ trong xương cốt này rốt cuộc là thế nào?

Căn cứ vào sự tâm đắc trong nhiều năm bói toán của tôi, tôi nhất định là bị ác niệm không tốt gì đó bao phủ, lúc này thực sự nên làm phép cho mình, xu cát tị hung, chỉ là ác niệm tới quá đột ngột, mà đi cũng nhanh, chưa chờ tôi khu tà, đã biến mất rồi, tôi chỉ có thể suy nghĩ có nên dò tìm nguyên nhân hay không, nhưng tiềm thức cảm thấy đừng biết tốt hơn, đây thực sự là... rất phức tạp.

Bởi vì sắp tới có khả năng sẽ bị Nguyệt Thoái túm đi gặp Narsi, bởi thế tôi ngoài lúc bồi dưỡng pháp lực, cũng ráng tranh thủ lục lọi ký ức của Huy Thị, thử từ trong đó moi ra một chút thông tin của Narsi, để tìm hiểu sơ trước khi gặp mặt.

Mà kết quả sau khi tôi tiêu tốn tâm sức tìm tòi ký ức Huy Thị, tôi chỉ có thể nói... Huy Thị, cái đồ lòng lang dạ sói, tư liệu của Narsi chỉ có chút xíu vậy sao! Hết rồi à! Ngoại trừ những bức thư ta từng xem gần như hết rồi sao? Không chỉ là chuyện lúc nhỏ, ngay cả thư từ cũng gần như mơ hồ! Không có mấy bức rõ ràng! Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu không muốn nhớ tới, có bao nhiêu không muốn nghĩ lại!

Tôi cảm thấy rất tuyệt vọng đối với Huy Thị, mặc dù đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai -- Không, đã không phải vấn đề này rồi đi, ngươi khóa chặt tình báo của em trai ngươi, là có bao nhiêu không muốn đối mặt với những chuyện liên quan tới hắn hả, ngươi có thể giải thích một chút không?

Sau đó, giống như đang trốn tránh hiện thực vậy, Huy Thị liên tục ba ngày không xuất hiện trong mơ của tôi.

Ngươi chẳng phải thích quấy rầy ta khiến ta mơ ác mộng lắm mà! Bây giờ chạy đi đâu rồi! Ra đối mặt đi chứ! Nói rõ ràng xem nào! Ta không tin ngươi có trái tim pha lê dễ vỡ đâu, này!

Khi lục lọi ký ức của Huy Thị còn bất ngờ nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy... Tôi không muốn nhìn thấy mấy thứ này! Tôi không có sở thích dòm ngó chuyện riêng hoặc chơi khăm người ta! Tôi không có!

Tình báo liên quan tới Narsi rốt cuộc ở đâu! Rốt cuộc có hay không! Mau lăn ra nào --

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel