Chương 11 - 7: Lựa chọn của thế giới

"Không phải thế giới lựa chọn ngươi, mà là ta -- đã chọn ngươi." -- Trầm Nguyệt

Thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống bọn họ, thái độ ung dung xuất phát từ tự tin của cô. Cô hiển nhiên rất nắm chắc cục diện trước mắt, dù sao, ở đây vốn là lĩnh vực của cô mà.

"Các ngươi chắc phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta mới đúng, mau hỏi đi chứ? Một mình ta ở đây mãi chán lắm, thật ra ta cũng không bài xích nói chuyện với người khác, các ngươi muốn có đáp án nào, ta đều có thể nói cho các ngươi mà?"

Trên mặt Trầm Nguyệt xuất hiện vẻ mong chờ mang chút ngây thơ, giống như chỉ cần có thể nói chuyện với người khác là cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cảm giác nguy hiểm cô mang đến cho bọn họ cũng không có tiêu tán, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được uy hiếp và vẫn cảnh giới như cũ.

Nói muốn hỏi, nhất thời cũng rất khó sắp xếp thứ tự vấn đề để hỏi, thế là, Yiye mở miệng trước tiên.

"Vấn đề Trầm Nguyệt thu hút sinh hồn là làm sao xảy ra? Nếu ngươi đã là thần khí có ý thức, đây có phải là ngươi cố ý làm?"

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ quyết định phong ấn Trầm Nguyệt, giả thuyết với suy đoán ban đầu đại khái đều không thoát khỏi liên quan đến "Trầm Nguyệt xảy ra vấn đề không thể sửa chữa".

Bọn họ vẫn cần một giải đáp chính xác, cho dù nhận được cũng chưa chắc có ích gì.

"Chuyện này còn có khả năng là vô ý sao?"

Giống như cảm thấy cách nói này rất buồn cười, Trầm Nguyệt bật cười ra tiếng.

"Nếu như chỉ là số ít nhỏ lẻ thì còn may ra, nhưng đâu có ít như thế nhỉ? Các ngươi chẳng phải cũng bởi vì như vậy mới phát hiện không ổn sao? Ta giúp các ngươi chứng thực kết quả điều tra, có vui không?"

Cô có thể thẳng thừng thừa nhận như vậy, dẫn nhập sinh hồn một cách trắng trợn, không hề lo lắng bị phát giác, cho thấy rõ cô căn bản không sợ người ngoài phát hiện, thậm chí còn cảm thấy để người khác chú ý đến chuyện này, là tình huống rất thú vị.

"Vì sao muốn làm như vậy? Cưỡng chế kết thúc sinh mệnh của người khác, kéo bọn họ đến thế giới này, đây đối với ngươi có gì tốt? Rõ ràng là chuyện quá đáng đến thế!"

Nghe xong trả lời của Trầm Nguyệt, Lạc Thị kích động mở miệng. Trầm Nguyệt ở trong lòng người dân Đông Phương Thành vẫn luôn là tồn tại vĩ đại chỉ có thể ngưỡng vọng, bọn họ xây Huyền Điện ở trong thành để cúng bái, thiết đặt ngày lễ trang nghiêm trọng đại -- cậu cũng đã từng sùng bái cái thần khí thay đổi Huyễn Thế này như vậy, nhưng giờ đây khi càng ngày càng đến gần chân tướng, cậu đã không thể hình dung Trầm Nguyệt mà bọn họ tôn kính, rốt cuộc là thứ gì nữa.

Phạm Thống đương nhiên cũng không thể lý giải suy nghĩ của Trầm Nguyệt, mà dưới tình huống Lạc Thị lên tiếng chất vấn trước tiên, trong lòng hắn có chút phức tạp.

Tôi cảm thấy cậu thật là một đứa trẻ thiện lương và chính trực, vậy mà còn phẫn nộ hơn cả kẻ bị hại là tôi... Tôi cũng muốn biết tôi vì sao lại bị mang đến thế giới này như một trò đùa như vậy, kẻ bị hại rốt cuộc có bao nhiêu người? Nhìn thấy phạm nhân huênh hoang đắc ý tuyên dương tội trạng của chính mình như vậy, cảm giác thật sự chẳng tốt chút nào.

"Bọn họ đến đây chẳng phải vẫn sống như thường đó sao? Sống hưởng thụ sinh mệnh gần như vĩnh hằng mà ta ban cho, hệt như vĩnh viễn tồn tại cùng với ta, vĩnh viễn là con cờ thuộc về ta, như vậy có gì không tốt?"

Nụ cười của thiếu nữ cùng với lời nói của cô dần dần xuất hiện sự méo mó của bệnh hoạn, ác ý ẩn chứa dưới bề ngoài mỹ lệ, cũng thể hiện ra một cách lộ liễu.

"Một thế giới mà cư dân tân sinh hơn xa cư dân nguyên sinh, đối với ta mà nói đó chính là thế giới lý tưởng nhất. Đây sẽ là thế giới "của ta", cho dù pháp trận nhốt ta ở đây, ta vẫn có thể khống chế mọi thứ -- hồi đầu các ngươi ích kỷ lợi dụng lực lượng của ta xây dựng nên cái thể hệ này, thì có từng nghĩ tới sẽ có ngày này không? Thần khí vô chủ dựa vào đâu mà phải không ngừng bỏ ra hết thảy mọi thứ? Nếu để các người thần phục ta, tiếp nhận thống trị của ta, đó còn miễn cưỡng có thể cân nhắc được!"

Lời nói đầy căm hận và chán ghét đó tiết lộ tâm tư căm phẫn của cô. Dường như có chuyện gì đó ở quá khứ cảm thấy còn lơ mơ cũng chưa nghĩ nhiều thì ở giờ phút này đã sáng tỏ, Phạm Thống tổ hợp những lời nói từng nghe trong ký ức, có cái đến từ Huy Thị, có cái đến từ bản thân hắn, mà hắn nhất thời cũng phân không rõ.

"Chiến tranh chỉ là thủ đoạn sàng lọc, số lượng cư dân tân sinh gia tăng quá nhanh, đây là phương pháp giảm thiểu hợp lý, không thể đình chỉ."

"Chuyện Trầm Nguyệt thu hút sinh hồn, Đông Phương Thành đã biết từ lâu rồi..."

Nguyên nhân phát động chiến tranh, tước giảm số lượng cư dân tân sinh, vốn không chỉ bởi vì tài nguyên không đủ.

Cư dân tân sinh sẽ trở thành tồn tại uy hiếp cư dân nguyên sinh. Người dân trụ cột ở thế giới này sẽ dần dần bị cư dân tân sinh thay thế.

Cư dân tân sinh bị Trầm Nguyệt gọi đến.

Cùng lúc Đông Phương Thành cần cư dân tân sinh mở rộng quốc lực, thì cũng lo ngại thế lực đen tối đằng sau những cư dân tân sinh này.

Nhưng mà bất luận chiến tranh khiến bao nhiêu cư dân tân sinh bị tiêu diệt, Trầm Nguyệt vẫn sẽ thu hút hồn phách đến lần nữa, để mau chóng lấp đầy lỗ hổng tổn thất, ngay cả sinh hồn cũng không bỏ qua.

Bọn họ không có quyết tâm đánh đổ nền tảng xây nên tất cả mọi thứ hiện nay, cho nên cũng không có cách nào ngăn cản cô.

"... Sự sống lại của ta, cũng không phải ngẫu nhiên, đúng không?"

Trước khi người khác vẫn chưa phản bác lời nói của Trầm Nguyệt, Nguyệt Thoái sững sờ hỏi vấn đề này.

Trước giờ chưa từng nghe nói sau khi cư dân nguyên sinh chết đi, sẽ trở thành cư dân tân sinh.

Đến nay cũng chỉ có một người chức thực tình huống tương tự, chính là Tịch Anh.

Trên người bọn họ gần như không có điểm chung, nếu như ngoại trừ thân phận vua chúa, sở hữu vương huyết.

Đây phải chăng chính là lý do bọn họ được chọn?

Trầm Nguyệt không muốn nhìn thấy vương huyết bị đoạn tuyệt, thế giới cư dân tân sinh mình vất vả xây dựng bị sụp đổ, hoặc là...

"Đó là đương nhiên, con cờ cũng có bên nặng bên nhẹ, vị vua mang theo vương huyết ôm hận chết đi, đối với ta mà nói đó chính là cơ hội tốt hiếm có, khi vua của hai nước đều bị ta chuyển hóa thành cư dân tân sinh, vương quốc thuộc về ta chẳng phải đã thành sự thật sao?"

Cô hình như cảm thấy đây là chuyện khiến người vô cùng vui thích, nhưng ở đây không có bất cứ người nào có thể chia sẻ niềm vui với cô.

"Ngươi..."

Lạc Thị cắn răng, bởi vì phẫn nộ mà nói không ra một câu hoàn chỉnh, phản ứng của Yiye thì trực tiếp hơn, sau khi hắn rút thanh kiếm bình thường để phòng trường hợp khẩn cấp, thì dứt khoát vớ lấy vỏ kiếm đồng thời trút kình khí vào nó rồi ném lên trên.

Vỏ kiếm xuyên qua thân thể của Trầm Nguyệt, giống như xuyên qua một hình ảnh hư ảo. Thiếu nữ chẳng buồn để ý đến hành vi vô lễ này, nụ cười của cô vẫn vui vẻ, dường như tâm tình bởi vì cô mà sản sinh của người khác cũng có thể mang đến niềm vui thú cho cô.

"Ta mà các ngươi nhìn thấy, chỉ là hư thể do gương phản chiếu ra mà thôi, chẳng qua cho dù trực tiếp công kích thực thể cũng vô dụng đi? Dựa vào lực lượng của các ngươi, làm sao có thể tổn thương được ta?"

Cùng với tiếng cười vui vẻ đó, cô đã phát động thuật pháp, kết giới áp chế do cô phát động chỉ phát sinh hiệu lực ở khu vực này, ngay từ đầu đã hoàn mỹ chế trụ thân thể của tất cả mọi người, áp lực nặng nề chịu không nổi cũng khiến bọn họ mất kiểm soát mà quỳ xuống.

Chỉ là kết giới này, đã triệt để cho thấy sự chênh lệch tuyệt đối ở mặt lực lượng.

Trầm Nguyệt không cách nào rời khỏi nơi này. Lấy năng lực và tính tình như vậy, cô nếu có thể rời khỏi, sớm đã không còn ở đây rồi, cũng chính là nói, chỉ cần bọn họ không ở địa bàn của cô, mặc cho thực lực của cô có cường hãn, cũng không thể trực tiếp tác dụng lên bọn họ.

Có lẽ cô có thể đình chỉ hiệu dụng của ao nước một cách tùy thích, hoặc khoa trương hơn là bất luận xa bao nhiêu cũng có thể phá hủy cư dân tân sinh nào mà cô muốn phá hủy, nhưng đối với những người vốn đã đến vì phong ấn Trầm Nguyệt như bọn họ mà nói, cái chết cũng không thể tạo ra uy hiếp.

Nhưng mà, cho dù trong lòng lường trước điều này, bọn họ bây giờ không có biện pháp rời khỏi đây, cũng là sự thật.

"Bởi vì tình huống không như mong đợi, cho rằng ta nguy hiểm, cho nên liền muốn phong ấn ta sao? Nói đến chẳng phải cũng ích kỷ như nhau, chỉ là xem ai ích kỷ hơn, ai có năng lực hoàn thành ý muốn của mình mà thôi sao? Nói phong ấn là phong ấn, các ngươi cho rằng đây là chuyện đơn giản như thế à?"

Bọn họ không biết cô muốn làm gì, bởi thế cũng chỉ có thể chờ đợi.

"Các ngươi căn bản không thể can thiệp bất cứ chuyện gì ta muốn làm. Cư dân tân sinh vẫn sẽ liên tục gia tăng không ngừng, hãy nhớ rằng sự ảo não giờ đây của các ngươi, sẽ còn phải nếm trải dài dài!"

Khí áp từ thuật pháp áp chế bọn họ, như là muốn để cho bọn họ cảm thấy khuất nhục, gây trọng áp bắt bọn họ phải cúi đầu.

Áp lực gia tăng khiến đầu óc trống rỗng, gần như khiến người choáng ngất, vừa lại khéo léo khống chế ở giới hạn không thể ngất được, mục đích đương nhiên là muốn người cảm nhận rõ đau đớn.

Mà cảm nhận của Phạm Thống, lại không giống người khác lắm.

Khi kết giới thuật pháp mới bắt đầu phủ lên, hắn xác thực cảm thấy áp lực giống như mọi người, nhưng không được bao lâu, loại cảm giác chèn ép kia đã dần dần dịu lại, sau đó tan như mây khói.

Hắn phát hiện chỉ có mình như vậy, Nguyệt Thoái, Lạc Thị với Yiye thoạt nhìn vẫn đang cực lực chịu đựng, hắn cũng không hiểu vì sao lại thế này.

Lực chú ý của Trầm Nguyệt không có đặt vào hắn, hắn bởi vì sự khó chịu lúc mới đầu mà chống tay ở bên cạnh bồn nước, giờ phút này thuận thế nhìn xuống, tầm nhìn của hắn vừa vặn đối diện bên trong.

Tấm gương cổ sáng rực, vẫn nằm dười đáy bồn.

Nếu như cái người bên trên chỉ là ảnh ảo, vậy thì cái này sẽ là bản thể sao?

Hắn không dám quá khẳng định, nhưng vừa lại theo trực giác cho rằng suy đoán này là chính xác.

Hiện giờ hắn có thể cử động như thường, hắn có thể hành động, nhưng hắn lại không biết mình nên làm thế nào.

Hắn dường như thông qua mặt gương nhìn thấy ảnh ảo, nghe thấy Huy Thị thì thầm bên tai hắn.

Có lẽ đây kỳ thực không phải ảo giác.

"Đọc ra đoạn chú ngữ kia, phong ấn cô ta đi, cho dù không có nền tảng thuật pháp, ngươi cũng có thể làm được."

"Đặt một dấu chấm hết đầy nhân từ cho hết thảy, hoàn thành chuyện này, Phạm Thống..."

Hắn cảm nhận được sự thúc giục của Huy Thị, cho dù là thúc giục, trong âm thanh lại không mang một chút vội vã nào cả.

Kết thúc hết thảy, đặt dấu chấm hết. Cơ hội chỉ một thoáng là vụt tắt, hắn bây giờ rõ ràng không có thời gian do dự những cái này, nhưng hắn vừa lại không thể không do dự.

Phong ấn Trầm Nguyệt, rốt cuộc nên tính là mong ước của ai đây?

Đó giống như là một sứ mệnh quay lưng với sinh mệnh, rõ ràng không muốn nhìn thấy kết quả sau khi phong ấn, nhưng lại phải làm vì lý do vĩ đại vượt sức người bình thường chịu nổi.

Rõ ràng không thích, không muốn, cũng cho rằng mình không có tư cách đi quyết định vận mệnh của người khác...

Nhất định có rất nhiều cư dân tân sinh, bất luận thế nào cũng muốn sống tiếp.

Giống như hắn thật ra cũng rất muốn sống tiếp vậy.

Hậu quả khi phong ấn Trầm Nguyệt có thể dễ dàng nhìn thấy được, vậy thì, nếu như không phong ấn thì sao?

Suy nghĩ này dụ dỗ hắn. Trong một thoáng hắn cảm giác không được động tĩnh xung quanh, tri giác cảm quan của hắn dường như chỉ còn lại mình với tấm gương dưới đáy bồn, những thứ khác đều là trống rỗng.

Trầm Nguyệt hẳn cũng không muốn bị phong ấn, bị cưỡng chế nhốt ở đây hàng trăm ngàn năm, hắn không biết đó là cảm giác thế nào, mặc dù hắn cũng cảm thấy mình thật quái gở khi đi suy nghĩ mấy chuyện đó ở thời khắc quan trọng này.

Cứ giống như kẻ bị hại bắt đầu tìm lý do cho tên sát nhân, cố gắng tha thứ thấu hiểu cho cô ta vậy. Thật ra chỉ cần không nghĩ gì cả, chẳng phải sẽ rất nhẹ nhõm sao? Đừng nghĩ tới hậu quả, cũng đừng nghĩ tới người khác, thậm chí cũng đừng nghĩ tới ý nguyện bản thân, cứ máy móc hoàn thành cho xong nhiệm vụ này là được rồi mà?

Phạm Thống muốn thuyết phục mình làm gì đó ở trong tình huống này, bất luận là gì cũng được... nếu như chẳng làm gì cả, bỏ phí cơ hội, đứng nhìn bạn bè vùng vẫy, hắn cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình, chỉ là, quyết đoán đọc ra chú ngữ phong ấn, cũng chưa chắc là quyết định có thể được tha thứ.

Trong mâu thuẫn như vậy, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Lạc Thị.

"Ngươi chỉ là đang... tự lừa mình dối người."

Cậu chịu đựng nỗi khó chịu và đau đớn, nói như vậy với Trầm Nguyệt ở không trung.

"Trên thực tế ngươi chỉ có thể ở lại đây, làm giấc mộng đẹp khống chế thế giới của mình mà thôi. Tiếng nói của ngươi không truyền ra được, cũng không thể ra lệnh cho cư dân tân sinh làm gì đó cho ngươi, dù ngươi cho rằng mình có thể thao túng vận mệnh của mọi người, nhưng bọn họ không biết ngươi, chỉ cần bọn họ muốn, vẫn có thể an cư lạc nghiệp ở đây như thường, sống cuộc đời tốt đẹp..."

Ngôn luận không chịu yếu thế này lập tức chọc giận đối phương, giống như bị chọc trúng chỗ đau, tầm nhìn vốn tập trung trên người Nguyệt Thoái tức thì di chuyển mục tiêu, dưới xúi giục của cảm tính , cô nhanh chóng có chủ ý mới.

"Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bây giờ Tịch Anh đã chết, con cờ của ta không còn hoàn chỉnh nữa, để cho mọi thứ trở nên hoàn mỹ, chẳng phải nên giết chết ngươi ở đây, để chuyển hóa ngươi thành cư dân tân sinh sao?"

Lời nói đột ngột của cô, đã nói ra một điều kinh khủng. Cho dù cô chưa thực hành, nhưng cô thoạt nhìn chẳng giống đang nói đùa chút nào.

"Ngươi không có cách nào giết người ở đây."

Sắc mặt Lạc Thị bởi vì chống cự kết giới mà tái nhợt, nhưng mà cậu vẫn dùng giọng khẳng định nói ra câu này.

Đây không phải do Lăng Thị nói cho cậu, bọn họ không rõ. Trầm Nguyệt nghe xong lời này thì lần nữa bật cười.

"Có lẽ ta không thể ở đây tự tay giết hại một cư dân nguyên sinh, nhưng ngươi biết hai chữ con cờ này đại biểu cái gì không?"

Cô nói đên đây, đã khiến người sản sinh dự cảm không lành rồi, lời tiếp đến đã chứng thực suy đoán của bọn họ.

"Ta bây giờ chính là phép tắc của thế giới này! Ở thế giới tràn ngập cư dân tân sinh, ở thế giới cư dân tân sinh phải thần phục ta này -- ta chính là chủ nhân!"

Cùng lúc âm thanh của Trầm Nguyệt vang lên, Nguyệt Thoái cũng kinh ngạc phát hiện thân thể thoát khỏi khống chế của mình, đột nhiên đứng dậy. Tay của cậu giống như có ý chí của riêng mình mà phỏng ra hình kiếm của Thiên La Viêm, trong chớp mắt, ba sợi dây ánh sáng đã xuất hiện ở trước mắt bốn người.

Cô không thể tự động thủ giết người, nhưng cô có thể thao túng cư dân tân sinh trở thành vũ khí giết người của mình, làm chuyện mà bản thân mình không thể làm.

"Không..."

Nguyệt Thoái nhìn mình giơ kiếm trong tay, biết rõ mục tiêu của vũ khí là ai -- thật ra bất luận là ai cũng vậy, đây căn bản là chuyện không thể được cậu chấp nhận, chỉ là cậu không cướp lại được quyền kiểm soát thân thể, đây đại biểu cậu không ngăn cản được những gì mình sắp làm.

Muốn trơ mắt nhìn Lạc Thị bị Nguyệt Thoái giết chết, Phạm Thống làm không được, hắn biết mình sợ rằng chỉ có một lần cơ hội, hắn phải dùng cơ hội này làm gì, phải xem lựa chọn của hắn.

Hắn với Nguyệt Thoái đều là cư dân tân sinh.

Trầm Nguyệt cũng có thể khống chế hắn ở trong thời gian ngắn nhất, giới hạn hành động của hắn, hắn không muốn đọc ra chú ngữ phong ấn kia, cho dù lấy được bản thể để uy hiếp, Trầm Nguyệt cũng có thể khiến hắn ở giây tiếp theo ném gương trở lại đáy bồn...

Chỉ có cư dân nguyên sinh mới không thể bị khống chế, nhưng...

Khi Nguyệt Thoái chém kiếm xuống, Phạm Thống ý thức được phản ứng của mình quá chậm. Bởi vì dưới khí áp Yiye miễn cưỡng lấy được sức lực để đẩy Lạc Thị ra, một kiếm này mới không có chém trúng, may mắn này sẽ không đến lần thứ hai.

Phạm Thống không biết tâm tình gì sai khiến mình, khiến hắn quyết định rướn người vào ao nước túm lấy tấm gương kia, nếu như động tác nhanh một chút, có lẽ còn có thể ném cho Lạc Thị hoặc Yiye, để xoay chuyển tình thế.

Không làm gì cả, Lạc Thị sẽ chết, đọc chú ngữ, chết ở chỗ hắn cũng là cư dân tân sinh giống Nguyệt Thoái, cho nên hắn chỉ có thể giao quyền quyết định cho người khác.

Cho dù Nguyệt Thoái đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng hắn thì chưa.

Chưa sẵn sàng đối mặt với cái chết... hay cái chết của bạn bè.

"-!"

Ngay khoảnh khắc ngón tay của hắn chạm vào mặt gương, Trầm Nguyệt đã phát giác hành động của hắn, lúc cô đang kinh ngạc vậy mà vẫn còn người cử động được, Phạm Thống đã cầm gương lên --

Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.

Ngón tay cứng đờ không nghe theo sai khiến của hắn, tự thả lỏng tay để tấm gương rớt trở lại. Trầm Nguyệt đã khống chế được thân thể của hắn rồi, điều duy nhất đáng mừng có lẽ chỉ là sau khi cô dời chú ý thì không để Nguyệt Thoái công kích nữa mà thôi.

"Ngươi vì sao có thể cử động? Ở trong kết giới của ta..."

Trầm Nguyệt dường như từ lúc này mới bắt đầu đánh giá kỹ Phạm Thống, ánh mắt đánh giá đó khiến người rất không thoải mái.

Phạm Thống không trả lời được vấn đề này, bởi vì bản thân hắn cũng không biết đáp án. Như là cảm thấy bất mãn đối với chuyện lực lượng của mình xuất hiện lỗ hổng, Trầm Nguyệt trong lúc nhíu mày vừa lại phân tâm ném thêm một tầng kết giới vào hắn, áp lực cảm nhận được lúc ban đầu tức thì trở về người hắn, dưới trạng thái động đậy không được, còn có thêm cảm giác bị chèn ép giống như ngạt thở.

Nếu có thể chết như thế này, nói không chừng có thể trốn về ao nước của Đông Phương Thành?

Vì thế lẽ ra nên giết chết Nguyệt Thoái rồi tự sát, thoát khỏi tế đàn Trầm Nguyệt, như vậy chỉ có Lạc Thị với Yiye ở lại, bởi vì hai người đều cư dân nguyên sinh, sẽ không còn nguy cơ bị giết nữa?

Đau đớn gia tăng trên người khiến đầu óc hắn nghĩ đến một đống thứ kỳ quái, chẳng qua, trạng thái này không duy trì được mấy giây, đã bị một luồng sức mạnh cứng rắn phá bỏ.

Người đánh vỡ cục diện này, là một thanh niên tóc trắng đang ngáp dài ngáp ngắn đột nhiên hiện ra bên cạnh hắn -- Người mà hắn sớm đã quen thuộc, đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây, vũ khí của hắn.

"Puhahaha! Ta làm sao lại ở đây! Ta rõ ràng không mang ngươi trở về mà!"

Dưới tình huống khắc nghiệt như vậy, Phạm Thống vẫn không nhịn được bất chấp lời nói sẽ bị đảo ngược mà thốt lên.

Trước không nói đến hắn không mang theo vũ khí ra ngoài, cho dù mang đến, theo lý thuyết cũng sẽ bị chặn ở bên ngoài kết giới, Puhahaha có thể xuất hiện là hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, người khác cũng ngơ ngác.

"Hả? Bổn phất trần tự biến nhỏ chui vào trong quần áo ngươi đi theo, Phạm Thống ngươi ra ngoài không mang bổn phất trần, chẳng lẽ không sợ chết sao, hơn nữa cố ý quên mang bổn phất trần ra ngoài, nhất định có chuyện xấu xa gì đó, bổn phất trần còn lâu mới bị ngươi lừa gạt như vậy, hừ."

Cái gì mà biến nhỏ đi theo, ngươi là biến thành bút lông hay là que tăm! Vì sao không có cảm giác gì hết!

"Nhưng -- kết giới -- ngươi rốt cuộc --"

Phạm Thống nhất thời thật không biết nên dò hỏi hắn thế nào, đại khái là sự việc quá ly kỳ, suýt nữa khiến đầu óc hắn đình chỉ vận hành, trên thực tế, ba đồng bạn của hắn cũng không còn lời nào để nói, hình như còn đang tiêu hóa hiện thực.

"Mau nói ngươi vì sao lén la lén lút muốn bỏ bổn phất trần ở nhà. Không có bản lãnh tự mình xông pha mà cứ thích thể hiện, ba lần bảy lượt toàn bắt bổn phất trần ra tay cứu giúp, ngươi làm sao cứ luôn gặp phải nguy hiểm thế hả?"

"Là như ngươi nghĩ! Ta chỉ là bởi vì bọn họ nói vũ khí cấp thấp không mang vào được, cho nên mới bỏ ngươi trong nhà!"

"Phạm Thống ngươi lại lấy cớ nguyền rủa để sỉ nhục bổn phất trần! Bổn phất trần đâu phải cứ bọn họ nói là chuẩn, bọn họ nói cái gì ngươi nghe cái đó sao!"

Sự hiện thân của Puhahaha khiến bọn họ tạm thời quên mất nguy hiểm ban đầu, mà đến khi bọn họ hồi thần, tiếp tục căng thẳng đối mặt với Trầm Nguyệt, lại phát hiện trạng thái của Trầm Nguyệt có chút khác thường.

Thần tình của thiếu nữ sau khi Puhahaha xuất hiện cũng tỏ ra kinh ngạc như vậy, chờ đến khi giây phút đờ đẫn đi qua, cô cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói và suy nghĩ của mình, kêu lên một tiếng đầy tức giận với bóng người đột nhiên xuất hiện kia.

"-- Ca ca!"

Ca ca.

Bởi vì tiếng gọi đột ngột này của Trầm Nguyệt, suy nghĩ vừa mới trở về của mọi người tức thì gián đoạn lần nữa.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Đang... đang cua gấp đấy à?

Từ khi Trầm Nguyệt xuất hiện, tôi đã vô cùng lo lắng cho hoàn cảnh của chúng tôi, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc với trạng thái miễn dịch của mình, tôi vốn còn tưởng vào lúc này sẽ đột nhiên có tiếng từ trời phán rằng tôi là người được thần lựa chọn, đấng cứu thế được vận mệnh an bài vân vân, kết quả không ngờ chỉ là bởi vì, tôi vốn đã mang theo vật phạm quy đi vào?

Ặc, về cái vọng tưởng người được thần lựa chọn gì gì đó, chỉ là thứ do trí tưởng tượng quá phong phú của tôi sinh ra, trên thực tế tôi chưa từng mong đợi cái danh từ đáng sợ đó có thể thay thế tên của tôi, dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường, một người bình thường không có cách nào vì đại nghĩa bỏ qua tình riêng, hi sinh bản ngã!

Thần nếu như có mắt đã không nên chọn tôi! Nếu như người muốn chọn tôi làm đứa con yêu dấu của người, tôi trái lại rất hoan nghênh, tôi cảm thấy tôi thực sự rất cần vận may, như là đi trên đường có thể đá trúng tiền, từ trong phòng đi ra có thể gặp được mỹ nữ bắt chuyện, những chuyện này tôi đều rất thích cũng rất muốn! Nếu có thể xin thưởng cho tôi cơ hội như vậy!

Chẳng qua nói đến may mắn, có lẽ trời cao thật sự có chiếu cố tôi cũng không chừng?... Tôi rốt cuộc đã mua được vũ khí gì? Thời gian qua càng lâu, xảy ra càng nhiều chuyện, tôi càng nghi ngờ điều này! Tiếng gọi vừa rồi của Trầm Nguyệt là thật sao? Không phải tôi nghe nhầm chứ? Miệng bị nguyền rủa đã đủ đáng thương rồi, nếu ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề, cuộc đời sau này của tôi nên làm thế nào để kiên cường sống tiếp? Thật ra tôi từ trước kia đã lo lắng vấn đề tương tự, nguyền rủa nếu như có thể khoách tán, đó đơn giản là tuyệt chứng hết thuốc chữa! Ác tật! Tôi thà bỏ mười năm vận đào hoa sắp tới để duy trì hiện trạng, đừng càng ngày càng nghiêm trọng, làm ơn -- Khoan đã, mười năm hình như có hơi nhiều... vậy.... đổi thành năm năm có được không? Không, ba năm là được rồi đi? Tương lai của chúng tôi còn chưa biết sẽ thế nào, giả như thật sự phong ấn Trầm Nguyệt, mười năm còn lại để sống, vậy ba năm bằng với ba phần mười cuộc đời rồi! Thời gian rất quý giá, thanh xuân cũng rất quý giá, tôi không muốn chỉ có thể nói lung tung trong đầu như thế này mãi đâu!

Nói tới, lúc Puhahaha vừa xuất hiện hình như còn đang ngáp, nói không chừng trước đó còn đang ngủ mới ra muộn như thế... Vào lúc này ngươi làm sao còn ngủ được! Ngươi suýt nữa đã thành phất trần vô chủ rồi đó!

A... tóm lại đột nhiên có biến cố lớn như thế, hại tôi có chút đau dạ dày, A Pu, đây rốt cuộc có phải em gái của ngươi không?

Hay thật ra là em trai ngươi?

Nếu các ngươi thật sự có quan hệ thân thích, vậy... ngươi rốt cuộc vì sao lại luân lạc đến tiệm vũ khí của Đông Phương Thành, bám bụi trong xó?

Còn nữa, định nghĩa thân thuộc giữa vũ khí là chuyện thế nào? Cũng đâu có cha mẹ sinh ra! Đây rốt cuộc phán định làm sao, để ý mấy vấn đề này như vậy, không biết tôi có bệnh hay không --

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel