Chương 2 - 1: Ông chủ, gà ở đây chúng tôi bao hết

"Giết gà dùng dao mổ trâu..." -- Phạm Thống

"A, không phải đâu, ta là dùng dao gọt trái cây." -- Âm Thị

Khu 1 Tư Nguyên vốn trật tự đã biến thành nơi giết gà cãi nhau nổi xung đột, sau khi Âm Thị xuất hiện ở lúc bạo phát xung đột, cả bầu không khí liền thay đổi.

Kỳ thực trạng huống ban đầu được cho là sắp bạo phát xung đột, mà bởi vì người xuất hiện là Âm Thị, đây cũng bằng với việc tuyên bố xung đột không thể nào xảy ra, trừ phi thật sự có người không thức thời đến mức đó.

Phạm Thống lần đầu tiên nhìn thấy Âm Thị là ở bên ngoài cổng thành, nhưng nghiêm khắc mà nói đó không tính là nhìn thấy, bởi vì hắn chưa kịp nhìn đã chết rồi. Lần thứ hai nhìn thấy Âm Thị là ở lễ Trầm Nguyệt, lúc đó nhìn xa chỉ cảm thấy rất đẹp trai cộng thêm có chút kỳ quái, bây giờ là lần thứ ba nhìn thấy, ở cự ly gần này nhìn lên, chỉ có thể nói... đầy lòng ai oán.

Âm Thị dưới ánh nắng đẹp đến độ sẽ khiến nam nhân cảm thấy nên làm thịt hắn để tránh cho hắn cướp đi mọi ánh mắt của nữ nhân. Có loại nam nhân này tồn tại, Phạm Thống cũng không biết mình nên an phận thế nào nữa, nhưng mà trên thực tế nếu như hắn thật sự dám động thủ, là ai làm thịt ai sợ rằng rất rõ ràng -- cho dù không nói thực lực, vận mệnh cũng sẽ luôn đứng ở bên kẻ đẹp trai, chỉ nhìn người ta đẹp như thế đã biết vận mệnh có bao nhiêu thiên vị rồi.

Mặc dù lấy trình độ đẹp mắt của tướng mạo mà nói, số điểm của Nguyệt Thoái cũng rất cao, nhưng cậu ta dù sao cũng không phải loại hình đó, hơn nữa còn chưa trưởng thành, tương đối không liệt vào phạm vi kẻ địch, huống hồ, nam nhân là không thể xa lánh bạn bè của mình, Phạm Thống luôn luôn tuân theo giáo hối của phụ thân một cách cẩn trọng.

"Âm Thị, em rất nhớ anh --"

Lúc Bích Nhu từ trong lòng Âm Thị ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ rồi, hơn nữa làm rất vừa vặn, vừa không có khóc quá nghiêm trọng khiến cho mặt không thể nhìn, cũng không có biểu hiện ra cảm giác muốn dùng nước mắt để thu hút chú ý, bộ dạng chịu uất ức đó hệt như đó là sự hồn nhiên vốn có, nhìn không ra là màn kịch cô ta biến ra trong mấy giây.

Nữ nhân này không đơn giản. Ngàn vạn lần không thể đắc tội cô ta. Phạm Thống âm thầm đánh dấu nguy hiểm cho Bích Nhu.

"A! Làm sao khóc rồi! Ai bắt nạt em?"

Âm Thị rất tự nhiên mà thuận theo đầu của Bích Nhu vuốt tóc của cô, bởi vì nhìn thấy hốc mắt cô ửng đỏ mà có chút hoảng hốt.

"Có người cứ luôn giành gà của bọn em, không để bọn em thu thập da gà thăng cấp --"

Bích Nhu vừa nói vừa áp sát thân thể lên người Âm Thị, mang bộ dạng cần hắn an ủi, nhưng theo Phạm Thống thấy, cô ta hình như đang ăn đậu hũ một cách rất hưởng thụ.

"Bọn họ quen nhau bao lâu rồi?"

Chu Sa rất lãnh tĩnh mà quay đầu nhìn hướng nữ sinh A, B đáng yêu hỏi cái vấn đề này.

"Hm? Quen từ ngày lễ Trầm Nguyệt đi, cho nên là... hai ngày?"

Nữ sinh A, B đáng yêu đang say sưa nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Âm Thị, trên má hai người đều ửng đỏ rồi, một mặt còn đang trao đổi ý kiến "Đẹp trai quá", "thật ngưỡng mộ" gì gì đó, đối với vấn đề của Chu Sa cũng chỉ là trả lời một cách lơ đãng.

Hai ... ngày -- Hả?...

Người hỏi vấn đề là Chu Sa không tỏ vẻ gì, trái lại là Phạm Thống có chút tâm tình phức tạp.

Hai ngày đã có thể nóng bỏng như thế? Hai ngày đã có thể nóng bỏng như thế?

Công lý ở đâu --

Phạm Thống cảm thấy cuộc sống đến chết cũng vẫn FA của mình đang khóc lóc.

Ở trước mặt đông đúc người độc thân mà tỏa sáng mạnh như thế là đúng đắn sao? Là đúng đắn sao? Như vậy là có thể sao --

"Phạm Thống..."

Đại khái là sắc mặt chịu đả kích của hắn quá minh hiển, ánh mắt Nguyệt Thoái nhìn hắn vừa lại mang lo lắng.

"Nguyệt Thoái, cậu đã từng có bạn trai chưa..."

"Ơ?"

Sắc mặt của Nguyệt Thoái trở nên có chút khó coi. Là nam nhân, nghe xong câu này sắc mặt đều nên khó coi.

Tôi là nói bạn gái, rất xin lỗi.

"Tôi... vì sao, vì sao phải có bạn trai chứ? Phạm Thống cậu rốt cuộc là chỉ cái gì?"

Ai tới giúp tôi phiên dịch giùm cái! Hoặc là cho tôi mượn giấy bút! Học chữ lâu như thế rồi, hai chữ bạn gái hẳn là xem hiểu đi! Không, đây căn bản là mấy từ vựng quan trọng tất phải học khi học chữ!

May mà Chu Sa không có chú ý đến đề tài của bọn họ, nữ sinh A, B đáng yêu cũng đang chìm đắm trong hạnh phúc ngắm trai đẹp vẫn chưa thoát ra, cho nên hình tượng của hắn vẫn không đến nỗi bị hủy diệt quá nghiêm trọng.

Về phần cặp đôi bên kia, đó căn bản là từ khi nhìn thấy nhau và bắt đầu thế giới của bọn họ thì đã không có người khác rồi đi. A, có khả năng có gà, chẳng qua gà cũng không phải người.

"A, gà gì? Ta đi bắt cho em nhé?"

"Không cần bắt, giết chết sau đó bọn em lột da nhổ lông là được..."

"Nhưng ta sợ ta đánh không được."

"Một ngón tay của anh đã đủ giết chết rồi --"

"A, nếu như có em nhìn, ta cái gì cũng không làm được."

"Mm mm, Âm Thị, em sẽ cổ vũ cho anh!"

...

Đừng có tình tứ nữa, tàn hại sức khỏe của tôi...

"Vậy gà ở đâu? Mang ta đi tìm đi."

Âm Thị hoàn toàn không có lưu ý đến những cư dân mới sinh sau khi nhìn thấy hắn liền hóa đá ở xung quanh, hình như đã chuẩn bị muốn bắt đầu giết gà rồi.

"Có mà, ngay trước mặt có một con, anh xem."

Sau khi bọn họ nhắm xong mục tiêu, nhìn dáng vẻ là muốn bắt đầu tiến hành việc giết gà rồi. Nữ sinh A, B đáng yêu vẫn chưa hồi thần từ trong trạng thái mê mẩn, Nguyệt Thoái hình như cũng vẫn còn bị đề tài bạn trai vừa rồi vây khốn, tâm tình của Phạm Thống vẫn ở đáy cốc, chỉ một mình Chu Sa có tiến nhập trạng huống, chuẩn bị đi theo giết gà.

"Được, giết chết nó."

Mặc dù con gà đó còn cách bọn họ một khoảng, nhưng lần này cũng không có người tiến lên cướp.

Đùa à, con mồi của chưởng viện Thuật Pháp Hiên đã nhắm, ai dám đi cướp chứ?

"Âm Thị đại nhân!"

Lúc này trong những người vây xem, cuối cùng cũng có một nữ sinh không nhịn được hét lên.

"Thân là chưởng viện Thuật Pháp Hiên, trực tiếp can thiệp, giúp học sinh đề thăng giai cấp, đây không hợp quy củ đi!"

Ghen tị thì nói đại đi, khuôn mặt thật xấu xa... Phạm Thống lẩm bẩm trong lòng. Mặc dù hắn cũng rất không quen nhìn dáng vẻ người khác thân thân mật mật, nhưng hắn càng hi vọng có thể thuận lợi giết gà đề thăng giai cấp.

"Các ngươi là muốn đề thăng giai cấp?"

Âm Thị bây giờ mới nghe thấy, cho nên có chút bất ngờ mà nhìn hướng bọn họ.

Ngài chắc sẽ không khỏi giúp nữa chứ?

"Đúng thế, chúng tôi đều là đến thu thập lông với da để trở về đề thăng giai cấp."

"Ta còn tưởng là thâm thù đại hận... Vậy trở về đi mua gối đầu bóc ra là được rồi?"

Ngài anh minh. Nhưng ngài hoàn toàn không có trả lời vấn đề của nữ học sinh kia. Hơn nữa ai không dưng có thâm thù đại hận với gà chứ?

"Em muốn giết gà!"

Bích Nhu hình như bởi vì bị cướp quá nhiều lần, đã có oán niệm với gà rồi, cho nên cũng không tán đồng cách mua gối để bóc này.

Tiểu thư, cô làm ơn để mọi người nhẹ nhõm chút đi...

"Được, chúng ta đi giết gà, đi."

Tiên sinh lỗ tai ngươi cũng quá mềm rồi đi! Kiên trì thêm một chút chứ! Ngươi có biết gà phải giết lên tới một ngàn hai trăm con không? Ngươi căn bản không có tính đi! Hay là ngươi quyết định giúp tiểu Nhu nhà các ngươi gom đủ phần cô ta cần là thôi à!

"Âm Thị đại nhân..."

Nữ học sinh kia vẫn không từ bỏ, Âm Thị thì dùng một loại thái độ không hề gì mà trả lời cô ta một câu lấy lệ.

"Thuật Pháp Hiên có quy định chưởng viện không thể giúp học sinh đề thăng giai cấp sao? Vậy bắt đầu từ hôm nay đổi lại theo lệnh ta."

"Làm sao có thể như thế --"

"A, thật lôi thôi, ta là chưởng viện hay ngươi là chưởng viện?"

Âm Thị phàn nàn một câu, tiện tay tháo phụ kiện màu gỗ treo ở trên người xuống, chỉ thấy hắn cũng không có làm động tác đẹp đẽ gì đã ném thứ đó lên trên, phụ kiện màu gỗ đó liền lơ lửng ở giữa không trung, khoách tán lên trên một cái phù ấn hư ảo, ở trong bầu trời hết sức rõ ràng.

"Âm Thị Phù Cấm Lệnh, từ bây giờ trở đi ở đây chỉ có ta được đụng vào gà, người khác đụng vào gà hết thảy xử phạt, bản cấm lệnh này sẽ tự động giải trừ sau khi ta rời khỏi. Được rồi, các vị học sinh, gà ở đây hôm nay không có duyên phận với các ngươi rồi, mau chóng rời khỏi đi làm chuyện khác đi."

... A? Đây là cái gì?

Phạm Thống không quá có thể hiểu đây nghĩa là gì, cũng không hiểu Âm Thị rốt cuộc đã làm cái gì, những người ở hiện trường đại khái cũng không có mấy ai hiểu, nhưng những học sinh gây trở ngại kia hình như có vẻ rất tức tối, chẳng qua cũng từ bỏ việc tiến lên lý luận, liền trực tiếp rời khỏi.

"Âm Thị, Âm Thị, vừa rồi đó là cái gì?"

Trong tất cả mọi người đương nhiên chỉ có Bích Nhu tiện mở miệng hỏi nhất. Người người đều có lòng tò mò, Bích Nhu cũng không ngoại lệ, nhất là nhìn thứ chưa từng nhìn, sẽ khiến người càng muốn nghe ngóng.

"Cái này? Đồ chơi mà mỗi Ngũ Thị đều có."

Kỳ vọng Âm Thị giải thích đàng hoàng, hình như không có khả năng lắm.

"Ồ? Vậy có thể cho em mượn chơi không?"

Bích Nhu tiểu thư, lòng tò mò của cô đã đến mức độ nguy hiểm rồi. Xin đừng làm ra chuyện khiến người khốn đốn, tôi cảm thấy thứ này giao đến tay cô sẽ hết sức đáng sợ.

"A, ta cũng muốn, nhưng Anh sẽ tức giận."

Âm Thị đại nhân, khi ngươi cự tuyệt yêu cầu của nữ nhân ngươi, vậy mà đề cập đến một nữ nhân khác, đây bất luận nhìn làm sao đều là cái thất bại lớn.

"Hừ..."

Bích Nhu quả nhiên lập tức lộ ra thần sắc không cam tâm, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi vô lý.

"Hiện trường đã bố trí xong rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu động thủ đi, tiểu Nhu?"

Ngài nói cái gì cũng được. Mặc dù tôi vẫn là hi vọng mọi người cùng nhau trở về đi mua gối bóc lấy lông... cái đề án này thật sự không có khả năng sao?

Sắp trở thành chiến tích đầu tiên của đoàn giết gà bọn họ, chính là con gà đang đơ mắt ở phía trước.

Trình độ đần độn của những lục kê này, khiến Phạm Thống rất hoài nghi bọn chúng phải làm thế nào tồn tại ở thế giới này mà không tuyệt chủng. Có lẽ sinh sôi nảy nở quá nhanh? Chẳng qua một con gà từ khi sinh ra đến lớn như thế, rốt cuộc cần mấy ngày?

Khi Âm Thị bước đi một cách oai phong về phía con gà đó, kỳ thực mọi người đều rất chờ mong hắn sẽ dùng chiêu số gì giết gà.

Là thuật pháp hoa lệ khoa trương, hay là trực tiếp dùng sát chiêu đầy hiệu suất? Một cao thủ có tua rua màu đen thuần, một khi động thủ nhất định sẽ không tầm thường đi?

Đương nhiên những suy nghĩ này -- cho dù nói là kỳ vọng cũng được, nhận xét cũng tốt, đều là nhận biết chủ quan của mọi người mà thôi, khi Âm Thị lưu loát từ trong lòng móc ra một con dao gọt trái cây, xông lên bằng động tác vô cùng tùy tính và bắt đầu đâm gà, gần như mỗi một người đều biết hiện thực cùng tưởng tượng là có khác biệt, cũng hiểu được cảm giác vỡ mộng.

"Hây!"

Hắn cầm dao trái cây đâm thì đâm, vẫn thật là vô cùng nghiêm túc có khí thế, không biết có nên nói hắn làm thật ra dáng hay không, mặc dù mỗi lần công kích đều hữu hiệu, nhưng đều không cắt trúng chỗ hiểm, mà khi gà mổ ngược lại, hắn cũng đều né qua rồi, rốt cuộc mạnh hay là không mạnh thực sự rất khó phán đoán.

Khi hắn giải quyết xong một con lục kê, đã tốn hết mười phút. Phạm Thống sâu sắc cho rằng hắn căn bản không phải đang giết gà, mà là đang giỡn với gà.

"Dao gọt trái cây...?"

Chu Sa không nhịn được lẩm bẩm một câu. Rốt cuộc có người bình thường lên tiếng rồi.

"A, ta muốn thử xem các loại vũ khí, dao chặt củi lần trước mang theo không tiện, lần này đổi thành dao gọt trái cây."

Không có người muốn ngài giải thích cái này. Điều chúng tôi muốn ngài nói rõ căn bản không phải cái này A A A !

Thân là một trong Ngũ Thị, thân là chưởng viện của Thuật Pháp Hiên, ngài chẳng lẽ không có vũ khí tốt hơn sao! Lấy ra cho chúng tôi xem thử cái! Vũ khí biết nói chuyện đâu? Đó là trang bị cơ bản trong truyền thuyết của cao thủ không phải sao!

"A -- Đao pháp của Âm Thị anh thật tuyệt --!"

Ở đây vẫn có một nữ nhân bất luận đúng sai đều la hét khen ngợi. Này, sau lưng một nam nhân thành công luôn có một nữ nhân vĩ đại, Bích Nhu tiểu thư cô dung túng hắn như thế, hắn có khả năng thành công sao?

"Một con gà mười phút, một ngàn hai trăm con gà cần mười hai ngàn phút, phải giết hai trăm tiếng đồng hồ."

Chu Sa rất lãnh đạm mà bổ sung câu này, khiến Phạm Thống cảm động mà phát hiện, thì ra ngoại trừ hắn, vẫn có người đang tính hiệu suất, hắn còn tưởng mọi người đều ngốc đến độ không phát hiện cái sự thực minh hiển giết không hết này, không ngờ Chu Sa vẫn là có lưu ý.

Chẳng qua người ta dù sao cũng là đến giúp, Chu Sa, cậu tốt hơn là khách khí chút đi.

"Âm Thị, thế này sẽ không kịp bữa tối đâu, giết nhanh lên một chút có được không?"

Bích Nhu lại sử dụng tuyệt kỹ mềm giọng nhờ vả, chẳng qua về phần bữa tối mà cô ta nhắc đến, Phạm Thống vẫn là có chút ý kiến.

Giả thiết sáu giờ là nên ăn bữa tối, bọn họ bây giờ chỉ còn lại ba tiếng thôi.

Ba tiếng muốn giết một ngàn hai trăm con gà, chính là một giờ phải giết bốn trăm con gà. Một giờ phải giết bốn trăm con gà, chính là mỗi phút ít nhất phải giết sáu mươi sáu đến sáu mươi bảy con gà, một giây phải giết hơn một con.

Đây có khả năng sao? Đây có khả năng sao? Còn phải trừ đi thời gian tìm gà, đây thật sự có khả năng sao? Hay là người cầm tua rua màu đen thuần có thể hóa mục nát thành thần kỳ, đem điều không thể biến thành có thể?

Nếu như Âm Thị làm được, Phạm Thống sẽ sâu sắc mà cho rằng hắn có thể lưu danh muôn đời rồi. Mặc dù loại chuyện "giết gà đệ nhất nhanh tay" này lưu truyền muôn đời chưa chắc là tiếng thơm, dù sao truyền đi thật sự không phải dễ nghe cho lắm...

Ngoài ra, rõ ràng trở về cũng là ăn lương thực công cộng, loại bữa tối đó cần gì phải mau chóng trở về...

"Vị học sinh này, ta cảm thấy ta cứ luôn cảm nhận được tầm nhìn của ngươi..."

Âm Thị lúc này đột nhiên nhìn qua phía Phạm Thống, hình như có chút nghi hoặc.

"Ta cảm giác trong tầm nhìn của ngươi hàm chứa bất mãn. Chúng ta quen nhau sao?"

Ánh mắt của mọi người tức thì toàn bộ tập trung đến người Phạm Thống.

Ánh mắt của Bích Nhu hết sức dễ phân biệt, đơn giản mà nói chính là "nam nhân tốt như thế ngươi có gì bất mãn với hắn? Ngươi mù rồi sao", ánh mắt của người khác thì đơn thuần hơn một chút, chỉ có biểu lộ tâm tình bình thường.

"Tôi vừa mới đến đã bị Âm Thị đại nhân ngài cưỡi ma thú chẹt qua một lần."

Nếu hắn đã hỏi rồi, Phạm Thống dứt khoát theo nước đẩy thuyền mà nói ra, dù sao hắn thoạt nhìn hẳn không phải người sẽ bởi thế tức giận, nói thẳng ra cũng không có gì không tốt.

Trọng điểm là bồi thường! Liệu có hi vọng bồi thường không!

"A, chết rồi sao?"

Âm Thị có chút kinh ngạc, vậy mà cũng không cầu chứng thời gian địa điểm, đã theo phản xạ hỏi ra cái vấn đề này.

Thì ra ngài thường thường cưỡi thú nguy hiểm chạy loạn, loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi?

Phạm Thống gật đầu, trường hợp có thể dùng gật đầu thay thế trả lời, chỉ cần hắn không quên, đều sẽ làm như thế.

"Thật là xin lỗi, ta không có biện pháp cho ngươi giết để xả giận, hay là ta lấy phí sống lại để làm bồi thường? Ba ngàn xâu tiền đủ không?"

Âm Thị vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra một cuộn vé, viết khoản tiền xuống, đó là thứ như chi phiếu, thông thường chỉ khi có giao dịch với lượng tiền lớn mới dùng đến.

Phạm Thống nghe con số hắn nói ra, thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Ba ngàn xâu tiền!

Ba ngàn xâu tiền --!

Ta không có nghe sai chứ? Thật sự là ba ngàn xâu tiền! Ngay cả phí bồi thường tinh thần cũng tính vào rồi sao? Âm Thị đại nhân ngài là thần của tôi! Từ nay trở đi tôi quyết định sẽ đi theo ngài!

Phạm Thống mừng rỡ như điên đang muốn từ trong tay Âm Thị tiếp lấy cuộn vé, Bích Nhu lại lên tiếng ngăn cản trước một bước.

"Âm Thị! Phí thân xác của một lần sống lại chỉ cần một trăm xâu tiền thôi! Đừng lãng phí tiền như thế, không có đắt như vậy!"

...

Đó là tiền của hắn, cũng đâu phải tiền của cô, cô quản nhiều như thế làm gì? Còn chưa gả đã như thế ai mà dám lấy cô? Chặn tài lộ của người khác là rất không đạo đức đấy!

"Hơn nữa, ba lần sống lại đầu tiên không cần tiền, Phạm Thống vừa mới đến, lần đó hẳn cũng ở trong ba lần đi?"

A A A A! Tôi với cô không đội trời chung! Lần đó đích xác là vẫn không cần tiền, nhưng cô làm sao có thể, làm sao có thể nói ra hả!

"Ô? Là như thế sao?"

Âm Thị quả nhiên là không rõ trạng huống, sống ở Đông Phương Thành lâu như thế, vẫn không biết phí sống lại cần bao nhiêu tiền, chuyện quan trọng như thế. Chỉ có thể nói cư dân nguyên sinh không biết nỗi khổ nhân gian, cư dân mới sinh căn bản là sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

"Vậy... tiểu Nhu, tấm này tốt hơn cho em vậy, lần trước quên cho em ít tiền rồi, ba ngàn xâu tiền đủ không? Hay là ta ghi thêm một tấm?"

"Uh uh, đủ lắm rồi, Âm Thị đối với em thật tốt."

A A đồ khốn -- đoạn tiền tài người khác sẽ chết không được tử tế đâu --

Mắt nhìn ba ngàn xâu tiền vốn định cho mình cứ như thế chớp mắt tiến vào túi của người khác, nội tâm Phạm Thống máu lệ đan xen, đó là điều mà ngôn ngữ không thể hình dung.

Mỹ nữ chuyện gì cũng không cần làm đã có thể lấy được ba ngàn xâu tiền, kẻ bị hại là hắn truy cầu trợ cấp lại không được ngó ngàng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bi phẫn như thế ấy.

"Cho dù cho tôi một trăm xâu tiền cũng được à..."

Đại khái là nguyền rủa cảm ứng được khát vọng tinh thần của hắn, cho nên mới để cho hắn nói ra lời bình thường đáng tiếc không có nhận được công hiệu.

"Ba lần chết đầu tiên là nhắc nhở ngươi phải cảnh giác cẩn thận, cho nên không tính."

Âm Thị hoàn toàn không có ác ý, chỉ là trần thuật sự thực, xem ra đòi bồi thường là hết hi vọng rồi.

Cho dù ta không tránh đường bị ngươi chẹt chết là do ta không có lòng cảnh giác, nhưng ngươi chẹt chết người trên đường chẳng lẽ một chút trách nhiệm cũng không có sao --

"Đòi tiền người khác hoài sẽ rất khó coi."

Chu Sa đâm hắn một câu, đâm thật là vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

"Phạm Thống, bằng không tôi theo cậu cùng đi làm kiếm tiền giúp cậu trả nợ nhé, dù sao tôi bây giờ vẫn không làm sao cần tiền."

Nguyệt Thoái vỗ vỗ vai của hắn tỏ vẻ an ủi, âm thanh nói chuyện vẫn ôn hòa như trước.

Hu hu, Nguyệt Thoái, vẫn là cậu tốt nhất, tôi đã biết chỉ có cậu là bạn tốt của tôi...

Mặc dù lợi dụng bạn bè để kiếm tiền không phải điều mà một nam tử hán đại trượng phu nên làm, nhưng ba tôi cũng từng nói "Khi con thật sự cần, ngàn vạn lần đừng vì mặt mũi mà từ chối", cho nên tôi đương nhiên cứ ôm lòng cảm kích mà chấp nhận ý tốt của cậu rồi...

"Cảm tình của các cậu thật là tốt, vậy làm việc cố lên nhé." Bích Nhu cười cười với bọn họ, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ.

Tôi không cần sự khích lệ của nữ nhân cướp đi ba ngàn xâu tiền tấn thăng giai cấp phú ông! Ủng hộ tinh thần gì chứ, thứ giả tạo nhất!

Tiền có thể không lấy, gà không thể không giết. Mặc dù đối với Phạm Thống mà nói, nên là ngược lại, gà có thể không giết, tiền không thể không lấy mới đúng, nỗi hận ba ngàn xâu tiền này đại khái sẽ bị hắn nhớ rất lâu, người có nợ luôn là tương đối mẫn cảm với tiền bạc.

Lương tháng của tua rua màu lục nhạt là hai xâu tiền, màu lục cỏ thì là ba xâu tiền, nếu như hôm nay thật sự thành công lấy được đủ lông với da đề thăng đến tua rua màu lục cỏ, hắn cũng phải chờ một ngàn tháng mới sẽ có ba ngàn xâu tiền. tuy nói hắn chỉ cần một trăm chín mươi lăm xâu tiền thôi, nhưng ba ngàn xâu tiền đó từng ở nơi hắn với tay lấy được! Cảm giác đó thì khác rồi! Có ba ngàn xâu tiền có thể làm được biết bao nhiêu chuyện, có thể trải qua cuộc sống xa hoa hưởng thụ!

Bên cạnh Phạm Thống lềnh bềnh khí tức ai oán, chẳng qua có lẽ là lực tinh thần không đủ cường đại, tâm tình ai oán của hắn vẫn không đủ ảnh hưởng cả đoàn thể.

Bởi vì mọi người vẫn không có thời gian lảm nhảm, Phạm Thống liền chuyển chú ý đến thi thể lục kê.

Căn cứ vào cách nghĩ "ở trong túi mình luôn khiến người an tâm hơn", Phạm Thống quyết định tự mình đi lấy lông gà da gà xuống, bởi vì biết hôm nay phải giết gà, hắn vẫn là có mang đạo cụ có chất lượng không được tốt cho lắm, đây vẫn là mượn của người khác, tình hình tài vụ của hắn hiện tại chỉ cần là thứ cần tiền đều không có duyên với hắn.

Nhưng mà ở lúc hắn đụng vào gà chuẩn bị động dao, đột nhiên không gian "két" một tiếng, sau đó là "oành" một tiếng, từ thị giác của Phạm Thống chỉ có thể nhìn thấy một ánh chớp chói lòa, đồng thời cảm giác thấy toàn thân đau đớn mãnh liệt, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn kỳ thực không rõ lắm.

Chuyện xảy ra bên này, cự ly gần như thế, nhóm bạn bên kia đương nhiên đều đã nhìn thấy, người đầu tiên mở miệng nói chuyện với hắn là Chu Sa.

"Ngươi đã làm chuyện gì xấu để bị sét đánh?"

Thì ra hắn là bị sét đánh. Làm sao không chết? Tốt hơn là không chết, nhưng... cũng không phải nói như thế đi?

Hắn chẳng qua chỉ là muốn đảm bảo độ cứng của da lông, nếu như mọi người không chú ý thì cứ đút túi riêng, chuyện này có tồi tệ đến mức phải bị trời đánh thánh đâm để trừng phạt không? Trong bầu trời cũng không có nhiều mây đen, cho nên đây không phải chuyện ngẫu nhiên, là thật sự trời trừng phạt ta sao?

"Phạm Thống, có cần đưa cậu về trị liệu một chút không..."

Nguyệt Thoái bởi vì nhìn thấy thảm trạng của hắn mà hơi hoảng lên, hai nữ sinh đáng yêu cũng cảm thấy hắn như hiện tại không ổn lắm mà gật đầu, Chu Sa thì lại bổ sung một câu.

"Nghe nói, nguồn y liệu của Đông Phương Thành đều chỉ cung cấp cho cư dân nguyên sinh, cư dân mới sinh thì giết hết, dùng sống lại nhanh hơn."

Tôi không về nữa. Tôi rất ổn, cảm ơn các cậu quan tâm.

"A."

Âm Thị đột nhiên kêu một tiếng, hình như nghĩ đến cái gì.

"Ta đã nói ngoại trừ ta người khác đều không thể đụng vào gà..."

...

Cho nên, hắn là bị phù của Âm Thị đánh. Chính cái gọi là chết ở trong tay người mình. Được thôi, không có chết, nhưng trạng huống hiện tại của hắn cũng không tính là tốt lắm.

Âm Thị đại nhân, lúc ngài phát cấm lệnh có thể cẩn thận một chút không hả! Chẳng lẽ loại công việc vụn vặn thu thập da gà lông gà này, ngài cũng muốn một mình làm hết sao?

"Âm Thị, anh muốn giúp bọn em lột da nhổ lông? Như thế vất vả lắm đó! Sửa lại một chút đi? Loại chuyện này bọn em làm là được rồi."

Bích Nhu có vẻ đau lòng không nỡ thấy hắn quá lao lực. Nói đến, trước mắt cũng mới giết có một con gà.

"Cũng được, vậy thì sửa một chút... A! Chờ ta một lát, có người tìm ta."

Ở lúc Âm Thị đang mò phụ kiện của hắn chuẩn bị cấm lệnh lần nữa, máy thông tin phù chú của hắn phát ra hào quang, thế là hắn liền tiếp lên nghe.

"Ta đang ở bên ngoài. A, cái gì? Ta quên mất. Ta... được thôi, ta biết rồi, ta lát nữa sẽ trở về."

Nghe lên hình như có chuyện gấp, cũng đã nói muốn về rồi, vậy gà sợ rằng là giết không thành rồi.

Nếu đã như thế, chúng ta có thể trở lại rồi đi mua gối đầu bóc chứ?

"Âm Thị, anh phải đi rồi?"

Bích Nhu lộ ra biểu tình rất thất vọng.

"Tiểu Nhu, xin lỗi, ta đã đáp ứng tối nay đến thông đạo Trầm Nguyệt hiệp trợ nghênh tiếp cư dân mới sinh."

Cũng chính là đến chỗ thông đạo Trầm Nguyệt cướp người đi? Đây đích xác được tính là chuyện quan trọng.

"Ừ..."

Bích Nhu mím môi, trong ánh mắt vẫn để lộ không muốn. Bình thường mà nói ở lúc thế này nam nhân đều sẽ dao động, cơ suất đùn đẩy chuyện kia để ở lại rất cao.

"Ta cũng muốn ở cùng em, nhưng nếu nuốt lời không đi Anh sẽ tức giận."

Nếu như không phải sau lưng hắn còn có một nữ nhân đáng sợ.

Đây rốt cuộc là quan hệ phức tạp rối rắm gì? Có mấy góc hả? Vợ cả với vợ hai sao? Hay là chính thất với ngoài luồng?

"Vậy anh đi đi, bọn em sẽ tự nỗ lực."

Bích Nhu khi nghe thấy trong miệng Âm Thị nhắc đến nữ vương, trong mắt không rõ lắm mà lóe qua một tia chua xót, tiếp đến liền có chút giận dỗi mà trả lời hắn như thế,

"A, nhưng ta sẽ lo lắng. Ta tìm người thay thế ta giúp các em có được không? Chờ ta một lát."

Vừa nói, Âm Thị lại sử dụng máy thông tin phù chú, bắt đầu liên lạc người khác.

Muốn gọi người thay ca? Mộng gối đầu vỡ rồi sao?

"Là ta. Ngươi rảnh lắm phải không? Đến giúp tiểu Nhu nhà ta. Ta phải trở về chuẩn bị đến thông đạo Trầm Nguyệt, mau lên nhé, A, thuận tiện mang bảy cái máy thông tin phù chú đến."

Không biết hắn đang nói chuyện với ai, cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh. Tiếp đến hẳn chính là chờ người tới rồi, không biết sẽ chờ bao lâu.

"Âm Thị đại nhân, xin hỏi ngài biết thuật pháp trị liệu không?"

Nguyệt Thoái mở miệng với Âm Thị, đồng thời nhìn hướng Phạm Thống. Nói thật, bị sét đánh, muốn chờ bộ phận bị tổn thương tự lành, hoàn toàn không tiến hành trị liệu, đó vẫn thật rất khó.

May mà đó không phải lôi điện thiên nhiên chân chính, bằng không có khi ngay cả y phục cũng sẽ hóa thành than? Y phục trên người của Phạm Thống hiện tại đã rách mấy cái lỗ, xem xem da của mình, có chỗ cũng đen thui, nếu như dùng tên của hắn để suy diễn, đây chính là cơm cháy rồi, cảm giác thật không thoải mái.

"Không biết. Ta không có cách nào học. A, như thế sau này nên mang chút thuốc tốt, bằng không tiểu Nhu của ta bị thương thì làm sao đây?"

Âm Thị đang trả lời liền tự mình nhảy sang lo lắng chuyện chưa xảy ra, Phạm Thống cảm thấy sống chết của mình thật sự không được để ý.

Chẳng qua, không có cách nào học là...? Lời này rất khiến người tò mò. Nhưng Phạm Thống là người bị tuyên bố không hề có chút thiên phú ở phương diện thuật pháp, muốn hiểu có lẽ cũng là không thể nào đi.

"Vì sao không cách nào học đây?"

Chu Sa không hổ là Chu Sa hiếu học, lập tức liền đặt câu hỏi. Có khả năng cậu ta cũng muốn hiểu thêm một chút chuyện tương quan, tránh cho đến lúc đó mình cũng không thể học đi.

"Ta nếu là có thể học thì rất quá phận rồi. A, dù sao đây cũng là vấn đề của bản thân ta, chỉ có ta như thế, dù thế nào cũng không thể học được, ta cũng rất tiếc nuối. Nếu như có thể sử dụng thuật pháp trị liệu, hẳn sẽ rất thú vị đi, như thế bắt một con gà là đủ rồi mà, liên tục thúc giục tế bào của nó để cho lông da mọc ra, mọi người sẽ đều có rồi."

Âm Thị đại nhân, ngài xác định thuật pháp y liệu có chức năng như thế? Xin hỏi mọc một lần cần bao lâu? Sở thích của ngài là càng không có hiệu suất thì càng tốt sao? Còn nữa, con gà đó cũng rất đáng thương đi?

Sau khi kết thúc đề tài thuật pháp trị liệu, người Âm Thị tìm đến giúp cũng tới rồi, có thể nói là khá có hiệu suất.

Chỉ có điều khi cái người đó lấy phù chú thần kỳ hiện hình ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy rõ dung nhan tuyệt lệ vô song đó, tức thì đa số người đều cảm giác mình giống như cách rất xa cuộc sống bình dân thông thường.

"Ta vốn đang ngủ trưa, ngươi tốt nhất là thật sự có chuyện đứng đắn quan trọng, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thây."

Người tóc dài xinh đẹp vừa xuất hiện đã lấy sắc mặt rất không vui cùng giọng điệu rất kém nói với Âm Thị như thế, khuôn mặt này mọi người đều nhận ra, tua rua màu đen xám cùng ngọc bội màu xanh đen treo trên người cũng chứng minh rõ thân phận của hắn.

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, chưởng viện Phù Chú Hiên -- Lăng Thị.

Chẳng qua chỉ là giết gà! Chẳng qua chỉ là giết gà thôi! Có cần thiết trận trượng lớn như thế không? Nhân lực trân quý là lãng phí như vậy sao? Tua rua trên người các ngài đều đang khóc rồi kìa!

Chính cái này gọi là quan hệ bám váy của quan hệ bám váy sao! Mặc dù Âm Thị là đại nhân không có bám váy, nhưng cảm giác chính là như thế! Tiếp đến chúng ta có phải là ngay cả nữ vương cũng có thể quen biết không?

"Lăng Thị, ta sắp trở về rồi, ngươi giúp bọn họ giết gà."

Xong rồi, Âm Thị đại nhân, ngài sắp chết không chỗ chôn thây rồi.

"Ngươi không sợ ta làm thịt ngươi rồi treo đầu ngươi ở cổng thành thị chúng sao?"

Khuôn mặt mỹ lệ của Lăng Thị vặn vẹo một cái. Phạm Thống không biết nên chờ mong hay là sợ xung đột xảy ra, hai cao thủ đánh nhau nhất định rất đáng xem, nhưng những bách tính già trẻ bọn họ nếu là bị vạ lây, hậu quả thế nhưng không thể thiết tưởng.

"Không, ngươi sẽ không, ta biết ngươi miệng cứng lòng mềm mà, ha ha ha ha."

"..."

Đối với bộ mặt không sợ chút nào của Âm Thị, Lăng Thị bất đắc dĩ. Đụng phải loại vô lại này, thực sự hết cách với hắn.

"A, đúng rồi, Lăng Thị, ta lấy được yêu bài mới rồi, ngươi xem." (yêu = eo, thắt lưng; bài = nhãn hiệu, bảng)

Âm Thị vừa nói, vừa như hiến bảo mà lấy phụ kiện màu gỗ kia ra.

"Đây không gọi là yêu bài, đây là ngọc bội."

"Bởi vì cứ luôn làm mất, cho nên yêu bài lần này ta bảo bọn họ dùng đá làm là được, cũng vẫn là rất đẹp đi? Thế này cũng đỡ lãng phí hơn."

"Cho dù là dùng đá làm, nó cũng nên gọi là tỏa phiến, không phải yêu bài..."

"Không biết yêu bài lần này có thể cầm cự bao lâu, hi vọng đừng mất nữa. Sau này ta tốt hơn cũng đem tua rua làm thành vòng tay, có thể sẽ đỡ bị rớt hơn, ngươi cảm thấy thế nào?"

"..."

Nói không nghe.

Phạm Thống cảm thấy Lăng Thị đại khái sắp nổi khùng rống ra "ai yêu bài với ngươi chứ!" gì gì đó rồi, nhưng Âm Thị nhảy sang chuyện khác vô cùng nhanh, thoáng cái đã đổi đề tài.

"Lăng Thị, đây là tiểu Nhu của ta, xinh đẹp chứ."

Tôi cảm thấy cách ngài giới thiệu hình như không khác mấy với lúc giới thiệu yêu bài của ngài.

"Lăng Thị đại nhân đẹp hơn tôi."

Bích Nhu hình như có chút mất tự nhiên. Đích xác, ở trước mặt khuôn mặt đẹp như thế, sẽ cảm thấy quẫn bách cũng là chuyện khó tránh đi.

"Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy em đẹp hơn à, từ sau khi nhìn thấy em ta liền cảm thấy hắn thật xấu, hơn nữa nhìn phát ngán."

Âm Thị đang nói, đột nhiên giống nhu bởi vì nói quá nhiều mà cổ họng cảm thấy không thoải mái, vì thế vuốt cổ một cái.

"Cầm lấy."

Lăng Thị tiện tay đưa ly nước qua, cũng không biết biến ra từ đâu.

Lúc này, Bích Nhu liếc mắt về phía bạn cùng phòng của mình, nữ sinh B đáng yêu liền mở miệng.

"Âm Thị đại nhân, ngài và Lăng Thị đại nhân là tình lữ sao?"

"... Ọc khụ! Khụ khụ khụ khụ! Khụ khụ!"

Âm Thị bị sặc nước nghiêm trọng, Lăng Thị thì lộ ra biểu tình hết sức khủng bố, điều nhất trí duy nhất là trong mắt hai người đều có sự ghê tởm.

"Ai sẽ... khụ! Ai sẽ muốn ở cùng với cái lão già này chứ! Thật buồn nôn!"

Ơ?

Mọi người đều sững sờ một chút.

"Lăng Thị đại nhân không phải nữ sao... Tôi tưởng chỉ là giọng nói hơi trầm..."

"Ta là nam nhân."

Whoa! Mễ Trọng ngươi là tên biến thái! Ngươi hẳn đã sớm biết hắn là nam rồi đi! Chẳng trách ngươi phiền não chuyện giới tính như thế!

"Xin, xin lỗi, bởi vì các ngài luôn là đi đôi với nhau, thoạt nhìn cảm tình có vẻ rất tốt, cho nên mọi người mới cảm thấy như thế..."

Mọi người cái gì? Đừng lôi bọn tôi xuống nước theo.

"Cho dù Âm Thị là nữ, ta cũng sẽ không muốn chung đụng với hắn."

Lăng Thị lạnh lùng nói một câu, tâm tình vẫn có vẻ hết sức ác liệt.

Kỳ thực loại hiểu lầm này là thường thường xảy ra, như là "Âm Thị đại nhân thật đẹp trai", "Vậy ngươi cảm thấy Lăng Thị đại nhân thế nào?", "A? Lăng Thị đại nhân không phải nữ nhân sao" gì gì đó, hắn đã nghe quen lắm rồi, nhưng đây không đại biệu hắn sẽ không mất hứng.

"A, thật quá đáng."

Âm Thị đại nhân, ngài còn có gì bất mãn sao? Nếu như bề ngoài của ngài không hề thay đổi, chỉ là giới tính biến thành nữ, vậy đích xác là rất khủng bố à. Hơn nữa người ta cho dù là nam nhân, vẫn là có rất nhiều nam nhân muốn hắn, người ta xác thực có tư cách kiêu ngạo mà.

Sau khi biết Lăng Thị là nam nhân, hơn nữa quan hệ với Âm Thị không có gì kỳ quái, biểu tình của Bích Nhu liền trở nên sáng sủa, giống như đã bỏ một tảng đá lớn ở trong lòng xuống.

Mà vấn đề cũng đã hỏi đến mức độ này rồi, Phạm Thống cũng có vấn đề muốn hỏi, mặc dù có chút bất lịch sự, nhưng hắn vẫn là muốn biết.

"Vậy... xin hỏi công việc của các ngài ở bên cạnh nữ vương, có bao hàm thị tẩm không?"

Vạn tuế! Nữ vương không có bị đảo lộn thành thiếu đế thật là quá may mắn rồi! Người ta xui lâu vẫn là sẽ đổi đời!

Hắn sở dĩ hỏi như thế, đương nhiên cũng là rất nghiêm túc hoài nghi, theo trước mắt thấy, Ngũ Thị Đông Phương Thành gần như đều có thể nói là mỹ nam tử tướng mạo tuấn tú, Huy Thị đã mất tích nghe nói rất anh tuấn, Vi Thị vẫn chưa thấy hẳn là cũng không kém đi đâu, cảm giác cứ như là hậu cung của nữ vương, hơn nữa bọn họ đều ở Thần Vương Điện.

Được thôi, loại trừ Lạc Thị là được, dù sao cũng là con trai của nữ vương, hẳn là không thể nào đi.

Sau khi Phạm Thống hỏi ra cái vấn đề này, thần tình của hai người kia nhất trí chuyển sang kinh ngạc, thậm chí là kinh khủng.

"Bọn ta không trang bị loại chức năng này... Không phải! Ý ta là, làm gì có chuyện đó!"

Âm Thị đại nhân, câu đầu tiên của ngài nghe lên rất vi diệu.

"Anh sẽ không vượt quá như thế, bọn ta nhìn cô ấy từ nhỏ lớn lên."

Lăng Thị đại nhân, ngài hình như muốn duy trì lãnh tĩnh, nhưng dao động trong nội tâm ngài vẫn là từ trong ánh mắt đáng sợ đó của ngài lộ ra rồi.

Hử? Chờ đã.

Nhìn cô ấy lớn lên...

"Các ngài mấy tuổi rồi vậy?"

Chu Sa hỏi ra cái vấn đề này còn sớm hơn Phạm Thống, đích xác, cái vấn đề này rất đáng suy nghĩ, khiến người tò mò.

"A, không biết, chưa từng tính."

Âm Thị mang vẻ mặt thành thật trả lời, nói trắng ra, cái đáp án này có chút khủng bố.

"Loại chuyện này không cần hỏi nhiều."

Lăng Thị thoạt nhìn không muốn trả lời. Chẳng qua, Lăng Thị đại nhân, bạn nhóm của ngài nếu đã gọi ngài là lão già, tuổi của ngài hẳn cũng sẽ không nhỏ được chỗ nào đi...

Nhưng nếu như thật sự đã sống rất lâu, thì lại làm sao trẻ mãi không già đây? Nói như thế, tuổi thọ bình quân của cư dân nguyên sinh ở đây là mấy tuổi hả? Hình thức lão hóa là thế nào vậy?

"A!"

Âm Thị đột nhiên kêu một tiếng, Lăng Thị liếc nhìn hắn, lãnh đạm mở miệng.

"Ngươi nhớ tới thời gian hiện tại rồi?"

"AAAA --"

Âm Thị nhìn góc độ của mặt trời trên không trung, hình như rất hoảng hốt mà kêu lên một chuỗi âm thanh dài, sau đó chuyển hướng Bích Nhu.

"Tiểu Nhu, xin lỗi, nếu còn không trở về chuẩn bị thì không kịp mất, ta đi đây."

"Đã không kịp rồi."

Lăng Thị ở bên cạnh nói mát, vừa rồi hắn cũng không có nhắc Âm Thị thời gian, thực sự có chút xấu bụng.

Bởi vì thời gian gấp rút, Âm Thị không có tâm tư phản ứng với lời của hắn, trực tiếp thi triển thuật pháp, cả người liền bao trùm trong ánh sáng loang loáng rồi biến mất, thật sự rất nhanh, cũng chỉ có phương thức đến và rời khỏi của hắn, mới khiến người cảm thấy hắn là cao thủ.

Sau khi chỉ còn lại Lăng Thị, người mà mọi người vẫn chưa quen thuộc, thoạt nhìn hình như cũng tương đối nghiêm túc, hiện trường tức thì an tĩnh một chút, chẳng qua Lăng Thị đầu tiên từ trên người lấy ra máy thông tin phù chú mà Âm Thị muốn hắn mang tới, nhìn dáng vẻ là muốn phát cho bọn họ.

"Ta làm thiết lập thay các ngươi. Tên?"

Hắn bắt đầu hỏi từ nữ sinh A đáng yêu cách hắn gần nhất, làm xong từng thiết lập rồi giao đến tay bọn họ. Máy thông tin phù chú hắn mang đến giống với cái của Bích Nhu sử dụng lúc trước, đều là hình huy chương, xem ra sau khi nhập vào, tên của người sử dụng sẽ đi theo cái máy thông tin này đi, như thế ở lúc liên lạc với người khác, nói không chừng cũng sẽ hiển thị ra tên của mình?

Có điều... Để cho chưởng viện Phù Chú Hiên đích thân đưa máy thông tin phù chú cho bọn họ, đây là sự hào phóng gì vậy? Hơn nữa khả năng hắn tự tay làm rất cao đi? Trời ơi...

Máy thông tin phù chú của Lăng Thị đại nhân tự tay làm, đem đi bán không biết có thể bán được giá tiền gấp mấy lần? Mễ Trọng cho dù khuynh gia bại sản cũng sẽ mua của hắn đi?

"Tên?"

Rất nhanh chóng, đến lượt Phạm Thống rồi, Lăng Thị nhàn nhạt mà nhìn hắn rồi hỏi một tiếng, sau đó vừa lại nhíu mày, không chờ trả đã nói.

"Ta còn nhớ. Phạm Thống đúng không?"

"Không phải."

Woa! Ta lại có thể bởi vì Lăng Thị đại nhân còn nhớ tên của ta mà chấn động đến mức quên dùng gật đầu lắc đầu thay thế! Lần này thôi xong rồi!

"Không phải? Ta nhớ sai hay là ngươi đổi họ? Chẳng lẽ kỳ thực tên là Mã Thống sao?" (Phạm Thống nghe giống "thùng cơm", Mã Thống nghe giống "cái bô")

Lăng Thị nhướn mày, ngữ khí lãnh đạm mà nói.

Lăng Thị đại nhân, ngài thật hài hước. Dù có làm sao tôi cũng sẽ không đổi thành cái họ như tự đào mộ chôn này, thùng cơm dù sao cũng đỡ hơn cái bô nhiều. Còn có ngài mặc dù khách khí mà nói có thể là ngài nhớ sai, nhưng ngữ khí của ngài căn bản tiết lộ ngài hoàn toàn tự tin không chút hoài nghi với trí nhớ của ngài.

"Phạm Thống, cái miệng ngươi thành thật một chút được không?"

Chu Sa cảm thấy có chút mất kiên nhẫn với việc hắn cứ luôn nói kiểu đó.

Haiz, cậu biết cái gì chứ, cậu sẽ không hiểu nỗi sầu muộn tuổi xuân do cái miệng này tạo thành của người như tôi đâu . Đừng hỏi tôi đó là thứ gì, tôi cũng không phải rõ lắm.

"Cậu bởi vì đối mặt với Lăng Thị đại nhân nên quá căng thẳng sao?"

Nguyệt Thoái đến bây giờ vẫn hiểu lầm nguyên nhân hắn nói sai là vì căng thẳng.

Ai căng thẳng chứ! Tôi cũng đâu phải Mễ Trọng! Khuôn mặt dù đẹp, nhưng là nam nhân thì hết giá trị rồi!

"Cầm lấy, Phạm Thống."

Lăng Thị cũng không nói nhiều, sau khi nhập xong tên của hắn liền giao cho hắn. Đối với việc có thể miễn phí lấy được một cái máy thông tin phù chú, Phạm Thống vẫn là rất cao hứng, nhất là thứ thoạt nhìn còn giá trị không nhỏ này.

"... Ơ?"

Khi Lăng Thị vừa lại lấy ra một cái máy thông tin phù chú, hắn lần nữa nhíu mày.

"Tên Âm Thị kia bảo ta mang bảy cái máy thông tin phù chú đến..."

Người phản ứng nhanh thoáng cái đã phát hiện vấn đề ở đâu, phản ứng chậm chạp hơn cũng ở mấy giây sau phát hiện quai quái.

Hiện tại ngoại trừ Lăng Thị, tính làm sao cũng chỉ có sáu người. Cho dù đổi cái máy thông tin ban đầu của Bích Nhu, vậy cũng chỉ cần sáu cái.

"Hắn là nhìn thấy quỷ rồi sao?"

Con số đơn giản như thế cũng có thể tính sai, Âm Thị quả nhiên là một người vi diệu đến mức đáng kính nể.

Nhưng mà, Lăng Thị đại nhân, ngài nói như thế thật thất lễ à, nghiêm khắc mà nói ở đây đều là quỷ đấy nhé, chỉ là sau khi đến thế giới này được Trầm Nguyệt ban tặng thân thể thôi...

"Phía trên máy thông tin phù chú có nút ấn, sau khi ấn nút bên trái là có thể dùng phù lực nhập vào phù văn của người muốn liên lạc, phù văn khắc ở phía sau máy thông tin phù chú, nếu người khác muốn xin các ngươi, cho họ cái này là được. Nhập xong phù văn, rồi ấn một cái là để xác nhận liên hệ, chờ đợi đối phương tiếp. Khi nhận được yêu cầu thông tin, trên đây sẽ sáng lên hào quang, ấn nút bên trái một cái là có thể tiếp, ấn im năm giây thì là từ chối nghe, lúc hào quang sáng lên, tay để ở trên máy thông tin, có thể nhận được tư liệu của đối phương, nếu như các ngươi vẫn chưa học phù lực, chỉ cần biết ấn nút, cũng có thể tiếp thông tin của người khác bình thuờng."

Lăng Thị thuyết minh cách sử dụng máy thông tin phù chú cho bọn họ, nghe lên còn rất đơn giản tiện lợi, hẳn là không đến nỗi có gì khó sử dụng.

Thứ tiện lợi như di động, quả nhiên là thứ mà mỗi thế giới đều cần. Phạm Thống cảm ngộ.

"Sử dụng cái này cần trả tiền không?"

Chu Sa vừa hỏi chính là trọng điểm, Lăng Thị thì lắc lắc đầu.

"Đây là thiết bị cho người dân tiện liên lạc, sử dụng không thu phí. Chỉ cần lấy được tua rua màu lam thì sẽ được phát một cái, nếu không tự đi mua cũng được."

Oh oh, thiết bị tiện cho dân à... Nói như thể Đông Phương Thành chu đáo lắm vậy, thế cái thuyền bên ao nước để cho mọi người vớt thân bằng hảo hữu kia cũng đổi thành thuyền máy được không? Tôi cảm thấy đây thực tế hơn.

"Cái nút ấn bên phải, là dùng khi nhiều người cùng thông tin, ấn một cái có thể khởi động chức năng, ấn năm giây là tắt chức năng, lúc khởi động sẽ tự động tiến vào nơi liên kết nhóm được lập đầu tiên, nếu như bên trong đã thiết lập hơn một nơi liên kết nhóm trở lên, mỗi lần ấn một cái sẽ đổi sang nơi tiếp theo, sau khi khởi động chức năng này tiến vào nơi liên kết nhóm, chỉ cần máy thông tin phù chú mang ở trên người, liền có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người cùng sử dụng cái nơi liên kết nhóm này, tương tự, chỉ cần mang ở trên người duy trì trạng thái khởi động, ngươi nói cái gì đều sẽ truyền vào trong tai người cùng nơi liên kết nhóm."

Còn có chức năng phòng trò chuyện sao? Vẫn thật là tiên tiến, một thứ nhỏ như thế, có thể có những chức năng này, phù chú quả nhiên là học vấn thần kỳ.

"Phương pháp thiết lập là học vấn cấp cao hơn, ta sẽ không dạy các ngươi, trong đây ta đã lập sẵn một cái nơi liên kết, đều đã bỏ các ngươi vào, có thể mở ra xem thử."

Nếu Lăng Thị đã nói như thế, mọi người liền mở chức năng thông tin đoàn thể, bởi vì trước mắt chỉ có một cái nơi liên kết nhóm, tự nhiên chính là vào cái này, mặc dù mở ra rồi, nhưng mọi người đều ở đây, nếu dùng máy thông tin nói chuyện cũng rất kỳ quái, tức thì biến thành tình huống ngượng ngùng đối mặt nhìn nhau.

"Máy thông tin phát xong rồi. Rõ ràng chỉ có sáu người đi? Mang bảy cái làm cái gì?"

Trái lại là Lăng Thị mở miệng trước, không ngờ hắn cũng cài đặt mình ở trong nơi liên kết nhóm này, âm thanh thông qua máy thông tin sẽ trùng lên với âm thanh nghe ở hiện trường, chẳng qua âm thanh của máy thông tin chỉ vang ở trong đầu bọn họ, sẽ không khoách tán ra.

Nhưng đối tượng hắn nói câu này nghe lên hẳn là...

"A! Lăng Thị! Vừa rồi truyền sai chỗ rồi, bây giờ truyền trở lại đây, kết quả bọn họ đã đi thông báo cho Anh ta không xuất hiện, thật xui xẻo."

... Âm Thị vừa mới rời khỏi không bao lâu, âm thanh vừa lại vang lên trong đầu bọn họ.

◊◊◊◊

◎Lời bạt của Phạm Thống.

Vì sao mới giết một con gà mà thôi, cũng không phải tôi giết, tôi lại cảm thấy mệt quá vậy?

Chuyện duy nhất đáng mừng đại khái là nhận được một cái máy thông tin phù chú, dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của tôi, tôi dám nói đây là hàng cao cấp, tôi nghĩ lần sau đi vào trong cửa hàng so giá cả một chút, kết quả biết đâu sẽ khiến tôi cao hứng đến ba ngày ăn cơm không nổi.

Mặc dù lấy trình độ khó ăn của lương thực công cộng, ba ngày không ăn cơm đích xác rất bình thường, nhưng đây chỉ là cái ví von mà.

Tôi cảm thấy, dưới thế gọng kìm màu hồng của Âm Thị đại nhân và Bích Nhu, mọi người đều biến thành màu đen trắng ảm đạm, bởi vì bọn họ căn bản quá gai... quá chói mắt, quá nổi bật, khiến người không thể nhìn thẳng, tôi thật sự cảm thấy thật đau khổ.

Nguyệt Thoái, chúng ta mau tránh xa bọn họ đi, tôi cảm thấy tiếp tục ở bên cạnh bọn họ rất không tốt cho sức khỏe, oh, đương nhiên là sau khi giết gà và lấy lông với da xong cái đã.

Được thôi, Chu Sa đi chung với chúng tôi luôn đi, nếu đã là bạn cùng phòng, vẫn là cùng tiến cùng lùi tốt hơn, người như tôi rất hiểu quy củ.

Mà hai nữ sinh đáng yêu kia... Đương nhiên là cùng tiến cùng lùi với bạn cùng phòng của bọn họ rồi, dù sao bọn họ cũng nhìn thích nhìn anh chàng đẹp trai mà, không phải sao?

Về phần ba ngàn xâu tiền đã có thể khiến tôi bán ra nhân cách tự tôn... Tôi nói như thế lúc nào? Tôi từng nói như thế sao? Đi theo Âm Thị đại nhân có liên quan với bán ra nhân cách tự tôn sao?... Mà có khi, thật sự có chút liên quan... Chỉ là tôi cảm thấy nhân cách tự tôn của tôi nếu như có thể bán được ba ngàn xâu tiền, đã tính là giá cao hiếm có rồi, nếu có cơ hội thì bán phắt đi cũng không tệ, đáng tiếc ba ngàn xâu tiền vẫn không có tới tay, cho nên đương nhiên cũng không cần đi theo Âm Thị đại nhân nữa, hừ hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel