Chương 2 - 5: Bạn bè là phải nên thỉnh thoảng đến nhà nhau chơi

“Làm bạn với vương tử là có thể đến vương cung chơi, làm bạn với người ngoài hành tinh là có thể đến hành tinh khác chơi.”

“Nhà của Thùng Cơm ở đâu? Nhà bếp à?” —- Lạc Thị

.

.

Nếu nói không muốn đến Thần Vương Điện, đấy là nói xạo, ở đó là nơi thần thánh nhất Đông Phương Thành, cũng là nơi ở của người tôn quý nhất Đông Phương Thành, Phạm Thống đương nhiên từng xếp nó vào danh lam thắng cảnh “nếu như có cơ hội nhất định phải đến tham quan một lần”… nhưng chưa chuẩn bị tâm lý gì hết đã bị túm đi thế này, chẳng phù hợp với tưởng tượng trước đây của hắn chút nào. Tưởng tượng trước đây, không có gì khác ngoài lấy được thực lực cao cường và địa vị, có thể được triệu kiến mà nghênh ngang bước vào Thần Vương Điện… Hoặc là Thần Vương Điện hiếm khi mở cửa cho công chúng một lần, có thể đi theo quần người vào trong tham quan… Tuyệt đối không phải với thân phận bình dân như vầy đi vào đơn độc ở trong đêm!

Tuy có Nguyệt Thoái đi cùng hắn, còn có Lạc Thị dẫn đường, bọn họ hẳn có thể tính là lấy thân phận bạn của vương từ mà được gọi vào, nhưng cảm giác vẫn rất không thoải mái, càng đến gần thì da đầu càng tê dại.

Trên đường tiến về phía Thần Vương Điện, Lạc Thị cũng nói sơ với bọn họ về đặc tính của vũ khí phệ hồn và những việc cần chú ý.

“Đối với cư dân tân sinh mà nói, vũ khí phệ hồn chính là thứ trí mạng nhất, đừng cho rằng chỉ bị chạm một chút không bị giết chết là không sao, chỉ cần bị thương bởi vũ khí phệ hồn, thì sẽ rất khó phục hồi như cũ.”

“Tự sát rồi tái sinh cũng sẽ không lành?”

Phạm Thống không nhịn được tò mò hỏi một câu.

“Trong lúc vũ khí phệ hồn sát thương thể xác, đồng thời cũng sẽ tổn hại linh hồn. Lực lượng của Trầm Nguyệt không thể phục hồi linh hồn, tự sát rồi tái sinh, cũng chỉ là lành thể xác mà thôi, cho nên các cậu nhìn thấy vũ khí phệ hồn, nhất định phải tránh ra.”

Cũng có nghĩa là nhìn thấy thiên địch nhất định phải tránh. Nhưng còn có vấn đề khác nữa.

“Linh hồn bị thương sẽ vĩnh viễn không thể phục hồi như cũ sao? Còn nữa, làm thế nào phân biệt vũ khí phệ hồn?”

Nguyền rủa vậy mà không có gây phiền phức cho hắn trong hai câu liên tiếp, thật khó tin quá đi, người ta nói vật cực tất phản, chẳng lẽ hắn lát nữa sẽ gặp xui xẻo sao?

Không, kỳ thực hắn đã xui xẻo rồi. Phạm Thống nhìn cây lau treo ở bên hông, trong lòng cảm thấy rất ấm ức.

“… Phạm Thống, cậu đột nhiên nói chuyện bình thường như vậy, cảm giác rất không quen, hay kỳ thực cậu nói sai chỉ là ta phiên dịch không ra?”

Lạc Thị dùng thần tình phức tạp nhìn hắn. Nói đúng cậu còn chê! Có cần bắt bẻ như thế không!

“Cái gì sai với phiên dịch?”

Nguyệt Thoái không hiểu Lạc Thị đang nói cái gì, bởi vì cậu đến bây giờ vẫn chưa rõ chướng ngại ngôn ngữ của Phạm Thống chính xác là bệnh gì.

“Không có gì.”

Người ta đã hỏi rồi cậu vẫn không chịu giải thích với cậu ấy giùm tôi…

“Linh hồn sau khi bị thương thì không thể phục hồi như cũ nữa. Ít nhất cho đến nay chưa từng thấy trường hợp nào tự phục hồi như cũ. Người có linh hồn bị thương sẽ trở nên rất kỳ lạ, sản sinh ra những khuyết điểm khác nhau, tùy theo từng người… Phạm Thống cậu chắc không phải là linh hồn từng bị thương chứ?”

Lạc Thị đang nói, đột nhiên dùng ánh mắt hồ nghi nhìn tới.

“Phải! Tôi sớm đã giải thích không rõ với cậu rồi mà!”

Tôi là nói “Không phải, tôi sớm đã giải thích rõ với cậu rồi”…

Nói như thế, Âm Thị đại nhân nói chuyện kỳ quái như vậy thực ra là do linh hồn từng bị tổn hại đúng không? Đúng không đúng không?

“Phạm Thống, cậu là bởi vì linh hồn bị thương mới nói chuyện kỳ quái như vậy à? Ai đả thương cậu?”

Nguyệt Thoái dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, kiểu này hiểu lầm hình như ngày càng lớn rồi.

“Không có, cậu ta mới đến đây không bao lâu, làm gì có cơ hội bị vũ khí phệ hồn chém? Nếu cậu ta đã đến 5 năm trở lên, biết đâu còn có dịp bị thiếu đế Lạc Nguyệt chém…”

Mặc dù tôi từng nghĩ muốn chết cũng phải chết một cách oanh liệt một chút, tốt nhất là bị một nhân vật vĩ đại chém, và chết ở dưới tuyệt chiêu vô cùng hoành tráng, nhưng nếu như có thể tôi vẫn là không muốn chết được không? Tôi không muốn có cơ hội đó chút nào.

“Ơ? Hả?”

Nguyệt Thoái chưa kịp phản ứng, Lạc Thị đã bổ sung thêm một câu.

“Có điều, nếu thật sự bị thiếu đế Lạc Nguyệt chém, vậy không chỉ linh hồn bị tổn thương thôi đâu, căn bản là hết đường sống rồi.”

Ồ… Chiến tranh 5 năm trước, từng nghe Mễ Trọng nói rồi, ba mươi vạn người bị đồ sát mà, thấy giọng điệu của Lạc Thị không vui, chắc là rất ghét cái người đó đi? Đây có lẽ là thù hận đẳng cấp quốc gia?

“Nguyệt Thoái cậu chưa từng nghe qua chuyện của thiếu đế Lạc Nguyệt sao?”

Nhìn sắc mặt của Nguyệt Thoái vẫn còn ngẩn ngơ, Lạc Thị đoán như vậy.

“Không, tôi biết… ừ, chắc là biết.”

Lúc Nguyệt Thoái trả lời vẫn có chút do dự, điều này Phạm Thống cũng có thể lý giải. Nghe xong có khi đã quên rồi, hơn nữa cái lần hắn về túc xá nhắc đến, một hồi nói ba trăm vạn một hồi nói ba vạn, muốn người ta không lẫn lộn cũng khó, Chu Sa thậm chí còn hỏi hắn hai trăm chín mươi bảy vạn người kia đã đi đâu nữa…

“Ta cảm thấy trường học phải nên mở thêm một khóa! Chuyện của bên Lạc Nguyệt nên để cho mọi người hiểu rõ thêm mới đúng, cho dù là cư dân tân sinh cũng nên nhận thức kẻ địch của chúng ta, nhất là tên đại bại hoại Englar thống trị đám người xấu kia mới phải! Đừng có mà nhìn thấy cư dân Lạc Nguyệt còn thăm hỏi thân thiện với bọn chúng đấy!”

Lúc Lạc Thị nói ra những lời này đã để lộ mấy phần kích động, trong ánh mắt cũng mang vẻ chán ghét.

Ừ, được, tôi biết, lần đầu tiên gặp mặt, cậu cũng là không chút lưu tình nổ banh người của bên Lạc Nguyệt mà, tôi có thấy hết. Thì ra cậu là người có ác cảm rất nghiêm trọng với Tây Phương Thành, nhưng cậu lại không bài xích cư dân Đông Phương Thành có gương mặt phương Tây, kiểu như vào Đông Phương thành chính là người của Đông Phương thành, chết cũng là quỷ của Đông Phương thành ấy à?

“Ơ…”

Nguyệt Thoái bỗng chốc giống như không biết nên nói cái gì, có lẽ nghĩ đến bản thân cậu cũng nên bị phân đến Tây Phương thành, cho nên lập trường có chút khó xử đi?

“… Vẻ mặt của ta rất kinh khủng sao? Ta chỉ là nghĩ đến những tên đáng ghét kia liền sẽ biến thành thế này, làm các cậu giật mình rồi à?”

Lạc Thị ý thức được mình hình như đã biểu lộ mặt khá cực đoan, vội vàng điều chỉnh lại.

Không đâu, mỹ thiếu niên mà, dáng vẻ tức giận cũng đẹp lắm, hơn nữa cậu vẫn chưa đến mức mặt mày dữ tợn, so với đó tôi cảm thấy bầu khí Nguyệt Thoái phát tán ra lúc an tĩnh đáng sợ hơn…

“Không, không đâu, Phạm Thống chẳng phải còn đang hỏi biện pháp phân biệt vũ khí phệ hồn sao? Tiếp tục nói đi.”

Nguyệt Thoái, cậu rõ ràng đáng sợ hơn, vì sao còn mang bộ dạng bị hù dọa vậy chứ?

◊◊◊◊

“Phương pháp phân biệt vũ khí phệ hồn có một cách rất đơn giản, chính là nhìn phía trên vũ khí có ánh sáng hay không?”

Ồ… ánh sáng?

“Muốn để cho vũ khí bình thường trở thành vũ khí phệ hồn, điều quan trọng là phải làm cho lực phệ hồn bám lên vũ khí, trên lý luận chỉ cần có thể chạm vào linh hồn, không cần vũ khí cũng có thể phá hủy linh hồn, nhưng không có ai làm được điều này. Nguyên lý chế tác của vũ khí phệ hồn chính là để cho người bình thường cũng có thể dựa vào hiệu quả bám trên thanh vũ khí này trực tiếp chạm vào linh hồn của người, đồng thời cũng có thể dựa vào lực phá hoại của vũ khí để tăng thêm phá hoại, mà bản thân lực phệ hồn vốn sẽ phát ra ánh sáng, bởi vì bám trên vũ khí cũng bảo trì trạng trái khởi động, cho nên thanh vũ khí đó nhất định sẽ phát sáng, đây là cách phân biệt cơ bản.”

Vẫn không tệ, Lạc Thị cậu có thể thay thế công năng của Mễ Trọng rồi.

Có điều cách nói này…. Vậy chém vào cư dân nguyên sinh, chẳng phải cũng có chuyện rồi? Chỉ là cư dân tân sinh có thể tái sinh, sau khi bị chém không có nổi lên Ao Nước, hiệu quả minh hiển hơn, trên sự thực cư dân nguyên sinh chẳng phải cũng hồn phi phách tán như vậy sao?

“Lúc thợ rèn chế tác vũ khí, thì phải lựa chọn muốn chế tác vũ khí thành vũ khí linh năng hay là vũ khí phệ hồn. Bởi vì kim loại bình thường không thể chứa hai loại thuộc tính, cho dù có thể, thợ rèn bình thường cũng không làm được, bởi thế, vũ khí phệ hồn phần lớn là không có ý thức, không biết nói chuyện, chỉ vũ khí linh năng mới được ban cho sinh mệnh, chẳng qua vì sự cường hãn của lực phệ hồn, độ sắc bén và lực sát thương của vũ khí phệ hồn tuyệt đối sẽ không thấp hơn vũ khí linh năng.”

Nếu đã như thế, vậy làm vũ khí phệ hồn hết luôn cho rồi chẳng phải rất tốt sao? A, vũ khí cường lực nên được kiểm soát đi?

“Lợi ích của vũ khí linh năng là không có giới hạn thời gian sử dụng, lực phệ hồn trên vũ khí phệ hồn qua một thời gian sẽ giảm yếu và biến mất, sau đó biến thành vũ khí hỏng, giống như mấy cái trưng trong tiệm vũ khí, qua một thời gian sẽ phải thay một thanh, giá cả vừa lại đắt… cư dân nguyên sinh là nhờ pháp lệnh, mỗi người có thể sở hữu một thanh, hỏng rồi thì thay cái mới, nếu không thì phần lớn cũng không thể gánh nổi cái giá đó.”

Đắt bao nhiêu? Rốt cuộc đắt bao nhiêu? Có tới hai trăm xâu tiền không?

“Đông Phương Thành đối với cư dân nguyên sinh thật là tốt.”

Nguyệt Thoái phát biểu một câu cảm tưởng, Lạc Thị hơi nhíu mày.

“Còn không phải sao? Đều là kiến nghị của gã Vi Thị kia, như là lương công tác của cư dân tân sinh chỉ có thể lãnh bằng một nửa của cư dân nguyên sinh, cũng là do hắn đề xuất.”

Cái… cái gì —-!

Cư dân tân sinh căn bản đã bị coi thành công dân bậc hai rồi đi! Vi Thị đại nhân quả nhiên là kẻ địch của cư dân tân sinh, trắng trợn vắt ép người một nhà như thế, còn đáng ghét hơn người của bên Lạc Nguyệt nữa!

“Phạm Thống, chuyện dính dáng đến tiền cậu hình như phản ứng đặc biệt mạnh.”

Có lẽ là biểu tình của hắn quá khoa trương, muốn không chú ý cũng khó, Lạc Thị và Nguyệt Thoái đều nhìn về phía hắn.

“Các cậu cũng đâu phải không biết tôi không gánh nợ, trải qua cuộc sống nhẹ nhõm…”

Câu này khá dễ phiên dịch, Lạc Thị thầm hiểu mà gật gật đầu, Nguyệt Thoái thì nhìn hắn với ánh mắt không biết linh hồn hắn rốt cuộc có bị tổn thương hay không, có nên đồng tình với hắn không.

“Cậu tốt hơn là nỗ lực trả nợ dần đi, loại chuyện này tự mình làm mới có cảm giác thành tựu hơn, cũng có thể cảm nghiệm được đồng tiền đáng quý.”

Tôi hiện giờ đã nợ ba trăm chín mươi lăm xâu tiền rồi. Chỉ nỗ lực là hình như không đủ, tôi nghĩ, ừm, có lẽ là phải bạt mạng đi.

Đường phố vào lúc này, các gian hàng phát lương thực công cộng đều đã được thu lại, bởi vậy có thể biết bọn họ đã muộn hơn thời gian ăn tối bình thường rồi. Đông Phương Thành vào ban đêm chỉ có mấy khu đặc biệt náo nhiệt, và trở nên rõ ràng hơn khi trời tối, trong mấy khu này đương nhiên không có bao gồm Thần Vương Điện, có nghĩa là bọn họ chậm rãi di chuyển từ nơi náo nhiệt đến nơi vắng lặng, người đi trên đường giảm dần, cho đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ.

Vừa rồi lúc đi cùng Lạc Thị ở nơi đông người, bọn họ bị người trên đường ném tới ánh mắt chú ý, mặc dù hiện tại Phạm Thống đã không còn mất tự nhiên như ban đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó hiểu.

Nhìn cái gì mà nhìn? Lạc Thị không thể dẫn bộ hạ theo sao? Coi bọn tôi thành bộ hạ của cậu ấy có khó đến thế à? Thật kỳ quái.

Được thôi, thần thái khi nói chuyện với bộ dạng khi đi đường chắc là không giống lắm, nhưng… các người đừng nhìn kỹ như thế là được!

Sau khi đến gần Thần Vương Điện, thì không còn người đi đường nữa, nhưng cảm giác căng thẳng mất tự nhiên trái lại càng thêm nghiêm trọng, bởi vì vừa rồi là đối mặt với cư dân bình thường, nhưng tiếp đến là phải đối mặt với vương cung.

“Lạc Thị, vậy… thật sự không đi vào sao?”

“Cái gì không đi vào? Ô, cậu là nói phải đi vào? Đương nhiên phải vào chứ, chẳng phải đã nói đi vào dùng bữa với hỏi chuyện sao? Âm Thị nói đến chỗ hắn dùng bữa, chúng ta cứ trực tiếp đi qua là được.”

“Nhưng, đó, đó, đó… nếu như gặp phải thiếu đế thì làm sao?”

“Làm sao có thể gặp phải thiếu đế ở Thần Vương Điện được? A, cậu là nói nữ vương? Cái miệng của cậu thật sự rất tồi tệ đấy!”

Híc, cứ lo sẽ nói nữ vương thành thiếu đế, kết quả vẫn là xảy ra rồi…

“Mẫu thân ta phần lớn đều ở trong cung của người, không thường đi ra ngoài, không cần cảm thấy áp lực, nếu như gặp phải thật, hành lễ chào hỏi là được, người sẽ không để ý các cậu đâu.”

Lạc Thị nói với Phạm Thống như thế, Phạm Thống lại cảm thấy độ tin cậy không cao lắm.

Thật không… Đứa con trai duy nhất hiếm khi mang bạn bè về, hơn nữa còn là cư dân tân sinh, người làm mẹ sẽ không để ý sao… Trừ phi ngài ta căn bản không quan tâm con trai mình đi?

“Phải ra ngoài thì cảm thấy rất căng thẳng, Nguyệt Thoái cũng sẽ căng thẳng, có đúng không?”

Phạm Thống vẫn còn sợ hãi, thuận tiện kéo người khác xuống nước luôn. Về phần đi vào nói thành ra ngoài, đây đã không còn là tiêu điểm chú ý của hắn nữa.

“Có một chút…”

Nguyệt Thoái cười khổ. Hắn chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ có thật à?

“Căng thẳng mấy cái đó làm gì! Các cậu cũng đã gặp Âm Thị rồi, Thần Vương Điện chẳng qua cũng chỉ là hơi lớn một chút, có thị vệ, còn lại thì không khác mấy chỗ bình thường là bao, cứ quen là được.”

Đó là bởi vì đây là nhà cậu, cậu mới nói nhẹ nhàng như thế!

Cũng đã đến tận đây rồi còn quay đầu, thực sự cũng có chút hết nói nổi, cộng thêm đói bụng, không biết cơm ở trong vương cung như thế nào, Phạm Thống liền ôm tâm tình vừa mong chờ vừa căng thẳng tiếp tục đi theo.

Có một đoạn bậc thang phía trước Thần Vương Điện, sau khi đi lên, là có thể đối mặt với tòa kiến trúc mỹ lệ màu băng lam này ở cự ly gần. Lúc trước nhìn từ xa, chỉ cảm thấy tòa kiến trúc hết sức mộng ảo do sử dụng vật liệu xây dựng có tính phản quang, bây giờ nhìn gần, thì càng đậm thêm ấn tượng như vậy, cả Thần Vương Điện mang một bầu khí trong suốt mờ ảo, có một loại cảm giác thần bí khó nói nên lời, cũng khiến cho lòng người không khỏi dâng lên một nỗi xúc động muốn vái lạy.

“Lạc Thị đại nhân.”

Khi bọn họ đến gần cổng chính Thần Vương Điện, thủ vệ hai bên lập tức hành lễ một cách chỉnh tề, Lạc Thị sớm đã quen với cảnh tượng này, chỉ vẫy tay một cái biểu thị cậu đã nhìn thấy, rồi mang người đi thẳng vào.

Thị vệ không hổ là dân chuyên nghiệp, hoàn toàn làm lơ hai tên qua đường phía sau Lạc Thị, không thèm liếc mắt lấy một cái, đương nhiên cũng sẽ không hành lễ chào hỏi bọn họ. Phạm Thống có để ý thấy thị vệ của Thần Vương Điện đều là tua rua màu lam trở lên, hơn nữa đều là cư dân tân sinh, thật không hiểu cư dân nguyên sinh là làm những việc gì, cho dù bọn họ được lãnh tiền lương gấp đôi, nhưng không làm việc cũng không kiếm được tiền.

Mặc dù ông chủ tiệm vũ khí vừa rồi vốn là cư dân nguyên sinh, đây chứng minh cư dân nguyên sinh vẫn là có công việc, nhưng tỷ lệ Phạm Thống nhìn thấy cư dân nguyên sinh rất thấp, nói đến, thuê cư dân tân sinh chỉ cần trả một nửa tiền lương, vậy cư dân nguyên sinh muốn tìm việc thì phải chăng sẽ càng khó?

Có thể là do quá căng thẳng khi tiến vào vương cung, Phạm Thống mới vô thức suy nghĩ đến một số vấn đề dân sinh chẳng hề liên quan để né tránh hiện thực, dưới so sánh, Nguyệt Thoái thì rất nhàn nhã đánh giá khắp nơi, nhìn trái nhìn phải, thật đáng ngưỡng mộ.

Sau khi bọn họ xuyên thẳng qua đệ nhất điện của Thần Vương Điện, trước mắt là hành lang quanh co nhiều nhánh, đi bên nào sẽ thông đến đâu, đây cũng chỉ có Lạc Thị biết, dù sao cứ đi theo sau cậu là được, chắc là không cần phiền não vấn đề lạc đường.

“Chúng ta trực tiếp đến chỗ Âm Thị chứ, lần tới đến chỗ ta sau.”

Lần sau? Ơ? Cho nên cậu thật sự coi đây là mời bạn bè đến uống trà trò chuyện, và có thể đến bất cứ lúc nào cũng được?

Đối với Lạc Thị mà nói đây chỉ là “nhà mình”, cho nên cậu có lẽ cũng không thể hiểu được cảm giác gò bó cộng với vấn đề không thể thích ứng của người khác khi đến đây, Phạm Thống đã quen với thái độ có chút ngang ngạnh của cậu rồi.

Lạc Thị mang bọn họ đi đến một nhánh hành lang trong đó, dọc đường còn vòng qua các cột trụ giống khung cảnh ao nước, xem ra lát nữa muốn rời khỏi vẫn phải nhờ người dẫn đường, bản thân Phạm Thống thì chịu thua không nhớ nổi.

Sau khi vòng qua hành lang và tiến vào một nơi khá rộng rãi, Lạc Thị giải thích sơ một chút.

“Đây là đệ nhị điện, từ đây có thể đi thông đến nơi ta ở.”

Ánh sáng ở nhất điện và nhị điện đều hơi lờ mờ, có lẽ bởi vì ban ngày chủ yếu là dùng ánh sáng tự nhiên, những nơi có thể thắp sáng vào buổi tối thì không nhiều.

Mà nói đến, tổng cộng có mấy điện vậy?

Khi bọn họ đi qua một vùng thủy vực và tiến vào đệ tam điện, đúng lúc gặp phải một người, khiến cho Lạc Thị dừng chân lại, vẻ mặt cũng từ nhẹ nhõm chuyển sang bộ dạng khá nghiêm túc.

“Lạc Thị, ngươi mang cư dân tân sinh vào làm gì?”

Đối phương bắt đầu bằng giọng điệu không được thân thiện, thái độ đó ngoại trừ mang chút chất vấn, còn bao hàm sự khinh thường.

“Cư dân tân sinh không có tư cách bước vào nơi này, trừ phi có công vụ.”

Nghe thấy vậy, Phạm Thống cũng có thể đoán ra đây là ai rồi. Trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, ngoại trừ Huy Thị đã biến mất, chỉ còn lại một người chưa thấy, cũng chính là người nghe nói rất khắt khe với cư dân tân sinh, Vi Thị, so với cách hắn nói chuyện hiện giờ, hình tượng đúng là chính xác.

Bởi vì chưa từng nhìn thấy Vi Thị, Phạm Thống cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.

Mặc dù ánh đèn ở đây khá mờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra tóc của Vi Thị là màu xám, hắn có vẻ thận trọng nghiêm túc, khiến cho người khác không muốn thân cận với hắn.

Trông bề ngoài Vi Thị gần ba mươi tuổi, tướng mạo cũng không tệ, chỉ là không thể nào sánh bằng Âm Thị, nụ cười của Âm Thị có thể khiến quần chúng phát cuồng, nhưng nếu Vi Thị cười… Phạm Thống chỉ tưởng tượng ra được nụ cười gian.

“Bọn họ là bạn của ta.”

Lạc Thị trầm mặt, hiển nhiên cảm thấy không vui đối với phát ngôn của Vi Thị, nhưng Vi Thị cũng không bởi vì cậu không vui mà ngậm miệng của mình.

“Làm bạn với cư dân tân sinh? Lạc Thị, hãy nhớ thân phận của ngươi, cử chỉ của ngươi phải phù hợp với thân phận địa vị của mình, đừng để cho Tịch Anh bệ hạ xấu hổ, ta cho rằng ngươi nhận thức được điều này.”

Ngoại trừ cái liếc mắt lúc vừa mới tới, Vi Thị hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, giống như nhìn cư dân tân sinh thêm mấy giây cũng sợ nhiều, hắn hoàn toàn không có ý định che giấu sự kỳ thị cao độ này, nếu như hắn luôn biểu hiện trắng trợn sự bài xích của hắn đối với cư dân tân sinh như thế, vậy bị ghét cũng là chuyện rất bình thường.

Phạm Thống cũng thuận tiện nhìn tua rua của Vi Thị. Là màu tím đậm, kỳ thực cũng là cao thủ hiếm thấy rồi… tóm lại, hắn đến bây giờ vẫn không tài nào hiểu được tua rua của Âm Thị vì sao lại là màu đen thuần.

“Ta không cần ngươi dạy ta lựa chọn bạn bè làm sao, ngươi cũng đâu phải phụ thân của ta! Đừng nói cho ta phải làm thế nào, ngươi bằng vào cái gì can thiệp chuyện riêng của ta?”

Lạc Thị khá phản cảm với cái kiểu tự cho mình có thể lên lớp người khác của Vi Thị, cho nên cũng phản pháo kịch liệt.

“Đây chỉ là nhắc nhở thiện ý, ngươi còn nhỏ, năng lực cũng không đủ, muốn chu toàn chức trách của “Thị” có thể vẫn chưa làm được, khi ta thấy lực phán đoán của ngươi hình như có vấn đề, để ngươi biết sai lầm của mình là chuyện đương nhiên, hay là ngươi kiêu căng vô lễ đến mức không chịu tiếp nhận chỉ giáo của trưởng bối?”

“Ngươi…!”

Bị hắn dùng lời lẽ này hạ thấp, Lạc Thị tức đến gần như nói không ra lời, nếu như lúc này mà chửi ầm lên thì giống như ấn chứng lời hắn nói là kiêu căng vô lễ, vậy hắn càng có lý do nói cậu không có giáo dục, nhưng để mặc hắn nói như thế, thực sự rất không cam tâm, nhưng cậu lại nghĩ không ra lời gì đáp trả, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Lạc Thị, cậu khách khí với hắn làm gì? Lúc này trực tiếp tát cho hắn hai cái rồi đạp hắn thêm một phát… khụ, tóm lại cứ dùng bạo lực bịt miệng của hắn là xong! Có điều cậu hình như đánh không lại hắn… Vậy, đi khóc lóc với mẹ cũng được! Hắn cũng phải nể nữ vương ba phần chứ?

Nhưng nghe nói nữ vương rất nghe lời hắn… Thật nhức đầu, rốt cuộc nên làm sao đây?

Hai Thị đang nói chuyện, loại bình dân như Phạm Thống với Nguyệt Thoái đương nhiên không có tư cách xen miệng, tùy tiện xen vào nói không chừng sẽ khiến lập trường của Lạc Thị càng khó xử, cho nên bọn họ đành lựa chọn im lặng.

“Hử? Hình như có hơi nhiều người… A, Vi Thị chết tiệt, ngươi lại bắt nạt tiểu Lạc Thị!”

Một giọng nói quen thuộc một cách kỳ lạ vang lên từ một hướng khác, hay nên nói, cực kỳ dễ phân biệt.

Sau khi nghe thấy âm thanh này, khuôn mặt của Vi Thị nhăn nhó rõ rệt, để lộ sự căm ghét còn nghiêm trọng hơn so với lúc nhìn cư dân tân sinh, đây nhất định là quá khứ có quá nhiều ân oán đã tích lũy sâu đậm, mới khiến cho hắn chỉ nghe thấy tiếng thôi mặt đã thay đổi.

“Âm Thị, lại là ngươi!”

“A, cướp lời thoại của ta. Vì sao ta chỉ là ra ngoài tìm người một chút cũng gặp phải ngươi, ngươi không thể đừng đi đến đệ tam điện sao?”

Âm Thị vừa đi tới vừa nói, trông có vẻ rất khó chịu với Vi Thị. Hắn cứ luôn xuất hiện rất đúng lúc, đây không biết có tính là một loại thiên phú hay không?

◊◊◊◊

Âm Thị từ đầu bên kia của đệ tam điện bước nhanh tới, vừa đến là chặn ở giữa Vi Thị và Lạc Thị, tỏ vẻ muốn bảo vệ Lạc Thị.

“Vi Thị chết tiệt, ngươi làm sao lại thấp hèn như thế hả? Chỉ biết bắt nạt tiểu Lạc Thị, thật đáng xấu hổ!”

Giọng điệu toàn là chỉ trích la mắng này đã đạt được hiệu quả chọc giận Vi Thị, nhưng hắn vẫn muốn duy trì lý trí, nỗ lực dùng giọng bình tĩnh nói chuyện.

“Ngươi đã nhìn thấy cái gì? Chỉ thế này đã kết luận ta bắt nạt nó? Ta chỉ là đang làm chuyện dạy dỗ cần thiết!”

Có lẽ hắn đã quên, muốn nói chuyện đàng hoàng với Âm Thị là bất khả thi.

“Nhìn vẻ mặt đã biết rồi, tiểu Lạc Thị nhất định là bị ngươi chọc tức, ngươi chỉ biết nói lời khó nghe, cuộc sống nhàm chán, tích cách lệch lạc, bắt nạt trẻ con!”

Cái này thì, tôi cảm thấy miệng của Âm Thị đại nhân ngài cũng không có tốt hơn bao nhiêu. Còn có, nếu như nhìn vẻ mặt đã biết, vậy bây giờ có phải là ngài đang bắt nạt Vi Thị đại nhân không, nhìn hắn tức chưa kìa…

“Ta nói cho ngươi, đừng tùy tiện dùng mấy lời lẽ vô tổ chức sỉ nhục ta!”

Vi Thị cũng nổi nóng, trừng vào Âm Thị, dường như rất có khả năng động thủ mà không cần nói lời nào.

“Cái gì mà nấu nướng với không nấu nướng, ta cũng đâu biết làm đồ ăn, đừng đánh lạc đề.” (vô “tổ chức” [條理] đồng âm với nấu nướng [調理])

Rốt cuộc là ai đang đánh lạc đề…?

“Ta không đấu võ mồm với cái thứ không hiểu tiếng người như ngươi!”

Vi Thị phất tay, rồi xoay người tức tối rời khỏi, Âm Thị thì nhìn bóng lưng của hắn lầm bầm một câu.

“Nói không lại liền chạy, tiểu nhân.”

Tôi cảm thấy hắn chỉ là phát hiện sự thật rằng không thể giao tiếp thôi.

“Tiểu Lạc Thị, hắn có làm gì ngươi không?”

Vi Thị đi rồi, Âm Thị liền chuyển sang Lạc Thị, cấp thiết hỏi thăm.

“Hắn chỉ là nói một số lời không dễ nghe.”

Tâm tình Lạc Thị vẫn không tốt lắm, trả lời với sắc mặt khó coi.

Trên thực tế hắn cũng không thể làm gì đi, chẳng lẽ thật sự có thể động thủ với con trai của nữ vương hay sao?

“A, thật là đáng ghét, muốn cho nổ sập hành lang nối đệ tứ điện với đệ tam điện quá đi, chặn cho hắn khỏi tới nữa.”

Âm Thị phát biểu một câu hết sức có vấn đề. Trên cơ bản, nếu như thật sự làm như thế, vậy những người ở phía sau đệ tứ điện cũng khỏi tới được à?

“Lăng Thị ở đệ ngũ điện, mẫu thân đại nhân ở đệ lục điện, ngươi quên rồi?”

Lạc Thị đen mặt hỏi. Cũng chính là nói, nếu như Âm Thị làm như vậy, sẽ bị hai người này liên thủ dạy dỗ hắn một trận.

“Hử? Vậy dọn đến phía trước là được, kêu Vi Thị đi ở phía sau.”

“…”

Ngươi nói có tính không?

“Âm Thị, đầu tiên đến chỗ ngươi đi, đứng nói chuyện ở đây cũng không tiện.”

“Được. Đi thôi.”

“… Ngươi đi sai hướng rồi.”

Lạc Thị lạnh lùng nói. Đây hình như có chút vấn đề, chỗ này không phải là nơi hắn ở sao? Đã ở lâu như thế còn không rõ phương hướng, vậy đúng là hơi quá tệ rồi, bình thường biết đâu còn xảy ra chuyện không về được nhà.

“Hử? A, ta không quen dùng đi bộ.”

Âm Thị không có nhận thức gì đối với sai lầm của mình, có thể đi ra lại không đi về được, trí nhớ có vẻ không đáng tin cậy lắm.

Vậy ngài bình thường làm thế nào về được? Toàn dùng thuật pháp di chuyển sao?

Đi thuận theo con đường màu vàng của đệ tam điện, là có thể đến được Âm Thị Các. Hiện giờ là buổi tối, không nhìn rõ bên ngoài lắm, nhưng trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bố trí rất đơn giản trang nhã, tông màu sắc ấm áp nhu hòa trông lên rất thoải mái, khiến người bất giác có loại cảm giác thả lỏng.

Bởi vì Âm Thị nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn cơm trước để tránh cho bị nguội, bọn họ liền trực tiếp đi qua phòng khách đến chỗ dùng bữa, dù sao mọi người cũng đã đói rồi.

Khi tiến vào nhà ăn nhìn thấy trên cái bàn ba tầng chứa đầy đồ ăn, Lạc Thị lần nữa cảm thấy đau đầu.

“Ngươi… làm nhiều đồ ăn như thế để làm gì?”

“Hử? Ta nghĩ, có tới mấy người ăn, nên càng nhiều càng tốt, quá nhiều rồi sao?”

“Quá nhiều rồi! Ngươi cho rằng có mấy người hả! Ngươi là làm thế nào chuẩn bị xong nhiều đồ ăn như thế trong thời gian ngắn ngủi như vậy!”

“A, ta nói với bọn họ, trong vòng một chén trà phải bày xong cho ta, bọn họ làm thế nào ta cũng không biết, ta sợ các ngươi sẽ tới rất nhanh mà.”

“…”

Nói chuyện với cái người này luôn cảm thấy rất bất lực. Không cần ở chung quá lâu, cũng có thể biết được điều này.

“Thật sự quá nhiều rồi sao?”

Âm Thị nhìn thức ăn ngập mắt trên bàn, nghi hoặc hỏi thêm lần nữa. Phạm Thống cảm thấy, hắn có khả năng thiếu hụt một số khái niệm cơ bản, chẳng lẽ hắn không biết lấy lượng cơm của mình để tính toán sao?

Không, có khả năng số học cũng không tốt lắm. Hoặc căn bản có thể nói là tệ. Lần trước đã khiến người ta mang dư máy thông tin phù chú…

“Đương nhiên là quá nhiều! Ăn không hết!”

“Vậy, ta rủ tiểu Nhu cùng ăn?”

Ngài liệu có hơi quá tùy tiện rồi không?

“Bọn ta vẫn còn có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi tìm Lăng Thị qua ăn còn có lý hơn.”

Muộn thế này rồi còn tìm con gái tới phòng của hắn ăn cơm, nghĩ thế nào cũng không ổn lắm, thật là không có chút tự ý thức nào.

“Lăng Thị? Nhưng mà… quên đi quên đi, rủ hắn tới cũng náo nhiệt hơn.”

Trong lúc nói, Âm Thị lấy ra máy thông tin phù chú và bắt đầu tiến hành cuộc gọi.

“Lăng Thị, là ta, qua ăn cơm… Ngươi làm sao có thể chửi ta thần kinh, là tiểu Lạc Thị đề nghị, cái đồ lão già tự kỷ nhà ngươi, ta tốt bụng rủ ngươi qua góp vui, ngươi làm sao lạnh nhạt thế hả? A, có tiểu Lạc Thị là ngươi chịu tới? Ngươi thật quá đáng, hãy nhớ đấy.”

Nghe có vẻ Lăng Thị sẽ tới. Từ đệ ngũ điện đi tới không biết cần bao lâu, chẳng qua cảm giác Lăng Thị tương đối đáng tin cậy hơn, chắc là sẽ không có vấn đề lạc đường.

“A, các ngươi cứ ăn trước đi, không cần chờ hắn đâu… Chúng ta có phải là đã gặp vào buổi sáng không?”

Âm Thị vừa chào hỏi bọn họ, vừa nhìn chằm chằm vào Phạm Thống và Nguyệt Thoái, nghiêng đầu hỏi một câu.

Vô cùng chính xác, chúng ta mới gặp vào buổi sáng, thế ngài vẫn không nhớ mặt của chúng tôi sao?

“A! Ta nhìn kỹ mới phát hiện ngươi trông có hơi giống Huy Thị!”

Ngài thật sự là biết sau thấy muộn đến cực điểm rồi, Âm Thị đại nhân.

“Ngươi đến giờ mới phát hiện…”

Lạc Thị lại không biết nên nói với hắn cái gì, nếu như đến bây giờ mới phát hiện Nguyệt Thoái có chút giống Huy Thị, đại biểu hắn trước đó căn bản chưa từng nhìn thẳng vào người ta đi?

“Trước kia Huy Thị cũng ở đệ ngũ điện, Vi Thị ghen tị với hắn muốn chết… Không nói nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, ăn thôi ăn thôi.”

Ồ? Đệ ngũ điện? Chỗ gần nữ vương nhất? Đối xử không tệ chút nào, có vẻ nữ vương rất thích hắn nhỉ?

Âm Thị đại nhân bị “đày” đến đệ tam điện, còn rất dễ tưởng tượng, như là bởi vì quá ồn ào quá ngốc nghếch gì đó đều rất có khả năng, nhưng… Lạc Thị ở đệ nhị điện, thì lại là nguyên nhân gì đây?

Phạm Thống vừa nghĩ, cũng vừa cầm lấy dụng cụ dùng bữa và bắt đầu ăn với Nguyệt Thoái, sau khi ăn một miếng, mắt hắn tức thì sáng lên.

Ô ô ô ô!

Không hổ là đồ ăn của vương cung làm ra! Nếu làm quá nhiều ăn không hết, Âm Thị đại nhân, tôi có thể gói lại mang về không?

Con người cho dù có đói khát thế nào, muốn tống hết cả bàn tiệc ba tầng của Âm Thị vào trong dạ dày, đây vẫn là chuyện bất khả thi, ở lúc Phạm Thống, Nguyệt Thoái với Lạc Thị đều đã ăn gần no, Lăng Thị cũng đã đến, vào buổi tối hắn mặc bào tử tương đối giản dị hơn, chắc là dùng để hoạt động trong phòng đi.

Lần này liệu có thể đi khoe với Mễ Trọng tôi đã thấy Lăng Thị đại nhân mặc quần áo ở nhà không? Mặc dù như vậy hình như rất ấu trĩ…

“Lăng Thị, ngươi làm sao đến muộn vậy?”

Âm Thị nhìn thấy Lăng Thị xuất hiện, câu đầu tiên chính là cái này. Mà từ nãy đến giờ, Âm Thị đều ở bên cạnh nhìn bọn họ ăn, hoặc tự tìm thứ gì đó để chơi, cho dù hắn đã ăn tối rồi cũng không nên như vậy đi, rõ ràng tại mình không có khái niệm làm ra một đống đồ ăn, cũng không chịu trách nhiệm ăn phụ một chút…

Trái lại là Nguyệt Thoái sau khi nếm không ít đồ ăn đều giống như cảm thấy rất mới mẻ, chỉ vào không ít món mà cậu cảm thấy ngon và liên tiếp hỏi đây là cái gì, Phạm Thống thỉnh thoảng sẽ trả lời, chủ yếu là Lạc Thị trả lời, dù sao đồ ăn ở đây cậu cũng quen thuộc hơn.

Về phần Âm Thị, hắn có thể hiểu rõ mình rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu đồ ăn đã là không tệ rồi, căn bản không hi vọng hắn có thể trả lời vấn đề này.

Chẳng qua, khi Lạc Thị chỉ ra món nào đó là thịt rắn, món nào đó là thứ gì kỳ quái, hai người bọn họ đều không khỏi cứng đờ, về sau Nguyệt Thoái cũng không hỏi nữa, đôi khi quá tò mò cũng không phải chuyện tốt.

“Trên đường gặp phải Vi Thị, cãi nhau một trận.”

Thần sắc Lăng Thị không vui mà hất tóc trên vai, có thể thấy hắn đã bị Vi Thị làm cho mù mịt chướng khí.

Ồ… Vi Thị đại nhân trở về đệ tứ điện, Lăng Thị đại nhân từ đệ ngũ điện tới, đúng lúc đụng phải nhau à? Rốt cuộc nên nói là ai xui xẻo đây…

“A, ngươi cũng gặp phải Vi Thị? Có đánh hắn không?”

Tiêu điểm mà Âm Thị quan tâm hình như có chút vấn đề.

“Ta là người rất văn minh, chỉ có ở lúc đối phó kẻ địch mới ra tay không chút lưu tình, dù sao kẻ địch chỉ có giá trị diệt trừ, kẻ địch càng ít đối với ta mà nói thì càng tốt.”

Lăng Thị hình như cũng là phái cực đoan giống như Lạc Thị, mà Âm Thị thì tương đối hòa bình, không thể tán đồng đối với cách nghĩ của hắn.

“A, những cư dân Tây Phương Thành không có chọc đến ngươi thì vô tội đi, ngươi làm gì cứ luôn thù địch người ta như thế, ngươi không cảm thấy Vi Thị có lý do bị ghét hơn bọn họ à?”

Tôi hiếm khi cảm thấy lời của Âm Thị đại nhân rất có lý, so với cư dân Lạc Nguyệt chưa từng gặp mặt, thì Vi Thị đại nhân vẫn đáng ghét hơn chút.

Hơn nữa, Lăng Thị đại nhân ngài chưa nghe qua câu đồng bạn vô năng còn đáng hận hơn kẻ địch sao?

“Chỉ cần có liên quan với Tây Phương Thành đã đủ khiến ta thù địch bọn chúng rồi, không cần lý do khác.”

“A, lão già chết tiệt, vậy tiểu Nhu thì làm sao đây? Ta làm sao đây? Ngươi dứt khoát động thủ trước với ta cho rồi.”

Chờ một chút, có liên quan gì với Bích Nhu à? Người ta chỉ là cư dân tân sinh có khuôn mặt phương Tây mà?

“Lăng Thị, ngươi cũng qua ăn gì đó chứ? Nhiều quá.”

Lạc Thị nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn chẳng giảm bớt được bao nhiêu, xen vào đàm thoại của bọn họ.

Kỳ thực thêm một người ăn cũng không trợ giúp được bao nhiêu, mang ra ngoài mời vệ binh còn có tính xây dựng hơn, nhưng thế này thì tôi không thể gói lại rồi, xin để cho tôi gói lại đi.

“Không, ta không ăn, chỉ là qua xem thôi. Nguyệt Thoái và Phạm Thống cũng tới à?”

Lăng Thị nhớ được tướng mạo và tên của hai người bọn họ, thật là khác một trời một vực với Âm Thị.

“Lăng Thị đại nhân, chào ngài.”

Nguyệt Thoái lịch sự chào hỏi, sau đó Phạm Thống cũng cúi đầu, không muốn mở miệng.

“A, đúng rồi đúng rồi, Lăng Thị, cậu ta trông có chút giống Huy Thị đó!”

Âm Thị rất hưng phấn báo cáo với Lăng Thị phát hiện “mới”, đương nhiên bị Lăng Thị lườm một cái.

“Lần trước đã thấy rồi, ngươi bây giờ mới phát hiện?”

Người não tàn đi kèm với mắt tàn, cũng vẫn rất hợp lý.

“A! Ngươi lần trước đã nhìn thấy rồi! Làm sao không nói với ta!”

“Ta cảm thấy người có mắt đều sẽ tự nhìn thấy, không cần đặc biệt nói ra.”

“Cái gì mà có mắt với không mắt… A, tức chết ta rồi, ngươi lại chửi xéo ta!”

“Hiếm khi ngươi phát giác ta đang chửi ngươi…”

Ngữ khí của Lăng Thị hình như có chút cảm thán, như vậy nghe lên thật là gay go.

Nguyệt Thoái bị nghị luận một phen, bởi vì đột nhiên trở thành đề tài của bọn họ mà có chút ăn mất ngon, dứt khoát bỏ dụng cụ ăn xuống và nói no rồi, Lạc Thị cũng làm theo, Phạm Thống đành cấp tốc nhét đồ ăn trên tay vào trong miệng, sau đó kết thúc bữa ăn, tránh cho mình trông lên rất tham ăn.

“Đều ăn no rồi? Còn lại thì làm sao đây?”

Âm Thị ngơ ngác hỏi, Lăng Thị như chuyện đương nhiên trả lời.

“Đem dẹp hết đi, làm nhiều như thế làm chi? Nếu như ngươi tìm ta làm, ít nhất ta còn biết khống chế số lượng.”

Oa! Lăng Thị đại nhân ngài biết làm đồ ăn!

Không, không đúng, chậm đã, đừng dẹp đi mà, đồ mấy người giàu có chà đạp lương thực!

“Không, không thể gói lại sao?”

Phạm Thống đánh bạo hô lên, sau đó mọi người đều nhìn hắn.

Làm sao cảm thấy mất mặt quá, đáng ghét.

“Nhưng mà, mang về sẽ nguội mất.”

Âm Thị mang vẻ mặt không tài nào hiểu được hắn vì sao muốn gói lại. Cho dù khuôn mặt đó rất đẹp trai, nhưng nghe thấy lời nói không biết đến nỗi khổ dân gian này, vẫn là khiến Phạm Thống cảm thấy rất muốn đấm cho hắn một phát.

“Túc xá chắc là không có dụng cụ để bảo tồn đi? Các ngươi hẳn cũng chưa học được thuật pháp hoặc phù chú tương quan để sử dụng.”

Vấn đề mà Lăng Thị đề xuất ít nhất còn thực tế hơn một chút, nhưng mang về ít nhất vẫn có thể để một ngày đi, nếu may mắn, nói không chừng ngày thứ hai vẫn có thể ăn mà, vất đi như thế này thực sự quá đáng tiếc, bọn họ đều không hiểu người nghèo có bao nhiêu thiếu hụt đồ ăn.

“Phạm Thống, cậu thật sự là thùng cơm sao?”

Lạc Thị nhíu mày nhìn hắn và nói một câu như thế, có chút đả kích đến hắn.

Con người vốn sắp xếp theo thứ tự ăn mặc ngủ nghỉ giải trí, ăn là xếp đầu tiên mà!

“A…”

Nguyệt Thoái nhìn vẻ mặt của Phạm Thống, sau khi suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười hàm súc.

“Tôi cũng muốn gói lại, mang về có lẽ vẫn còn cơ hội ăn, có được không?”

“Nhưng, sẽ nguội mất…”

Âm Thị vẫn còn đang lảm nhảm.

“Ta sẽ đặt cái phù bảo quản lên nó.”

Lăng Thị rất hào phóng cung cấp trợ giúp.

“… Cậu muốn đóng gói thì gói đi, tùy cậu.”

Lạc Thị nhìn sang nơi khác, không lên tiếng phản đối nữa.

Mặc dù Nguyệt Thoái là nhìn thấy khát vọng của hắn nên mới nói giúp hắn, nhưng thấy được sự phân biệt đối xử này, Phạm Thống vẫn là cảm thấy rất muốn rơi lệ.

Thiên vị… thật sự là thiên vị…

“Vậy để ta bảo người đi vào đóng gói lại, chúng ta đến phòng khác chơi đi.”

“… Bọn ta không phải đến chơi, là đến hỏi ngươi vấn đề…”

“Thời gian có hơi muộn rồi, không trở về liệu Chu Sa có lo lắng không? Kỳ thực không hỏi cũng không sao cả…”

Nguyệt Thoái xem thời gian, cảm thấy cứ tiếp tục ở lại hình như có chút không ổn, nên đề xuất kiến nghị.

“Nếu đã đến rồi đương nhiên phải hỏi chứ! Chủ yếu là vì hỏi vấn đề mới đến, không phải vì ăn cơm!”

“Ừm…”

Tóm lại, mặc dù người đương sự là Nguyệt Thoái không có hứng đối với đáp án, bọn họ vẫn đổi sang một căn phòng khác đi bàn chuyện, Lăng Thị cũng đi theo.

◊◊◊◊

“Các ngươi muốn hỏi ta vấn đề gì?”

Sau khi yên vị ở trong một căn phòng khách khác, Âm Thị vào thẳng vấn đề hỏi mục đích đến của bọn họ. Hiếm khi có người đến “xin chỉ bảo”, hắn cũng cảm thấy rất mới mẻ, thông thường mọi người luôn bảo hắn đừng lên tiếng, người muốn nghe hắn nói chuyện đã ít lại càng ít.

“Ngươi lúc trước từng đến tiệm vũ khí ở thành Nam mua một thanh đao hỏng đúng không?”

Lạc Thị hỏi như vậy xong, Lăng Thị nhíu mày, Âm Thị thì kinh ngạc.

“Tiểu Lạc Thị, ngươi làm gì nghe ngóng chuyện của ta tường tận như thế?”

“Ai thèm nghe ngóng chuyện của ngươi! Là tình cờ nghe nói!”

Lạc Thị trả lời bằng giọng điệu rất khó chịu, lúc này Lăng Thị xen vào.

“Âm, ngươi mua vũ khí làm gì?”

Lăng Thị từ ánh mắt đến lời nói, đều tiết ra một luồng khí tức khinh bỉ “Ngươi rốt cuộc rảnh đến mức nào”.

“A, bởi vì vui mà… Đúng rồi đúng rồi, nói cho ngươi, ta còn có mua hộ giáp mới đó, lần sau mặc cho ngươi xem, ta cảm thấy mặc lên trông vẫn rất được, không biết tiểu Nhu sẽ cảm thấy thế nào?”

“… Ngươi quả nhiên là thằng ngốc.”

“Hử? Vì sao?”

Còn nghiêm túc truy cứu người ta vì sao lại nói ngài là thằng ngốc… Như vậy càng giống thằng ngốc, ngài rốt cuộc có bị thần kinh không đấy? Âm Thị đại nhân?

“Bọn ta nghe ông chủ nói, vũ khí bị ngươi cầm lên đều sẽ la hét, giống như gặp nguy hiểm đến sinh mạng vậy, cho nên cuối cùng ngươi mới mua vũ khí hỏng rồi đi khỏi…”

“Tiểu Lạc Thị, ngươi cứ như đang thẩm vấn phạm nhân ấy, nói trước nhé, ta sẽ không cho ngươi thanh đao đó đâu, ngươi dù thích cũng vô dụng.”

“…”

Lúc này, Lăng Thị lại dùng ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn Âm Thị.

“Âm, ngươi không dưng đi hủy hoại những vũ khí đó làm gì?”

“A, ta cũng đâu biết sẽ như thế, ta chỉ là muốn tìm đối tượng nói chuyện thôi mà, kết quả không thể đạt được nguyện vọng này, rồi lại đột nhiên cảm thấy mang thanh vũ khí trên người cũng hay, thế là mua một thanh đao hỏng, ha ha ha.”

Người này rốt cuộc coi vũ khí là gì?

“Vậy ngươi biết vì sao ngươi cầm vũ khí linh năng lại có hiện tượng đó không?”

“A, ta nghĩ có lẽ là bởi vì ta là… Á! Đau quá! Lão già, ngươi làm gì đánh ta?”

Âm Thị xoa cái nơi vừa bị Lăng Thị ký một cái rất mạnh trên đầu, vừa kháng nghị, tỏ vẻ rất oan ức.

“Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, ngươi tốt xấu cũng phải có chút ý thức, đừng có vì đắc ý mà quên giữ chừng mực, đồ ngốc.”

Đối thoại của bọn họ khiến người cảm thấy trong đó có tồn tại bí mật gì không thể nói cho ai biết, mà Âm Thị sau khi nghe xong, “hừ” một tiếng rồi không nói chuyện nữa, hắn vốn định nói cái gì, mọi người tự nhiên cũng không thể nào biết được.

“Không thể nói sao?”

Lạc Thị có chút thất vọng. Nếu như không thể nói, cậu cũng sẽ không cố hỏi cho ra, chỉ là vẫn cảm thấy rất bức bối thôi.

Nếu nói Vi Thị là trực tiếp ở trên ngôn ngữ biểu thị rõ cậu không đủ năng lực, không thể giao trách nhiệm trọng đại cho cậu, thái độ của Âm Thị và Lăng Thị thì giống như là khéo léo mà biểu lộ rằng bọn họ kỳ thực cũng cảm thấy cậu chưa đủ trưởng thành, có một số chuyện vẫn không thể cho cậu biết được.

“Không thể nói. Tiểu Lạc Thị ngươi dù sao cũng sẽ có ngày biết được thôi.”

Âm Thị trông có vẻ rất muốn nói, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, trái lại là Lăng Thị nổi lên hoài nghi chuyện khác.

“Các ngươi làm sao lại nghe ngóng loại chuyện này? Và làm sao lại muốn truy hỏi nguyên nhân?”

“Bọn ta đi mua vũ khí…”

Lạc Thị vốn định giải thích rõ mọi chuyện đã xảy ra, nhưng sau khi chú ý thấy sắc mặt thoáng bất an của Nguyệt Thoái, cậu liền bỏ ý định đó.

“… Đúng lúc nghe ông chủ tiệm vũ khí nói đến việc này, cảm thấy rất khó tin, cho nên mới muốn đến hỏi thử xem.”

“Các ngươi đi mua vũ khí à? Tiểu Lạc Thị, ngươi muốn đổi sang tu luyện võ thuật sao? Muốn luyện võ thuật ta cũng có thể dạy ngươi đấy, ta…”

Âm Thị đang nói dở chừng, lại bị Lăng Thị tặng một quyền, cắt ngang lời nói.

“Nghĩ cũng biết không phải. Là đi giúp hai người bọn họ chọn vũ khí đúng không? Lạc Thị, ngươi thật có lòng, hiếm khi kết giao bạn bè mà.”

Bị Lăng Thị nói như thế, Lạc Thị lại trở nên lúng túng.

“Đó là, đó là bởi vì bọn họ bị bắt nạt, còn suýt nữa bị giết, ta nhìn không nổi mới…”

“Có ý tốt thì cứ trực tiếp để đối phương biết chẳng phải tốt hơn sao? Không cần che che giấu giấu không thừa nhận.”

Lăng Thị sau khi bổ sung câu này, khuôn mặt thanh tú của Lạc Thị đỏ lên. Da mặt thật là mỏng…

“Bọn họ bị bắt nạt? A! Tiểu Nhu liệu có bị bắt nạt không? Không được, ta tốt hơn là nên đi xem cô ấy…”

Âm Thị định đứng lên, lại bị Lăng Thị ấn giữ, muốn hắn đừng bộp chộp như thế.

“Đã mấy giờ rồi? Ngươi muốn làm gì? Nửa đêm đột nhập phòng của con gái? Ngươi muốn trở thành nhân vật chính trong vụ bê bối lớn nhất ngày mai sao?”

“Nhưng, nhưng mà, nếu như ta đột nhập thì không nói, lỡ gã khác đột nhập thì làm sao? A A A!”

“Chẳng có ai lại đi đột nhập đâu!”

Đúng vậy, các người muốn quan tâm cũng nên quan tâm người đã bị bắt nạt, đừng cứ luôn quan tâm người căn bản không bị gì chứ!

“Có mua được vũ khí tốt không?”

Lăng Thị thuận miệng hỏi một câu, ba người tức thì rơi vào im lặng, bầu không khí ở hiện trường cũng lạnh đi.

Một tên mua vũ khí hỏng.

Một tên mua cây lau.

Có mua được vũ khí tốt không… Có mua được vũ khí tốt không… Có mua được vũ khí tốt không…

“Vẻ mặt các ngươi làm sao phức tạp như vậy? Không được thuận lợi à?”

Đừng hỏi nữa. Còn hỏi tôi khóc cho ngài xem, thật đấy.

“A, bên hông ngươi treo cái gì vậy? Trông thú vị ghê.”

Âm Thị đột nhiên giống như đã phát hiện sự vật gì mới lạ, chỉ vào bên hông của Phạm Thống, mang vẻ rất hứng thú.

“…”

Phạm Thống trải qua một phen do dự vùng vẫy, mới khắc phục được vấn đề xấu hổ và mặt mũi, nhỏ giọng trả lời.

“Vũ khí của tôi.”

Nguyệt Thoái quay mặt đi, giống như cảm thấy vẻ mặt của hắn thảm không nỡ nhìn, Lạc Thị thì đặt tay ở trước miệng, như muốn lấp liếm nụ cười trộm.

“Chí hướng của ngươi là làm người lau dọn?”

Thật quá tàn nhẫn. Bỏ đá xuống giếng như vậy có đúng không? Lăng Thị đại nhân —-

“Lăng Thị! Cái này tuyệt quá! Ta cũng muốn một cây!”

Âm Thị hoàn toàn không thèm nhìn phản ứng của mọi người đối với cây lau này, vẫn trực tiếp biểu lộ sở thích khác người của hắn, nhìn dáng vẻ thích thú của hắn, Phạm Thống thật muốn đổi với hắn, không, bán giá gốc hai trăm xâu tiền cho hắn cũng được…

“Sao nó không nói chuyện? Để nó nói chuyện đi chứ.”

Để nó nói chuyện? Phạm Thống không thể lý giải. Trên thực tế, hắn hoàn toàn chưa quen với cây lau của hắn.

“Phạm Thống, quên nói với cậu, sau khi tỷ lệ đồng bộ với vũ khí của mình đủ cao, là có thể giao tiếp với vũ khí bằng suy nghĩ, thế này thì có thể không cần nói chuyện bằng âm thanh, có điều cậu bây giờ vẫn chưa thể làm được. Ngoài ra, sau khi nhận chủ, nếu như không có sự cho phép của chủ nhân, bình thường mà nói vũ khí không thể nói chuyện với người khác, trừ khi bọn họ tiếp xúc trực tiếp bản thể vũ khí.”

Lạc Thị bổ sung thuyết minh cho hắn.Thì ra là vậy à. Chẳng trách nhiều người mang vũ khí như thế, mà trên đường và trong lớp lại không ồn ào lắm…

“Để nó nói chuyện đi.”

Âm Thị có lẽ cũng hiểu được mình không thể chạm vào vũ khí, cho nên không có lanh chanh đặt tay lên. Bởi vì thấy hắn hình như thật sự rất muốn nghe cây lau nói chuyện, Phạm Thống mặc dù không rõ nên làm thế nào, vẫn là thử vỗ một cái vào cây lau.

“Này, Puhahaha, nói chuyện xem nào.”

“… Hử? Đừng ồn, ta muốn ngủ, oáp…”

Puhahaha chỉ quẳng cho hắn một câu, rồi liền im bặt.

Rốt cuộc ai mới là chủ nhân…

“Thật là cây lau có cá tính.”

Nó là phất trần đấy, Lăng Thị đại nhân. Mặc dù trong lòng tôi vẫn gọi nó là cây lau, nhưng nghe thấy người khác nói nó là cây lau, thân là người sở hữu nó, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái lắm…

“Puhahaha là cái gì?”

Âm thị luôn chú ý đến chỗ kỳ quái. Nhưng vấn đề này càng khiến người cảm thấy khó hé răng.

“Là tên của cây l… phất trần này.” Thấy được nỗi khó mở miệng của hắn, Nguyệt Thoái nói thay hắn, nhưng độ mất mặt cũng không có chênh lệch bao nhiêu.

“Pu, pu ha ha ha ha ha ha!”

Âm Thị nổ ra một chuỗi tiếng cười, còn ra sức vỗ vào cái đệm bên cạnh.

Âm Thị đại nhân, ngài rốt cuộc là đang gọi tên của cây lau, hay là đang cười? Còn nữa, làm phiền ngài cười có khí chất hơn được không?

“Ha…”

Ngay cả Lăng Thị cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, thật sự buồn cười đến vậy à? Hắn làm sao cười không nổi?

Phạm Thống có chút muốn ôm đầu chui vào góc tự kỷ, nhưng trên thực tế hắn đương nhiên sẽ không làm như vậy, đàn ông con trai mà làm loại động tác này, thực sự không dễ coi lắm, hơn nữa rõ ràng cũng đâu phải vấn đề ở hắn, cái tên đầu sỏ hại hắn bị cười nhạo lại đang ngủ ngon lành, thật quá bất công.

Hắn vô cùng hi vọng tiêu điểm của mọi người đừng tập trung vào cây lau nữa, ở lúc này đánh lạc chú ý là lựa chọn không tệ, cho nên hắn quyết định hỏi một cái vấn đề khác.

“Tôi không có đáp án khác muốn trả lời.”

… Mm, hắn sâu sắc cho rằng, hẳn là không ai nghe ra được điều hắn muốn hỏi là “tôi có vấn đề khác muốn hỏi”.

“Hả? Ngươi nói cái gì?”

Lực chú ý của Âm Thị đúng là đã bị dời đi, nhưng phương hướng hình như có hơi sai lầm.

“Ài, Phạm Thống, cậu thật là…”

Lạc Thị bất đắc dĩ lấy giấy bút ra đưa cho hắn, ở lúc thế này Phạm Thống cảm thấy cậu rất chu đáo.

Thế là hắn rất trôi chảy ghi lên giấy điều muốn hỏi, rồi đưa cho Âm Thị.

“Vì sao phải dùng ghi? Hử? Tưởng tượng thuần túy? Muốn ta giải thích?”

Hiếm khi có lúc trò chuyện mặt đối mặt với chưởng viện thuật pháp, vấn đề liên quan đến thuật pháp, không hỏi hắn thì hỏi ai?

“Phạm Thống cứ luôn bị lão sư nói không có tư chất cũng không có khả năng lĩnh ngộ, cho nên cậu ấy có vẻ rất để ý.”

Nguyệt Thoái thay hắn giải thích một chút, Âm Thị thì hết sức bất ngờ.

“Làm sao có thể? Tưởng tượng thuần túy đơn giản lắm mà, chẳng phải là năng lực để cho mình lý giải và đặt mình vào các loại sự vật sao?”

“Ngươi hỏi hắn vô ích thôi.”

“Đồng ý.”

Lăng Thị với Lạc Thị ở bên cạnh dội nước lạnh. Nhưng đến tận bây giờ, điều Âm Thị nói vẫn rất giống Nguyệt Thoái từng nói, biết đâu nhờ hắn giơ ví dụ một chút thì vẫn có thể hiểu được chăng?

“Âm Thị, giơ ví dụ cho hắn xem để hắn từ bỏ hi vọng đi.”

“Hử?”

“Ngươi lý giải mèo tam thể thế nào?”

Đột ngột muốn Âm Thị giải thích, đối với hắn mà nói có thể sẽ tương đối khó, trả lời vấn đề thì dễ hơn, nghe thấy câu hỏi này, hắn lập tức tươi cười mở miệng.

“Mèo tam thể chính là mèo tam thể. Ta cảm thấy nó nên gọi là mèo tam thể, cũng rất thích hợp gọi là mèo tam thể, và đó chính là mèo tam thể.”

… Vậy thì hình như đâu có khác mấy với không trả lời?

“Vậy ngươi lý giải mỹ nữ thế nào?”

“Hử? Ta cảm thấy đẹp thì là mỹ nữ?”

“Ngươi lý giải đói bụng thế nào?”

“Chắc hẳn là một chuyện rất mới mẻ rất thú vị đi!”

“Cảm giác đối với tuyết?”

“Ăn thử xem? Ừm, thời tiết nhất định rất tốt.”

Phạm Thống sau khi nghe xong chuỗi hỏi đáp này, sâu sắc cho rằng Âm Thị là người ngoài hành tinh.

Nghiêm khắc mà nói ở đây chính là thế giới khác, nhưng sự khác biệt của Âm Thị hình như cũng ngoài tầm thế giới này rồi.

Đây có liên quan với tưởng tượng thuần túy sao? Có liên quan với những từ hình dung như đồng cảm, lý giải nhận biết gì gì đó sao? Đây căn bản chính là tự coi mình là trung tâm đến cực điểm, tự tiện nhận định, cũng bất luận đúng sai, không có một chút lý tính với tinh thần khoa học gì cả!

“Thấy rồi chứ, cho nên, dù tìm hắn làm lão sư, vẫn không học tốt được thuật pháp, hắn chỉ là tự mình rất lợi hại mà không có lý do gì thôi, hoàn toàn không có tài năng dạy học.”

“A! Tiểu Lạc Thị, ngươi là đang khen ta sao?”

… Thảo nào Lạc Thị học phù chú tốt hơn. Tạm thời không nói Lăng Thị dạy học có được hay không, với phẩm chất này của Âm Thị, bất luận là ai cũng có thể dạy tốt hơn hắn đi.

“Trên cơ bản…”

Lăng Thị lại ở bên cạnh xen một câu.

“Nếu hỏi tưởng tượng thuần túy là cái gì, thì ngươi đã không có hi vọng học được thuật pháp rồi.”

Lăng Thị đại nhân ngài… thật trực tiếp.

“Hôm nay cảm ơn đã chiêu đãi, tôi nghĩ bọn tôi đến lúc nên rời khỏi rồi…”

Hiện giờ xác thực đã rất muộn, sau khi Nguyệt Thoái nói như thế, Phạm Thống cũng hồn xiêu phách lạc mà gật đầu theo, chẳng qua trước đó, hắn vẫn còn một cái yêu cầu.

“Tôi muốn mượn nhà vệ sinh.”

“Nhà vệ sinh sao? Đi ra từ cánh cửa bên trái, quẹo phải đi thẳng đến cuối là được.”

Người chỉ điểm hắn đi như thế nào là Lăng Thị, hắn hình như cũng rất quen thuộc với Âm Thị Các.

Từ cửa bên trái đi ra rồi quẹo phải đến cuối? Nhưng bên phải rõ ràng cũng có một cánh cửa, vì sao không thể đi bên phải đây? Đi bên phải không phải nhanh hơn sao?

“A! Không thể đi bên đó…”

Ở lúc Phạm Thống đang ôm quyết tâm đi đường gần mà đi vào cửa bên phải, hắn nghe thấy Âm Thị la hoảng một tiếng, sau đó chính là mấy tia sáng màu vàng rực rỡ, cắt qua thân thể của hắn.

“Phạm Thống! Chẳng phải bảo cậu đi cửa bên trái sao! Nơi của bọn ta ở vì để phòng ngừa xâm nhập, nên những lối đi chưa có giải trừ cấm lệnh đều là nằm dưới cơ chế phòng hộ!”

Tiếng của Lạc Thị nghe lên có chút hổn hển, lúc này Phạm Thống cũng phát hiện ánh sáng xuyên thấu thân thể mình vừa rồi là thật sự “xuyên” qua, bị cả mấy tia như thế cắt, đương nhiên là trong chớp mắt tạo thành vết thương trí mạng, vô phương cứu chữa.

Tôi làm sao cảm thấy, mỗi lần gặp phải Âm Thị đại nhân, thì sẽ xảy ra sự kiện đẫm máu…

“Phạm Thống…”

Kết cục của trọng thương là tử vong, cũng chính là thêm một trăm xâu tiền bay mất, hắn vẫn chưa nghe xong Nguyệt Thoái muốn nói cái gì, linh hồn đã thoát khỏi xác, đi về phía ao nước để tái sinh.

Tiếp đến, đương nhiên cũng không cần dùng nhà vệ sinh nữa, a ha ha ha…

◎ Lời bạt của Phạm Thống.

Lần đầu tiên tham quan Thần Vương Điện, và chết ngay tại đó.

190 xâu tiền vốn đang nợ, cộng thêm 205 xâu tiền thiếu Lạc Thị, rồi chết thêm lần này nữa, tổng cộng là 495 xâu tiền…

Tôi cảm thấy tương lai của mình là một màu đen tối. Mẹ ơi, sao mẹ lại sinh ra con?

Ư! Đau! Đau đau đau đau!

Tôi đang trong quá trình tái sinh, đây có lẽ là đau đớn sẽ phải chịu khi nợ 290 xâu tiền đi? Cảm giác đau khi tái sinh sẽ tỷ lệ thuận với số nợ, tôi bây giờ đã không thể tái sinh mà không đau nữa, hai lần chết đuối trước đó đã thể nghiệm độ đau đớn của một trăm xâu tiền và hai trăm xâu tiền, bây giờ trả xong mười xâu tiền đồng thời dôi ra khoản nợ mới, đúng là sẽ đau hơn, có lẽ… mức độ đau giống như bị quả bóng đập ngay mặt đi?

Lúc một trăm xâu tiền, mức độ đau có lẽ bằng với bị nhéo mặt, lúc hai trăm xâu tiền, xấp xỉ với bị ăn tát.

Đau đớn là toàn thân, không chỉ riêng phần đầu, có điều, tôi chỉ có thể lấy chuyện tôi từng trải qua để giơ ví dụ, chứ bạn muốn thế nào hả?

Nói đến, đau đớn lúc chết dữ dội hơn, nhưng chỉ đến lúc này thôi, nếu về sau nợ càng ngày càng nhiều, thì chưa chắc.

Tôi vốn còn định nói về cảm tưởng đối với Vi Thị đại nhân cộng với bữa tối thịnh soạn. Nhưng hiện tại thì chẳng còn tâm tình đó…

Đau! Á, tái sinh mau lên đi! Đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel