Chương 3 - 7: Khoảnh khắc dưới bầu trời sao
"Giây phút đẹp đẽ cho dù ngắn ngủi, tôi cũng mong cho cuộc sống của tôi có thật đầy đủ ký ức..." -- Nguyệt Thoái.
Một ngày trước năm mới, vẫn diễn ra buổi thẩm phán, kết thúc những vụ án năm trước -- công việc thường lệ này khiến người rất chán ghét, nhưng không thể không tham gia, trong năm người tham dự buổi thẩm phán hôm nay, ít nhất có hai người mang tâm tình như vậy.
Đây được coi là buổi tăng ca mà mỗi lần sang năm mới đều nhất định sẽ có, nữ vương Tịch Anh vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt như mọi khi, sắc mặt của Lạc Thị vẫn không dễ coi lắm, Lăng Thị vẫn là vẻ mặt thờ ơ giống như chuyện chẳng liên quan tới mình, Âm Thị thì mang vẻ nhàm chán đến xem Vi Thị biểu diễn như mọi lần.
Nhìn vụ án của những phạm nhân hôm nay đến chờ phán xét, kẻ phạm tội lại đều là cư dân tân sinh, vậy thì hôm nay phần lớn lại là tử hình tử hình tử hình đến cuối, hơn nữa rõ ràng đều là tử hình, Vi Thị vẫn có thể biến ra lời thoại khác nhau, giống như hắn cũng đã nghiên cứu thật kỹ mới làm ra quyết định tử hình, khiến người không biết nên nói hắn nghiêm túc làm việc hay là vạch lá tìm sâu nữa, tóm lại, đây cũng không khiến cảm tưởng của mọi người đối với hắn tốt hơn.
Chẳng qua, hôm nay trái lại xảy ra một vài tình huống đặc biệt.
Đầu tiên là, đại khái xử đến phạm nhân thứ chín, Vi Thị đang dương dương tự đắc liệt kê tội trạng chứng minh tử hình là đúng đắn.
"Ngoại trừ mấy điểm nêu trên, tâm thái của phạm nhân thoạt nhìn rõ ràng là cố ý phạm tội, không hề có ý hối hận, phạm nhân này căn bản không còn hi vọng giáo dục thành người có ích cho Đông Phương Thành, ta cho rằng nên xử vào tội tử --"
Vi Thị nói đến đây, vẫn chưa nói ra từ cuối cùng, tiếng nói đột ngột dừng lại một cách không tự nhiên.
Mọi người đều không hiểu gì cả mà nhìn hắn, muốn biết hắn đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng "meo", thì ra là một con mèo đang cọ vào chân của hắn.
Sắc mặt của Vi Thị cứng đờ, hình như đang cố gắng duy trì lãnh tĩnh, đồng thời muốn làm ra một phản ứng chính xác, lúc này Tịch Anh mở miệng.
"Làm sao lại có mèo? Ở đâu ra?"
"Không biết là làm sao chạy vào, hay là đã ở đây ngay từ đầu rồi nhỉ?"
Lạc Thị kiểm tra sơ qua kết giới, không có vấn đề gì, vậy khả năng con mèo đã ở đây ngay từ đầu là rất cao rồi.
Bởi vì giọng của Tịch Anh nữ vương nghe lên có chút bất thiện, sắc mặt của Vi Thị càng trở nên tái xanh, con mèo đó vẫn không biết bất cứ ai ở đây cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của nó, đã vậy còn thân thiết cọ cọ vào chân của Vi Thị, giống như muốn lấy lòng.
"Đừng làm ảnh hưởng buổi thẩm phán, Vi Thị, đem con mèo..."
"Bệ hạ! Hết sức xin lỗi! Thần đột nhiên có hơi đau bụng, xin cho phép thần tạm thời rời khỏi!"
Vi Thị không chờ Tịch Anh nói xong đã kịch liệt ngắt lời của nàng, đồng thời lấy tốc độ khiến người kinh thán chạy ra khỏi kết giới.
"A, mèo đâu?"
Âm Thị nghiêng đầu nhìn, mèo với Vi Thị cùng biến mất rồi.
Đồng thời, Lăng Thị xoay người đi, bụm miệng, hình như đang cực lực nhịn cười, Âm Thị và Lạc Thị vẫn không hiểu tình huống, Tịch Anh cũng không hiểu đây là chuyện làm sao.
Đương nhiên, không có chuyện bốn người bọn họ chờ một mình hắn, trong lúc hắn rời khỏi, thẩm phán vẫn tiếp tục tiến hành, bớt đi một người khởi xướng tử hình, nhờ vậy khiến cho hai tên phạm nhân thoát được một kiếp, không rơi vào kết cục tử hình như những phạm nhân khác.
Sau khi phong ba mèo con đi qua, trở về bục thẩm phán, Vi Thị đẩy đẩy cái mắt kính mang lại hình tượng khôn khéo cho hắn, khôi phục lại tư thái ban đầu, đại khái đã trấn định lại rồi, thế là hắn tiếp tục phát biểu cao kiến của hắn cho mỗi một vụ án, tiếp tục đưa hết phạm nhân này đến phạm nhân khác lên đài tử hình, không uổng cho danh tiếng ác liệt khiến cư dân tân sinh khắp nơi kêu than của hắn...
Mà ở lúc buổi thẩm phán sắp kết thúc, lại xuất hiện một tình huống khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Vụ án này vẫn là cư dân tân sinh, chẳng qua là một đứa trẻ tám tuổi, mới đến Đông Phương Thành không lâu, bị bắt quả tang trong lúc đang trộm đồ ăn, dưới kinh hoảng vì muốn thoát thân nên công kích bừa bãi, làm bị thương mấy người, bởi thế bị bắt lại.
Mặc dù tội không tính là nghiêm trọng, nhưng loại vụ án này trước đây cũng không phải không có, lúc đó Vi Thị vẫn phán tử hình như thường, nghĩ đến đứa trẻ này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Lạc Thị mím môi, xem ra muốn nói giúp nó, Âm Thị cũng có chút không đành lòng, hai người đều đang chờ Vi Thị mở miệng, để phản bác lời của hắn, không ngờ sau khi Tịch Anh dò hỏi ý kiến của mọi người, Vi Thị lại trầm mặc rất lâu, không lập tức hăng hái yêu cầu tử hình như mọi khi.
Đây đã đủ kỳ quái rồi, chuyện kỳ quái hơn nằm ở phía sau.
Sau mấy phen vùng vẫy hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra cái kết luận, lời nói ra lại là thế này.
"Phạm nhân tuổi còn nhỏ, nhu cầu no ấm thường ngày cũng không được đầy đủ lắm, nguyện xin bệ hạ niệm tình tội lỗi của nó có thể tha thứ mà phạt nhẹ, lựa chọn làm lao dịch hoặc là bỏ tù."
Vụ án của cư dân tân sinh vậy mà có thể từ trong miệng Vi Thị nghe thấy chữ "phạt nhẹ", thực sự đủ để khiến đám người Âm Thị trợn to mắt, hình phạt được đưa ra cũng thật sự rất nhẹ, gần như không tưởng.
"Vi Thị, ngươi vỡ trí khôn rồi à? Ngươi cuối cùng cũng phát hiện tử hình không phải tốt đến thế rồi sao?"
Âm Thị không hỏi một câu thì thực sự không cam tâm, bởi vì đây đúng là quá kỳ quái, căn bản không phù hợp với hành vi mọi khi của Vi Thị.
"Nói bậy! Đây chỉ là bởi vì, trẻ con rất đáng... trẻ con là tài sản của quốc gia, trụ cột tương lai của quốc gia, phải chiếu cố thật tốt! Không thể tùy tiện bóp chết!"
Vì thế sau khi trưởng thành phát hiện mọc lệch thì sẽ bóp chết đúng chứ? Thật là rất dễ lý giải?
Nhưng Vi Thị rốt cuộc có chú ý đến sự thật rằng trẻ con thuộc cư dân tân sinh căn bản sẽ không lớn lên bình thường hay không...
Tóm lại, sau khi buổi thẩm phán kết thúc, Âm Thị bước ra khỏi kết giới nhưng cả người vẫn còn ở dưới tình trạng ù ù cạc cạc.
"Lăng Thị, đó có đúng là Vi Thị không? Gạt người chứ gì? Kỳ thực là người khác đi?"
"Không phải Vi Thị thì còn có thể là ai? Huy Thị sao?"
Lăng Thị nói đùa một câu không buồn cười chút nào.
"Nhưng chẳng giống gì cả! Hắn rốt cuộc có chỗ nào giống Vi Thị?"
"Từ phần ngây thơ đến phần cố chấp đều rất giống."
Lăng Thị thong thả trả lời, hiển nhiên không cảm thấy Vi Thị hôm nay có chỗ nào không đúng.
"A, lão già, kỳ thực mắt của ngươi căn bản là mọc không giống ta đi? Lỗ tai cũng không giống? Thứ chúng ta nhìn thấy nghe thấy căn bản là khác nhau đúng không?"
"Không, là do ngươi căn bản không có mắt và lỗ tai."
"Nói bậy! Ta rõ ràng có mắt với tai! Ngươi hỏi tiểu Lạc Thị với Anh, bọn họ đều có thể chứng minh!"
"Ta khẳng định bọn họ có thể chứng minh ngươi không có. Người duy nhất có thể ủng hộ ngươi vô điều kiện chỉ có tiểu Nhu thôi."
"Làm gì có chuyện đó! Lão già này ngươi làm sao đáng ghét như vậy!"
Lăng Thị đã bị Âm Thị nói đáng ghét riết nên quen rồi, bây giờ lại nghe thấy, đương nhiên cũng sẽ không có phản ứng gì đặc biệt.
"Buổi tối sẽ tập trung rồi, đồ ăn ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"A!"
" "A"?"
Nghe lên, cảm giác như là tiếng kêu tượng trưng cho đã quên rồi.
"Xong đời rồi! Ta ngay cả dụng cụ làm bếp cũng chưa mua! Lăng Thị, kiếm có thể dùng để nấu ăn không? Có thể không?"
"Cho dù có thể ngươi cũng làm không được."
Với lại mấy thứ như dụng cụ làm bếp, trong Thần Vương Điện còn tìm không được chỗ để mượn sao?
"Ngươi rốt cuộc muốn làm món gì?"
"A, trên công thức nấu ăn kiếm được lần trước, ta cảm thấy một món tên là "hoa tiêu măng tây thịt bò tái xông khói hải sản kèm cá hồi sốt chanh" nghe có vẻ rất khí thế, ngươi cảm thấy thế nào?"
"... Đó là công thức quái dị ở đâu ra? Nếu ngươi làm ra được, từ nay trở đi lúc ta gọi ngươi phía sau sẽ thêm chữ "đại nhân"."
Nếu như muốn so độ ngây thơ, Âm Thị hẳn là không thua kém Vi Thị chút nào.
So với Thần Vương Điện có thể dễ dàng mượn được dụng cụ làm bếp, Phạm Thống với Nguyệt Thoái muốn mượn được dụng cụ làm bếp ở túc xá học sinh thì có chút khó rồi. Mặc dù túc xá học sinh vẫn có nhà bếp để cho học sinh mượn sử dụng, nhưng đó là phải xếp hàng hơn nữa có thời gian hạn chế, bọn họ vất vả xếp đến sáng, thời gian sử dụng lại chỉ có nửa tiếng, mà khi hết thời gian, thành phẩm bọn họ làm ra tất cả đều thảm không nỡ nhìn.
Như là trứng cháy khét, thịt thì ngoài cháy bên trong chưa chín, và thứ giống như mì nhưng bỏ sai gia vị.
Thành phẩm thảm không nỡ nhìn thì thôi, nhà bếp cũng bị bay hết mặt mũi, cho nên sau khi thời gian sử dụng kết thúc, bọn họ còn bị phạt ở lại thanh lý sạch sẽ nhà bếp mới được đi khỏi.
"Làm sao đây?"
"Làm sao đây..."
Hai người bọn họ có thể nói là chỉ biết đối mặt nhìn nhau, cảm giác giống như lâm vào quẫn cảnh bị bức vào đường cùng.
"Làm không ra món ăn..."
Đúng thế -- Nếu không thể mang ra đồ ăn, thì không thể cười người khác khi bọn họ lấy ra món nào đó kỳ quái rồi...
"Làm không ra món ăn, lại còn lấy không ra quà tặng, như vậy là cả hai đều để trống, rất tuyệt."
Tôi tuyệt đối không phải cố ý nói lời chua xót như vậy đâu. Tôi là nói cho dù làm không ra, chúng tôi vẫn còn thời gian buổi chiều, mau chóng chuẩn bị quà tặng, tránh cho không mang nổi mặt mũi.
"Không, phát triển thành cục diện như vậy thì quá thảm rồi, chúng ta đầu tiên đi chọn quà tặng đi, chuyện đồ ăn để tôi suy nghĩ thêm là được..."
Nguyệt Thoái lấy tiền lương của buổi công tác vừa rồi chia đều cho Phạm Thống, tiếp đến là mỗi người tự ra đường chọn quà. Dù sao thì quà tặng vẫn là nên có tính thần bí một chút, cùng nhau chọn quà tặng là biết ngay đối phương đã mua cái gì, bởi thế bọn họ chia nhau tiến hành.
Phạm Thống cảm thấy mình sau khi ra đường chỉ đi lung tung vô mục tiêu, bởi vì trong đầu hắn căn bản không nghĩ được phải mua cái gì, mấy thứ như quà cáp là bằng với việc đập tiền của mình ra để tặng người, mua đắt quá thì đau lòng, mua rẻ quá thì lại tỏ ra keo kiệt, cộng thêm trao đổi quà tặng là dùng cách rút thăm, vậy không biết ai sẽ nhận được quà, tặng quà mà không biết đối tượng được tặng lại càng khó chọn, hắn cảm thấy chuyện này rất làm khó hắn.
Vì sao phải đón năm mới như thế hả? Thật đúng là khốn khổ.
"Khách nhân, ngươi rốt cuộc có mua hay không? Không mua thì đừng đứng ở đây cản trở."
Đại khái là do bộ mặt hắn bần cùng quá, chủ tiệm cũng mất kiên nhẫn với hắn, thấy hắn ở đó nhìn trái nhìn phải giống như đang kẹt tiền, có vẻ rất do dự, liền lên tiếng đuổi người.
Buôn bán kiểu gì thế hả! Không nghe nói hòa khí sinh tài sao! Cho dù vốn định mua tôi cũng không mua đâu!
Gặp phải cửa hàng kiểu này, Phạm Thống sẽ đổi căn khác, chẳng qua nhìn tới nhìn lui vẫn là không có cái gì hài lòng, hắn cảm thấy hắn không chỉ không có thành ý làm đồ ăn, cũng không có thật lòng tặng quà người khác, thực sự đều là qua loa cho xong chuyện, nhưng vẫn phải làm.
Về sau, ý tưởng chợt lóe lên, hắn đột nhiên cảm thấy, lấy thứ sở trường của mình làm thành quà tặng, đây hình như không tệ, cái gọi là đặc sản quê hương, luôn luôn là lựa chọn tốt để làm quà, mặc dù ở đây không kiếm được những sản phẩm khoa học ở thế giới ban đầu của hắn, nhưng những thương phẩm của tiệm xem tướng, nếu chế tạo ở đây, thì độ khó không cao.
Thế là hắn mua một miếng gỗ nhỏ, mượn tại chỗ một chút mực và bút, liền làm một cái bùa bình an với những câu chúc lành. Sau khi viết xong hắn vừa ngắm nghía nét chữ bút lông đẹp đẽ của mình, vừa lên đường trở về nhà, sau đó đột nhiên lại bởi vì nghĩ đến cái gì mà đánh vào đầu mình một cái.
A --! Làm gì vậy! Mình có thể viết thư pháp làm quà mà! Còn đặc biệt đi mua tấm gỗ! Lãng phí quá --
Cảnh một chàng trai trưởng thành đột nhiên ở giữa đường ôm đầu ảo não, đủ để khiến mọi người xôn xao nghị luận không dám đến gần, Phạm Thống cũng chú ý đến hành vi dị thường của mình, lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ mà tiếp tục cúi đầu đi.
Điều duy nhất đáng mừng là mua tấm gỗ xong còn được tặng một cái hộp nhỏ, hắn đỡ phải mất công bao gói, chẳng qua ngẫm kỹ lại, vẫn là dùng sợi dây buộc lên sẽ tốt hơn, cho nên hắn liền đi sang căn tiệm bên cạnh mượn sợi dây thừng.
Chủ tiệm này trái lại không tệ, đồng ý cho hắn mượn sợi dây, trong lúc ông chủ đi lấy sợi dây, Phạm Thống thuận tiện nhìn xem căn tiệm này có những gì, mà khi hắn nhìn thấy một món hàng bày ở trên giá, đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
A, cái thứ này...
◊◊◊◊
Lúc Phạm Thống trở về túc xá, Nguyệt Thoái đã chờ ở bên trong rồi, tốc độ mua quà của cậu thật là nhanh, khiến Phạm Thống tự thấy mình không bằng.
Lúc này Chu Sa đang ngủ trưa, Nguyệt Thoái nhìn thấy hắn đi vào liền lấy âm lượng không làm ồn Chu Sa để chào hắn.
"Nguyệt Thoái, đồ ăn..."
"Ừ, tôi nhờ Bích Nhu giúp tôi mua nguyên liệu mới rồi, đã xong rồi đây, không cần lo lắng, cứ coi như là chúng ta cùng nhau làm đi."
Ớ?
Sao nhanh thế, buổi sáng chúng ta còn vì chuyện này mà phiền não và bó tay hết cách cơ mà?
"Vậy... ở đâu?"
"Để ở trong đây."
Nguyệt Thoái chỉ vào cái giỏ được che vải ở bên chân. Phạm Thống không khỏi tò mò đến gần vén vải lên xem, sau đó toàn thân cứng đờ và sởn hết da gà.
Móa! Đây là thứ gì! Không, phải nên nói, quả nhiên là thứ mà chỉ có Nguyệt Thoái mới làm ra được sao? Nói là chúng ta cùng nhau làm, nhưng ai tin được chứ! Tôi rốt cuộc đã làm phần nào hả!
Phạm Thống lặng lẽ phủ vải trở lại, kỳ thực cũng không phải không tốt, chỉ là có chút gây sốc mà thôi, nhưng hắn bây giờ cảm thấy cái gì cũng không sao cả, miễn là có thể hoàn thành thì sao cũng được.
"Phạm Thống, cậu cảm thấy mang cái này ra thì thế nào?"
Nguyệt Thoái trông có chút bất an, muốn từ trong miệng người duy nhất trước mặt nhận được một chút đánh giá.
"Rất, rất bình thường, ai cũng làm được."
Không không không! Tôi là nói rất lợi hại chỉ có cậu mới làm ra được!
Trước khi Nguyệt Thoái lộ ra vẻ mặt ủ rũ hoặc là thất vọng, Phạm Thống vội vàng nói thêm một câu đánh lạc chú ý.
"Chu Sa nhìn thấy chưa? Cậu ấy nói thế nào?"
"Rồi. Cậu ấy nói... Tự dưng đem đồ ăn làm thành thế này để làm chi..."
Nguyệt Thoái thở dài, có vẻ như đang gộp chung đánh giá của hai người với nhau, thế là ủ rũ.
Đây... thật sự rất tệ... ai mau đến an ủi cậu ấy chút đi? Kỳ thực tôi cảm thấy rất tuyệt mà, chỉ là cái miệng của tôi không được thôi --
"Nguyệt Thoái, cậu mua xong quà rồi?"
"Ừ, tôi cũng không biết tặng cái gì, chọn đại thôi. Tóm lại chúng ta chờ đến lúc đi tập hợp đi."
Nghe có vẻ mọi sự đã sẵn sàng, thật không tệ.
Vào buổi tối, Bích Nhu đến thông báo địa điểm tập hợp, thuận tiện đi qua chung với bọn họ. Bởi vì thời tiết tốt, lại nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy sao băng, cho nên bọn họ định cắm trại ở một bãi cỏ gần đó, đối với điều này Phạm Thống và Nguyệt Thoái đều không có dị nghị, cắm trại ở trên bãi cỏ, hình như vẫn tốt hơn đi Thần Vương Điện nhiều.
Thật hiếm khi, Âm Thị, Lăng Thị đều đã đến rồi, hơn nữa ở đây còn có thêm một người vốn sẽ không tới.
"Lạc Thị!"
Nguyệt Thoái kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thị đang ngồi trên bãi cỏ cùng với Âm Thị và Lăng Thị, có chút bất ngờ đối với sự xuất hiện của cậu.
"Cậu chẳng phải nói không rảnh nên không thể tới sao?"
"Tôi đột nhiên rảnh thôi!"
Da mặt của Lạc Thị vẫn rất mỏng, trả lời cũng không trả lời đàng hoàng.
"A, bởi vì ta thấy tiểu Lạc Thị có vẻ rất muốn đến, liền mang nó cùng qua đây."
Âm Thị vô tư nói, Lạc Thị thì lập tức vội vàng phản bác.
"Ta mới không có rất muốn đến! Ta chỉ là không có chuyện gì làm thôi!"
"Nhưng ngươi đã mua sẵn quà từ sớm rồi..."
"Mới không có! Ta hôm nay mới đi mua!"
Âm Thị đại nhân, ngài đừng vạch trần người ta nữa, như vậy rất thất đức, ngài thông cảm cho da mặt mỏng của người ta một tí đi.
"Cậu có thể tới thật là quá tốt rồi."
Nguyệt Thoái thoạt nhìn rất vui. Đúng vậy, bạn bè tụ tập, càng đông càng tốt mà.
Vào lúc này sắc trời cũng đã gần như tối rồi, sau khi hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của mặt trời, ánh trăng từ đường chân trời nhô lên, chiếu rọi cả bầu trời đêm.
Mọi người tùy ý ngồi ở trên cỏ, gió đêm thoải mái cùng không khí tươi mới, bầu khí cảm giác rất tốt, mà ánh trăng cũng đã xuất hiện rồi, tự nhiên cũng đến lúc dùng bữa tối, dưới chủ đạo của Bích Nhu, từng người một bắt đầu đem món ăn mình đã chuẩn bị ra để "nộp".
"Tôi đã làm sandwich nè! Đây được coi như là đồ ăn tiện lợi của Tây Phương Thành, các cậu chắc là chưa từng thấy nhỉ?"
Người đầu tiên bày đồ ăn ra cho mọi người xem là Bích Nhu, sandwich được làm một cách bình thường, thoạt nhìn chắc là đồ ăn không có nguy hiểm, lúc nhìn thấy món này, Phạm Thống cũng hối hận mình vì sao không nghĩ đến.
Sandwich! Sandwich một thứ đơn giản làm sao! Nguyên liệu cắt một cái rồi chồng lên là được, cũng không có vấn đề ngon hay không, là người thì đều biết làm, chúng tôi tội gì phải bận rộn lâu như thế và đau đầu nhiều như vậy cơ chứ!
"A, đúng là chưa từng thấy, tiểu Nhu em thật đảm đang."
Biết làm sandwich mà kêu là đảm đang? Âm Thị đại nhân tiêu chuẩn của ngài cũng không khỏi quá thấp rồi.
"Thật không? Em có thể gả cho người ta rồi sao?"
Biết làm sandwich mà đã có thể gả cho người ta rồi --? Cô cho rằng những bà nội trợ chuyên nghiệp kia là dễ làm như thế sao?
"A, đương nhiên có thể chứ! Tiểu Nhu em muốn gả sao? Em muốn gả thì ta sẽ cưới."
Lại nữa rồi, mau lôi bọn họ đi đi, tốt nhất là lôi đến chân trời góc bể vĩnh viễn không gặp lại nữa, đừng có ở đây nói đến cưới xin được không!
"Ô? Vui quá đi, nhưng, nhưng..."
Hiếm lạ chính là, Bích Nhu vậy mà không có mang bộ mặt tràn ngập hạnh phúc lập tức đồng ý, mà là sau khi trên mặt thoáng hiện vẻ mừng rỡ rồi lại chuyển sang do dự.
"Người ta không muốn gả cho ngươi kìa."
Lăng Thị ở bên cạnh vừa uống trà mà mình mang đến cho mọi người, vừa nói mát.
"A! Vì sao! Tiểu Nhu em không thích ta sao?"
Ố là la -- Sắp chia tay rồi đi -- không còn phóng điện nữa rồi --
Phạm Thống cảm thấy mình ở trong lòng trù dập người ta như vậy thì thực sự rất vô tâm, nói khó nghe một chút biết đâu có thể gọi là rất hèn, nhưng hắn cảm thấy thân là người vĩnh viễn không có cơ hội kiếm được bạn gái, nhìn thấy các cặp tình nhân liền khinh bỉ cũng là chuyện đương nhiên.
"Em thích anh mà! Nhưng, nhưng..."
Nhưng cái gì? Nhưng thật ra cô là đàn ông?
Phạm Thống tự tiện giúp cô bỏ thêm chú giải vào phía sau, sau khi nhìn thấy sự quái dị của Chu Sa, hắn cảm thấy Bích Nhu cho dù đột nhiên nói mình không phải con gái, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Bích Nhu nhưng một hồi cũng không nhưng ra một cái kết luận, Âm Thị giống như có chút không chịu nổi thương tổn, xoay người đi vẽ vòng tròn, để tránh cho làm hỏng mất bầu không khí, mọi người vội vàng tiếp tục quá trình mang thức ăn lên.
Người kế tiếp mang thức ăn ra là Lạc Thị, mặc dù theo cách nói của cậu, là hôm nay mới lâm thời quyết định sẽ tới, hơn nữa còn là Âm Thị kéo tới, chẳng qua cậu vẫn có chuẩn bị đồ ăn, hơn nữa còn là món đậu hũ mà trông có vẻ đã bỏ rất nhiều công sức ra để làm, đây cũng khiến mọi người cảm thấy độ tin cậy của việc cậu vốn không định đến càng ngày càng thấp rồi.
"Tiểu Lạc Thị thì ra cũng biết nấu ăn à? Trông có vẻ rất không tệ đấy."
Trên thực tế, những người có tiền như bọn họ, trực tiếp mua đồ có sẵn hoặc là nhờ người làm thay cũng được, dù sao thì cũng không có ai nhìn ra, chẳng qua Phạm Thống tin tưởng đây là do chính Lạc Thị làm, bởi vì Lạc Thị là một người rất nghiêm túc, chắc sẽ không chọn hành vi lười biếng đó.
"Món đậu hũ hầm này trông có vẻ phải làm rất lâu, không có hai tiếng là làm không ra."
Lăng Thị lấy ánh mắt chuyên môn của mình bình luận như vậy.
Ừm, Lạc Thị, cậu cứ nói thẳng ra là cậu đã quyết định sẽ tới từ sớm đi. Có khi thật ra đã bắt đầu làm từ hôm qua, thất bại mấy lần mới làm ra được thành phẩm hài lòng...
"Dù sao mùi vị ta cũng đã nếm thử, hẳn là tạm được, cứ ăn đỡ vậy đi."
Lạc Thị khách khí nói, lúc cậu ta nói lời này mặc dù tỏ ra không bận tâm, nhưng mặt vẫn không biết điều mà hơi đỏ lên.
Da mặt mỏng đúng là da mặt mỏng...
Người sau đó lấy đồ ăn ra là Âm Thị, khi hắn mang đồ ăn hắn làm ra, ánh mắt của mọi người gần như đều trợn lồi.
"Đây... đây là cái gì..."
Phạm Thống thực sự không nén được kinh hoảng trong nội tâm mà mở miệng hỏi.
"A, cái này? Ừm -- ta nghĩ chắc là thất bại rồi, bởi vì nguyên liệu không đủ, không có làm được thứ mà ban đầu ta muốn làm, tóm lại chính là đồ nướng thôi."
Cái gì gọi là chắc là thất bại --! Ngài có tâm làm tốt thứ này không? Nguyên liệu không đủ? Nguyên liệu không đủ cũng không phải lấy thứ này ra để bù chứ? Vì sao phía trên lại mọc ra cái đế ly thế kia? Còn có từ bề ngoài có thể nhìn ra cái kia rõ ràng là mảnh sứ vỡ! Ngài rốt cuộc muốn cho chúng tôi ăn cái gì, đây là thứ có thể ăn sao? Đồ nướng? Mảnh sứ nướng? Thủy tinh vỡ nướng?
Ngài ăn thử cho tôi xem coi --!
"Âm, ngươi thật sự biết cái gì là đồ ăn không?"
Lăng Thị mỉm cười với Âm Thị, nụ cười đó đẹp thì đẹp, nhưng có sát khí bên trong.
"Hử? Ngươi là nói ly đế cao, quả chuông, chuỗi hạt, nhẫn với mảnh sứ vỡ, còn có bột thủy tinh sao? Đó chỉ là đồ trang trí thôi. Ngươi không cảm thấy mảnh vỡ thủy tinh sáng óng ánh, rắc ở phía trên rất đẹp sao?"
... Thì ra bên trong còn mai phục nhiều thứ đáng sợ như vậy. Vừa vặn có thể mỗi người một miếng à? Thật là chu đáo.
Phạm Thống lần nữa khẳng định ấn tượng "Âm Thị đại nhân quả nhiên là một tên ngốc".
"Có thể nói cho ta, ngoại trừ những "đồ trang trí" này, ngươi còn bỏ thứ gì có thể ăn được không?"
Nụ cười của Lăng Thị đại nhân càng ngày càng nguy hiểm rồi, ngài vẫn là trả lời cái đáp án có thể khiến ngài ta hài lòng nhé?
"A, bỏ xong đồ trang trí kỳ thực đã bỏ không nổi thứ khác nữa, cho nên đem đi nướng luôn."
...
Ngài xong đời rồi, Âm Thị đại nhân.
"... Ngươi đem cái dĩa đồ này nuốt xuống cho ta."
"A! Vì sao! Có chỗ nào không tốt à? Ta cảm thấy rất tuyệt mà! Tiểu Nhu, em cảm thấy cái này có ngon không?"
Âm Thị gặp phải thất bại từ chỗ đồng bạn, nên đem hi vọng chuyển sang người yêu.
"Ơ..."
Cô quả nhiên trả lời không nổi đi, nghĩ cho kỹ nhé, cô nếu như nói có thể ăn, nói không chừng cô sẽ phải cùng ngài ta ăn bữa cơm tình nhân đặc biệt này rồi đấy? Tình yêu chân thật ở trước việc ăn mảnh vỡ thủy tinh có thể chịu được khảo nghiệm không?
"Hẳn là, hẳn là không có nghiêm trọng như thế đi..."
Oa, cô đã chuẩn bị tâm lý nhảy vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh rồi à?
"Đúng thế mà! Ta cũng cảm thấy như vậy đó!"
Âm Thị tự mình cầm lấy muỗng múc một miếng ăn, hình như hoàn toàn không cảm thấy có cái gì dị thường.
"Tiểu Nhu, em cũng ăn thử một miếng nhé?"
Để ở trước mặt Bích Nhu, dụng cụ dùng bữa và đồ ăn mà Âm Thị đưa qua, hệt như một cái trạm kiểm tra tình cảm, sắc mặt của Bích Nhu có chút tái nhợt, gắng gượng cầm lấy muỗng, múc một miếng bỏ vào trong miệng.
"Thế nào? Ngon không?"
"... Ngon."
Bích Nhu rưng rưng nước mắt trả lời. Đây tuyệt đối không phải bởi vì ngon đến nỗi phát khóc.
Lăng Thị giống như có chút nhìn không nổi nữa mà thở dài quay đầu đi.
Cô thật là dũng cảm. Tôi thay đổi cách nhìn đối với cô rồi, kệ mấy người vậy.
Có điều thủy tinh vỡ cũng dám ăn, vì sao không chịu cưới đây?
Còn nữa, Lăng Thị đại nhân ngài thật xấu, cũng không ngăn cản một chút, chẳng lẽ ngài cũng giống tôi, muốn xem cảm tình của Bích Nhu có bao nhiêu kiên định ư?
Tôi bắt đầu sâu sắc cảm thấy rằng, cái gọi là tập trung đón năm mới này căn bản là đại hội trừng phạt hoặc là trò chơi trừng phạt. Nếu như thật sự muốn chúng tôi ăn thứ đó...
Sau đó tới lượt Phạm Thống với Nguyệt Thoái mang đồ ăn lên, sau khi Nguyệt Thoái tỏ ra cho thấy đồ ăn là do hai người cùng làm, liền đem cái giỏ lên trước mặt, vén tấm vải đậy ra.
Mọi người mặc dù không trợn trừng mắt giống như Phạm Thống lúc mới nhìn thấy, nhưng vẫn hơi ngẩn ra một chút.
Đơn giản mà nói đó là mấy loại trái cây. Có điều là trái cây đã được gia công.
Có cái được cắt thành lát với độ mỏng không tưởng được lót ở phần đáy, cũng có cái được khoét rỗng bên trong để làm thành trang trí đẹp đẽ, ở giữa là một số trái cây tỉa hoa bằng đao pháp thần kỳ, tất cả được hiện ra hết sức mỹ cảm, chẳng qua -- so với nói là đồ ăn, không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật.
"Um... Nhìn xong sẽ không nỡ ăn đây."
Bích Nhu nói ra cảm tưởng của phần lớn người ở đây, phần lớn người kia không bao gồm Âm Thị. Hắn đại khái bẩm sinh đã thiếu hụt lòng cảm nhận cái đẹp, thậm chí hắn rốt cuộc có phân biệt được gái đẹp gái xấu hay không, Lăng Thị cũng rất hoài nghi.
Cho dù món ăn này thoạt nhìn rất thành ý, Lạc Thị vẫn không nhịn được nghi vấn.
"Nguyệt Thoái, cậu nói đây là làm chung với Phạm Thống... Phạm Thống đã làm cái gì?"
Hay lắm, hỏi đúng trọng điểm cốt lõi rồi.
Dù sao nhìn sơ là biết ngay của Nguyệt Thoái làm là cái chắc, người tay chân vụng về như tôi, nào có thể giúp được chứ --
Lời nói dối này vẫn là phải dựa vào Nguyệt Thoái lấp liếm, bản thân Phạm Thống thì không thể rồi, chỉ thấy Nguyệt Thoái miễn cưỡng nở nụ cười, trả lời.
"Xếp dĩa"
Ừm, xếp dĩa... Cao chiêu! Nếu nụ cười của cậu thật hơn tí nữa thì sẽ tốt hơn...
Từ vẻ mặt có thể nhìn ra đây không phải nói thật, nhưng nếu hỏi tiếp, cũng chỉ là làm khó Nguyệt Thoái mà thôi, bắt nạt một đứa trẻ ngoan để moi ra chuyện Phạm Thống vô sỉ không có chuẩn bị đồ ăn, vẫn là có chút không nỡ làm, cho nên không có ai tiếp tục đi sâu vào nữa.
Tiếp theo chỉ còn lại Lăng Thị rồi, thân là người duy nhất giỏi nấu ăn ở đây, đồ ăn hắn lấy ra đương nhiên là đầy đủ màu sắc mùi vị, cung cấp đồ ăn do mình làm, chuyện này đối với hắn mà nói thì không hề khó chút nào, hơn nữa hắn trước đó cũng nghĩ đến việc mọi người có khả năng lấy không ra đồ ăn, cho nên đặc biệt chuẩn bị nhiều một chút, lượng đồ ăn đủ để bao trọn lượng ăn của mọi người tối nay, sau khi nhìn thấy Lăng Thị lấy ra hết món này đến món khác, Phạm Thống tức thì lộ ra ánh mắt cảm kích.
Có Lăng Thị đại nhân ở đây thật là tốt quá! Ra ngoài mang một người như Lăng Thị, hết thảy đều được bảo đảm!
Đương nhiên, mọi người cùng lắm là để cho Âm Thị mang ra ngoài, dù có làm sao cũng không đến lượt hắn mang, hắn cũng biết điều này.
"Đồ ăn có đủ hết rồi, mọi người bắt đầu thôi --"
Chỉ cần bỏ qua dĩa đồ nướng quỷ dị kia của Âm Thị, những món ăn khác vẫn có thể chấp nhận được cũng đáng được hoan hô một chút, thế là, mọi người liền động đũa, bắt đầu từ những món mà họ thấy hứng thú.
Chủ yếu vẫn là ăn món của Lăng Thị cung cấp, đậu hũ của Lạc Thị với sandwich của Bích Nhu thỉnh thoảng ăn kèm một chút, về phần của Nguyệt Thoái, đó gọi là trái cây tráng miệng, tự nhiên là sau khi ăn xong món chính mới ăn.
Phạm Thống mặc dù đắm chìm trong mỹ thực, nhưng hắn vẫn có chú ý thấy, Âm Thị, Lăng Thị với Bích Nhu đều không ăn, lúc mọi người cùng nhau dùng bữa, mấy người bọn họ không đụng vào đồ ăn sẽ đặc biệt nổi bật, ngay cả Lạc Thị cũng cảm thấy kỳ quái.
"Các ngươi không ăn sao? Đồ ăn rất đầy đủ mà."
"A, có điều là không đói."
Đây là trả lời của Âm Thị.
Kỳ thực Âm Thị đại nhân ngài đã ăn ở đâu trước rồi mới qua đây phải không?
"Tôi... vừa mới ăn đồ nướng của Âm Thị rồi."
Sau khi Bích Nhu nói như vậy, mọi người giống như đều có thể thông cảm cho cô.
Mặc dù chỉ có một miếng nhỏ, nhưng đó thật sự rất không thoải mái đi?
"Đồ do chính ta nấu, ta không có hứng."
Lăng Thị nói như thế, sau đó nhìn sandwich của Bích Nhu rồi mỉm cười.
"Chẳng qua đồ do tiểu Nhu làm, trái lại phải ăn thử xem, ủng hộ một chút."
Lăng Thị đại nhân, ngài không đi hẹn hò với con gái thật là quá đáng tiếc rồi, chỉ có thể nói mọi thứ đều là lỗi của tướng mạo.
"A! Cái gì! Mới không cho ngươi đâu, còn lại tất cả đều là của ta!"
Âm Thị nghe xong, không chờ Lăng Thị vươn tay lấy sandwich, đã vội vàng cướp đi, tỏ vẻ người khác không được động vào, ghen hình như cũng ghen hơi quá.
Hoặc có thể gọi là lòng độc chiếm? Bệnh chung của đàn ông.
Chẳng qua cho dù ngài làm như thế, Bích Nhu cũng sẽ không cướp lấy dĩa đồ nướng của ngài để nói "tất cả là của ta, ai cũng không được động vào" đâu.
"Đừng lãng phí đồ ăn có được không? Ngươi cũng sẽ không ăn hết, giao sandwich ra."
"Không muốn!"
Tóm lại, sau đó sandwich bị Âm Thị bá chiếm, cũng không biết hắn lấy về để cúng hay là thế nào, dù sao thì bớt đi sandwich, cũng sẽ không có người bởi thế ăn không no, mọi người cũng mặc kệ hắn.
Màn quan trọng sau khi ăn xong, chính là trao đổi quà tặng rồi.
Bởi vì đón năm mới theo kiểu của Tây Phương Thành là chuyện mà mọi người đều đồng ý, mà người biết được Tây Phương Thành đón năm mới thế nào hình như chỉ có Bích Nhu, cho nên bằng với việc cô nói cái gì thì là cái đó rồi.
"Tôi đã làm sẵn thăm rồi, mọi người rút đi!"
Bích Nhu đem giấy đã gấp sẵn để ở lòng bàn tay, chờ người rút ra, nhưng Âm Thị có chút không hiểu lắm đây là ý gì.
"A, tiểu Nhu, vì sao phải rút thăm?"
"Hả? Thì quyết định ai nhận được quà của ai. Anh cần tặng quà của mình cho người anh rút được..."
"Ơ! Ta tưởng là tặng cho người muốn tặng chứ!"
Âm Thị mới nghe đến đây liền kêu lên, cuống quýt dậm chân.
Ngài cũng hợp tác chút đi, ngài cho rằng trao đổi quà là trao đổi nhật ký sao? Nếu như mọi người đều tặng cho người mình muốn tặng, lỡ có người không nhận được quà, vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?
"Không phải đâu, phải chiếu theo quy củ, hơn nữa còn có một quy định khác kèm theo."
Bích Nhu cười rất vui vẻ, có vẻ rất nóng lòng muốn công bố quy tắc này.
"Ở lúc tặng quà, để biểu thị sự nhiệt tình và thiện ý, phải ôm đối tượng tặng quà và hôn một cái nữa!"
Sau khi Bích Nhu nói ra quy tắc này, Phạm Thống cảm thấy thần kinh da mặt có chút mất thăng bằng, dạ dày cũng cuộn trào.
Tiểu thư à, cô vì sao trông có vẻ cao hứng như thế? Bất luận là ôm hôn hay là bị ôm hôn, chỉ cần đối tượng không phải là Âm Thị đại nhân, cô đều là người bị lỗ đấy không phải sao? Ở đây chỉ có mình cô là con gái mà nhỉ?
Nếu như tôi rút được Lăng Thị đại nhân, có phải là đã có thể trở về khoe với Mễ Trọng rồi không?... Không được, tôi có khả năng sẽ bị hắn đánh thành đầu heo mất, rồi xay thành đống thịt nhão...
"Từ lúc nào có quy định này vậy!"
Giọng Nguyệt Thoái vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ mà hỏi, có lẽ là cậu cũng không muốn có tiếp xúc thân mật với người khác chăng.
"Đây chính là quy định của Tây Phương Thành đấy."
Bích Nhu chớp mắt, giống như hết thảy là chuyện đương nhiên.
Ôi, thế này lúc rút thăm cảm giác giống như phải cắn răng mà rút vậy, nếu như bất cẩn rút phải đối tượng không đúng, tình huống sẽ rất đáng sợ...
"Được rồi, ai rút trước?"
"Ta!"
Âm Thị rất tích cực, có khả năng là cảm thấy rút thừa của người khác sẽ có cảm giác vận mệnh giao cho người khác quyết định, tục ngữ nói rất đúng, muốn chết cũng phải chết ở trong tay của mình, dễ cam tâm hơn.
Sau khi hắn rút một cái thăm lên, mọi người đều chờ xem hắn sẽ rút trúng ai, chỉ thấy hắn mở tờ giấy ra, tiếp đến có chút nghi hoặc mà đọc ra cái tên phía trên.
"Phạm... Thống? Là ai thế?"
Này!
Này! Không phải chứ!
Không chỉ là, không chỉ là vấn đề ngài đến bây giờ vẫn không nhớ được cái tên dễ nhớ đến thế của tôi, vì sao lại là tôi bị ngài rút trúng cơ chứ! Đùa hơi quá trớn rồi đấy!
"Ủa! Là ngươi?"
Âm Thị sau khi phát hiện Phạm Thống chính là "chủ nhân của cây lau", thoạt nhìn hình như có chút ý kiến.
"Nếu như là tiểu Lạc Thị thì thôi! Hai tay của ta không muốn ôm đàn ông đâu! Tiểu Nhu!"
Ý gì vậy hả -- Bộ tôi muốn bị đàn ông ôm chắc -- Còn nữa, ngài chính là không coi Lạc Thị là đàn ông chứ gì?
"Âm Thị..."
Sắc mặt của Lạc Thị âm trầm lại, lời này xem ra đã đắc tội đến cậu rồi.
"Âm Thị, không được đâu, phải làm theo quy củ."
Bích Nhu không có ý định "châm chước", bắt bọn họ làm theo quy củ.
"Bằng không, nếu anh không thích, đổi thành người nhận quà tỏ ra biết ơn, ôm người tặng quà rồi hôn một cái cũng được, cho anh chọn."
... Hai cái này nghe lên đều rất không thoải mái. Hơn nữa, vì sao chỉ cho ngài ta chọn? Ý kiến của tôi thì không quan trọng, hoàn toàn không có phần lựa chọn sao?
"A! Không muốn! Nghĩ thôi đã cảm thấy rất tồi tệ!"
Phạm Thống cảm thấy mình cứ luôn bị chê. Nhưng rõ ràng hắn cũng rất không muốn chấp nhận chuyện này mà.
"Ngươi cứ coi hắn là con gái là được rồi, như vậy chẳng phải sẽ rất thuận tay sao?"
Lăng Thị vẫn uống trà nói mát như mọi khi, giống như chuyện không liên quan tới mình.
"Nhưng chẳng giống chút nào!"
"Chờ một chút, cái gì mà con gái..."
Tai Bích Nhu rất thính, sau khi bắt được chữ mấu chốt nào đó lập tức bắt đầu truy cứu.
"Còn chẳng phải là một số cô gái nào đó thường thường đến Thần Vương Điện canh chừng Âm Thị..."
"A! AA! Không phải! Làm gì có! Những cô gái đó là đến tìm Lăng Thị!"
"Thật ngại quá, bình thường mà nói những người đến Thần Vương Điện canh chừng ta thông thường là đàn ông."
"Ha ha ha ha!"
Âm Thị đại nhân, ngài một giây trước còn đang cực lực bôi đen bạn của ngài để tẩy trắng mối quan hệ, một giây sau đã vì sự thật đối phương trần thuật mà hả hê trên nỗi đau người khác đến mức bật cười ra tiếng, như vậy có được không?
"Dù sao, ngươi cứ dứt khoát một chút đi? Vẫn còn phải tiếp tục đây."
"Biết rồi, được thôi."
Oa! Chờ một chút! Thật sự phải thế sao? Làm thật à?
Phạm Thống có chút giật mình, hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, nhưng tình thế ở hiện trường hẳn là không cho phép hắn đào tẩu, kết quả, hắn đành để cho Âm Thị đến gần mà ôm lấy vai của hắn, hôn vào bên hông trán của hắn một cái.
"Thế này cũng tính là ôm hôn à?"
Bích Nhu có chút thất vọng mà bĩu miệng.
Tiểu thư, cô rốt cuộc còn muốn thế nào? Cô cho rằng ôm nhau một cách nồng thắm rồi nấu cháo lưỡi là chuyện mà hai tên đàn ông bình thường có thể chấp nhận sao?
Bóc quà ngay tại chỗ cũng là tập quán của Tây Phương Thành, sau khi Phạm Thống mở quà của Âm Thị ra, mặt lập tức tối sầm.
Là... đồ con gái màu hồng rất đáng yêu. Nếu như là cô gái đáng yêu nào nhận được nhất định sẽ rất vui. Nhưng tôi không phải là cô gái đáng yêu AAAAA!
"Ta vốn tưởng là tặng cho người muốn tặng mà! Đây là cho tiểu Nhu!"
Vậy Bích Nhu tiểu thư cô vẫn là cầm lấy đi, tôi thực sự không muốn, mặc dù tặng quà của người khác hình như rất bất lịch sự, nhưng tôi nghĩ hai vị đều sẽ không để ý chứ?
"Phạm Thống, thích không?"
Lạc Thị sấn qua hỏi hắn một câu.
"Đương nhiên rất thích... A!"
Lạc Thị! Cậu lại chơi tôi!
Khi Phạm Thống ý thức được rằng mình lại bị chơi xỏ, Lạc Thị đã trốn ra sau cười trộm rồi.
AAA! Các người đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Tôi nhất thời lỡ lời! Mặc dù người ta nói những lời buột miệng nói ra đều là thật lòng, nhưng đặt ở người tôi thì không dùng được! Lạc Thị cậu nhớ đó cho tôi! Tôi phải nói xấu cậu với Nguyệt Thoái!
"Người lấy được quà sẽ rút tiếp, cứ tiếp tục như vậy đi."
Nói cách khác, bây giờ là đến lượt Phạm Thống rút thăm. Phạm Thống cũng không có dị nghị gì, tùy tiện lấy mảnh giấy lên mở ra, vào khoảnh khắc nhìn thấy tên, mặt hắn lại vặn vẹo rồi.
Lạc Thị.
Ừm, cho nên tôi phải ôm Lạc Thị, hôn cậu ta một cái, sau đó tặng quà cho cậu ta?
Nếu như không phải loại trường hợp đặc biệt này, tôi có tỷ lệ rất cao sẽ bị ăn tát, sau đó đối phương la lên phi lễ đi?
"Là Lạc Thị, nào, tặng quà đi!"
"Ơ!"
Lạc Thị cũng giật mình, sau đó sắc mặt có chút khó coi.
Nên nói cai gì đây... Tôi thật sự không được hoan nghênh? Tôi vừa rồi có ăn món đậu hũ cậu làm, nhưng không muốn ăn đậu hũ của cậu... (ăn đậu hũ nghĩa bóng là sàm sỡ)
"Chậc, thôi kệ, tới đi."
Làm gì nói như thể hi sinh vì nghĩa không bằng?
Phạm Thống đương nhiên sẽ không làm quá trớn, cái gọi là ôm đại khái chỉ là mức độ da chạm da, hôn thì càng không cần nói, có chạm đến da hay không cũng không biết, dù sao động tác chỉ cần lướt qua nhanh một chút là được rồi, ai quản hắn nhiều như thế.
Lạc Thị bóc quà xong nhìn thấy tấm gỗ viết chữ, trên mặt không có biểu hiện ra rốt cuộc thích hay không thích, trái lại là nói cảm ơn một cách đàng hoàng.
Chờ đến lúc Lạc Thị rút thăm được Nguyệt Thoái, sắc mặt đó đã khác hoàn toàn, Phạm Thống không biết nên làm sao hình dung sắc mặt phức tạp vi diệu của cậu, chẳng qua bản thân hắn là đang chờ xem trò hay.
"Um..."
Đứng trước mặt Nguyệt Thoái, Lạc Thị thoạt nhìn không biết nên xuống tay từ đâu, có lẽ cũng không biết xuống miệng thế nào, nhìn cậu sắp cứng đờ thành tượng gỗ rồi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, Nguyệt Thoái dứt khoát tự mình ôm Lạc Thị một cái, hôn vào má của cậu, nói cám ơn rồi từ tay cậu lấy quà đi, thái độ hết sức tự nhiên.
Quà của Lạc Thị tặng rất thực dụng, là một xấp phù chú có phẩm chất rất không tệ, chẳng qua Nguyệt Thoái cái gì cũng tốt chỉ là thành tích phù chú học kém, tặng cho Nguyệt Thoái chỉ là lãng phí.
Về phần bức tượng gỗ hình người Lạc Thị này, sau khi được Nguyệt Thoái ôm hôn, hiển nhiên có dấu hiệu hóa đá, cậu lúc nào mới có thể tự khôi phục, Phạm Thống cũng không muốn biết.
Rõ ràng rất vui, rốt cuộc da mặt mỏng đến mức độ nào?
Tiếp theo đến lượt Nguyệt Thoái rút thăm, rất không may, cậu rút được Bích Nhu.
Đương nhiên, chỉ có người bình thường hay quan sát như Phạm Thống mới biết đây đối với Nguyệt Thoái mà nói thì rất không may. Hắn cảm thấy Nguyệt Thoái cũng cứng đờ giống như Lạc Thị rồi, trái lại là Bích Nhu rất vui.
"A, quà của Nguyệt Thoái là của tôi sao? Vui quá --"
Này, cô đã có Âm Thị rồi, đừng nhúm chàm Nguyệt Thoái nữa! Cô thật sự không có phát hiện cậu ta không thích cô lắm sao?
Bởi vì biểu cảm bài xích quá minh hiển, ở trong trường hợp này dù sao cũng không ổn, Nguyệt Thoái vẫn miễn cưỡng nở nụ cười cho Bích Nhu một cái ôm và nụ hôn lướt nhẹ qua, quà của cậu ấy tặng là một cái chậu cây nhỏ, mặc dù Bích Nhu nói sẽ chăm sóc thật tốt, nhưng Phạm Thống cảm thấy, sau khi ôm xong, ánh mắt Nguyệt Thoái nhìn Bích Nhu hình như lại lạnh hơn một chút.
Còn lại hai người chưa nhận được quà, theo lý mà nói tỷ lệ Bích Nhu rút trúng Âm Thị rất lớn, thế mà cô lại rút trúng Lăng Thị, cho dù Âm Thị trợn lớn mắt khó có thể chấp nhận, đây vẫn là sự thật không thể thay đổi.
"Ai, quà của Bích Nhu sẽ cho ta à? Thuận tiện còn ôm một cái hôn một cái, thật không tệ."
Lăng Thị liếc Âm Thị một cái, giọng rất đắc ý, ánh mắt này của hắn như là cố ý gân hấn thị uy với Âm Thị, Âm Thị cũng vô cùng đơn thuần mà bị chọc giận.
"Lão già chết tiệt! Ngươi không được lợi dụng tiểu Nhu!"
Đúng vậy, Bích Nhu cô cứ như thế ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác ở trước mặt người yêu sao? Cũng không sợ nảy sinh hiềm khích giữa bạn bè người ta à? Có nên nói Tây Phương Thành thật cởi mở không...
"Em gọi ta một tiếng đại ca, ôm một cái thì có quan hệ gì? Tiểu Nhu, em nói phải không?"
Quan hệ lớn đấy, quan hệ đến mũ của người nào đó liệu có biến thành màu xanh hay không.
"Ừ, Âm Thị đừng tức giận mà, cũng đâu có gì..."
Bích Nhu nói xong, liền cho Lăng Thị một cái ôm thật đầy, đồng thời hôn lên mặt hắn một cái.
Đâu có gì? Từ đầu đến đuôi các người là ôm chặt nhất mà còn nói đâu có gì? Lăng Thị đại nhân ngài vui rồi chứ, đây chính là thấy sắc quên bạn điển hình sao?
Chẳng qua Lăng Thị rất nhanh sau đó đã cười không nổi nữa, sắc mặt Âm Thị sau khi phát tím cũng trở nên mù mịt mây đen, bởi vì bọn họ phát hiện chỉ còn lại một lá thăm, mà Lăng Thị vẫn chưa rút, cũng chính là nói, quà của hắn phải đưa cho Âm Thị.
"AAA! Lão già tránh ra! Ta mới không muốn cho ngươi ôm!"
"Ta cũng không muốn có được không? Ngươi tưởng bộ hộ giáp của ngươi mềm lắm à?"
"Tránh ra tránh ra tránh ra! Ta không cần quà của ngươi! Tránh ra!"
"Ta thà rằng đem đi tặng thị vệ trước điện cũng không muốn tặng cho ngươi, chẳng qua đây là quy củ, nếu đã tới thì phải tuân thủ chứ?"
Âm Thị thà chết không chịu nhưng đến cuối cùng vẫn là bỏ cuộc, khi Lăng Thị mang vẻ mặt chán ghét mà ôm lấy hắn cộng thêm "môi sượt qua má", hắn cũng mang bộ mặt cảm thấy rất buồn nôn, đối với hai người này mà nói thì đây hẳn đều là kinh nghiệm rất không sung sướng gì.
Quà của Lăng Thị tặng tuy khác nhưng có cùng công dụng với Lạc Thị, của Lăng Thị tặng thì là giấy bùa đã vẽ sẵn phù chú, có thể lấy sử dụng, đáng tiếc, tặng cho Âm Thị vẫn là lãng phí, bản thân hắn đã có thể vẽ phù rồi, cái này đương nhiên không có cần thiết.
Sau khi trao đổi quà tặng kết thúc, mọi người liền cùng nhau ngồi ở trên cỏ, người này một câu người kia một câu mà trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn thấy sao băng cũng vội vàng tranh thủ ước nguyện.
Ước nguyện khi nhìn thấy sao băng, điều ước sẽ thành thật, Phạm Thống đương nhiên từng nghe qua cách nói như vậy, bây giờ trên bầu trời thỉnh thoảng có sao băng lướt qua, hắn cũng không khỏi có chút động lòng, thế là, khi ánh sao băng nào đó lọt vào khóe mắt, hắn liền mở miệng ước.
"Hi vọng nợ của tôi có thể đừng biến mất! Càng nhiều càng tốt!"
Sao băng rơi xuống chân trời.
Bản thân hắn cùng những người nghe thấy điều ước của hắn lần nữa không còn lời nào để nói.
◊◊◊◊
Cuối buổi trò chuyện, mọi người có thể nói là ngồi phân tán ở trên bãi cỏ, như là Nguyệt Thoái muốn an tĩnh một chút, thì ngồi sang một góc khác, chỉ có lúc cần trà nước mới trở về chính giữa để lấy.
"Bích Nhu, cô vì sao không muốn gả?"
Bởi vì đúng lúc gặp được Bích Nhu ngồi một mình ở chỗ nước trà, Phạm Thống liền tò mò hỏi.
"Tôi chỉ là cảm thấy, Âm Thị nếu như biết mặt thật của tôi, có lẽ sẽ không muốn tôi nữa."
Bích Nhu ảm đạm trả lời, Phạm Thống thì nghe không ra nguyên do.
"Chẳng lẽ mặt thật của cô rất đẹp?"
"Tôi vốn đã rất đẹp... A, cậu đang mỉa mai dáng vẻ bây giờ của tôi không đẹp sao? Đáng ghét."
Không phải đâu... kệ đi vậy.
Bởi vì nghe không hiểu, Phạm Thống từ bỏ truy hỏi, sau khi rót đầy trà vào trong ly, hắn liền chuyển sang chỗ Nguyệt Thoái đang ngồi.
Mặc dù Nguyệt Thoái có khả năng muốn hưởng thụ thời gian an tĩnh một mình, nhưng Phạm Thống còn có một chuyện cần làm, cho nên liền đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
"Nguyệt Thoái, cái này..."
Phạm Thống lấy ra một cái hộp đã được bao gói, Nguyệt Thoái không hiểu mà nhìn hắn.
"...? Đây là?"
"Tặng cho cậu."
"Ơ?"
Nguyệt Thoái càng không hiểu.
"Trao đổi quà tặng chẳng phải... cậu chẳng phải rút trúng Lạc Thị? Quà của cậu... uh?"
Cậu hỗn loạn rồi. Thật là, có khó hiểu như thế sao?
"Đây là mua thêm, quà của tôi muốn tặng cho cậu, tôi cảm thấy cậu chắc là sẽ rất thích, A, sang năm mới cũng chỉ giáo thêm nhé."
Nguyền rủa không phát tác thật là tốt quá, Oh Yeah!
Nguyệt Thoái lúc này mới hiểu hắn đang nói cái gì, thần tình của cậu từ ngỡ ngàng ban đầu, tức thì trở nên có chút vui vẻ, khi mở quà ra, phát hiện là một thứ gì đó mà cậu chưa từng nhìn thấy.
"Đây gọi là kính ngàn hoa, là nhìn vào đây, sau khi xoay tròn sẽ biến ra những hình thù khác nhau."
Không! Đây là kính vạn hoa cơ! Đừng sai ở tên gọi, chỉ bậy người ta thế này thì rất gay go --!
Nguyệt Thoái sau khi nhìn vào kính vạn hoa theo như chỉ dẫn của hắn, trên mặt xuất hiện mấy phần kinh ngạc, sau đó liền tràn đầy hứng thú mà bắt đầu chơi với nó, thoạt nhìn có vẻ rất thích, trong mắt cũng thêm vài phần sắc thái. Sau khi chơi một hồi, cậu mới nghĩ đến Phạm Thống vẫn còn ở bên cạnh, tức thì vì mình lơ là Phạm Thống mà cảm thấy áy náy.
"Phạm Thống, cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích."
Đừng khách khí, đó là mua từ tiền mượn của cậu.
"Ừ, tôi đi lấy chút gì đó để ăn, cậu tiếp tục xem đi."
Sau khi Phạm Thống rời khỏi, Nguyệt Thoái vừa lại xem kính vạn hoa một hồi, mới bỏ xuống, đưa ánh mắt trở lại bầu trời đêm mà ban đầu cậu đang nhìn.
Tâm tư trong ngực, hình như từ tịch mịch trống vắng ban đầu, dần dần trầm lắng thành bình tĩnh.
Cách đó một đoạn, tiếng người giống như tách biệt với cậu; gió đêm lành lạnh, hít thở không khí thoang thoảng hương cỏ; đêm tối vô biên, ánh trăng lần quanh bầu trời...
Cậu cứ như thế ngẩng đầu nhìn, khe khẽ thì thầm.
"Ta ở hiện tại, cũng có thể dùng đôi mắt này, ngắm nhìn bầu trời sao mà ngươi nhìn thấy rồi đây..."
Trong tiếng cười đùa trò chuyện ở sau lưng, tiếng thì thầm của thiếu niên cũng không minh hiển.
Mà cái tên cậu đọc ra sau đó, cũng dưới đôi môi mấp máy của cậu, biến mất ở trong miệng của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro