Chương 4 - 3: Trận đấu kỳ phạm
"Vi Thị đại nhân, có thể xin hỏi ngài năm mới ngài đã rút được thăm gì không ạ?" -- Ký giả lâm thời
"Xin miễn trả lời. (Nghiến răng nghiến lợi)" -- Vi Thị.
"Meo meo meo. (Hắn rút được "Âm Thị" đó)" -- Mèo đen nhỏ, tai gập, lòng bàn chân màu trắng
Được nghỉ tết thì rất vui, nhưng những ngày nhàn nhã lười chảy thây cũng chẳng qua chỉ được mấy ngày, có cảm giác chẳng hưởng thụ được gì cho mấy, đã "vèo" một cái qua mất, chớp mắt, bọn họ lại phải trở về cuộc sống đi học, thực sự là có chút không vui.
Chẳng qua, may mà ngày đầu tiên chỉ học tới giữa trưa.
Phạm Thống thở dài một hơi.
Nguyên nhân chỉ tới giữa trưa là bởi vì buổi chiều có trận đấu kỳ phạm của đại hội tỉ võ. Cũng chính là cái mà bị Âm Thị đại nhân nói bậy thành tỉ võ chiêu thân của Ngũ Thị Đông Phương Thành.
Kỳ thực, nói đến, Huy Thị cũng đã biến mất hai năm rồi, có khi cũng sắp ba năm, bọn họ vẫn cứ gọi Ngũ Thị Đông Phương Thành Ngũ Thị Đông Phương Thành, nghe lên thật là kỳ.
Rõ ràng chỉ còn lại bốn người mà -- Hay Đông Phương Thành có kiêng kỵ đặc biệt với con số bốn này? Nhưng chúng tôi cũng có thể ở trong phòng số bốn bốn bốn rồi, nếu nói có kiêng kỵ, tôi thực sự không tin...
Sau đó, tuy nói không có tính bắt buộc, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi xem thử trận đấu kỳ phạm.
Dù sao đây cũng là hoạt động náo nhiệt mà, cứ đi xem thử đám Âm Thị đại nhân phải bán sức biểu diễn ra sao, chắc cũng là chuyện rất thú vị nhỉ?
Huống hồ, đây là cơ hội nhìn cao thủ so chiêu hiếm có, làm sao có thể bỏ qua đây?
Cùng đi xem với Nguyệt Thoái thì rất vui, nhưng Chu Sa cũng muốn đi cùng... Đây thì không vui lắm rồi.
Cho dù khoảng thời gian rất lâu tiếp đến, chúng tôi sẽ là chiến hữu, nhưng mà, nhưng mà... Ôi, thôi kệ, cứ vậy đi.
◊◊◊◊
Ngoài khu vực lôi đài của đại hội tỉ võ, còn có thêm lều dành cho tuyển thủ tham gia nghỉ ngơi.
Mà bây giờ, có mấy người đã đến hội trường sớm, đang chờ ở bên trong lều nghỉ ngơi, thuận tiện tiến hành một vài cuộc thương lượng riêng tư.
"Âm, ta phải trịnh trọng cảnh cáo ngươi trước, không được chỉ trong một chiêu đã xử lý ta, đây là trận đấu kỳ phạm, mọi người cũng không phải đến để xem ngươi giết người trong chớp mắt."
Ngoại trừ tính chất của trận đấu kỳ phạm, Lăng Thị lại nghiêm mặt như thế để yêu cầu Âm Thị, ít nhiều cũng có khả năng là về vấn đề mặt mũi.
"Ơ? Vì sao? Nếu đã là biểu diễn, chẳng phải nên xài hết tuyệt chiêu coi mới hay mà?"
Âm Thị hiển nhiên không phải không thụ giáo, mà là gỗ mục không thể điêu khắc. Sau khi hắn hỏi ra vấn đề này, Lăng Thị suýt nữa nổi cáu.
"Ngươi thật sự muốn giết ta sao..."
"A, làm sao có thể, ngươi hẳn là giết không chết đi, dội toàn bộ tuyệt chiêu xuống sau đó để cho mọi người nhìn thấy ngươi không chết, thế này chẳng phải cũng rất đáng xem sao?"
"... Tóm lại, chỉ cho ngươi dùng năm phần thực lực, nghe hiểu không?"
Lăng Thị hoàn toàn không có chấp nhận ý kiến tệ hại cùng cực của hắn, trực tiếp phớt lờ hứng thú của hắn và cho hắn chỉ thị.
"Ơ -- Nhưng ta không muốn thắng một cách vất vả đâu, như vậy mệt lắm, đến lúc đó toàn thân đau mỏi, xương cũng muốn rã rời, vì sao có thể thắng một cách dễ dàng nhưng lại phải làm thành thế này..."
Âm Thị không làm sao hài lòng với cách sắp xếp như vậy của Lăng Thị, hắn cảm thấy chuyện vốn đơn giản biến thành chuyện phiền toái, đó thật là đáng ghét.
"... Mười phút! Ngươi ít nhất phải để ta cầm cự mười phút trên đài! Cùng lắm trở về ta xoa bóp gân cốt cho ngươi, ngươi nếu làm không được, vậy khỏi làm anh em tốt gì nữa!"
Lăng Thị gần như là từ trong kẽ răng nói ra những lời này, Âm Thị sau khi nghe xong thì hớn hở ra mặt.
"A, được đấy được đấy, nói rồi nhé, buổi tối nhớ sang chỗ ta tìm ta."
"Ngươi vui vẻ như vậy là sao?"
Nhìn thấy đối phương biểu hiện thái độ như vậy, Lăng Thị khó tránh có loại cảm giác bị mắc lừa.
"A, bởi vì rất thoải mái mà... Có người anh em tốt như ngươi thật tuyệt! Yên tâm! Trên đài vừa đúng mười phút, ta lập tức cho ngươi xuống đài!"
Câu đầu không đáng bình luận, ở giữa không đáng bình luận, phía sau... Lăng Thị sâu sắc cảm thấy, Âm Thị căn bản vẫn không hiểu.
Vừa đúng mười phút là lập tức giải quyết hắn? Đây vẫn là không nể mặt đi?
"Bảo ngươi từ từ giải quyết ta có khó khăn như thế sao?"
"Ơ? Đến thời gian thì lập tức giải quyết không được sao? Sẽ không đau lắm đâu, ta cũng không hi vọng ngươi bị thương, bằng không buổi tối ngươi không đến được thì làm sao."
Lăng Thị thật sự không biết nên nói hắn cái gì, những lời này hình như rất có không gian hiểu lầm, mặc dù hắn biết rõ Âm Thị nói chuyện không đi qua não.
Không, hắn thật sự có não sao?
"Còn nữa, không được dùng ma pháp với tà chú. Ở đây là Đông Phương Thành."
Điều này tuyệt đối phải căn dặn, trên hoạt động công khai ở Đông Phương Thành, trước mặt không biết bao nhiêu cư dân toàn thành, Âm Thị nếu sử dụng đồ của Tây Phương Thành, vậy cũng quá không coi được.
"A, để ta dùng ma pháp đi mà! Ta sẽ ngụy trang thành thuật pháp, ngoại trừ Anh sẽ không ai nhìn ra được đâu!"
"Bảo ngươi không được dùng thì không được dùng! Không bắt ngươi không được dùng kiếm thuật đã là may rồi! Thưa chưởng viện Thuật Pháp Hiên!"
"Được rồi được rồi..."
Khí thế của Âm Thị lại tiêu tan, hạn chế càng nhiều hắn càng cảm thấy không vui, chẳng qua hắn hình như trước giờ chưa từng nghi hoặc vì sao phải nghe lời của Lăng Thị.
"Các ngươi đã đến rồi à?"
Vào lúc đó, Lạc Thị đi vào lều nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy bọn họ, hình như cảm thấy giật mình vì bọn họ đến sớm.
Dù sao thì Âm Thị luôn có đủ chuyện linh tinh khiến cho thiếu thốn thời gian, sau đó là mặt dày đến muộn, lần này vậy mà đến sớm, nhìn làm sao cũng chắc hẳn là công lao của Lăng Thị.
"Ừ. Ta không muốn gã này xảy ra sai sót gì, cho nên túm hắn tới để giáo dục trước."
"Giáo dục? Âm Thị là người dạy được sao?"
Lạc Thị dùng một loại vẻ mặt giống như lần đầu tiên phát hiện Âm Thị thì ra có tế bào não, đây khiến Âm Thị khá là không phục.
"Tiểu Lạc Thị, ngươi làm sao cái tốt không học, cứ học cái xấu hoài vậy hả! Cái miệng của Vi Thị chết tiệt kia đã nát lắm rồi, ngươi không được theo gương hắn!"
Đang nói, vẫn chưa chờ Lạc Thị đáp lời, Âm Thị đã bởi vì đột nhiên nghĩ đến Vi Thị mà nhảy sang đề tài khác.
"A, đúng rồi, Lăng Thị, thi đấu kỳ phạm này là tiến hành thế nào? Ta đánh với ngươi, vậy tiểu Lạc Thị chẳng phải là đánh với Vi Thị chết tiệt à? Quá đáng thương rồi đi, Vi Thị chết tiệt nhất định sẽ lại bắt nạt trẻ con!"
Vi Thị trước giờ không phải cùng một bọn với mấy người bọn họ, ở chung một không gian cũng sẽ không thoải mái, cho nên trước khi cuộc thi bắt đầu, Vi Thị không có khả năng sẽ xuất hiện ở lều nghỉ ngơi, bọn họ muốn thảo luận cái gì cũng không sợ Vi Thị nghe thấy.
"Rất đáng tiếc, chính là như vậy."
Lăng Thị đã chứng thực suy đoán của hắn, đây tức thì khiến Âm Thị nổi lên lo lắng.
"A! Vậy làm sao đây? Lão già ngươi mau nghĩ biện pháp đi chứ! Vi Thị chết tiệt mặc dù rất yếu, nhưng tiểu Lạc Thị là tua rua màu đỏ, đây hoàn toàn chẳng công bằng chút nào mà!"
Có thể nói Vi Thị rất yếu, cũng chỉ có quái vật tua rua màu đen thuần như hắn mới có tư cách này thôi, lấy tua rua màu tím đậm của Vi Thị thì bất luận làm sao cũng sẽ không kém được chỗ nào, chỉ là ở trước mặt Âm Thị tự nhiên cũng chẳng đáng là gì.
"Lạc Thị cũng không lên tiếng, ngươi quản nhiều chuyện như thế làm gì? Rốt cuộc là ai càng ngày càng giống bà mẹ già?"
Lăng Thị một mặt mất kiên nhẫn trả lời, mặt khác nuốt trở lại bụng câu nói "Lạc Thị chỉ cần bế mèo trên tay, Vi Thị tuyệt đối không làm hại được một sợi lông mao của nó".
"Ta không sao, dù thế nào ta cũng là một trong Ngũ Thị."
Tính cách của Lạc Thị rất mạnh mẽ, cho dù cậu cũng biết đối đầu với Vi Thị mình chắc chắn bại, nhưng cậu vẫn không có e sợ.
"Tiểu Lạc Thị --"
"Người thắng của hai trận thi đấu kỳ phạm còn phải thi thêm một trận, ngươi thắng ta rồi là có thể đánh với Vi Thị, không cần nóng lòng như vậy."
"Ủa? Có chuyện này à! Vậy ta nhất định phải xử lý ngươi! Ta muốn đánh Vi Thị chết từ lâu lắm rồi!"
"..."
Hơn nữa bất luận là "đánh Vi Thị chết tiệt" hay là "đánh Vi Thị chết ngắc", chỉ nghe thấy Âm Thị vì muốn đánh nhau với Vi Thị, cho nên tuyên bố muốn xử lý mình, trong lòng Lăng Thị vẫn dâng lên không ít khó chịu.
Chẳng qua sự khó chịu này có nói với Âm Thị cũng vô dụng, cách làm của hắn luôn luôn là âm thầm trực tiếp báo thù lên đầu Vi Thị, nghe lên cứ như Vi Thị bị xui xẻo là đáng.
"Tiểu Lạc Thị, ta sẽ phục thù cho ngươi!"
Âm Thị vỗ vỗ vai của Lạc Thị, tỏ vẻ "mọi thứ cứ giao cho ta".
"... Đánh cũng chưa đánh, xin đừng nói muốn giúp ta phục thù sớm như vậy."
Giọng điệu này cảm giác nghe lên không chỉ nhận định cậu "thua là cái chắc", hơn nữa còn "sẽ thua rất thảm", Lạc Thị bị hắn trù ẻo làm cho đen mặt, chẳng muốn tiếp nhận ý tốt của hắn chút nào.
"Vậy ta có nên đi nhờ Vi Thị phục thù cho ta không đây?"
Lăng Thị liếc Âm Thị một cái, không lạnh không nói mà hỏi.
"A! Lão già, ngươi làm sao nói như vậy, chúng ta là anh em tốt mà! Giữa anh em tốt với nhau thì làm gì có thù cơ chứ, bất luận xảy ra chuyện gì đều như vậy!"
Âm Thị giống như hoàn toàn không thể lý giải hắn vì sao lại hỏi vấn đề như vậy, tỏ ra rất là sốc, thậm chí còn dùng tay đặt lên trán Lăng Thị xem hắn có phát sốt không, sau khi phán định nhiệt độ bình thường, vẫn tiếp tục dùng vẻ mặt vô cùng khó hiểu để nhìn hắn.
"Có lúc ta thật sự muốn băm vằm ngươi ra vạn mảnh."
Lăng Thị thấp giọng lẩm nhẩm một câu như vậy.
◊◊◊◊
Bởi vì lúc tan học hơi trì hoãn một chút thời gian, nên khi nhóm Phạm Thống đến được khu xem thi đấu, trận đấu kỳ phạm đã bắt đầu rồi.
Bởi vì đến muộn, muốn chen lên trước cũng không dễ, nếu không có vị trí tốt, lấy chiều cao của bọn họ, ở trong biển người này, cho dù lôi đài tương đối cao, cũng thực sự rất khó nhìn thấy cái gì, cho nên, dưới kiến nghị của Chu Sa, bọn họ dứt khoát leo lên nóc căn nhà bên cạnh, tầm nhìn cũng tốt, cũng không cần chen chúc.
Đương nhiên, Phạm Thống là được Nguyệt Thoái kéo lên.
"Kết thúc bao lâu rồi? Chúng ta có phải đã bỏ lỡ cái gì?"
Nghe thấy phát ngôn kỳ quái của Phạm Thống, Chu Sa liếc hắn một cái, trả lời cũng rất lãnh đạm.
"Nếu như đã kết thúc rồi, đó chính là đã bỏ lỡ toàn bộ rồi đi, cậu biết rõ còn cố hỏi à?"
Chỉ là nguyền rủa phát tác mà thôi, tôi đương nhiên cũng biết mới bắt đầu mà không phải vừa kết thúc, thật là.
Trên lôi đài hiện giờ có hai người, là Lạc Thị với Vi Thị. Sau khi nghe ngóng, đây hình như là trận đầu tiên, xem ra bọn họ đến vẫn chưa quá muộn.
Đứng ở trên lôi đài, Lạc Thị thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc, hết sức cẩn thận ứng đối, Vi Thị thì vẫn là khuôn mặt cứng nhắc như mọi khi, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng phát động phù chú, thuật pháp, hiện trường cũng không có hiệu ứng âm thanh nào khác.
Ở đây không có mấy khả năng sẽ có người ủng hộ Vi Thị, thay vào đó là cố lên, về phần Lạc Thị... cho dù mọi người muốn ủng hộ cậu, hi vọng cậu đánh thắng, nhưng chỉ nhìn màu sắc của tua rua đã có thể biết, đây căn bản là chuyện không thể nào.
Ngoài ra, hai người đánh nhau cũng chẳng kịch liệt cho mấy. Chiêu số mà Lạc Thị sử dụng, Vi Thị tiện tay là có thể hóa giải, mà công kích do Vi Thị tiện tay xuất ra, Lạc Thị ứng phó có chút luống cuống... Lạc Thị không làm gì được Vi Thị, Vi Thị cũng có vẻ không muốn nghiêm túc ứng địch, biến thành giống như một trận đấu hướng dẫn, thoạt nhìn khá chán.
"Ồ... đây là tình huống gì..."
Phạm Thống đối với trận đấu kỳ phạm thế này có chút nghi hoặc. Ở trong nhận biết của hắn, trận đấu kỳ phạm hẳn là không phải buồn tẻ như thế đi? Đáng lẽ nên nhiệt huyết một chút, tràn ngập cảm giác sôi động mới phải chứ?
Cái gọi là hiệu quả tuyên truyền quảng cáo, chính là phải kích động, cho dù không thể mang cho người khác ấn tượng sai lầm "đến tham gia thi đấu, bạn cũng có thể biến thành cao thủ như vậy", ít nhất cũng phải mang đến nhận thức "thi đấu là chuyện rất kích thích, một cuộc vật lộn sống chết" chứ?
Chẳng lẽ Vi Thị đại nhân không thèm động thủ với Lạc Thị sao?
"Nguyệt Thoái, Lạc Thị có hi vọng không?"
Mặc dù bản thân Phạm Thống cũng cảm thấy vô vọng, nhưng hắn vẫn hỏi Nguyệt Thoái một chút, luôn cảm thấy cách nhìn của Nguyệt Thoái có lực tin cậy hơn.
"Ừ. Lạc Thị muốn đối phó Vi Thị đại nhân, vẫn là hơi quá miễn cưỡng."
Nguyệt Thoái nếu đã nói như vậy, vậy chính là vô vọng rồi. Lạc Thị cậu vẫn là mau nhận thua đi.
Vào lúc này, ở trên đài Lạc Thị lại niệm xong chú, ném giấy phù trong tay ra, giấy phù phân tán thành một cái kết trận, liên kết lại làm cho uy lực công kích tăng gấp bội.
Đây là một kỹ pháp tương đối cao cấp trong phù chú học, sau khi Lạc Thị thành công dùng ra, Lăng Thị đang quan sát bên cạnh hơi khơi dậy một chút tinh thần, chẳng qua vẫn là khe khẽ lắc đầu. Đại khái nghĩa là làm không tệ, đáng tiếc vẫn sẽ không có hiệu quả.
Quả nhiên, kết trận phù chú đến trước mặt Vi Thị, thì lại bị hắn dễ dàng nhìn ra tấm phù liên kết tâm trận, lấy một đợt công kích mau lẹ đánh phá phù chú, đã phá giải cả kết trận.
"Hừ, một chút tài mọn."
Vi Thị trong miệng nói như vậy, nhưng phá giải công kích của Lạc Thị xong cũng không vội tấn công, có thể thấy hắn rất không tích cực đối với trận chiến đấu này.
"Vị Thị! Ngươi rốt cuộc có muốn đánh hay không?"
Liên tục bị đối xử bằng thái độ không quan tâm như thế, Lạc Thị có cảm giác bị coi thường nặng nề, cậu biết mình đánh không lại Vi Thị, nhưng cậu cảm thấy Vi Thị ít nhất cũng nên nghiêm túc đối mặt với trận thi đấu này.
"Chờ ngươi nâng cấp đến tua rua màu tím, ta mới có khả năng sẵn lòng động thủ."
Trả lời của Vi Thị cũng rất rõ ràng, hắn căn bản không coi Lạc Thị thành đối thủ.
Bọn họ không có cố ý giảm nhỏ âm lượng nói chuyện, người xem tự nhiên cũng nghe thấy được, loại thái độ này của Vi Thị khiến không ít người đều có chút phản cảm.
"Người này đúng là xem thường người khác."
Chu Sa nhíu mày, mặc dù cậu trước đó chưa từng nhìn thấy Vi Thị, nhưng ấn tượng đầu tiên hiện giờ cũng không tốt lắm.
Chứ gì nữa! Mắt chó nhìn người mà! Người xem thường trẻ con, sau này sớm muộn cũng sẽ bị khóc vì trẻ con!
Mà sau khi nghe trả lời của Vi Thị, trên khuôn mặt căng cứng của Lạc Thị trải qua vô số biến hóa, đây không phải lần đầu Vi Thị chọc trúng điểm tự ti về thực lực yếu kém của cậu, lần nào cậu cũng chỉ có thể lặng lẽ nhẫn nhịn, bởi vì cậu không tìm được bất cứ phản bác hùng hồn nào.
Sau khi thả lỏng nắm tay nắm chặt, cậu đã làm ra trả lời.
"Ta nhận thua. Ta không đánh nữa."
Nói xong, cậu lập tức xoay người xuống đài, tốc độ rời khỏi rất mau, thoáng cái đã vào trong lều nghỉ ngơi, hình như ngay cả trận đấu tiếp theo cũng không có hứng xem.
Nếu Lạc Thị đã nhận thua rồi, trận thi đấu này đương nhiên đến đây kết thúc, sau khi người chủ trì tuyên bố xong Vi Thị cũng xuống đài, tiếp đến chính là trận đấu của Âm Thị và Lăng Thị rồi.
"A A, Lăng Thị! Ta có thể kết thúc nhanh không! Ta chờ không nổi mười phút, ta muốn lập tức đập hắn! Để hắn không chết cũng tàn phế!"
Đang chuẩn bị lên đài, Âm Thị thoạt nhìn có dấu hiệu sắp phát điên, Lăng Thị thì lạnh nhạt nhìn trở lại.
"Ngươi không thể đánh hắn quá sức. Anh cũng đang ở đây, ngươi muốn để Anh tức giận?"
"Đáng ghét -- Vì sao không thể dập cho hắn một trận? Loại người đó chính là phải dùng nắm đấm để giao tiếp, dùng bạo lực để giải quyết, cứ luôn để cho hắn sống tốt như thế, thật không có thiên lý!"
"Đó là bởi vì ngươi là người man rợ nên mới chỉ nghĩ được phương pháp này thôi."
"A! Lão già chết tiệt, mỗi lần ta tức giận với Vi Thị, ngươi đều không đứng ở bên ta! Ngươi rốt cuộc là anh em tốt của ai hả?"
Âm Thị có chút tức hồng hộc, cả một bụng tức không biết trút vào đâu.
"Dù thế nào cũng sẽ không phải Vi Thị. Mau lên đài, đừng quên mười phút ngươi đã hứa, đồ đần độn."
Âm Thị còn muốn nói thêm, nhưng thật sự đã tới lúc lên đài rồi, hắn đành cùng Lăng Thị đi lên, mỗi người đứng ở một góc.
"Trong đầu toàn là Vi Thị chết tiệt, phải đánh với ngươi làm sao đây..."
Trước khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu, Âm Thị lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Ta quên nói, ngươi xuất chiêu phải nhường, nhưng ta sẽ không nương tay."
"Ơ! Từ từ đã! Ta thế nhưng không phải đánh không chết giống như ngươi -"
Chẳng qua, khi trận đấu đã được tuyên bố bắt đầu, Âm Thị muốn kháng nghị cũng không kịp nữa.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi trận đấu bắt đầu, phù ấn màu vàng của Lăng Thị đánh ra liền phân bố khắp phạm vi lôi đài, công phu kết chú hoàn toàn là một đẳng cấp khác với Lạc Thị, phù chú phát sinh hiệu lực cứ như là thủy triều cuộn trào xâm lược về phía Âm Thị.
Hắn không cần giấy phù đã có thể phát huy lực lượng của phù chú -- điều này không ít người đã từng nghe nói, bây giờ bọn họ tận mắt nhìn thấy, cũng chứng thực tin đồn này cũng không phải vô căn cứ. Tất cả phù chú cuộn trào mà đi, nối tiếp nhau nổ tung theo thứ tự phát ra, đó không phải loại công kích cho người ta có cơ hội lấy hơi, đồng thời cũng nhìn không ra ý định dừng tay giữa chừng, Âm Thị dưới tình huống ngay từ đầu đã bị Lăng Thị nắm lấy tiên cơ, vừa xanh mặt tìm cách sống sót vừa há miệng mắng người.
"Lão già chết tiệt! Ngươi giết người à! Trở về ta nhất định tính sổ với ngươi!"
"Ồ? Chẳng phải nói giữa anh em tốt với nhau bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ không ghi hận sao?"
"Ngươi, ngươi cái đồ..."
Âm Thị bị Lăng Thị dùng chính lời của mình cắn chết, nhất thời nghĩ không ra câu đáp trả, lúc này lại thêm một làn sóng lửa được hình thành bởi phù chú bổ nhào tới, suýt nữa hất hắn xuống đài.
Lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất...
Ngồi ở trên nóc nhà xem thi đấu, Phạm Thống nổi lên cảm khái.
Mặc dù Lăng Thị đại nhân là nam, nhưng lấy tướng mạo của Lăng Thị đại nhân, dùng câu này để hình dung thực sự cũng rất thích hợp. Âm Thị đại nhân, nếu như muốn luận về thứ có trong đầu, ngài căn bản không có lấy phần thắng nào, tôi tin mọi người đều cho rằng như vậy.
Chẳng qua, Lăng Thị đại nhân, bộ các ngài đã âm thầm kết oán sâu lắm à? Ngài căn bản là coi Âm Thị đại nhân thành người của bên Lạc Nguyệt để đánh, đây là lực sát thương được tạo thành do nhiều năm tích lũy bất mãn sao? Dù nói thế nào, đem đồng sự nhiều năm của mình làm thành tấm bia luyện chiêu, vẫn là không được tốt lắm đâu, hay ngài tin tưởng ngài ta có thể thoát chết trong rừng súng mưa đạn tạo bởi phù chú của ngài.
Ừ, nhìn làm sao cũng không giống như tin rằng ngài ta sẽ không sao, mà là có vẻ rất muốn cho ngài ta chết.
Phạm Thống nhìn hiện trường sau khi đổi cặp thi đấu thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, rồi lại nhìn sang một bên khác, người hoàn toàn lạnh nhạt với chiến huống, hệt như một bức tượng băng, Tịch Anh nữ vương.
Hắn có một loại ảo giác trên đài cho dù thật sự có người chết, Tịch Anh cũng sẽ không can thiệp.
"A -- Âm Thị đại nhân! Cẩn thận đấy --"
"Đừng! Đừng làm Âm Thị đại nhân bị thương --"
"Lăng Thị đại nhân cố lên! Lăng Thị đại nhân vạn tuế!"
"Lăng Thị đại nhân ngài nhất định sẽ thắng!"
Quần chúng vây xem phía dưới cũng chia thành hai nhóm khác nhau hò hét, bên ủng hộ Âm Thị không có lấy một người đàn ông, bên ủng hộ Lăng Thị gần như đều là đàn ông, phân loại quần chúng như vậy cũng có thể lý giải, chẳng qua kịch liệt quá cũng khiến người đau đầu.
Bầu khí ồn ào này mới có cảm giác của thi đấu kỳ phạm công khai, chẳng qua, đám con gái ủng hộ Âm Thị càng la hét nhiệt liệt, Lăng Thị ra tay càng hung hãn, đây là một trận đấu rất vi diệu.
Nếu như là tôi, có lẽ tiếng con gái ủng hộ Âm Thị đại nhân càng nhiều, tôi cũng sẽ càng muốn xử gọn Âm Thị đại nhân đi? Lăng Thị đại nhân bởi vì khuôn mặt mỹ lệ nhu mỹ kia cho nên không có duyên với phụ nữ, trước giờ cũng thật là khổ cực rồi.
Phạm Thống quyết định giải thích thành như vậy, loại đàn ông tuấn mỹ nhiều tiền vừa lại có địa vị như Âm Thị, đích xác thường thường có thể kích thích sát khí của người đồng giới.
Đáng tiếc, cho dù phù chú của Lăng Thị cái nào cái nấy đều rất khoa trương, Âm Thị vẫn tránh được một cách hiểm hóc, vừa la lối vừa bảo toàn tính mệnh của mình một cách vất vả, nói chật vật hình như rất chật vật, nhưng nói không thể địch nổi thì lại hình như không phải như vậy, Phạm Thống đành dò hỏi Nguyệt Thoái.
"Nguyệt Thoái, ai sẽ thua vậy?"
Nguyệt Thoái rất tập trung xem trận đấu, nghe thấy Phạm Thống hỏi, lúc này mới hơi hồi thần.
Mà vấn đề này cũng không có làm cậu bối rối bao lâu, cậu đã rất nhanh chóng cho Phạm Thống câu trả lời.
"Trừ phi Âm Thị đại nhân muốn thua, nếu không thì sẽ không thua."
Ồ? Vậy nghĩa là quyền chủ đạo thắng thua vẫn là ở trên tay Âm Thị đại nhân? Cho dù ngài ta bị phù chú của Lăng Thị đại nhân truy sát thảm như vậy?
"Nguyệt Thoái, cậu làm sao nhìn vào được?"
Ý tôi là nhìn ra, cảm ơn.
"Âm Thị đại nhân vẫn chưa có công kích..."
Nguyệt Thoái có lẽ là phần lớn tinh thần đều đặt vào quan sát trận đấu, cũng không chú ý Phạm Thống đã nói câu kỳ quái.
Vẫn chưa công kích? Chẳng phải bị bức đến không có dư lực ra tay công kích sao?
Phạm Thống tự nhận là nhìn không ra cái gì. Nói đến, Âm Thị trước kia mỗi lần động thủ, đều là cầm những vũ khí chẳng ra sao, trận đấu kỳ phạm hiếm có lần này, liệu có lấy ra thần khí gì hay không?
Nghĩ đến vũ khí, liền nhớ đến Puhahaha, Phạm Thống lại buồn bực một chút. Cây lau, vì sao nhất định phải là cây lau đây?
"Hắt xì."
Giống như là bởi vì Phạm Thống nghĩ đến nó, Puhahaha còn rất đúng lúc mà hắt hơi.
... Ngươi vẫn là ngủ đi, ta cảm thấy ta không nên ý thức đến tồn tại của ngươi thì tốt hơn.
Ta vẫn là muốn vũ khí oai phong cơ ~~
Đối với khán giả dưới đài mà nói, hai người trên đài vẫn đang ở phạm vi chiến đấu kịch liệt nóng sáng hóa, nhưng đối với hai người trên đài mà nói, trận đấu đã tiến vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng.
Lăng Thị đối với việc lựa chọn thủ đoạn công kích, đã gần như là phóng ra không cần suy nghĩ, hắn căn bản sắp đem trận đấu kỳ phạm làm thành quyết đấu rồi, chẳng qua hắn cũng chỉ là muốn nắm bắt thời gian ngắn ngủi có lợi cho hắn này.
Thật sự muốn thắng như thế sao?
Hắn tự hỏi lòng mình, có lẽ đối với việc theo đuổi thắng lợi là có mấy phần hứng thú, bởi vì hắn biết Âm Thị rất mạnh, cho dù đánh bại hắn dưới tình huống hạn chế thực lực của hắn, Lăng Thị cũng cảm thấy không phải hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu như Âm Thị biết hắn nghĩ như vậy, có lẽ lại sẽ chỉ vào mũi hắn gào lên mấy lời như "thắng ta một lần có sướng như thế sao".
Âm Thị sẽ không hiểu. Có khả năng từ trong xương cốt của hắn từ trước tới giờ chưa từng bởi vì đối tượng đặc định nào đó mà nổi lên lòng hiếu thắng đi.
Hắn ở trong chiến đấu gần như đã quên đi tất cả, xé bỏ mọi lý tính, áp ức, trái tim của hắn giống như trở về trạng thái nguyên thủy nhất -- nói cho hắn rằng mình sinh ra là để chiến đấu, hắn là vì bảo vệ thắng lợi mà sinh.
Cho dù hắn không bằng Âm Thị. Bởi vì trời sinh, không thể vượt qua ranh giới đỏ.
Trút phù lực đã ngưng tụ xong, Lăng Thị giơ hai tay của hắn lên, hai bên đồng thời viết ra phù chú, khi tay hắn hơi hạ xuống, phù chú hoàn mỹ dung hợp thành lực lượng khổng lồ, chớp mắt khoách đại gấp bội lần.
Hắn nhìn thấy tay của Âm Thị sờ vào vỏ kiếm bên hông, động tác này giống như là ám thị hắn sắp ra tay, mà lúc đó Lăng Thị cũng đã hoàn thành cái phù chú hãi nhân này, chú văn liên hợp hóa thành một cái vòng sáng hình tròn, bắn thẳng về phía Âm Thị, đồng thời phong tỏa phạm vi có thể thoái lui xung quanh hắn, muốn hắn đối mặt trực tiếp với xung kích không thể né tránh kia.
Thắng thua quyết định ở thời khắc này.
Vào lúc ấy, Âm Thị đã hành động.
Hắn từ bên hông rút ra một thanh kiếm gãy mũi, từ độ bóng ảm đạm có thể phán đoán vũ khí không có linh hồn, chỉ là tầng cấp thấp nhất, một thanh vũ khí rèn thất bại, nhưng sau khi hắn động kiếm, một thứ hào quang màu vàng chói lọi mà bất cứ vũ khí nào cũng không thể sánh bằng bạo phát ra từ vòng sáng phù chú bị xuyên thủng.
Một kiếm đó khiến cho phù chú vốn được kết hợp chặt chẽ bị triệt để sụp đổ bởi lực phá hoại tuyệt đối, đây là thủ đoạn phá hủy công kích của đối phương bằng thứ lực lượng mạnh mẽ hơn, thanh kiếm đó không có đầu nhọn, nhưng ánh sáng sắc bén vươn dài từ thân kiếm cứ như thể đó là thân kiếm của nó, sau khi đột phá vòng chú tưởng chừng như không thể phá hủy kia, tiếp tục lấy khí thế mạnh mẽ quét về phía Lăng Thị.
Lăng Thị trước khi tiến hành công kích, đã chế tạo phòng ngự chặt chẽ ở phía trước mình, chẳng qua khi nhìn thấy lực lượng Âm Thị triển lộ ra, hắn đã biết, bất luận kết giới phòng ngự của mình đã làm bao nhiêu lớp, cuối cùng vẫn là kết quả như nhau.
Không gian giống như bị xé rách, vầng sáng màu vàng kia giống như không có bị bất cứ trở ngại nào, tiếng kết giới rạn nứt vang lên rõ rệt, bởi vì xuyên thấu quá nhanh, tạo nên ảo giác chỉ phá vỡ một lớp kết giới, nhưng thực tế trong âm thanh phá vỡ đó rốt cuộc đã bao hàm mấy chuỗi âm, sợ rằng chỉ có bản thân Lăng Thị biết được.
Khi "thân kiếm" sắc bén kia sắp quét đến cổ hắn thì đột nhiên khựng lại, khí tức cực kỳ bén nhọn thậm chí gọt đứt không ít tóc của hắn.
Âm Thị đã đến trước mặt hắn, sự sắc bén mà toàn thân Âm Thị mang đến cho hắn cứ giống như hào quang màu vàng chỉ cách hắn một sợi tóc hiện giờ.
"Mười phút, Lăng Thị."
Trên khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện thần tình nghiêm túc không mang tính chất đùa giỡn như hiện giờ. Chẳng qua cho dù là một kích với thanh thế ngàn quân này, Âm Thị cũng cân đo có chừng mực, không có muốn làm Lăng Thị bị thương.
Điều rõ ràng nhất chính là, hào quang hắn sử dụng là màu vàng chói lọi, mà không phải màu bạc băng lãnh quyết tuyệt.
"Ngươi thật đúng là một giây cũng không chịu cho thêm."
Lăng Thị cảm thấy bất đắc dĩ. Kỳ thực chiến đấu vẫn có thể tiếp tục, thật ra phòng ngự bền bỉ nhất của hắn không phải là kết giới do phù chú cấu thành, nhưng bộc lộ quá nhiều vốn liếng cho mọi người biết, cũng không phải chuyện gì tốt, đây chẳng qua chỉ là trận đấu kỳ phạm, thua thì thôi.
Cho dù Lăng Thị bất chấp tình huống sau khi bị Âm Thị chém một kiếm mà vẫn không hề hấn sẽ hù dọa dân chúng, nhưng tiếp tục thế này, hắn cũng không có phần thắng.
Âm Thị thậm chí không cần lấy ra tất cả thực lực, chỉ cần bảy phần đã đủ áp chế hắn rồi.
"A? Lão già chết tiệt, ngươi rốt cuộc có biết mình vừa rồi ném ra thứ gì không? Chờ thêm một giây, ta đã tan thành mây khói rồi! Ngươi rốt cuộc có nhận thua hay không!"
Nghe phàn nàn của Lăng Thị, Âm Thị lại kêu rú lên, phong thái lẫm liệt trong chiến đấu vừa rồi tức thì bay sạch, khiến người thật sự rất muốn thở dài với hắn.
"Ta nhận thua."
Lăng Thị bình tĩnh đầu hàng, Âm Thị lúc này mới tháo bỏ chiến ý trên người và kiếm quang màu vàng kia, thu nửa khúc kiếm gãy vào trong vỏ.
Bên hông đài thi đấu, Tịch Anh gật đầu, như là công nhận thắng lợi của Âm Thị, sau khi người chủ trì tuyên bố, âm thanh và tiếng reo hò của những thiếu nữ ủng hộ Âm Thị ở hiện trường phát ra đều tiết lộ tâm tình kích động của bọn họ, những người cảm thấy nể phục đối với trận chiến này cũng tới tấp đáp lại bằng tiếng vỗ tay, thế là trận thứ hai của trận kỳ phạm cứ như thế hữu kinh vô hiểm mà khép màn.
"Thì ra vẫn là thực sự có bản lĩnh."
Chu Sa sau khi xem xong chiến đấu, bình luận một câu. Phạm Thống đã không muốn tìm hiểu ý kiến của cậu đối với Âm Thị trước kia có bao nhiêu lớn nữa rồi.
"Nguyệt Thoái! Đó vốn chẳng phải là đao của cậu sao?"
Vì sao cầm ở trên tay Âm Thị đại nhân liền biến thành thần binh rồi vậy! Cậu đổi với ngài ta chẳng phải đã lỗ rồi sao!
"Là kiếm, không phải đao. Đó xác thực là một thanh vũ khí hỏng, không cần hoài nghi."
So với nghi hoặc của Phạm Thống, Nguyệt Thoái hoàn toàn không cảm thấy thanh kiếm kia có làm sao.
Kỳ thực Phạm Thống cũng biết rõ trong bụng, nếu như đó thật sự là một thanh thần binh, ông chủ của tiệm vũ khí còn lâu mới cho không Nguyệt Thoái, trừ phi hắn thật sự là tên mù không biết nhận hàng. Huống hồ ông chủ đó ngay cả một cây lau cũng có thể thu hai trăm xâu tiền của hắn, nếu như thanh kiếm kia của Nguyệt Thoái thật sự có cái gì đặc biệt, tuyệt đối sẽ không có chuyện tặng miễn phí này.
"Nguyệt Thoái, đó là ánh sáng gì? Vì sao lại có ánh sáng?"
"Đó là..."
Cho dù Nguyệt Thoái giống như hỏi gì nói nấy, nhưng khi bị Phạm Thống hỏi vấn đề này, cậu vẫn là do dự một chút.
"Tôi không biết. Đó kỳ thực cũng không phải quan trọng lắm."
Kết quả, Nguyệt Thoái lại ậm ờ cho qua, không biết vì sao, Phạm Thống cảm thấy cậu nhất định biết, chỉ là không muốn nói mà thôi.
◊◊◊◊
Sau khi người thắng lợi của hai trận kỳ phạm ra lò, ngay tiếp đến chính là trận kỳ phạm thứ ba.
So với tình huống cổ vũ của hai trận trước, tâm tình khán giả của trận này hình như đặc biệt kịch liệt, tiếng hô Âm Thị cũng có thể nói là nghiêng hẳn về một bên, gần như mọi người đều lấy âm thanh đầy nhiệt liệt hò hét muốn hắn thắng lợi, người này lây người khác, khiến cả quảng trường có cảm giác lâm vào bạo động.
Sở dĩ xuất hiện tình huống ủng hộ nghiêng về một bên thế này, đương nhiên là do đối thủ của Âm Thị -- Vi Thị -- quá khó ưa. Cư dân tân sinh từ trước đến nay luôn bị hắn đàn áp tuyệt đối không có khả năng thích hắn, mà cư dân nguyên sinh mặt ngoài hẳn là nhận được rất nhiều sự chiếu cố của hắn, nhưng bên trong kỳ thực cũng tìm không được mấy người có hảo cảm với hắn, đây đại khái chỉ có thể tại hắn làm người thất bại, đối nhân xử thế quá khắt nghiệt đi.
Âm Thị đại nhân cố lên! Đánh cho Vi Thị đại nhân ngay cả má cũng nhận không ra đi!
Phạm Thống cũng không khỏi hò hét trong nội tâm như vậy, có lẽ trong lòng tất cả những người đánh không lại Vi Thị đều hi vọng mượn tay của Âm Thị chỉnh đốn hắn.
Chẳng qua, bọn họ đều không biết tình huống trong lều nghỉ ngơi vào lúc này.
"Ngươi không được đánh hắn thành tàn phế, ngươi rốt cuộc có nghe hiểu không?"
Lăng Thị lần nữa lặp lại căn dặn với Âm Thị, cho dù Âm Thị là người nói hoài không hiểu lý lẽ, nhưng cái lý này vẫn là phải nói cho đến khi hắn hiểu mới thôi.
"Cho dù Anh sẽ tức giận, cũng sẽ không giận lâu đâu!"
"Không phải cái vấn đề này. Ngươi muốn dựa vào đặc quyền Anh dù tức giận thế nào cũng sẽ không động vào ngươi, mà làm ra chuyện trái với mong đợi của cô ấy?"
Bị Lăng Thị chỉ trích như vậy, Âm Thị liền không vui.
"Cô ấy rốt cuộc mong đợi cái gì? Mong đợi chúng ta đối xử tốt với nhau? Mong đợi ta thua hắn? Đó đều là chuyện không thể nào!"
"Cô ấy chưa từng nói như vậy. Nhưng ngươi nếu như phế đi chính vụ quan duy nhất của cô ấy, ngươi sẽ phải chuẩn bị suốt ngày bị nhốt trong Thần Vương Điện xử lý những sự vụ lớn nhỏ kia đi. Ngươi cho rằng là ai đang làm việc mới có thể khiến ngươi rảnh rỗi đến nỗi có thể chạy ra ngoài chơi mỗi ngày?"
Âm Thị bởi vì tìm không ra trả lời mà tạm dừng, nhưng rất nhanh chóng, hắn lại tiếp tục lý luận.
"Ta đương nhiên không muốn bị nhốt trong Thần Vương Điện xử lý những chuyện kia, nhưng Vi Thị hắn cũng làm đâu tốt chứ! Hắn căn bản là một tên tâm lý biến thái! Chọn một quan chấp chính khác chẳng phải là được rồi sao?"
Vi Thị sau khi đấu xong với Lạc Thị, cũng không có đến lều nghỉ ngơi, mà đi đến bên cạnh Tịch Anh đứng ở đó, Lạc Thị thì sau khi xem xong thi đấu của Âm Thị và Lăng Thị đã về trước rồi, cho nên ở đây lại khôi phục thành tình huống chỉ có hai người bọn họ, thế là Lăng Thị quyết định nói thẳng.
"Để ta nói rõ luôn với ngươi, Vi Thị tất nhiên tính cách có vấn đề, nhưng nếu như không có sự chống đỡ của Anh, hắn cũng không thể thúc đẩy những chính sách kia. Ngươi cho rằng trong lòng Anh để ý quốc chính sao? Cô ấy chỉ là muốn một đội quân có thể đánh sập Lạc Nguyệt mà thôi, cư dân tân sinh cứ luôn tiến vào cuồn cuộn không dứt, nhân khẩu của Đông Phương Thành sớm muộn sẽ bão hòa, nền chính trị hà khắc và chiến tranh chỉ nhằm để sàng lọc tinh hoa loại bỏ cặn bã, cô ấy muốn giữ lại những người có thể dùng, cho nên có cư dân tân sinh cho dù tội không đến nỗi chết, bọn họ vẫn là bị xử lý, bởi vì cô ấy thà rằng đem tư nguyên bị tốn ở người này cho người có hi vọng trở thành chiến lực hữu dụng."
Nói đến đây, Lăng Thị cũng hạ kết luận.
"Cho nên, Anh sử dụng Vi Thị, chính là vừa đúng lúc, cô ấy có lẽ cũng không thể tìm được quan chấp chính khiến cô ấy hài lòng hơn nữa đi?"
Âm Thị nghe xong đoạn này, phản ứng đầu tiên là đờ dẫn, tiếp đến là khó có thể chấp nhận.
"Làm sao có thể như vậy... Cho dù lấy mục đích này làm tiền đề, chỉ có đàn áp, không có lôi kéo, phải làm sao khiến người hữu dụng để cho Đông Phương Thành sử dụng?"
"Anh không cần lòng dân, cô ấy không cần sự trung thành hay chân thành của sĩ binh, chỉ là muốn lợi dụng nỗi sợ hãi hoặc khát vọng của bọn họ, chỉ cần tương quan đến lợi và hại, tự nhiên có thể khiến người nghe lệnh."
"Lăng Thị ngươi... ngươi làm sao có thể nói giống như chuyện này không liên quan đến mình, chẳng lẽ ngươi cảm thấy như vậy tốt lắm sao?"
"Cái gọi là tốt với không tốt, đó không phải chuyện ta cần phán đoán. Anh là chủ nhân, điều chúng ta nên làm là ủng hộ cô ấy, đừng sinh thêm chuyện. Chẳng lẽ ngươi từng nghiêm túc nghĩ biện pháp ngăn cản sao?"
Giọng của Lăng Thị tỏ rõ "ngươi làm sao có thể chưa từng ý thức được chuyện này, nhưng ngươi từ trước đến nay cũng có quản bao giờ đâu", Âm Thị bởi thế nói không được gì.
Hắn có thể thoải mái khoác vai cư dân tân sinh đi chơi, khi những cô gái trong cư dân tân sinh thẹn thùng đỏ mặt hắn cũng cảm thấy bọn họ rất đáng yêu, hắn chưa từng muốn làm hại bọn họ, nhưng cũng không có muốn làm gì vì bọn họ.
Theo cách nói của Lăng Thị, đây là bình thường. Trên thế giới có quá nhiều người, mà bọn những người bọn họ quan tâm, quen biết, chỉ có một phần quá nhỏ.
Là như vậy sao?
Thật sự là như vậy sao?
Âm Thị cảm thấy nếu cứ nghĩ tiếp, đầu của hắn chỉ sợ sắp xoắn lại mất, hắn không giỏi suy nghĩ những chuyện phức tạp này, trước giờ đều thế.
"Ngươi nếu còn không lên đài, khán giả có khả năng sẽ đến dỡ lều nghỉ ngơi mất."
Nghe tiếng hô càng ngày càng lớn bên ngoài, Lăng Thị lạnh nhạt nhắc nhở hắn vấn đề thời gian.
"A! Gì vậy hả! Ta cũng là cần nghỉ ngơi chứ! Chẳng có kiên nhẫn gì cả!"
Rốt cuộc là ai nói không chờ được mười phút, muốn lập tức đi đánh Vi Thị? Lăng Thị đã không muốn nói hắn nữa.
"Ngươi rốt cuộc đã nhớ chưa? Không được đánh hắn thành tàn phế, không được giết hắn, cũng không được dùng ánh sáng phệ hồn với hắn..."
"A -- lôi thôi muốn chết, hắn đối với tiểu Lạc Thị thế nào, ta sẽ đối với hắn như vậy!"
Cách nói như vậy có chút mơ hồ, Lăng Thị cũng không rõ hắn muốn làm thế nào.
"Đừng sung quá đấy."
"Hừ!"
Âm Thị không có trả lời, đã trực tiếp vén lều nghỉ ngơi, rồi ra ngoài.
Khi mọi người nhìn thấy Âm Thị xuất hiện, tiếng hoan hô cổ vũ ở hiện trường đã gần như sôi sục, Vi Thị sớm đã đứng trên lôi đài, vừa nhìn thấy hắn, mặt lập tức trở nên hiểm ác.
"Để người chờ đợi, tạo phiền nhiễu cho người khác, đây là tác phong mọi khi của ngươi sao?"
Vi Thị vừa nhìn thấy hắn đã lạnh lùng nói, đây là bước đầu tiên cho cách tương xử của bọn họ.
"A, ngươi đã chờ bao lâu? Chẳng lẽ ngươi đang chờ ta lên đài, để khiến ngươi nhận thua sao?"
"Ai sẽ nhận thua! Muốn ta nhận thua, thì đường đường chính chính chiến thắng ta!"
Sau đó, rất nhanh chóng đã bị chọc giận. Đây là bước thứ hai trong cách tương xử của bọn họ.
"Ồ? Ta còn tưởng ngươi sợ ta rồi chứ, sẽ không nhận thua à? Có chắc sẽ không nhận thua không đó? Bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ không dùng nhận thua để trốn tránh? Ngươi có cốt khí như vậy sao?"
Giọng điệu gây hấn của Âm Thị hoàn toàn là đang khiêu chiến độ nhẫn nại của Vi Thị.
"Bớt nói nhảm! Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc trăm phần trăm phần thắng sao! Muốn chiến thì chiến, ai sẽ sợ thứ ngu ngốc man rợ chỉ biết khua môi múa mép như ngươi!"
Bước thứ ba chính là mất đi lý trí mà phát điên. Sau đó cũng không cần nói nữa.
"Vi Thị chết tiệt, ngươi không lấy vũ khí ra trước sao? Yếu như ngươi, có khi bắt đầu rồi ngay cả cơ hội lấy vũ khí ra cũng không có đâu đấy?"
Âm Thị vươn hai ngón tay ngoắc ngoắc về phía hắn, thần thái khinh thường biểu hiện đến cực điểm.
"Ta đã lấy ra rồi!"
Thần tình của Vi Thị giống như hận người chủ trì không thể tuyên bố bắt đầu sớm một chút, để cho hắn có thể giáo huấn kẻ địch khó ưa trước mắt.
Cho dù người toàn thành đều không cho rằng hắn có bản lĩnh chạm vào được Âm Thị, nhưng trong lòng hắn chính là không chịu thừa nhận mình yếu hơn, hắn cứ luôn là như vậy.
"Cây quạt? Cái thứ vũ khí ẻo lả mà phụ nữ hay dùng?"
Sau khi phát hiện trên tay Vi Thị đang cầm là quạt gấp, Âm Thị hoàn toàn phớt lờ chất liệu của cây quạt, liền dùng một loại ánh mắt có thể kích thích Vi Thị một cách trọn vẹn để nhìn hắn.
"Trong đầu của ngươi chẳng lẽ chỉ có đao kiếm sao! Đúng là ếch ngồi đáy giếng tư tưởng hạn hẹp!"
Triệt để chọc giận đối thủ trước khi khai chiến, một mặt có thể làm cho đối phương mất đi bình tĩnh, mặt khác cũng sẽ nâng cao lực công kích của đối phương, nếu không phải Âm Thị có đủ thực lực, mọi người có lẽ thật sự sẽ cảm thấy, hắn sẽ bị Vi Thị giết chết cũng là chuyện rất có khả năng.
Người chủ trì gần như là mang giọng mong đợi tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau khi nghe thấy tiếng tuyên bố này, Âm Thị vẫn tỉnh bơ đứng nguyên tại chỗ, chỉ chờ Vi Thị xuất chiêu.
Giống như trực tiếp lấy võ thuật công kích mới có thể trút giận, Vi Thị lập tức cầm quạt, lấy khung quạt chém về phía Âm Thị, Âm Thị nhìn như không tránh không né, nhưng ở lúc Vi Thị sắp công kích đến hắn, người lóe lên biến mất ở trước mặt Vi Thị.
Lúc hắn xuất hiện trở lại, đã ở một góc khác của lôi đài, trên tay cũng giống như ma thuật mà xuất hiện thêm một chiếc khăn tay, hắn cố ý cầm lấy đánh giá, giọng điệu nói chuyện mang theo mấy phần nhàm chán.
"A, khăn tay? Trên người ngươi không thể mang theo thứ gì thú vị hơn ư?"
Sau khi nhìn thấy kiểu dáng của chiếc khăn tay kia, Vi Thị lúc này mới giật mình phát hiện, cú tránh người vừa rồi, Âm Thị đã thần không biết quỷ không hay mà lấy đồ từ người mình, đây cũng khiến trên mặt hắn tím đen.
"Đồ cái thứ tay chân không sạch sẽ, trả cho ta!"
"Trả cho ngươi? Không biết tự mình đến cướp sao?"
Dưới tình huống xấu hổ đan xen phẫn nộ, Vi Thị không có nghĩ quá nhiều đã chuyển động thân thể, đem toàn bộ công kích có thể nghĩ được đổ dồn lên người Âm Thị, chẳng qua lại lần nữa mất đi bóng dáng của Âm Thị.
"Yo, lần này là quả chuông? Mang cái này làm gì?"
Một ngón tay Âm Thị đang móc sợi dây của quả chuông, lắc mấy cái... Tiếp đến, là quá trình lặp lại.
"Ngươi đứng lại cho ta!"
"Ồ, con dấu."
"Đồ khốn!"
"A, bánh lúa mạch. Trên người ngươi còn mang đồ ăn?"
"Đồ không biết xấu hổ! Đồ không biết nhục!"
"Không biết nhục?... A, nhầm rồi, trả dây lưng cho ngươi, ngươi sẽ không để ý chứ?"
Khi Âm Thị trưng vẻ mặt vô tội đem dây lưng rút xuống từ trên người Âm Thị ném về phía hắn, Vi Thị đã phẫn nộ đến căn bản không muốn nhận lấy rồi, bởi vì đây đơn giản giống như là tiếp nhận bố thí của đối phương vậy.
"Ta muốn giết ngươi --!"
Khán giả bị đẩy vào tình huống bối rối không biết có nên khen hay hay không, Phạm Thống ở trên nóc nhà cũng lâm vào trong đờ đẫn và cạn lời.
Âm Thị đại nhân, chúng tôi là đến xem ngài chỉnh đốn ngài ta, không phải đến xem ngài đùa giỡn ngài ta đâu à!
Ngài ở trước công chúng ngang nhiên giở trò như vậy là không tốt đâu -- chẳng lẽ ngài muốn thực hiện lời từng nói ở Huyền Điện, lột sạch hắn ở trước mặt mọi người sao --
Tôi có thể không xem được không -- A, Nguyệt Thoái vẫn còn là vị thành niên, Nguyệt Thoái cậu cũng không được xem đâu!
Phi lễ chớ nhìn -- Đây rốt cuộc là biểu diễn cho ai xem --
Nội tâm của Phạm Thống kích động một cách kỳ lạ, Nguyệt Thoái cũng trợn mặt há hốc mồm, Chu Sa thì không có thay đổi vẻ mặt gì cho mấy, giống như một chút cũng không cảm thấy đây có gì.
Mà trò hề trên đài vẫn tiếp tục.
"Vi Thị chết tiệt, trên người ngươi mang thật là nhiều đồ, túi của ngươi là túi thần kỳ sao?"
Âm Thị đối với việc nhiều lần mò ra thứ mới mẻ cảm thấy kinh ngạc, cũng không biết hắn có tính là khen ngợi hay không.
"Ngươi cái đồ trộm vặt! Dâm tặc! Cặn bã!"
Cái gọi là phát cuồng đại khái chính là như vậy, Âm Thị thì vẫn tỉnh bơ trước tiếng mắng chửi của Vi Thị.
"Lấy xem mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao? Ngân tặc? Ta cũng đâu có lấy túi tiền của ngươi."
Bởi vì không có nhiều tay như thế để cầm đồ, ngoại trừ dây lưng ném trở lại cho Vi Thị, những thứ khác Âm Thị đều thuận lý thành chương mà bỏ vào trong túi của mình, rốt cuộc là cảm thấy ném ở trên lôi đài thì khó coi, hay là muốn chiếm làm của mình, không ai biết được.
"Trả búp bê vải làm thủ công lại cho ta! Cái đó chỉ có một cái!"
"Ta chẳng phải đã nói rồi sao, có bản lĩnh thì tự cướp đi chứ?"
Âm Thị còn đặc biệt lấy con búp bê vải đó ra, giống như diễu võ giương oai mà lắc lư trước mặt Vi Thị.
"Trả đây!"
"Không trả."
"Trả cho ta ngay! Lập tức!"
"A, ai bảo ngươi mang lên?"
Thế là cục diện hiện tại, đã trở thành Vi Thị cứ luôn nhào về phía Âm Thị, lần nào cùng suýt nữa là có thể chạm được đồ, nhưng Âm Thị chính là cố ý giỡn nhây hắn như vậy.
"Búp bê vải..."
Thứ từ trên người Vi Thị bị Âm Thị moi ra, thật là cái nào cái nấy đều khiến người kinh hãi.
Không phù hợp hình tượng... không phù hợp hình tượng gì cả... Vi Thị đại nhân, trên người ngài vì sao lại có những thứ này? Nếu như nói là do Âm Thị đại nhân nhét vào người ngài vu oan, tôi còn tin hơn, nhưng nhìn thái độ của ngài thì không giống như vậy...
"Lạc Thị đi trước thật là đáng tiếc."
Nguyệt Thoái đột nhiên nói một câu như vậy.
Nguyệt Thoái... tôi nói nè, Lạc Thị ở lại cũng sẽ không có được khoái cảm báo thù đâu, chỉ là nhận thức thêm một mặt khác của Vi Thị đại nhân mà thôi...
Mà ở một bên khác trên khán đài, thần tình của Tịch Anh vẫn lãnh đạm như cũ, Lăng Thị ngồi kế bên xem thi đấu thì chỉ biết câm nín.
"Cái tên thiểu năng trí tuệ Âm Thị này..."
Lăng Thị không nhịn được cúi đầu che mặt, không biết có nên nhìn tiếp hay không, hắn đang nghĩ, nếu sau khi trở về, Âm Thị chạy tới tìm hắn chia chiến lợi phẩm, hắn có nên nện một quyền vào cái đầu hết thuốc cứu của Âm Thị hay không.
Được thôi, Âm Thị đích xác không đánh tàn Vi Thị, cũng không đánh chết hắn, thậm chí không làm hắn bị thương, coi như là có nghe lọt lời căn dặn của Lăng Thị, nhưng thế này rốt cuộc nên nói làm sao đây?
Lăng Thị dùng dư quang khóe mắt quan sát sắc mặt của Tịch Anh, rồi nhìn hai kẻ mất mặt trong sân.
Mặt mũi của Đông Phương Thành, ôi mặt mũi của Đông Phương Thành...
"Ngươi đủ chưa!"
Vi Thị bây giờ cũng không công kích nữa, căn bản là bảo vệ ngực của mình, chỉ sợ lại bị trộm đi thứ gì.
Chẳng qua, cũng đã trộm nhiều lần như thế rồi mà vẫn còn đồ, cũng thật là tài giỏi.
"A, làm trộm chán rồi, vậy thì làm cướp đi."
Âm Thị cất cái túi hương đắc thủ sau cùng lại, sau đó chỉ vào đỉnh đầu của Vi Thị.
"Báo trước cho ngươi, ta muốn cướp mũ."
"Cái..."
Sau đó là một tiếng "xoạt", Âm Thị cứ như thế phóng vút qua, xuất hiện phía sau Vi Thị, mũ trên đầu Vi Thị đương nhiên cũng đã ở trong tay của hắn.
"Ngươi cái tên man rợ này rốt cuộc muốn thế nào!"
"Tiếp đến cướp cái gì đây... Đúng rồi, mắt kính vậy."
Âm Thị căn bản không coi kháng nghị của Vi Thị ra gì, lấy tốc độ hơn xa Vi Thị của hắn tiện tay quơ một cái, mắt kính đã đến tay rồi.
"--"
Mất đi mắt kính, trước mắt Vi Thị tức thì trở nên nhạt nhòa, loại cảm giác bất an này khiến hắn ngay cả chửi mắng cũng mắng không ra, nếu như oán hận có thể giết người, Âm Thị sợ rằng đã bị thiên đao vạn quả rồi đi.
"Còn có thứ gì coi được để cướp đây... A, ngươi rốt cuộc có muốn nhận thua hay không hả? Nói ngươi tài không bằng người, thừa nhận ngươi cầm cự không nổi nữa..."
"Tuyệt đối không!"
Nếu như Vi Thị có thứ gì cao hơn hết thảy, đó có thể chính là tự tôn của hắn, mặc dù vào lúc này, lòng tự tôn quá cao cũng chả có ích gì.
Vòng vo một hồi ngươi chỉ là muốn hắn chính miệng nhận thua sao... khán giả toàn sân có lẽ phần lớn đều rơi vào hoàn cảnh không biết nói gì.
"Đây là trận kỳ phạm của đại hội tỷ võ, ngươi chỉ là làm mấy trò dơ bẩn, không tiến hành tỷ võ chính đáng, ta muốn khởi tố ngươi vi phản quy định!"
"A, thua cũng thua rồi, cướp cũng cướp rồi, ngươi có phải là quá chậm rồi không?"
Phát ngôn của Âm Thị giống như lấy chọc giận Vi Thị làm mục tiêu, mà nếu Vi Thị đã đề xuất kháng nghị, tự nhiên cũng nên có trọng tài phán định, thế là, bọn họ đưa tầm nhìn về phía Tịch Anh trên khán đài.
Chẳng qua, dưới tình huống chưa có bất cứ người nào đặt câu hỏi, Tịch Anh cũng chưa làm ra bất cứ chỉ thị gì, Vi Thị đột nhiên dựa vào khoảng cách không xa của hắn và Âm Thị, phẫn hận mà sử dụng quạt đã khép lại, hung hăng vung về phía Âm Thị.
Bởi vì vốn coi như đùa giỡn, bây giờ lực chú ý lại đang ở trên người Tịch Anh, Âm Thị đợi đến khi khung quạt tới sát người, mới phát giác nhờ khí tức sắc bén đang bức cận cùng tiếng kinh hô của mọi người, cho dù hắn kịp thời né tránh, vẫn là hơi chậm một chút, mép quạt sắc bén rạch ra một đường máu nằm giữa ngực và cổ bên trái của hắn.
"Âm Thị!"
Ở lúc nhìn thấy Âm Thị bị thương, Lăng Thị kinh ngạc đứng dậy, nhưng Tịch Anh bên cạnh hắn lại nhanh hơn hắn, trong tiếng kinh hô đó bao hàm một chút kinh hoảng, nàng thoáng cái đã từ khán đài dịch chuyển tức thời đến trước mặt Âm Thị, chỉ nôn nóng muốn xem vết thương.
"Anh, ta không sao, không cần làm to chuyện..."
Đối với bàn tay vươn tới kiểm tra cùng thân thể quá áp sát của Tịch Anh, Âm Thị có chút mất tự nhiên nhưng cũng không dám lùi lại, Vi Thị thì cắn răng đứng ở một bên, nữ vương cũng đã xuống sân rồi, chiến đấu này tự nhiên cũng đánh tiếp không nổi nữa.
"Dừng thi đấu! Vi Thị, ngươi ở đây xử lý chuyện còn lại."
Tịch Anh lấy giọng lãnh lệ hạ mệnh lệnh, sau đó nhìn Âm Thị.
"Đi theo ta."
"Ờ..."
Âm Thị không nói thêm cái gì, Tịch Anh luôn cho hắn một loại cảm giác hắn đã làm sai cái gì.
Hắn lặng lẽ đi theo Tịch Anh rời khỏi, Lăng Thị trên khán đài cũng nốt gót theo sau bọn họ, lôi đài vốn náo nhiệt, đột nhiên chỉ còn lại một mình Vi Thị chủ trì đại cục.
Chẳng qua... trước khi đi, vậy mà không trả mắt kính cho Vi Thị, cũng có chút thất đức.
◎Lời bạt của Phạm Thống
Kết quả trận đấu kỳ phạm vậy mà kết thúc như thế, thật là ngoài dự liệu.
A, tôi cảm thấy xem mấy trận chiến đấu này, giống như khiến tôi đoản mệnh mấy năm, chuyện gì xảy ra vậy?
Âm Thị đại nhân, ngài rõ ràng là muốn đi lên chỉnh đốn Vi Thị đại nhân, trái lại làm cho mình bị thương, đây thực sự có chút buồn cười, ngài là đang dạy chúng tôi một lớp, nói cho chúng tôi bất cứ lúc nào cũng không được lơ là sao?
Sau đó, bộ hộ giáp mà ngài mặc... Vẫn vô dụng như cũ! Đúng lúc bị Vi Thị đại nhân cắt đúng chỗ không có hộ giáp, người ta thế nhưng là đã mất mắt kính nhìn không rõ rồi đó! Ngài thật sự xui xẻo như vậy sao!
Nhưng trái lại đã ứng nghiệm lá thăm rút được ở Huyền Điện, đây hẳn cũng tính là huyết quang chi tai đi? Bởi vì huyết quang chi tai của Âm Thị đại nhân không có dày đặc như của Nguyệt Thoái, cho nên chỉ là một chút thương nhỏ sao?
Nếu thật sự linh nghiệm như vậy, tôi trái lại phải lo lắng cho Nguyệt Thoái rồi, bất luận là thăm cậu ấy rút trúng, hay là thăm do Chu Sa rút được...
Ồ, đúng rồi, còn có còn có, tôi cảm thấy ánh mắt Tịch Anh nữ vương nhìn Âm Thị đại nhân rất là bất thường.
Bình thường thoạt nhìn đúng là rất lãnh đạm, nhưng Âm Thị đại nhân vừa bị thương, sắc mặt của nữ vương bệ hạ liền thay đổi hoàn toàn, đó rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ xước da chảy máu, so với bị ngự hỏa chú thiêu đốt, bị ma thú giẫm đạp vân vân, đó hoàn toàn không đáng nhắc tới! Những lúc tôi tử thương, cũng không thấy ai căng thẳng vì tôi như vậy...
Gian tình! Có gian tình! Tôi ngửi được mùi gian tình!
Âm Thị đại nhân quả nhiên đẹp trai đến mức không có thiên lý, ngay cả nữ vương bệ hạ cũng sớm đã trúng tên rồi sao?
Thế giới này thực sự là quá bất công -- một tên đàn ông phối với nhiều phụ nữ như vậy, căn bản là phân chia không đều, chẳng trách có nhiều gã độc thân đáng thương không tìm được bạn như thế, chẳng hạn như tôi...
Ngay cả điều kiện tốt như Nguyệt Thoái, đến nay bên cạnh cũng chỉ có một nửa người phụ nữ, duyên phận ái tình thật là khó giải...
Nếu như có cơ hội, ngoại trừ bói toán xem phong thủy, tôi nhất định còn phải kiêm luôn nhân duyên hồng tuyến, kỳ thực cái này mới là dễ kiếm tiền nhất đi?
Quan trọng nhất là, sau khi học xong phải mau chóng giúp mình kiếm đối tượng thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro