Chương 5 - 3: Sau kiếp nạn

"Cái gì vậy? Sau khi bị đánh cướp? Nhưng trên người tôi căn bản đâu có gì để cướp chứ!" -- Phạm Thống

"Đừng nhanh như thế đã quên sinh mạng cậu mới trải qua nguy cơ được không..." -- Lạc Thị

Từ nhỏ đến lớn, Phạm Thống luôn luôn tự cho rằng mình là một người sợ đau, mà trên con đường trưởng thành của hắn cũng chẳng được êm đẹp, khi thì xảy ra một vài sự cố không lớn cũng không nhỏ, có lúc chỉ cần băng bó, có lúc phải nằm viện mấy ngày, đối với những sự kiện bất hạnh này, niềm an ủi duy nhất của hắn chính là -- Lúc bị thương có thể nhận được một vài món quà thăm hỏi hoặc là hoa, cho dù mọi người có khả năng chỉ là vì đạo nghĩa bạn học mà viết thiệp khích lệ hắn, hắn vẫn bởi vì loại ảo giác giống như đột nhiên được hoan nghênh này mà cảm thấy vui.

Mà bây giờ... thì có chút cảm thương rồi.

Rõ ràng trước đó gặp phải nguy cơ suýt chết, nhưng khi ấy chuyện Nguyệt Thoái bị tống vào tử lao quan trọng hơn, căn bản ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ đến chuyện mình vừa thoát chết trong gang tấc, bây giờ Nguyệt Thoái ra ngục rồi, bình an vô sự... Kết quả, những người đến thăm hỏi chúc mừng đều là thăm hỏi Nguyệt Thoái, tất cả đều quên sạch hắn.

Quên một cách sạch sẽ --

Đây rốt cuộc là vấn đề xử sự làm người, hay là vấn đề khuôn mặt.

Hay là vấn đề của miệng hắn? Hay là tất cả?

Phạm Thống vị vây trong trạng thái tự kiểm điểm đầy ai thương.

Vì sao không có ai quan tâm đến người may mắn sống sót từ hiện trường đại đồ sát như tôi -- Chẳng lẽ bởi vì tôi không có thật sự chết sao? Nói như vậy hình như vẫn là Nguyệt Thoái thảm hơn? Bị một đám cặn bã vây đánh chịu trọng thương, bị Âm Thị đại nhân tiêu diệt một lần, vừa lại vô cớ bị tai họa tù tội, còn suýt nữa bị xử tử...

Không, kỳ thực cũng không tính là vô cớ, người cũng đã giết rồi, chỉ là có thể tha thứ mà thôi. Tóm lại tôi thật sự cảm thấy bi ai vì không có người nào thăm hỏi tôi lấy một câu --

Ánh mắt của Chu Sa giống như thể đang nói "cậu không chết coi như mạng cậu lớn, cảm giác sống tiếp cũng vô dụng", đồ ăn đồ uống Bích Nhu đưa đến cũng đều chỉ đích danh muốn cho Nguyệt Thoái, ngay cả Lạc Thị có đến thăm một lần cũng chỉ có biểu đạt thiện ý với Nguyệt Thoái, giống như trong mắt hoàn toàn không nhìn thấy Phạm Thống vậy.

Làm người thất bại. Không, kỳ thực Lạc Thị căn bản không hiểu rõ án tình đi? Thời gian qua cũng không có cơ hội nói rõ với cậu ấy... Phạm Thống chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi.

Đồ bổ và đồ ăn ngon mà Bích Nhu và Lạc Thị đưa đến, tạm thời chất đầy trong phòng bọn họ. Mặc dù là tặng cho Nguyệt Thoái, chẳng qua một mình Nguyệt Thoái không có bản lĩnh ăn hết toàn bộ, đương nhiên theo như thông lệ đồ ăn sẽ được sung công quỹ để cho mọi người cùng ăn.

Mặc dù lấy kết quả mà nói, đồ tốt vẫn là có ăn được, nhưng trong lòng Phạm Thống cứ cảm thấy trống rỗng dị thường.

Mà cái loại uất ức tủi thân này, thì lại không thể nói cho bất cứ ai, Phạm Thống chỉ có thể tự mình ôm một đống đồ ăn vặt chui vào góc giường ăn, cả người có chút chán nản sa đọa.

Nói đến, loại thân thể mới có được sau khi đến Huyễn Thế này vẫn là rất tiện lợi.

Bởi vì là sản vật dưới sức mạnh Trầm Nguyệt, sau khi định hình thì sẽ không sinh trưởng, cho nên làm tổ trên giường ăn lung tung, cũng không cần lo vấn đề béo phì, thậm chí mỗi sáng cũng không cần cạo râu, muốn trải qua sinh hoạt chán nản sa đọa rất dễ dàng, cả ngày nằm trên giường cũng nhìn không ra dấu vết sa đọa, cùng lắm xuất hiện một chút quầng thâm mắt hoặc là khí sắc tiều tụy.

Sau đó, bởi vì hắn với Nguyệt Thoái bị cuốn vào sự cố, phía trường học cưỡng chế cho bọn họ nghỉ phép bảy ngày, tránh cho đến trường mọi người rủ nhau hóng chuyện, quấy nhiễu học sinh lên lớp.

Cho nên thời gian bảy ngày này, Phạm Thống hoàn toàn có thể ngồi tự kỷ ở trong cái góc nhỏ của hắn.

"Phạm Thống..."

Nguyệt Thoái leo thang đi lên tầng trên, ló đầu, nhìn Phạm Thống đang chui rúc ở một góc giường.

"Cậu đang làm gì thế? Làm sao không đi xuống?"

Phạm Thống âm trầm quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó uể oải tiếp tục ăn.

"Phạm Thống, đừng ở mãi trên giường thế, dạy tôi viết chữ cũng được mà, một mình tôi cũng rất nhàm chán..." Nguyệt Thoái thấy Phạm Thống không ngó ngàng cậu, đành nói thêm một câu.

"Được đấy, tôi muốn vận động chân tay, tôi không muốn ở trên giường."

"Tốt lắm, vậy thì xuống thôi."

Phạm Thống vô lực nằm trải trên giường.

Tôi là nói "Không muốn, tôi muốn sa đọa, tôi muốn ở trên giường..."

Nguyệt Thoái chờ hắn một lát, thấy hắn không có động tĩnh, tức thì hiểu ra mà kêu một tiếng.

"Phạm Thống, đừng nói là tôi lại hiểu lầm lời cậu nói rồi chứ?"

Đúng vậy, cậu biết cậu hiểu lầm thật là tốt quá, vậy thì làm phiện cậu tự mình đảo lại rồi sau đó tự phiên dịch thành ý chính xác...

"Vậy... tôi lấy bút lông, mực với giấy lên, chúng ta tập chữ ở trên giường?"

"Mau lên..."

Không, tôi là nói chờ một chút! Cậu dịch sai rồi! Tôi cũng đâu có đồng ý!

Chỉ là, tay chân Nguyệt Thoái rất mau mắn, thoáng chốc đã đi xuống mang dụng cụ lên rồi, nhìn cậu đi lên giường, nghiêm túc đổ mực vào trong nghiên, Phạm Thống vẫn thật không biết nên ngăn cản cậu thế nào.

Lấy công lực của cậu, cậu cho rằng cậu có biện pháp viết chữ trên cái giường mềm nhũn này ư?

... Thật ra cái giường này cũng không có mềm bao nhiêu, nhưng tôi chỉ muốn tự kỷ ăn uống thôi, ai có tâm tình tập chữ cơ chứ?

"Tốt, chuẩn bị xong rồi, chúng ta viết chữ thôi!"

Nguyệt Thoái dường như rất hưng phấn đối với luyện chữ, rõ ràng bình thường lúc muốn dạy cậu, cậu thường tỏ ra khó xử, đây khiến Phạm Thống cảm thấy có chút kỳ diệu.

"Tôi không có tâm tình đâu, tôi không muốn ăn."

"Phạm Thống..."

Mặc dù thế này hình như rất hẹp hòi, nhưng Phạm Thống bây giờ chính là không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì, chỉ nói xong câu này liền quay đầu tiếp tục ăn vặt.

Hừ! Cậu nhận được nhiều thăm hỏi như thế mà tôi chẳng có cái nào! Hừ! Mặc dù tôi đang ăn đồ của cậu, nhưng tôi vẫn không muốn ngó ngàng cậu đâu!

Mặc dù trong lòng Phạm Thống là nghĩ như vậy, nhưng sau khi hắn quay đầu đi, phía sau liền không còn tiếng động nữa, đây vẫn là khiến hắn rất để ý, đành quay lại nhìn xem tình trạng của Nguyệt Thoái.

"Nguyệt Thoái, cậu..."

Hắn vốn là định nói, nếu cậu không có chuyện gì thì đi xuống đi, giường cũng không rộng, như vậy rất chật -- Chẳng qua, sau khi nhìn thấy sắc mặt thoáng mang vẻ bất lực của Nguyệt Thoái, hắn liền nói không nên lời.

"Xin lỗi. Tôi vẫn luôn không có xin lỗi đàng hoàng..."

Chờ một chút! Này! Đang yên đang lành lại xin lỗi cái gì!

"Không muốn ngó ngàng tôi cũng là bình thường, tôi không nên quấy rầy cậu, không có nghĩ đến cậu có lẽ không muốn nhìn thấy tôi..."

Tôi nói như thế lúc nào! Tôi chỉ là có chút giận dỗi mà thôi! Này! Trở lại đi!

"Nguyệt Thoái! Chờ một chút đã! Đừng tự suy diễn rồi nói một đống như vậy, muốn xin lỗi tôi cũng chưa xin lỗi đây!"

Phạm Thống bò dậy ngăn cản Nguyệt Thoái đang chuẩn bị xuống giường, hiếm khi thành công biểu đạt ý của mình.

"Ơ?"

"Nếu không phải, nếu không phải tôi quá hữu dụng bị bắt, cậu cũng sẽ không bị bọn chúng kiềm chế vây đánh! Thoạt nhìn có vẻ rất sướng, còn suýt nữa đã bị giết, cuối cùng cũng thật sự bị Âm Thị đại nhân giết, tôi cảm thấy rất vui, những lời này tôi mãi mà vẫn chưa nói với cậu..."

Tôi nghiêm túc cảm thấy Nguyệt Thoái cho dù tuyệt giao với tôi, tôi cũng không để ý. Đây là cái miệng gì chứ?

"..."

Nguyệt Thoái trầm mặc, không biết có phải là đang tiêu hóa lời của hắn, Phạm Thống cảm thấy thấp thỏm bất an.

"Kỳ thực tôi cảm thấy tôi nên để cậu đánh lại, mặc dù tôi rất không sợ đau, có lẽ đánh mười quyền vẫn còn đứng, nhưng tôi cảm thấy tôi rất xứng đáng với cậu, tôi chỉ là bởi vì mọi người đều rất quan tâm tôi cho nên mới tâm tình không tốt..."

Có phải là càng hoảng hốt càng nói không mạch lạc? Vốn là muốn bổ sung một vài lời, kết quả hình như càng nói càng xa ý định ban đầu rồi?

"Nghe không hiểu."

Nguyệt Thoái vô cùng thẳng thắn trả lời một câu như vậy, Phạm Thống tức thì bị đả kích.

A -- đáng ghét, vì sao giữa người với người không có công năng tâm linh tương thông giống vũ khí?

"Tóm lại... cậu cảm thấy cậu muốn bồi thường tôi sao?"

Nguyệt Thoái tự mình phán đoán, rồi hỏi thử, Phạm Thống vội vàng gật đầu.

"Vậy cùng tôi tập chữ."

Phạm Thống vội vàng gật đầu tiếp.

"Đồ ăn vặt cũng phải chia tôi ăn chung."

Đây vốn là của cậu mà. Phạm Thống không nhịn được ở trong lòng nói như vậy, sau đó gật đầu.

"Tốt quá rồi, chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Cậu như vậy chẳng phải là nói thừa sao? Phạm Thống bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi thấy hắn gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyệt Thoái tức thì lộ ra nụ cười rất vui vẻ, đem giấy mực bày trở lại trên giường.

Nguyệt Thoái luôn là như vậy, có thể cảm thấy vui vẻ vì một vài chuyện lặt vặt.

Phạm Thống kỳ thực cũng biết, nhìn cậu vui vẻ, bản thân hắn cũng cảm thấy tâm tình hình như trở nên sáng sủa rộng mở hơn.

... Có điều, cậu nhất định muốn tập chữ ở trên giường tôi sao?

"Cậu không muốn học chữ gì?"

Câu này thì Nguyệt Thoái nghe hiểu, cậu biết đó ý là hỏi cậu muốn học chữ gì.

Thế là cậu mỉm cười, để Phạm Thống nắm tay cầm bút của mình.

" "Xin lỗi" với "cảm ơn"."

Buổi tối lúc Chu Sa trở lại túc xá, vừa mở cửa phòng sắc mặt đã trở nên quái dị.

"Các cậu đang làm gì vậy..."

Nguyệt Thoái đang nằm sấp trên giường luyện tập chữ bút lông cùng với Phạm Thống đang chỉ đạo Nguyệt Thoái ghi chữ bút lông, hai người vô tội nhìn hướng cậu.

"Tập chữ đó mà."

"Vì sao là ở trên giường? Không cảm thấy vừa dính mực vừa ăn sẽ rất mất vệ sinh sao?"

"Bởi vì, Phạm Thống nói cậu ấy không muốn xuống giường..."

Này, Nguyệt Thoái, đó là tự cậu hiểu lầm rồi, tôi chưa từng muốn cậu lên giường tập chữ.

"Tàn phế?"

Chu Sa cười lạnh một tiếng. Phạm Thống có thể cảm giác được trọn vẹn ác ý truyền đến từ người cậu.

Có cần thiết phải vậy không, chỉ chẳng qua là Nguyệt Thoái chưa bao giờ chịu nằm chung giường với cậu, cần gì mặt khó coi đến vậy.

"Chu Sa, đừng dùng từ khó nghe như thế."

Nguyệt Thoái nhíu mày, hình như có vẻ không vui lắm.

"Tôi nhớ tới tôi hình như còn có hai yêu cầu chưa dùng."

Sau khi Chu Sa nhàn nhạt nói xong câu này, sắc mặt của Nguyệt Thoái tức thì trở nên khó coi.

"Trận đấu cũng chưa đấu xong, giảm một cái."

Wow, Nguyệt Thoái vậy mà biết cò kè mặc cả rồi, thật kỳ quan!

"Chưa đấu xong chẳng phải cũng là vấn đề của các cậu? Hm, tôi còn giúp cậu cứu Phạm Thống, có phải là nên tăng thêm một cái?"

Nguyệt Thoái, thật xin lỗi, hình như tôi vẫn là nên chết luôn cho rồi. Oh, tôi đương nhiên là nói đùa, có thể sống thì ai muốn chết chứ?

"Hai cái thì hai cái..."

Nguyệt Thoái đã khuất phục, thất thần chuyển tầm nhìn, tâm tình giống như đã chìm xuống đáy cốc.

"Vừa rồi gặp được Bích Nhu trên đường, cô ấy nói ngày mai muốn đi thăm Âm Thị đại nhân, các cậu muốn đi cùng không?"

"Âm Thị đại nhân?"

Phạm Thống với Nguyệt Thoái đều có chút không rõ lắm.

"Nghe nói đã bị thương, tình huống không tốt lắm, tôi nghĩ hẳn là..."

Chu Sa đang nói, liếc Nguyệt Thoái một cái. Nguyệt Thoái lập tức nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt cũng chuyển sang tái nhợt.

"Tôi cũng đi, tôi nghĩ tôi cần tạ lỗi."

Hm... Bởi vì cậu làm ngài ta bị thương? Nhưng ngài ta đã giết cậu mà? Chẳng qua Âm Thị đại nhân đúng là vô cớ bị cuốn vào, xác thực có chút xui xẻo, kỳ thực lá thăm huyết quang chi tai đó đem vận mệnh của hai người siết chặt lại với nhau rồi đi?

"Nếu như có người khác ở đó, tốt nhất vẫn là đừng biểu hiện cái gì, Âm Thị đại nhân từng nói, tình huống ở hiện trường không được để cho ai biết, Nguyệt Thoái, cậu hẳn là cũng không hi vọng người khác biết chứ?"

Chu Sa căn dặn Nguyệt Thoái một câu, Nguyệt Thoái sau khi ngẩn ra, cũng không nói thêm cái gì, đại khái là lặng lẽ thừa nhận rồi.

Đối với Âm Thị, bày tỏ biết ơn cũng là cần, nếu như không nhờ hắn, Nguyệt Thoái cũng sẽ không được vô tội phóng thích, cho nên chuyến đi ngày mai, bọn họ đều quyết định muốn đi.

Hơn nữa, thương thế của Âm Thị thế nào, đây cũng là mối quan tâm của bọn họ.

◊◊◊◊

Bích Nhu chọn thời gian thăm bệnh là vào buổi chiều, bởi vì Chu Sa luôn luôn là một học sinh không cúp học, cho nên không đi theo, Phạm Thống với Nguyệt Thoái bởi vì được nghỉ, nên không có vấn đề về thời gian, bản thân Bích Nhu thì cũng chẳng mấy quan tâm có đi học hay không, sau khi tập hợp ở cổng túc xá, ba người bọn họ liền cùng nhau tiến về Thần Vương Điện.

"Cái giỏ của cô là..."

Từ lúc nhìn thấy Bích Nhu, Nguyệt Thoái đã có chút để ý cái giỏ được xách trên tay Bích Nhu.

"Muốn đi thăm bệnh đương nhiên phải mang thực phẩm tình thương chứ! Bổ sung dinh dưỡng ấy mà!"

Bích Nhu nói như chuyện hiển nhiên, Nguyệt Thoái lại do dự hỏi một câu.

"... Của cô làm?"

"Mới không phải! Đó làm sao mà được! Lỡ Âm Thị chết thì sao!"

Bích Nhu nghe thấy câu hỏi này lập tức hét lên phủ nhận, khiến hai người đều cạn lời.

Cô làm sao lại nói đồ ăn của mình làm như vậy... tài nghệ bếp núc thật sự tệ như thế sao?

Phạm Thống cảm thấy món sandwich lần trước vẫn ở trong phạm vi bình thường, thứ ăn xong sẽ chết hẳn là thức ăn của Âm Thị làm mới đúng.

"Đây là đồ bổ được tôi mua trên đường với tất cả tình cảm đấy, đừng hiểu lầm."

Nói đến mua đồ bổ cho chàng trai mình thích, Phạm Thống bất giác nghĩ lạc sang chỗ khác, hắn không nhịn được đánh một cái vào đầu đầu không thuần khiết của mình, để nó trở về chính đạo.

"Thì ra thực phẩm tình thương có thể giải thích như vậy..."

Khóe miệng của Nguyệt Thoái hơi co giật, không nói tiếp cái gì, nhưng xem ra chính là rất có ý kiến.

"Ghét quá đi, như vậy là sao -- truyền đạt được tâm ý là tốt rồi!"

Bích Nhu có chút xấu hổ vỗ Nguyệt Thoái một cái.

Nếu như muốn nói là tâm ý, dù mình làm có bao nhiêu khó ăn, nhưng vẫn là có tâm ý đi? Làm ra thứ rất khó ăn, mỉm cười nói "há miệng ra nào, a --" cứ thế cười tủm tỉm bách buộc đối phương ăn vào, không phải là trò kiểm tra tình cảm rất lưu hành sao? Ồ không, nên nói là tình thú nơi khuê phòng chứ?

"Cô vui thì tốt."

Nguyệt Thoái quyết định không ngó ngàng cô nữa. Quyết định này rất chính xác.

Phạm Thống từng nghĩ đến vấn đề bọn họ sau khi đến Thần Vương Điện thì phải làm thế nào để đi vào, chẳng qua vấn đề này đã biến mất sau khi đến được Thần Vương Điện.

Lăng Thị đứng ngay ở cửa Thần Vương Điện. Nghĩ cũng biết là đến chờ bọn họ, dù sao cũng không thể nào có chuyện rảnh rỗi ra ngoài hóng gió.

Nhìn từ xa, kiến trúc cung điện phía sau Lăng Thị, thoạt nhìn thật giống như là cảnh chỉ có ở trong tranh, mỹ nhân cùng mỹ cảnh, bất cứ ai cũng sẽ tán thán.

Nhưng vì sao lại là nam?

Đây căn bản là sai lầm khiến cho đàn ông khắp thiên hạ đều đấm ngực dậm chân đi?

Cái tên Mễ Trọng kia làm sao có thể vui vẻ chấp nhận cơ chứ...

"Lăng Thị đại ca!"

Lăng Thị thật ra đã nhìn thấy bọn họ từ xa rồi, khi Bích Nhu đến gần gọi một tiếng, hắn cũng chỉ là gật đầu, trên mặt nhìn không ra có bất cứ dao động gì.

"Đi thôi, ta mang các ngươi vào."

Từ sắc mặt với thái độ của hắn xem ra, tâm tình của hắn chắc hẳn không tốt lắm.

Có lẽ liên quan đến việc Âm Thị đại nhân bị thương đi? Dù sao bọn họ vẫn là bạn tốt -- cho dù Phạm Thống vẫn luôn hoài nghi bọn họ âm thầm bất hòa.

Dựa vào hành vi với tính cách ngớ ngẩn của Âm Thị đại nhân, tôi thực sự rất khó tin sẽ có người thật lòng coi ngài ta là bạn, rốt cuộc là ai chịu cho nổi?

Oa! Xin lỗi! Tôi lại không kìm được tạo khẩu nghiệp đối với Âm Thị đại nhân rồi! Không được, tôi phải tích khẩu đức vì Nguyệt Thoái mới đúng, bởi vì không có thật sự nói ra khỏi miệng, nếu nói ra đã biến thành nói tốt rồi, thật là...

"Lăng Thị đại ca, Âm Thị vẫn ổn chứ?"

Bởi vì muốn có chút tâm lý chuẩn bị, cho dù đi đến Âm Thị Các không cần tốn bao nhiêu thời gian, Bích Nhu vẫn lo lắng hỏi vấn đề này trước.

"Không chết được."

Trả lời của Lăng Thị vẫn rất có cá tính, đây đại khái chính là phong cách của hắn rồi, hoặc là thái độ đối với Âm Thị.

"Âm Thị vì sao lại bị thương? Là ai đáng ghét như thế đả thương anh ấy?"

Nghe thấy câu này của Bích Nhu, Phạm Thống mới nhớ tới, cô hình như chỉ biết phần trước đó, không biết quá trình sau khi Âm Thị tới.

Nguyệt Thoái mặc dù muốn duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng vẫn là mím môi.

"Cô có thể tự mình hỏi hắn. Hắn nói hắn đi dạo đến tận Lạc Nguyệt, cô tin không?"

Giọng điệu của Lăng Thị tràn ngập không vui, hiển nhiên hoàn toàn không tin tưởng cách nói này.

Đích xác, người bình thường đều sẽ không tin đi.

"Ơ-- cho dù đi dạo đến Tây Phương Thành, hẳn là cũng không có người đả thương được anh ấy đi?"

Bích Như kinh hô một tiếng, lý do cô không tin hình như không giống người khác lắm.

"Ai biết được? Có khi hắn đi loanh quanh cũng có thể đụng phải thiếu đế thì sao?"

"Englar? Nhưng..."

Bích Như giống như nghiêm túc suy xét khả năng của chuyện này. Phạm Thống chỉ muốn bảo cô đừng có ngốc nữa, người căn bản chưa có đi qua, còn thảo luận sâu như thế làm gì.

"A -- nghĩ không ra, Âm Thị tự dưng đi dạo đến Tây Phương Thành làm cái gì cơ chứ!"

Làm ơn đi, tiểu thư, ngài ta không có đi, ngài ta thật sự không có đi đâu...

"Nguyệt Thoái, Phạm Thống, các cậu cảm thấy thế nào?"

Có lẽ là tự mình nghĩ không ra, Bích Nhu liền chuyển sang bạn đồng hành để tìm đáp án.

"Hơ..."

Nguyệt Thoái một chữ cũng không đáp được.

"Nói không chừng là đến Lạc Nguyệt tìm mỹ nam."

Tôi là nói đi tìm mỹ nữ. Mỹ nam tìm làm gì nữa, bên cạnh có sẵn một người hết xảy rồi... Còn nữa, tôi chỉ là muốn nói đùa làm dịu không khí mà thôi.

"Cái gì?"

Khuôn mặt của Bích Nhu lập tức trở nên hung dữ.

Này, tiểu thư, nói đùa tôi đừng tưởng thật chứ!

"..."

Lăng Thị rơi vào trầm mặc.

Này, Lăng Thị đại nhân cũng đừng im lặng mà! Không nói chuyện rất khủng bố đấy!

Lát nữa đừng nói vừa vào phòng, người thương tật sẽ bị hai người liên thủ làm thịt nhé? Ngài ta thật sự không làm gì cả... chắc vậy.

Từ cửa chính đến Âm Thị Các không cần bao lâu, lần này có Lăng Thị ở đây, ra vào an toàn hơn nhiều, không cần lo lắng chùm sáng phòng ngự giết người trong chớp mắt kia nữa.

Nói đến, Âm Thị đại nhân vẫn thật là thường thường liên kết với tử vong. Hình như chỉ cần đụng đến Âm Thị đại nhân thì không có chuyện tốt, chẳng hạn bất cẩn bị chết, tôi đã chết hai lần, Nguyệt Thoái cũng chết hai lần, lần này đến Âm Thị các sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ?

Cho dù bây giờ yên ổn đi vào, lát nữa có thể bình yên đi ra hay không, vẫn là một cái ẩn số chưa biết...

"Âm, bọn tiểu Nhu đến xem ngươi."

Lăng Thị sau khi đi vào cửa, gọi với vào trong một tiếng, sau đó nhận được một tiếng la hoảng.

"Hả --! Vì sao? Ta có gì để xem?"

"Ngươi đương nhiên không có gì để xem, bọn họ là đến quan tâm thương thế của ngươi."

"A! Cái gì! Đừng nhìn vết thương của ta! Rất mất mặt!"

"Có mặt bị thương là không có mặt cho người khác xem?"

Lăng Thị một mặt đối thoại với Âm Thị, mặt khác dẫn bọn họ đi vào nội thất, có điều sau khi đi vào, bọn họ chỉ nhìn thấy Âm Thị dùng chăn tự gói mình kín mít, đến nỗi không thấy được cái gì.

Nếu có thể nói chuyện một cách có tinh thần như vậy, hẳn là không có vấn đề đi?

"Âm Thị -- Em đã mang thức ăn tình thương đến thăm anh nè, ít nhất để lộ mặt ra đi mà!"

Bích Nhu hình như không hài lòng lắm lại không thấy được người, cho nên nũng nịu yêu cầu một câu.

Theo tôi thấy, mục đích tiểu thư cô đến đây chỉ là muốn xem khuôn mặt tuấn tú đến nỗi khiến cô phản quốc kia thôi...

"Đừng! Ở trước mặt con gái làm sao có thể tiều tụy chật vật!"

Âm Thị kiên trì không chịu ló đầu, quyết quấn mình ở trong chăn.

"A! Hơn nữa Lăng Thị ngươi làm sao không nói sớm! Quần áo của ta!"

Thì ra ngài bây giờ không mặc à?

"Ngươi vẫn còn biết để ý trên người có quần áo hay không sao? Ta cho rằng ngươi sớm đã mất hết liêm sỉ."

Lăng Thị không hề có ý định đi giúp hắn lấy quần áo, Âm Thị thì ở bên trong chăn bực bội kháng nghị.

"Cái gì sỉ với không sỉ, nếu chỉ có ngươi thì thôi, ở đây có một rưỡi cô gái, ngươi bảo ta làm sao gặp người chứ!"

Một rưỡi...? Ồ, một rưỡi? Một nửa đó là Chu Sa? Nhưng Chu Sa không có đến, Âm Thị đại nhân. Hay là Nguyệt Thoái cậu thật sự có thể biến thành con gái?

"Chu Sa không ở đây, Âm."

"Ồ. Ta bây giờ không cảm ứng được mà..."

Không cảm ứng được? Đó hình như có chút nghiêm trọng?

"Cứ vậy bị vén chăn ra hình như sẽ có chút xấu hổ đó..."

Bích Nhu sản sinh một chút xíu do dự, dù sao cô có lẽ vẫn là một thiếu nữ thuần tình, không giống như Chu Sa chẳng có chút cấm kỵ nào.

"Âm Thị đại nhân, thương thế của ngài vẫn ổn chứ?"

Từ khi vào phòng cho đến giờ, cuối cùng cũng có người hỏi một câu bình thường nên hỏi. Người hỏi là Nguyệt Thoái, dù sao Âm Thị thật ra là bị cậu đả thương, cậu cũng cảm thấy hết sức áy náy.

"A? Tốt lắm, rất tốt. Thời tiết cũng rất tốt."

Cái này không cần ngài bổ sung đâu. Mà nói đến ngài chưa ra khỏi cửa, thật sự có cơ hội chú ý đến thời tiết thế nào sao?

"Chỗ nào tốt? Chết đến nơi còn sĩ diện."

"A! Làm gì có! Ta có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ có thể ngủ, rất là tốt! Hơn nữa Anh ngày mai đã có thể giúp ta trị liệu rồi, căn bản không có chuyện gì mà!"

Ồ, cá nhân tôi cho rằng, nếu không có chuyện gì, ngài vẫn là chường mặt ra để chúng tôi an tâm đi?

"Đúng thế, may mà ngày mai đã có thể trị liệu rồi, ta chăm sóc ngươi rất là phiền."

Lăng Thị không khách khí nói, nhưng vẫn là lấy quần áo sạch sẽ đến, nhét vào trong chăn cho hắn.

"Ngươi làm sao có thể cảm thấy phiền đối với anh em tốt chứ!"

Âm Thị một mặt ai oán, mặt khác ở dưới chăn mặc quần áo, chờ chăn hết động đậy, thoạt nhìn là mặc xong rồi, nhưng hắn vẫn không ra.

"Âm Thị -- lâu như vậy không thấy mặt rồi, anh không muốn nhìn thấy em sao?"

Bích Nhu bĩu môi, có chút không vui.

"A, không phải, là không muốn bị em nhìn thấy."

"Nhưng anh đã mặc xong quần áo rồi không phải sao --"

"A, đó là cảm giác an toàn."

Cảm giác an toàn cái gì chứ? Chăn đột nhiên bị rút đi cũng không đến nỗi lõa thể gặp người mà?

"Tiểu Nhu, ta rất nhớ em, nhưng ta bây giờ không tiện tiếp khách."

Âm Thị đại nhân, tôi cảm thấy ngài dùng gặp khách có lẽ sẽ tốt hơn.

"Được thôi..."

Mặc dù đến một chuyến nhưng không thấy được người thì rất không cam tâm, nhưng Bích Nhu vẫn không có tiếp tục gây rối vô lý, ngoan ngoãn đưa đồ ăn giao cho Lăng Thị.

"Vậy bọn em đi đây, ngày mai trị lành thương xong rồi đến tìm em chơi."

"A, được được."

Nếu là cùng nhau đến, lúc đi cũng là cùng nhau đi. Dù sao ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đừng nói Âm Thị không lộ mặt, cho dù hắn có thể bỏ chăn ra nói chuyện bình thường, muốn tìm được đề tài nói chuyện với người có đầu óc khác thường như hắn, cũng hơi bị khó.

Bọn họ muốn ra ngoài, vẫn là Lăng Thị tiễn khách, có Lăng Thị đi theo, cảm giác tương đối được đảm bảo, ít nhất sẽ không xảy ra mấy chuyện như là bị thị vệ ngăn lại dò hỏi.

"Lăng Thị đại ca, Âm Thị thật sự không sao chứ? Bị thương như thế nào vậy?"

Hỏi Lăng Thị hình như tương đối có thể nhận được đáp án hoàn chỉnh chính xác hơn, đây đã là cộng thức chung của mọi người rồi. Cho dù ngày mai vết thương sẽ khỏi, Bích Nhu vẫn không nhịn được muốn hỏi rõ một chút.

"Nếu là ra ngòai tản bộ bị thương, thì coi như là thương do bị dã thú cắn đi."

Có điều, Lăng Thị cũng không trả lời vấn đề này một cách trực diện, chỉ cho một cái đáp án hời hợt.

Nguyệt Thoái, cậu có cắn ngài ta không?

Phạm Thống không nhịn được muốn dùng dư quang đuôi mắt nhìn lén vẻ mặt của Nguyệt Thoái, nhưng lấy vị trí hiện tại, động tác này có hơi khó để làm được, đành thôi.

"Lăng Thị đại ca, làm sao ngay cả anh cũng không trả lời nghiêm túc..."

Bích Nhu ai oán một tiếng, cảm thấy không vui lắm đối với việc hôm nay cứ luôn bị trả lời qua loa.

"Cô thông cảm cho cái tên thích thể diện như hắn đi. Được rồi, tiễn các ngươi đến chỗ này, ta trở về đây."

Thì ra bất tri bất giác đã đi đến cửa chính của Thần Vương Điện. Thế là, bọn họ từ biệt Lăng Thị rồi lên đường trở về túc xá.

"Ôi, tôi vẫn rất lo."

Bích Nhu giống như cảm thấy không thể an lòng, ôm ngực nói như vậy.

Ngày mai nữ vương sẽ trả lại cho cô một Âm Thị đại nhân khỏe mạnh sống động thôi, chắc cô là lo lắng điều này đi?

"Ôi."

Nguyệt Thoái cũng thở dài theo, có vẻ nặng nề tâm sự.

"Tôi ngày mai muốn đến thành tây đi dạo, các cậu có hứng đi cùng không?"

Phạm Thống lập tức lắc đầu.

Ai có hứng thú chứ, cô có thể trải qua cuộc sống tiểu thư nhà giàu, chúng tôi thế nhưng là dân chúng bình thường chất lượng cuộc sống kém. Huống hồ, phụ nữ rủ đàn ông không có tiền đi dạo phố, chẳng phải chính là để lúc mua sắm có cu li miễn phí vác đồ giùm cho sao? Nếu như cô cho tôi phí làm công tôi còn cân nhắc một chút.

"Tôi cũng không, ở trong túc xá rất tốt."

Sau khi Nguyệt Thoái cũng từ chối, Bích Nhu tò mò nhìn qua.

"Các cậu bây giờ hẳn là đang được nghỉ đi, suốt ngày nhốt trong túc xá có gì vui? Thường làm những gì?"

Đối với người thích ra ngoài vui chơi như Bích Nhu mà nói, ở mãi trong nhà vừa nhàm chán vừa không khỏe mạnh. Nếu cô cũng đã hỏi rồi, Nguyệt Thoái cũng vô tư trả lời.

"Hm... làm gì cũng được, ở trên giường ăn vặt, học chữ của Đông Phương Thành, nói chuyện đoán ý cậu ấy vốn định nói... Dù sao chỉ cần ở cùng với Phạm Thống thì rất vui."

Phụt!

Phạm Thống suýt nữa phun nước miếng, mà không cần chờ hắn suy nghĩ cái gì, Bích Nhu đã dùng ánh mắt khác thường nhìn qua.

"Phạm Thống, bản thân cậu muốn sống kiểu sa đọa không lành mạnh đó thì thôi, đừng làm hư Nguyệt Thoái được không?"

Đây... Cô nhìn tôi như vậy cũng vô dụng! Tôi cũng cảm thấy một mỹ thiếu niên tốt đẹp như cậu ấy thực sự nên có một chút xã giao lành mạnh, nhưng bên cạnh cậu ấy không phải thứ vô dụng như tôi, đồng bóng thô bạo như Chu Sa, thì cũng chỉ có kiểu si tình như cô, tôi cũng không biết làm thế nào với thanh xuân tốt đẹp của cậu ấy nữa.

Còn có, vì sao tôi sống kiểu đó thì không sao? Bộ tôi trông giống mấy tự kỷ ở trong nhà xem tivi ăn snack khoai tây biến mình thành béo ú, không sửa soạn sao?... mặc dù trước kia tôi đúng là vậy.

Chẳng qua đời này với đời trước tôi vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói chỉ cần ở cùng tôi thì rất vui, thật có chút cảm giác lâng lâng, thụ sủng nhược kinh. Nguyệt Thoái cậu thật là một người đáng yêu, như vậy sẽ khiến người mất tự chủ mà xấu hổ đó.

"Mặt cậu vì sao có vẻ rất khoái, có nghe thấy tôi nói không đấy?"

Cái, cái gì? Mặt tôi trông khoái lắm sao? Minh hiển thế à? Con gái dùng từ nên nhã nhặn một chút! Đừng trực tiếp như vậy có được không! Chẳng qua bởi vì đối tượng mình thích không ở đây liền như thế --

"Tôi nghe xong cũng không biết nên nói cái gì, cô nói với tôi có ích gì?"

Hiếm khi một câu bình thường lại xuất hiện ở chỗ không quan trọng như vậy -- Nhưng đây hình như cũng là chuyện thường xảy ra...

"Các cậu nên ra ngoài đi lại nhiều hơn!"

Đi đâu? Dạo phố không có tiền, không có sức ra ngoại ô dạo chơi. Hay là chúng tôi cũng bắt chước Âm Thị đại nhân đi bắt mèo tam thể? Ha ha ha ha...

"Tôi quen ở trong nhà rồi."

Nguyệt Thoái bày tỏ thái độ, mà sau khi cậu nói xong, Bích Nhu với Phạm Thống đều nhìn cậu.

"Ủa? Thói quen khi còn sống sao?"

"Cậu sau khi chết quả nhiên không phải đại tiểu thư?"

Nguyệt Thoái dùng vẻ mặt rất phức tạp nhìn Phạm Thống.

"Đại tiểu thư..."

Đừng như vậy mà! Người có lúc sai móng ngựa có lúc thất thủ... Chết rồi, tôi đã thác loạn đến ngay cả đầu cũng điên đảo rồi sao? (Câu đúng là "nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề" nghĩa là người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc mất móng)

Tôi thật sự là muốn nói cậu lúc còn sống có phải là đại thiếu gia hay không! Hãy tin tôi!

"Tôi chỉ là vẫn luôn cảm thấy cậu khi còn sống là ăn xin bên đường, câu đại tiểu thư vừa rồi là bị đảo đó!"

Này! Nguyền rủa đừng hãm hại ta! Làm sao lần này thiếu gia nhà giàu biến thành ăn xin bên đường rồi! Bộ muốn bọn ta tuyệt giao lắm à!

Bởi vì ánh mắt Bích Nhu nhìn Phạm Thống đã càng ngày càng bất thiện rồi, Nguyệt Thoái vội vàng giải thích giùm Phạm Thống.

"Phạm Thống cậu ấy... quá khứ bị người nguyền rủa, thường thường sẽ nói ra lời tương phản, cậu ấy không phải ý đó."

Nguyệt Thoái, cậu quả nhiên là người tốt, Lạc Thị không chịu giúp tôi giải thích, chẳng qua chỉ cần cậu có thể hiểu nỗi khổ của tôi thì tốt rồi, người trong thiên hạ nhìn tôi làm sao tôi đã không để ý nữa, cho dù tim đang chảy máu tôi vẫn có thể không để tâm...

"Thật sao?"

Bích Nhu lần đầu nghe thấy loại chuyện này, hình như cảm thấy rất mới mẻ cũng rất lấy làm lạ.

"Phạm Thống, vậy cậu nói thêm mấy câu thử xem? Ví dụ như cậu có ấn tượng gì đối với tôi?"

"... Tôi cảm thấy cô rất khó coi, con người rất lạnh nhạt, sẽ bởi vì người yêu mà mặc kệ bạn bè, tóm lại mà nói tiếp xúc vẫn tính là khó chịu."

Là tự cô muốn nghe nói ngược, nghe không thuận tai thì đừng trách tôi, ý ban đầu của tôi đều là đang khen ngợi cô đấy, tôi thế nhưng không lấy vụ tình tứ bắn điện lung tung, cướp ba ngàn xâu tiền của tôi với chuyện nghi là từng lừa gạt cảm tình Nguyệt Thoái để nói.

Bích Nhu nghe xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, tâm tình có lẽ cũng tương đối không đẹp.

"Tôi làm sao cảm thấy nguyền rủa chỉ là cái cớ, bởi vì có nguyền rủa làm lá chắn, cậu có thể không thèm cố kỵ thừa cơ trào phúng người khác! Nguyệt Thoái, cậu cảm thấy sao?"

Này, cô làm sao cùng một giuộc với tên Chu Sa đồng bóng kia vậy! Chẳng lẽ bản tính của phụ nữ chính là hay nghi ngờ sao! Tôi không phải có thành kiến với phụ nữ, chỉ là mấy cô quá đáng lắm rồi! Thứ tình cảm tốt đẹp như tín nhiệm chẳng lẽ không thể tồn tại trước nhân tính sao?

"Cái này..."

Bị hỏi vấn đề này, Nguyệt Thoái tránh mặt đi, nhìn sang nơi khác, nhìn phản ứng này của cậu, Phạm Thống không biết nên nói cái gì.

Nguyệt Thoái chẳng lẽ trong lòng cậu thật ra cũng có ngờ vực sao? Tại sao không quả quyết nói tín nhiệm tôi --

"Phạm Thống có tỷ lệ chín phần mười sẽ nói sai, vẫn là có một phần mười cơ hội bình thường, cậu ấy là nói cho tôi như vậy..."

"Đây thì càng khả nghi rồi! Một phần mười đó đơn giản là được đặt ra để tiện cho lúc cần nói đúng mà!"

Tiểu thư, cô đừng bởi vì vừa rồi bị nói khó nghe mà đã phẫn nộ, một lòng muốn đưa tôi vào chỗ chết như vậy có được không? Chẳng phải rất hẹp hòi sao?

"Nhưng, lúc Phạm Thống nên nói đúng vẫn là thường nói sai."

Lời này của Nguyệt Thoái hẳn là đang làm sáng tỏ giúp Phạm Thống, nhưng trái lại khiến Phạm Thống cảm thấy càng bi ai.

Cuộc đời xui xẻo như tôi, vẫn có thể lạc quan đối mặt đến tận hôm nay, trước giờ không có chán nản ủ rũ, thực sự là đáng qúy, tôi cảm thấy điểm này của tôi đã có thể được biểu dương khen thưởng rồi...

"Nói không chừng là bản thân cậu ta diễn sâu quá."

Thiếu nữ đang độ thanh xuân bị phê bình dung mạo, xem ra sẽ rất nhớ thù, Bích Nhu cứ luôn giả thiết Phạm Thống theo hướng tệ hại.

Ai diễn sâu hả! Cô làm sao không đi thử nỗi đau khi mà làm sao cũng không thể nói đúng -- cô đi mà thử nói Âm Thị đại nhân của cô "Nhìn anh như con heo cười xấu đến nỗi chẳng muốn nhìn chút nào" vân vân suốt ngày thử xem! Chưa từng thể nghiệm sao mà hiểu được nỗi xót xa của tôi chứ --

Phạm Thống mặc dù miệng không thể nói, nhưng vẻ mặt hắn thường thường có thể nói rõ hết thảy, tâm tình đều phơi trên mặt, hết sức rõ ràng, Nguyệt Thoái thấy bộ dạng cực kỳ không vui của hắn, vội vàng sửa miệng vỗ về hắn.

"Phạm Thống, tôi không có ý hoài nghi cậu, tôi tin lý do của cậu, thật đó."

Không kịp rồi -- bây giờ mới nói đã quá muộn rồi -- cậu cho rằng tôi dễ lấp liếm như thế sao? Không làm mình làm mẩy một chút tôi sẽ đổi tên thành Phạm Kiến --

"Đừng không nói gì mà, Phạm Thống..."

Nguyệt Thoái thấy sắc mặt của hắn không có dấu hiệu cải thiện, tức thì trở nên cuống quýt, thần tình hoảng hốt bất an đó thật là khiến người cứng lòng không nổi, kết quả Phạm Thống vẫn là đầu hàng trong chớp mắt.

"Tôi rất tức giận."

Tôi là nói tôi không có tức giận. Haiz, tôi thật sự phải đổi tên thành Phạm Kiến rồi. Tôi phạm tiện, tôi phạm tiện, được chưa?

Tôi cảm thấy tình trạng không bình thường này của tôi rất nguy hiểm. Bởi vì tâm tình của tôi bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của một mỹ thiếu niên, đây hình như là điềm báo đang đi lên con đường không lối về. Như vậy không được, tôi thế nhưng không muốn giống như Mễ Trọng, tôi nhất định phải giữ cho thần chí tỉnh táo mọi nơi mọi lúc, giây phút ma xui quỷ khiến vừa rồi thì coi như là lỗi lầm của tôi năm giây trước, tôi bây giờ đã bất khả xâm phạm rồi, nội tâm của tôi cứng rắn như kim cương.

"Cậu là nói cậu không tức giận sao? Phù."

Sau khi Nguyệt Thoái thở phào một hơi, vỗ ngực của mình, ngay sau đó nở nụ cười đơn thuần.

"May mà cậu có nói chuyện nguyền rủa cho tôi, bằng không tôi lại bị giật mình nữa đây."

Ư a! Đáng yêu quá! Gặp quỷ rồi! Nội tâm cứng như kim cương của tôi đâu! Kim cương chưa gì đã bị một bó đuốc thiêu rụi rồi!

Phạm Thống không nhịn được xoay người túm lấy Puhahaha ở thắt lưng, gõ mạnh vào đầu, để cân bằng nỗi khủng hoảng do vừa rồi bị nụ cười của Nguyệt Thoái xung kích.

"A! Phạm Thống! Cậu làm sao vậy?"

Nguyệt Thoái giật mình vội vàng đỡ hắn, không hiểu hắn làm sao đột nhiên hành động kỳ quái như vậy.

A, cảm giác mắt nổi đom đóm sau khi gõ xuống thật là tốt. Quên đi, tôi cũng không cần nội tâm cứng như đậu hũ hay là vàng gì đó, kệ nó là tường đồng vách sắt hay là tường bùn gạch đất, Nguyệt Thoái chỉ cần một kiếm đã có thể chém vỡ, một chút ý nghĩa cũng không có.

Không phải lỗi của tôi, mà là do Nguyệt Thoái quá mạnh, chính là như vậy, đúng, không sai.

"Tôi tốt hơn vẫn là tự mình về trước."

Bích Nhu từ nãy đến giờ đã cảm thấy mình giống như người trong suốt, cô rất không biết phải nói gì. Gần đây cô hình như thường làm chuyện "tự mình về trước", chẳng qua đây phần lớn là quyết định được làm ra sau khi phát giác bầu không khí hiện trường không hợp với mình, giống như bây giờ cô cảm thấy mình là dư thừa.

"Tạm biệt."

Nguyệt Thoái hồi ứng rất dứt khoát.

"Đi mau."

Phạm Thống vẫn nói ngược như cũ.

Quan hệ giữa mấy người bạn trong phòng bốn bốn bốn đối với Bích Nhu mà nói, có khả năng hơi quá phức tạp, hơn nữa cô đến bây giờ cũng chưa rõ Chu Sa rốt cuộc là nam hay nữ, cảm thấy tiếp tục chìm đắm ở trong thế giới ngọt ngào của mình với Âm Thị sẽ nhẹ nhõm hơn, cho nên, sau khi rời khỏi tâm tình cô đã thay đổi rất nhanh chóng, khả năng tự thích nghi rất tốt.

"Phạm Thống, vì sao muốn tự đánh mình vậy? Sẽ đau đi?"

Nguyệt Thoái lo lắng hỏi, đồng thời còn liếc Puhahaha một cái, giống như mừng vì Phạm Thống không có bất cẩn dùng hung khí này giết chết chính mình.

"Đau là ta, Phạm Thống chết tiệt, bổn phất trần đâu phải để cho ngươi chà đạp như vậy..."

Phạm Thống vẫn chưa trả lời, đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Puhahaha, cú gõ này hình như đã đánh thức nó.

Ai chà đạp với ngươi chứ, cán của ngươi cứng hay là đầu ta cứng? Ta cũng không biết nên bắt đầu mỉa mai ngươi từ đâu rồi.

"Bất lịch sự, rõ ràng chính là ngươi sử dụng ta một cách lung tung, còn không xin lỗi."

Ta vì sao phải xin lỗi một cây lau? Nếu như muốn sử dụng một cách chính quy, nên là lấy lau nhà mới phải?

"Bổn phất trần không phải cây lau! Rốt cuộc đã nói mấy lần rồi!"

Ngươi cứ việc nói của ngươi, dù sao ngươi cũng không quản được miệng của ta... Ủa? Chờ, chờ một chút...

Phạm Thống đột nhiên phát hiện, Puhahaha vậy mà đối thoại với suy nghĩ trong lòng hắn.

"Ơ ơ ơ ơ ơ --"

◊◊◊◊

"Tâm linh tương thông rồi?"

Sau khi trở về túc xá, Phạm Thống đầu tiên là hoảng hốt đem cây phất trần có thể nghe được tiếng lòng của hắn đặt sang một bên, lúc này mới trả lời nguyên nhân mình vì sao kinh hoảng như thế ở trên đường cho Nguyệt Thoái.

Khi hắn vừa mở miệng nói ra "tôi xác thịt tương thông với Puhahaha rồi!" cái câu khiến người tuyệt vọng này, hắn lập tức quyết định không nhìn sắc mặt của Nguyệt Thoái, trực tiếp ngồi xuống lấy giấy bút ra ghi chữ nói rõ.

"Nếu như có thể trực tiếp trò chuyện ở trong đầu, đó chắc đúng là tâm linh tương thông rồi đi, Phạm Thống, đây là chuyện tốt đấy, chúc mừng."

Nguyệt Thoái thật lòng chúc mừng hắn, nhưng Phạm Thống lại không biết có nên vui hay không.

Tâm linh tương thông với một cây lau, tâm linh tương thông với một cây lau...

Tôi nghĩ làm sao cũng cảm thấy giống như là chuyện rất mất mặt... Hơn nữa! Vì sao tự dưng lại tâm linh tương thông!

Phạm Thống mang tâm tình bi phẫn khó hiểu viết ra cái vấn đề này, rồi đưa cho Nguyệt Thoái xem, sau khi làm xong động tác này, hắn đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ.

Hm... Nguyệt Thoái hình như cũng là cư dân tân sinh giống tôi mà nhỉ? Vì sao tôi coi cậu ấy thành bách khoa toàn thư của Huyễn Thế rồi?

Trong lòng tôi thật sự tin rằng cậu ấy đã chuẩn bị trước tất cả bài học trong sách giáo khoa rồi sao? Nhưng lấy tiến độ học chữ Đông Phương Thành của cậu ấy, căn bản không thể nào mà?

"Hm... đây là vấn đề rất nan giải, bình thường mà nói, có đủ ăn ý, hơi thở đồng điệu là có thể tâm giao rồi, cho nên chắc cũng chỉ là đến lúc rồi đi?"

Cho dù Phạm Thống vẫn nghi vấn mình vì sao lại lấy vấn đề có hơi khó này hỏi Nguyệt Thoái, nhưng Nguyệt Thoái đã thật sự trả lời hắn, cơ mặt hắn cũng co giật sau khi nghe thấy đáp án này.

Ăn ý --! Tôi với cái cây lau đó làm sao có thể ăn ý kiểu gì chứ --! Cho dù muốn nói cái gì mà chung hoạn nạn cùng sống cùng chết, có vẻ cũng rất không có lực thuyết phục! Đụng độ kẻ địch bên Lạc Nguyệt, nó kêu tôi tự sát, ở đại hội tỉ võ muốn nó giúp, còn phải giả vờ khen ngợi nó, lúc tôi gặp nguy cơ suýt bị Nguyệt Thoái tiêu diệt, nó còn ngủ bất tỉnh nhân sự -- Nếu như nói thế này cũng có thể bồi dưỡng ra sự ăn ý, tôi chỉ có thể nói nỗi tuyệt vọng khắp thiên hạ cũng chỉ đến thế mà thôi...

"Cậu suốt ngày mang nó bên người như hình với bóng, hẳn là cũng có trợ khí điều hòa..."

Nguyệt Thoái nhìn sắc mặt không thể nào chấp nhận của Phạm Thống, thử tìm ra một vài nguyên nhân hợp lý để cung cấp cho hắn.

Như hình với bóng! Như hình với bóng! A! Tôi vì sao lại theo thói quen mang nó bên người chứ! Giống như cảm giác ra ngoài nhất định phải mang cây dù cho chắc ăn sao? Nhưng ra ngoài mang cây lau rốt cuộc là cần cho tình huống nào? Ăn quỵt cơm bị giữ lại quét dọn trừ nợ?

"Phạm Thống, trông cậu bối rối như thế, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cùng với Puhahaha um... xác thịt tương thông sao..."

Nguyệt Thoái dường như cảm thấy khó có thể hé răng, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi ra khỏi miệng, có lẽ là thật sự rất tò mò đi.

"Đúng!"

Không! Tôi là nói không! Tuyệt đối không! Đáng ghét, nhất thời tâm tình quá kịch liệt, theo phản xạ nói để trả lời mất rồi --

Sau khi phát giác miệng lại tạo ra sai lầm lớn, Phạm Thống lập tức múa bút ghi một chữ "không" to đùng chiếm cả mặt giấy rồi nhét cho Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái thì xấu hổ gật đầu.

"Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu không cần kích động thế đâu..."

Ồ ồ, Nguyệt Thoái, nếu như nhất định phải tâm linh tương thông, tôi thà là cùng với cậu cũng không muốn với Puhahaha!

"Tóm lại... cậu có thể để nó biết chính xác ý của cậu bất cứ lúc nào rồi, vậy thì đã có thể giao tiếp đàng hoàng rồi, thuận tiện cũng để nó biết vấn đề chướng ngại ngôn ngữ của cậu chứ nhỉ?"

Nguyệt Thoái kiến nghị, thuận tiện bổ sung một câu.

"Sẽ rất tiện nếu có thể đối thoại tâm linh trong lúc chiến đấu, nhanh hơn nói rất nhiều, hơn nữa kẻ địch cũng nghe không thấy, sau khi tâm linh tương thông với vũ khí, việc phối hợp về sau sẽ càng thuận lợi."

Phạm Thống nghe xong lời cậu nói, hoàn toàn không thể tưởng tượng viễn cảnh đó.

Tôi cảm thấy, chỉ cần để nó nghe thấy lời tôi âm thầm chửi nó trong lòng, rồi để nó biết lời tôi khen nó trước kia đều là đang nói trái ngược, nó sẽ không ngó ngàng tôi nữa, đâu ra hợp tác vui vẻ? Không, phớt lờ tôi chắc cũng chỉ là hậu quả nhẹ nhất, có khi nó còn tự mình phóng quang bừa bãi, khiến tôi luống cuống tay chân, hoặc là thừa dịp tôi quét đến chính mình để tôi tự sát ngay tại chỗ...

Trời ơi, Puhahaha, ngươi cứ việc ngủ là được, làm một cây lau vô hại đi --

Từ sắc mặt âm tình bất định, thiên biến vạn hóa của hắn để xem, Nguyệt Thoái đại khái cũng đoán được hắn đang băn khoăn cái gì, cậu cũng chỉ có thể thở dài.

"Phạm Thống, cậu chung quy không thể giấu diếm cả đời chứ? Tốt hơn vẫn là thẳng thắn với nó."

Nguyệt Thoái đang nói, liền muốn vươn tay lấy Puhahaha trên bàn, để đưa cho Phạm Thống. Nhìn thấy cảnh này, Phạm Thống la hoảng một tiếng, vội vàng nắm lấy tay cậu để ngăn cản.

"Nguyệt Thoái! Cậu đã quên chân của cậu là chân sát đao sao! Lỡ đụng vào Puhahaha chết mất thì làm sao đây!"

Câu này của Phạm Thổng vừa lại đảo tay thành chân rồi, Nguyệt Thoái ngẩn ra một lát mới hiểu ý, ngơ ngác rút tay mình về.

"A... Cũng phải. Kỳ thực... Không, không có gì."

Hử? Bầu không khí muốn nói nhưng lại thôi này là chuyện làm sao? Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, vì sao cứ ấp a ấp úng?

Phạm Thống mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng hiện giờ vấn đề cấp bách hơn là Puhahaha, Nguyệt Thoái dù gì cũng thường thường nói chuyện dang dở, hắn cũng quen rồi.

Hắn ôm tâm tình chết sớm thì siêu sinh sớm mà cầm Puhahaha lên, quả nhiên lập tức nghe thấy dò hỏi của Puhahaha.

"Phạm Thống, ngươi có chuyện giấu ta? Năng lực ngôn ngữ của ngươi có chướng ngại gì vậy?"

Đừng chưa chi đã vào thẳng chủ đề chứ! Hơn nữa đối thoại của ta với Nguyệt Thoái ngươi vậy mà có nghe thấy...

"Hử? Chỉ cần ta muốn nghe thì sẽ nghe thấy, hơn nữa, hơn nữa cũng đã lâu như thế rồi, ngươi vì sao còn lăn tăn chuyện xác thịt tương thông..."

...

Xuất xứ của hiểu lầm này có lẽ là từ phần Nguyệt Thoái hỏi hắn có phải là muốn tương thông xác thịt với Puhahaha hay không, hắn liền lớn tiếng trả lời "đúng", cả người Phạm Thống hóa đá.

Nếu như ban đầu còn có chút tránh né hiện thực không muốn giải thích rõ, bây giờ cũng không cho phép hắn không giải thích rồi.

Hiểu lầm xác thịt tương thông nhất định phải làm sáng tỏ! Nhất định phải làm sáng tỏ! Bằng không tôi còn làm người chi nữa! Tôi không phải loại biến thái có suy nghĩ bậy bạ với cây lau đâu --

"Ta là phất trần! Phất trần! Nếu còn gọi sai ta sẽ không ngó ngàng ngươi nữa!"

Được thôi! Phất trần thì phất trần, tóm lại ta muốn nói rõ vấn đề miệng của ta, ngươi cứ tập trung nghe là được!

Dưới tình huống nói chuyện tâm linh không có nguyền rủa quấy nhiễu, mỗi một câu đều có thể nói ra chính xác, muốn kể lại đầu đuôi kỳ thực không có khó lắm, Phạm Thống ở trong đầu nghĩ xong tất cả những lời muốn giải thích, sau đó chờ đợi hồi ứng của Puhahaha.

Thời gian chờ đợi này kỳ thực có chút giày vò. Mặc dù Phạm Thống đúng là đã chê cây lau không oai không đẹp không biết mấy trăm lần rồi, nhưng trên thực tế hắn vẫn đã chấp nhận đây là vũ khí "của hắn", hơn nữa, Puhahaha mặc dù có chút huênh hoang, có chút lười biếng, cộng thêm có chút xem thường chủ nhân, nhưng trên cảm giác bản tính của nó vẫn rất ngây thơ vô tội, có lẽ là do chưa am hiểu sự đời đi, cho nên, Phạm Thống vẫn không hi vọng chân tướng sẽ làm nó tổn thương.

"... Cho nên, ngươi kỳ thực không thích ta?"

...

Phạm Thống nỗ lực để mình đừng nghĩ gì cả.

"Ngươi không cảm thấy ta rất tốt, cũng không muốn chọn ta, là như vậy sao?"

Bởi vì những cái này hình như đều là sự thực, ít nhất lấy tâm thái lúc đó mà nói thì chuẩn không cần chỉnh, cho nên Phạm Thống càng không biết nên trả lời làm sao.

"Buồn quá... Ta muốn ngủ đây, có chuyện gì cũng đừng quấy rầy ta."

Chờ, chờ một chút! Puhahaha, ta không phải ý đó, ta...

"Đừng làm ồn ta nữa, đáng ghét."

Sau đó, nó liền im bặt.

Phạm Thống để lại Puhahaha lên bàn, sắc mặt ỉu xìu, rất là ủ rũ.

"Nói xong rồi sao? Thế nào?"

Nguyệt Thoái quan tâm hỏi tình huống, kỳ thực cũng không cần hỏi lắm, bởi vì sắc mặt của Phạm Thống chỉ có thể dùng thảm để hình dung.

"Xong đời rồi, nó hình như cực cao hứng, lần này thảm rồi..."

Vào lúc này nói ra lời tương phản thực sự rất chói tai. Nếu không phải Puhahaha không có mọc chân, Phạm Thống thậm chí lo lắng liệu nó có nửa đêm bỏ nhà ra đi không trở về nữa hay không.

"Hm, nghĩ biện pháp vỗ về nó đi? Phạm Thống."

Puhahaha nếu như dễ đối phó như thế thì tốt rồi --

Phạm Thống ở trên giấy ghi xuống "nó từ chối nói chuyện với tôi rồi", sau đó Nguyệt Thoái khó xử nhìn hắn.

"Bằng không... chúng ta đi hỏi Bích Nhu, đối với chuyện này có biện pháp gì, có phương pháp giải quyết gì hay không đi..."

Cái gì chứ? Nguyệt Thoái cậu váng đầu rồi à? Vì sao phải hỏi cái cô si tình đó? Cậu rốt cuộc có chỗ nào bất thường mà đi nghĩ đến cô gái miệng toàn Âm Thị đại nhân kia vậy?

Phạm Thống nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn bây giờ có loại cảm giác bệnh cấp loạn đầu y, cái gì cũng được, cho nên, hắn vẫn là ngoan ngoãn đi theo Nguyệt Thoái gõ cửa phòng của Bích Nhu.

"Có chuyện hỏi tôi?"

Bích Nhu mới đầu nói muốn đi dạo phố, nhưng có lẽ là bởi vì đi một mình thì phải tự xách đồ mình mua, cho nên không đi nữa, nhưng khi Phạm Thống với Nguyệt Thoái đến tìm cô, một mình cô đang ở trong phòng chờ bạn cùng phòng đi học về ăn cơm.

"Ừ, Phạm Thống xảy ra chút vấn đề với vũ khí của cậu ấy, chúng tôi muốn hỏi cô thử xem có biện pháp giải quyết gì hay không."

"Ơ? Vì sao lại muốn đến hỏi tôi?"

Bích Nhu ngạc nhiên, như là không rõ lắm bọn họ vì sao lại nghĩ đến cô.

Cậu xem đi! Ngay cả người đương sự cũng không hiểu vì sao phải hỏi cô ta kìa! Nguyệt Thoái! Cậu chắc không phải chỉ là muốn mượn cớ nói chuyện với cô ta chứ --

"Mà thôi, nếu đã đến hỏi rồi, là vấn đề gì thế?"

"Hm... Tôi nghĩ, có lẽ là vấn đề đại loại như lừa gạt cảm tình."

Nguyệt Thoái hồi tưởng lời Phạm Thống nói hôm chọn vũ khí, rồi làm ra phán đoán như vậy.

"Lừa gạt cảm tình?"

Bích Nhu hoàn toàn không thể lĩnh ngộ.

"Như đã nói với cô hôm nay, vấn đề chướng ngại ngôn ngữ, hẳn là giống như... đột nhiên phát hiện lời khen ngợi yêu thích trước kia từng nói tất cả đều là nghĩa ngược lại đi..."

Nguyệt, Nguyệt Thoái, cũng không thảm đến thế đâu, tôi thỉnh thoảng vẫn có lúc thật lòng khen ngợi nó...

"Nếu như là tôi, cả đời này cũng không tha thứ cho cậu ta đâu."

Bích Nhu nhìn Phạm Thống bằng ánh mắt có chút khinh bỉ, hiển nhiên cảm thấy hành vi của hắn rất không nên.

"Cả đời --?"

Mẹ ơi! Tôi quả nhiên vẫn là coi thường sự hẹp hòi của phụ nữ rồi sao!

May mà Puhahaha không phải giống cái! Hơ, giới tính thật sự là trọng điểm của vấn đề này sao? HÌnh như cũng không phải đi?

"Cả đời...? Nghiêm trọng vậy? Thật sự không có khả năng hòa giải sao?"

Nguyệt Thoái cũng thất thần một chút, mới hỏi tiếp.

"Bởi vì, người ta ghét nhất là bị lừa gạt, nhất là lừa gạt tình cảm, suốt ngày nói thích tôi, kết quả từ đầu đến cuối kỳ thực là ghét tôi, loại chuyện này làm sao có thể chịu đựng chứ."

"Nghĩ kỹ lại đúng là không thể chịu đựng."

Nguyệt Thoái vậy mà hùa theo, lẩm bẩm một câu.

Này... Nguyệt Thoái, tôi cảm thấy trên người cậu lại phát tán âm khí rồi đó? Lại nghĩ đến cái người cậu thích nhưng bị từ chối sao? Khắc chế một chút, khắc chế một chút nhé? Ở đây là túc xá học sinh, cậu muốn bạo phát ở đây, đem chỗ ở của mọi người san thành bình địa sao?

"Phạm Thống, cậu vì sao muốn tạo ra hiểu lầm như vậy? Không thích người ta lại để cho người ta nhận chủ, làm lỡ cả đời người ta, như vậy rất tệ đó."

Bích Nhu chỉ trích Phạm Thống, Nguyệt Thoái cũng nhìn Phạm Thống.

"Trước khi phát triển đến mức độ này đáng lẽ phải nên dốc sức ngăn cản hiểu lầm chứ, biến thành kết quả như vậy, rốt cuộc có ai được lợi?"

Chờ một chút, vì sao biến thành các cậu đồng thanh trách mắng tôi rồi? Tôi thừa nhận tôi cũng có sai, chẳng qua mục đích chúng tôi đến đây chẳng phải là muốn tìm ra biện pháp giải quyết sao?

"Hơn nữa, cậu không phải ghét nó à? Vậy cậu rốt cuộc hi vọng thế nào? Cậu có thể ghét nó, nhưng không cho nó không thích cậu?"

Sau khi Bích Nhu hỏi vậy xong, Phạm Thống cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn tạm thời.

Tôi ghét nó? Tôi thật sự ghét nó sao? Nếu như là vậy, khi nó cũng phát hiện ra chuyện này, tôi nên vui vì đạt được mục đích mới đúng chứ?

Nhưng tôi bây giờ lại thật sự rất lo lắng nó sau này không ngó ngàng đến tôi nữa -- được thôi, đây có khả năng là có chút xét đến mặt thực chiến, nhưng lúc nó nói nó rất buồn, tôi vẫn là cảm thấy giống như trái tim bị đấm một phát, hô hấp có chút khó khăn...

"Mặc dù đã nhận chủ, nhưng trải qua một số thủ tục đặc thù vẫn có thể giải trừ, không bằng..."

Bích Nhu vẫn chưa nói xong, Phạm Thống đã vội vàng lắc đầu lia lịa.

Không muốn! Tôi không muốn giải trừ nhận chủ!

"Cậu như vậy là sao! Đã như thế rồi vẫn không trả người ta tự do, đánh chết không buông!"

Mặc kệ cô nói gì thì nói! Nếu giải trừ nhận chủ, Puhahaha nên đi đâu? Trở về căn tiệm vũ khí kia không thấy mặt trời sao? Tiếp tục ở đó mấy trăm năm cũng không chờ được chủ nhân muốn chọn phất trần sao?

Cho dù nó có khi là ngủ suốt trong bóng tối, không có trò chuyện với vũ khí khác, nó cũng cảm thấy không sao cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy... rất tịch mịch...

Bằng không nó làm sao có thể bởi vì tôi tùy tiện khen ngợi mấy câu đã đi theo tôi? Trình độ thực lực tôi thế nào, nó rõ ràng cũng nhìn ra được đi?

Hơn nữa nó cho dù biết chân tướng cũng không có chủ động yêu cầu tôi giải trừ nhận chủ, nếu như tôi tự đề nghị há chẳng phải tổn thương nó lần thứ hai?

"Đây là chuyện giữa tôi với Puhahaha, tự mình tôi giải quyết là được, các cậu đừng quản nữa!"

Suy nghĩ nửa ngày, Phạm Thống bỏ lại câu này, liền tự mình về phòng.

Vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy Puhahaha trên bàn.

Phạm Thống cầm nó lên, thử ở trong lòng gọi một tiếng, nhưng nó quả nhiên không có hồi ứng, không giống trước kia, cho dù đang ngủ cũng sẽ phát ra âm thanh buồn ngủ hỏi hắn có chuyện gì.

Đây rốt cuộc là tâm tình thế nào đây?

Đây rốt cuộc nên là tâm tình thế nào đây...

◎Lời bạt của Phạm Thống

Nguy cơ của bạn bè đã đi qua, người bên cạnh cũng dần dần thấu hiểu chướng ngại nói chuyện của tôi, chiếu theo lý thuyết cuộc sống đáng lẽ phải càng ngày càng thuận tâm thuận lợi, nhưng làm sao dường như không phải như thế?

Đầu tiên là xuất hiện tâm ma cảm thấy Nguyệt Thoái thật đáng yêu, tiếp đến là vấn đề Puhahaha tự nhốt mình --

Tuy nói đến chuyện tâm ma, tôi đã thông suốt rồi, dung mạo xinh đẹp chính là có lực sát thương, nhìn lâu sẽ quen thôi, chỉ cần quên cậu ấy là con trai, đối mặt bằng tâm tình thoải mái nhẹ nhàng thì sẽ không có vấn đề nữa, dù sao tôi không nói, cậu ấy cả đời cũng sẽ không biết chuyện này, chính là như vậy.

Nhớ hồi đó lúc tôi vẫn còn là thiếu niên non nớt mười mấy tuổi, mẹ tôi cũng từng vỗ đầu tôi nói "con thật là đáng yêu", mặc dù trong mắt người mẹ con cái luôn đáng yêu, hơn nữa lúc đó tôi hình như vừa mới đem khoản tiền lương đầu tiên hiếu kính cho bà ấy, bà ấy cười không ngậm được mồm... Tôi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì đây?

Nói như vậy, ông bố tôi đã từng nói với tôi "con thật là đáng yêu" chưa?

Ông ấy rốt cuộc có từng cảm thấy con trai ông ấy đáng yêu hay không?

Mặc dù tôi sau này tốt nghiệp thì trở thành bộ dạng nếu không có chuyện gì thì chỉ sẽ ở nhà, không sửa soạn, suốt ngày xem tivi, nằm ì trên giường gọi không tỉnh, hoàn toàn tuyệt duyên với đáng yêu, nhưng lúc đó ba tôi sớm đã quy tiên rồi, ấn tượng của ông ấy đối với tôi hẳn là vẫn dừng lại ở lúc còn nhỏ ngoan ngoãn, cho nên ông ấy rốt cuộc có thỉnh thoảng cảm thấy tôi thật ra vẫn rất đáng yêu hay không?

Đàn ông cảm thấy một người đàn ông khác đáng yêu rốt cuộc có bình thường hay không? Đúng, tôi chính là muốn tham khảo cái vấn đề này, nếu như ngay cả cha già cũng không cảm thấy con trai đáng yêu, vậy đáng yêu xuất hiện dưới quan hệ khác, hình như có chút cần lo lắng nhỉ?

Tạm thời gác lại vấn đề này... Người ta nếu như cảm thấy một cây lau nhà đáng yêu, thì lại có bình thường hay không?

Mặc dù nó có đáng yêu hay không, tôi cũng sẽ không muốn tương thông xác thịt với nó, nhưng tôi cảm thấy vấn đề này cũng rất quan trọng, tôi rốt cuộc nên đi hỏi ai?

Chu Sa lúc trước cũng đã mua vũ khí, liệu tôi có thể hỏi cậu ta có cảm thấy vũ khí của cậu ta đáng yêu hay không?

Nhưng nếu như cậu ta trả lời tôi "trên thế giới không có thứ gì đáng yêu hơn Nguyệt Thoái", tôi nên hồi ứng làm sao với kiểu trả lời khủng bố như vậy chứ?

Sau đó chính là... Puhahaha rốt cuộc lúc nào mới chịu nói chuyện với tôi?

Tôi đã hỏi một đống vấn đề không có đáp án, nhưng tôi cũng chỉ là cảm thấy không khí chiến tranh lạnh này thật khó chịu...

Nếu như, nếu như Puhahaha chịu hòa giải với tôi, tôi sẽ --

Không, chờ một chút, không được, lần này thật sự không thể thề lung tung nữa, lần trước thề đã hại tôi phải thận trọng khắc chế nói xấu Âm Thị đại nhân, đó thực sự vô cùng đau khổ, lần này nếu lại thề cái gì siêu khó làm, những ngày về sau của tôi phải sống thế nào?

Nếu tôi nói, sau này không gọi nó là cây lau nữa, sẽ ngoan ngoãn gọi nó là phất trần, có phải là có hơi thiếu thành ý?

Nhưng tôi còn có thể làm cái gì cho nó đây? Mỗi ngày tắm rửa chải lông cho nó? Mà hình như cũng không cần suốt ngày trắng sáng như vậy. Kể chuyện trước khi ngủ cho nó? Nó lần nào cũng cỡ ba giây là ngủ mất đất rồi, tôi có lẽ chỉ kịp kể ba chữ đi.

Thần linh ơi! Mau trả lại năng lực khi còn sống cho con! Để con tính toán cục thế hiện tại là như thế nào đi!

Cái gì mà nợ nần, vợ viếc, những cái đó đã không còn là quan trọng nữa!

... Không, vợ vẫn là quan trọng, chỉ đáng tiếc mấy cái tâm linh tương thông, thiện giải nhân ý này, tất cả đều không thể làm vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel