Chương 5 - 6: Trước khi lên đường

"Ra ngoài cắm trại qua đêm phải mang đồ ăn vặt, thứ dùng để giết thời gian, các loại vật phẩm cần cho sinh hoạt cộng với một trái tim vui vẻ." -- Âm Thị

"Đơn giản mà nói, ngài mang theo Lăng Thị đại nhân đi là được rồi." -- Phạm Thống

"Không --! Ra ngoài nhiều ngày như vậy, mèo tam thể mèo đen nhỏ mèo trắng nhỏ của ta phải làm sao đây --" -- X Thị (nghe nói hiệu quả nặc danh lần trước không tốt, cho nên đổi thành che chữ khác)

"Có lẽ ngươi có thể nghĩ đến việc tìm một hạ nhân giúp ngươi chăm sóc, trở về rồi diệt khẩu hắn sau." -- Lăng Thị

Nghi thức chú nhập vương huyết, giống như Lạc Thị nói, là một nghi thức rất trọng đại, thời gian càng gần, trong Đông Phương Thành cũng thường thường nghe thấy người đàm luận, Phạm Thống ở trên đường đi học, trong phòng học cũng đều nghe thấy người khác thảo luận, hình như mọi người khá là quan tâm đối với chuyện này, dù sao thì tỷ lệ cư dân tân sinh cũng chiếm đa số, mà đây là chuyện liên quan mật thiết với bọn họ.

Chẳng qua, cư dân nguyên sinh kỳ thực cũng để ý cái nghi thức này, có một số người lấy thái độ thân thiện đối đãi cư dân tân sinh, có một số người thì không phải, Phạm Thống còn từng nghe thấy có người trắng trợn ở chỗ người qua người lại bày tỏ hi vọng nghi thức thất bại, như vậy cư dân tân sinh sẽ không có thân thể bất tử nữa vân vân, bởi vì người nói cái đó là cư dân nguyên sinh, cũng không có ai dám làm gì hắn, tránh cho chịu thiệt dưới pháp lệnh bảo vệ cư dân nguyên sinh.

"Bên Lạc Nguyệt chẳng phải chủ trương đình chỉ vận hành Trầm Nguyệt, đừng tiếp tục nghênh đón cư dân tân sinh đến Huyễn Thế nữa sao? Vậy thì, bọn họ thật sự sẽ phối hợp cái nghi thức này?"

Đây là thắc mắc của không ít người, trên chủ trương đối với Trầm Nguyệt, Đông Phương Thành với Tây Phương Thành là tương phản, vậy thì, bên Tây Phương Thành không hi vọng chế độ này kéo dài, chiếu theo lý thuyết đáng lẽ sẽ từ chối hợp tác này mới đúng.

"Có khả năng cư dân tân sinh ở bên Lạc Nguyệt đã có thế lực không nhỏ rồi đi? Vì quyền lợi sinh tồn của mình thì sẽ có kháng nghị gây áp lực, bọn họ hình như cũng chỉ là không muốn cư dân tân sinh tiếp tục vào Huyễn Thế, nhưng vẫn là cần thiết bảo vệ cư dân tân sinh hiện có chứ?"

Đối với cư dân Đông Phương thành mà nói, vì không hiểu rõ tình thế Tây Phương Thành, cũng chỉ có thể suy đoán như vậy thôi, ít nhất cho đến bây giờ không có nghe bất cứ tin tức nào nói Tây Phương Thành từ chối phối hợp.

Mọi người thường xuyên đàm luận chuyện này, phần lớn cũng là bất an đối với việc nghi thức chú nhập vương huyết có thể tiến hành thuận lợi hay không. Đây là điều có thể lý giải, bởi vì chuyện này nắm ở trong tay tầng lớp cao, bọn họ không thể tiếp xúc cũng không thể ảnh hưởng, đó là một loại cảm giác vận mệnh của mình bị người khác chi phối, không thể dựa vào nỗ lực của mình giành được kết quả muốn có, việc này luôn khiến người không có cảm giác an toàn.

Bầu không khí lòng người hoang mang này, có lẽ phải chờ đến khi nghi thức chú nhập vương huyết hạ màn mới dừng lại.

◊◊◊◊

So với sự hoang mang ở ngoài kia, bầu khí trong phòng ngủ của nhóm Phạm Thống trái lại rất bình tĩnh.

Chu Sa không có hứng với đề tài này, cậu dường như cảm thấy đi học chăm chỉ sống qua ngày thì quan trọng hơn là lo lắng mấy chuyện không thực tế đó, mà Nguyệt Thoái thì thường thường thất thần, đầu óc cứ để đâu đâu, cũng nhìn không ra cậu nghĩ thế nào, bản thân Phạm Thống thì mong chờ nhìn thấy bộ mặt thế giới hơn là lo lắng nghi thức có thuận lợi hay không, nhưng bầu không khí bình hòa trong phòng ngủ của bọn họ, cũng khiến hắn cảm thấy bọn họ hình như rất không có thần kinh.

"Nguyệt Thoái, cậu sao lại ngẩn ra rồi?"

Chu Sa nói mấy câu với Nguyệt Thoái xong, sau đó phát hiện cậu không có phản ứng, đẩy cậu một cái, nhíu mày hỏi.

"A... Tôi chỉ là đang nghĩ một số chuyện."

Nguyệt Thoái hồi thần rồi nói như vậy. Dù sao thì mỗi lần cậu thất thần luôn là đang nghĩ "một số chuyện".

"Rốt cuộc đang nghĩ chuyện gì?"

Mấy ngày qua liên tục bị đáp án này qua quýt, Chu Sa cũng mất đi kiên nhẫn.

"... Chính là, đang nghĩ tôi liệu có nên đi hay không."

Chuyện Phạm Thống và Nguyệt Thoái lấy thân phận tùy tùng của Lạc Thị đi tới tế đàn Trầm Nguyệt, đương nhiên không thể giấu Chu Sa, đó thế nhưng là phải rời khỏi mấy ngày, hơn nữa loại chuyện này nói ra kỳ thực cũng chẳng có gì, mà sau khi bọn họ nói cho Chu Sa xong, Chu Sa không hài lòng lắm mà biểu thị mình cũng muốn đi cùng.

Lý do của cậu là, muốn đến loại nơi nguy hiểm đó còn sẽ dụng phải người của phe dịch, bọn họ không nên bỏ cậu lại túc xá, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cậu tốt xấu gì cũng hữu dụng hơn Phạm Thống, huống hồ mọi người đều là bạn bè, chuyện của bọn họ không nên cứ luôn gạt cậu ra, như vậy cảm giác rất không tốt.

Phạm Thống không có bình luận gì đối với cách nói này, hắn trước giờ vẫn biết mình chẳng giúp ích được gì, nhất là sau khi Puhahaha làm lơ hắn, chỉ số vô dụng của hắn càng lên thẳng, bởi thế, cho dù bị dìm như vậy, hắn cũng chỉ có sờ sờ mũi coi như thôi.

Nguyệt Thoái sau khi nghe cậu nói như vậy, thì thương lượng với Phạm Thống, có cần nói sơ sự tình cho Chu Sa hay không. Bởi vì cậu cảm thấy miệng của Chu Sa hẳn cũng rất kín, có thể tính là đáng tin cậy, sau khi nghe xong đại khái vẫn sẽ đứng ở bên bọn họ.

Trong lòng Phạm Thống là nghĩ "chỉ cần cậu ta vẫn còn có suy nghĩ không an phận đối với cậu, đương nhiên sẽ luôn đứng ở bên cậu", chẳng qua hắn đương nhiên không nói như vậy, chỉ nói sao cũng được, thế là, sau khi trưng cầu sự đồng ý của Lạc Thị, bọn họ nói cho Chu Sa chuyện muốn thuận tiện tìm kiếm manh mối của Huy Thị trong chuyến đi này, đề tài liên quan tới phong ấn Trầm Nguyệt thì không nói rồi.

Muốn nhờ Lạc Thị tăng thêm một tùy tùng dĩ nhiên không có vấn đề, Chu Sa cũng trở thành đồng bạn sắp sửa đồng hành, bây giờ Nguyệt Thoái lại đột nhiên suy nghĩ vấn đề mình có phải là không nên đi, thực sự khiến người có chút nghi hoặc.

"Có cái gì nên với không nên đi chứ? Chúng ta chẳng phải là đi gây thêm phiền phức cho Lạc Thị sao?"

Ý tôi là, chúng ta là đi giúp Lạc Thị. Chẳng qua tôi có khả năng thật sự là đi gây thêm phiền cho Lạc Thị...

"Nguyệt Thoái, cậu hẳn là không phải người bởi vì chút chuyện nhỏ này đã sợ hãi chứ?"

Chu Sa nhướn mày nghi vấn.

Tôi nói nè, đem nghi thức chú nhập vương huyết cùng âm thầm thăm dò tế đàn Trầm Nguyệt thành "chút chuyện nhỏ này", cậu thật sự khiến người khó có thể lý giải.

"Chúng ta cứ coi như là đi chơi, cứ căng thẳng đi, đi chơi phải tràn ngập cảm giác mong chờ chứ."

Chỉ sai một từ coi như là không tệ rồi, tóm lại, tôi là muốn bảo Nguyệt Thoái thả lỏng tâm tình, đừng vì quá hưng phấn giống như ngày mai sắp đi du lịch tốt nghiệp mà tối ngủ không được.

"Ừ, tôi thì rất muốn đi, chỉ là có đôi lúc vẫn có chút..."

Nguyệt Thoái không nói hết, khiến Phạm Thống rất muốn nói tiếp giùm cậu, như là "Sẽ có chút làm biếng ra ngoài", "sẽ có chút xấu hổ", "sẽ có chút không muốn đi theo Chu Sa" vân vân.

"Hẳn là... chuẩn bị tâm lý trước sẽ không có chuyện nữa, tôi nghĩ vậy."

Cậu nói như thế đại khái ý là muốn bọn họ đừng lo lắng, mặc dù Phạm Thống với Chu Sa vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Nghi thức chú nhập vương huyết lần này, gần như tất cả những người quen biết đều ở trong danh sách lên đường, ngoại trừ Mễ Trọng với Bích Nhu.

Mễ Trọng dù sao cũng chỉ là một người dân bình thường, không có cơ hội đi theo loại đội ngũ này, Phạm Thống cũng không làm sao muốn nhìn thấy đến hắn, nếu là đi tế đàn Trầm Nguyệt còn phải đi cùng Mễ Trọng, vậy cũng hơi quá buồn rồi.

Về phần Bích Nhu, cô đối với chuyện này cũng rất thờ ơ, dù sao thì cô vốn là cư dân tân sinh giả, căn bản là cư dân nguyên sinh giả trang, hơn nữa, nếu như cô thật sự muốn đi, cũng nên đi cùng người bên Lạc Nguyệt mới đúng.

"Âm Thị còn hỏi tôi có muốn đi hay không, tôi làm sao có thể đi chứ."

Lúc bọn họ nhắc đến chuyện này, Bích Nhu nói như vậy.

"Cho dù trước kia lúc ở Lạc Nguyệt đều che mặt, dùng mặt thật đi có lẽ cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng lỡ như thật sự bị nhận ra thì làm sao?"

Bích Nhu còn có phần băn khoăn như vậy, nghi thức chú nhập vương huyết lần này, rất nhiều tầng lớp cao của Tây Phương Thành đều sẽ đi qua, cô vốn cũng là nhân viên có thân phận đặc thù, nếu bị phát hiện ở trong đội ngũ của Đông Phương Thành, đó vẫn thật là không hay lắm.

"Cô ban đầu ở Lạc Nhật rốt cuộc có thân phận gì vậy?"

Lạc Nhật... Thôi kệ, Lạc Nguyệt được đặt tên chỉ là bởi vì mặt trăng lặn ở hướng của Tây Phương Thành, nhưng mặt trời chẳng phải cũng lặn hướng Tây?

"Bí mật. Các cậu không cần biết mấy chuyện này đâu."

Bích Nhu xua tay, thoạt nhìn cũng không định nói đáp án cho Phạm Thống.

"Nhưng cô cứ không trở về như vậy cũng không có gì sao? Có người tìm cô à?"

"Tôi rất tự do, không có ai quản được tôi."

"Thiếu đế Lạc Nguyệt cũng không quản được sao? Cô có quen thuộc hắn không? Hắn là người thế nào?"

"Englar..."

Nhắc đến thiếu đế Tây Phương Thành, thần sắc của Bích Nhu liền ảm đạm, hình như đã nhớ tới chuyện gì, bởi thế trở nên có chút buồn rầu.

Có thể hô thẳng tên, hẳn coi như là quen thuộc đi? Đây là suy đoán sau khi quan sát của Phạm Thống.

"Anh ta... là một người rất tốt. Anh ta cũng đối với tôi rất tốt, chỉ là..."

Người rất tốt? Người rất thích đùa sao? Tôi cảm thấy hoàng đế mà lại bảo ma pháp kiếm vệ của mình xâm nhập nước địch nhổ lông gà, nghĩ làm sao cũng chênh lệch rất xa với người tốt.

"Chỉ là?"

Chỉ là hắn đã thay đổi? Thông thường tiếp theo đều là như vậy. Cái gì mà thời thanh xuân nổi loạn gì đó... A, thiếu đế năm nay rốt cuộc mấy tuổi vậy ta?

"Tôi không muốn nói nữa, miệng cậu đã có tật còn hỏi nhiều như vậy, thật chịu hết nổi."

... Phụ nữ trở mặt cứ như là lật sách, quả nhiên là sinh vật không được chọc vào nhất thế giới.

"Vậy cô cảm thấy Lạc Nguyệt sẽ không phối hợp nghi thức thâu xuất vương huyết lần này sao?"

Thâu xuất chính là vì để chú nhập, không khác mấy không khác mấy.

"Hử? Hẳn là có đi. Chẳng qua, có khi sẽ lấy nghi thức phối hợp làm điều kiện cho chuyện gì đó chẳng hạn, dù sao cái nghi thức này, luôn luôn là Đông Phương Thành muốn xúc tiến hơn."

Ố ồ, thủ đoạn ngoại giao! Quả nhiên muốn cái gì không thể để người ta biết, biểu hiện quá quan tâm bằng với bị nắm được chân đau, đàm phán giữa nước với nước luôn là một vấn đề phức tạp.

Nói đi thì nói lại, ai phụ trách đàm phán nhỉ?

Nữ vương bệ hạ vĩ đại của chúng ta thoạt nhìn trầm mặc ít nói, Âm Thị đại nhân hoàn toàn không thể trông đợi, Lăng Thị đại nhân mặc dù hình như có chút đầu óc, nhưng hình như không thích ra mặt, Lạc Thị thoạt nhìn thì mang bộ dạng non nớt dễ bắt nạt không trầm được khí, cho nên... quả nhiên là Vi Thị đại nhân?

Bên Lạc Nguyệt thì ai sẽ phụ trách đàm phán đây? Nhưng người bên đó có ai tôi cũng không rõ lắm, ô ô ô ô, nghĩ đến đàm phán nhất thời trở nên thật căng thẳng.

"Ôi, đã mấy ngày không gặp được Âm Thị, tịch mịch quá đi."

Bích Nhu ai oán một câu, Phạm Thống nghe xong thì có chút muốn liếc xéo Bích Nhu.

Cô muốn đi theo cùng bắn tim với Âm Thị đại nhân cho nữ vương xem, tôi thấy cô phần lớn sẽ bị âm thầm xử lý.

Huống hồ, cho dù có trở ngại khoảng cách, các người chẳng phải vẫn có thể dựa vào máy thông tin phù chú trò chuyện yêu đương sao? Chẳng tịch mịch chút nào đi?

"Bất luận thế nào vẫn là chúc các cậu thuận lợi nhé, tôi cũng không giúp được gì."

Lúc Bích Nhu nói lời này, giọng điệu có chút nặng nề, Phạm Thống cũng bị lây nhiễm, tâm tình hơi hơi trầm xuống.

"Đúng rồi, chuyện giữa cậu với vũ khí của cậu rốt cuộc ổn chưa?"

Tiểu thư, rảnh rỗi đừng quan tâm nỗi đau của người ta. Loại quan tâm dư thừa này chỉ khiến người thêm bối rối thôi.

"Ổn rồi, chúng tôi đang tiến vào giai đoạn tốt, chỉ sợ sẽ càng ngày càng ân ái."

Nói tương phản vào lúc này, giống như đang tự vả sưng mặt vậy!

"Vậy thì tốt, cậu phải đối xử với người ta cho đàng hoàng, đừng tái phạm nữa."

Tôi cảm thấy rất là không vui khi bị cô giáo huấn. Tôi có thể cũng nói với cô một câu "cô cần khắc chế việc bắn tim lại, đừng tái phạm nữa" được không?

Ôm tâm tình ấm ức, Phạm Thống chào tạm biệt với Bích Nhu, chưa tới mấy ngày nữa đã phải xuất phát rồi, chuyện nghi thức thật sự càng nghĩ càng lo lắng.

"Nói tới có cái gì không cần chuẩn bị sao? Ngày mai giải tán là vì cái gì?"

Sau khi Phạm Thống nói xong câu này, lập tức bị Lạc Thị vỗ mạnh xuống đầu một cái.

"Rõ ràng biết mình nói chuyện sẽ bị đảo ngược, còn ráng nói câu khó như vậy làm gì!"

Trong một câu từ có thể bị đảo càng nhiều thì độ khó càng cao, nhất là câu này gần như bị đảo sạch sẽ.

"Mau viết câu gốc ra!"

Lạc Thị lấy ly trà đã rót sẵn đưa cho hắn, muốn hắn nhúng ướt tay ghi ở trên bàn.

Cần gì chứ, cũng đâu phải câu gì quan trọng...

Phạm Thống lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ghi xuống bàn "Chẳng phải nói không có cái gì cần chuẩn bị sao? Hôm nay tập hợp là vì cái gì".

"Thì ra là như vậy à, thật là thâm ảo."

Nguyệt Thoái như nghĩ tới cái gì mà gật đầu, lúc này mới hiểu câu đó.

"Tại sao vì một câu nhàm chán như vậy lãng phí thời gian của chúng ta?"

Lạc Thị bĩu môi, dáng vẻ không vui, Phạm Thống thì kêu oan trong lòng.

Là cậu bắt tôi ghi ra lãng phí thời gian đấy nhé!

"Ta chỉ là cảm thấy, trước khi đi vẫn là nên căn dặn một số chuyện cần chú ý, còn có huấn luyện lễ nghi chẳng hạn..."

"Ồ? Nếu như vậy, có cần gọi Chu Sa qua hay không?"

Nguyệt Thoái vừa nghe, liền hỏi vấn đề như vậy, Lạc Thị lập tức lắc đầu.

"Đừng! Các cậu trở về rồi nói lại cho cậu ta nghe là được, ta không thân với cậu ta lắm, có cậu ta ở đây nói chuyện không tự nhiên."

Oa, mỹ thiếu nữ cậu ngang nhiên bài xích đồng bóng. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, nếu chỉ có cậu với Nguyệt Thoái, cậu chẳng phải cũng không tự nhiên sao, cho nên cậu với Nguyệt Thoái cũng không quá thân sao, vậy cậu vì sao muốn tìm cậu ấy tới?

Trái tim thiếu nữ thật là thứ khó hiểu. A không đúng, tôi đã hoàn toàn coi Lạc Thị thành thiếu nữ rồi sao?

"Phạm Thống, cái mặt rất có ý kiến của cậu nghĩa là gì?"

Lạc Thị trừng hắn một cái.

Tôi cảm thấy cậu toàn không nể mặt tôi. Rốt cuộc phải làm thế nào tôi mới có được tôn trọng của người khác đây...

"Bởi vì thân phận của các cậu là tùy tùng của ta, cho nên thái độ ở trước mặt người khác phải giữ khoảng cách, không thể trông quá tùy ý, bằng không sẽ bị người ta nói."

Lạc Thị đi vào chủ đề, bắt đầu nói rõ.

"Lúc có mặt người ngoài, nhìn thấy nhóm Âm Thị Lăng Thị cũng phải hành lễ, bằng không sẽ mất tự nhiên, sẽ khiến người chú ý."

Đây trái lại làm khó tôi rồi. Hành lễ không khó, nhưng cậu muốn làm sao khống chế không để cho Âm Thị đại nhân đi tới chào hỏi thân thiết, mở mồm ra một tiếng tiểu Nguyệt một tiếng Lạc Thị một tiếng bạn của tiểu Nguyệt?

"Âm Thị đại nhân cũng sẽ giả vờ không quen biết chúng tôi sao?"

Nguyệt Thoái cũng nghĩ đến vấn đề này, Lạc Thị thì trả lời rất nhanh.

"Lăng Thị sẽ quản giáo hắn, không phải chuyện của chúng ta, chúng ta lo cho mình là được rồi."

... Ồ... thế à...

"Nếu nhìn thấy mẫu thân ta, nhớ phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người, đây là lễ nghi."

Thì ra như vậy. Nguyệt Thoái cúi đầu cũng tốt, bị nữ vương nhìn thấy khuôn mặt giống Huy Thị đó, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Nếu là bên Lạc Nguyệt, lần này sẽ có thiếu đế đến, ba tên ma pháp kiếm vệ với hai trưởng lão, mặc dù ta rất muốn nói, nhìn thấy thì cứ mặc kệ bọn họ phun nước miếng là được, nhưng vì hòa bình của nghi thức, vẫn là phải duy trì một chút kính ý đối với tầng lớp cao bên bọn họ, tóm lại -- im lặng nhường đường là được rồi, không cần xưng hô gì cả."

Lạc Thị sau khi uống một ngụm nước, liền tiếp tục nói.

"Nhân vật quan trọng của bọn họ cũng rất dễ nhận, thiếu đế Lạc Nguyệt là ba đường chỉ vàng, ba ma pháp kiếm vệ, hai trong số đó là ba đường chỉ vàng, một người là hai đường chỉ vàng, hai trưởng lão đều là một đường chỉ vàng, cứ thấy màu vàng là được."

Người ta thật là kim quang lấp lánh, chúng ta lại chỉ có tua rua của nữ vương, Âm Thị đại nhân, với Lăng Thị đại nhân là màu đen... Lạc Nguyệt thật là đầy rẫy nhân tài?

Vậy, chúng tôi nhìn thấy ma pháp kiếm vệ, cũng phải giả vờ chưa từng nhìn thấy rồi? Tôi cảm thấy quen biết ma pháp kiếm vệ so với quen biết nhóm Âm Thị đại nhân càng rung động hơn nhiều, càng dễ bị người dòm ngó...

"Địa điểm lưu trú của chúng ở bên ngoài tế đàn Trầm Nguyệt, lúc xuất phát sẽ sử dụng thuật pháp với phù chú phù trợ, để rút ngắn thời gian đi qua, dù sao thì các cậu cứ đi theo ta, đừng chạy loạn -- Nguyệt Thoái, cậu có nghe không đấy?"

"A... Ơ? Xin lỗi..."

Nguyệt Thoái lại thất thần một chút, cũng thành thật thừa nhận mình không có chú ý lắng nghe.

Thế là Lạc Thị lại hết sức có kiên nhẫn mà nói lại một lần cho cậu, một câu oán thán cũng không có, đây thực sự khiến Phạm Thống chẳng biết nói gì.

"Tiếp theo, tôi muốn ở ngày đầu tiên đến đó, lẻn vào tế đàn Trầm Nguyệt xem thử, các cậu muốn đi cùng tôi không?"

Phạm Thống nhún vai, biểu thị mình không có ý kiến, sau đó nhìn Nguyệt Thoái.

"Tôi không có vấn đề, nhưng chỗ đó có biện pháp lẻn vào sao?"

Nguyệt Thoái đã hỏi một vấn đề rất trọng yếu.

Nơi quan trọng như tế đàn Trầm Nguyệt, bên ngoài nhất định có kết giới thủ hộ, muốn lẻn vào thì phải có phương pháp gỡ kết giới để vào, điều này Lạc Thị làm được không?

"Phương pháp gỡ kết giới, hồi lễ Trầm nguyệt ta cũng có ở bên cạnh âm thầm ghi nhớ, hẳn là không vấn đề."

Lạc Thị cũng thật chu đáo, còn biết được phải từ bên cạnh ghi nhớ, nếu là như vậy, có lẽ có thể ứng phó rồi.

"Chúng ta len lén lẻn vào, nếu bị bắt được, liệu có khen thưởng không?"

Phạm Thống là hỏi liệu có trừng phạt không, lần đảo này hai người đều nghe ra được.

"... Thân phận của các cậu là tùy tùng của ta, chỉ là đi theo ta, trách nhiệm để ta gánh là được rồi, trên cơ bản hẳn là cũng không bao nhiêu nghiêm trọng đâu..."

Lạc Thị rất nghĩa khí, chẳng qua tốt xấu gì cậu cũng là một vương tử, cái gọi là trách phạt, cùng lắm là cấm túc hay gì đó đi.

"Nói như vậy, vào lễ Trầm Nguyệt lần trước, cũng có gặp được thiếu đế Lạc Nguyệt với một ma pháp kiếm vệ đây, chẳng qua không biết đó có phải đồ thật hay không. Nghĩ tới bọn họ phần lớn cũng là muốn đi vào xem thử, nhất định không mang ý tốt."

"Ơ... Cậu từng thấy? Thiếu đế trông như thế nào?"

Nghe Lạc Thị nói đến chuyện này, Nguyệt Thoái đột nhiên hỏi, hình như có chút giật mình.

"Hử? Thì... người trẻ tuổi tóc vàng dùng miếng vải che mặt, bọn họ không có nán lại bao lâu, không có ấn tượng gì sâu sắc."

"Thế à..."

Đề tài này không có tiếp tục, bởi vì xác thực không có gì để nghe.

"Nói đi thì nói lại, lúc chúng ta đến tế đàn Trầm Nguyệt, phải nói thế nào với Chu Sa đây?"

Nguyệt Thoái lại nhắc đến một vấn đề khác, Phạm Thống thì dùng ánh mắt có chút hoài nghi nhìn cậu.

Cậu gần đây hình như thường thường bận tâm đến Chu Sa, có chút khả nghi nhỉ?

"Bịa ra cái gì đó, để cậu ta ở lại nói với người khác chúng ta đi đâu, hẳn là không thành vấn đề đi."

Sau khi hai người gật đầu, Phạm Thống chú ý thấy một chỗ.

"Ơ? Là người đến tìm cậu chú ý thấy chúng ta biến mất, thì sẽ bị động đi hỏi Chu Sa? Bọn họ có quên tùy tùng trông như thế nào sao? Hay là nhớ chỗ tùy tùng ở đâu?"

"Cái gì mà chỗ tùy tùng ở đâu? Tùy tùng chính là ở cùng với ta, bốn người chúng ta ở trong lều của ta."

...

Phạm Thống với Nguyệt Thoái thoáng cái đều thay đổi sắc mặt.

Ở túc xá tốt xấu gì vẫn còn có chia tầng trên tầng giữa tầng dưới, lần này lại biến thành giường chung rồi sao!

Bởi vì khác biệt thân phận, Lạc Thị sẽ không ngủ cùng chúng tôi, Nguyệt Thoái phần lớn cũng không muốn ngủ ở bên cạnh Chu Sa, cho nên cuối cùng sẽ là tôi kẹp ở giữa làm nhân bánh quy?

Trời cũng quên tôi rồi --

Lạc Thị thân là một trong Ngũ Thị, ở đêm trước loại điển lễ quan trọng này, tự nhiên sẽ không rảnh, sau khi bàn giao xong chuyện với Phạm Thống, Nguyệt Thoái, cậu liền chạy vội đến Đệ Nhất Điện để họp.

Nói là mở họp, kỳ thực cũng chỉ là xác nhận trước khi lên đường thôi, hơn nữa thành viên hội nghị không bao gồm Tịch Anh, nàng chỉ tiếp thu kết quả báo cáo, phần chi tiết thì giao cho bọn họ quyết định.

Nhưng mà, thứ chi tiết chân chính, kỳ thực đều do người phía dưới lo liệu, Lạc Thị cũng không rõ hội nghị hôm nay phải làm gì, thậm chí có loại nghi lự hội nghị không biết có thể tiến hành bình thường hay không.

Tịch Anh không có mặt. Âm Thị, Vi Thị cùng chung một phòng.

Đây thật sự có thể mở họp?

Sau đó, Lạc Thị cảm thấy, ý kiến của mình có lẽ không được coi trọng lắm, ý kiến của Âm Thị thì hoàn toàn không có giá trị tham khảo, cho nên, căn bản là Lăng Thị với Vi Thị họp riêng với nhau, xem là muốn hiệp nghị hòa bình hay là quyết đấu một trận nói chuyện bằng nắm đấm, hai người bọn họ quyết định là được rồi mà.

Chẳng qua, thân là một trong Ngũ Thị, Lạc Thị luôn luôn rất có trách nhiệm, cho dù cậu cảm thấy một chuyện không có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần là công việc trong phần mình, cậu sẽ không tìm bất cứ lý do nào để làm biếng, nhất định sẽ nghiêm túc chấp hành.

Khi cậu đến được phòng hội nghị trong Đệ Nhất điện, ba người bên trong đã đến rồi, hơn nữa, cũng đã vào trạng thái rút kiếm giương cung.

"Người không có não có thể cút ra khỏi phòng hội nghị này không?"

"A? Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng Anh không ở đây thì ngươi còn có cái gì để huênh hoang sao?"

Hơn nữa bất luận phát ngôn sặc mùi lưu manh của Âm Thị là chuyện làm sao, nếu như muốn ở giữa Âm Thị và Vi Thị chọn một người, Tịch Anh nhất định sẽ chọn Âm Thị, nói Vi Thị dựa vào Tịch Anh chống lưng, rõ ràng là phán đoán sai lầm.

"Bệ hạ sẽ đứng ở bên công lý! Loại người phá rối không có não như ngươi căn bản không có tư cách làm Thị!"

Từ phát ngôn kịch liệt của Vi thị có thể thấy, cái gọi là hội nghị căn bản đã diễn biến thành cãi vã, hoàn toàn không có thảo luận chuyện nghiêm túc.

"Cái tử hình mười năm như một của ngươi mới là không có não đến cực điểm! Ngươi cho rằng ngươi không có điểm yếu sao!"

Hơn nữa còn là cuộc cãi vã công kích cá nhân. Lạc Thị vừa đến đã đối mặt với loại cục diện này, thực sự không biết nên đi vào hay là không đi vào tốt hơn.

"Thân là một Thị, ta lấy thân phận của ta làm kiêu ngạo, luôn luôn phẩm hạnh đoan chính chấp pháp công bằng, tuyệt đối không làm ra mấy chuyện ngu xuẩn khiến người nghi vấn như ngươi!"

Sau khi Vi Thị căm phẫn bất bình nói như thế xong, Lăng Thị nhấp trà khe khẽ nói một câu.

"Nửa đêm cứ có tiếng mèo kêu..."

Trên mặt Vi Thị tức thì cứng đờ, ánh mắt thoáng hoảng hốt nhìn Lăng Thị.

"Hả, cái gì?"

Âm Thị chưa kịp phản ứng, Lăng Thị thì tiếp tục bình thản uống trà của hắn.

"Không, không có gì đâu, các ngươi tiếp tục."

Bị Lăng Thị cắt ngang như vậy, toàn bộ khí thế của Vi Thị giảm mạnh, sắc mặt xám ngoét, có lẽ cũng không khẩu chiến nổi nữa rồi, thế là mọi người trong phòng hội nghị cuối cùng cũng có thể an tĩnh ngồi xuống, tiếp tục thảo luận.

"Ngại quá, ta đến muộn rồi."

Lạc Thị lúc này mới lên tiếng, đi vào phòng hội nghị ngồi xuống.

"A, tiểu Lạc Thị, ngươi đến rồi à."

Âm Thị thân thiện chào hỏi.

"Kỳ thực cũng không muộn lắm, đại khái mới đang bắt đầu."

Lời của Lăng Thị tiết lộ tin tức là trước đó chưa có tiến độ gì.

"Ngươi vì sao đến muộn? Đúng giờ là thái độ cơ bản khi làm việc."

Vi Thị vừa thấy đến cậu, liền lập tức nghiêm mặt dạy dỗ.

"Ta có chuyện riêng làm lỡ một chút thời gian, xin lỗi."

Bởi vì Lạc Thị đến muộn kỳ thực đối với hội nghị mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, cho nên Vi Thị cũng không dây dưa ở đề tài này, chính sự vẫn là quan trọng hơn.

"Khi bên Lạc Nguyệt đề xuất yêu cầu không hợp lý thì nên làm sao đối mặt, vừa rồi là thảo luận đến đề tài này nhỉ."

Lăng Thị kéo lại chủ đề chính trước đó, thế là, Vi Thị lặp lại kiến giải của mình một lần nữa.

"Chúng ta nên lấy việc bảo vệ tôn nghiêm quốc gia làm ưu tiên, không thể đáp ứng một cách khinh suất! Cho dù phá hỏng nghi thức cũng không đáng tiếc! Tại sao phải vì cư dân tân sinh đê tiện mà khuất nhục mặc cho bọn họ đề xuất yêu cầu? Đây tuyệt đối là chuyện không hợp lý!"

Đối với Vi Thị mà nói, cư dân tân sinh đại khái chính là tồn tại mất rồi cũng không có gì đáng tiếc, hắn không cảm thấy mưu cầu phúc lợi cho cư dân tân sinh là việc cần làm.

"A a, ta nghe thấy tiếng của Vi Thị chết tiệt là bực bội, căn bản không hiểu cái gì hết..."

Âm Thị đỡ trán, ra vẻ đau khổ, dưới tình huống ý kiến hoàn toàn không nhất trí, căn bản không thể tiếp tục thảo luận.

"Nếu như nghi thức chú nhập vương huyết không có chấp hành, ba năm sau công năng của ao nước sẽ biến mất, đến lúc đó, cư dân tân sinh cho dù không có chết ngoài ý muốn, thân xác của bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng mười năm, ngươi định giải quyết vấn đề này như thế nào?"

Lăng Thị lý trí phân tích tình huống hiện tại, sau đó muốn Vi Thị làm ra trả lời.

"Thứ biến mất chỉ là đặc tính sống lại của ao nước, công năng dẫn đưa cư dân tân sinh tới vẫn là tồn tại đi? Vậy thì người vẫn sẽ được bổ sung, chỉ chẳng qua là thời gian sử dụng rút ngắn mà thôi, có cái gì khác biệt sao?"

Có lẽ vấn đề lớn nhất của Vi Thị chính là không coi cư dân tân sinh là người, nghe thấy cách nói này, Lạc Thị trở nên không thoải mái.

"Hay cho không có cái gì khác biệt, đến lúc bạo động ngươi toàn quyền phụ trách đi."

Thái độ của Lăng Thị vẫn tỏ ra chuyện không liên quan tới mình, Âm Thị thì lại không nhịn được nữa rồi.

"Ngươi nói kiểu khốn kiếp gì vậy! Ta là người đầu tiên không đồng ý!"

Trong lòng Lạc Thị cũng không đồng ý, chẳng qua khi bọn họ đang hùng hổ khí thế đối đàm, cậu thực sự không xen vào được, cũng không có người sẽ hỏi ý kiến của cậu.

"Bằng không ngươi thì lại có cao kiến gì?"

Vi Thị hiển nhiên không cho rằng hắn nói ra được lời nào có giá trị, nói khó nghe một chút chính là miệng chó ói không ra ngà voi.

"Bất luận thế nào cũng phải thúc đẩy nghi thức hoàn thành!"

"Nực cười! Bất luận trả ra cái giá gì cũng có thể đồng ý sao? Nếu như đối phương đề xuất muốn chúng ta cúi đầu xưng thần thì sao? Nếu như bọn họ ỷ vào vương huyết liền tỏ thái độ ngạo mạn, không thèm bỏ bệ hạ vào trong mắt thì sao? Như vậy cũng cần thiết hợp tác à?"

"A, đem điều kiện hợp tác của bọn họ đè xuống phạm vi có thể chấp nhận, chẳng phải chính là công việc ngươi nên làm sao?"

"Ngươi vì sao không tự mình làm!"

"Lăng Thị nói ta không được mở miệng."

Lý do này khiến người không biết nên nói cái gì mới tốt. Đại khái là mở miệng sẽ hỏng chuyện đi.

Vi Thị không khỏi đưa mắt chuyển sang Lăng Thị, nhưng hình như có vẻ khó có thể mở miệng yêu cầu hắn làm cái gì, bởi vì, Lăng Thị vẫn là thảnh thơi uống trà, không hề để ý ánh mắt của hắn.

"Các ngươi như vậy rốt cuộc lúc nào mới có thể thống nhất ý kiến?"

Từ nãy đến giờ làm kẻ bàng quang, Lạc Thị cảm thấy hai người này nếu có một ngày thống nhất ý kiến, có khả năng sẽ trời long đất lở mất.

"Ta tìm không ra bất cứ khả năng nào có thể đạt được cân bằng hiệp thương!"

Thái độ của Vi Thị khá là cứng rắn.

"A, đó là lời ta muốn nói đi! Loại ý kiến của ngươi nếu có thể nghe, Lăng Thị cũng có thể luyện ra cơ bắp rồi!"

Âm Thị một chút cũng không muốn nhượng bộ.

"Vì sao phải lấy ta làm ví dụ?"

Lăng Thị lạnh lùng nhìn Âm Thị, đó có thể nói là một loại ánh mắt muốn giết người.

"A, cái đó không phải trọng điểm đâu! Ngươi nên giúp ta đối phó Vi Thị chết tiệt mới đúng chứ! Lão già!"

Tóm lại mà nói, hội nghị không có Tịch Anh duy trì trật tự, sẽ ở dưới tình huống loạn cào cào, không hề có hiệu suất chỉ lãng phí thời gian của mọi người, sau đó chẳng làm được gì.

Sau khi Vi Thị tức hổn hển phất tay áo bỏ đi, Lạc Thị từ đầu đến đuôi gần như không thể nói được một lời, lúc này mới mở miệng hỏi hai người còn ở lại.

"Âm Thị, Lăng Thị, nghi thức chú nhập vương huyết... không lạc quan như vậy sao?"

Theo bản thân Lạc Thị cảm thấy, đây hẳn là chuyện mà hai nước đều có hiểu ngầm phải hợp tác, cần phải nhường nhịn lẫn nhau ở một số chuyện, để đạt thành hợp tác viên mãn, nhưng từ phen ngôn luận kịch liệt bên bọn họ nghe lên, mọi thứ dường như rất phức tạp.

"Không biết, thái độ của Lạc Nguyệt ái muội bất minh, có thể phải chờ đến khi gặp mặt, lên bàn đàm phán mới biết được chăng?"

Lăng Thị là trả lời cậu như vậy, dù sao thì bọn họ cũng không có bao nhiêu tình báo

"Nghi thức này rất quan trọng, nhất định phải thành công mới được."

Âm Thị hiếm khi nói một cách nghiêm túc như vậy.

Hắn vì sao lại để ý chuyện này như thế, Lạc Thị không có truy hỏi, chỉ là lặng lẽ gật đầu. Lạc Thị cũng hi vọng nghi thức thuận lợi, chỉ là nghĩ đến bút ký phát hiện trước kia của Huy Thị, cộng với chuyện phong ấn Trầm Nguyệt, tâm tình của cậu liền rơi vào trong một loại mâu thuẫn, không trên không dưới, rất là khó chịu.

Lần này, cậu có thể tự mình đến tế đàn Trầm Nguyệt thì xem thử.

Nhưng thế này sẽ khiến sự tình sáng tỏ sao?

Mọi đắn đo cộng thêm tư niệm cùng lo lắng đối với Huy Thị, giống như là một hòn đá nặng nề đè ở trong lòng cậu, khiến cậu khó có thể nhẹ nhõm, cũng không thể giải bày áp lực này.

"A, Lăng Thị, ngươi đi nói với Anh, bảo Anh hạ lệnh cho hắn ấy, lời chúng ta nói hắn căn bản nghe không vào."

"Anh nếu như cảm thấy cần thì tự nhiên sẽ nói. Không cần thiết làm chuyện thừa thãi."

"Cái gì chứ! Vậy thì đừng mở họp nữa, thật là tức chết ta rồi."

Nhìn tình huống này, Lạc Thị cũng chỉ có thể thở dài.

Nếu như người của mình cũng chưa chắc chắn, phải làm sao đối phó kẻ địch đây?

◊◊◊◊

Đông Phương Thành vì nghi thức chú nhập vương huyết sắp đến mà trở nên bận rộn, mà Tây Phương Thành cũng có khốn nhiễu tương tự.

Thiếu đế tỏ rõ thái độ mặc kệ, chuẩn bị xong tất cả thì đến tìm hắn sau, hắn chỉ phụ trách phối hợp lên xe xuất phát, về phần rốt cuộc có muốn hợp tác với Đông Phương Thành, tiến hành các nghi thức này hay không, bọn họ từ trên xuống dưới đều mù tịt, không ai biết bệ hạ của bọn họ nghĩ thế nào.

Danh sách nhân viên tùy hành là do Ojisa liệt ra, thân là ma pháp kiếm vệ tiếp cận thiếu đế nhất, ý của hắn truyền đạt, đại khái cũng chính là ý của thiếu đế rồi.

Đối với một chuỗi những chuyện gần đây, Yiye có quá nhiều lý do có thể bất mãn -- mà hắn càng bất mãn chính là, người có thể đảm nhận thính giả cho phàn nàn của hắn, luôn luôn chỉ có mình Yameidie, nhưng, Yameidie trước giờ không phải một thính giả tốt, chỉ sẽ khiến hắn càng ngày càng oán giận tức tối, càng muốn tìm thánh nhọ nào đó để khai đao.

"Cái tên Ojisa kia rốt cuộc có ý gì? Cho chúng ta một lời căn dặn rõ ràng cũng khó đến thế sao?"

Yiye đập mạnh vào bàn một cái, sự khó chịu tích lũy mấy ngày qua, thực sự khiến hắn phẫn hận không thôi.

"Yiye, đừng hở tí là tức giận, bệ hạ tất có thâm ý."

Yameidie mở miệng đều là ngôn luận bao che cho hoàng đế, đây khiến Yiye càng không nhịn được lớn tiếng.

"Thâm ý gì? Từ chối cầu kiến của mọi người, chỉ gặp Ojisa? Chỉ có Ojisa gặp được hắn, lại cũng không thay mặt mọi người hỏi, bọn họ thần thần bí bí như vậy chỉ sẽ khiến người không thoải mái!"

"Nhất định là bởi vì ngươi cứ luôn không bỏ bệ hạ vào trong mắt, thường thường xin nghỉ phép vô cớ, bệ hạ mới từ chối gặp ngươi..."

"Lại là lỗi của ta? Chẳng lẽ ngươi cầu kiến thì được chấp nhận sao? Ngươi chẳng phải là trung thành tận tâm quanh năm cần cù? Hắn căn bản cũng không coi ngươi ra gì đi?"

"Bệ hạ cho dù không chịu gặp chúng ta, nhất định cũng có lý do của ngài, chúng ta phải tin bệ hạ..."

"Ta nghe đủ cái "nhất định" của ngươi lắm rồi! Vì sao ngươi có thể bỏ ra tín nhiệm một cách ngu xuẩn như thế? Bởi vì lúc ngươi sinh ra đã quên mang theo não sao?"

Yiye đã lâm vào trong phẫn nộ mất đi lý trí, mà có thể chọc giận hắn đến cảnh giới này, còn không hề cảm nhận được nguy hiểm, không biết phải chạy trốn, đại khái cũng chỉ có Yameidie thôi.

"Vốn đã là vậy mà, bệ hạ chẳng lẽ còn sẽ hại chúng ta sao? Ngài nếu như hại chúng ta cũng không có chỗ tốt nào, hại chúng ta làm gì?"

Yameidie dùng vẻ mặt như chuyện đương nhiên để hỏi ngược lại Yiye như vậy, vẻ mặt đó không biết nên nói là nghiêm túc đến ngu xuẩn, hay là ngu xuẩn đến nghiêm túc.

"Làm việc chung với loại người như ngươi tuyệt đối sẽ không có tiền đồ!"

Yiye đã không phải lần đầu tiên hối hận vì tìm Yameidie phàn nàn rồi, nhưng có rất nhiều lời nếu không nói ra thì khó chịu, đối tượng có thể tìm cũng chỉ có Yameidie, kỳ thực hắn cảm thấy khá là tuyệt vọng đối với sự thật này.

"Ta biết ta chỉ có ưu điểm làm việc nghiêm túc thôi, nhưng ngươi cũng không cần nói ta vô dụng trực tiếp như vậy chứ..."

Yameidie gãi đầu, dường như có vẻ bối rối, Yiye lập tức dùng tay đập xuống đầu của hắn.

"Từ đầu đến đuôi là đang nói vấn đề đầu óc ngươi cương hóa! Ngươi rốt cuộc có hiểu rõ hay không!"

Mặc dù có người từng nói, đầu của người sẽ càng đánh càng ngu, chẳng qua lúc Yiye muốn đánh chính là sẽ đánh, thà rằng làm hắn ngu cũng không muốn bởi vì ức chế mà tức chết mình.

"Yiye, vấn đề ngươi nên chú ý là tư tưởng của mình quá nổi loạn, xa rời quỹ đạo chính..."

Bởi vì cú táng đầu vừa rồi Yiye vẫn có nương tay, Yameidie không có bị đánh ngất ngay tại chỗ, liền phản bác một câu như vậy trong khi mắt nổi đom đóm.

"Ngươi cảm thấy hết thảy đều không có vấn đề? Vậy ngươi trái lại nói thử xem, có chuyện nào có hiệu suất? Mai Hoa kiếm vệ sau khi trọng thương giải chức, đến bây giờ vẫn chưa chọn ra người mới, ngươi dám nói bọn họ thật sự có tâm muốn xử lý sự tình?"

"Chuyện của Mai Hoa kiếm vệ, đó là..."

Nhắc đến vị đồng liêu bất hạnh trọng thương giải chức kia, thần tình của Yameidie tức thì trở nên ảm đạm. Lúc đó hắn thỉnh cầu thiếu đế lấy vương huyết trị liệu, lại bị từ chối...

Xác thực, thương do bị vũ khí phệ hồn chém trúng, cho dù là công hiệu trị liệu của vương huyết, cũng khó có thể khiến nó hoàn toàn khôi phục, nhưng trên cảm tình, hắn cảm thấy ít nhất cũng phải thử xem, nói thế nào, đối phương cũng đảm nhiệm chức vụ này một thời gian không ngắn rồi, không có công lao cũng có khổ lao chứ.

Có lẽ lúc đó hắn thật sự cảm thấy ít nhiều có chút lạnh lòng, nhưng hắn vẫn gác lại cảm giác không vui vẻ đó.

Theo như cách nói của Yiye, là "mù quáng", xác thực đại khái chính là như vậy,

"Chắc là vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp đi?"

"Loại ma pháp kiếm vệ như ngươi chẳng lẽ tính là nhân tuyển thích hợp sao?"

Nếu như muốn dùng tiêu chuẩn toàn diện để xem, Yiye kỳ thực cũng không thích hợp lắm, mà lý do không thích hợp đại khái là "không đủ lòng trung thành" gì đó, mà ở trên cái chức vị này, lòng trung thành hình như quan trọng hơn thực lực, cũng không biết hồi đầu rốt cuộc là chọn thế nào.

"Lúc bác trai nhìn thấy ta toàn khen ngợi ta không đấy, ông ấy còn nói ngươi khiến ông ấy rất thất vọng, mỗi lần nhìn ngươi thất lễ với ông ấy như vậy liền cảm thấy rất tổn thương..."

"Đừng nhắc đến lão già chết tiệt thần xuất quỷ nhập kia nữa!"

Cha của Yiye, giống với Yameidie là một người cho rằng mình tràn ngập lòng yêu nước, mặc dù rất vui vì mình nuôi ra được một ma pháp kiếm vệ, nhưng ngôn luận phạm thượng của Yiye thực sự khiến ông cảm thấy vinh quang không nổi, dưới tình huống cha con nhiều năm bất hòa, một ngày nọ ông đột nhiên quyết định ra ngoài du lịch vòng quanh thế giới để khuây khỏa, lúc đó gần như thấy không được người, lâu lắm mới về một lần, lỗ tai Yiye bởi thế cuối cùng cũng có thể được thanh tĩnh, nhưng kẻ lải nhải bên cạnh hắn, còn có một Yameidie.

"Có người cha tốt như vậy, vì sao ngươi không quý trọng đây..."

Yameidie buồn rầu thở dài.

"Nếu ngươi thích có thể tặng cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng giống con trai ổng hơn ta."

Đề tài này cứ luôn lẩn quẩn quanh cha của Yiye, suy cho cùng là không đúng lắm, cho nên, bọn họ rất nhanh chóng kết thúc đề tài này.

"Bất luận chúng ta đề xuất điều kiện gì trong đàm phán, người bên Dạ Chỉ nhất định đều sẽ cò kè mặc cả, điều này phải ứng đối làm sao, giới hạn ở đâu, hắn hoàn toàn không có ý định thảo luận với chúng ta sao?"

"Hm... Có lẽ bệ hạ cảm thấy, thảo luận với Hắc Đào kiếm vệ là đủ rồi? Còn có những trưởng lão mà."

Loại cảm giác bị gạt ra ngoài này hình như rất không tốt. Chắng qua, nếu bọn họ biết được, bên Đông Phương Thành, Âm Thị còn từng nhắc tới "Hoàng đế bọn họ chẳng phải thích gối đầu lông gà sao? Có khi tặng hắn mấy cái là được rồi" đại loại vậy, sợ rằng sẽ cảm thấy càng tệ đi.

"Chủ mà cái gì cũng không để ta biết, ta sẽ không muốn bán mạng cho hắn."

Ấn tượng của Yiye đối với thiếu đế, cũng gần như tệ hại đến cùng cực rồi, Yameidie lần nào nghe thấy hắn nói như vậy đều không thoải mái lắm, nhưng hắn cũng biết, dùng ngôn ngữ đơn giản khuyên nhủ thì không thể thay đối cách nghĩ của Yiye.

"Bất luận thế nào, lần này ngươi sẽ không xin nghỉ phép nữa chứ? Đừng lại kêu ta giúp ngươi đưa đơn xin nghỉ, ngươi phải nên làm việc đàng hoàng."

"Ta sẽ đi."

Yiye gật đầu, nhưng hắn đồng ý đi, cũng không phải bởi vì kính nghiệp.

"Biết đâu có cơ hội giao thủ với người của Dạ Chỉ, ta làm sao có thể không đi đây? Lần trước đáng lẽ thắng lợi nhưng chưa kịp thắng đã bị các ngươi cắt ngang, ta thế nhưng rất không vui."

"Ngươi chịu đi thì tốt, nhưng xin đừng làm mấy chuyện xung động gây ra hiểu lầm giữa hai nước..."

Yameidie bởi vì phát ngôn của Yiye liền trở nên phiền não. Đáng lý là đại sự hợp tác của hai nước, nhưng đừng bởi vì một người mà dấy lên chiến tranh.

"Hừ, ta trái lại bắt đầu chờ mong bọn họ làm loạn một trận, để ta có cái cớ động võ đường đường chính chính."

"Yiye..."

Yameidie không phải phe chủ chiến, thái độ của hắn tương đối bảo thủ, đối với người bạn nguy hiểm của mình, hắn vẫn thật không biết nên làm gì Yiye.

Chuyến đi lần này, bất luận là đối với Đông Phương Thành hay Tây Phương Thành mà nói, đều là ẩn số chưa biết.

Đi ở trên hành lang của cung điện San Siro, Ojisa duy trì vẻ mặt vô cảm mọi khi. Cho dù bản thân Tây Phương Thành cùng cái người hắn sắp đi gặp, đều mang đến cho hắn không ít phiền toái, nhưng hắn vẫn có thể bảo trì tâm tình tỉnh bơ như vậy, giống như những phiền toái kia đều không tạo ra phiền nhiễu.

Hắn tự nhiên vẫn có tâm tình của mình, chỉ là không dễ dàng bày ra trước mặt người khác thôi.

Sau khi đến cung lầu nơi thiếu đế ở, hắn trực tiếp đi vào. Chỉ có hắn, không cần thông báo đã có thể tự do ra vào nơi này --

Mà đây là bởi vì, Ojisa và hắn là đồng bạn cùng chia sẽ bí mật.

Trong phòng an tĩnh, giống như bầu không khí của cả cung điện San Siro. Sự an tĩnh giống như chết chóc, khiến người không cảm giác được sức sống và sinh khí -- Ojisa không thể bình luận đối với một cái hoàng cung mà nói, đây là tốt hay xấu, nhưng đối với một người mà nói, trầm tĩnh như vậy kỳ thực không thỏa đáng lắm.

Mặc dù nói khi bên cạnh một người không có người khác, an tĩnh là hiện tượng bình thường.

Lúc sắp tiến vào thính đường, Ojisa không có thu lại tiếng bước chân, đây là vì để cho cái người bên trong nghe thấy, coi như thông báo mình đã đến rồi.

Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy người hắn muốn tìm.

Thanh niên lặng lẽ ngồi ở trước bàn, bởi vì mảnh vải quấn quanh mắt, bằng với che lấp phần lớn khuôn mặt, khiến người rất khó quan sát vẻ mặt của hắn mà suy đoán hắn đang nghĩ cái gì.

Lúc Ojisa tới tìm hắn, hắn thường thường lặng lẽ thất thần như vậy, bằng không cũng là lặp đi lặp lại một số động tác vô nghĩa.

Có lúc hắn cũng sẽ đem đồ trong phòng ném lên mặt đất, giống như muốn làm loạn mọi thứ ở đây, nhưng sau chuyện đó hắn lại sẽ để cho người hầu thu dọn, liền coi như hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Cho dù hắn bây giờ thoạt nhìn rất an tĩnh, nhưng tâm tình của hắn kỳ thực rất không ổn định. Ojisa biết điều này, cho nên, hắn thông thường cũng sẽ không làm chuyện gì kích thích người thanh niên.

"Có cần thiết ngay cả khi một mình cũng quấn vải không? Như vậy chẳng phải rất bất tiện?"

Đối với mọi thứ của thanh niên, Ojisa có thể nói đều không hiểu rõ lắm.

Tư duy của hắn, tâm tình của hắn, tích cách của hắn. Không chỉ là sờ không thấu, có lẽ cũng là không muốn nghiêm túc làm rõ.

Ojisa không hiểu rõ hắn, nhưng thể hội được "cái gì đó" tàn khuyết trong đấy.

Ojisa sẽ giúp hắn cũng không phải bởi vì điều gì dẫn tới đồng cảm, chỉ là lời hứa đối với cố nhân, cộng với cảm giác xúc động giống như hành tẩu trong không gian đổ nát của người thanh niên mang lại.

"Đúng là rất bất tiện."

Sau khi thanh niên trả lời hắn câu này, rồi không giải thích gì thêm nữa.

Ngữ khí khi hắn nói câu này xen lẫn tâm tình kỳ lạ, khiến cho đây nghe lên không giống một câu cảm tưởng đơn thuần, nhưng rốt cuộc là cái gì, sợ rằng cũng chỉ có bản thân hắn biết.

"Sự tình làm ổn thỏa rồi?"

Sau khi thoáng dừng lại, hắn khẽ hỏi một câu.

"Vâng."

Trả lời của Ojisa luôn luôn rất ngắn gọn, không làm nhiều giải thích.

"Vậy thì, chuyện ta cần làm, chính là trang hoàng bản thân, xuất phát với các ngươi?"

"Vâng."

Thanh niên nở nụ cười, nụ cười của hắn luôn như vậy, không phải bởi vì vui vẻ hay sung sướng, mà là bởi vì nguyên nhân tiêu cực khác.

Lần này, có lẽ là bởi vì cảm thấy hoang đường buồn cười đi?

"Cho nên, đám trưởng lão muốn toàn quyền quyết định sao? Bất luận là đàm phán của cả nghi thức, hay là cuối cùng có hợp tác hay không?"

Ojisa không có trả lời vấn đề này.

"Bọn họ cảm thấy cho ta một chút dung túng, ta phải nên thức thời một chút, ngoan ngoãn nghe lời của bọn họ, mặc cho bọn họ bày bố, giao máu ra?"

Ojisa vẫn không có trả lời hắn. Bởi vì vải quấn quanh mắt, thanh niên cũng không nhìn thấy sắc mặt của Ojisa, nhưng hắn vẫn không có ý định tháo miếng vải xuống.

"Hỏi cái gì cũng không có hồi ứng, ngươi từ trước đến nay đều nhàm chán như vậy."

Câu này hắn cũng không có phủ định, làm một ma pháp kiếm vệ, vốn đã không cần thú vị.

Huống hồ, nếu có thể phụ họa lời của hắn hoặc là sự hài hước sắc nhọn kia của hắn, ma pháp kiếm vệ hiện có hẳn là đều không làm được.

"Nếu ngươi đã đến rồi, ta căn dặn ngươi làm một số chuyện hẳn là không có vấn đề chứ?"

Hắn nói xong, không chờ Ojisa hồi ứng, liền tự nói tiếp.

"Giúp ta đòi Thiên La Viêm lại, ta nghĩ cái yêu cầu này chắc là không quá đáng."

"Thiên La Viêm?"

Ojisa nhíu mày, hiển nhiên có chút bất ngờ mình sẽ nghe thấy cái tên đó.

"Ngài cần cái này làm gì? Thanh kiếm đó..."

"Thân là hoàng đế, sắp gặp mặt với nữ vương nước địch, không mang theo phối kiếm của mình cũng không hay đi?"

Sau khi nghe hắn nói như vậy, Ojisa không có lên tiếng phản đối.

"Còn có -- Ta không hi vọng ngươi hỏi ta vì sao. Ta ghét giải thích, bất luận là dưới tình huống gì. Chuyện ta hi vọng ngươi làm, ngươi chỉ cần nói cho ta có thể hay không là được, đừng hỏi ta nguyên nhân, rõ ràng ngươi kỳ thực không quan tâm."

Thanh niên nói những lời này một cách bình thản, không có bỏ vào bao nhiêu tâm tình.

Bởi vì những lời này chỉ là câu trần thuật đơn thuần.

"Ta sẽ mang kiếm tới cho ngài."

Ojisa làm ra biểu thị minh xác, hắn cũng hài lòng gật đầu, bởi vì không còn chuyện khác nữa, Ojisa liền quyết định cáo lui.

"Ojisa."

Trước khi hắn muốn rời khỏi, thanh niên lại gọi hắn một tiếng, khiến hắn dừng lại quay đầu.

"Bất luận ta muốn làm gì, ngươi đều sẽ ủng hộ ta sao?"

Điều mà vấn đề này cần, là một lời hứa rất lớn lao, nhưng lời hứa này hắn sớm đã cho người thanh niên, bây giờ hắn lại hỏi như vậy, chẳng qua là xác nhận lại thôi.

"Đúng vậy, bệ hạ."

Thế là, thanh niên lại an tĩnh, chỉ ra hiệu tỏ ý hắn có thể rời đi, liền không hỏi thêm bất cứ chuyện gì.

Bởi vì đó không quan trọng chút nào.

Một chút cũng không quan trọng.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Hm, tôi đang thu thập hành lý với tâm tình vừa vui sướng vừa chờ mong, ngày mai sắp xuất phát rồi, không biết phải đi thế nào? Ngồi kiệu? Nếu đã là tùy tùng của Lạc Thị, chắc sẽ không bắt chúng tôi đi bộ chứ?

Hm... Tôi vốn đang thu thập hành lý với tâm tình vừa vui sướng vừa chờ mong, nhưng thu xong lại không vui nữa. Thu xong cũng nhanh quá rồi đi! Quá nhanh rồi! Tôi mới nghĩ được mấy câu trong đầu đã không còn gì để thu nữa! Tài sản của tôi chỉ đơn bạc như vậy, đơn bạc đến nỗi tôi ngay cả muốn thu thập hành lý cũng không có thứ để thu sao!

Tôi nhìn sang bên Nguyệt Thoái xem thế nào... Căn bản không có thu! Này! Nguyệt Thoái! Cậu tốt xấu gì cũng phải gom một túi trang phục chứ! Còn có dụng cụ tẩy rửa đâu! Cậu rốt cuộc có kinh nghiệm đi du lịch tốt nghiệp hay không hả!

Cái gì? Lạc Thị sẽ cung cấp? Có loại chuyện tốt này? Cậu ấy làm sao chỉ nói cho cậu? Vậy ý là chỉ cung cấp cho cậu hay là cung cấp cho cả chúng tôi luôn? Có thể nói rõ chút không?

Bất luận thế nào tôi tốt hơn vẫn là mang cái gối đầu, sợ không quen giường, có cái gối đầu ít nhất vẫn đỡ hơn chút...

Chu Sa, cậu làm sao lại đang gom đồ dùng cho con gái? Cậu đến đó có ý định biến thân? Chắc không phải thật sự muốn thừa dịp buổi tối mọi người ngủ chung đến tập kích Nguyệt Thoái chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui tâm tình lại không thả lỏng được! Lạc Thị nói buổi tối ngày đầu tiên đi thăm dò tế đàn Trầm Nguyệt, nói đến chẳng phải chính là tối mai sao?

Theo lý thuyết, bởi vì tối mai phải bận rộn, tối nay nên tranh thủ không có chuyện gì ngủ một chút, nhưng thần kinh tôi vẫn căng thẳng mẫn cảm, dưới tình huống này làm sao ngủ được?

A, Nguyệt Thoái! Cậu cũng không ngủ được? Không bằng chúng ta luyện chữ bút lông thâu đêm đi! Chu Sa muốn ngủ cho nên phải tắt đèn? Đó không phải vấn đề, lên tầng trên thắp chút đèn, chắc không ảnh hưởng cậu ta chứ?

Nếu như không muốn luyện chữ, chúng ta vẫn có thể luân phiên kể chuyện ma, chẳng qua truyện ma từ trong miệng tôi kể ra không biết sẽ biến thành kiểu gì nữa...

Có khi sẽ xuất hiện "Lâu thật lâu trước kia, có một người bị giết sống, thế là anh ta liền biến thành thần" vân vân, khiến người chẳng hiểu mô tê gì, so với nói kể chuyện ma, còn không bằng nói là chuyện cười hoặc là chuyện quái dị...

Tóm lại, tôi chắc là không có quên thứ gì đâu nhỉ?

Dù sao thì bên trong hành lý quan trọng nhất chính là Puhahaha, cái khác đều là thứ yếu, không có gì không thể thay thế...

Hi vọng sẽ không có người nói với tôi "Có thể mượn cây lau của cậu một chút không? Tôi muốn làm sạch chỗ này!" vân vân. Tôi cũng đã đeo nó ở bên hông rồi, chắc có thể nhìn ra là vũ khí của tôi đi? Nhìn ra được đi?

Đừng có thêm chuyện gì chọc nó tức giận nữa -- tôi thật sự rất chân thành cầu nguyện đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel