Chương 6 - 5: Tam nhân hành, ắt có...?
"Tam nhân hành... ắt có tảng đá chặn đường chướng mắt." -- Chu Sa.
"... Cậu có cần trực tiếp nói tình địch cho dứt khoát hơn không? Nếu như dựa vào đến trước đến sau, ai mới là kẻ thứ ba hả?" -- Phạm Thống
"Tôi, tôi với các cậu không phải loại quan hệ đó đi!" -- Nguyệt Thoái
(Tam nhân hành nghĩa chắc giống Threesome)
Tiết học hôm nay bởi vì lần lượt là thuộc về Thuật Pháp Hiên với Võ Thuật Hiên, cho nên đối với Phạm Thống mà nói, có nghĩa là chỉ cần học khóa lý luận võ thuật mà thôi, rất là nhàn nhã.
Nhưng, thời gian dôi ra, hắn kỳ thực cũng không thể lấy để làm bao nhiêu chuyện khác. Chỉ là một ngàn tấm giấy phù dùng cho luyện tập mà Nguyệt Thoái thay hắn đi Phù Chú Hiên lấy, đã đủ cho hắn ghi hết nửa ngày rồi, phù chưa ghi xong thì không thể dùng, vì cuộc hẹn luyện phù chú sau khi tan học, hắn tự nhiên cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đễ nỗ lực ghi.
Nghe Lão Sư Thiên Vị đọc sách giáo khoa trong tiết lý luận, trước giờ đều chả có bổ béo gì, hơn nữa ông ta từ sau khi bị Lăng Thị chỉ bảo, mặc dù không có học về mấy phần vũ khí hộ giáp Thiên La Viêm hay Skies nữa, nhưng vẫn dậm chân ở bài khí hóa, khiến cho trình độ nhàm chán của tiết học này chẳng có giảm thiểu chút nào, cho nên, Phạm Thống dứt khoát lấy luôn thời gian học để ghi phù chú.
Dùng bút lông xoay cổ tay, khống chế nét bút, một hơi là xong... Động tác này cũng không nhẹ nhàng, mặc dù đối với Phạm Thống mà nói không phải chuyện gì khổ cực, nhưng muốn để cho xác suất hữu hiệu của phù chú đạt được một trăm phần trăm, thì đừng ghi sai bất cứ tờ nào để tránh cho lãng phí, cho nên cần có tinh lực và ứng dụng tay rất lớn, khi một ngàn tấm phù chú đại công cáo thành, hắn cảm thấy mình muốn kiệt sức luôn rồi.
U oa oa oa... Vẫn chưa bắt đầu luyện tập, đã tiêu hao hết tinh lực vào ghi phù chú rồi...
Cảm thấy hành vi này có chút ngược đời, mà điều hắn có thể làm bây giờ, cũng chỉ có mang theo một ngàn tấm phù chú đã hoàn công này, sau đó nghĩ cách tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút trước khi Nguyệt Thoái với Chu Sa tan học.
Tôi cảm thấy tay phải của tôi cần nghỉ ngơi. Tay trái hẳn là cũng có thể ném phù chú đi? Cùng lắm là tư thế không dễ coi. Nhưng, tay phải đã bởi vì viết phù chú mà báo hỏng rồi, nếu tay trái lại bởi vì ném phù chú mà báo hỏng, hai ngày tiếp theo tôi nên làm sao đây? Vì loại chấn thương chưa từng nghe nói đến này mà xin Nguyệt Thoái tạm thời làm hai tay của tôi sao?
Mà dù sao tay phải cũng sắp báo hỏng rồi, cứ tiếp tục sử dụng để cho nó hỏng triệt để luôn cho rồi? Là như vậy sao? Như vậy tôi ít nhất vẫn có thể bảo tồn tay trái?
Phạm Thống còn đang vùng vẫy do dự, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Ôi, không! Đã phải xuất phát rồi sao? Tôi vẫn còn muốn nghỉ ngơi! Ít nhất ăn no rồi đi sau nhé? Đây không nhân đạo!
Kêu la kháng nghị trong đầu thì rất vô nghĩa, bản thân Phạm Thống cũng biết, huống hồ bọn họ cũng chỉ có lương thực công cộng để ăn, dựa vào kinh nghiệm hôm qua, không ăn sẽ bởi vì đói bụng mà phân tâm, nhưng ăn xong có khi sẽ bởi vì nội tâm bị tổn thương do ăn đồ khó nuốt mà khó có thể phấn chấn tinh thần.
Vì sao ba người chúng tôi đều nghèo như vậy hả... Không, Chu Sa hình như có chút tiền, nhưng cậu ta sẽ không cho tôi mượn, tiền của Nguyệt Thoái thì đều cho tôi mượn trả nợ trước rồi...
Phạm Thống đến cổng trường như đã hẹn, rất nhanh chóng, Nguyệt Thoái với Chu Sa lần lượt xuất hiện, bởi vì nếu đã đến đủ rồi, vậy thì có thể xuất phát.
"Chúng ta đi qua như thế nào?"
"Tìm nơi không có người, tôi làm cái truyền tống trận, là có thể trực tiếp đến được đó rồi."
Bởi vì Chu Sa hôm qua không đi theo, nên không rõ lưu trình, Nguyệt Thoái liền nói sơ với cậu một chút, bao gồm chuyện sau khi đến đó chờ cậu ấy thanh lý hiện trường.
Lát nữa lại có thể nhìn thấy thần kỹ xử lý ma thú một cách nhẹ nhàng của Nguyệt Thoái rồi. Nói đến những loài thú vô tội này cũng thật xui xẻo, chẳng làm gì chúng tôi đã bị xử đẹp, đây hình như đều là do tôi yêu cầu đến khu một Hư Không hại?
Hm... So với bị Nguyệt Thoái giết chết, bị Âm Thị bắt về hẳn là càng thảm đi? Đúng, tôi phải nghĩ như vậy, nhìn con mèo tam thể kia đã biết rồi. Dù sao thì nơi hoang dã cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé mà! Nếu ma thú yếu hơn Nguyệt Thoái, vậy thì chấp nhận số phận đi!
"Được rồi, đứng vào đây, chúng ta xuất phát thôi."
Vật liệu Nguyệt Thoái dùng để vẽ thuật pháp trận là ngón tay của cậu, mà đường nét cấu thành thuật pháp trận, trên cơ bản cũng không phải thực thể, đó hẳn là thứ do tưởng tượng thuần túy mô phỏng ra, còn sẽ nổi lên ở trên mặt đất.
Số người sử dụng truyền tống trận tăng, sự tiêu hao của người thi pháp cũng tăng cao, nhưng mang thêm một Chu Sa đối với Nguyệt Thoái mà nói hình như không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào.
Trên cơ bản, Phạm Thống sớm đã bỏ cuộc dùng thường lý để bình luận bất cứ chuyện gì của Nguyệt Thoái rồi, đó chỉ là rước thêm phiền cho mình mà thôi, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn rất hiểu rõ điều này.
Mà sau khi bọn họ được Nguyệt Thoái truyền tống đến khu một Hư Không, những loài thú ở gần đó tự nhiên lại bị Nguyệt Thoái thuận tay giải quyết, Chu Sa đứng xem bên cạnh sau khi chờ Nguyệt Thoái thu kiếm trở lại, đã cho ra khẳng định.
"Nguyệt Thoái, cậu dùng kiếm rất tinh chuẩn lưu loát, động tác rất đẹp, không làm màu như Âm Thị đại nhân."
Chu Sa đại khái là cảm thấy võ thuật là thứ chú trọng tính thực dụng, không phải tạo dáng cho đẹp, mới làm ra bình luận này.
"Làm màu?"
Mặt Nguyệt Thoái tỏ vẻ không hiểu lắm.
Ôi, lúc Âm Thị đại nhân nghiêm túc ra tay luôn có đầy đủ hiệu ứng âm thanh ánh sáng, cậu chẳng lẽ không cảm thấy đây là cố ý làm màu sao? Vậy mà nghe không hiểu, cậu cũng quá ngốc rồi đi.
"Lúc ngài ta vung kiếm hoặc đao chẳng phải đều có ánh sáng hoa lệ? Thoạt nhìn chính là vì làm màu mới làm thêm ra."
Sau khi nghe xong thuyết minh của Chu Sa, Nguyệt Thoái đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ.
"Ngài ta cũng không phải cố ý làm màu, cậu hiểu lầm rồi."
Ồ? Vẫn là người trong nghề nhìn ra môn đạo, người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt?
"Phạm Thống, có thể bắt đầu luyện tập rồi."
Nếu đã dọn sân xong, vậy là buổi luyện tập phù chú của hắn cũng nên bắt đầu rồi, năm trăm cặp phù chú không biết phải ném bao lâu, có hiệu suất một chút vẫn là cần thiết, hắn thế nhưng không muốn ngắm mặt trời mọc ở đây.
"Ngự Thủy Chú!"
Thế là, Phạm Thống liền bắt đầu làm giống hôm qua, một mặt tiến hành đối kháng vô vị với cái miệng của mình, mặt khác điều tiết phù lực. Qua một ngày mới, cảm giác phải bắt đầu lại, sau khi ném khoảng mười cặp phù chú mới tiến vào trạng thái, chẳng qua, những thay đổi nho nhỏ này, cũng chỉ có bản thân hắn cảm thấy được.
Chu Sa mới đầu còn ngoan ngoãn cùng với Nguyệt Thoái đứng ở bên cạnh an tĩnh xem hắn luyện tập, nhưng mà, lúc Phạm Thống ném được chừng mười lăm cặp phù chú, cậu đã tơ tưởng đến Nguyệt Thoái rồi.
"Nguyệt Thoái, chúng ta đứng ở bên cạnh cũng không có chuyện gì làm, không bằng tranh thủ một chút thời gian, cậu cũng chỉ điểm võ thuật cho tôi nhé?"
Đề nghị của cậu Phạm Thống cũng có thể hiểu, đứng ở bên cạnh xem hắn lặp đi lặp lại những động tác giống nhau, vừa lại nhìn không ra cái gì, đó đúng là chuyện rất nhàm chán. Hôm qua Nguyệt Thoái có thể kiên nhẫn đứng ở bên cạnh như vậy, hắn cũng cảm thấy rất kính nể.
Nhưng do Chu Sa đề xuất... thì khiến hắn cảm thấy có ý đồ khác, nhất là khi đối tượng là Nguyệt Thoái.
"Cũng được, dù sao gần đây cũng không có người..."
Ý câu này của cậu rốt cuộc là không sợ bị người khác nhìn thấy thực lực của cậu, hay là không sợ lỡ tay đả thương đến người?
Nhưng mà, câu "gần đây không có người" của Nguyệt Thoái, đã bị phá vỡ ngay lập tức.
"A! Lăng Thị! Người trước mặt thật quen mắt!"
... Nếu như có âm thanh của người nào mà Phạm Thống lúc bình thường không muốn nghe, tiếng của Âm Thị tuyệt đối là xếp số một số hai.
A A A! Chết tiệt! Quên mất Âm Thị đại nhân thích đến khu một Hư Không bắt ma thú! Quả nhiên suy nghĩ "khu một Hư Không lớn như vậy, chắc sẽ không xui xẻo đụng phải" là không thể thông qua sao?
"Các ngươi ở đây làm gì..."
Lăng Thị nhìn về phía bọn họ, trên khuôn mặt mỹ lệ khó giấu vẻ ngạc nhiên.
Đụng phải người thiếu đầu óc như Âm Thị đại nhân thì thôi, người khôn khéo như Lăng Thị đại nhân cũng có mặt, lần này lấp liếm thế nào đây?
Ba người đối mặt nhìn nhau, đều không biết trả lời vấn đề này thế nào.
"Âm Thị! Anh làm sao đột nhiên chạy nhanh như thế... Ủa?"
Người xuất hiện theo sau là Bích Nhu, cô cũng bởi vì nhìn thấy ba người Phạm Thống mà sửng sốt.
Mẹ ơi! Thì ra là tam nhân hành! Chết tử tế không chết đụng phải tình huống này cũng quá thảm rồi đi! Các người đi làm việc của các người, chúng tôi ở đây làm việc của chúng tôi, làm ơn mặc kệ chúng tôi làm cái gì đi!
"Chúng tôi là cùng Phạm Thống đến luyện tập phù chú..."
Nguyệt Thoái dù sao cũng là đứa trẻ không biết nói dối, trên thực tế bọn họ nhất thời cũng không biết nói cái gì khác, đành thành thật khai báo.
"Luyện tập phù chú đến khu một Hư Không?"
Lăng Thị nhíu mày. Đây quả nhiên là nghi vấn mà ai cũng có.
"A, ở đây làm sao chết mấy con ma thú vậy?"
Chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, Âm Thị kêu một tiếng, đây cũng khiến ánh mắt Lăng Thị quăng đến càng thêm dị dạng, Bích Nhu thì càng ngày càng không hiểu rõ tình huống.
"Các ngươi... rốt cuộc có biết kín đáo là cái gì không? Vì sao nỗ lực biểu hiện sự khả nghi của các ngươi như vậy, khiến người muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được?"
Lăng Thị đau đầu nói ra những lời này, khiến Phạm Thống có chút cứng họng, sau đó không khỏi nhìn hướng Nguyệt Thoái.
Chúng tôi đâu có rất khả nghi, Lăng Thị đại nhân. Ngài nói hẳn là chỉ có Nguyệt Thoái đi? Có điều, thì ra ngài trước giờ muốn giả vờ không nhìn thấy, ra sức phớt lờ sự bất bình thường của chúng tôi... của Nguyệt Thoái? Đây là ngài nể tình quen biết nên mắt nhắm mắt mở, hay là cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, muốn quản cũng phiền phức?
"Phạm Thống nếu muốn luyện tập phù chú, không bằng chúng ta cũng ở lại xem có thể giúp được gì không đi?"
Bích Nhu mặc dù vốn cũng là một người nhiệt tình, nhưng lòng nhiệt tình vào lúc này không biết vì sao cho người một loại cảm giác tích cực quá mức.
"A! Không muốn! Lần nào hẹn em đi bắt mèo tam thể cũng nói có việc, khó khăn lắm mới cùng nhau đi một lần, chúng ta phải đi bắt mèo tam thể."
Bích Nhu mới vừa nói xong, Âm Thị đã mở miệng kháng nghị rồi, nghe thấy lời như vậy, Phạm Thống đại khái cũng hiểu tình huống rồi.
Âm Thị đại nhân, ngài thật thiếu tâm lý đến mức tuyệt vọng. Hẹn hò với con gái lại mang theo anh em của mình thì thôi, vậy mà lần nào cũng hẹn người ta đi bắt ma thú, ngài có biết cái gì gọi là bầu không khí lãng mạn không? Cứ như vậy xem ra, phần lớn là cả đời này cũng sẽ không hiểu đi.
Hơn nữa, rõ ràng ngài vừa rồi còn la ma thú, vì sao thoáng cái lại biến thành mèo tam thể rồi? Chẳng lẽ chết rồi là ma thú, còn sống chính là mèo tam thể? Đây rốt cuộc là đạo lý gì?
"Đúng rồi đúng rồi, các ngươi có muốn cùng đi bắt mèo tam thể không? Mèo tam thể mặc dù móng hơi sắc, tiếng kêu có hơi dữ, nhưng vẫn rất đáng yêu, bắt thêm mấy con các ngươi cũng có thể mang về nuôi mà."
Ai muốn mang về nuôi chứ --! Chỉ có ở trong mắt ngài là đáng yêu đi!
Hơn nữa loại tam nhân hành các người, ai thèm đi quấy rối! Nói tới nói lui bên chúng tôi cũng là tam nhân hành, đừng túm tụm với nhau cho tình huống thêm phức tạp có được không? Chủ ý quá tệ!
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Rất được."
Sau khi Phạm Thống thốt lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Chu Sa cũng trừng hắn một cái, Nguyệt Thoái vội vàng làm sáng tỏ cái hiểu lầm này.
"Chúng tôi cũng không muốn đi bắt mèo tam thể, chúng tôi ở lại đây luyện phù chú là được rồi."
Nguyệt Thoái, cậu làm sao cũng mèo tam thể rồi? Bộ trong mắt cậu ma thú cũng là mèo tam thể sao?
"A, nhưng chủ nhân của cây lau vừa rồi chẳng phải đã nói được sao?"
Tốt lắm, vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu nhớ tên của tôi.
"Các ngươi rốt cuộc đang luyện phù chú gì?"
Lăng Thị phớt lờ lời Âm Thị nói, hỏi bọn họ cái khác, đồng thời cũng liếc thấy hai tấm phù Phạm Thống cầm trong tay.
"Đồng thời phát động hai phù chú khác nhau? Nếu muốn tăng cường chiến lực, dùng hai tấm giống nhau, hiệu quả sẽ không kém hơn, sử dụng cũng dễ hơn đi."
Ố ồ, người trong nghề đây rồi, liệu có thể cho tôi một chút chỉ giáo không? Nhưng nan đề tôi bây giờ cần khắc phục là vấn đề cái miệng, cho nên mới làm thứ luyện tập khó khăn này... Ủa? Tôi hình như chưa từng giải thích với hai vị đại nhân nguyền rủa của tôi nhỉ?
"Hơ, đây là bởi vì..."
Nguyệt Thoái liếc Phạm Thống một cái, sau khi phán đoán có thể nói, mới kể với bọn họ chuyện miệng của Phạm Thống luôn bị nói ngược.
"Tà chú như vậy thật là chưa từng nghe nói, ngươi chắc không phải đã đắc tội người của Lạc Nguyệt đấy chứ?"
Lăng Thị rất tự nhiên mà coi cái nguyền rủa này thuộc loại tà chú của Tây Phương Thành rồi, Phạm Thống vội vàng lắc đầu.
Không phải đâu! Đây là bẩm sinh mà có... Ý của tôi là, tôi từ trước khi đến thế giới này đã có cái bệnh này rồi, cái bà dì tôi đắc tội là người của thế giới chúng tôi, không phải Lạc Nguyệt đâu!
"A, ngươi thật đáng thương, miệng nói không ra lời mình muốn nói, nghe lên có chút khốn đốn nhỉ."
Âm Thị đơn thuần phát biểu cảm tưởng, Phạm Thống sau khi nghe xong thì càng buồn bực.
Tôi không cần sự đồng tình của ngài. Người có cái miệng bình thường như ngài, lại bởi vì vấn đề đầu óc, cho nên nói không ra câu gì chính xác, vậy mà đồng tình hoàn cảnh của tôi, tôi chỉ có cảm giác bị sỉ nhục thôi --
"So với để cho việc nói ngược hạn chế sử dụng năng lực phù chú, phát triển theo hướng võ thuật không phải tốt hơn sao?"
Lăng Thị nói câu này với giọng bình đạm, Phạm Thống thì vừa nghe thấy võ thật, mặt đã nhăn lại.
Cái gì vậy, cái thứ cần thân thủ đó, người một ngàn sáu trăm mét cũng chạy không xong như tôi nào làm được, bằng không ngài trả lại tôi ký ức bị phong ấn nhé? Dựa vào cách nói của Puhahaha, bên trong hình như có ký ức kiếm thuật? Mặc dù tôi hoàn toàn không có ấn tượng.
"Lăng Thị đại ca, cậu ta nếu đã muốn luyện phù chú, anh hãy nói cho cậu ta có cách nào có thể đồng thời phát động hai tấm phù chú đi."
Bích Nhu có vẻ tìm được cơ hội liền nỗ lực muốn ở lại, Lăng Thị tự nhiên cũng sẽ không nhìn không ra, chỉ là Âm Thị hiển nhiên rất bất mãn loại tình huống này.
"A, các ngươi thật sự muốn ở lại đây nghiên cứu phù chú? Chán lắm đấy!"
Lăng Thị liếc hắn một cái, sau đó hờ hững nhìn hướng nhóm Phạm Thống.
"Thực chiến giúp ích cho kích phát tiềm năng, nhất là giây phút sinh tử. Các ngươi cùng đi bắt ma thú với bọn ta đi."
Hả? Hả? --? Vì sao là câu khẳng định! Vì sao là câu khẳng định hả! Ngài vậy mà lựa chọn đứng ở bên Âm Thị đại nhân, đây là đúng sao!
"Nhưng..."
Nguyệt Thoái khó xử nhìn Phạm Thống, Chu Sa thì bởi vì thời gian ở riêng với Nguyệt Thoái bị quấy nhiễu mà không vui, tóm lại, ba người bọn họ chẳng hề có chút hứng thú nào đối với bắt ma thú.
"A, đừng khách khí mà! Mọi người đi chung với nhau cũng vui hơn!"
Mắt thấy cùng đi bắt mèo tam thể có hi vọng, Âm Thị liền lên tinh thân, cổ xúy bọn họ đáp ứng.
"Phạm Thống, cậu muốn đi không?"
Mặc dù nhìn sắc mặt đã biết rồi, Nguyệt Thoái vẫn là hỏi, Phạm Thống lần này đã thông minh hơn, lắc đầu để trả lời thay miệng.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Lăng Thị không nói gì, chỉ lặng lẽ móc Thị Phù Ngọc Bội màu xanh đen của hắn, quăng lên trên.
"Lăng Thị phù cấm lệnh, phạm vi khu một Hư Không, cư dân tân sinh rời khỏi phạm vi tầm nhìn của ta tức là xúc phạm cấm lệnh, bổn cấm lệnh sẽ tự động giải trừ sau khi bắt được ma thú."
Ký hiệu do ngọc bội phóng ra biến mất ở trên bầu trời, đại biểu cấm lệnh của Thị Phù Ngọc Bội đã có hiệu lực, tiếp đến, Lăng Thị liền lấy thần tình tự nhiên như thường, giống như hết thảy là chuyện đương nhiên rồi lại ra lệnh một lần nữa.
"Đi theo bọn ta đi."
Chuyện đến nước này, Phạm Thống cũng không còn lời nào để nói.
Có cần làm đến mức độ này không! Có cần thiết không --! Ngay cả Bích Nhu cũng bị nhét vào trong danh sách rồi, trên người cô ta cũng có ấn ký của cư dân tân sinh Đông Phương Thành đúng chứ? Vì sao phải bất chấp ý nguyện của người ta như vậy hả!
Nguyệt Thoái thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, hình như không muốn làm ra phản kháng gì đối với kẻ cầm quyền, phản ứng của Chu Sa cũng gần như vậy, cũng chính là nói, hành trình bắt mèo tam thể của bọn họ là xác định đi chắc rồi.
Dựa vào cách nói vừa rồi của Lăng Thị đại nhân, chắc không phải muốn tôi thượng trận đánh ma thú chứ...?
Đừng mà a a a a --!
◊◊◊◊
"Puhahaha, cứu với -"
"Khò khò... khò khò... Hử? Cái gì mà cứu?"
Vì sao lần nào tìm ngươi hầu như đều đang ngủ? Ngươi có thể hăng hái một chút không?
"Bọn họ bắt ta đi đánh ma thú! Ta sẽ chết mất!"
"Cái gì ma thú, vừa rồi ta cũng có nghe thấy, chẳng phải là mèo tam thể sao? Mèo tam thể có gì nguy hiểm?"
Ngươi không phải đang ngủ vì sao lại nghe thấy! Hơn nữa lời của ai không nghe, mà lại đi nghe Âm Thị đại nhân nói!
"Ngươi nếu là tin lời của gã kia nói, ngươi sẽ được phong là phất trần ngu nhất lịch sử đấy!"
Dù sao thì trong lịch sử cũng không có mấy cây phất trần biết nói chuyện, ta nói như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì.
"Cái gì hả, mèo tam thể chẳng phải là tên bạn tóc vàng của ngươi nói sao!"
... Ờ ha, Nguyệt Thoái cũng nói mèo tam thể một lần, nhưng đó chỉ là thuận thế nói đi?
"Dù sao cũng nhất định là ngươi phóng đại sự thực, ngay cả bắt mèo tam thể cũng muốn cầu cứu ta, xí."
Ngươi đừng coi thường ta như thế có được không? Ngươi hình như có hiểu lầm rất lớn đối với nhân cách của ta đấy!
"Mới không phải! So với người lai lịch bất minh, ngươi nên lựa chọn tin tưởng lời chủ nhân của ngươi chứ?"
"Nếu như ngươi có tua rua màu đen thì ta tin."
Ngươi cho rằng màu sắc tua rua đại biểu mọi thứ sao -- tua rua của Âm Thị đại nhân đen như thế, lời nói ra căn bản không có mấy câu có thể nghe được không thấy à!
"Ta thật sự sẽ chết! Ngươi cũng không quan tâm sao?"
"Chỉ cần không phải ta hại chết là được, đây là vấn đề danh dự."
...
Phạm Thống cuối cùng đã từ bỏ giao tiếp với Puhahaha, đình chỉ trò chuyện tâm linh.
Tôi cảm thấy lần nào hoạt động dã ngoại đều sẽ không có chuyện gì tốt. Giết gà nhổ lông còn chưa đủ sao? Săn thú rừng còn chưa đủ sao? Đột nhiên thăng cấp thành bắt ma thú, chẳng hề bận tâm đến tâm tình của dân thường chúng tôi...
Hơn nữa, bắt ma thú khác với giết ma thú mà phải không? Cũng giống như đánh thắng trận với bắt cóc thiếu đế Lạc Nguyệt đúng không? Ma thú phải bắt làm sao hả! Englar phải bắt sống thế nào! Nói rõ xem!
"Âm, ngươi muốn bắt con nào?"
Chỗ không xa có thể nhìn thấy vài bóng con gì đó đang nghỉ ngơi ở giữa nham thạch, không giống loài thú, thế là, Lăng Thị hỏi Âm Thị như vậy.
"Ơ? Chúng ta nếu như đi qua, bọn chúng chắc sẽ cùng nhau công kích nhỉ? Như vậy có thể chọn sao?"
Nghi vấn của Bích Nhu cũng là nghi vấn trong lòng Phạm Thống, mà Lăng Thị trả lời vô cùng dứt khoát.
"Chọn một con, những con khác giết đi cho đỡ vướng."
... Rõ ràng mang một khuôn mặt mỹ lệ như vậy, tính cách đừng máu lạnh hung tàn như thế được không?
"A, nhưng mấy con này ta đều không thích. Không thể có một con mèo tam thể đặc biệt một chút sao?"
Âm Thị hình như không hài lòng lắm đối với bề ngoài mấy con ma thú này, không biết có phải là do nhìn nhiều ma thú, nên bắt đầu kén chọn đối với phẩm chủng hay không.
Cái gọi là đặc biệt một chút nghĩa là gì? Muốn răng dài một chút? Màu lông lốm đốm? Ngài là muốn mang đi khoe cho nên mới hi vọng tìm một con trông tương đối có đặc sắc sao? Nhưng, không có ai sẽ bởi vì ngài mang theo một con ma thú tướng mạo kỳ quái mà cảm thấy "thật ngưỡng mộ", mọi người hẳn đều chỉ cảm thấy đáng sợ mà muốn bỏ trốn đi?
"Không thích bên này, vậy tìm nữa đi, dù sao thời gian vẫn đủ."
Bởi vì không được Âm Thị yêu thích, bầy ma thú này cứ như thế thoát khỏi một kiếp, bọn chúng phần lớn không biết mình vừa rồi suýt nữa trải nghiệm nguy cơ tử vong.
Phạm Thống thì sâu sắc hi vọng bọn họ có thể cứ tiếp tục tìm như thế này, cho đến khi về thành mới thôi.
"A! Lăng Thị! Con trước mắt! Con đó thật đáng yêu!"
Không ngờ, đi chưa bao xa, Âm Thị đã hưng phấn chỉ về phía trước, giống như tìm được mục tiêu cực kỳ hài lòng.
Ngài là nói cái chấm nhỏ ở đằng xa? Nhãn lực của ngài rốt cuộc tốt đến đâu?
Bởi vì mắt thấy sắp phải triển khai vật lộn với ma thú, Phạm Thống thoáng cảm thấy đau dạ dày, dưới so sánh, Nguyệt Thoái với Chu Sa giống như là đến xem náo nhiệt, chỉ có Bích Nhu cũng lộ ra biểu tình tương tự hắn.
Chẳng qua điều đáng mừng là, cái con bị Âm Thị nhìn trúng chỉ có một mình lẻ loi nằm ngủ trên mặt đất, bên cạnh không có đồng bạn khác, bằng không có khả năng đã phải trở thành tế phẩm bồi táng cho nó rồi.
Sau khi đến gần một chút, tâm tình của Phạm Thống trở nên có chút vi diệu, hắn vốn đang chờ nhìn thấy một con dã thú hung dữ để tiếp đến sỉ vả thần kinh mỹ cảm của Âm Thị, nhưng sau khi nhìn thấy rõ, hình như không có đến nỗi nào.
Đó là loài thú có cánh khá to lớn, da lông đen bóng thoạt nhìn rất mềm mại, tổng thể mà nói giống như một con chim lớn nằm trong phạm vi bình thường, không có sừng cũng không có thừa cái đầu nào, cứ thế an tĩnh ngủ, ngực còn phập phồng, thoạt nhìn đúng là vẫn có thể được gọi là đáng yêu.
"Ngươi nhìn trúng điểm nào của nó?"
Thần tình của Lăng Thị hình như có chút phức tạp, hiển nhiên ngoại hình con này không giống loại Âm Thị trước đây từng chọn.
"Nó có cánh! Nó biết đâu có thể bay! Cưỡi con này bay ở không trung sướng biết bao! Hơn nữa thoạt nhìn còn có thể chở rất nhiều người!"
Điểm mà Âm Thị nhìn trúng ở con ma thú này quả nhiên không quan hệ gì với tướng mạo vô hại kia.
"Ngươi vừa rồi chẳng phải nói nó đáng yêu?"
Lăng Thị nhíu mày chất vấn, Âm Thị thì không hiểu hắn vì sao lại đặc biệt dò hỏi điểm này.
"Mặc dù tướng mạo không đặc thù lắm, nhưng lúc ngủ biết trải cánh ra hai bên ngủ, thoạt nhìn rất đáng yêu mà. Giống như ngươi lúc thẹn quá thành giận cũng rất đáng yêu, lúc mắt tiểu Nhu phát sáng cũng rất đáng yêu, những con mèo tam thể trong nhà lúc nhe răng nhe lưỡi cũng rất đáng yêu."
Âm Thị đại nhân, làm phiền ngài bỏ những ví dụ dư thừa đó đi, ngài như vậy sẽ khiến nội tâm Lăng Thị đại nhân và Bích Nhu bị tổn thương, vậy mà lấy để so sánh với ma thú.
"Ta không nên hỏi ngươi thêm bất cứ vấn đề này."
Mặt của Lăng Thị thoáng cái đã lạnh đi, Bích Nhu thì tỏ vẻ ai oán.
"Âm Thị thật quá đáng, em vậy mà giống những ma thú kia sao?"
"A, đương nhiên không giống."
Ngài tiếp đến chắc sẽ không muốn nói mèo tam thể đáng yêu hơn chứ? Vậy Bích Nhu thật sự có thể trở về Lạc Nguyệt rồi.
"Bất luận tiếp đến ngươi muốn nói cái gì, cũng im miệng cho ta, muốn bắt con này thì mau chóng tiến hành."
Lăng Thị giành trước một bước lạnh mặt chặn đứng lời chưa nói xong của Âm Thị, phần lớn là dự liệu đến hắn sẽ nói không ra thứ gì tốt.
"A, được thôi. Lăng Thị, nó có cánh, phải phòng ngừa nó đào tẩu."
"Biết rồi. Trong lúc ngủ không có lòng cảnh giác, hẳn là rất dễ bắt."
Hai vị đại nhân các ngài đừng cứ như thể thảo luận chuyện bắt một con sinh vật vô tội đang ngủ say chứ! Nhìn dáng vẻ nó ngủ an lành như vậy, các ngài nhẫn tâm hạ thủ sao? Đây là không có đạo đức!
Mặc dù Phạm Thống cảm thấy ai thán cho vận mệnh của con ma thú vô tội kia, nhưng hắn vẫn không rên một tiếng. Chỉ cần bọn họ không có bảo hắn bắt phụ, đã là nhân từ lắm rồi, vẫn là đứng bên cạnh giả chết cho lành.
"Ta dùng lưới dệt bằng phù chú bao phủ nó trước, nếu như nó đột phá, ngươi cứ chém một bên cánh của nó."
"Hiểu rõ!"
Đừng thể hiện sự ăn ý tuyệt giai của các ngài ở việc bắt ma thú được không? Nếu như nó đột phá, cứ coi như không có cái duyên phận này, thả cho nó một con đường sống có được không? Tội tình gì bẻ gãy cánh người ta để cưỡng cầu?
Nếu như lát nữa thật sự phải nhìn thấy cảnh tượng đổ máu, Phạm Thống vẫn thật cảm thấy có chút không nhẫn tâm. Chẳng qua sau khi quan sát biểu tình của người ở hiện trường, hắn cảm thấy người sẽ không nhẫn tâm, không nỡ nhìn có khả năng chỉ có một mình mình, có lẽ miễn cưỡng cộng thêm Bích Nhu.
Nguyệt Thoái, cậu với Chu Sa là những thanh thiếu niên chưa thành niên, phải nên giống trẻ con hơn một chút chứ? Vì sao các cậu đối mặt với loại chuyện này đều có thể tỉnh bơ như thường vậy --
Lúc này Lăng Thị đã động thủ, phù võng hắn ném ra vẫn là được tạo bởi phù phú vẽ từ không trung, sau khi phủ lên người con đại điểu kia, ngay lập tức đánh thức nó.
Vốn đang ngủ ngon lành đột nhiên phát hiện trên người mình bị phủ một thứ không thoải mái, hẳn là một thể nghiệm rất kinh khủng, đại điểu lập tức kinh hoảng kêu lên một tiếng, sau đó bò dậy vùng vẫy, chỉ là, nó chạy sang phía Đông, Lăng Thị nhẹ nhàng cử động ngón tay từ xa, đã kéo nó sang phía Tây, nó chạy sang phía tây, tự nhiên cũng là kết quả tương tự, nó muốn vỗ cánh bay lên, Lăng Thị đè tay thao túng lưới, liền phủi nó xuống mặt đất trở lại, khiến nó tốn sức cả buổi trời đều như đang xoay vòng vòng ở nguyên tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể phủ phục xuống mặt đất, một mặt không cam lòng mà kêu, mặt khác thu nhỏ thân thể cho đến khi chỉ bằng cỡ một con chó.
Phù, con đại điểu này thoạt nhìn rất ngốc, hình như có vẻ rất dễ bắt, vậy hẳn là không cần xem hai vị đại nhân động võ đả thương nó rồi đi?
"A, lão già, nó làm sao teo nhỏ rồi! Ngươi đã làm gì nó! Nhỏ như vậy thì không thể cưỡi nữa!"
Âm Thị hình như rất có ý kiến đối với kích thước hiện tại của đại điểu, kỳ thực mà nói, to bằng con chó cũng không tính là nhỏ rồi, chỉ là hắn muốn loại thể hình khổng lồ ban đầu cơ.
"Dù sao cũng là ma thú, đại khái có năng lực thu nhỏ phóng to thân thể của mình đi?"
Bởi vì đại điểu thoạt nhìn đã không có tính uy hiếp gì nữa, Lăng Thị đến gần nó. Có lẽ là biết người trước mắt chính là người hạn chế hành động của mình, đại điểu vừa nhìn thấy Lăng Thị đến gần, liền phát ra tiếng kêu hung ác với hắn.
"Muốn đọ hung dữ? Cũng đã bị người bắt rồi còn không biết nên thức thời một chút sao?"
Lăng Thị nói xong, cách bởi phù võng túm lấy mỏ của nó bóp mạnh, cứ thế đại điểu đương nhiên không thể phát ra tiếng nữa, chỉ có thể vỗ cánh rối rít.
Nếu phát ra được tiếng, có khả năng cũng là tiếng kêu đau thương đi.
"Lăng Thị đại ca, đừng bắt nạt nó nữa, nó trông đáng thương quá."
Bích Nhu bởi vì lòng đồng tình mà tiến lên ngăn cản, Lăng Thị lúc này mới thả lỏng tay. Nhìn dáng vẻ đáng thương, mất sạch đấu chí của con đại điểu này, Bích Nhu không khỏi nhẹ nhàng vuốt đầu an ủi nó.
"Ngoan nào, bọn ta sẽ không làm hại ngươi, đừng sợ."
Cô sẽ không làm hại nó... Nhưng Lăng Thị đại nhân với Âm Thị đại nhân thì chưa chắc, cô cho rằng động vật đã bị kinh sợ dễ dỗ dành như thế sao?
Phạm Thống vừa mới lải nhải trong lòng xong, mắt đại điểu đột nhiên trở nên ươn ướt, cọ vào Bích Nhu mấy cái, ra vẻ làm nũng, hiển nhiên đã coi cô thành người tốt rồi, khiến Phạm Thống tròn cả mắt.
Không phải chứ! Con chim này rốt cuộc làm sao sống đến bây giờ! Mày rốt cuộc dễ gạt đến cỡ nào chứ!
"Wow, tiểu Nhu, em có thiên phú tuần thú sư sao? Trước giờ chưa từng có con mèo tam thể nào tỏ ra lưu luyến với ta cả!"
Âm Thị cũng tấm tắc lấy làm lạ đối với cảnh trước mắt, Lăng Thị thì lắc đầu với hắn.
"Muốn dã thú thân thiết với ngươi, ngươi cả đời này có lẽ là không thể nào."
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện người bình thường làm được, Âm Thị đại nhân cả đời này cũng không thể làm được. Đây có phải cũng là một loại tài năng?
"A, tóm lại, nếu đã bắt được rồi, vậy thì đặt tên cho nó đi."
Đề nghị này của Âm Thị vẫn còn tính là bình thường, chỉ là không có ai cảm thấy hắn có thể đặt ra cái tên nào hay ho.
"Gọi là Mèo Đen Có Cánh thế nào?"
... Nó không phải mèo! Đã nói với ngài không phải mèo rồi! Đừng cho rằng ngài có nhìn ra nó là màu đen mà không phải lốm đốm là chúng tôi sẽ khen ngợi ngài nhé!
"Đây căn bản không tính là cái tên."
Chu Sa không nhịn được nói một câu, Nguyệt Thoái cũng mang sắc mặt khó coi mà gật đầu.
Chứ gì nữa, một con đại điểu đáng yêu đang yên đang lành, Âm Thị đại nhân ngài đừng chà đạp nó nữa.
"Gọi là Tiểu Dực thế nào?"
Bích Nhu đề xuất một cái tên còn tính là có thể chấp nhận, Âm Thị thì nhíu mày.
"Cứ cảm thấy không dễ nhớ lắm, ta sẽ quên mất."
Đầu óc của ngài rốt cuộc chứa được cái gì? Rốt cuộc chứa được cái gì?
"Dù sao, con mèo đen này là của ta, tên nên do ta đặt."
Bất luận thế nào cũng tốt, làm phiền ngài đặt cho nó cái tên có thể khiến nó ngẩng đầu ưỡn ngực đội trời đạp đất sống ở trên thế giới này đi, cũng đừng gọi cái gì mà Puhahaha, đó thực sự quá thất bại quá đáng buồn rồi.
"Hm -- Bằng không, màu đen giống với cháy xém mà, vậy thì gọi là Tiêu Ba đi."
Tiêu... cái từ Ba phía sau là thêm vì lý do gì? Kiểu đại loại như nhọ nồi? Tôi thật đoán không thấu ngài rồi!
"Được thôi, ít nhất đáng yêu hơn cái vừa rồi nhiều."
Bích Nhu thoáng cái đã chấp nhận cái tên này, cũng khiến Phạm Thống có chút kinh ngạc.
Chỉ cần đáng yêu hơn cái tên không giống tên vừa rồi là được sao? Tiêu chuẩn của cô thấp đến thế?
"Âm Thị, em có thể thỉnh thoảng đi xem nó không?"
"A, đương nhiên được chứ, em cũng có thể thuận tiện xem những con mèo tam thể khác, bọn chúng đều rất đáng yêu."
Chờ một chút, ngài chắc không phải bắt con đại điểu này về nhốt chung lồng với những con ma thú hung ác kia chứ? Không, đây căn bản là dê sói chung chuồng! Chờ đến khi Bích Nhu đi xem nó, có khi ngay cả xương cũng không còn...
"Thu hoạch được một con đã đủ rồi đi? Có thể về rồi."
Lăng Thị nói xong, liền đi qua kéo thân thể đại điểu, xem dáng vẻ là muốn dẹp đường về phủ rồi.
Ngài có phải là quên chúng tôi đang luyện phù chú không, Lăng Thị đại nhân? Muốn đi xin cứ việc, có điều giải trừ cấm lệnh để chúng tôi ở lại tiếp tục luyện trước đã, chúng tôi không có cần thiết về cùng các ngài đi?
"Chiếp chiếp! Kéc!"
Phát hiện mình bị kéo về phía Lăng Thị, cả người đại điểu rơi vào trạng thái vô cùng khủng hoảng, tỏ vẻ chết cũng không muốn đi qua, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bích Nhu, còn phát ra tiếng kêu kỳ quái, nếu là có tay, nó có khi sẽ ôm lấy chân Bích Nhu không buông.
"Lão già, ngươi thật là chẳng có mị lực, nhìn người ta không chịu rời khỏi tiểu Nhu, thà chết còn hơn đến gần ngươi kìa."
Có Âm Thị ở bên cạnh quạt gió mồi lửa, vận mệnh của đại điểu hình như càng thêm nguy cấp hiểm nghèo.
"Xin lỗi, chỗ của ta rất nhỏ, không thể nuôi ngươi..."
Nhìn bộ dạng đáng thương của đại điểu, Bích Nhu cũng có chút áy náy, chẳng qua đây đích xác là vấn đề rất hiện thực.
Tôi nói nè, cô có cần dứt khoát thương lượng với nó, xem nó có thể biến thành cỡ con chim sẻ không, thế này là có thể nuôi rồi đi?
Thần kỳ chính là, Phạm Thống vừa lẩm bẩm trong lòng xong, con đại điểu kia liền lần nữa co rút thân thể, teo lại còn nhỏ hơn lòng bàn tay, sau đó từ khe hở của phù võng giãy dụa nhảy ra ngoài, vỗ vỗ cánh bay lên tay của Bích Nhu, tóm lại là chết cũng không muốn đến gần Lăng Thị.
"Tiêu Ba vậy mà có thể biến nhỏ như thế? Xem ra hình như thật sự có thể nuôi rồi."
Nhìn thấy đại điểu biến thành tiểu điểu dễ ưa như vậy, Bích Nhu tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ.
Ồ... Vậy là vấn đề không gian đã được giải quyết, nhưng cô có cần nghiên cứu xem nó rốt cuộc có lượng ăn của nguyên hình hay là...
"Mèo đen nhỏ này thật thú vị, có thể tự do co giãn."
Nó cũng đã biến thành một con chim nhỏ rồi, ngài vì sao còn không nhận rõ sự thực rằng nó không phải mèo?
Ở trong đầu ngài chắc không phải chỉ có mỗi một sinh vật là mèo chứ, ngài biết cái gì là chim không? Ngài biết không? Trên thế giới này còn có sinh vật gọi là chó hoặc chuột gì nữa đó? Ngài có cần cân nhắc đến việc đăng ký học lớp sinh vật không? Nếu như Đông Phương Thành lão sư sinh vật mở lớp.
"Âm Thị, Tiêu Ba để em mang về nuôi có được không?"
Xin quà của Âm Thị cũng không khó, nhất là dưới tình huống món quà này không dễ sống với Lăng Thị.
"A, tiểu Nhu nếu thích như vậy, tặng cho em đương nhiên không vấn đề."
Âm Thị rất hào phóng đồng ý, Lăng Thị cũng lạnh lùng kèm theo một câu.
"Nuôi ở chỗ của cô có khả năng sẽ sống tốt hơn."
Ồ ồ! Tiêu Ba xác định đổi chủ! Đối với con chim này mà nói, đây rốt cuộc là lành hay dữ đây?
"Tiểu Nhu, sau khi em dạy dỗ tốt nó, rảnh rỗi mang nó ra chơi với bọn ta."
Âm Thị vẫn là không chịu từ bỏ mộng tưởng cưỡi đại điểu bay lên trời, Bích Nhu cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười đồng ý.
"Lăng Thị đại nhân, nếu các ngài muốn về, có thể giải trừ cấm lệnh hay không, chúng tôi muốn ở lại luyện phù chú...
Nguyệt Thoái cuối cùng cũng mở miệng đề xuất yêu cầu, dù sao đối với cậu mà nói, cùng Phạm Thống luyện cho tốt phù chú, là một chuyện rất quan trọng.
"Chẳng phải đã nói sau khi bắt được ma thú sẽ tự động giải trừ sao? Đã giải trừ rồi."
Lăng Thị nhướn mày, trả lời như vậy, nhìn dáng vẻ đích xác không có ý định bức bọn họ về cùng.
Sau khi bắt được ma thú sẽ tự động giải trừ không sai... Nhưng con này thật sự là ma thú sao? Nhìn thế nào cũng chỉ là một con sinh vật vô tội đang ngủ trưa bị tai ương mà?
"Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi cáo biệt trước đây."
Bởi vì Âm Thị với Lăng Thị đều không có ý kiến gì, Bích Nhu lại đi theo bọn họ, cho nên Phạm Thống, Nguyệt Thoái với Chu Sa cuối cùng cũng có thể khôi phục thân thể tự do, tiếp tục tiến hành luyện tập phù chú.
"Đã tốn không ít thời gian, thế này muốn ném hết năm trăm lượt phù chú, trở về chắc đã là đêm khuya rồi, Phạm Thống, cố lên."
Khi Nguyệt Thoái ngữ trọng âm trường nói với hắn như vậy, Phạm Thống ngây ra một hồi.
Không phải chứ? Cũng đã bị trì hoãn lâu như thế rồi, còn muốn tôi luyện hết? Không thể chia một ít cho ngày mai luyện sao?
"Cũng không nhất định phải thu hết đi?"
"Đương nhiên phải ném hết! Đã hạ quyết tâm học tập thì không nên lười biếng, nếu không chỉ sẽ mãi kéo dài không có tiến triển, như vậy làm sao được!"
Cậu quá nghiêm khắc rồi -- Tuyệt đối là cậu quá nghiêm khắc rồi --
"Chu Sa nếu như cậu mệt, thì về trước nghỉ ngơi đi."
Nguyệt Thoái quay đầu nói với Chu Sa như vậy. Dù sao Chu Sa cũng chỉ đến để làm khách thôi, không cần thiết ở lại đây.
"Không sao, đêm khuya càng tốt..."
Lời của Chu Sa khiến Nguyệt Thoái run lên một cái, nhưng cậu vẫn không có thu hồi quyết định muốn Phạm Thống luyện hết năm trăm phần phù chú.
"Chúng tôi sẽ chờ cậu, Phạm Thống, mau bắt đầu đi...
Làm sao lại thế...
Phạm Thống mặc dù không có hứng tiến hành cuộc hẹn hò lãng mạn dưới ánh trăng với hai người bạn cùng phòng, nhưng hình như cũng không thể không làm như vậy.
◎Lời bạt của Phạm Thống
Phải chịu khổ trong khổ, cũng sẽ không biến thành người trên người. Nếu trở thành người trên người, không chỉ phải chịu khổ trong khổ, còn phải có tư chất vượt trội, tôi căn bản không có cái khiếu đó!
Kết quả của thức đêm luyện tập, chính là hôm sau nằm bẹp trên giường, trực tiếp cúp học một ngày, con người ta nếu làm việc nghỉ ngơi không hợp lý lại còn quá miễn cưỡng bản thân, thân thể sẽ chịu không nổi, may mà Nguyệt Thoái không có bức tôi đi học, bằng không tôi có khả năng chỉ có chết cho cậu ấy xem thôi.
Buổi trưa tỉnh lại, vốn định ra ngoài hít thở không khí, lại nhìn thấy Bích Nhu đang chọn đồ ăn với trang sức cho thú cưng mới của mình, khi đang cầm lương thực công cộng để ăn, tôi thật có loại cảm giác người không bằng chim.
Chẳng qua, đồ ăn thì còn hiểu được, nhưng đồ trang sức? Tiểu thư cô chắc không phải muốn cột nơ con bướm cho nó chứ? Hay là cô muốn làm quần áo mới cho nó? Chỉ cần một khi biến lớn chẳng phải sẽ bị hủy hết sao?
Bởi vì gặp cũng đã gặp rồi, tôi cũng chỉ có thể đi qua chào hỏi, vốn định xoa đầu Tiêu Ba để tỏ ra thân thiện, không ngờ nó vậy mà mổ tôi, đáng ghét! Cái con chim khi thiện sợ ác này, nếu là cho tôi đặt tên, không bằng gọi là a Mổ cho rồi, tưởng mình là chim gõ kiến sao?
Có điều nói như vậy, hình như tôi đã biến thành thân cây rồi, loại cảm giác mắng luôn cả mình này rất tệ, xem ra ở phương diện mắng người, tôi vẫn phải luyện nhiều hơn.
Buổi tối lúc Mễ Trọng tới thông báo thời gian rút thăm, mặt vẫn cười toe toét, tôi liền cảm thấy rất kỳ quái, chiếu theo lý thuyết bản thân hắn cũng là phải rút thăm, có thể cười cởi mở như vậy khẳng định có quỷ.
Kết quả, hắn vậy mà sớm đã đi bắt một tên ma mới quyết đấu với mình, sau đó cố ý để thua, đem tua rua màu lục nhạt của mình trở về tua rua màu trắng rồi.
Gian trá! Hèn hạ! Tiểu nhân vô sỉ! Vì tham sống sợ chết mà bắt nạt một ma mới như vậy, không cần rút thăm đã trực tiếp được cử đi hậu phương bổ cấp, lương tâm ngươi có yên được không! Không thể tha thứ --
Sau khi cảm nhận được oán khí của tôi, Mễ Trọng vậy mà còn lấy giọng điệu hết sức gợi đòn, nói như thể "thế giới này nếu như thiếu ta, thì bằng với thiếu đi một người kể chuyện ưu tú và đường dây lưu thông tình báo" vân vân, khiến mức độ căm ghét của tôi đối với hắn tăng theo đường thẳng.
Đừng nói như thể mình quan trọng lắm không bằng! Ngươi rõ ràng chỉ là một tiểu nhân vật có thể bị thay thế bất cứ lúc nào! Cho dù ngươi đột nhiên biến mất, cũng sẽ không có người chờ ngươi hai ba năm!
Sau đó bởi vì đột nhiên nhớ đến, tôi cũng hỏi Mễ Trọng một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi nhưng lần nào cũng quên hỏi.
Hồi đó lúc mới vào Đông Phương Thành, hắn giới thiệu với tôi giai cấp của Lạc Nguyệt, rõ ràng nói chỉ vàng chỉ bạc chỉ đồng đều thêu ở trên dây lưng, nhưng tôi từ đầu đến giờ, thiếu đế với những ma pháp kiếm vệ kia đều rất huênh hoang mà treo ở trên quần áo, sĩ binh bình thường cũng chưa chắc thêu ở trên eo, đây rốt cuộc là...?
Kết quả hắn vậy mà nói đó là tình báo từ rất lâu về trước, quá lâu chưa đổi mới, dù sao loại chuyện nhỏ này cũng không quan trọng, người của Lạc Nguyệt muốn làm thế nào hắn cũng không quản được.
Đây là thái độ lấy tư liệu lỗi thời lừa bịp người khác!
Ôi, tiếp tục căm ghét Mễ Trọng, cũng không thể thay đổi sự thật tôi phải đi rút thăm.
Tôi muốn đổi vận! Đổi vận cơ --!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro