Chương 6 - 7: Dĩ bỉ chi huyết
"Trên thế giới này, có một số đáp án chỉ có thể tự mình tìm kiếm..." -- Nguyệt Thoái
"Ngự thủy chú!"
Sau khi ném ra tờ giấy phù cuối cùng, Phạm Thống cảm thấy toàn thân gần như kiệt sức.
Từ sau khi nói muốn luyện phù chú, Nguyệt Thoái gần như mỗi ngày đều áp tải hắn đi làm cho xong bài tập này, mặc dù không có tàn nhẫn đến mức ngày ngày gia tăng số lượng, nhưng một ngày năm trăm lượt cũng đủ lắm rồi, mỗi ngày vẽ phù chú đến nhũn tay, rồi ném phù chú đến nhũn tay, cứ tiếp tục như vậy đương nhiên vẫn là sẽ ăn không tiêu, cho nên biến thành kiểu bảy ngày nghỉ ngơi một ngày, kéo dài cho đến tận bây giờ.
Cho dù sau khi rút thăm kết thúc, xác định không cần lên tiền tuyến, mục luyện tập này vẫn không có đình chỉ. Dựa vào thói lười biếng của Phạm Thống, hắn đương nhiên cảm thấy không có nguy hiểm trước mắt thì không cần tiếp tục cực nhọc làm gì, nhưng Nguyệt Thoái không đồng ý.
Huấn luyện quan trọng là cần sự bền bỉ, không thể bởi vì không phải lên tiền tuyến mà làm biếng -- Nguyệt Thoái giáo huấn hắn như vậy. Đây dù sao cũng là vì tốt cho hắn, hắn thực sự khó có thể từ chối, cho nên sau khi rút thăm, hắn vẫn đi cùng Nguyệt Thoái đến khu một Hư Không luyện tập như thường, Chu Sa chỉ cần rảnh rỗi, cũng sẽ đi theo quấn quýt Nguyệt Thoái.
Phạm Thống cũng không biết nên nói thời gian của Nguyệt Thoái rất nhiều hay là rất có lòng kiên nhẫn, có thể ngày ngày lãng phí thời gian ở đây với hắn, cho dù không phải an tĩnh nhìn bên cạnh thì cũng là chỉ đạo Chu Sa võ thuật, giống như mình không có chuyện gì cần làm.
Chẳng lẽ sau khi đạt đến cảnh giới nào đó, thì không cần luyện tập nữa sao?
Hắn cũng từng ôm nghi hoặc nói với Nguyệt Thoái, không cần đi cùng hắn suốt như vậy, chiếm dụng nhiều thời gian của Nguyệt Thoái như thế, hắn cũng cảm thấy rất ngại.
Nhưng Nguyệt Thoái nghe xong cũng chỉ là cười, nói cho hắn không cần để ý, cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán, cũng không có chuyện khác cần làm, có thể ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn, cậu cảm thấy rất vui.
Đúng thật vậy, cậu chưa từng để lộ một chút mất kiên nhẫn nào, đây chắc không phải nói dối. Chỉ là dưới tấm lòng ấm áp đó của cậu, hình như có thoáng có nỗi bất an sốt ruột đang lưu động, chiến tranh càng đến gần, càng trở nên rõ ràng.
Quen biết đến bây giờ, Phạm Thống đã biết được, Nguyệt Thoái không phải là người chuyện gì cũng sẽ nói với bọn họ, chuyện cậu chịu nói với bọn họ, ít hơn nhiều so với phần không muốn nói...
Rốt cuộc có nên hỏi hay không đây...
Chút phiền não nho nhỏ này cứ xoay quanh trong đầu Phạm Thống, khiến cho hắn cũng không quá tập trung luyện tập, rõ ràng đã tiến bộ không ít, hôm nay lại vẫn thường thường phạm sai lầm ban đầu.
Giấy phù dùng cho luyện tập mặc dù không có tác dụng gì, nhưng phẩm chất cũng không đồng nhất, mức độ tê dại hoặc đau đớn khi phát nổ gây ra không giống nhau lắm, hôm nay có lẽ là do sai sót quá nhiều lần, tay của Phạm Thống bị nổ rách da, rỉ ra một ít máu.
Thương ở trên tay, bất luận muốn làm chuyện gì cũng không tiện, thế là, Phạm Thống ai oán nhìn Nguyệt Thoái.
"Nguyệt Thoái, trị liệu chân giúp tôi đi."
Khi Nguyệt Thoái nghe thấy yêu cầu này của hắn thì ngẩn ra, Phạm Thống còn tưởng rằng cậu chưa kịp phản ứng từ câu nói ngược.
"Tôi không phải nói tay."
Mặc dù câu này cũng bị ngược, nhưng đã nói đến mức này rồi, cũng nên nghe ra được là cái gì -- Nhưng nguyên nhân Nguyệt Thoái sững ra vừa rồi, hình như không phải bởi vì hiểu lầm thành chân.
"Tôi biết cậu là nói tay, có điều... xây xước thì cứ để nó tự khỏi đi?"
Phạm Thống nghe xong, tức thì càng thêm ai oán.
"Cậu chẳng phải không biết trị liệu sao? Giúp tôi trị liệu một chút thì có sao đâu?"
"Cũng không phải nói như vậy, ngày mai đã phải lên chiến trường rồi, lỡ như có cái gì... ý của tôi là, vết thương nhỏ không chịu khó nhịn một chút, nếu như bị thương càng nặng hơn thì sẽ rất đau khổ..."
Cậu nói xong, có lẽ bản thân cũng cảm thấy có chút không biết làm sao, cho nên đổi cách nói khác.
"Thường xuyên mượn ngoại lực để liệu thương dù sao cũng không tốt, để thân thể lành một cách tự nhiên sẽ lành mạnh hơn."
Tuy cách nói này nghe lên đỡ hơn cái trước một chút, nhưng Phạm Thống vẫn có chút thắc mắc.
"Cũng đâu phải không thường xuyên, lâu lâu mới một lần... Hơn nữa, thân thể của cư dân nguyên sinh vốn đã là vật tự nhiên đi, còn liên tục đổi tới đổi lui, thật sự có vấn đề lành mạnh với không lành mạnh sao?"
Tôi là nói lâu lâu mới một lần cũng không sao đi, thân thể của cư dân tân sinh vốn đã là sản vật phi tự nhiên do lực lượng Trầm Nguyệt chế tạo ra, nếu vẫn phải tuân theo nguyên tắc tự nhiên, cũng hơi quá kỳ quái rồi.
"Tóm lại, chính là như vậy. Để vết thương tự lành đi."
Nguyệt Thoái thoạt nhìn có mấy phần bất đắc dĩ, nếu cậu đã không muốn trị liệu, Phạm Thống cũng không tranh luận tiếp với cậu nữa.
Hu, tóm lại chút thương nhỏ này muốn cậu trị liệu, cậu không để vào mắt chứ gì -- giết gà dùng dao mổ trâu, ý là vậy đúng không?
Phạm Thống đương nhiên cũng không phải thật sự ghi hận Nguyệt Thoái không chịu giúp, chỉ là có chút ấm ức do bị từ chối thôi.
Ngày mai sắp phải khai chiến rồi, bảy ngày trước khai chiến trường học đã ngừng giảng dạy, cho nên mấy ngày này bọn họ đều luyện tập vào buổi trưa, buổi tối trở về, thời gian nhàn nhã hơn trước đó rất nhiều.
Nguyên nhân hôm nay Chu Sa không đi theo là vẫn còn đang ngủ. Bọn họ đến khu một Hư Không đều là thông qua truyền tống trận của Nguyệt Thoái, không có Nguyệt Thoái bảo vệ, Chu Sa cũng không thể tự mình đi qua sau khi tỉnh dậy, cho nên, ngày luyện tập cuối cùng trước khai chiến, trái lại yên bình hiếm có.
Ngoại trừ lần bị bức đi bắt ma thú, bọn họ về sau đều không tái ngộ Âm Thị nữa, không biết là do khác thời gian hay là Âm Thị không còn tới bắt ma thú, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Khu một Hư Không lớn như vậy, nếu lần nào cũng có thể đụng mặt, vậy cũng quá có duyên rồi, Phạm Thống chẳng hi vọng có duyên phận với nhóm Âm Thị đại nhân một chút nào, trên thế giới này điều đáng sợ nhất chính là kẻ không hề ý thức được mình mang đến tai nạn cho người khác, hơn nữa còn không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhất là khi gặp được còn chạy không thoát, không thể cách càng xa càng tốt.
"Mặc dù ngày mai là ngày khai chiến, chẳng qua cũng chưa chắc sẽ trực tiếp tiến nhập chiến đấu, đừng quá căng thẳng, hơn nữa ở hậu trận bổ cấp kết trận, bình thường mà nói cũng sẽ không có chuyện."
Có lẽ là nhìn ra sự căng thẳng của hắn, Nguyệt Thoái vỗ vai Phạm Thống, muốn hắn thả lỏng một chút.
Trình tự khai chiến ngày mai, Phạm Thống biết, dù sao hắn trước đó cũng đã đặc biệt nghiên cứu một số tư liệu rồi.
Tình huống bây giờ là Đông Phương Thành tuyên chiến với Tây Phương Thành, nhưng Tây Phương Thành cũng đồng thời tuyên chiến với Đông Phương Thành, nguyên do song phương khai chiến đều là nghi thức chú nhập vương huyết, mà vì để biểu thị lý do chính đáng, củng cố lập trường quang minh chính đại của phe mình, ngày đầu tiên khai trận là kiểu ước chiến, sau khi mỗi bên sắp lính ở địa điểm dự định chiến tranh, sẽ có một số kêu gọi đầu hàng trên hình thức, vua của song phương đều sẽ ra mặt, binh mã hai bên nhìn nhau, sau đó kết quả đàm phán cuối cùng sẽ quyết định chiến tranh có tiến hành hay không.
Theo Phạm Thống thấy, trình tự này rất nhàm chán, theo đuổi thắng lợi bất chấp thủ đoạn là được rồi, cứ phải biểu hiện mình rất có phong độ, thực sự không có gì cần thiết. Quang minh chính đại khai đánh, người hi sinh nhất định nhiều hơn so với đánh lén, vì mặt mũi quốc gia và người thống trị, hi sinh mạng của những bình dân như bọn họ, cảm giác thật là một chuyện cười chẳng vui chút nào.
Cái gọi là hô hào đầu hàng, nghĩ cũng biết, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả. Tây Phương Thành cũng đã có thể bóp méo sự thực để tuyên chiến rồi, muốn bọn họ xin lỗi nhận sai căn bản là chuyện không thể nào, mà Tịch Anh vì tôn nghiêm bị mạo phạm cũng không thể thỏa hiệp với đối phương, cho nên, lần đàm phán cuối cùng trên hình thức này có thể nói là không hề có ý nghĩa, có điều vẫn có rất nhiều người thích làm chuyện vô nghĩa.
Nguyệt Thoái nói chưa chắc sẽ tiến nhập chiến đấu, cũng chỉ là an ủi hắn, nghe vậy thôi, Phạm Thống rất rõ ràng.
Dựa vào thái thế hai bên, bầu không khí ngày mai tuyệt đối không liên quan đến "còn đường cứu vãn", chắc chắn sẽ nảy lửa chết người, thật không biết đến lúc đó tình huống thực tế rốt cuộc sẽ thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
"Phạm Thống, mặc dù chắc sẽ không xảy ra loại chuyện đó... Chẳng qua nếu như bị đột phá đến hậu trận, cậu vẫn mau chạy trốn đi, bị vũ khí vệ hồn giết chết, thì coi như xong xuôi."
Này này, vừa rồi chẳng phải còn đang an ủi tôi chưa chắc sẽ khai chiến sao! Vì cái gì thoáng cái đã nhảy sang tình huống thảm bại là kẻ địch thế như chẻ tre đột phá quân ta vậy hả!
"Làm lính đào ngũ trên chiến trường, trở về sẽ được khen thưởng đi? Có khi còn sẽ bị xử tử kìa!"
Đây nghe lên cứ như xử tử là một loại khen thưởng không bằng, đảo kiểu gì vậy.
"Dù sao... cũng đỡ hơn cậu chết ở hiện trường, cậu trốn trở về, chung quy sẽ có biện pháp."
Cảm giác được bạn bè cổ vũ làm lính đào ngũ rất kỳ diệu, đây là một loại cảm giác kỳ diệu khó tả.
Mà thái độ của Nguyệt Thoái thực sự cũng rất kỳ lạ. Nếu lo lắng như vậy, vì sao không dứt khoát đích thân lên chiến trường bổ cấp cho rồi?
"Nghe nói một ngày trước khai chiến, lương thực công cộng sẽ phong phú hơn đó, chúng ta lãnh về ăn chung với Chu Sa đi."
Thời cổ đại phạm nhân sắp bị xử tử, bữa cơm cuối cùng cũng sẽ đặc biệt thịnh soạn. Hoàn cảnh tương tự bất ngờ này, thật là khó có thể khiến tôi đơn thuần vì đồ ăn mà cảm thấy vui mừng...
Bởi vì ngày mai phải lên chiến trường, hôm nay đương nhiên nên nghỉ ngơi sớm để bồi dưỡng tinh thần, Chu Sa không có chướng ngại gì ở phương diện ngủ, sớm đã ngủ bất tỉnh nhân sự rồi, Phạm Thống thì vẫn như cũ, lật tới lật lui ngủ không được. Khi hắn muốn xuống giường uống miếng nước, lại phát hiện Nguyệt Thoái đáng lẽ ngủ ở tầng giữa bây giờ cũng không ở trên giường, mà là ngồi trước cái bàn duy nhất trong phòng, thoạt nhìn như đang nghĩ điều gì đó.
"Nguyệt Thoái?"
Mặc dù Chu Sa hẳn là sẽ không tỉnh lại, nhưng hậu quả khi làm ồn đến cậu thì không thể tưởng được, cho nên Phạm Thống hạ thấp giọng.
Bởi vì nghe thấy tiếng của hắn, Nguyệt Thoái quay đầu lại. Dưới tình huống không có ánh sáng, bọn họ cũng không thấy rõ vẻ mặt của lẫn nhau.
"Cậu làm sao không ngủ? Sớm quá rồi."
Sớm quá... Nếu như tính từ lúc không giờ nửa đêm, vậy bây giờ đúng là quá sớm.
"Tôi đang nghĩ một số chuyện, không muốn ngủ lắm."
Giọng nói của Nguyệt Thoái khi trả lời hắn mang chút cười khổ. Phạm Thống suy nghĩ một chút, dứt khoát sau khi đi xuống uống nước, đi đến bên cạnh cậu.
"Dù sao tôi cũng ngủ rất tốt, không bằng cùng ra ngoài tản bộ vậy."
"Ơ? Nhưng mà..."
Nguyệt Thoái hình như vẫn còn chút do dự, Phạm Thống trực tiếp vươn tay kéo lấy cậu, gần như ép buộc lôi cậu ra ngoài cùng.
"Đi thôi, ngồi ở bên ngoài phòng cũng nghĩ không ra cái gì đâu, tản bộ thư giãn một chút, nói không chừng sẽ tệ hơn."
Hắn chỉ là cảm thấy để một mình cậu lặng lẽ ngồi ở đó, có lẽ lại sẽ biến thành bộ dạng trống rỗng từng thấy trước kia, cảm giác đó rất tồi tệ.
Lúc một mình Nguyệt Thoái suy nghĩ sự tình luôn là sẽ nghĩ không thông, sau đó lại không chịu nói ra phiền não với người khác. Tuy nói cũng không phải kéo đi tản bộ, cậu sẽ ngoan ngoãn nói ra phiền não, nhưng Phạm Thống cho rằng ra ngoài hít thở không khí chung quy cũng đỡ hơn bức bí trong phòng.
Đường phố Đông Phương Thành về đêm rất yên tĩnh, địa điểm tản bộ bọn họ lựa chọn cũng không phải khu hiệu buôn mở cửa suốt đêm. Vào thời gian này cơ hội tản bộ trên đường cũng không nhiều, Phạm Thống còn nhớ khi vừa mới đến Đông Phương Thành, từng bởi vì đói bụng ngủ không được, chạy ra ngoài dạo phố, lúc đó ở cửa thành gặp được Lạc Thị, còn được cậu tốt bụng mang đi ăn, tiền cơm về sau cũng chưa có trả.
Kỳ thực chuyện vẫn chưa tới một năm, bây giờ nhớ tới lại cảm thấy giống như đã qua rất lâu, tâm tình hoài niệm cũng dâng lên.
"Tôi... rất thích Đông Phương Thành. Rất quý trọng những ngày sống ở đây."
Sau khi đi hết khoảng chừng một con đường, người đầu tiên mở miệng là Nguyệt Thoái.
Trước đó Phạm Thống cũng từng nghe cậu nói lời tương tự, lúc đó cậu nói, ở đây rất vui, cậu rất thích cuộc sống hiện tại.
Lúc đó nghe lên và bây giờ nghe lên, cảm giác lại khác nhau.
"Ừ, tôi biết cậu rất ghét."
... Nguyền rủa đừng ở lúc này phá hoại bầu không khí có được không? Coi như ta cầu xin ngươi đó.
"Nếu có thể cứ tiếp tục như thế này mãi, duy trì cuộc sống hiện tại, thì tốt biết mấy nhỉ?"
Lúc Nguyệt Thoái nói câu này, trong đôi mắt lam xinh đẹp để lộ ra sự mờ mịt.
Giống như cậu cảm thấy mọi thứ hiện giờ đều là giấc mộng hư ảo, mà cậu đang chìm sâu trong đó.
"Ừ... Nếu như đánh thua, nghi thức chú nhập vương huyết nếu như cũng không thể khôi phục, chúng ta sẽ có thể tiếp tục cuộc sống này thôi."
Nguyền rủa liên tục ca bài trái ngược với hắn, mặc dù hắn rất ảo não, nhưng cũng hết cách.
"Không, không phải như vậy."
Nguyệt Thoái lắc đầu rất nhanh, mắt nhìn mặt đất.
"Tôi chỉ là..."
Cậu mở đầu bằng ba chữ này, nhưng không nói tiếp nữa.
"Có rắc rối gì thì cứ nuốt xuống đi, bất luận là chuyện gì cũng không sao."
Tôi là bảo cậu nói ra. Nói ra -- làm ơn.
"Phạm Thống... cậu cảm thấy, ý nghĩa của việc chúng ta trở thành cư dân tân sinh là cái gì đây?"
Khi Nguyệt Thoái ngẩng đầu lên lại, đã hỏi vấn đề như vậy.
Làm sao đột nhiên hỏi vấn đề trừu tượng như vậy chứ? Không có lựa chọn sao?
"Không có đặc biệt nghĩ đến vấn đề này. Nhưng tôi nghĩ, đời người có thể có một cơ hội nhớ được giáo huấn trước kia để bắt đầu lại, vẫn là một chuyện rất tuyệt vời đi."
Lúc phát biểu ý kiến hiếm khi nói đúng, là chuyện rất khiến người cảm động, đáng tiếc Nguyệt Thoái không có tâm tình chia sẻ phần cảm động này với hắn.
"Có lẽ tôi muốn bắt đầu lại hơn ai hết."
Sự lãnh tĩnh của Nguyệt Thoái, dường như là thành quả dưới sự áp ức cực độ.
"Nhưng... đối với tôi mà nói đó là chuyện không thể. Tôi không có cách nào bắt đầu lại từ đầu, không thể cắt bỏ quá khứ để mình có được cuộc sống mới... Điều tôi muốn, rốt cuộc có phải là ích kỷ hay không? Nhưng bất luận tôi lựa chọn ra sao, đều không thể dừng lại ở hiện tại, bất luận tôi quyết định làm thế nào, cuộc sống bây giờ vẫn sẽ bị phá hoại, rời xa tôi..."
Sự kiềm nén của cậu đến cuối cùng vẫn là thất bại, nói đến cuối, giống như sắp khóc ra đến nơi, âm thanh cũng trở nên run rẩy.
"Né tránh giống như một loại hoãn án... Thời gian có thể dừng lại ở hiện tại cũng càng ngày càng ít, càng ngày càng ít..."
Là Phạm Thống muốn cậu nói, nhưng cậu nói những cái này, Phạm Thống lại không quá có thể hiểu.
"Cuộc sống sau khi thay đổi, cũng chưa chắc sẽ không tốt mà?"
Câu này của hắn không bị đảo, khiến Nguyệt Thoái lần nữa nhìn hắn.
"Có lẽ là do chưa từng có thay đổi theo hướng tốt, cho nên tôi không thể tin tưởng."
Sự yếu đuối để lộ trong ngữ khí vừa rồi, vẫn còn sót lại một ít ở trong thần tình của cậu, sau đó, dần dần chuyển sang cay đắng.
"Nếu như có thể đừng bối rối không biết phải làm sao như thế này nữa thì tốt rồi, chỉ đáng tiếc tôi không tìm được phương pháp vẹn cả đôi đường."
"Nếu tìm được, cứ chọn con đường khiến mình hạnh phúc vui vẻ hơn là được rồi mà, đây là chuyện quan trọng nhất."
Đoạn này mặc dù câu mở đầu bị đảo, nhưng phía sau không bị đảo mới là trọng điểm, cũng coi như chấp nhận được.
Phạm Thống cảm thấy con người ta vẫn là nên lo cho mình trước, dù sao nếu tự mình lo không xong, cũng rất khó còn hơi sức đi quản người khác.
Chẳng qua nếu thật muốn nói, nên nói không có người nào cần hắn hi sinh mình đi giúp đỡ. Năng lực của hắn có hạn, trước kia cùng lắm là một số khách hàng hoảng hốt đến thỉnh cầu đại sư chỉ điểm, đó đều là những mối làm ăn đưa đến cửa, trái lại cũng không có gì để bối rối.
Rất nhiều chuyện chưa từng thể hội thì sẽ không hiểu, hắn cũng không thể nào dùng tưởng tượng mô phỏng ở trong đầu.
"Có lẽ tôi ngay cả con đường nào có thể khiến tôi vui vẻ hơn, cũng nhìn không ra."
Cậu ngay cả lời tiêu cực như vậy cũng đã nói rồi, Phạm Thống cũng không biết có thể tiếp lời thế nào.
"Tâm tình của cậu hình như không có tốt hơn, tôi thật thành công."
Tôi là nói tôi thật thất bại. Ôi, tôi có lẽ không thích hợp việc phụ đạo tâm lý, dù sao cũng chưa từng học khóa tương quan. Nhưng tôi thật lòng cảm thấy, người đang sống khỏe mạnh cũng không mắc nợ, hẳn là không có vấn đề gì không giải quyết được... ngoại trừ vướng mắc tình cảm.
Phiền não của Nguyệt Thoái hẳn là cũng không phải vướng mắc tình cảm đi. Nếu như thật sự là vướng mắc tình cảm, làm phiền đi tìm Chu Sa với Bích Nhu nói rõ là được, tôi đây không giúp được đâu.
"Không sao, nếu như nói một chút đã có thể giải quyết, vậy tôi cũng sẽ không phiền não lâu như vậy."
Kết quả cậu vẫn chỉ có thể tự mình phiền não sao? Như vậy khổ sở biết bao nhiêu.
Đi được chặng đường như vậy, Phạm Thống cảm thấy dần dần mệt mỏi, dù sao bình thường lúc này đã ngủ rất say, sau khi cảm giác căng thẳng vơi đi một chút, liền mơ màng muốn ngủ.
"Nếu nghĩ không ra, chúng ta vẫn là trở về thức dậy đi, đừng nghĩ cái gì nữa là hết chuyện."
Sau khi Phạm Thống ngáp một cái rồi bổ sung câu này.
"Đừng nghĩ cái gì hết, cứ đứng mở mắt, lâu rồi sẽ ngủ thôi."
Tôi tin cậu biết tôi muốn nói là nằm nhắm mắt... Đứng mở mắt một hồi sẽ ngủ, đó có khả năng là người máy tự động tiến vào trạng thái chờ.
"Ừ, chúng ta về thôi."
Nguyệt Thoái vốn là bị hắn lôi ra ngoài tản bộ giữa đêm, bây giờ muốn trở về, cậu tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Bắt đầu từ sáng ngày mai trở đi là tiến vào thời kỳ chiến tranh, sau đó cơ hội gặp mặt có khả năng sẽ ít đi rất nhiều, dù sao thì cũng được chia ở đơn vị khác nhau, đương nhiên là tách ra hành động.
Dáng vẻ bây giờ của Nguyệt Thoái rất khiến người lo lắng. Bây giờ người vẫn còn bên cạnh, vẫn còn nhìn thấy được, đã khiến người rất khó có thể yên tâm rồi, chờ đến lúc không thấy, thật không biết sẽ lo lắng ra sao nữa.
Chẳng qua, trong tiềm thức Phạm Thống luôn cho rằng Nguyệt Thoái rất mạnh. Mặc dù có lúc thoạt nhìn có vẻ bất lực yếu đuối, nhưng cậu hẳn là có đủ kiên cường để đối mặt, bất luật là tình huống gì, hẳn đều có thể cầm cự cho đến khi chuyện được giải quyết.
Người có năng lực rất mạnh luôn có thể tự giải quyết vấn đề -- đại khái là cảm giác như vậy.
Cho đến lúc sắp trở về túc xá, bọn họ đều không có trò chuyện gì thêm.
◊◊◊◊
Khi đến lúc phải xuất phát, Phạm Thống chào tạm biệt với hai người bạn cùng phòng, đến địa điểm tập hợp của đơn vị bổ cấp hậu trận.
Mấy chuyện chỉnh đốn đội ngũ, trước đó đã được gọi tới huấn luyện rồi, tóm lại chỉ cần an phận nghe chỉ thị, nên làm cái gì thì làm cái đó, thì sẽ không xảy ra nhiều vấn đề lớn.
Những nhân viên tầng lớp cơ sở như bọn họ, phải đến hiện trường chờ đợi trước, địa điểm bị trận là khu bốn Toàn Lưu, chỗ giao giới giữa lĩnh thổ Đông Phương Thành và Tây Phương Thành, nhân viên tham chiến ngày đầu tiên đại khái có bao nhiêu, Phạm Thống không rõ lắm, dù sao trông ra toàn là một biển đầu người lúc nhúc, rất hoành tráng là được.
Bởi vì địa thế chỗ hậu trận bên này tương đối cao, Phạm Thống vừa lại được xếp ở phía trước, nhìn sang phía Tây cũng rất rõ. số lượng đội ngũ sĩ binh bên Tây Phương Thành cũng không cho phép coi thường, cao tầng bên Tây Phương Thành trên đài cao xem ra đều đã đến, vậy thì chính là đang chờ cao tầng Đông Phương Thành hiện thân rồi.
Giữa quân đội hai bên có một khoảng cách an toàn, nếu như song phương giao thiệp đổ vỡ, tuyên bố khai chiến, nhân viên tiền trận sẽ đột tiến tấn công quân đội đối phương, hòa bình và an ninh trong lúc này chỉ là giả tượng tạm thời, song phương đều không có khả năng thỏa hiệp, Phạm Thống rất rõ.
Trên đài cao bên Đông Phương Thành, cũng cách Phạm Thống có hơi xa, chẳng qua từ đây nhìn vẫn tính là rõ, Vi Thị sớm đã ở trên đó chờ rồi, Âm Thị với Lăng Thị đại khái sẽ cùng xuất hiện với Tịch Anh, dựa vào thời gian để xem, hẳn là cũng sắp rồi.
Về việc đàm phán trước khai chiến, hình như mỗi bên đã chuẩn bị kỹ thuật hiển thị hình ảnh và khoách đại âm thanh, có điều thuật pháp hình ảnh là để cho cao tầng dùng để quan sát tràng diện, những sĩ binh bình thường như bọn họ, chỉ nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai bên thôi.
Phạm Thống vừa cảm thấy căng thẳng, cũng vừa cảm thấy có chút nhàm chán. Chờ ở hậu trận, vẫn là có loại cảm giác làm kẻ bàng quan, nếu chờ ở tiền trận, cảm giác đó chỉ sợ sẽ hoàn toàn khác, có lẽ sẽ hi vọng Tịch Anh xuất hiện càng muộn càng tốt, ít nhất vẫn có thể sống được thêm vài phút an toàn.
Qua chừng mười phút, Tịch Anh xuất hiện dưới hộ tống của Âm Thị và Lăng Thị. Hôm nay nàng vẫn xuất hiện với một bộ thịnh trang, hẳn là không có ý định xuống sân chiến đấu.
Tình huống cần nữ vương đích thân cầm kiếm chiến đấu vốn đã rất ít, kẻ thống trị vẫn là có cân nhắc đến thân phận, nếu không phải bức bất đắc dĩ, chiến sự đều nên do thần dân tiến hành.
Người cũng đã đến rồi, cuộc đàm phán kêu gọi đầu hàng trên hình thức cũng nên bắt đầu, bên Tây Phương Thành hình như không có ý muốn tranh nói, thế là phát ngôn thảo phạt sẽ do Đông Phương Thành bắt đầu trước.
Phát ngôn mở đầu do Vi Thị đại biểu chủ đạo, chỉ trích Tây Phương Thành cố ý phát hoại nghi thức, rồi bịa đặt sự thực tuyên chiến, bài diễn văn hẳn là đã được soạn sẵn, Phạm Thống trước giờ không thể kiên nhẫn đối với loại văn chương nhà nước này, chỉ thiếu mỗi việc ngáp thôi, mà chờ Vi Thị đọc xong, thì đến lượt Tây Phương Thành hồi ứng.
Người ra mặt nói chuyện cho Đông Phương Thành là Vi Thị, người phụ trách đối đáp cho Tây Phương Thành tự nhiên sẽ không phải là thiếu đế, từ âm thanh tương đối lão luyện trầm ổn nghe lên, người thay mặt trả lời hẳn là Hắc Đào Kiếm Vệ Ojisa, hắn chỉ nhàn nhạt phủ nhận mọi tố cáo, lặp lại lý do tuyên chiến chính đáng của phe mình, chờ đến khi hắn kết thúc trả lời, kết quả đàm phán cũng gần như có thể xác định rồi.
"Vậy là Tây Phương Thành chấp ý tuyên chiến?"
Xác nhận cuối cùng là do Tịch Anh đích thân mở miệng dò hỏi, đối diện cũng nên là do Englar trả lời.
Chẳng qua, Englar không có lập tức cho một cái đáp án khẳng định, mà là ung dung chuyển đề tài.
"Ta nghĩ tuyên chiến ngoài miệng thì hiệu quả cũng không đủ mãnh liệt, cho nên, ta đã làm một cái chuẩn bị nho nhỏ."
Dưới chỉ thị của hắn, tiền trận quân đội Tây Phương Thành đột nhiên trống ra một khu vực, ngay tiếp đến ma pháp trận bắt đầu vận hành, một bóng dáng nhỏ gầy với tư thái bị trói xuất hiện lẻ loi ở chính giữa ma pháp trận, bị ma pháp cố định ở không trung.
Đây là tình huống mà người bên Đông Phương Thành không có dự liệu đến, khi nhìn thấy rõ diện mạo của thiếu niên kia, mọi người đều chấn động.
"Lạc Thị đại nhân!"
"Thật sự là Lạc Thị đại nhân, làm sao lại..."
Phạm Thống ở hậu trận mặc dù không có thuật pháp phụ trợ để nhìn thấy rõ bóng người đằng xa, nhưng những tiếng ồn ào từ tiền trận truyền về cùng sự yên lặng đáng sợ ở đài chỉ huy, cũng đủ khiến hắn hiểu rõ sự tình rồi.
Lạc Thị? Lạc Thị biến mất lâu như thế, vậy mà là bị người của Lạc Nguyệt bắt đi?
Mà Englar hiển nhiên cũng không muốn cho bọn họ cơ hội phản ứng, sau khi tay của hắn nhẹ nhàng làm ra chỉ thị, sĩ binh gần ma pháp trận liền đồng loạt bắn ra tên ánh sáng về phía thiếu niên không có năng lực đề kháng trong không trung.
Những chùm ánh sáng đan xen nhau ở không trung vốn là cảnh sắc đẹp mắt, nhưng khi những tia sáng trí mạnh kia chọc xuyên thân thể của Lạc Thị một cách vô tình, mang đến một vùng máu tươi đỏ, thân thể mất đi ma pháp chống đỡ của thiếu niên rơi xuống, không khí nhuộm mùi máu cũng từ băng hàn của sự kinh ngạc chuyển sang cháy bỏng của phẫn nộ.
Hiện trường vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của Englar.
"Khai chiến hay không, đây chính là đáp án của ta."
◊◊◊◊
Lạc Thị không có năng lực biết chuyện sẽ xảy ra ở trên người mình.
Thân thể yếu đuối khiến cậu ngay cả cảm tri tình huống xung quanh cũng khó có thể làm được, khi thần kinh bị cảm giác đau đớn đến tê liệt thân thể càn quét, lượng máu lớn mất đi trong thoáng chốc khiến tầm nhìn của cậu càng thêm mơ hồ, đau đớn khi rơi xuống mặt đất cũng không còn minh hiển, cậu nghĩ, cái chết hình như cách mình rất gần.
"Lạc Thị!"
Trong mông lung nghe thấy hẳn là tiếng của Âm Thị, nhưng không thể nhận biết khoảng cách.
Cậu nhắm mắt, suy nghĩ bị cắt đứt, sau đó, không cảm giác được gì nữa.
Khi Lạc Thị bị Tây Phương Thành bắn chết tại chỗ, Âm Thị vốn đang đứng bên cạnh Tịch Anh chớp mắt xông về phía tiền trận quân đội Tây Phương Thành, khi hắn chạm đất mấy kiếm khí màu bạc được bắn ra nhanh đến người nhìn không rõ động tác, thoáng cái đã chém ngã tốp sĩ binh bắn quang tiễn.
Sát khí lăng lệ toàn thân hắn phát tán ra quá đáng sợ khiến sĩ binh Tây Phương Thành bất tự chủ mà sợ hãi, nhưng mục đích hắn xuyên vào trận địch không phải vì đồ sát, mà là vì thi thể Lạc Thị trên mặt đất.
Khi bồng thân thể Lạc Thị lên, hắn đã biết cậu chết rồi.
Không phải trọng thương hấp hối, mà là đã chết thật rồi.
Sự thực này khiến hắn cảm thấy không thể chấp nhận, cho dù như vậy, hắn vẫn lấy tốc độ nhanh nhất, ôm Lạc Thị trở về đài chỉ huy của Đông Phương Thành.
"Anh!"
Vừa nhảy lên trên đài, Âm Thị liền cấp thiết gọi tên của Tịch Anh.
"Cứu nó... xin ngươi hãy cứu nó, ngươi có thể cứu tiểu Lạc Thị, có đúng không?"
Lăng Thị và Vi Thị lấy ánh mắt khác nhau nhìn Tịch Anh, mà Tịch Anh nhìn Lạc Thị, rồi di chuyển ánh mắt đến người Âm Thị sau đó lấy giọng thanh lãnh mọi khi mở miệng.
"Ta không thể dùng máu của ta cứu nó."
Bởi vì đây là đáp án Âm Thị không ngờ tới, hắn bởi thế mà sững sờ.
"Vì sao..."
"Cái bẫy do thiếu đế Lạc Nguyệt sắp đặt, ta sẽ không dễ dàng mắc phải."
Tịch Anh lấy thần tình lạnh nhạt nói.
"Chiến tranh của chúng ta với Lạc Nguyệt sắp sửa tiến hành, lúc này ta không thể ngã xuống. Sự yếu ớt của ta sẽ khiến kẻ địch có cơ hội để thừa dịp, nếu như bởi thế xảy ra sai sót gì, ai sẽ phụ trách?"
"Nhưng chỉ có ngươi mới có thể cứu nó! Chỉ có ngươi mới có thể cứu nó, ngươi vì sao không nguyện ý!"
Âm Thị nghe không lọt giải thích của Tịch Anh, giọng điệu nói chuyện cũng chuyển sang kích phẫn mà chất vấn.
"Cho dù nó không phải con ruột ngươi, ngươi cũng đã nuôi dưỡng nó mười bốn năm! Ngươi làm sao có thể nhẫn tâm!"
"Ngươi đây là đang chất vấn ta sao? Lấy thân phận gi? Tư cách gì?"
Ánh mắt của Tịch Anh cũng lạnh đi, vào lúc này, Vi Thị đột nhiên đứng ra xen vào một câu.
"Bệ hạ... xin ngài cân nhắc thêm một chút, thời kỳ yếu ớt chỉ là một ngày, chúng ta có thể cầm cự, hẳn là không đến nỗi tạo ra ảnh hưởng mang tính quyết định đối với chiến sự..."
Vi Thị nói giúp Lạc Thị, khiến Âm Thị có chút ngạc nhiên, nhưng sự quan tâm cùng sốt ruột trên mặt hắn đều hết sức chân thành, hiển nhiên là xuất phát từ nội tâm mà khuyên.
"Quyết định ta làm ra, sẽ không thay đổi."
Cho dù Vi Thị cũng đã đề xuất ý kiến, Tịch Anh vẫn không có nhượng bộ, nghe thấy câu nói chém đinh chặt sắt này, Âm Thị cắn răng, lập tức xoay người muốn rời khỏi.
"Âm! Ngươi muốn đi đâu?"
Lăng Thị nãy giờ không có phát biểu ý kiến cho đến lúc này mới nói chuyện, Âm Thị ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ để lại một câu bằng giọng đầy kiềm nén.
"Đưa Lạc Thị về nhà."
Trong trường hợp này, kỳ thực hắn nên ở đây không thể rời khỏi, chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Tịch Anh, Lăng Thị và Vi Thị đều không có ngăn cản hắn, cứ như thế nhìn hắn biến mất.
"Khai chiến không? Anh."
Lăng Thị bình tĩnh xác nhận.
Tịch Anh nhắm mắt, gật đầu.
◊◊◊◊
Khi Âm Thị bế di thể của Lạc Thị trở về Đông Phương Thành, những cư dân đang tiến hành công tác bổ cấp trong thành đều vẫn không biết chuyện xảy ra trên chiến trường.
Khi nhìn thấy tình trạng khác thường của Âm Thị và thân thể đẫm máu của Lạc Thị, họ ngạc nhiên dò hỏi, mới biết được cái tin tức khó có thể tin này.
Tốc độ truyền tin tức rất nhanh, mà Âm Thị cũng mặc kệ những điều đó, hắn chỉ là muốn mang Lạc Thị về Thần Vương Điện, có lẽ sau đó sẽ có cái tang lễ, chỉ là trong thời gian chiến tranh, Tịch Anh sẽ xử lý thế nào, hắn cũng không rõ.
"Tiểu Lạc Thị..."
Người hắn ghi nhớ trong đầu không nhiều, người ở chung cảm thấy vui vẻ sản sinh tình cảm, thì lại càng ít.
Vì sao không cứu nó đây?
Hắn mải suy nghĩ, cảm thấy bước chân trở về Thần Vương Điện dị thường nặng nề, gần như đi không nổi.
Cảm giác mệt mỏi khó nói thành lời dần lan ra, khiến hắn ngồi xổm xuống, rút lại tay phải để Lạc Thị tựa xuống mặt đất, sau đó ngơ ngác không biết tiếp đến nên làm sao.
A, không được. Vẫn chưa đến nơi.
Trong lòng hắn nói cho mình như vậy, nhưng lại cảm thấy dường như đứng lên không nổi, vươn tay lau mặt, lại là sự ướt át xa lạ.
Hắn từng nhìn thấy nước mắt trên mặt rất nhiều người.
Nhưng bản thân hắn chưa từng khóc, có lẽ là bởi vì chưa từng có bi thương như vậy.
Cứ như thế dừng lại ở trên đường cũng không ổn, hắn cũng biết. Người vây xem xung quanh hình như gia tăng, nhưng đều không dám tới gần quan tâm -- có lẽ bởi vì không biết nên nói cái gì, mà tình trạng hắn hiện giờ lại không tốt như thế.
"Tránh ra! Để tôi qua... tôi nói tránh ra!"
Trong sự tĩnh lặng, âm thanh này trở nên đặc biệt nổi bật, gạt mọi người ra, người mang sắc mặt khó coi xông đến trước mặt Âm Thị là Nguyệt Thoái, sau khi mắt nắm bắt được thân ảnh của cậu, Âm Thị miễn cưỡng có chút phản ứng.
"Tiểu Nguyệt..."
"Chết lúc nào? Vừa mới? Hôm nay? Là chuyện bao lâu rồi?"
Có lẽ là bởi vì giọng điệu hỏi chuyện của Nguyệt Thoái quá cấp bách, cho dù câu từ cậu sử dụng có chút thất lễ, vấn đề cũng có chút kỳ quái, Âm Thị vẫn ngây ngẩn trả lời cậu.
"Vừa rồi trên chiến trường, bên Lạc Nguyệt đột nhiên..."
Hắn nói đến đây, Nguyệt Thoái liền đột nhiên cắt đứt ngón tay của mình, máu chảy ra chưa nhỏ xuống, đã biến thành ánh sáng hết sức ấm áp, ánh sáng đó càng ngày càng chói mắt giữa hai tay của cậu, hệt như là đốt cháy sinh mệnh của chính cậu huyễn hóa mà thành, cậu cứ như vậy lấy tư thế ngồi quỳ đưa hào quang bao phủ thân thể của Lạc Thị.
Nghi thức thần thánh này, Âm Thị đã từng thấy mấy lần.
Hắn cảm thấy mình không có nhận nhầm, Lạc Thị trong lòng xác thực cũng bởi vì đã hấp thu ánh sáng mà có hô hấp, sự phục sinh giống như phép lạ này ở trên thế giới này hẳn là chỉ có một loại năng lực có thể làm được, nhưng hai người có năng lực như vậy giờ đây đáng lẽ đều đang ở trên chiến trường chỗ khu bốn Toàn Lưu.
Tình huống này, khiến trong đầu hắn trở nên hỗn loạn.
"Tiểu Nguyệt, ngươi..."
"Âm Thị đại nhân, chiến trường là ở khu bốn Toàn Lưu không sai chứ?
Trước khi hắn vẫn chưa hỏi ra bất cứ vấn đề nào, Nguyệt Thoái đã mở miệng trước.
"Lạc Thị thì nhờ ngài rồi, cảm ơn ngài mang cậu ấy về."
Sau khi cậu nói xong câu này, lập tức rời khỏi hiện trường, không có cho Âm Thị cơ hội để hỏi.
Đầu óc rối loạn cộng thêm Lạc Thị đột nhiên có được cơ hội phục sinh, khiến Âm Thị lần nữa đờ đẫn không biết nên xử lý tình huống hiện trường và những dân chúng đã nhìn thấy hết thảy như thế nào.
Cuối cùng hắn vẫn không có lựa chọn đuổi theo, dù sao thì việc thu xếp cho Lạc Thị quan trọng hơn.
Khi tin tức Âm Thị mang di thể Lạc Thị trở về truyền đến chỗ Bích Nhu, cô cũng rất sốc, vội vàng từ chỗ xử lý công việc ban đầu chạy ra muốn đi tìm người, chẳng qua mới chạy trên đường không bao lâu, đã đụng phải Nguyệt Thoái trước.
"Nguyệt Thoái! Cậu có biết --"
"Tôi biết. Không sao nữa."
Trả lời quá mức bình tĩnh của Nguyệt Thoái khiến Bích Nhu nhất thời không thể nói tiếp.
"Ơ? Không sao nữa? Nhưng chẳng phải nghe Lạc Thị..."
"Đã không sao nữa."
Nguyệt Thoái mỉm cười, nụ cười dịu dàng như vậy, hình như hàm chứa một loại quyết tâm nào đó.
"Mọi người đều sẽ không sao, kỳ thực sớm đã nên như vậy rồi."
"Cái gì?"
Bích Nhu nghe không hiểu lời của cậu, không rõ lắm mà hỏi một câu.
"Bích Nhu, cô bây giờ ở Đông Phương Thành có cảm thấy vui vẻ không?"
Câu hỏi đột ngột của Nguyệt Thoái chặn đứng nghi vấn của cô.
"Vẫn không tệ, làm sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Vậy thì tốt. Thế này là đủ rồi."
Nguyệt Thoái nhàn nhạt nói, đột nhiên thân hình thoáng cái đã biến mất.
"Ơ? Lời cũng chưa nói xong mà! Làm sao đã chạy rồi?"
Bởi vì bầu không khí nói chuyện vừa rồi quá quỷ dị, Bích Nhu vẫn là quyết định tìm Âm Thị trước rồi tính, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy dùng máy thông tin phù chú sẽ nhanh hơn.
"Tiểu Nhu? Ta bây giờ..."
"Âm Thị! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Dáng vẻ của Nguyệt Thoái thật kỳ quái, hai người có phải là đã chạm mặt?"
Sau khi hỏi xong một hơi, Âm Thị thông qua máy thông tin phù chú nói sơ chuyện xảy ra vừa rồi cho cô.
Sau khi nghe xong miêu tả của Âm Thị, Bích Nhu im bặt đứng ngây ra một hồi.
"Anh... có chắc? Cậu ấy dùng máu của mình hồi sinh Lạc Thị? Anh chắc chứ?"
"Ừ, ta là tận mắt nhìn thấy, ta cũng không hiểu lắm..."
Bích Nhu siết chặt tay cầm máy thông tin phù chú, trên mặt cũng bởi vì tin tức đột ngột này mà mất đi huyết sắc.
"Anh ở đâu? Anh biết cậu ấy muốn đi đâu không? Mang em đi tìm cậu ấy, làm ơn."
"A, em muốn đi tìm cậu ấy? Nhưng --"
"Anh làm ơn mang em đi tìm cậu ấy! Đây rất quan trọng..."
Bích Nhu ngắt lời của Âm Thị, âm thanh cũng không thể khắc chế mà trở nên run rẩy.
"Có lẽ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Cho nên, anh hãy làm ơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro