Chương 8 - 5: Khế ước bán thân không thể ký lung tung, hôn ước cũng không thể
Chương 5: Khế ước bán thân không thể ký lung tung, hôn ước cũng không thể đính bừa.
"Ta thật không thể đòi hỏi một tên mù có ánh mắt chọn phụ nữ." -- Narsi
"Xin lỗi..." -- Nguyệt Thoái
"Cậu xin lỗi cái gì! Vì sao phải xin lỗi! Lập trường của cậu đâu! Còn lập trường của tôi nữa!" -- Bích Nhu
Lúc Bích Nhu đề xuất kiến nghị này thì tất nhiên là rất hưng phấn, nhưng sau khi cô nói ra, bầu không khí của cả phòng ăn liền lạnh đi.
"Hả? Làm sao vậy? Các cậu vì sao đều không nói chuyện?"
Cô hỏi ra câu này cho thấy cô hiển nhiên không phát hiện vấn đề nằm ở đâu, Nguyệt Thoái là người có địa vị phát ngôn nhất ở đây đành lên tiếng.
"Như vậy... chắc không ổn lắm đâu nhỉ?"
"Ơ? Vì sao? Tôi cảm thấy hẳn là rất thú vị mà!"
Chỉ bởi vì rất thú vị sao! Chỉ là bởi vì rất thú vị sao! Chỉ bởi vì rất thú vị là có thể bất chấp vấn đề an toàn của chúng tôi sao? Cô có phải là ở chung với Âm Thị đại nhân lâu quá nên đầu óc cũng bị ngài ta lây rồi! Gần mực thì đen, cô làm ơn đi tìm một người có đầu óc bình thường để gần gũi được không!
Không đúng, vũ khí hộ giáp sau khi biến thành hình người, rốt cuộc có khí quan với não hay không, thực sự là câu đố không thể giải, có lẽ tôi nên hạ thấp tiêu chuẩn, xin cô tìm người có não ở chung được không? Cho dù tôi trước kia cũng từng có suy nghĩ ngu xuẩn để cô mang chúng tôi vào vương cung tập kích thiếu đế giả, nhưng đó trên cơ bản là tôi nghĩ cho vui thôi, mà cô lại thật sự nói ra khỏi miệng -- hơn nữa chúng ta cũng không phải đi tập kích, chỉ là muốn xem thử mà thôi?
Phạm Thống cảm thấy cả người đều mệt mỏi, rất muốn trực tiếp nằm gục lên bàn.
"Rốt cuộc là chỗ nào thú vị..."
Nguyệt Thoái khốn khổ nhìn sang bên cạnh, hình như có khó thể dùng lời cứng rắn để tạt nước lạnh vào cô.
"Dù sao thì tôi trở về cũng phải đi báo bị một tiếng với "thiếu đế", nói rõ vừa qua đã đi đâu, các cậu cứ thuận tiện vào cung theo tôi đi!"
Bích Nhu không có bởi thế đã bỏ cuộc, như là từ trong lòng cảm thấy làm như vậy rất hay ho.
"Tôi cảm thấy rất thú vị."
Không ngờ Chu Sa vậy mà cũng bổ sung một câu như vậy.
Chu Sa, cô đang nghĩ cái gì? Cô làm sao có thể tán đồng lời của Bích Nhu? Hay là phụ nữ có chung quan điểm ở phương diện nào đó? Nếu như cô bây giờ biến trở lại thể nam, liệu có lập tức bài xích lời mình đã nói không?
Phạm Thống cảm thấy mình đã không thể lý giải cái thế giới này với người bên cạnh nữa rồi, hắn cũng cảm thấy bỏ cuộc việc lý giải có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.
"Có ai có thể giải thích với tôi chỗ nào thú vị không?"
Nguyệt Thoái rầu rĩ hỏi, đồng thời phiêu mắt về phía Phạm Thống.
Đừng nhìn tôi! Nhìn tôi làm gì, cũng không phải tôi nói thú vị, ở đây ngoại trừ cậu, thì chỉ có tôi cảm thấy không thú vị thôi, cậu làm sao có thể chờ mong tôi có cách nào giải thích cho cậu nghe! Tôi với cậu là cùng một phe, đang chờ bọn họ nói cho rõ đây!
"Quan sát kẻ địch là chuyện nên làm, nếu như có thể có cơ hội lấy thân phận không nổi bật từ bên ngoài quan sát tư thái bình thường, tôi cảm thấy không thể bỏ qua."
Chu Sa cuối cùng cũng giải thích, hình như có vẻ rất để ý kẻ địch này.
Làm sao, cô tích cực muốn phục thù cho Nguyệt Thoái như thế à? Khổ chủ còn chưa nói chuyện đây.
"Quan sát hắn? Cô có hứng thú với hắn?"
Cách Nguyệt Thoái đi vào vấn đề có chút vi diệu, Chu Sa cũng gật đầu.
"Đích xác có chút hứng thú, rất muốn tận mắt nhìn thử xem."
Hứng thú của cô rốt cuộc từ đâu ra? Vì sao nghe lên không giống như muốn giúp người phục thù?
"Cô rốt cuộc dựa vào mục đích gì muốn quan sát hắn, không, cô rốt cuộc muốn coi hắn thành cái gì?"
Vấn đề này của Nguyệt Thoái vẫn rất kỳ quái, Chu Sa thì trả lời không chút do dự.
"Chẳng phải chính là tồn tại giống như Phạm Thống sao?"
Từ từ đã! Câu này nghĩa là gì hả! Tôi với tên sát nhân điên cuồng đó có điểm chung gì giống nhau? Đây là sự sỉ nhục nghiêm trọng! Hắn đã giết Nguyệt Thoái, còn tôi suýt nữa bị Nguyệt Thoái giết, rốt cuộc chỗ nào giống! Giống nhau đều là nam sao!
A... tên kia hình như là em trai của Huy Thị. Nói như vậy, Huy Thị còn dặn tôi nói xin lỗi với hắn... Tôi vì sao phải nói xin lỗi với hắn chứ! Tôi chỉ muốn bảo hắn đi chết đi không được sao! Thoạt nhìn là một cái di nguyện dễ hoàn thành nhất, nhưng lại khiến người hoàn toàn không muốn đi làm, làm sao lại khó giải quyết đến thế --
"Chỗ nào giống chứ? Gã đó ít nhất trông rất đẹp trai."
Câu này của Bích Nhu chẳng an ủi được Phạm Thống chút nào.
Tôi không nên ôm bất cứ hi vọng nào đối với người trông mặt đặt tên như cô. Ở trong mắt của cô sự khác nhau mang tính quyết định giữa tôi với tên thiếu đế giả kia vậy mà chỉ có cái mặt sao? Hơn nữa tôi còn kém hơn hắn! Sao mà tôi chịu được!
"Rõ ràng hoàn toàn không giống, đừng lấy hai người bọn họ so sánh..."
Lời của Nguyệt Thoái cuối cùng cũng khiến Phạm Thống thuận tai một chút, chỉ là âm thanh của cậu có chút yếu ớt.
Tôi cảm thấy cậu nên dùng giọng kiên định có phách lực hơn để nhấn mạnh sự khác nhau giữa tôi với hắn, lúc nên cường thế thì nên cường thế chứ!
"Được rồi, dù sao chúng ta ngày mai cứ cùng nhau đi đi, mọi người cứ coi như đi chơi là được, thả lỏng nào."
Cho dù Bích Nhu nói có nhẹ nhàng, Phạm Thống cũng khó mà thả lỏng, Nguyệt Thoái cũng tỏ ra khó xử, nhưng cậu chung cuộc không có nói cái gì, Bích Nhu liền coi như cậu âm thầm cho phép rồi, tiếp đến, mọi người liền giải tán, trở về phòng đi ngủ.
Thôi kệ, sự tình làm sao cũng được, trước hết ngủ xong đêm nay rồi tính. Cái giường mềm mại ơi ta tới đây! Hôm nay cuối cùng cũng không cần ngủ ngoài trời hoặc là trên lưng chim nữa! Ngủ cũng là một trong những chuyện hạnh phúc nhất đời người, Yahoo!
Nguyệt Thoái làm sao sau khi mở cửa phòng mình thì cứ đứng đực ở cửa vậy? Trong miệng còn lẩm bẩm gì đó... "Không có giường tầng"? Cậu hoài niệm cái giường nhỏ hẹp khó ngủ đó đến thế? Có cần phải vậy không?
"Phạm Thống..."
Này này này, đừng nhìn qua đây, cậu muốn làm gì? Tôi thế nhưng đã quyết định độc chiếm cái giường lớn kia rồi! Đừng hòng làm tôi dao động!
"Cậu... bây giờ có buồn ngủ không?"
Hả?
Đây trái lại là đề tài ngoài dự liệu của tôi, cái mở đầu này, tiếp đến sẽ hỏi cái gì đây?
"Vẫn ổn."
"Tôi bây giờ không buồn ngủ, cậu nếu như rảnh rỗi, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Nói năng thận trọng như vậy... lại có chuyện gì nữa à?
"Không được, đừng nói."
Tôi là muốn cậu nói thử xem, chuyện đến tận bây giờ, cậu còn có chuyện gì cần nhờ tôi...
"Mỗi ngày vào lúc trước khi ngủ... có thể dạy tôi viết chữ không?"
Gì? Viết chữ gì?
Nhìn Phạm Thống trưng bộ mặt không hiểu, Nguyệt Thoái đành giải thích thêm.
"Chính là, chữ viết của Tây Phương Thành... Tôi đều xem không hiểu cũng không biết viết, như vậy là không ổn, tôi cảm thấy tốt hơn vẫn là sớm ngày học được, đương nhiên tôi cũng biết cần thời gian... nếu như cảm thấy phiền thì từ chối tôi cũng không sao, tôi nghĩ tôi sớm muộn gì vẫn có cơ hội học."
Woa, nếu tôi dạy hoàng đế Tây Phương Thành viết chữ của Tây Phương Thành! Vậy tôi há chẳng phải là thành lão sư của hoàng đế? Mặc dù trước kia từng dạy chữ của Đông Phương Thành rồi -- làm sao ở Đông Phương Thành học viết chữ, đến Tây Phương Thành vẫn là học viết chữ hả?
"Không vấn đề, chẳng nhẹ nhàng chút nào, cậu nghĩ nhiều rồi."
Nói chuyện bị ngược vẫn là khiến Phạm Thống có chút ảo não, chẳng qua dùng hành động thuyết minh là được rồi, hắn lập tức mở cửa từ trong phòng lấy ra giấy dư mà Bích Nhu cho hắn, tiếp đến liền định vào phòng của Nguyệt Thoái dạy cậu chữ của Tây Phương Thành.
"Các cậu không ngủ là muốn làm gì?"
Chu Sa vì để lấy quần áo thay nên đến phòng Bích Nhu một chuyến, trên đường trở lại đúng lúc đi ngang qua đây, liền nhíu mày hỏi hai người đang định vào phòng.
"Phạm Thống muốn dạy tôi chữ của Tây Phương Thành."
Vấn đề này không có gì không thể trả lời, Nguyệt Thoái lập tức cho cô đáp án.
"Các cậu chắc không phải lại muốn nằm sấp trên giường luyện chữ đấy nhé?"
Có lẽ là chuyện trước kia để lại ấn trượng quá sâu sắc, thần tình của Chu Sa mang chút ngờ vực.
Điên à! Có bàn ai lại muốn ở trên giường viết chữ! Hơn nữa lần đó là Nguyệt Thoái không hiểu tôi đang nói cái gì mới tạo thành hiểu lầm được không! Đừng cho rằng đó là chuyện thường tình! Nói cứ như chúng tôi thích viết chữ trên giường lắm ấy...
"Phạm Thống, trên giường dùng bút cứng ghi chữ thật sự có chút khó viết..."
Nguyệt Thoái vậy mà còn tỏ ra khó xử nhìn hắn, giống như đang khéo léo khuyên hắn đừng chọn giường vậy.
Vì sao cậu cũng hiểu lầm tôi thích viết chữ trên giường hả! Nhân cách của tôi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì để khiến các cậu hiểu lầm như vậy --
"Chúng tôi có muốn ở trên giường viết chữ, bàn bất tiện hơn nhiều, vì sao phải dùng bàn?"
GAHHH! Cho dù biết bọn họ có thể nghe ra đây là nói ngược, cảm giác chính tai nghe thấy mình nói ra muốn viết chữ trên giường vẫn là rất tồi tệ!
"Chu Sa, chúc ngủ ngon."
Nguyệt Thoái cố nở nụ cười chúc ngủ ngon với Chu Sa, đẩy Phạm Thống vào trong phòng, sau đó liền đóng cửa, hẳn là không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
"Ôi, nói lúc nào cũng rất tốt, cảm giác tâm tình thật tuyệt, vẫn là nói nhiều một chút tốt hơn, không có chuyện gì cũng phải nói chuyện."
Trong một đoạn đảo nhiều từ như vậy thật là khiến tôi không biết nên nói cái gì...
"Đừng vì chuyện nguyền rủa mà ủ rũ, Phạm Thống. Nếu như bởi vì sợ nói sai mà không nói, vậy cậu chẳng phải chỉ có thể nói chuyện với Puhahaha thôi sao? Cho dù nói ngược cũng không hề gì, tôi đều sẽ nghe kỹ."
Nguyệt Thoái rất nỗ lực an ủi hắn, hắn suy nghĩ một lát, mới cảm thấy được xoa dịu đôi chút.
Cũng phải, đây chẳng phải cũng giống như sợ tai nạn xe nên không ra ngoài sao? Mặc dù nếu lấy tai nạn xe làm ví dụ, tỷ lệ tôi xảy ra tai nạn là chín mươi phần trăm, vẫn là đừng ra ngoài tốt hơn, nhưng nếu như tôi cứ im lặng, nguyền rủa vĩnh viễn sẽ không được giải trừ, rốt cuộc phải nói bao nhiêu câu mới đủ hả?
"Nếu không có chuyện gì thì bắt đầu đi, hm, tốt hơn là kết thúc bằng hai chữ Nguyệt Thoái này, mặc dù đây hẳn không tính là chữ của Đông Phương Thành, nhưng trong văn tự của Tây Phương Thành cũng có chữ thay thế..."
Phạm Thống vốn đã không rành lắm về việc ngữ văn nên bắt đầu dạy từ đâu, trước kia lúc ở Đông Phương Thành hắn chỉ là tùy hứng dạy bừa, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không thay đổi.
"Ồ, chân à..." (Chữ "nguyệt" với "thoái" ghép lại thành chữ "thối" nghĩa là cái chân)
Nguyệt Thoái hơi thất thần sau khi nghe xong lời Phạm Thống nói.
"Cái gì?"
Phạm Thống không nghe rõ cậu nói cái gì, cho nên hỏi một câu.
"Không có gì, vậy bắt đầu đi, ôi."
Nếu đã không có gì, vậy cậu thở dài làm chi hả? Cậu nếu như trong học tập có thắc mắc thì nên nói ra chứ?
Phạm Thống cứ như thế ôm chút nghi hoặc, bắt đầu dạy cậu chữ của Tây Phương Thành.
◊◊◊◊
Sống hai mươi mấy năm mới phát hiện mình gần như không có bạn bè gì, đây là một chuyện rất đau buồn, Yameidie giờ phút này đang thể nghiệm tâm tình đó.
Mặc dù cũng không đến mức "sống uổng", chẳng qua, khi muốn thương lượng sự tình thì luôn bất tri bất giác chạy đến nhà của Yiye, đến đây mới nhớ đối phương đã tuyên bố không muốn quản hắn nữa, nhưng lâm thời muốn nghĩ ra một đối tượng khác để thảo luận, hắn lại phát hiện mình nghĩ không ra -- cũng bởi thế, hắn bây giờ mới đứng ở cửa nhà người ta, kiểm điểm lại tình huống kết bạn và quan hệ xã hội trong hai mươi mấy năm qua, mà dưới tiền đề hắn không coi việc trong lòng chỉ có hoàng đế, vì trung quân mà có thể bỏ ra mọi thứ là vấn đề, tự nhiên sẽ không kiểm điểm ra cái gì, đáng tiếc ở đây cũng không có người có thể nhắc nhở hắn.
Yiye bây giờ đã từ chức rồi, chữ phủ kiếm vệ ở cửa vẫn chưa bị lấy xuống, địa vị của hắn hình như vẫn cao cao tại thượng như cũ, không có người dám đến trêu chọc hắn, lấy gia sản hiện có của hắn, không cần đặc biệt đi đâu nhậm chức, cũng có thể sống rất tốt, người hầu vẫn mời được như thường, bởi thế, cái tên lính gác cửa lâu năm kia vẫn còn đứng đó.
Cho dù không nhận ra Hồng Tâm kiếm vệ, Yameidie cũng đã đến đây biết bao nhiêu lần rồi, lính gác cửa muốn không nhận ra cũng khó, tình huống khách cứ lẩn quẩn rất lâu ở cửa lại không đến gần này khá là quỷ dị, cho nên sau khi thông báo cho Yiye, hắn liền đi qua mời Yameidie tiến vào.
Sau khi Yameidie mang tâm tình phức tạp đi vào nhà, lập tức nhìn thấy Yiye rõ ràng đang không vui ở trong đại sảnh, thế là hắn ngây ngẩn lên tiếng hỏi.
"Yiye, ngươi mời ta vào làm gì?"
"Là ai lẩn quẩn bốn mươi lăm phút ở cửa nhà người ta không chịu rời khỏi hả! Vừa đi vào còn hỏi như vậy, là ta nên hỏi ngươi muốn làm cái gì mới đúng!"
Yiye lập tức nổi khùng sau khi hắn mở miệng hỏi xong vấn đề đầu tiên, bất luận là dưới tình huống gì, Yameidie hình như đều có thể dễ dàng chọc giận hắn.
"Bởi vì ta tưởng ngươi mặc kệ ta rồi, cho nên không biết có nên đến thăm hay không --"
Yameidie thử giải thích hành động kỳ quái của mình, Yiye thì không có kiên nhẫn nghe hết đã trực tiếp ngắt lời hắn.
"Cái gọi là có tới thăm hay không của ngươi chỉ khác ở chỗ có nhờ người thông báo muốn đến thăm hay không sao! Muốn do dự thì không biết ở nhà mà do dự à! Qua thẳng đây rồi mới ở cửa nhà người ta do dự, ngươi coi đây là quảng trường công cộng sao? Nhìn chướng cả mắt!"
Sau khi Yiye mở đầu bằng một tràng mắng chửi, Yameidie vậy mà còn nghiêm túc nghiên cứu với hắn.
"Cái gọi là chướng mắt, cũng phải nhìn thấy rồi mới tính chứ, ngươi chẳng phải ở trong nhà sao? Vậy ta phiền não loanh quanh ở bên ngoài ngươi đáng lẽ không nhìn thấy mới đúng..."
"Đủ rồi! Có lời gì mau nói, ngươi rốt cuộc đến làm gì?"
Ít nhất Yiye còn chịu nghe hắn nói chuyện, Yameidie lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu, vội vàng nói.
"Yiye, Nguyệt Bích Nhu về rồi."
"Vậy thì làm sao? Ngươi cuống cái gì? Bộ ngươi nợ tiền cô ta à?"
Yiye không có chút hứng thú nào đối với tin tức này, một ma pháp kiếm vệ trở về, không tính là tin tức gì lớn.
"Không phải, cô ta chứa chấp mấy cư dân tân sinh, ta cảm thấy bọn họ hẳn là từ Dạ Chỉ tới, một người trong đó ta có ấn tượng, còn có một người trên mặt có ám thị làm cho nhìn không rõ dung mạo, ta đang nghĩ, ta đang nghĩ, hắn liệu có phải là --"
"Là?"
Yiye cười lạnh một tiếng, dường như chuyện này cũng không khiến hắn thấy hứng thú.
"Đây có gì để phiền não sao, ngươi muốn trung thực với tên thiếu đế kia, cư dân Dạ Chỉ trà trộn vào Tây Phương Thành, ngươi cứ thành thật báo cho hắn biết là được rồi, xem phải đem binh bao vây hay là làm sao, đều phụng theo ý của hắn? Nghe theo mệnh lệnh của hắn là được rồi, như vậy chẳng phải rất nhẹ nhàng sao? Có cái gì để khổ não?"
Sau khi nghe xong lời của Yiye, Yameidie bỗng chốc im bặt, thoáng mang hỗn loạn mà nói tiếp.
"Nhưng, ta..."
"Ngươi không rõ người nào là thật, cho nên không biết làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ biết sao? Ta nói ngươi làm thế nào, ngươi sẽ hành động theo lời ta nói?"
Vấn đề của Yiye khiến Yameidie không biết trả lời thế nào. Có lẽ hắn chỉ là muốn tìm người để nói ra chuyện này, cũng không cảm thấy như vậy là có thể tìm ra hướng hành động của mình, nhưng loại hành vi gần như làm nũng đó vốn đã không thích hợp tìm đối tượng này để tiến hành.
"Rõ ràng đã hoài nghi hắn rồi không phải sao? Hừ, bọn họ sớm muộn sẽ đối đầu, đến lúc đó ngươi cứ tiếp tục đắn đo đi."
Hắn dường như đã quyết định đặt mình ra ngoài, khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện, sau đó cười nhạo những kẻ trong cục.
"Sự tình bất luận biến thành thế nào, ngươi thật sự không quan tâm sao?"
Yameidie mặc dù lập trường đã rất hỗn loạn, nhưng vẫn rất không tán đồng đối với thái độ của Yiye.
"Ta không có hứng làm một tên ngốc xen lẫn trong đó, bị người đùa giỡn là một trong những chuyện ta ghét nhất, một tên vua vô năng đến nỗi bị người xử lý cũng không có giá trị khiến ta chủ động đi theo, huống hồ, ta đã không còn là ma pháp kiếm vệ nữa, ngươi chắc sẽ không quên chuyện này chứ?"
Yiye lấy giọng thù ghét để trả lời cái vấn đề này, theo như cách hắn nói, hắn căn bản đã nhận định ai là thật rồi, chỉ là cho dù như vậy, hắn cũng không muốn làm gì hết.
"Còn chuyện gì sao?"
Giọng mất kiên nhẫn của hắn cho thấy ý tứ đuổi người, Yameidie sau khi tạm ngừng một chút rồi ủ rũ lắc đầu.
Nếu đã không có chuyện gì, hắn đương nhiên bị mời ra, Yiye không bảo hắn cút đi đã là rất khách khí rồi, khi rời khỏi phủ của Yiye, phiền não trong lòng Yameidie cũng chẳng vơi đi chút nào.
Nếu như hắn là thần tử trung thành của vị bệ hạ kia, hắn đã nên đến cung San Siro thông báo khi vừa mới phát hiện nhân vật khả nghi, để phía cung đình có đủ thời gian để thương thảo đối sách...
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn thực sự không thể coi đây là hành vi đương nhiên để làm không chút do dự.
Cho dù đi tiếp xúc với thiếu niên được Nguyệt Bích Nhu thu lưu, hắn cũng không thể thoát khỏi nỗi hoang mang này.
Cuối cùng, hắn phát hiện mình có lẽ cũng chỉ có thể giống như Yiye, không làm gì cả, cứ như thế chờ biến động sắp đến của Tây Phương Thành.
◊◊◊◊
Lúc ăn sáng, trên bàn ăn là một bầu không khí áp lực, Phạm Thống hoàn toàn có thể cảm giác ra được.
À, đúng rồi, chúng tôi hôm nay sắp đi đại bản doanh của quân địch, chẳng qua cũng không cần sặc mùi tử khí như vậy đi? Nguyệt Thoái, tôi đang nói cậu đó, bầu không khí không tốt cũng là từ chỗ cậu phát tán ra, tối qua ngủ không ngon à?
Nghĩ đến tối qua lúc dạy chữ được một hồi, đột nhiên muốn hỏi Nguyệt Thoái có chữ nào muốn học hay không, nhìn bộ dạng theo phản xạ muốn trả lời cái gì đó nhưng đột nhiên khựng lại của Nguyệt Thoái, Phạm Thống đã cảm thấy cậu đang nặng nề tâm sự.
Cậu rốt cuộc còn có chuyện gì không thể nói hả? Một mình giấu nhẹm trong lòng, rõ ràng không dễ chịu, vì sao lại không chịu nói chứ? Ngay cả việc không biết chữ của quốc gia mình, không biết mặc quần áo quốc gia mình cũng nói ra được, còn có chuyện gì khó hé răng hơn sao?
Phạm Thống không sao hiểu được, đồng thời cũng vì khí áp thấp liên tục lan ra từ chỗ Nguyệt Thoái mà thở dài.
"Chờ mọi người ăn xong, các cậu hãy thay y phục tùy tùng xuất phát với tôi đi!"
Tinh thần của Bích Nhu rất tốt, hoàn toàn không có lưu ý đến bộ dạng bất bình thường của chủ nhân mình.
Các cậu không có tâm linh tương thông quả nhiên là thật. Dựa vào tình hình vừa không ăn ý vừa không chu đáo này, dù qua mười mấy hai mươi năm nữa chắc cũng chả có hi vọng? Huống hồ Nguyệt Thoái vừa lại không mặc hộ giáp, căn bản không có cơ hội đến gần gia tăng tiếp xúc, các cậu như vậy có ổn không?
Phạm Thống một mặt nghĩ những vấn đề này mặt khác vừa ăn bữa sáng vì bầu không khí mà trở nên có chút khó nuốt, may thay, bữa ăn này đã kết thúc rất nhanh chóng.
Nếu thả một mình Nguyệt Thoái đi thay đồ, cậu có khả năng sẽ kẹt ở bên trong nghiên cứu quần áo mặc thế nào mà lề mề không xuất hiện, công việc hiệp trợ thay đồ này liền bị Chu Sa cướp lấy, sau khi cô biến thành thể nam, Nguyệt Thoái cũng không tìm được lý do để từ chối, đành ỡm ờ bị cậu kéo đi thay đồ.
Y phục tùy tùng của ba người đều là cùng một kiểu dáng, đương nhiên, cũng để cho bọn họ che mặt, may mà Bích Nhu vốn đã mang mặt nạ, mang theo ba tùy tùng che mặt cũng sẽ không có bao nhiêu kỳ quái, sau khi làm tốt chuẩn bị, Bích Nhu liền mang theo bọn họ ra ngoài.
Phạm Thống quyết định trước hết dùng tâm tình bình thản để quan sát đường phố Tây Phương Thành, dù sao thì tiếp đến có khả năng sẽ sống ở đây, tìm hiểu hoàn cảnh nơi ở tương lai vẫn là điều cần thiết.
Tây Phương Thành không có những ngã tư đường rõ rệt như ở Đông Phương Thành, chẳng qua vẫn là có những đại lộ chủ yếu, những con đường khác thì được khoách triển kéo dài từ đại lộ, cảm giác giống như những nhánh cây mở rộng, cũng có mấy phần mỹ cảm.
Phủ kiếm vệ của Bích Nhu nằm ở góc phía Đông Nam Tây Phương Thành, cung San Siro thì nằm ở vị trí chính Tây, một vài kiến trúc hoặc công trình tương đối lớn trên dọc đường, Phạm Thống đều rất muốn hỏi là cái gì, dù sao không phải ở bên ngoài kiến trúc nào cũng viết ra rõ ràng -- có điều ở đây người có thể trả lời những vấn đề của hắn sợ rằng cũng chỉ có Bích Nhu, mà bọn họ bây giờ đang sắm vai tùy tùng của Bích Nhu, đương nhiên không thể tùy tiện mở miệng trò chuyện với chủ nhân.
Cho nên, Phạm Thống chỉ có thể nén lại lòng tò mò của mình mà lặng lẽ tiến lên.
Đi trên đường gần như đều là cư dân nguyên sinh, cho nên Tây Phương Thành cũng giống Đông Phương Thành, vì chiến tranh mà tập trung cư dân tân sinh để huấn luyện quản chế sao?
Phạm Thống bây giờ sở dĩ có thể thản nhiên quan sát người xung quanh như thế là bởi vì trước khi hắn ra khỏi cửa đã bói sơ qua lành dữ rồi, ít nhất không có xuất hiện dấu hiệu đại hung gì đặc biệt xấu, bởi thế hắn phán định chuyến này hẳn là vẫn an toàn, hắn rất có lòng tin đối với bổn nghiệp của mình.
Một cái thành lớn như thế đương nhiên không thể hoàn toàn dựa vào đi bộ, bọn họ hành tiến thông qua điểm truyền tống liên thông nội thành, sau khi ra khỏi điểm truyền tống gần cung San Siro nhất, chỉ cần đi một một đoạn là có thể tới nơi muốn đến.
"Cung San Siro đã ở ngay trước mặt rồi, hăng hái lên nào."
Bích Nhu lên tiếng nhắc nhở, nghe thấy giọng của cô, Phạm Thống cũng ngẩng đầu nhìn phía trước.
Ohhh, đã đến rồi à? Cung San Siro đã ở ngay trước... mặt... rồi?
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy tòa cung điện hoa mỹ ở phía trước, cả người Phạm Thống dường như hóa đá.
Đây, đây là nơi khủng bố gì vậy! Tràn ngập oán khí âm trầm! Đây căn bản là một cung điện tai ương đến cực điểm đi! Rốt cuộc đã có mấy người chết oan ở bên trong hả? Nguyệt Thoái cậu khi còn sống toàn ở nơi này sao? Chẳng trách cậu lại không khỏe mạnh! Chẳng trách cậu lại chết sớm!... Chẳng qua, bị giết chết hình như không nên tính lên đầu tòa nhà này... Nhưng cậu cho dù không bị giết, cũng không sống lâu được! Trời ơi, hoàng cung thật đáng sợ! Hoàng cung đều là như vậy sao? Sau khi lấy lại ký ức với năng lực tôi không có cơ hội nhìn tình hình của Thần Vương Điện, có khi cũng tệ như vầy? Âm khí đã đến mức này rồi căn bản khó có thể tịnh hóa sạch sẽ, lúc cậu ở bên trong, thật sự không cảm thấy không khí nó là lạ sao?
Sự khủng hoảng trong lòng Phạm Thống dưới tình huống hắn không có nói ra nên cũng không ai phát hiện, Chu Sa không có hứng thú gì đặc biệt với hoàng cung của Tây Phương Thành, Nguyệt Thoái thì hơi cảm khái nhìn nhà cũ nơi mình sống từ nhỏ đến lớn lại gần như chưa từng tận mắt nhìn thấy cũng không biết có dáng vẻ thế nào, mọi người có thể nói là mỗi người mang tâm tình khác nhau đối mặt với tòa cung điện này.
"Vậy thì đi thôi!"
Chờ một chút! Từ từ đã! Có thể cho tôi một ít thời gian để tôi làm cái bùa hộ thân không! Tôi không muốn trực tiếp đối mặt với xung kích của những oán khí kia đâu! A, không đúng, trên người tôi căn bản không có vật liệu để làm, cũng không biết Tây Phương Thành có bán những thứ cần cho làm bùa hộ thân không... vậy ít nhất để tôi vẽ tấm bùa bình an đi! Thuận tiện vẽ cho Nguyệt Thoái một cái --
A, quên mất, chúng tôi là cư dân tân sinh... cũng chính là nói, nghiêm khắc mà nói chúng tôi đã là người chết rồi, trái lại cũng không cần sợ những oán khí kia. Thị vệ với người hầu bên trong chắc cũng hầu hết là cư dân tân sinh đi? Cho nên sẽ không thường thường xảy ra chuyện, cho dù xảy ra chuyện, bởi vì cư dân tân sinh có thể hồi sinh sống lại, mọi người cũng sẽ không quá để ý...
Nhưng hoàng đế đám vợ con của mình nhất định là cư dân nguyên sinh! Đó chẳng phải đại biểu trong cả hoàng cũng chỉ có cả nhà hoàng đế lãnh chịu những oán khí này để rồi sau đó gặp đen đủi sao! Hoàng cung rốt cuộc là xây cho ai ở hả! Lẫn lộn hết rồi!
Chẳng qua vừa nghĩ như thế, vậy chúng tôi có khi chẳng cần làm gì cứ việc mặc kệ, cái tên Narsi kia cũng sẽ phải bỏ mạng thôi? Vậy thì vui vẻ cả làng đi? Không cần tận tay giết người, đã có thể khiến kẻ địch tử vong, đây thật là một chuyện tốt... Nhưng không biết Nguyệt Thoái nghĩ thế nào? Cậu ấy liệu có muốn tự tay động thủ hay không?
Khi Phạm Thống còn đang bị hoàn cảnh tồi tệ của cung San Siro xung kích và suy nghĩ một số chuyện, Bích Nhu đã mang theo bọn họ đi giao thiệp với thủ vệ cửa cung rồi.
Lấy thân phận ma pháp kiếm vệ, muốn vào cung không khó, không cần thông báo đã có thể trực tiếp cho đi, dù sao thì bên trong cũng có một số nơi quản chế ra vào và có người khác trông coi, đó không nằm trong chức trách của thủ vệ cửa chính.
Bọn họ theo sau Bích Nhu tiến vào cung điện xa lạ, vừa đi vào, Phạm Thống đã nhíu mày.
Ohhhh... Tôi vẫn cảm thấy không thoải mái! Đây thật là hoàn cảnh rất thích hợp để mơ ác mộng! Buổi tối có tỷ lệ rất cao sẽ bị bóng đè đi! Tôi rốt cuộc có cần nói với Nguyệt Thoái không? Nói nhà cũ của cậu rất không lành, không thích hợp cho người ở...
Phạm Thống vừa nghĩ vừa nhìn về phía Nguyệt Thoái, tức thì phát hiện bước chân của Nguyệt Thoái có chút do dự, hình như càng đi càng chậm, khi Phạm Thống đang muốn gọi cậu, liền "nhìn thấy" trên người Nguyệt Thoái tràn ra vài tia hắc khí đủ để khiến hoàn cảnh trở nên xám trắng.
Oaa! Nguyệt Thoái cậu làm sao vậy! Đây là cái gì... cái lực lượng lĩnh vực chất biến kia sao? Trời ơi! Vậy mà hoàn toàn đè bẹp âm khí của cung San Siro rồi, cậu rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố vậy hả! Tôi không biết bình luận thế nào nữa, đây... nên nói là vòng bảo hộ phòng thân sao? Có luồng thù hận này cậu căn bản là bách độc bất xâm rồi, không có thứ gì thắng được khí của cậu, nhưng thế này không tốt lắm đi? Cậu lại nghĩ đến cái gì vậy?
"Tôi..."
Nguyệt Thoái rốt cuộc triệt để dừng lại, cũng thoáng giảm bớt khí tức đáng sợ mà vừa rồi Phạm Thống nhìn thấy, cho nên khi Bích Nhu với Chu Sa nhìn cậu thì không có nhìn thấy những hắc khí kia.
"Tôi nghĩ, tôi vẫn là đừng đi vào thì tốt hơn."
Ơ? Đã vào cung rồi cậu mới đánh trống lùi? Nhưng trạng thái tinh thần của cậu đúng là không ổn lắm, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đúng không? Tôi cũng ủng hộ cậu đừng đi nữa, lỡ như bạo phát, sự tình sẽ rất khó đây.
"Ủa? Vì sao? Cũng đã vào rồi --"
Bích Nhu mới đầu còn muốn khuyên cậu, chẳng qua, ánh mắt của Nguyệt Thoái lập tức khiến cô không thế tiếp tục nói.
"Thả lỏng tâm tình chút đi."
Chu Sa vươn tay xoa vai của Nguyệt Thoái, Bích Nhu vừa rồi bị hù dọa lúc này mới hồi thần lại.
"Tôi biết rồi, nhưng một mình cậu trở về cũng rất kỳ quái, không bằng đợi một chút, chúng tôi đi vào, cậu ở bên ngoài chờ nhé? Nếu chỉ nghe thấy âm thanh... chắc cũng không sao chứ?"
Mặc dù xung quanh không có người, Bích Nhu vẫn là nhỏ giọng nói chuyện, Nguyệt Thoái cũng gật đầu, coi như là đồng ý đề nghị này.
Cung điện nơi hoàng đế cư trụ đương nhiên không thể nhỏ đến đâu, bọn họ muốn gặp hoàng đế, thì phải biết hoàng đế ở chỗ nào trước.
Hỏi Nguyệt Thoái lúc trước ở đâu, cậu chắc hẳn cũng rất xa lạ, còn không bằng trực tiếp hỏi người trong cung nhanh hơn.
Vốn tưởng tìm được chỗ là có thể thấy được người rồi, không ngờ ở bên ngoài thư phòng hoàng đế, bọn họ vẫn là gặp chút trở ngại.
"Ngươi nói cái gì?"
Trong lúc Bích Nhu giao thiệp, Phạm Thống vốn là đang thất thần mà chờ ở bên cạnh, nhưng âm thanh cao vút vào âm lượng lớn của Bích Nhu vẫn là nhanh chóng thu hút chú ý của hắn.
"Bệ hạ căn dặn không gặp bất cứ người nào, xin ngài thông cảm."
Thủ vệ bên ngoài thư phòng lặp lại lời vừa mới nói, Bích Nhu đương nhiên hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này.
"Bất cứ người nào? Hắn vẫn là có gặp người khác đi? Ngay cả ma pháp kiếm vệ cũng không gặp? Vì sao?"
Khụ, Bích nhu, thái độ của cô có chút không giống với bề tôi của người ta cho lắm, mặc dù cô bây giờ chỉ là đối mặt với một thủ vệ cỏn con, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, với thái độ hùng hổ hăm dọa như vậy thì chẳng thấy cô có một tí kính trọng nào đối với thiếu đế, như vậy có được không? Mặc dù hắn là kẻ địch, nhưng trên biểu hiện cô vẫn phải coi hắn là hoàng đế!
"Bệ hạ chính là căn dặn như vậy, ngài không thể đi vào..."
A, tôi có thể hiểu cảm giác của anh bạn, con người ta khi đối mặt với một bà chằn, thường vô thức muốn đào tẩu, đôi khi loại đối tượng kiểu này không thể nói lý. Huống hồ bà chằn này còn là ma pháp kiếm vệ địa vị rất cao, không đắc tội nổi, anh bạn cũng thật đáng thương, loại nhiệm vụ này rất khó làm, người nào cũng sẽ hỏi bạn vì sao thiếu đế không tiếp khách, làm dữ cũng là làm dữ với bạn, những rõ ràng đây không phải do bạn quyết định, bạn thật xui xẻo...
"Người khác không gặp thì thôi, ta là vị hôn thê của bệ hạ, là hoàng hậu tương lai, ngươi dựa vào cái gì ngăn ta ở đây! Để ta vào!"
Theo sau lời nói giận dữ của Bích Nhu, đầu của Phạm Thống tức thì đứng máy.
Của, của bệ hạ... Tôi suýt nữa quên mất chuyện vị hôn thê này rồi, cho nên vị hôn phu của cô là hoàng đế Tây Phương Thành? Nghĩ cũng biết không phải Narsi đúng chứ? Là Nguyệt Thoái sao? Cho nên vậy mà là Nguyệt Thoái sao --
Giờ phút này Phạm Thống thực sự vô cùng muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Nguyệt Thoái, hắn tin Chu Sa cũng rất muốn nhìn Nguyệt Thoái, chỉ là bọn họ nếu như cùng dùng ánh mắt lạ thường nhìn Nguyệt Thoái, vậy biểu hiệu cũng quá kỳ quái rồi, cho nên hắn đành tự nói với mình che mặt rồi cũng không nhìn thấy vẻ mặt, sau đó nhẫn nhịn nỗi thôi thúc này.
Sau cùng cậu với Âm Thị đại nhân té ra là có mối thù cướp vợ --? Rốt cuộc vì sao lại có cái hôn ước này, cậu giải thích rõ xem nào! Cậu rõ ràng biết Bích Nhu là hộ giáp của cậu đi? Cậu vậy mà đính hôn với hộ giáp của mình? Hai người các cậu rốt cuộc là làm thế nào, Puhahaha cũng biết là không được, không, quên đi, tôi chưa nói gì hết...
"Xin ngài trở về đi, bệ hạ đã dặn..."
Thủ vệ, tôi cảm thấy anh bạn càng ngày càng đáng thương rồi. Anh bạn cũng chỉ có được căn dặn một câu này đi? Thiếu đế vì sao không gặp người, anh bạn làm sao có thể biết nguyên nhân đây, cho dù biết, hắn không nói có thể nói, anh bạn cũng không dám nói đi, tôi nhìn cái kiểu của tên thiếu đế kia đã biết hắn nhất định rất khó chiều, anh bạn làm chức vị nào bao lâu rồi? Thật là khổ.
"Ngươi tránh ra!"
Này này, Bích Nhu, cô tính xông vào à? Như vậy ổn không? Cô bây giờ rốt cuộc đang diễn vai nào hả? Vị bên trong thế nhưng là một kẻ hỉ nộ vô thường đấy?
"Xin ngài đừng như vậy! Ngài không thể đi vào --"
Tôi cảm thấy trong lòng tôi sắp có loại cảm giác bây giờ đang diễn là vở kịch nào rồi, chúng tôi rốt cuộc đến để làm gì hả? Ở đây là hiện trường ma pháp kiếm vệ bức bách thủ vệ cung đình sao? Hơn nữa Bích Nhu lại mang danh vị hôn thê của hoàng đế, cảm giác cứ như là màn hoàng hậu nương nương chạy đến tẩm cung của hoàng đế bắt gian thường chiếu trong tv -- chúng ta chỉ là âm thầm đến thăm dò tình hình địch thôi mà không phải sao?
"Đủ rồi. Cho cô ta vào, thật ồn ào."
Cuộc tranh chấp giống như trò hề này cuối cùng cũng chấm dứt sau khi âm thanh lãnh ngạo này truyền ra.
Nhận được cho phép từ chính miệng "thiếu đế", thủ vệ không kiên trì nữa, đi sang bên cạnh nhường đường. Nguyệt Thoái sau khi nghe thấy âm thanh liền rơi vào cứng đờ, giờ phút này tự nhiên là ở lại bên ngoài không đi theo, Chu Sa hình như cũng có ý ở lại cùng cậu, thế là, người đi vào với Bích Nhu chỉ có Phạm Thống do còn mấy phần tò mò thôi.
Ánh sáng trong thư phòng không tính là dồi dào, nhưng cũng không đến mức u ám, sở dĩ không đủ sáng chủ yếu là do chỉ có một cái cửa sổ trong phòng được ánh sáng chiếu vào, những cửa sổ khác đều bị rèm che phủ.
Narsi ngồi ở kế cánh cửa sổ đang chiếu sáng kia, tay dựa bên cạnh chống cằm, dùng ánh mắt nhàm chán khinh thường để nhìn qua.
"Thế nào? Cô kiên trì muốn gặp mặt ta như vậy, có chuyện gì quan trọng sao? Vị hôn thê thân ái của ta?"
Oa, thật sự trông rất giống... Nên nói trông rất giống Huy Thị, và có loại cảm giác giống như Nguyệt Thoái lớn hơn một cỡ vậy, hm. Nói tới rõ ràng không phải song sinh, vì sao có thể giống tới vậy? Hay là nguyên sinh cư dân của thế giới này, chỉ cần có quan hệ anh em thì sẽ rất giống nhau?
"Ta trở về Tây Phương Thành, đương nhiên nên đến gặp ngươi, ngươi không cho rằng như vậy sao?"
Đối mặt với giọng điệu gây hấn của Narsi, trả lời của Bích Nhu cũng khó có thể tốt được đến đâu.
Tiểu thư, tạm thời bất luận có phải hoàng đế hay không, thái độ của cô cũng thiếu sự ngọt ngào dịu dàng đối với vị hôn phu... Cô chẳng phải rất biết diễn trò sao? Mang kỹ thuật diễn của cô ra sử dụng xem nào --
Phạm Thống lặng lẽ nghĩ. May mà hắn chỉ là vai tùy tùng, hoàn toàn không cần nói chuyện, chỉ cần ở bên cạnh quan sát là được rồi.
"Ta xác thực không cho rằng như vậy."
Narsi mỉm cười, nói ra lời thoại không nể mặt chút nào.
"Ngươi --"
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn nào! Còn nữa cô ngay từ đầu đã không dùng kính xưng với hắn đó, như vậy được không?
"Con gái hống hách vô lễ như vậy, hồi đó ta thật không biết đầu óc hỏng hóc chỗ nào mới chọn ngươi làm vị hôn thê."
Narsi hờ hững liếc Bích Nhu một cái, lập tức cảm thấy nhàm chán mà nhìn sang chỗ khác.
Ngươi sỉ nhục cô ta như vậy được không? Ngươi thật sự không sợ cô ta nổi giận, sợi dây nào đó trong đầu đứt cái phựt thì sẽ làm ra chuyện rất đáng sợ à? Cho dù ngươi tự tin không bị làm thịt, nhưng bị cào mặt hay gì đó hẳn cũng rất mất mặt đi?
Sau đó... âm lượng trong đây, bên ngoài hẳn là vẫn nghe thấy được, Nguyệt Thoái, tôi thật sự rất muốn biết cậu bây giờ có vẻ mặt gì, vị hôn thê này là do cậu chọn đúng chứ?
"Nếu như không phải ngươi từ chối gặp người mà không có lý do, ta cũng sẽ không tức giận như vậy!"
Bị nói thành hung bạo, có lẽ không một cô gái nào không để ý, chẳng qua Bích Nhu bất luận là phẫn nộ hay là lãnh tĩnh, thái độ Narsi đối với cô cũng sẽ không có bao nhiêu thay đổi.
"Cái gì mà vị hôn thê với không phải vị hôn thê, thứ đó ta chẳng buồn để ý, chẳng qua ngươi nếu đã xuất hiện ở đây, ta trái lại nghĩ đến một chuyện có thể đàm."
Trong khi nói, bên môi Narsi nhếch lên một nụ cười không mang thiện ý, lần này hắn trái lại nhìn thẳng vào Bích Nhu rồi, chỉ là ánh mắt mang mấy phần khinh thường với chế nhạo kia đương nhiên sẽ không khiến người cảm thấy thoải mái.
"Giải trừ hôn ước đi, ta cũng không muốn cưới một cô gái lớn tuổi hơn ta, ý ngươi thế nào, thưa - chị?"
Câu, câu cấm, tuổi của phụ nữ, um... Nhưng, chỉ là gọi chị vẫn còn tính là sáng suốt, ngươi có gan gọi dì thử xem? Có khi Bích Nhu cũng có thể ban cho ngươi nguyền rủa giống như ta, thảm giống như ta, đến lúc đó xem ngươi còn cười nổi không, nếu trên thế giới có một kẻ cũng bị nguyền rủa giống vậy, trong lòng tôi cũng sẽ cân bằng hơn một chút, Bích Nhu, mau nguyền rủa hắn!
"Chuyện này không phải điều ngươi có thể quyết định! Cái đồ bất lịch sự --"
Bích Nhu nổi nóng gào được dở chừng mới nhớ phải coi đối phương là thiếu đế chân chính, đành khựng lại giữa chừng.
"Cho nên ta chẳng phải đang thương lượng với ngươi sao? Ta không thích ngươi, ngươi cũng ghét ta, hoặc là..."
Narsi vừa nói vừa đi tới, sau khi dừng lại trước mặt Bích Nhu, bất thình lình vươn ngón tay nâng cằm của Bích Nhu lên.
"Ngươi có cái gì tốt, không bằng chúng ta bây giờ thử xem?"
Lần này người tận mắt nhìn thấy trên người Nguyệt Thoái toát ra hắc khí là Chu Sa, nếu như là Phạm Thống, cảm giác được loại khí tức đó chỉ sợ tránh còn không kịp, nhưng Chu Sa biết phản ứng trong lòng Nguyệt Thoái là đến từ hai người nào đó bên trong, cho nên chỉ nhíu mày, suy nghĩ có cần đánh lạc hướng chú ý của cậu hay không.
Mà phương pháp đánh lạc chú ý mà Chu Sa nghĩ được, đều là liệu pháp gây sốc như là túm lấy hôn hay gì đó, nếu Nguyệt Thoái biết cậu đang định làm gì, sợ rằng sẽ hoàn toàn không thể chú ý tình huống bên trong nữa.
"Đùa cái gì vậy! Ai muốn thử cái gì với ngươi! Giữa chúng ta căn bản không có cái gì để nói, cáo từ!"
Bích Nhu kích động dùng lực phủi tay của Narsi ra, lập tức quyết định rời khỏi.
A? Chỉ như vậy? Nói chưa được mấy câu mà? Đã nói muốn quan sát kẻ địch thăm dò tình hình, như vầy rốt cuộc quan sát thăm dò được cái gì chứ, hắn tùy tiện kích động cô mấy câu, cô đã không chịu được rồi?
Phạm Thống cảm thấy ngạc nhiên vì cuộc gặp mặt kết thúc quá chóng vánh này, mặc dù cũng không có chỗ cho hắn xen miệng.
"Ồ? Chẳng phải muốn báo cáo thời gian qua ngươi đã đi đâu sao? Ngươi rốt cuộc đến làm gì? Đặc biệt đến tìm vị hôn phu cãi nhau?"
Trong lời nói của Narsi vẫn mang đậm trào phúng, dường như chính là cố ý chọc người tức giận.
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!"
Bích Nhu giống như cảm thấy tiếp tục ở chung một không gian hít thở không khí giống nhau với hắn thì rất khó chịu, kéo Phạm Thống một cái rồi liền trực tiếp ra khỏi cửa thư phòng.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, Nguyệt Thoái với Chu Sa đều duy trì an tĩnh, mặc dù bốn người bọn họ đại khái đều rất có nhiều lời muốn nói, nhưng chỗ này không phải địa điểm thích hợp, chút năng lực phán đoán này bọn họ vẫn là có.
"Chúng ta về thôi!"
Bích Nhu vừa ra ngoài đã tức hồng hộc mà nói với Nguyệt Thoái và Chu Sa như vậy, chờ đến khi ở gần không còn ai khác, cô chắc hẳn là muốn xả giận một phen.
Mà khi bọn họ vẫn chưa cất bước rời khỏi, cửa thư phòng lại được mở ra.
"Bệ hạ."
Thủ vệ canh cửa nhìn thấy Narsi đi ra, vội vàng hành lễ, Narsi thì không thèm nhìn đám người Bích Nhu một cái, liền rời khỏi theo một hướng khác, hình như chỉ là muốn đi nơi khác mà thôi, không phải đặc biệt đi ra tiễn khách hoặc là mời ở lại.
Cho dù chỉ là nhìn một cái, Nguyệt Thoái giống như vẫn là bị ảnh hưởng, cho đến khi Chu Sa nhéo cậu, cậu mới hồi thần di chuyển theo.
Ít nhất không có rắc rối gì, bốn người đi vào, bốn người đi ra, kết quả không tính là xấu, Phạm Thống tự an ủi mình như vậy.
Lấy lập trường của hắn mà nói, có thể càng sớm rời khỏi cái nơi từ trường không tốt này đương nhiên càng tốt, chờ đến khi ra khỏi cung San Siro, hắn lập tức ra sức hít thở không khi tươi mới, cảm giác ở bên ngoài thật là tốt hơn nhiều.
"Tức chết tôi rồi! Cái gã suồng sã đó! Hắn coi người khác là đồ ngốc sao? Tôi cảm thấy mình bị trêu chọc! Toàn thân đều không thoải mái!"
Vừa đi vào con hẻm không có ai, Bích Nhu giậm mạnh chân, giống như muốn xả mọi khó chịu lên bụi đất.
Lạ thật, tôi tưởng cô thích được trai đẹp trêu chọc, hắn trông cũng đâu tệ? Muốn nói suồng sã, tôi cảm thấy Âm Thị đại nhân cũng chẳng tốt đến đâu mà? Sao lúc ngài ta nói mấy lời buồn nôn mặt cô trông say sưa đến thế, đây là phân biệt đối xử à?
"Tôi cảm thấy mình muốn biết cái vụ hôn ước kia là thế nào hơn?"
Bởi vì đã rời khỏi cung San Siro, trên người Nguyệt Thoái lại có ám thị bảo vệ dung mạo khỏi bị chú ý, ba "tùy tùng" bọn họ đã lấy đồ che mặt xuống rồi, cho nên lúc Chu Sa nói lời này, mọi người đều có thể nhìn thấy thần tình ngoài cười nhưng trong không cười trên mặt cậu.
A, làm sao cũng được, hai người các cậu có thể đừng chọc Chu Sa tức giận không? Tôi cảm thấy đây là một trong những điều kiện tiên quyết để duy trì hòa bình trong đoàn thể. Tình cảm phức tạp rối rắm của các cậu đừng lôi tôi vào có được không, tôi chỉ là người qua đường vô tội thôi mà.
"Đó là do Englar đề xuất."
Bích Nhu đường như vì tự bảo vệ cho mình mà giũ sạch quan hệ.
"Tôi? Nhưng đó là bởi vì cô --"
Nguyệt Thoái trợn to mắt, lập tức cảm thấy khó có thể tiếp tục nói, nên tỏ ra có chút ảo não.
Rốt cuộc là thế nào? Nói rõ coi?
"Các cậu nói tới nói lui đều không nói đến trọng điểm, các cậu thật sự muốn kết hôn?"
Chu Sa nhíu mày, không vui lắm mà tiếp tục hỏi, Phạm Thống tin rằng nếu cậu không nhận được đáp án hài lòng, nhất định sẽ nổi khùng, bây giờ chỉ là sự yên tĩnh trước bão tố thôi.
Hm, nếu là tôi khốn khổ theo đuổi một cô gái, mà cô ta cái gì cũng không nói rõ, vừa lại giống như đang dần dần chấp nhận tôi, sau đó tôi vì cô ta vào sinh ra tử từ bỏ cả quốc gia để rồi phát hiện cô ta vậy mà sớm đã có vị hôn phu, đã định trước là vợ của người ta, vậy -- đích xác rất là tồi tệ, nghĩ làm sao cũng muốn phát điên.
"Chúng tôi mới không có muốn kết hôn!"
Bích Nhu ngay lập tức phủ định.
"... Chúng tôi đích xác không có muốn kết hôn."
Nguyệt Thoái không có phản bác lời của Bích Nhu, nhưng ánh mắt nhìn cô lại có chút cổ quái.
"Muốn kết hôn vì sao không đính hôn?"
Phạm Thống rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi một câu, cũng đương nhiên bị đảo ngược.
Các cậu cứ khai ra hết đi, hôm nay không nói cho rõ, Chu Sa sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu, các cậu chắc là cũng nhìn ra chứ?
Dưới sự "quan tâm" của hai đồng bạn, Nguyệt Thoái với Bích Nhu cuối cùng cũng đứt đứt quãng quãng giải thích nguyên nhân hồi đó.
Sau khi kết hợp lời của song phương, đại khái câu chuyện là thế này:
"Englar -- mấy gã kia thật phiền toái, đã nói không có hứng với bọn họ rồi, mà vẫn cứ bám lấy tôi, ghét chết đi được!"
Aifrol bình thường đều ở bên ngoài tự do sinh hoạt, thỉnh thoảng mới ghé thăm chủ nhân một lần, bởi vì gặp phiền phức trong sinh hoạt nên than vãn với chủ nhân non trẻ.
"Hm... không bằng, cô cứ nói cô là vị hôn thê của tôi, có lẽ bọn họ sẽ rút lui?"
Thiếu niên bình thường không có mấy cơ hội tiếp cận với đối tượng thân thiện với mình, dưới tình huống mong muốn giải quyết vấn đề cho đối phương, cậu nỗ lực nghĩ ra cái phương pháp này.
"Ồ! Nghe lên không tệ chút nào! Nhưng đám trưởng lão có đồng ý không?"
Aifrol nghe thấy phương pháp này, lập tức mắt sáng lên.
"Chỉ là dùng để cho cô không bị đeo bám, cũng không phải thật sự muốn kết hôn, hẳn là không sao đi..."
Thiếu niên mặc dù không thể làm chủ bao nhiêu chuyện của mình, nhưng vẫn không muốn để cô thất vọng.
"Ai da, Englar cậu đáng yêu như vậy, sau này lớn lên nhất định cũng rất đẹp trai, cho dù thật sự gả cho cậu cũng không hề gì!"
Aifrol vừa nói vừa ôm chầm chủ nhân một cái, còn hôn lên cái má non nớt của thiếu niên, sau đó hoàn toàn mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng và tâm tình phức tạp của thiếu niên, cứ như thế rời khỏi phòng của cậu...
Này! Bích Nhu cô thật là! Sau khi đùa giỡn trái tim thiếu niên thuần khiết xong còn không chịu trách nhiệm hả! Cô là nói đùa, nhưng cô làm sao biết đối phương sẽ không tưởng thật --
Phạm Thống sau khi nghe xong nguồn gốc hôn ước của bọn họ, cảm thấy có vô hạn đồng cảm đối với Nguyệt Thoái bị lừa gạt cảm tình.
Chẳng qua tôi cảm thấy muốn cô chịu trách nhiệm với Nguyệt Thoái cũng chỉ là làm lỡ cả đời cậu ta mà thôi, cô tốt hơn là mau thả tự do cho cậu ấy, để cậu ấy có thể đi tìm đối tượng mới đi... Hm, đổi thành Chu Sa? Tôi phải nói, vận phụ nữ của cậu thật sự chẳng ra làm sao cả...
"Cho nên, đám trưởng lão thật sự dễ dãi đến thế, trực tiếp đáp ứng luôn?"
Sau khi Chu Sa hỏi vấn đề này, Nguyệt Thoái cúi thấp đầu.
"... Phạt ba ngày cấm bế mà thôi."
Có đáng không? Vì một vị hôn thê giả, có đáng không? Cậu hẳn là biết rõ sẽ bị những trưởng lão mất nhân tính kia phạt đi? Cậu rốt cuộc có cần thiết hi sinh mình để thành toàn cho một cô gái không yêu cậu không!
"Biết đề xuất hôn ước làm biện pháp giải quyết, cũng thật là hiếm lạ."
Chu Sa không nóng không lạnh mà nói xong, Nguyệt Thoái liền vội giải thích.
"Đó chỉ là bởi vì quan hệ của vũ khí, hộ giáp với chủ nhân cũng gần như là bạn đời, tôi mới liên tưởng tới mà!"
Nghe thấy kiểu nói của Nguyệt Thoái, Phạm Thống lập tức rùng mình nhìn Puhahaha ở bên hông.
Đừng nói ra lời đáng sợ như thế được không! Cái gì mà gần như là bạn đời! Như vậy sau này ai mà muốn tìm vũ khí cùng giới tính?
Nhưng nói như vậy, cậu há chẳng phải có hai cô vợ đẹp? Đây thì lại khiến người cảm thấy cậu tốt số, vậy thì nữ vương Tịch Anh cũng bằng với có hai gã đẹp trai bầu bạn? Không, Lăng Thị đại nhân nghiêm khắc mà nói thì nghiêng về mỹ nữ hơn...
Được thôi, nếu như cậu coi Bích Nhu thành vợ cậu, vậy tôi chỉ có thể nói tôi thật bội phục cậu, nhìn vợ mình cắm sừng trước mặt mình, lại không có đối chọi với Âm Thị đại nhân, cậu thật là một người chín chắn thấu tình đạt lý...
"Chu Sa, cậu chẳng phải có hứng thú với tên hoàng đế giả kia sao? Tại sao không có đi vào?"
Bích Nhu đại khái là cảm thấy đề tài cứ xoay quanh chuyện này thì không hay lắm, cho nên hỏi vấn đề khác.
"Tôi chỉ là muốn biết phản ứng của Nguyệt Thoái khi đối diện hắn mà thôi, cái đó quan trọng hơn.
Chu Sa cũng trả lời rất dứt khoát, không có né tránh.
Tóm lại cậu chỉ là muốn quan sát người Nguyệt Thoái để ý chứ gì? Cậu như vậy liệu có trông chừng chặt quá không? Đó chỉ là kẻ thù mà cậu ấy oán hận, không cần thiết như vậy đi?
"Vậy thì, sau chuyến quan sát này, các cậu cảm thấy có tổn thất gì không?"
Tôi là nói có thu hoạch gì không, có - thu - hoạch - gì - không -? Chúng ta không phải đi chơi đi? Hôm nay các cậu rốt cuộc nhận được gì? Mau nói với tôi để tôi biết một chút với, bởi vì tôi cảm thấy mình hình như uổng công đi rồi...
"Có! Tôi cảm thấy tôi bị thiệt rồi!"
Bích Nhu lại nhất thời coi nói ngược của Phạm Thống là thật rồi.
"Tôi cảm thấy biết được không ít chuyện bất ngờ, coi như là nhờ có một chuyến này."
Chu Sa rõ ràng là nói chuyện hôn ước.
"Tôi vốn đã cảm thấy không nên đến..."
Xem ra Nguyệt Thoái cũng cảm thấy không có thu hoạch gì, về phần có tổn thất hay không thì không biết.
"Vậy... bạn bè gặp cũng đã gặp rồi, bước tiếp theo của chúng ta là gì?"
Tôi là nói kẻ địch cơ, chúng ta rốt cuộc có việc nào khả thi để chuẩn bị nghênh địch không?
"Tôi sẽ đi nghe ngóng tin tức trong thành, xem xem có tình báo gì để lợi dụng hay không, vừa mới trở về, cũng không có thời gian để tìm hiểu tình thế, các cậu cứ theo như đã nói lúc trước, ở nhà tôi tu hành đi?"
Bích Nhu trái lại quyết định rất nhanh chóng, mặc dù Phạm Thống cảm thấy cô hình như không đáng tin cậy lắm, nhưng bởi vì nhất thời cũng không đề xuất được ý kiến tốt hơn, nên cũng chỉ có thể gật đầu.
"Bích Nhu, ở Tây Phương Thành có thể kiếm được bút lông không?"
Vào lúc này, Nguyệt Thoái đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Bút lông? Hẳn là không khó, ở Tây Phương Thành có một vài cửa tiệm nhập đồ của Đông Phương Thành, mặc dù không biết là làm sao có được... Tôi nghĩ bút lông chắc cũng có thể tìm được, cậu muốn cái này làm gì?"
Sau khi Bích Nhu trả lời xong, cũng nổi tò mò truy hỏi.
"Nếu như có thể, thuận tiện chuẩn bị giúp tôi cả nghiên mài mực... Ở Đông Phương Thành luyện chữ lâu như thế rồi, cũng đã quen cầm bút lông, đột nhiên muốn đổi thành bút cứng, thực sự không tiện lắm, vì để cho luyện chữ Tây Phương Thành thuận lợi hơn, tôi nghĩ vẫn là dùng bút lông đi. Phạm thống, được không?"
"..."
Tôi thật sự không biết nên nói cái gì với cậu nữa. Chẳng lẽ cậu định cả đời không dùng bút cứng của Tây Phương Thành sao --? Cầm công cụ viết chữ của Đông Phương Thành để học chữ của Tây Phương Thành, cứ dở dở ương ương thế nào ấy! Cậu là hoàng đế Tây Phương Thành đó!
Ôi, thôi kệ, cũng chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ dạy dỗ người khác không phải sở trường của tôi, cậu thích thế nào thì cứ thế đó đi...
◎Lời bạt của Phạm Thống
Tôi cảm thấy chúng tôi là người sắp làm đại sự -- đúng chứ? Hẳn là không có người nào không công nhận đi? Vậy tôi nói tiếp. Người làm đại sự khi muốn tiến hành bất cứ chuyện gì đều phải quy hoạch thật kỹ trước mới đúng, làm từng bước một mới là thượng sách, hứng cái gì làm cái đó chỉ sẽ tự làm rối đội hình, phải tránh phải tránh.
Đúng rồi, tôi chính là đang nói chuyện hôm nay. Rõ ràng là loạn quá rồi đi?
Tôi biết đã muộn rồi, nhưng -- từ trước khi chưa đi, tôi đã nghi ngờ rồi! Bây giờ chẳng qua chỉ là chứng thực chuyện này đích xác rất tồi tệ mà thôi, hơn nữa còn nhìn không ra rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Hơn nữa Chu Sa, cậu lại đang trông chờ cái gì vậy? Chờ mong Nguyệt Thoái với Narsi gặp mặt sẽ có thể tóe lửa sao? Nếu thật sự tóe ra thứ gì đó cậu cũng sẽ không vui đi? Tôi cảm thấy loại hứng thú này rất là ác liệt, đừng dụ người bị hại đi dặp hung thủ giết người có được không?
Bích Nhu như cô hẳn nên gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc đi... A, mất cả vợ lẫn binh cũng rất phù hợp nhỉ? Dù sao cũng chính là tự gieo gió gặt bão. Đạo hạnh của cô so với tên hung thủ giết người kia còn hơi quá non, nếu không thể làm được tới mức che giấu hỉ nộ, thì đừng đi tự rước lấy nhục, chúng tôi còn phải giả vờ không nhìn thấy cô mất mặt, như vậy mệt lắm đó.
Còn nữa Nguyệt Thoái à, chuyện hôn ước này, nếu không phải Bích Nhu lỡ miệng, cậu chắc sẽ không định vĩnh viễn không nói với chúng tôi chứ? Cậu vội vã giải thích với Chu Sa như vậy thì lại là vì sao, cậu lo bị cậu ta hiểu lầm? Quan hệ giữa các cậu bây giờ rốt cuộc thế nào rồi, tôi là người đang ở trong sương mù, càng nhìn càng không rõ! Nếu như thật sự muốn tránh khỏi sự đeo bám của cậu ta, lấy Bích Nhu làm lá chắn, để cô ta chịu chết là được rồi mà, dù sao thì cô ta cũng có lỗi trước nên không có quyền từ chối, không lợi dụng một chút cũng tiếc quá đi chứ?
Ở trong tình huống rối rắm như vậy, tôi cảm thấy mình thật dư thừa... A ha ha ha, đây nhất định chỉ là ảo giác đi?
Sau khi lấy được bút lông, tiến triển tôi dạy Nguyệt Thoái luyện chữ tương đối nhanh hơn một chút, chẳng qua dùng bút của Đông Phương Thành ghi chữ của Tây Phương Thành, vẫn là khiến tôi cảm thấy kỳ cục làm sao đó.
Tôi thuận tiện hỏi Nguyệt Thoái vì sao Huy Thị với Narsi lại giống nhau như thế, nhưng lại bị đáp trả bằng ánh mắt như đang nhìn động vật hiếm lạ.
Cậu ấy nói chỉ cần là cùng cha mẹ sinh ra đương nhiên đều sẽ rất giống nhau... Nhưng đây là quy tắc của thế giới các cậu! Cũng không phải của tôi! Tôi nào biết chứ! Vì sao nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi chưa từng nghe qua thì lạ lắm không bằng! Chỉ cần là cùng cha mẹ sinh ra đều sẽ rất giống nhau, vậy nếu như là chị gái em trai thì sao? Cũng giống nhau à? Đó há chẳng phải là bi kịch? Nếu không phải biết Lăng Thị đại nhân không phải người, tôi còn hoài nghi ngài ta là giống chị gái hay em gái của ngài ta cơ! Năng lực gen di truyền của Huyễn Thế cũng quá khủng bố rồi đi? Phải không có biến dị tổ hợp gì mới giống nhau mà không phải sao? Nguyệt Thoái rõ ràng không phải anh em ruột với Huy Thị, chỉ có quan hệ huyết thống khá xa, như vậy cũng có thể giống bảy tám phần, đời kế tiếp trong nhà căn bản đều như là cùng một khuôn đúc ra, cảnh tượng tụ tập lại chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy quái dị!
Sau đó Nguyệt Thoái giải thích tiếp, bởi vì cư dân nguyên sinh khó sinh, tỉ lệ sinh khó cũng cao, chỉ dòng dõi nhà vua có thể cưới nhiều vợ mới tương đối có nhiều con cái một chút, người khác đều rất ít có anh chị em, phần lớn cư dân nguyên sinh đều là con một, ngay cả anh em họ hàng cũng chưa chắc có, dần dà mọi người có khả năng cũng quên mất chuyện này.
... So với chấp nhận cái nguyên nhân này, sau đó tiếp nhận chuyện mọi người lúc nhìn thấy Narsi và lúc nhìn thấy cậu thì không nghĩ đến các cậu khả năng là người thân hoặc là anh em của Huy Thị, tôi thà cho rằng mọi người đều rất ngốc không nghĩ được nhiều, nếu như mọi người đều không biết anh em có quan hệ huyết thống đều sẽ giống nhau, vậy cậu còn nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi rất thiếu hiểu biết đó để làm gì! Cậu đây chẳng phải là tự mâu thuẫn rồi sao!
Tối hôm đó tôi bỏ chút thời gian thăm dò ký ức của Huy Thị. Narsi trong ký ức của Huy Thị đã rất mơ hồ rồi, dù sao thì chuyện cũng đã lâu, lại chỉ sống chung có mấy năm.
Nhưng thư gửi về Tây Phương Thành, thỉnh thoảng cũng nhận được thư hồi âm của Narsi, đó đại khái là thứ duy nhất có thể để lại ấn tượng cho Huy Thị đối với đứa em trai này rồi.
Cho nên, rốt cuộc là...?
Chẳng qua, thư mà muốn đưa đến chỗ Huy Thị hẳn cũng đã trải qua kiểm tra, không thể ghi cái gì thật lòng đi?
Bất luận thế nào, hắn đã giết Nguyệt Thoái là sự thật, con người hắn rốt cuộc ra sao, đó không phải chuyện tôi nên đi quản, quá bao đồng chỉ sẽ sinh thêm chuyện... cho dù Nguyệt Thoái có khả năng rất muốn biết con người hắn thế nào, đó cũng không liên quan đến tôi! Narsi thoạt nhìn có vẻ rất đáng ghét! Nhìn ngang nhìn dọc đều như vậy! Huống hồ hắn còn hại chết Lạc Thị nữa!
Tôi quyết định tôi không muốn nghĩ đến chuyện của hắn nữa, tôi buồn ngủ rồi.
Ngày mai sẽ bắt đầu để cho Puhahaha dạy tôi phù chú, nói thật tôi xác thực có chút bất an, rốt cuộc... sẽ thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro