Chương 8 - 7: Kiếm vệ mạnh nhất... đã từ chức

"Ôi, gần đây bị nhốt trong Thần Vương Điện, thật là chán, lão già giúp ta tìm vài trò vui đi, chúng ta cùng đi chọc Vi Thị chết tiệt ha?" -- Âm Thị

"Ngươi quả nhiên không có kiểm điểm sao..." -- Lăng Thị

"Tên Âm Thị đáng chết kia lúc nào mới có thể ra ngoài hả! Ta muốn sống yên tĩnh!" -- Vi Thị

"Vi Thị, đây chắc không phải là phát ngôn công khai lần đầu tiên không có che tên của ngươi đi...?" -- Lạc Thị

Thời gian ở Tây Phương Thành chớp mắt đã qua nửa tháng rồi.

Trong nửa tháng này, Phạm Thống duy trì luyện tập phù chú mà hắn không biết đi đâu tiến hành, Nguyệt thoái với Chu Sa tiếc tục đi học, Bích Nhu cũng liên tục ra ngoài nghe ngóng tin tức, tiến độ của mỗi người chỉ có bản thân mình rõ, dù sao cũng thường là gặp nhau ở lúc ăn cơm, nếu không có cố ý tụ tập lại mở họp thì trên cơ bản cũng không có cơ hội gì để tìm hiểu tình huống của nhau.

Nhưng vào lúc ăn tối hôm nay, Bích Nhu đứng ở trước bàn ăn đối mặt với bọn họ, trông như có đại sự gì muốn nói -- Đây hình như đang tuyên bố bọn họ cuối cùng cũng nên làm gì đó rồi.

"Trải qua nửa tháng không ngừng nỗ lực nghe ngóng chọn lọc tin tức, tôi đã chỉnh lý ra mấy tình báo tương đối hữu dụng, chúng ta cùng nhau thảo luận xem bước tiếp theo làm thế nào đi!"

Phạm Thống duy trì tình trạng nhét đồ ăn vào trong miệng, cùng Nguyệt Thoái với Chu Sa nhìn vào cô.

Thì ra cô thật sự có đi nghe ngóng tình báo à? Lấy hiểu biết trước đây của tôi với cô, tôi còn tưởng cô lấy danh nghĩa muốn nghe ngóng tình báo, nhưng ra ngoài là chạy đi dạo phố mua đồ... Tôi quả nhiên có thành kiến đối với cô sao?

"Nói ra thử đi."

Chu Sa hờ hững nói như vậy.

Giọng điệu giống như cấp trên này là làm sao...? Nguyệt Thoái là chủ nhân của Bích Nhu, nhưng cô không phải đi?

"Hm... đầu tiên là, chiến sự giữa Tây Phương Thành với Đông Phương Thành hình như lại sắp tiếp tục tiến hành rồi, nghỉ chiến nửa tháng, có lẽ là do mỗi bên cần xử lý vấn đề trong nước, bây giờ có vẻ lại sắp khai chiến lần nữa."

Hả? Lại sắp khai chiến? Chiến hoài vậy? Tên thiếu đế giả kia dám chắc có thể khống chế cục diện như vậy sao? Hắn bây giờ căn bản còn chưa giải quyết nỗi lo bên trong đi, hơn nữa sĩ binh của Tây Phương Thành thật sự tin hắn là hàng thật sao?

"Sắp khai chiến? Vì sao?"

Tin tức này khiến Nguyệt Thoái chú ý, cậu tỏ ra có chút chấn động.

"Lần này hình như là do Đông Phương Thành khởi đầu, tôi cũng không rõ nguyên nhân lắm..."

Há? Đông Phương Thành khởi đầu?

Không rõ nguyên nhân cũng là bình thường, nếu thông báo tuyên chiến của Đông Phương Thành lại là kiểu trịnh thượng kia, ai nhìn ra lý do chân chính chứ?

"Do Đông Phương Thành khởi đầu? Vì sao, bọn họ rõ ràng đã biết Narsi không có vương huyết --"

Nguyệt Thoái không thể lý giải nguyên nhân Tịch Anh tiếp tục phát động chiến tranh. Vốn là bởi vì nghi thức chú nhập vương huyết đổ bể, nhằm bức thiếu đế gật đầu đồng ý phối hợp nên mới phát động chiến tranh, mọi người đều cho rằng như vậy.

"Có khi cảm thấy sau khi cậu chạy trốn thì cũng là đi Tây Phương Thành, vì thế muốn bức cậu ra mặt? Nếu như Tây Phương Thành lại chiến bại, đối diện với xâm lược của Đông Phương Thành, cũng chỉ có thể mau chóng tìm cho ra cậu để tránh diệt quốc chăng?"

Phát ngôn của Chu Sa lần nào cũng mang tính bừa bãi không chịu trách nhiệm, những lời này cũng khiến Nguyệt Thoái cảm nhận được không ít áp lực.

"Làm sao có thể..."

Việc này chưa cần thảo luận vội, Bích Nhu muốn nói cho xong tin tức khác rồi tính sau.

"Tin tức thứ hai là, những trưởng lão hình như bị cầm tù rồi, bọn họ đã một thời gian không lộ diện, căn cứ vào kết quả nỗ lực nghe ngóng của tôi, hẳn là tên hàng giả khốn kiếp kia sách động đoạt quyền, những trưởng lão bị hắn đoạt được, cho nên trở thành tù nhân rồi đi?"

"Ơ?"

Có thể thấy Nguyệt Thoái cũng rất để ý tin tức này, liên tục hai tin tức đều là vấn đề cậu khá chú ý.

"Những trưởng lão... như vậy sao?"

Cậu hình như không biết nên biểu hiện tâm tình gì. Dựa vào cách nói trước đó của cậu, cuộc sống của cậu ở cung San Siro đều bị quản chế bởi mấy tên trưởng lão kia, những nhục hình kia hẳn cũng đều là do những trưởng lão hạ lệnh hoặc là chấp hành, tương đương với cả người bị bọn họ khống chế, không có tự do, cũng chính là nói, những trưởng lão cũng là đối tượng cậu nên căm hận mới phải.

Nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của cậu hình như cũng không có đơn thuần bởi vì tin tức này mà vui vẻ. Chẳng qua, Phạm Thống dù sao cũng đã bỏ cuộc tìm hiểu đủ loại tâm tình phức tạp của cậu rồi, trái lại cũng không quá muốn biết suy nghĩ lúc này của cậu.

"Đây không phải là chuyện hả lòng hả dạ sao? Cậu vì sao có vẻ không vui lắm?"

Phạm Thống không hỏi, không đại biểu Chu Sa sẽ không hỏi, mà sau khi Chu Sa hỏi xong, Nguyệt Thoái tỏ ra bối rối.

"Tôi không biết phải nghĩ chuyện này thế nào. Rất phức tạp."

Tôi cũng biết cậu rất phức tạp. Cậu luôn luôn rất phức tạp. Nói đến, thực lực của Narsi hẳn là không mạnh bằng cậu nhỉ? Làm sao người ta có thể đoạt quyền, cậu lại không được hả? Phải chăng thái độ của cậu đối với cuộc sống mình quá tiêu cực rồi, căn bản không có nghiêm túc làm điều gì đó? Mặc đù tình huống của hai người các cậu hình như không giống nhau lắm, không thể lấy so sánh...

"Tin tức cuối cùng là tin tức rất quan trọng!"

Bích Nhu nghiêm túc tuyên bố như vậy.

Ơ? Từ từ đã, đã là tin tức cuối cùng rồi? Chỉ có ba tin tức sao? Lấy đường dây của Toản Thạch kiếm vệ như cô, nghe ngóng hết nửa tháng chỉ có ba tin tức cần phải cho chúng tôi biết, nghĩa là vậy phải không? Có phải hơi quá ít không! Hay là Tây Phương Thành thật sự không có chuyện gì đáng nhắc tới? Nhưng nghe ngóng ba tin tức này cần tốn đến nửa tháng?

"Quỷ Bài kiếm vệ đã từ bỏ chức vụ ma pháp kiếm vệ, tôi nghĩ hắn hẳn là có bất mãn đối với tên hàng giả kia, cho nên mới không muốn tiếp tục làm việc cho hắn chăng? Tôi cảm thấy hắn là đối tượng chúng ta có thể lôi kéo, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng vẫn là nên đi gặp hắn một lần thử xem, các cậu cảm thấy thế nào?"

Ố ồ? Tìm kiếm đồng bạn chịu ủng hộ Nguyệt Thoái, phải không? Đề nghị này nghe lên có tính xây dựng hơn lần gặp Narsi nhiều, nhưng như vậy có nghĩa là chúng ta phải bộc lộ thân phận của chúng ta, để đối phương biết Nguyệt Thoái bây giờ đang ở Tây Phương Thành, vậy... lỡ đặt cược nhầm thì sao? Lỡ trong lòng hắn vẫn là hướng về Narsi, chỉ là giận dỗi từ quan về nhà, căn bản không có khả năng ủng hộ chúng ta, chúng ta đến lúc đó làm sao đây? Giao thiệp không thành, vì để bảo vệ mình, đành trực tiếp diệt khẩu hắn sao?

Muốn diệt khẩu cũng phải có bản sự diệt khẩu mới được! Quỷ Bài kiếm vệ, là tên lùn kia đúng chứ? Hắn thế nhưng là ba đường chỉ vàng -- cũng chính là đẳng cấp giống với Nguyệt Thoái đó! Lỡ hắn trở mặt vô tình trực tiếp đối phó chúng ta, chúng ta có biện pháp tự cứu không?

"Quỷ Bài kiếm vệ là tên nào?"

Chu Sa không thể đối chiếu người với danh hiệu, cho nên hỏi vấn đề này.

"Cái tên cao nhất."

Phạm Thống nhất thời nhanh mồm nhanh miệng trả lời, đương nhiên nói ra bị ngược.

"Đừng nghe Phạm Thống nói, là cái tên lùn nhất."

Bích Nhu lập tức làm sáng tỏ lầm lẫn này.

Này! Tôi chỉ là tốt bụng muốn giải đáp giùm mà thôi, thái độ của cô vì sao không thân thiện như thế hả!

"Tóm lại... là cái tên mạnh nhất."

Cách bình luận của Nguyệt Thoái không giống bọn họ lắm, mà cậu vừa nói ra khỏi miệng, Phạm Thống liền trợn lớn mắt.

Cái gì? Tôi vốn còn ôm hi vọng định nói cho dù là ba đường chỉ vàng, bên trong cũng có ba đường chỉ vàng mạnh với ba đường chỉ vàng yếu, nhưng cậu lại nói hắn là người mạnh nhất trong ma pháp kiếm vệ? Hắn rõ ràng có một khuôn mặt baby trẻ trung, lại mạnh hơn ông chú kia sao! Vậy lỡ như giao thiệp thất bại, chúng ta thật sự có đường sống không? Tôi cảm thấy tên tóc vàng kia thoạt nhìn có vẻ thân thiện hơn, chúng ta có cần đổi mục tiêu thử xem không!

"Hắn là tên mạnh nhất sao? Còn mạnh hơn cái tên kiếm vệ tuổi hơi lớn kia?"

Chu Sa hiển nhiên có chút bán tín bán nghi đối với câu này, dù sao cũng là ba đường chỉ vàng, mọi người sẽ luôn cảm thấy nếu có chênh lệch mười mấy hai chục năm, hẳn là cái người lớn tuổi hơn chiếm thượng phong mới đúng.

"A, Quỷ Bài kiếm vệ bình thường đều là cho kiếm vệ thực lực mạnh nhất đảm đương, đây là thông lệ từ trước tới nay của Tây Phương Thành, mặc dù Hắc Đào kiếm vệ Ojisa chẳng mấy khi ra tay, rất khó phán đoán thực lực của hắn, nhưng Quỷ Bài kiếm vệ Yiye là người mạnh nhất trong năm kiếm vệ, đây là điều mà ở Tây Phương Thành ai cũng biết."

Thì ra là vậy sao?

"Danh diệu của Ngũ Thị đều có tiêu chuẩn bình chọn với ý nghĩa tượng trưng cho họ sao?"

Tôi là muốn hỏi năm kiếm vệ, tự phiên dịch một chút, cảm ơn. Nói đến thứ mang tính thường thức này, có khi lục lại ký ức của Huy Thị cũng có? Nhưng tôi bây giờ làm biếng lục, làm ơn trực tiếp nói cho tôi đi.

"Ừ -- tôi cũng rất tò mò tên của Ngũ Thị là làm sao đặt, chẳng qua cậu bây giờ nhắc tới cái này làm gì?"

Bích Nhu cô cứ tiếp tục giả ngu đi! Ai đang hỏi Ngũ Thị chứ!

"Nguyệt Thoái, cậu hẳn là nghe không hiểu vấn đề của tôi đi?"

Sau khi Phạm Thống chuyển sang cầu trợ Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Tôi biết cậu là muốn hỏi tiêu chuẩn bình chọn với ý nghĩa tượng trưng cho năm ma pháp kiếm vệ... Nhưng tôi chưa từng tìm hiểu tư liệu ở phương diện này, cho nên vẫn là nhờ Bích Nhu trả lời cậu đi."

Này... cậu như vậy... cậu căn bản là hoàng đế không đạt chuẩn! Ngay cả thần tử cận vệ của mình là làm sao chọn ra cũng không biết! Mặc dù có khả năng cũng không phải cậu chọn, nhưng cậu làm sao có thể không quan tâm gì hết vậy! Cậu chưa từng nghĩ tới liên hệ với người ngoài, bồi dưỡng một chút nhân lực cho mình để thoát khỏi cái lồng kia sao? Nhân sinh quan của cậu rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào hả!

"Là như thế à? Tôi nhất thời không kịp phản ứng lời cậu nói lại bị đảo ngược, vậy tôi sẽ nói sơ một chút, ban đầu khi sáng lập năm chức danh ma pháp kiếm vệ, theo lý tưởng là thế này --"

Bích Nhu nói xong liền dựa vào thứ tự nghĩ đến mà bắt đầu giảng giải.

"Quỷ Bài kiếm vệ phải là người mạnh nhất, bởi vì hắn phụ trách diệt trừ mọi kẻ có chướng ngại cho hoàng đế; Hồng Tâm kiếm vệ phải có lòng trung thành không thể nghi ngờ, nguyện ý dâng hiến mọi thứ cho hoàng đế, trách nhiệm chủ yếu của hắn là bảo vệ an toàn thân thể của hoàng đế; Hắc Đào kiếm vệ phải có một cái đầu lạnh, hắn phải chỉ ra khiếm khuyết của hoàng đế, và hiệp trợ hoàng đế sửa chữa; Toản Thạch kiếm vệ phải có lực quan sát tinh tế, tác dụng là thay hoàng đế tiếp xúc mọi người, tìm hiểu tình huống trong nước. Cuối cùng chính là Mai Hoa kiếm vệ, Mai Hoa kiếm vệ tương đối không có gì đặc biệt, đại khái là công việc của mỗi kiếm vệ đều có thể tìm hắn hiệp trợ, trên danh nghĩa mặc dù cũng là ma pháp kiếm vệ, nhưng trên thực tế hẳn xem như là trợ thủ của bốn kiếm vệ."

Ồ -- Như vậy nghe lên còn rất rõ ràng. Cũng chính là nói, người chúng ta sắp đi gặp là kẻ phụ trách thay hoàng đế quét sạch mọi chướng ngại... Vậy thì tỷ lệ chúng ta bị coi thành chướng ngại cần diệt trừ cũng không thấp đi? Hay là nói hắn đã từ chức rồi, cho nên không cần lo lắng hắn sẽ tiếp tục vì cái gã trong cung thi hành nghĩa vụ của Quỷ Bài kiếm vệ?

"Chỉ là, những cái này đều là tiêu chuẩn lý tưởng ban đầu, những kiếm vệ được chọn về sau chưa chắc người nào cũng phù hợp, cũng chưa chắc đều chấp hành công việc như vậy, dù sao cũng có hoàng đế cảm thấy ma pháp kiếm vệ chỉ cần ma pháp với kiếm thuật tốt là được rồi, có hoàng đế lại cảm thấy ma pháp kiếm vệ chỉ cần bảo vệ mình, kết giới bảo hộ mà năm kiếm vệ có thể liên hợp thi triển ra cũng là được nghiên cứu phát triển dưới yêu cầu của loại hoàng đế đó, đến bây giờ tiêu chuẩn còn lại chỉ có Quỷ Bài kiếm vệ phải là mạnh nhất cộng với Hồng Tâm kiếm vệ quan trọng nhất là trung thành thôi."

Nghe lên có chút cảm thương. Hơn nữa tôi cảm thấy lòng trung thành của Hồng Tâm kiếm vệ còn bị lợi dụng theo hướng khác rồi? Nhổ lông gà tính là cái gì? Đây là đang thử lòng trung thành sao?

"Vậy thì, năm kiếm vệ hiện giờ đại khái là làm những gì?"

Chu Sa cảm thấy tò mò đối với tình huống chức vụ của ma pháp kiếm vệ hiện nay, Bích Nhu liền thuyết minh tiếp.

"Theo như tôi biết, trước kia Yiye chủ yếu phụ trách luyện binh, đội thủ vệ trong thành là do hắn huấn luyện, Yameidie đại khái đều đang làm những nhiệm vụ kỳ quái mà tên hàng giả kia giao cho, Ojisa hầu như đều ở bên cạnh hàng giả, không biết làm gì, tôi... khụ, trước kia đại khái là thỉnh thoảng đi thông đạo Trầm Nguyệt phụ giúp cướp người, còn Mai Hoa kiếm vệ, hình như cũng rảnh rỗi, hơn nữa tên đó trước kia bị Âm Thị dùng lực phệ hồn đả thương cho nên từ chức, về sau cái tên được tạm thời chọn ra thì lại có tố chất thực lực không tốt lắm, hình như còn đang nghiên cứu có cần tìm người khác hay không, có khả năng sẽ lại tổ chức hội bình chọn đi..."

Còn muốn chọn lại? Nguyệt Thoái cậu có muốn đi đăng ký luôn không?

"Bảo Phạm Thống đi ứng cử, biết đâu có thể nằm vùng."

Chu Sa uống ngụm trà, sau đó nói như vậy.

Cái gì! Vì sao là tôi! Có chỗ nào sai rồi đi! Đầu tiên không nói vấn đề thực lực, chỉ cần cho Dừng Tay tiên sinh nhìn thấy một cái chẳng phải là đổ sông đổ bể rồi sao!

"Phạm Thống... chắc không được đâu?"

Nguyệt Thoái có chút tròn mắt mà phun ra một câu này, dù sao cậu chính là cảm thấy Phạm Thống không nên đi làm bất cứ công việc nguy hiểm nào.

"Phạm Thống căn bản không biết ma pháp! Thế này không thể trúng tuyển đâu!"

Bích Nhu chỉ ra một cái trọng điểm, ma pháp kiếm vệ không chỉ là kiếm thuật phải tốt, ma pháp cũng phải bỏ công sức.

"Đúng thế, Phạm Thống không biết ma pháp, không được."

Nguyệt Thoái khe khẽ vỗ ngực, hình như thở phào một hơi.

Cái thần thái "may mà tìm được một lý do chính đáng có thể ngăn cản chuyện này" của cậu là thế nào, Nguyệt Thoái? Cậu không tín nhiệm năng lực của tôi đến thế sao -- Mặc dù tôi cũng không tín nhiệm mình cho lắm...

"Khụ, vậy thì tiếp tục đề tài vừa rồi của chúng ta nhé? Tôi cảm thấy chúng ta nên đi tìm Yiye làm đồng bạn, các cậu cảm thấy thế nào?"

Mọi người đều duy trì trầm mặc.

"Ngoại trừ kiếm hắn làm đồng bạn, còn có một vấn đề cần giải quyết gấp! Hạn chế trên người Englar cần tìm cao thủ giúp giải trừ phong ấn không phải sao? Tôi cảm thấy nếu như là Quỷ Bài kiếm vệ, nói không chừng có biện pháp? Muốn đoạt lại đế vị, trạng thái bây giờ của chúng ta là không làm được, chúng ta phải làm gì đó mới được chứ?"

Ờ ha! Quên mất! Còn có vấn đề của Nguyệt Thoái! A -- Cái này thì phiền rồi, đây đích xác là vấn đề nhất định phải giải quyết, mệt não quá...

"Englar, ý của cậu thế nào?"

Nguyệt Thoái mới là người nên tỏ thái độ, chuyện bọn họ làm, bọn họ vì sao ở đây, nguyên nhân chủ yếu nẳm ở cậu.

Đã cho cậu nửa tháng để chuẩn bị tâm lý rồi, cậu cũng nên suy xét rõ rồi chứ? Mau làm cái quyết định đi nào.

"Vậy thì... thử xem đi."

Cho dù thái độ không có kiên định lắm, nhưng ít nhất cậu đã biểu đạt ra ý nguyện.

"Ừ, vậy tôi lát nữa sẽ đi đề xuất thỉnh cầu tới thăm, nhà của Yiye có hơi xa, không ở trong thành, đi đi về về cần chút thời gian."

A? Không ở trong thành? Ma pháp kiếm vệ vậy mà không ở trong thành sao? ... không, chờ một chút, cô có cần tích cực như vậy không? Chúng ta nghĩ đối sách trước rồi nói sau! Chẳng lẽ cứ xông thẳng nhà người ta như vậy? Không chuẩn bị gì hết sao?

"Tôi tưởng cư dân bình thường đều ở trong thành?"

Chu Sa cũng cảm thấy rất kỳ quái, tình huống bên Đông Phương Thành, mỗi lĩnh địa đúng là đều có một vài làng mạc nhỏ, nhưng đều là nơi sinh sống của những cư dân tương đối vất vả, người có địa vị cao như ma pháp kiếm vệ đáng lý ở trong thành mới phải.

"Chắc là tính cách của hắn khá lầm lì, không thích nơi nhiều người? Tôi cũng không rõ nguyên nhân. Phủ kiếm vệ của hắn nằm ở một gò đất ngoài thành, chẳng qua ít nhất ở cùng một khu với Tây Phương Thành."

Những cái đó đều không hề gì, quan trọng là chúng ta không nên ngu ngốc tự mình đưa tới cửa như vậy! Biện pháp dự phòng đâu? Phương án rút lui đâu?

"Nếu kết quả thương lượng rất thuận lợi thì làm sao?"

Phạm Thống rốt cuộc không nhịn được tự mình mở miệng hỏi.

"Cậu là nói không thuận lợi sao?"

Bích Nhu xác nhận một câu, Phạm Thống vội vàng gật đầu, sau đó hỏi tiếp.

"Lỡ hắn tin chúng ta, nguyện ý trở thành đồng bạn của chúng ta, sau đó muốn trực tiếp bắt chúng ta đưa đến cho Narsi, chúng ta phải ứng đối thế nào?"

Tôi là nói hắn không tin chúng ta, không chịu trở thành đồng bạn của chúng ta. Các cậu đừng nói chưa cân nhắc vấn đề này nhé? Các cậu cảm thấy tên lùn đó là đối tượng có thể dễ dàng thuyết phục sao?

"Xin lỗi, tôi không giỏi lập kế hoạch, trước giờ toàn là đi tới đâu tính tới đó."

Sau khi nghe xong, Nguyệt Thoái vậy mà xin lỗi, có khi cậu thật sự không nghĩ tới vấn đề này.

Cho nên cậu hành sự mới bừa bãi như thế sao...? Trước khi cậu quyết định làm ơn ngẫm nghĩ hậu quả với đường lui được không? Cậu cũng đâu phải đồ ngốc, động não một chút hẳn là không khó đi?

"Hm... tôi nghĩ có khả năng, chắc là vẫn chạy thoát được đi? Phạm Thống cậu không cần bi quan như vậy đâu."

Đối với vấn đề của Phạm Thống, Bích Nhu cũng chỉ bất an một chút, sau đó nhanh chóng quyết định phó mặc cho số phận.

Không phải tôi bi quan, là cô quá lạc quan đi...?

"Tôi về phòng trước một chuyến."

Chu Sa vẫn chưa phát ngôn, nhưng Phạm Thống không có hứng muốn biết cô sẽ nói ra cái gì, hắn cảm thấy vẫn là về phòng an tĩnh bói xem vận thế của chuyến này, ít nhất đối với năng lực đoán số của mình, hắn vẫn có mấy phần tin tưởng.

Cho dù thiếu một vài khí cụ, bói toán không thể tính là rất hoàn toàn, nhưng lấy năng lực cơ bản của hắn thì vẫn có thể vận hành, tốn chút thời gian, hắn không biết nên phản ứng thế nào đối với kết quả bói ra.

Mông mông lung lung, làm sao gần đây thường thường là thế này?

Lần nào cũng chỉ có thể phán đoán không có điềm hung mãnh liệt, cho nên hẳn là không vấn đề, nhưng như vậy rất bức bối... Lúc nào mới có thể được một cái điềm lành rõ rệt? Nửa tháng nay tôi mỗi ngày đều xem bói trước khi ra ngoài, cũng chưa từng nhìn thấy dấu hiệu tốt, ôi...

Bởi vì bây giờ đang ở nhà Bích Nhu, ăn uống chi tiêu đều tính lên Bích Nhu, không có nhu cầu tiền bạc gì, cho nên Phạm Thống cũng không định bày hàng xem bói ở Tây Phương Thành. Huống hồ, bây giờ mỗi ngày luyện phù chú thôi cũng còn không kịp, lấy đâu ra thời gian làm chuyện dư thừa.

Thỉnh cầu viếng thăm của Bích Nhu nhanh chóng được đưa đi, tiếp đến, chính là thấp thỏm bất an chờ đợi hồi đáp của Yiye.

Thư thăm viếng, Yiye trước giờ không tự mình xem.

Hắn rất căm ghét xã giao, cũng không hề nhiệt tình đi chiêu đãi một số khách vừa xa lạ vừa phiền toái, thăm viếng bình thường hắn sẽ từ chối gặp mặt, quản sự trong nhà sẽ phụ trách chọn lọc thư thăm viếng, cảm thấy cái nào cần hắn xem qua, mới sẽ đưa đến tay hắn.

Hôm đó khi nhìn thấy thư thăm viếng này ở trên bàn, Yiye nhất thời cũng không biết nên nói là bất ngờ hay là trong dự liệu.

Người gửi thư là Toản Thạch kiếm vệ Nguyệt Bích Nhu. Bởi vì trước đó đã nghe Yameidie nói một số chuyện rồi, mục đích đằng sau yêu cầu viếng thăm này hắn nghĩ hắn cũng đoán ra được.

Về phần gặp hay là không gặp, hắn kỳ thực cũng không có suy nghĩ bao lâu.

"Đã quá lâu không có chuyện gì khiến người cảm thấy thú vị rồi."

Nhìn tên ghi trên thư mời, Yiye lúc này đang nghĩ tới người nào đó ẩn phía sau cái tên này.

"Mặc dù rất phiền, chẳng qua cứ gặp mặt đi."

◊◊◊◊

Nhận được cho phép, chuyện đám người Phạm Thống cần làm tự nhiên chính là chỉnh trang xuất phát.

Nếu đã định ngửa bài với Yiye, ám thị khiến người nhìn không rõ dung mạo của Nguyệt Thoái cũng có thể tạm thời giải trừ, dù sao đi đến đó, loại mánh khóe này cũng sẽ bị nhìn thấu, không bằng ngay từ đầu đừng làm như vậy, sẽ quang minh lỗi lạc hơn một chút.

Trước khi đi, Nguyệt Thoái với Bích Nhu trao đổi một vài tiểu tiết, Phạm Thống thì ở trạng thái thất thần, đại khái vẫn không quá có thể chấp nhận sự thật rằng hôm nay sắp đến nhà Yiye.

A ha, a ha ha ha, Nguyệt Thoái đã giải trừ ám thị, cũng chính là nói chúng tôi vừa đối mặt là sẽ có ngay đáp án rồi sao? Tôi cảm thấy đây rất kích thích, thật sự phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tốt nhất cách gần cửa một chút, để tiện chạy trốn...

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

Sau khi Bích Nhu nói câu này, Phạm Thống gần như đều duy trì tình trạng ngẩn ngơ mà đi theo, khi hồi thần, đã là lúc đối mặt với tòa nhà trên gò đất, khiến cho hắn cảm thấy "đi cũng hơi quá nhanh rồi".

Sau khi báo bị với thủ vệ cửa, liền có người đến mang bọn họ đi vào. Kiến trúc nơi Yiye ở nhô cao, có xà nhà cao vút, khác với căn nhà tương đối rộng và phẳng của Bích Nhu, cảm giác ở đây càng giống như là thành bảo của Tây Phương Thành. Chỉ là Phạm Thống đang ở trong tâm trạng căng thẳng đau dạ dày, khó có thể quan sát kỹ ngôi nhà này, hắn bây giờ thực sự không biết nên hi vọng Yiye sớm xuất hiện hay là đừng xuất hiện, nhưng hắn cũng hiểu, tránh né hiện thực không phải phương pháp tốt để giải quyết vấn đề.

"Thiếu gia đang ở bên trong chờ các ngài."

Người hầu mang bọn họ đến cửa vào sảnh chính và cung kính cho biết như vậy, có vẻ không có ý định đi vào cùng bọn họ.

Cũng đã đến đây rồi, tự nhiên cũng không có lý do lùi bước, Bích Nhu đi ở trước nhất, cô không chút do dự tiến vào sau khi người hầu mở cửa, bọn họ cũng theo sau đi vào.

Chàng trai ngồi ở trong sảnh chính, nhìn sơ chỉ là một thiếu niên tuấn tú có một mái tóc trắng mềm mại, nhưng mà cảm giác mà đôi mắt sắc bén kia để lộ ra, cũng không phải thứ mà một thiếu niên bình thường có được.

Phạm Thống bây giờ cũng có thể cảm nhận được tính nguy hiểm rồi, Yiye rất trực tiếp cho hắn cảm giác nguy hiểm, về phần có địch ý hay không, ít nhất hắn vẫn không có minh hiển cảm nhận được.

Chủ nhân nghênh đón khách, theo lý thuyết nên bắt chuyện chào hỏi hoặc là nói vài câu xã giao, nhưng hắn chỉ là liếc qua bọn họ một cái, cười lạnh một tiếng, khiến người đoán không ra hắn muốn nói cái gì.

"Ta sẽ không nói "chào mừng ghé thăm"."

Khả năng nhận biết người của Yiye tất nhiên rất kém, nhưng khuôn mặt vô cùng giống người hắn ghét kia, hắn vẫn là nhận ra được, đây chỉ là chứng thực cho suy đoán của hắn mà thôi, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí vừa mở miệng đã nói như vậy.

"Sở dĩ đồng ý gặp các ngươi, chẳng qua chỉ là nhàm chán thôi, có chuyện gì có thể khiến ta hứng thú thì nói ra thử xem, về phần mấy lời khách sáo thì khỏi cần."

Mặc dù mở đầu không tính là khách khí, nhưng ít nhất không tính là hoàn toàn bài xích hoặc tóe lửa, khiến Phạm Thống thoáng an tâm, mà người phụ trách giải thích mục đích đến, là Bích Nhu.

Trong quá trình thuyết minh ngắn gọn tình huống bên mình, ánh mắt mang chút mất kiên nhẫn cùng bất mãn của Yiye vẫn không có thay đổi, mặc dù không lần được tâm tư của hắn, Bích Nhu vẫn cố gắng tới cùng nói ra câu quan trọng nhất.

"Bọn ta hi vọng ngươi có thể trợ giúp bọn ta, trở thành trợ lực của bọn ta, nếu như ngươi không muốn quản những chuyện này, hi vọng ít nhất có thể nhờ ngươi xem giúp có thể giải trừ hạn chế lực lượng trên người Englar hay không..."

Cô nói tới đây, Yiye đều chỉ là lặng lẽ lắng nghe, không có ngắt lời của cô, nhưng sau khi cô đề xuất lời mời làm đồng bạn, hắn cũng không có nhìn thẳng cô trả lời thỉnh cầu này, mà là lấy một loại ánh mắt không hài lòng liếc về Nguyệt Thoái phía sau.

"Muốn nhờ người khác giúp đỡ, không biết tự mình mở miệng sao?"

A... Tôi cảm thấy câu này không khách khí lắm đâu, tuy nói từ trước tới nay thái độ tên lùn biểu hiện ra, theo ấn tượng lúc trước của tôi mà nói, xác thực cũng chưa từng khách khí, nhưng người bình thường không nên dùng giọng điệu này nói chuyện với hoàng đế đi? Nếu như hắn không làm sao tôn trọng Nguyệt Thoái, chẳng phải đại biểu chúng tôi không có nhiều khả năng thu được trợ giúp của hắn?

Phạm Thống một mặt ở trong lòng suy đoán ý nghĩ của Yiye, mặt khác tiến hành suy nghĩ như vậy. Mà Nguyệt Thoái bị Yiye nhìn thẳng, thì dường như không biết nên trả lời thế nào.

Này, Nguyệt Thoái, nếu cậu không nói gì đó, chắc hắn sẽ tức giận đi?

Phạm Thống vừa mới nghĩ như vậy, Yiye đã lạnh lùng nói tiếp.

"Ta không cảm thấy ta có lý do gì buộc phải giúp các ngươi."

"Ơ? Nhưng mặc cho tên giả mạo kia tiếp tục làm thiếu đế, đây căn bản là chuyện không thể chấp nhận mà?"

Bích Nhu vừa nghe Yiye nói như thế đã cuống rồi, nếu không thể có được ủng hộ và trợ giúp của Yiye, hoàn cảnh của Nguyệt Thoái thật sự rất khó xử.

"Không có bất cứ chứng minh nào. Chỉ bằng vào mấy câu này, đã muốn ta tin hắn là thật sao? Chuyện không có đơn giản như vậy đi?"

Hắn nói thì nói như thế, nhưng cũng không có bắt Nguyệt Thoái sử dụng năng lực vương huyết ngay tại chỗ giống như lúc chất vấn Narsi.

"Ta..."

Bích Nhu thực sự rất muốn nói ra "thân là Aifrol ta chính là chứng minh", nhưng dưới tình huống không biết đối phương có thể trở thành đồng bạn hay không, cô không nên dễ dàng tiết lộ thân phận, đây cũng là chuyện mà Nguyệt Thoái trước khi đến đây đã bàn bạc với cô.

"Chẳng qua, ta có thể cân nhắc cái đề nghị này, đổi lại, ta có yêu cầu của ta."

Vốn Yiye có vẻ đã muốn từ chối lời mời của bọn họ rồi, khồng ngờ hắn đột nhiên bổ sung một câu như vậy.

Mà câu này hắn là nhìn vào Nguyệt Thoái mà nói.

"Yêu cầu gì?"

Đến bây giờ nếu vẫn không lên tiếng nào thì cũng hơi quá đáng, Nguyệt Thoái cuối cùng cũng thuận theo hắn mà hỏi.

"Ta thay ngươi giải trừ hạn chế trong ba phút, cầm kiếm lên, chiến thắng ta."

Yêu cầu của Yiye hết sức đơn giản, trong ngữ khí của hắn cũng mang theo tự tin đối với thực lực bản thân, hiển nhiên hắn cũng không cảm thấy mình sẽ dễ dàng bại trận.

Hắn dường như chỉ là truy cầu một trận tỷ thí với cường giả -- nếu như người trước mắt là hàng thật.

"Không được! Tay phải của Englar vẫn còn đang trong thời gian hồi phục! Hơn nữa nếu như có sự cố trong lúc chiến đấu vậy thì làm sao đây?"

Bích Nhu là người đầu tiên nhảy ra phản đối, thực lực ba đường chỉ vàng của Yiye thế nhưng không phải trưng cho đẹp, cô rất lo lắng Nguyệt Thoái sẽ bị thương trong lúc so đấu.

"Ta chỉ có cúi đầu xưng thần với cường giả. Ta không cho phép đứng ở trên ta là một tên phế vật không có thực lực."

Yiye đứng lên đồng thời cười lạnh nói ra lời như vậy.

"Ai quản ngươi có phải thiếu đế thật hay không, muốn ta phục tùng, thì lấy lực lượng chiến thắng ta. Cho dù ngươi không phải hàng thật, chỉ cần ngươi đủ mạnh, nâng đỡ ngươi làm hoàng đế cũng không hề gì -- dù sao ta khó chịu với cái tên trong cung từ lâu lắm rồi."

Từ trên người hắn, có thể cảm giác được chiến ý rõ rệt, ý chí chiến đấu như vậy hình như đã bị hắn đè nén rất lâu rồi, tìm kiếm đối thủ tốt luôn luôn là bản năng của hắn, nếu như cái người tự đưa đến cửa này khiến hắn thất vọng, hắn sẽ không bỏ ra bất cứ thứ gì vì cậu -- cho dù cậu là Englar.

Dù sao thì hắn bây giờ đã không còn là ma pháp kiếm vệ nữa. Hắn đã vứt bỏ thụ huân, trở lại làm người tự do.

"Thế nào? Không dám tiếp nhận sao? Cái gọi là ba đường chỉ vàng của ngươi chẳng lẽ là phải cộng thêm Thiên La Viêm để tính?"

Lời nói của Yiye tràn ngập gây hấn, Bích Nhu vốn còn muốn nói thêm gì đó, Nguyệt Thoái lại tiến lên một bước ngăn cản cô.

"Ta chấp nhận."

Lần này âm thanh của cậu bình ổn mà kiên định, không mang do dự như lúc trước.

"A? Nhưng mà, Englar --"

Bởi vì thân phận của Bích Nhu không tiện bộc lộ, Nguyệt Thoái tự nhiên không thể mặc Aifrol để tiến hành so đấu, hiện giờ Thiên La Viêm cũng không ở bên tay cậu, thứ cậu có chỉ là thực lực bản thân mà thôi.

"Kỳ thực tôi cũng từng nghĩ, tôi có lẽ thật sự rất vô dụng. Bị những trưởng lão khống chế hơn mười năm, thậm chí chỉ có lực lượng vẫn bị ám toán, chết một cách không cam tâm như thế... Tôi thiếu rất nhiều năng lực mà hoàng đế cần có, thì lại làm sao có thể thuyết phục người khác trợ giúp vô điều kiện một kẻ vô năng như tôi? Cho dù tôi cũng không phải trở về vì muốn làm hoàng đế, nhưng tôi cần làm một số chuyện nên làm, lấy lại kiếm của tôi, như thế tôi phải nên tự làm gì đó."

Cậu nói đến đây tạm ngừng một chút, mới nói tiếp.

"Ngoại trừ lực lượng tôi sở hữu, còn có các cậu những người nguyện ý cùng tôi trở về đây, tôi có lẽ chẳng có cái gì. Tôi biết làm như vậy cũng không thể đại biểu điều gì hoặc là chứng minh giá trị của mình, có điều lực lượng là một trong những thứ ít ỏi mà tôi có thể sử dụng, tôi cảm thấy tôi không có đạo lý từ chối tránh né."

Nói xong, cậu đón lấy ánh mắt của Yiye, trong đôi mắt lam là một mảnh trầm tĩnh, cũng không có vì cuộc chiến sắp tới mà sản sinh bất cứ phản ứng nào, dường như đây chỉ là một chuyện mà cậu thường trải qua.

"Ánh mắt không tệ, vậy thì đi theo ta nào."

Yiye gật đầu, lần đầu tiên có lời khen. Bọn họ đương nhiên không thể trực tiếp đánh ở đại sảnh, Yiye từng là Quỷ Bài kiếm vệ, trong nhà tự nhiên có nơi thích hợp để tỷ võ, sau khi ra hiệu bọn họ đi theo, Yiye liền đi đến một hành lang khác, chuẩn bị tiến đến nơi sắp cử hành chiến đấu.

Nguyệt Thoái nếu đã quyết định rồi, Bích Nhu, Chu Sa với Phạm Thống cũng chỉ có thể đi theo cậu. Trên đường hành tiến, Phạm Thống ít nhiều vẫn có chút bất an.

"Nguyệt Thoái, đánh thua được không?"

Nguyền rủa chết tiệt đừng trù ẻo nữa có được không?

"Tôi sẽ thắng."

Nhìn bóng lưng Yiye đi ở phía trước, Nguyệt Thoái khẽ trả lời, giống như là tuyên bố đối với kết quả chiến đấu, hoặc là dự báo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel