Chương PN1-3

Chương 3: Cho dù không có ta, ngươi có vẻ cũng sống rất tốt mà

"Câu này hình như từng nghe thấy ở đâu rồi nhỉ." -- Bích Nhu

"Nhất định là ta từng nói với cô, thì ra cô nhanh như thế đã quên rồi..." -- Nguyệt Thoái

Phạm Thống từ sau khi dọn ra khỏi túc xá ba người để sống một mình, vẫn thường ngủ rất ngon, nhưng tối nay lại hiếm khi mất ngủ.

Theo lý thuyết đây đáng lẽ phải là đêm bình yên đầu tiên mà hắn lâu lắm mới có được -- không có giọng nói của ai vang lên trong đầu hắn, sau khi ngủ cũng sẽ không bị Huy Thị xâm nhập, lải nhải quấy rầy trong mơ -- hoàn cảnh an tĩnh như vậy, rõ ràng rất dễ ngủ mới đúng, hắn lại trằn trọc cho đến trời sáng.

Khi tiếng gà trống gáy vang lên hòa lẫn trong tiếng chim hót lảnh lót, Phạm Thống mang cặp mắt nổi gân đỏ, sâu sắc cảm thấy đây là tình trạng cần phải xử lý tốt.

Tôi cho rằng Huyễn Thế chỉ có lục kê, không ngờ vậy mà vẫn có gà trống bình thường, chẳng lẽ mới nuôi sao? Nếu ở gần nhà tôi, há chẳng phải mỗi sáng sớm đều bị gà trống đánh thức? Tôi có nên khiếu nại hàng xóm nuôi thú cưng gây trở ngại cho sinh hoạt của tôi không? Liên quan tới chất lượng giấc ngủ mỗi sáng sau này của tôi, tôi... không đúng! Trọng điểm không phải là gà trống! Trọng điểm là cái tên Huy Thị hiện không ở đây mới đúng!

Sau khi Phạm Thống ảo não ngồi dậy, vuốt qua loa đầu mình mấy cái, rồi phát hiện bộ não chưa được bổ sung thức ăn của mình không chịu vận chuyển, bụng cũng bắt đầu kêu rồn rột.

... Ôi, từ sau khi trở về Huyễn Thế bận rộn một đống chuyện, vừa lại ngại đường lối thăng cấp tua rua chính quy quá phiền phức, cho nên mãi mà chưa xử lý, đến bây giờ vẫn cầm tua rua màu lục cỏ... Tôi phải tìm lúc nào xem xét đàng hoàng vấn đề này! Thực lực của tôi rõ ràng có thể cầm được tua rua cao cấp hơn, nếu ăn gian bằng A Pu chắc còn có thể được mức tua rua màu đen! Cứ luôn lĩnh lương tháng ít như vậy, không nhận ủy thác thì hết tiền ăn cơm, chỉ có thể ăn lương thực công cộng... Đây chẳng phải giống trước kia sao!

Lạc Thị sau khi đăng cơ vì sao phải sửa đổi phần lớn quy củ thăng cấp tua rua vậy chứ -- Muốn đổi cũng chờ tôi thăng cấp xong hẵng đổi! Mặc dù lúc cậu ấy đổi cũng không biết tôi vẫn còn trở về Huyễn Thế, nhưng --

Sau khi phàn nàn trong lòng xong, Phạm Thống quyết định đi lãnh lương thực công cộng cứu đói trước, để cho bộ não hoạt động một chút, rồi suy nghĩ thật kỹ chuyện của Huy Thị.

Bởi vì hết thảy thực sự quá kỳ quái, hỏi hắn trực diện có khi lại bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lấp liếm, tôi cảm thấy tôi phải nghĩ một phương pháp tốt hơn.

Lấy suy nghĩ của Phạm Thống, nhất thời muốn nghĩ ra một cái phương pháp tốt thì có hơi khó. Hắn vừa mang mặt vô cảm gặm lương thực công cộng khó nuốt, vừa thử tìm ý tưởng trong kinh nghiệm sống của mình ở quá khứ, sau đó nhận được một kết luận tuyệt vọng.

Tôi phát hiện lúc tôi muốn tìm hiểu chuyện mình để ý, hành động có hiệu quả nhất hình như là ẩn thân len lén quan sát... Chỉ có phương pháp không quang minh chính đại này sao? Vì thế tôi nên lén lút theo dõi cuộc hẹn của Huy Thị trong mấy ngày này, xem xem hắn có hành động gì đáng nghi không, sau đó tìm ra chỗ bất thường trong hành vi cử chỉ của hắn?

Sao mà phiền quá vậy --!

Mới nghĩ ra được một cái phương pháp, Phạm Thống đã không nhịn được bác bỏ.

Đầu tiên không nói đến phiền phức, Huy Thị hai ngày này đều ở Thần Vương Điện đi? Cái hôm bảo nghỉ ngơi cũng vậy, ngày tiếp sau đó chính là chạy tới Cung San Siro, muốn lẻn vào những nơi này để theo dõi quan sát, không có A Pu ở đây, tự tôi sao có thể làm được!

... Chờ một chút, thật sự làm không được sao? Đột nhiên muốn thí nghiệm xem thử quá...? Trên tay không có A Pu, tôi rốt cuộc có thể làm được đến mức độ nào đây? Nhưng, tôi sẽ vì chuyện thí nghiệm này mà quyết định lẻn vào Thần Vương Điện theo dõi Huy Thị sao? Lỡ làm không được bị bắt, há chẳng phải rất mất mặt?

Dưới tình huống muốn làm nhưng lại băn khoăn rất nhiều vấn đề, có một số người sẽ vì làm biếng mà từ bỏ ý định, có một số người thì sẽ càng nghĩ càng không cam tâm, cố gắng tìm kiếm lối đột phá.

Phạm Thống rất nhiều lúc thuộc về loại người thứ nhất, nhưng hắn hôm nay không biết vì sao không muốn từ bỏ như vậy, càng nghĩ, hắn đột nhiên nảy ý tưởng.

A, đúng rồi, tấm phù lần trước...

Sau khi nhớ tới chuyện nào đó lúc trước, Phạm Thống vội vàng lật rương tìm một tấm phù chú.

Bởi vì chỗ Puhahaha hình như bảo tồn rất nhiều phù chú kỳ quái đã thất truyền, chỉ cần có cơ hội, Phạm Thống sẽ xin hắn. Nếu như trong thời gian ngắn có thể học được chữ viết, thì sẽ học luôn cả cách viết, nếu gặp cái khó học, sẽ trực tiếp xin tấm làm mẫu, có thời gian từ từ luyện sau.

Bây giờ cái hắn đang tìm chính là xuất khiếu phù cái mà định "có thời gian thì từ từ luyện". Lúc đó Puhahaha nói cho hắn, tấm phù này có thể khiến tinh thần người rời khỏi thể xác đi khắp nơi, tốc độ di động nhanh hơn thân thể nhiều, bởi vì dưới tình huống ly thể không có ai nhìn thấy, cũng không thể tiếp xúc nói chuyện với người khác, tính thực dụng không cao, về sau liền dần dần thất truyền...

Oh oh! Tìm được rồi! Ngẫm kỹ lại, đây căn bản là đồ tốt để nghe lén với nhìn trộm đi? Người cổ đại đều thiện lương làm sao, không nghĩ đến công dụng này à? Chỉ là, chưa thí nghiệm cũng không biết có thể dùng như thế không, chỉ có một tấm mà thôi, dùng hết thì lại phải xin A Pu rồi, cũng chưa chắc xin được...

Nhìn chằm chằm phù chú trên tay, Phạm Thống suy nghĩ hết ba phút. Cuối cùng quyết định lúc nên dùng thì nên dùng, vì lý do vẫn chưa học được viết thế nào mà từ bỏ, nghĩ làm sao cũng rất ngu xuẩn.

Ài, sớm biết đã chọn tấm này để mô phỏng rồi, loại phù chú thất truyền này không chỉ là bởi vì người thời đó sau khi phát minh tìm không được công dụng thích đáng, cũng là bởi vì nét bút quá phức tạp, muốn ghi nhớ để viết ra phù chú hữu hiệu quá khó đi?

Sau khi cảm thán như vậy ở trong lòng, Phạm Thống lập tức chú nhập phù lực đã dung hợp pháp lực, khởi động tấm phù này vào mình.

Bây giờ hắn đã thuần thục việc dung hợp hai loại lực lượng rồi, chỉ cần không dùng miệng niệm chú, sử phù chú chính xác và phát huy hiệu lực, đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng.

◊◊◊◊

Lần đầu tiên sử dụng xuất khiếu phù thất truyền này, cảm giác của Phạm Thống tuy không nói là tệ, nhưng cũng không tốt được chỗ nào.

Cái gọi là dùng tinh thần để di động, nghĩa là lấy suy nghĩ để di chuyển, bởi vì phải tập trung trong đầu vô tạp niệm nghĩ mình muốn di động đến đâu thì mới có thể di chuyển chính xác, Phạm Thống tốn khoảng nửa tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng nắm được bí quyết.

Hắn không nhìn thấy thân thể của mình, bởi vì thứ di chuyển là tinh thần ý chí của hắn, thân thể của hắn vẫn ở trong nhà hắn, sẽ không chạy ra theo.

Hm, xem ra khi sử dụng tấm phù này, thân thể không có phòng bị, sẽ có chút nguy hiểm. Sau này khi thật sự học được rồi, muốn dùng cũng phải tìm nơi an toàn... Nhà tôi trước mắt vẫn tính là an toàn đi? Dù gì tôi cũng không phải người tự dưng bị người tới cửa tìm thù, trong nhà cũng không đến nỗi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn hay gì đó, tôi cứ thế đi Thần Vương Điện là được, không biết Huy Thị ở điện nào đây?

Nhờ tốc độ tinh thần di chuyển, hắn nhanh chóng đến được nơi mục đích. Loại cảm giác lơ lửng ở giữa không trung, có thể cảm ứng được âm thanh cảnh vật tứ phía này khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ, nhưng nếu có thể, hắn vẫn muốn dùng thân thể mình cảm nhận những thứ này một cách bình thường hơn, ít nhất sẽ không mới chạy một chút đã choáng váng mệt mỏi.

Nói tới tôi tốt nhất đừng để ai biết có loại phù chú này, bằng không chỉ cần ai có đầu óc một chút thôi cũng sẽ bắt đầu nghĩ sang công dụng bất lương đi, hm, lạ quá, Âm Thị Các không có, chẳng lẽ vẫn còn ở Huy Thị Các sao?

Phạm Thống một mặt nghĩ, mặt khác tìm kiếm ở trong Thần Vương Điện. Sau khi tìm Âm Thị Các, hắn lại đến Huy Thị Các, nhưng cũng không thấy người đâu.

Chết tiệt, dưới trạng thái tinh thần không thể dùng phù chú, không chỉ bên cạnh không có phù chú, cho dù có tôi cũng không có tay cầm! Lần này tôi rốt cuộc phải đi đâu tìm Huy Thị? Dù sao tốc độ di chuyển rất nhanh, dứt khoát chạy khắp Thần Vương Điện cho rồi?

Sau khi quyết định như vậy xong, hắn cũng nhanh chóng thực hành, kiếm một vòng xong thật sự có thu hoạch, xác thực tìm được người, hơn nữa vậy mà là ở Lăng Thị Các.

Một ngày hẹn hò của Huy Thị với Âm Thị vậy mà chọn địa điểm ở Lăng Thị Các, hành vi gây khó khăn cho người khác như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ làm ra được, Phạm Thống vốn còn đang cảm thán, cho dù là Lăng Thị Các, cũng không có thi thố phòng bị đối với phù chú đã thất truyền, nhưng hắn vừa đi vào, lập tức đã bởi vì cảnh tượng khiến người đau dạ dày mà triệt để bỏ qua cảm thán.

"Rong biển ơi rong biển."

"Rong biển ơi rong biển --"

Nghiêm khắc mà nói, Phạm Thống còn chưa đi vào, đã cạn lời vì nghe thấy tiếng bên trong truyền ra, sau khi đi vào xác nhận cảnh tượng hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của hắn, hắn tức thì có loại cảm giác mình không nên tới.

Rong biển cái quái gì vậy Huy Thị! Ngươi vì sao phải dạy Âm Thị đại nhân thứ khiến người tuyệt vọng như vậy, còn để ngài ta chơi với ngươi? Đừng tùy tiện mang đến Huyễn Thế thứ ngươi học bừa ở thế giới của ta! Đừng nói ngươi ngay cả trò đoán cương thi cũng dạy luôn rồi!

Cái gọi là đoán rong biển, là một loại trò chơi đoán nắm tay vừa hô "rong biển ơi rong biển" vừa vẫy hai tay thành dạng sóng, có thể chọn dang tay, giơ lên phía trước hoặc phía trên, trong lúc chơi nếu như chọn giống hướng của bên hô thì thua. Nguyên nhân Phạm Thống không thích cái trò này là vì cảnh tượng vừa đu đưa hai tay miệng vừa hô trông quá ngu ngốc, nhưng hai gã ở Lăng Thị Các kia hiển nhiên không cho rằng như vậy, còn rất thích thú.

Mấy người cải biến đoán rong biển từ lúc nào vậy? Vì sao càng đoán càng nhanh? Bộ các người lấy thực lực tua rua màu đen để đọ nhãn lực với động tác nhanh sao? "Rong biển ơi rong biển" rõ ràng là phải đọc từ từ mới thú vị, các người đọc như súng liên thanh, rốt cuộc coi đoán rong biển thành cái gì rồi? Đây là đoán rong biển tốc độ gấp ba mươi hai lần sao?

So với Âm Thị với Huy Thị đang vui vẻ, Lăng Thị thì ngồi lặng lẽ trước bàn duyệt công văn, độ nhẫn nại của hắn hình như đã sắp đến cực hạn rồi.



"Rong biển ơi rong biển."

"Các ngươi mau phân ra thắng thua được không?"

"Rong biển ơi rong -- a!"

Sau khi Lăng Thị bực mình xen vào, Âm Thị bất cẩn lỡ tay một cái, Huy Thị giành được thắng lơi lập tức dương dương đắc ý phát biển cảm nghĩ thắng lợi.

"Thắng rồi thắng rồi, cảm tạ Lăng Thị giúp làm Âm Thị phân tâm, bằng không thật không biết phải đoán bao lâu, đoán nắm tay thế nhưng không phải hoạt động thể lực nhẹ nhàng, nếu như đoán mấy trăm ván mới phân ra thắng thua, có khi đoán xong bọn ta sẽ đồng thời thở dốc dưới đất rồi."

Đó là cảnh tượng ngu xuẩn gì vậy! Ngươi vì phải phải để mình rơi vào cảnh đó! Làm một người đứng đắn đoàng hoàng không được sao, đã mấy tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy, trước khi làm không nghĩ tới hậu quả à!

"A, đừng mà, vậy ta chẳng phải không thể diễn hoàng thượng chỉ có thể diễn sủng phi thôi..."

Âm Thị rầu rĩ, có vẻ rất không thích kết quả này.

Hoàng thượng với sủng phi... cái từ mấu chốt này, quả nhiên là cái trò nhập vai kinh khủng mà lúc trước các ngươi thích chơi sao? Bởi vậy... các ngươi dùng đoán rong biển để quyết định ai làm hoàng thượng? Các ngươi -- các ngươi có thể sa đọa hơn một chút cũng không sao, lòng ta đã chai sạn rồi.

Về trò nhập vai mà Huy Thị với Âm Thị thích chơi, Phạm Thống từng nhìn thấy ở trong ký ức Huy Thị tình huống Huy Thị làm hoàng đế là tình cảnh thế nào.

"Nói rõ chuyện mèo tam thể cho trẫm!", "Tiện thiếp hoảng sợ! Ý ngài là gì?", "Các ngươi muốn chơi thì cút về phòng mình chơi!"... Đây vẫn thật là quen thuộc, nhớ lại, căn bản trước kia cũng thường chạy đến phòng Lăng Thị đại nhân quấy nhiễu người ta, rốt cuộc vì sao có thể mặt dày không biết xấu hổ như vậy chứ, Huy Thị? Ngươi rốt cuộc muốn bóp méo hình tượng của ngươi trong lòng ta bao nhiêu lần mới đủ?

"Tới đây đi, ái phi, chúng ta có thể bắt đầu rồi, trẫm bây giờ trong lòng rất vui, ha ha ha ha --!"

Các ngươi đem Lăng Thị đại nhân làm thành bối cảnh rồi sao?

"Chờ đã! Chúng ta -- chúng ta đoán cái kia trước đi? Quyết định xong cái kia rồi nói sau nhé?"

Âm Thị dùng tay ra hiệu cái gì đó, thế là Huy Thị cũng thầm hiểu làm ra động tác tương đồng.

"À, ngươi nói cái đó hả? Được thôi, vậy thì đoán đi."

Cái nào! Đừng cố ý làm ám hiệu chỉ có các ngươi mới biết ở trước mặt người thứ ba có được không! Các ngươi rốt cuộc muốn bất lịch sự đến mức nào?

"Rong biển -- ơi rong biển."

"Rong biển ơi rong biển --"

Không --! Lại chơi đoán rong biển nữa rồi! Tôi hà tất gì phải chạy đến đây chịu loại công kích tinh thần này chứ? Tôi có nên đi không? Chả nhìn ra manh mối nào cả, Huy Thị trông có vẻ rất vui chẳng có chút mờ khuất nào, hắn căn bản đang rất sung sướng! Tôi tự dưng lo cho hắn làm gì, tôi bệnh rồi!

"Rong biển ơi rong biển --"

"Chẳng phải đã đoán xong rồi sao? Các ngươi còn đoán gì nữa?"

"Rong biển ơi rong biển! Oh oh!"

"A! Lại thua rồi!"

Lần này có lẽ là bởi vì Lăng Thị lạnh lùng xen vào quá nhanh, bọn họ chơi chưa được mấy ván đã phân ra thắng thua, vẫn là Âm Thị mất tự chủ chú ý đến Lăng Thị nên bị thua.

Thắng hai lần liên tiếp, Huy Thị cười khá là rạng rỡ, Âm Thị thì tiếp tục chau mày ủ ê.

"Chết tiệt, lão già kia ngươi đừng ở bên cạnh hại ta phân tâm nữa!"

"Đừng bức ta văng tục. Là ai chạy đến phòng người khác chơi rong biển?"

Ngài cứ thế gọi tắt là rong biển à? Lăng Thị đại nhân. Cũng phải, sau khi bị oanh tạc một hồi, từ mấu chốt trong đầu chỉ còn lại rong biển đi?

"Bọn ta cần chọn một nơi Lạc Thị sẽ không đến để tiến hành mà..."

Huy Thị mang vẻ mặt bối rối nói ra như vậy, Âm Thị cũng gật đầu phụ họa.

"Chính thế, để tiểu Lạc Thị nhìn thấy thì phải làm sao đây."

"Đây không cấu thành lý do chính đáng để các ngươi quấy nhiễu người khác làm việc đi! Hơn nữa ngươi từ lúc nào lại băn khoăn nếu chuyện đó xảy ra thì phải làm sao? Cái tên đần độn này!"

Khuôn mặt mỹ lệ của Lăng Thị gần như sắp méo xẹo vì hai cái tên vô lương tâm này rồi, nhưng bọn họ vẫn không một chút kiểm điểm.

"A, tức thật, vì sao là ta thua, ta không muốn..."

"Có chơi có chịu chứ, ái phi."

Nhìn bộ dạng thê thảm của Âm Thị, Lăng Thị không khỏi mở miệng hỏi một câu.

"Các ngươi vừa rồi đoán nắm tay rốt cuộc đã cược cái gì?"

Tôi cũng rất muốn biết. Là người ai chẳng có lòng tò mò, Lăng Thị đại nhân tuy không phải người mà là hộ giáp, vẫn có lòng tò mò mà.

"Người thua phải trộm quần áo của ngươi mang đi bán đấu giá."

"Đừng lôi người khác vào chơi! Các ngươi cút ngay bây giờ cho ta!"

Hơ hơ, cuối cùng cũng đùa quá trớn sắp bị đuổi ra rồi sao? Trên thực tế khi tôi nghe thấy Âm Thị đại nhân nói ra cái đáp án đó với vẻ mặt bi thống, xác thực có chút hối hận mình vì sao phải tò mò, dù gì Huy Thị cũng thường khiến tôi có cảm giác này, cũng không phải lần đầu nữa, tôi... ôi.

"Lão già, ngươi đừng tuyệt tình như vậy mà! Huy Thị chỉ có thể ở lại năm ngày thôi đó! Chỉ có năm ngày! Hơn nữa thời gian hẹn với ta chỉ có một ngày mà thôi! Người cũng đã chết rồi, ngươi vì sao không thể tốt với hắn một chút!"

Đối với việc Lăng Thị muốn đuổi bọn họ ra ngoài, Âm Thị nghe xong lập tức kháng nghị, chỉ là bất luận giọng của hắn bi phẫn cỡ nào, Lăng Thị vẫn không hề nao núng.

"Hừ, nói hay lắm, người cũng đã chết rồi, ta vì sao phải tốt với hắn? Hắn qua năm ngày sẽ biến mất, ta bây giờ tốt với hắn cũng chẳng được lợi lộc gì, cho nên mau cút ra ngoài, nghe rõ chưa?"

Ồ, Lăng Thị đại nhân, ngài là nói thật lòng hay là...? Ngài chỉ là đơn thuần muốn phản bác luận điệu của Âm Thị đại nhân sao?

"Lăng Thị quả nhiên ghét ta, không bằng, Âm Thị ngươi mang ta đi thăm mộ của Anh -- nữ vương bệ hạ được không?"

Huy Thị ngươi cua khét thật đấy! Ngươi cua khét thật đấy! Ngươi vừa rồi là muốn hô thẳng tên của nữ vương đã mất sao! Ngươi muốn làm ra chuyện thất lễ như vậy? Khoan đã, từ trước đến nay ngươi toàn gọi nữ vương như thế nào? Đó chẳng phải là mẹ nuôi của ngươi sao?

"Được đấy được đấy, vậy chúng ta sẽ..."

"Không được đi."

Âm Thị vừa mới đồng ý, Lăng Thị liền đen mặt ngăn cản bọn họ.

"A, vì sao không thể đi! Chẳng lẽ bọn ta muốn đi thăm Anh, còn phải được sự cho phép của ngươi sao!"

"Các ngươi đi đến đó làm gì? Đừng đến chỗ từ đường làm một đống chuyện vô lễ với Anh, ta chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thể chấp nhận rồi. Bởi vì ta bây giờ không rảnh đi trông chừng, cho nên, các ngươi không được đi."

Đè tay lên khăn thêu trên bàn, thần tình và giọng điệu của Lăng Thị vẫn nghiêm khắc như cũ.

"Bọn ta sẽ làm gì chứ? Lão già ngươi như vậy là thành kiến! Thành kiến!"

"Các ngươi chính là sẽ làm gì đó! Hai người các ngươi chỉ cần ở chung một chỗ là sẽ không có chuyện tốt!"

"Được thôi, nếu như là vấn đề tổ hợp, vậy ngày mai ta rủ Lạc Thị cùng đi là được..."

"Hừ, vậy thì không còn chuyện gì nữa, các ngươi cút đi."

"A! Lão già ngươi sao lại như vậy! Vừa không để bọn ta đi, vừa không để bọn ta ở lại! Vậy bọn ta rốt cuộc phải đi đâu?"

Đây là vấn đề của các người, vì sao nói cứ như thể người ta đuổi cùng giết tận mấy người vậy? Muốn hẹn hò, không biết đến khu 1 Hư Không tìm mèo tam thể pha trà?

"Các ngươi muốn đi đâu ta quản không nổi, tóm lại không được đi từ đường, cũng đừng ở lại đây! Nếu thích, các ngươi đến Cung San Siro chơi cũng không sao, mau biến mất khỏi mắt ta!"

"Ý hay đấy, Huy Thị, vậy chúng ta đến Cung San Siro chơi đi!"

Không phải như vậy! Âm Thị đại nhân!

"Không, ta cảm thấy đây không phải ý hay, Cung San Siro ta định mai mốt mới đi, chúng ta không thể tiến hành cái hành trình này trước đó được, hơn nữa lỡ bị Narsi nhìn thấy, lập trường của ta có lẽ sẽ rất khó khăn..."

Huy Thị ngươi cuối cùng cũng có lúc tỏ ra vẻ mặt khó xử này? Ngươi cũng biết không thể để em trai ngươi phát hiện mình tệ hại như vậy sao?

"Không chỉ Lạc Thị không rõ, em ruột ngươi cũng không biết bộ mặt thật tệ hại của ngươi sao?"

Lăng Thị nhíu mày, ngờ vực cái phát ngôn của Huy Thị, Huy Thị thì ngoài cười trong không cười mà phủ nhận.

"Trái lại cũng không phải như vậy, nó có lẽ biết một phần nhỏ đi, nhưng biết anh trai có chút tệ hại với biết anh trai rất tệ hại là hai chuyện hoàn toàn khác, ta cũng không định chia sẻ mọi thứ tệ hại của ta với nó, ít nhất -- không có ý định này dưới tình huống năm ngày sau sẽ biến mất

Mọi thứ tệ hại của ngươi, làm ơn vẫn là đừng chia sẻ với bất cứ người nào đi, kẻ bị hại có một mình ta là đủ rồi, trừ phi ngươi thích khiến người vỡ mộng như vậy.

"Không đi Cung San Siro thì không đi vậy, đi thì đi! Đồ lão già thực dụng, nếu Huy Thị năm ngày sau không biến mất, ngươi sẽ hối hận vì không đối xử tốt với hắn!"

Giống như muốn bỏ lại một câu đầy khí thế trước khi đi, Âm Thị lấy thần thái không cam tâm nói với Lăng Thị như vậy, nhưng lời này vẫn không thu được hiệu quả hắn muốn.

"Nếu qua năm ngày không biến mất, đến lúc ta nên suy nghĩ làm thế nào để hắn biến mất rồi. Muốn đi thì đi mau, rốt cuộc muốn ta đuổi mấy lần?"

Wow, Lăng Thị đại nhân, tuyên ngôn của ngài thật dữ dằn, còn tàn nhẫn hơn cả Âm Thị đại nhân nữa! Đừng tùy tiện làm ra tuyên ngôn phạm tội như vậy, tôi cũng phải vuốt mồ hôi thay Huy Thị rồi...

"Huy Thị, chúng ta đi!"

"Vậy Âm Thị, ngươi đã quyết định muốn đi đâu rồi à?"

"Chúng ta có thể ra đường đá mắt với đám con gái, đến quảng trường tìm đại người nào đó quyết đấu, tóm lại là đừng ở đây cho bực mình!"

"Không, những chuyện này chúng ta sợ rằng không thể làm, ngươi cũng biết, ta năm ngày sau sẽ biến mất, để mọi người ở Đông Phương Thành nhìn thấy "Huy Thị", thật sự có ổn không..."

Cho nên, ngươi chỉ có thể âm thầm hẹn hò với người quen trước đây, đóng ở trong Thần Vương Điện hoặc là Cung San Siro sao? Không ngờ ngươi vẫn biết lo xảy ra phiền toái sau khi bị dân chúng bình thường nhìn thấy à, ta tưởng ngươi sẽ bởi vì thời gian không nhiều nên bất chấp tất cả chứ?

"Không phải năm ngày, là bốn ngày, có một ngày đã qua rồi."

Lăng Thị vô cùng lãnh đạm nhắc nhở Huy Thị vấn đề tính toán số ngày.

Vậy mà còn đặc biệt đính chính điều này, Lăng Thị đại nhân ngài rốt cuộc cầu mong hắn biến mất đến mức nào?

"A, Huy Thị, dù sao cũng chỉ có mấy ngày này mà thôi, ngươi đừng gò bó nữa, muốn làm gì thì mặc sức làm đi chứ?"

Ohhhh Âm Thị đại nhân! Ngài đừng xúi giục hắn như vậy! Nếu ngài thổi đứt dây thần kinh khắc chế mỏng đến khó tin của hắn, hắn sẽ trở nên vô pháp vô thiên đấy! Ngài làm ơn để lương tâm ít ỏi của hắn tiếp tục treo ở đó đi, cầu xin ngày đấy!

"Nhưng ta cảm thấy nếu như thật sự làm như vậy, cho dù bốn ngày sau ta biến mất rồi, Lăng Thị cũng sẽ tiếp tục nguyền rủa linh hồn ta không được an nghỉ."

Ngươi thật sự có băn khoăn chuyện này? Vậy trước kia lúc ngươi với Âm Thị đại nhân lấy Thị Phù Ngọc Bội chơi đùa thả cửa, làm sao không nghĩ đến sẽ có một ngày chết rồi sẽ có rất nhiều người rủa ngươi đầu thai không được yên ổn? Đôi bạn chí cốt các ngươi rốt cuộc có từng thật lòng kiểm điểm mình đã tạo ra biết bao phiền toái cho người khác chưa --

"Thật tiếc ta là Thiên Huyễn Hoa, không phải Trầm Nguyệt có thể bắt được linh hồn, bằng không muốn trị ngươi thì tiện hơn nhiều."

Nếu nói trước kia Lăng Thị vẫn nể tình đồng sự duy trì khoảng cách lễ mạo với Huy Thị, vậy thì, sau khi Tịch Anh hạ lệnh giết chết Huy Thị, thái độ của hắn đối với Huy Thị có thể nói là hoàn toàn che đậy gì nữa, trực tiếp lộ đầy gai nhọn.

"A -- vậy thì thôi, Huy Thị, bằng không chúng ta trở về Âm Thị Các, cùng lắm ta phủ thêm mấy lớp hạn chế, để Tiểu Lạc Thị không thể tùy tiện đi vào, như vậy sẽ không còn vấn đề nữa rồi chứ."

Trở về Âm Thị Các nghe lên vẫn tính là ý kiến khả thi, Huy Thị lần này không có phản đối, liền ngoan ngoãn đi theo Âm Thị rời khỏi Lăng Thị Các.

Sau đó, Lăng Thị đột nhiên liếc sang bên cạnh một cái.

"Còn không đi sao? Người cũng đã đi rồi còn ở lại đây làm gì?"

Ơ?

Sau khi phát hiện Lăng Thị nhìn chằm chằm vào chỗ tinh thần mình đang ở, Phạm Thống xác thực giật nảy mình.

"Nghe thấy rồi thì mau rời khỏi, đừng ở lại đây làm phiền ta."

Ồ... Mặc dù chỗ ở của Lăng Thị đại nhân không có phòng bị xuất khiếu phù, nhưng vẫn cảm ứng được à? Là do Thiên Huyễn Hoa bẩm sinh mẫn cảm đối với phù chú hay là Lăng Thị đại nhân thạo phù chú hơn Âm Thị đại nhân? Nếu là Huy Thị, tôi nhớ hình như là một tên mù phù chú... Nhưng Lạc Thị lại nói Narsi học phù lực không tệ, pháp lực của Lạc Thị cũng rất tốt, cho nên, ưu thế con lai vẫn là có ngoại lệ sao?

Tôi có thể tưởng tượng nếu như tôi hỏi Huy Thị "em trai ngươi dung hợp pháp lực với phù lực thuận lợi như thế, vì sao ngươi học phù chú không tốt", hắn sẽ trả lời tôi thế nào. Phần lớn là "Phạm Thống ngươi trái lại nói thử xem, người trên thế giới gần như đều nói chuyện bình thường, vì sao ngươi lại nói ngược đây, chẳng lẽ thân là con lai thì nhất định phải có thiên phú phù chú với ma pháp sao" vân vân để bật lại, hơn nữa sẽ giơ tôi làm ví dụ...

Không, không đúng! Tôi nên mau chóng rời khỏi Lăng Thị Các mới đúng! Nếu chọc giận Lăng Thị đại nhân, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Sau khi Phạm Thống rút lui khẩn cấp trở lại lối đi bên ngoài Thần Vương Điện, cũng bắt đầu do dự tiếp đến nên làm thế nào.

Tôi phải tiếp tục đến Âm Thị Các theo dõi sao? Nhưng... bọn họ trở về chắc cũng là tiếp tục cái trò đoán rong biển không nhìn nổi còn có cái trò nhập vai tệ hại kia, tôi đến đó tàn hại mắt với đầu óc của mình làm gì? Không cần thiết đi theo đi? Hoàn toàn không cần thiết đi?

Huy Thị hôm nay có lẽ chỉ là đơn thuần muốn chơi đùa với Âm Thị đại nhân, xem ra buổi quan sát hôm nay sẽ không có thu hoạch gì, tôi vẫn là dừng tay nghỉ ngơi, ngày mai tính tiếp...?

Giống như Huy Thị nói, mọi thứ tệ hại không cần thiết phải bày ra hết trước mặt người khác, Phạm Thống cảm thấy cho dù đã biết chân tướng, mình cũng không cần phải tiếp xúc bộ mặt tệ hại của Huy Thị hết lần này đến lần khác, đây không tốt cho sức khỏe tâm linh, tránh đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi quyết định như vậy xong, Phạm Thống thở dài ở trong lòng, lập tức để tinh thần thoát khỏi Thần Vương Điện.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Hành động quan sát Huy Thị, hôm nay có thể nói là không chút tiến triển.

Đương nhiên tôi cũng không thể mong chờ vừa bắt đầu đã có thu hoạch, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, đây là tất nhiên, mong đợi chỉ bằng nỗ lực nho nhỏ đã có thể nhận được đáp án mình muốn, xác thực là hành vi rất không thiết thực.

Đôi khi tôi cũng hi vọng làm ít được nhiều, tôi thừa nhận tôi thường có suy nghĩ không thiết thực, nói nhiều như vậy cũng chỉ là để an ủi mình, nói cho mình hôm nay không có thu hoạch là bình thường, không cần ủ rũ, như vậy mà thôi...

Mà bi kịch chân chính của tôi không phải hôm nay uổng công theo dõi Huy Thị. Sau khi tôi để tinh thần mình rời khỏi Thần Vương Điện, mới chợt nhớ tới một chuyện.

Xuất khiếu phù này, tôi chỉ có một tấm à. Vậy tôi bây giờ trở về, ngày mai chẳng phải sẽ không dùng được nữa sao?

Nếu không dùng được tôi muốn theo dõi quan sát kiểu gì đây? Chẳng lẽ tôi chỉ làm một ngày? Chỉ làm một ngày là không làm nữa? Một tấm phù duy nhất, vậy mà lãng phí ở ngày không có thu hoạch?

Thời gian của xuất khiếu phù hình như không có hạn chế, để tránh chuyện không biết làm thế nào trở về thân thể mình, hồi đó khi lấy được phù chú, tôi đã hỏi rõ A Pu rồi, chỉ cần tôi không có đọc thầm "dê con lạc đường muốn về nhà" ba lần, trạng thái hành động tinh thần này sẽ không giải trừ.

Phù chỉ có một tấm, cho nên tôi rất sợ tôi bất cẩn đã đọc ba lần... Tóm lại, bởi vì cư dân tân sinh đói bụng một hai ngày hình như cũng sẽ không chết, cho dù chết thật, cũng có thể sống lại từ ao nước, cộng thêm trạng thái tinh thần không cảm thấy đói, tôi liền lặng lẽ quyết định tiếp tục duy trì trạng thái này cho đến ngày mai.

Làm ra quyết định này, tôi thật là ngu dốt ngây thơ.

Tôi hoàn toàn quên mất trạng thái tinh thần sẽ không có cảm giác của thân thể, vậy cũng sẽ không buồn ngủ, cộng thêm không thể tiếp xúc người khác, bằng với nằm trong trạng thái bị cách ly nhưng ý thức lại thanh tỉnh -- sau khoảng ba tiếng, tôi đã bắt đầu chịu không nổi rồi, không đến xem người khác làm cái gì, tôi thực sự chịu không nổi, nhưng cho dù nhìn lung tung trên đường và trong phòng, tôi vẫn cảm thấy thời gian trôi quá chậm, thật sự rất là chán --

Bởi vì như vậy, tôi đành quành lại Thần Vương Điện, ôm suy nghĩ nếu không có chuyện gì làm, vậy cứ tiếp tục quan sát tình huống của Huy Thị cho rồi... sau đó phát hiện tôi lầm to, vậy mà bởi vì nhàm chán liền khiến mình rơi vào cảnh tồi tệ hơn.

Trò nhập vai tệ hại của Huy Thị với Âm Thị đại nhân, giống như chơi không biết chán vậy, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, vậy mà vẫn còn đang chơi.

À, đó thực sự không phải nội dung tôi muốn tường thuật. Tôi cảm thấy các người muốn diễn hoàng đế với sủng phi... không cần thiết phải chuyên nghiệp như vậy. Không cần thiết phải chuyên nghiệp như vậy. Không cần thiết phải chuyên nghiệp như vậy! Thật đấy!

Kỳ thực nói chuyên nghiệp, trái lại cũng không có rất chuyên nghiệp, ít nhất quần áo là dùng chung cho nên không cần lo vấn đề không vừa, son phấn gì đó cũng...

Phần còn lại không muốn nói nữa. Tóm lại bọn họ chơi một hồi rồi muốn quyết định nhân vật lại từ đầu, tiếp tục sử dụng trò đoán rong biển phiền chết người kia, tiếp đến bởi vì Huy Thị chê đơn điệu, hắn thật sự đã dạy Âm Thị đại nhân trò đoán cương thi a a a a! Cái miệng ăn mắm ăn muối của tôi!

Tôi nghĩ tôi sở dĩ bị trò rong biển ơi rong biển, hoàng thượng kéo thiếp cộng với cương thi gì gì đó ám ảnh, sợ rằng phần lớn là do tôi. Lúc tôi phát hiện chuyện không ổn thì lại không có quyết đoán rời khỏi, còn kiên trì tiếp tục lựa chọn sai lầm của mình, chỉ bởi vì cảm thấy không kiên trì thì thời gian trước đó sẽ uổng phí --

Lúc đầu óc đã bị tổn hại thì dứt khoát rút lui mới đúng! Như vậy ít nhất sẽ không lãng phí luôn cả thời gian sau đó, tôi ngay cả một chút xíu đầu óc này với lực quyết đoán cũng không có sao! Làm xong mới hối hận, đáng đời mà!

Mãi đến khi hoạt động tệ hại của bọn họ kết thúc, Huy thị cười tươi chào tạm biệt Âm Thị đại nhân, tiếp theo trở về Huy Thị Các của mình, tôi đương nhiên cũng đi theo, không ngờ hắn vừa về phòng đã ngã vật lên giường, trực tiếp ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Là do hôm nay tiêu hao quá nhiều tinh lực nên mệt rồi sao?

Bởi vì đang ở trạng thái tinh thần, tôi cũng không thể đánh thức hắn hỏi chuyện, chỉ là, không biết vì sao, tôi vậy mà đột nhiên cảm thấy đối với hắn mà nói, có thể chơi đến mức kiệt quệ như vậy, thả lỏng đầu óc, trực tiếp thiếp đi...

Hình như... cũng là một chuyện không tệ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel