Trầm nguyệt chi thược 11: Tự thuật - Phạm Thống

Ba tôi nói, con người ta lúc muốn giải thích cuộc đời mình, nhớ phải tốt khoe xấu che, cho dù đụng tới phần khiếm khuyết không thể không nói, cũng phải dùng kỹ năng hoa ngôn xảo ngữ đã được huấn luyện nhiều năm để đem hết thảy nói cho hợp tình hợp lý, để lại ấn tượng tốt đẹp to lớn cho người đời, dù sao con người không thể chờ mong người khác nói tốt giúp mình, cho nên hiếm khi có cơ hội thì nên nói tốt cho mình...

Chẳng qua trước không nói tới cái kỹ năng hoa ngôn xảo ngữ gì kia tôi hoàn toàn chẳng được di truyền, tôi cho rằng nếu như thật muốn dùng miệng nói, lấy tình huống hiện tại của tôi, muốn nói tốt cho mình chỉ sẽ biến khéo thành vụng đi? Tôi cảm thấy lấy cái kiểu vừa dạy dỗ vừa đầu độc của ba tôi, tôi sở dĩ thiếu mơ mộng, hay hoài nghi lòng người như vậy cũng là điều dễ hiểu, may mà khi ông ấy qua đời miệng của tôi vẫn chưa bị nguyền rủa, nếu ở tang lễ đọc bài văn tưởng niệm thành ngược hết, thật không biết ông ấy ở dưới đất biết được liệu có cho tôi thêm một cái nguyền rủa chết không được tử tế hay không.

Tôi từ nhỏ đến lớn đều hết sức bình thường, trong quá trình trưởng thành cũng không có chuyện gì kinh tâm động phách, hm —- đây hẳn là cảm giác tương đối tiêu cực. So với cảnh ngộ sau khi tự dưng bị kéo đến một thế giới khác, cuộc đời tôi từ khi sinh ra đến hai mươi bốn tuổi thật sự chẳng có gì, cho dù học ngoại khóa bị rắn cắn, du lịch tốt nghiệp đánh mất hộ chiếu, đó cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, không đáng nhắc đến.

Có lẽ là bởi vì sự nghiệp gia truyền mang đến cho người khác một loại cảm giác quái gở, lại cộng thêm cái tên rất dễ bị trở thành mục tiêu cười nhạo, trong quá trình học tập tôi chẳng có mấy bạn bè. Nghe nói phụ huynh của đám bạn học đều thường căn dặn bọn họ "đừng quá thân cận với Phạm Thống, thằng bé đó với ba nó đều quai quái", thậm chí còn có bạn học hỏi tôi đắc tội tôi liệu có bị tôi đóng đinh người bù nhìn hay không... tôi cảm thấy đây đúng là một câu hỏi bất lịch sự.

Truy cứu từ gốc rễ chính là ba tôi khi đi họp phụ huynh, đều làm biếng xây dựng quan hệ tốt với người khác chăng? Phát bùa bình an coi như quà gặp mặt cũng được mà, vừa gặp mặt đã nói với người ta "tôi vừa liếc mắt đã thấy trên người anh có thứ không tốt, anh có thể trả tiền mời tôi đến trừ tà, nếu không trong vòng ba tháng sẽ bị bệnh nặng không dậy nổi" vân vân, rõ ràng chính là muốn đắc tội người khác, ai biết bạn rốt cuộc là đến lừa tiền hay là có công phu thật? Hơn nữa vừa mở miệng đã phán ngay năm trăm ngàn, nhìn làm sao cũng giống lừa gạt mà! Chờ đến khi ba tôi qua đời, tới lượt mẹ tôi đi họp phụ huynh, tình trạng hình như cũng không có gì cải thiện. Chỉ là lời nói ra biến thành "con trai tôi có thể xem tướng đổi vận cho mọi người, mọi người có thể ghé thăm nhà chúng tôi" mà thôi... nếu như bộ dạng thế ngoại cao nhân khá là có lực thuyết phục của ba tôi cũng bị người khác hoài nghi, vậy thằng nhóc con chưa lớn như tôi càng không thể tín nhiệm rồi đi? Người đến ghé thăm nhà tôi chỉ có đám bạn nữ trên lớp, nhưng bọn họ đều là đến cầu duyên bói tình yêu, đây thế nhưng không phải sở trường của tôi!

Mặc dù loại người có cảm giác rất giống bọn lừa gạt như chúng tôi ở trên thế giới này luôn bị người nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng học thuật của bói toán thật ra đã có đại học chuyên ngành đặc biệt mở khoa chiêu sinh, cho dù công lực của thầy giáo trong khoa căn bản không bằng ba tôi, tôi vẫn thi vào cái khoa đó, đậu điểm cao thành học sinh ở đấy. Thành thật mà nói sau khi vào đại học cảm thấy hoàn cảnh thân thiết hơn rất nhiều, bởi vì bạn học đều là mấy đứa bị cho là quái nhân giống như tôi, chỉ là, vào cái khoa hệ chuyên môn thu quái nhân này, lại có một loại cảm giác bi ai vật tụ theo loài cùng bị nhìn bằng ánh mắt dị dạng...

Trên cơ bản tôi với bạn học của tôi, ngoại trừ có một số năng lực khác với người thường, cũng vẫn coi là người bình thường, cho nên ở khoa đương nhiên sẽ có cái gì mà "vương tử bói toán", "nữ thần cắt dây tơ hồng" vân vân —- bởi vì tướng mạo với tác phong phô trương sẽ được bạn học đặt cho cái danh hiệu buồn cười để sùng bái. Tôi tất nhiên sẽ thèm muốn loại cảm giác trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng so với dậy sớm tốn một vài tiếng chỉnh lý bề ngoài, tôi cho rằng tôi vẫn muốn ngủ thêm một vài tiếng.

Ba tôi từng dạy tôi, người có năng lực cũng đừng quá khoe khoang, bởi vì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, quá phô trương rất dễ bị ghét để rồi giẫm phải đinh, nên chọn thời cơ thích hợp để biểu hiện mình, đây mới là phương pháp chính xác để gây ấn tượng tốt nhất.

Chẳng qua tôi cứ quên hỏi ông ấy, nếu như mãi mà không phát hiện thời cơ thích hợp, hoặc phán đoán không ra lúc nào mới là thời cơ thích hợp thì phải làm sao?

Bởi vì cứ quên hỏi, về sau cũng không hỏi được nữa, cho nên tôi đành sờ mũi âm thầm sống qua ngày. Nữ sinh ở khoa chúng tôi không nhiều, phần lớn đều nghiên cứu về tỉ lệ chuẩn xác của bói toán, nhìn thấy quỷ còn mừng hơn thấy người... thôi không nhắc đến nữa.

Sau khi tốt nghiệp tôi kế thừa công việc bói toán trong nhà, mở tiệm kiếm sống ổn định. Cuộc sống bình yên, cho đến khi tôi vô tình gọi một vị tiểu thư là dì mới thôi.

Tôi cảm thấy chuyện đó khiến tôi nhận được giáo huấn rất lớn, ví dụ như phụ nữ rất để ý bị coi là già, đừng tùy tiện đắc tội phụ nữ... đương nhiên rồi, trên thực tế nên là "đừng đắc tội bất cứ người nào" mới đúng, tôi chỉ là muốn sống một cách êm đẹp mà thôi, nhưng một lần sơ sẩy đã gặp phải báo ứng này, tôi rốt cuộc vì sao lại xui xẻo đến thế?

Càng đáng sợ là nguyền rủa mà vị tiểu thư kia cho tôi còn đi theo tôi đến thế giới khác.

May thay lúc đó mẹ tôi đã không còn nữa, tôi không cần phiền não vấn đề bà ấy sau này phải sống thế nào sau khi mình chỉ ngủ thôi đã bị kéo đến thế giới khác, trái lại, tôi còn phải lo lắng cho nguy cơ sinh tồn của mình ở thế giới tên là Huyễn Thế, ở đây nguy hiểm hơn thế giới ban đầu nhiều, tôi vừa mới đi qua đã chết liên tục!

Tôi ở đó đã trải qua những chuyện bi thảm với kỳ ngộ mà đời này chưa từng nghĩ tới, gần như sắp dung nhập cái xã hội đó —- nói dung nhập thật ra cũng không chính xác lắm, phải là... đã đặt tình cảm vào đó chăng? Ở đó tôi có người mình coi trọng, có kinh nghiệm mãnh liệt bởi vì điều gì đó mà đau buồn, vì điều gì đó mà vui mừng, mặc dù xảy ra trong thời gian ngắn ngủi, nhưng khiến người khó có thể quên.

Về sau, tôi vốn đã chấp nhận cho rằng mình phải sống đời còn lại ở thế giới vừa không có máy lạnh vừa không có máy tính này rồi, không ngờ tôi vậy mà còn có cơ hội trở về.

Tôi vốn còn muốn nói, bởi vì tôi đã chết, vậy tôi sẽ vĩnh viễn hai mươi bốn tuổi, sẽ không còn già đi nữa! Được thôi, cái này thật ra không phải trọng điểm! Tóm lại tôi cái gì cũng chưa nghĩ rõ đã để Trầm Nguyệt đưa tôi trở về, lúc vừa mới trở về, tình huống còn có chút thê thảm.

Thân thể nằm trên giường của tôi không biết mấy ngày chưa ăn uống, chết thì chưa, nhưng cũng chẳng còn sức lực, không thể động đậy, tôi vùng vẫy bò đi tìm nước, phát hiện ở trên bàn có bánh mì không biết đã mốc chưa sau khi nốc sạch, tôi cuối cùng cũng tìm được điện thoại, ấn số gọi bệnh viện đưa xe cứu thương đến cứu tôi.

Mất dinh dưỡng vì thiếu ăn, sau khi nằm viện mấy ngày, coi như đã thích ứng, vừa mới trở về thế giới ban đầu đã phá của, đây không ở trong kế hoạch của tôi... thật ra tôi cũng chẳng vạch kế hoạch gì, dù sao khoản phí nằm viện khiến tôi hết sức đau lòng, muốn trở về cuộc sống tự lực cánh sinh vốn có, cũng có chút không quen...

Lúc ở Đông Phương Thành, cho dù không làm gì, ít nhất cũng có lương thực công cộng khó nuốt để ăn. Cũng không phải tôi hoài niệm mùi vị khó nuốt đó, chỉ là ở thế giới ban đầu của tôi, không làm gì cả chính là chờ chết đói, vì không để mình chết đói, tôi chỉ có thể nén lương tâm tiếp tục mở tiệm kinh doanh, tiếp tục nói ngược chỉ dẫn sai lầm cho khách.

Tôi khôi phục cuộc sống bình thường chưa được mấy ngày, đã phát hiện một chuyện khiến tôi như bị sét đánh.

Trầm Nguyệt chỉ có thể đưa linh hồn trở về.

Huy Thị hắn cũng đi theo tôi rồi a a a a a a a! Tôi không muốn sống nữa a a a a a a —-!

Nếu như có thể coi hết thảy ở đó thành một giấc mộng thì cũng như thôi, vì sao còn ráng nhét cho tôi một cái chứng cứ, hơn nữa còn là chứng cứ tệ hại như vậy.

Trong mộng Huy Thị nói với tôi, hắn mặc dù cảm thấy có chút bối rối, nhưng vẫn thấy rất mới mẻ, xe cộ trên đường rất thú vị.

Trò mạt chược cởi đồ với các loại trò chơi trong máy tính đều khiến người sáng mắt...

Ngươi vì sao lại biết! Ta cũng đâu mở máy tính để chơi! Ngươi đã làm cái gì!

Tôi nghiêm trọng cảnh cáo hắn đừng thừa dịp tôi ngủ lén dùng thân thể của tôi, muốn mượn thân thể không phải không được, nhưng phải được tôi cho phép, sau đó tôi phát hiện sau khi bàn bạc với Huy Thị, thật ra hắn còn rất có ích.

Ví dụ như lúc ăn cơm, có thể cho hắn mượn thân thể bảo hắn nấu. Hắn đối với các loại sách nấu ăn nồi niêu với bếp gas đều rất có hứng thú, thứ nấu ra cũng không khó ăn, chơi game không qua màn được thì kêu hắn ra, để hắn đi khiêu chiến...

Tôi cảm thấy mình thích ứng tốt với con ma trong người mình, như vậy có được không? Biến thành không cần nằm mơ cũng có thể nói chuyện với hắn rồi, như vậy hình như không ổn lắm đi!

Tôi thậm chí ngay cả lúc không muốn xã giao, hi vọng đừng nói ngược đều có thể phái hắn đi nói! Mặc dù dùng rất tốt, nhưng tiếp đến tôi liền bắt đầu nhận được thư tình, thế này là thế nào!

Chẳng lẽ... sau khi miệng bị nguyền rủa, tôi cuối cùng cũng có thể kiếm được bạn gái rồi sao!

Nhưng thế này cũng là do Huy Thị kiếm, không phải tôi! Như vậy lúc hẹn hò cũng chỉ có thể đưa thân thể cho Huy Thị, nếu không đối phương sẽ nói tôi quai quái, hôm nay vì sao khang khác vân vân... Nói như thế tôi căn bản chỉ có thể cho Huy Thị mượn thân thể, để hắn đi kết giao bạn gái mà!

Mặc dù lấy đạo hạnh của Huy Thị, có khi hình tượng bình thường làm ra quá hoàn mỹ, cho dù đổi thành tôi đi hẹn hò, phái nữ cũng chỉ sẽ bật cười, nói kiểu như "Phạm Thống anh hẹn hò với em mà căng thẳng như thế sao? Thật dễ thương" vân vân...

Nhưng như vậy vẫn chẳng vui chút nào! Huy Thị! Thu lại cái từ trường thu hút người khác giới bẩm sinh của ngươi một chút! Ta vẫn còn muốn làm ăn trong sạch đàng hoàng.

Trên biểu hiện thoạt nhìn cảm tình chúng tôi trở nên rất tốt, nhưng trên thực tế... Mới không có chuyện này. Huy Thị mỗi lần giúp tôi thì sẽ đề xuất một yêu cầu với tôi, có lúc yêu cầu đi xe lửa, có lúc yêu cầu đi máy bay, chờ đến khi những chuyện này hắn không còn cảm thấy mới mẻ nữa, không biết sẽ yêu cầu cái gì?

Tôi trước kia giúp hắn nhiều như thế, cũng chưa có đòi thù lao với hắn đâu đấy! Hắn cho rằng hắn cho tôi năng lực với ký ức là có thể cấn trừ sao!

Cuộc sống mệt mỏi này về sau lại xảy ra một chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh của tôi.

Có hôm tôi đang đi trên đường đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trông rất quen, ngẫm kỹ lại, tôi đột nhiên phát hiện, đây chẳng phải chính là bà dì —- vị tiểu thư hồi đó nguyền rủa tôi sao!

Giống như ba tôi trước kia nói với tôi, tôi nghĩ cô ta chính là loại năng nhân dị sĩ không thể trêu chọc, nhưng chỉ cần tôi thành tâm xin lỗi, có khi vẫn còn cơ hội nhờ cô ta thu hồi nguyền rủa bỏ qua cho tôi, bằng không... Ít nhất cũng nói cho tôi, nguyền rủa của tôi rốt cuộc phải nói mấy câu trái ngược mới có thể phá trừ?

Khi tôi đuổi theo cô ta, đột nhiên nhớ tới một điều quan trọng.

Cô ta không biết có còn nhớ tôi hay không, dù gì tướng mạo của tôi cũng không đẹp trai đến mức khiến người chỉ nhìn một lần là nhớ, vậy thì tôi đột nhiên dùng cái miệng này gọi tiểu thư, gọi ra rốt cuộc sẽ biến thành cái gì?

Lỡ như lại chọc giận cô ta, tôi há chẳng phải đã thảm còn thêm thảm?

Cho nên tôi đành nợ thêm nhân tình của Huy Thị, nhờ hắn đi bắt chuyện.

Lấy kỹ xảo ngôn ngữ của Huy Thị, vị tiểu thư kia cuối cùng cũng chịu dừng lại bình tĩnh nghe hắn nói, nhưng nói đến một nửa, cô ta liền nhíu mày chất vấn tôi rõ ràng bị nguyền rủa, vì sao nói chuyện vẫn còn bình thường như vậy.

Đây còn dính dáng đến chuyện tôi bị ký sinh, nói lên thật là quá phức tạp —- kết quả biến thành Huy Thị mời cô ta uống trà, thuận tiện tán gẫu một đống chuyện ở Huyễn Thế sau khi bị nguyền rủa... Tiền! Tiền của tôi! Huy Thị mời con gái uống trà thì đâu thể nào bảo đối phương trả tiền!

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy, nể tình có thể giải quyết vấn đề nguyền rủa, cứ coi như tiền uống trà là phí thủ tục đi —- kết quả bọn họ vậy mà còn chọn căn đắt nhất!

Bọn họ ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ, kể xong những trải nghiệm xui xẻo của tôi, vị tiểu thư kia nghe đến say sưa, sau đó cô ta nói ra... ba câu rất mất chốt.

"Thật ra chuyện đã lâu như thế rồi, tôi bây giờ cũng không còn để ý nữa, hại anh gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, thật là ngại quá."

"Có điều cái nguyền rủa kia tôi không biết giải, về phần cần nói mấy câu sẽ tự động giải, lúc đó quyết định đại, tôi sớm đã quên rồi."

"Thế này có được không, tôi làm gì đó bồi thường cho anh?"

Nếu như câu đầu tiên khiến tôi nhìn thấy tia hi vọng, câu thứ hai giống như quẳng tôi xuống địa ngục, câu thứ ba thì khiến tôi khủng hoảng không thôi.

Cái gì... cái gì mà bồi thường? Tôi chỉ muốn giải nguyền rủa! Cô không nói cho rõ, tôi cảm thấy rất kinh khủng! Nhưng tôi vẫn chưa kịp ngăn cản Huy Thị, hắn đã đồng ý.

Huy Thị ngươi làm sao có thể đồng ý thay ta! Ngươi làm sao có thể! Ngươi rõ ràng là người ngoài!

Vi tiểu thư kia cười nói, để tôi đi gặp người tôi muốn thấy lại không thấy được, có lẽ là chủ ý hay, tiếp đến lòng bàn tay của cô ta phóng ra ánh sáng trắng sau đó tôi chẳng còn biết cái gì nữa.

Tiền uống trà không cần trả nữa rồi sao?

Tiền uống trà... hình như cũng không phải trọng điểm nữa rồi nhỉ?

Còn nữa, tôi rất để ý một chuyện.

Rốt cuộc là người tôi muốn thấy lại không thấy được, hay là người Huy Thị muốn thấy mà không thấy được hả! Đây khác rất xa đi! Mặc dù đều ở cùng một thế giới!

Khi cảm giác thể xác tái sinh quen thuộc xuất hiện kèm theo đau đớn, tôi phát hiện xung quanh đều là nước, đây rốt cuộc là tình huống gì, tôi coi như đã rõ.

A... cho nên tôi lại trở về rồi đúng không?

Để thoát khỏi cảm giác thiếu khí mà nỗ lực nổi lên, tôi hình như đã túm được thứ gì trơn trượt, sau đó vừa nổi lên mặt nước lấy khí, đập vào mắt chính là hai khuôn mặt quen thuộc.

Lạc Thị vì sao lại chèo thuyền ở đây, Nguyệt Thoái vì sao lại ở đây lõa thể ngâm trong nước, tôi không hiểu lắm, chẳng qua, khi nhìn thấy bọn họ, tôi hình như quên mất việc bà dì kia xử đẹp tôi, chỉ khẩn thiết cảm giác được một chuyện.

Tôi đã trở lại rồi.

Mặc dù lúc còn ở đáy ao đã nghĩ đến câu đó, nhưng ở giây phút này cảm giác đó càng mãnh liệt.

Tâm tình dở khóc dở cười kia đến nay cũng không biết nên hình dung thế nào, nhưng tôi nghĩ vẫn là cười nhiều hơn khóc đi?

Giống như là do bạn bè của tôi mang tôi trở về, giống như gặp lại bạn của mình.

Nếu như không xét đến về sau Puhahaha tìm tới quăng phù chú truy sát tôi ba con phố, vẫn thật là một đêm trở về đầy bình yên.

Dù sao cũng không ai biết tôi trở về bao lâu, tôi vẫn có thể tiếp tục tự xưng mình hai mươi bốn tuổi! Đây vẫn không phải trọng điểm. Tôi cảm thấy tôi không nắm được trọng điểm.

Trọng điểm có lẽ là... Sau này rốt cuộc muốn ở Đông Phương Thành hay là Tây Phương Thành?

Trước khi Nguyệt Thoái với Lạc Thị cãi nhau đến trở mặt, tay của tôi liệu có bị xé đứt từ hai bên trước không?

Lúc này tôi có thể thả Huy Thị ra để xoa dịu bọn họ không?

May thay Puhahaha không bắt tôi đến tế đàn Trầm Nguyệt ở, đây thật sự đáng ăn mừng?

Đối với tôi mà nói, sau khi kết thúc sinh mệnh ban đầu, tiếp đến có lẽ lại bắt đầu cuộc sống mới đi.

Có lẽ cuộc sống vô tận chết rồi lại hồi sinh, nghe lên khiến người có chút sợ hãi, nhưng trước khi cảm thấy mệt mỏi, tôi vẫn muốn nắm chắc hiện tại, định cư thật tốt ở đây, suy nghĩ chuyện mình có thể làm.

Về phần Huy Thị lúc nào muốn thành phật, tôi rốt cuộc có cưới được vợ hay không, những cái đó thì tùy duyên vậy, ha ha ha ha —-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel