Trầm Nguyệt Chi Thược 11 - Tự thuật (Tịch Anh) + Giới thiệu (bản Phạm Thống)


Tự thuật -- Tịch Anh

Trong ký ức từ lâu thật lâu trước kia...

Lúc đó, quan hệ giữa Đông Phương Thành với Tây Phương Thành vẫn chưa đối địch đến thế.

Khi ấy, tên của ta, vẫn chưa gọi là Tịch Anh.

Vương thất Đông Phương Thành chú trọng huyết thống, thứ quyết định mọi thứ là huyết mạch mà không phải thực lực. Ta là con gái duy nhất của nữ vương tiền nhiệm, sau khi nữ vương tiền nhiệm qua đời đột ngột lúc còn trẻ, thân là con gái chính tông, ta tự nhiên kế thừa lạc ấn linh hồn của vương huyết, khi ta vẫn còn là đứa trẻ non nớt, đã bị khoác lên thân phận nữ vương.

Mẫu thân của ta chưa kịp để lại bao nhiêu nhắn nhủ trong sinh mệnh của ta đã bỏ ta mà đi, trông coi cả Đông Phương Thành, thứ ta sở hữu, chỉ có vũ khí và đồ hộ thể được truyền lại từ mỗi đời vua, giờ đây cũng bầu bạn với ta -- Skies và Thiên Huyễn Hoa.

Ta không tài nào hiểu được vì sao những bé gái bằng tuổi ta có được người dỗ dành, có người cưng chiều, thỉnh thoảng làm một vài yêu cầu ngang bướng, trải qua thời thơ ấu vô lo, mà điều ta phải làm lại chỉ có học tập vô cùng tận. Lấy tư chất mà nói, ta cũng không phải kỳ tài khiến mọi người hài lòng, cộng thêm ta suốt ngày nóng nảy mất kiên nhẫn, ở mặt tăng tiến thực lực, cứ luôn ít có tiến triển.

Người chỉ dạy ta e ngại thân phận của ta, không dám quản thúc nghiêm khắc, bọn họ cứ luôn ôn tồn nói cho ta nên làm thế nào, phải làm ra sao, nói cho ta hậu quả nếu thực lực không gia tăng, chính là không thể bảo vệ mình, cho dù chúng ta qua lại bình thường với Lạc Nguyệt, bọn họ vẫn đang rình ngó như hổ đói, cho nên chúng ta không được thả lỏng...

Ở trong Thần Vương Điện rộng lớn và thanh lãnh, đối tượng mà ta có thể dốc bầu tâm sự cũng chỉ có Skies với Thiên Huyễn Hoa mà thôi.

"Có người muốn giết ta sao? Bởi vì ta là nữ vương?"

"Nếu như ta quá yếu, thì không thể bảo vệ mình sao?"

Ta luôn rúc trên giường của mình, nhiều lần hỏi vấn đề tương tự với kiếm và hộ giáp của mình.

"Anh, đừng sợ, ngươi có mạnh hay không cũng chẳng sao, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Thông thường đều là Skies trả lời ta. Ta biết Thiên Huyễn Hoa vẫn quan tâm ta, chỉ là hắn không hay nói chuyện, nghe thấy tiếng của Skies, ta luôn có thể cảm thấy an tâm.

Thật ra trong tên của ta cũng không có chữ Anh này, chỉ là bởi vì Skies nói, dấu hoa anh đào giữa lông mày ta rất đẹp, nên quyết định sau này gọi ta như vậy.

Ta cảm thấy xưng hô này rất thân thiết, cho nên hắn không gọi tên của ta cũng không sao cả.

Lúc đó, quốc lực của Đông Phương Thành mỏng yếu, cho dù trên biểu hiện qua lại bình đẳng với Lạc Nguyệt, trên thực tế lại rất khó duy trì địa vị đối đẳng.

Sau khi ta dần dần lớn lên, cũng dần dần bắt đầu tiếp xúc quốc sự. Tua rua của ta chỉ tăng đến màu đỏ thẫm đã đình trệ rồi, việc học tập không cách nào thu hút chú ý của ta, bất luận dùng lý do gì.

Chuyện thiếu nữ mười tám tuổi bình thường nên làm rốt cuộc là gì đây?

Tuyệt đối không phải mặc một bộ đồ trang trọng, trong đầu phiền não chuyện ngoại giao, phải giữ khuôn mặt nghiêm túc ở mỗi lần gặp những nhân vật quan trọng, nói những câu bản thân mình cũng không thích.

Nhưng ta không phải thiếu nữ bình thường, ta là nữ vương của quốc gia này.

Ta cũng thể nghiệm được, một vị vua không có thực lực, không thể mang đến cảm giác an toàn cho quốc dân. Cho dù như vậy, dù sao nguy cơ cũng chưa xuất hiện rõ, ta luôn nghĩ, nếu ta không thể trở thành một nữ vương lấy sự cường hãn uy chấn kẻ địch, vậy thì điều ta có thể làm, chính là chọn một vị hôn phu tốt, sinh một người kế thừa ưu tú cho quốc gia này chăng?

Nhưng mà ở lúc đó, ta đã gặp gỡ hắn.

Đông Phương Thành sẽ phái sứ giả đến Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt cũng sẽ phái sứ giả qua -- Có lẽ là để mậu dịch, có lẽ là để thăm dò tình báo, dù sao ngoài mặt cứ làm một số chuyện có lợi đối với song phương. Sứ giả đương nhiên do Thần Vương Điện chiêu đãi, cũng bởi vì như vậy, ta mới quen biết cái người này.

Hắn là đại biểu của đoàn sứ giả Lạc Nguyệt, là em ruột của hoàng đế Lạc Nguyệt. Bề ngoài anh tuấn đĩnh đạc, khiến hắn đặc biệt xuất chúng ở trong đoàn người, ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, thất thần rất lâu, mới rời được tầm mắt.

Những chuyện tiếp theo, ở trong ký ức của ta, không biết rốt cuộc đó là vết hằn sâu, hay đã trở nên nhạt nhòa.

Đó là cuộc tình đầu tiên của ta. Hắn là mấu chốt thay đổi cuộc đời ta. Bất luận nói làm sao cũng rất quan trọng... Nhưng rốt cuộc là bởi vì đau khổ mà quên lãng, hay bởi vì thật sự không để ý nữa, cho nên hồi tưởng lại, ngay cả khuôn mặt của hắn, cũng chỉ còn lại một lớp bóng mờ đây?

Trong mấy tháng ngắn ngủi khi hắn lưu trú ở Đông Phương Thành, chúng ta đã yêu nhau.

Ta nghĩ, ngay từ đầu hắn đã từ trong mắt ta nhìn thấy sự ái mộ, mà ta lại không biết hết thảy đều đã được mưu tính.

Sau khi hắn trở về Lạc Nguyệt, bọn ta vẫn thư từ liên lạc, cho dù ta biết, lấy thân phận của bọn ta, chuyện tình yêu này không thể nào có kết quả, nhưng vẫn không thể từ bỏ hy vọng, bạt mạng vùng vẫy giống như muốn tìm được một kẽ hở từ trong vận mệnh.

Nữ vương của Đông Phương Thành, làm sao có thể gả cho người bên Lạc Nguyệt cơ chứ?

Người kế thừa vương vị tiếp theo của Đông Phương Thành sao có thể có huyết thống của Lạc Nguyệt đây?

Ta không dám để cho bất cứ người nào biết chuyện của bọn ta, ngoại trừ Skies và Thiên Huyễn Hoa.

Bởi vì nếu không có đối tượng để dốc bầu tâm sự thì cũng quá bức bối.

Mặc dù cũng không được bao nhiêu ủng hộ từ chỗ bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không nói cho người khác, cho nên ta vẫn nói phiền não của mình với bọn họ.

Ta còn nhớ, cái đêm ta nhận được thư của hắn, nhìn thấy hắn yêu cầu ra ngoài gặp mặt riêng.

Giống như trái tim khát khao muốn nhìn thấy hắn của ta, ta cho rằng hắn cũng nhất định như thế.

"Anh, ngươi muốn đi đâu?"

Khi ta sắp rời khỏi Thần Vương Điện, Skies vội vàng gọi ta như vậy.

Hắn và Thiên Huyễn Hoa đều được ta đặt ở trong phòng, mà ta không có trả lời vấn đề của hắn.

"Anh!"

"Anh! Đừng đi!"

Tiếng của Skies vẫn cứ luôn truyền đến khi ta bước ra khỏi cửa phòng, chỉ là ta không có quay đầu.

Nào ngờ, đêm đó lại quyết định hết thảy về sau.

Khi ta đến địa điểm ước hẹn, hắn ở đó chờ ta như đã hẹn.

"Ta biết ngươi nhất định sẽ đến."

Vẻ mặt hắn khi đó, ta bây giờ cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ có ở lúc ta phát hiện ở đây không chỉ có một mình hắn mà lùi lại, hắn chém một kiếm về phía ta, cộng với giọng nói không còn dịu dàng mà tỏ ra tàn nhẫn của hắn, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Mọi thứ xảy ra rất nhanh.

Nhanh đến ta không kịp phản ứng.

"Sự ngu xuẩn của ngươi, khiến mọi thứ trở nên thật dễ dàng..."

Lời nói của hắn không mang chút thương xót, chỉ có niềm vui sau khi thắng lợi.

Ta giương mắt nhìn hắn, thậm chí không thể mở miệng ngăn cản hắn chém vào ngực ta.

"Vương huyết của Dạ Chỉ cứ thế đoạn tuyệt, vậy thì cư dân tân sinh của Dạ Chỉ sẽ không thể chuyển sinh, cư dân nguyên sinh cũng không thể sống lại, làm suy yếu mà không tốn một binh một tốt, đây là phương pháp tốt nhất, chung quy tốt hơn so với chiến tranh, ngươi hẳn cũng đồng ý chứ?"

Ta đã sắp chết, không thể nói được gì nữa.

Sự hiểu biết của Lạc Nguyệt đối với vận hành của Trầm Nguyệt không có sâu như Đông Phương Thành.

Mất đi vương huyết của Đông Phương Thành, lực lượng của ao nước không thể kéo dài, đối với cư dân tân sinh của Tây Phương Thành mà nói thì cũng như vậy...

Kết quả này sẽ dẫn đến hủy diệt. Không thể chết thế này...

Cho dù ta không muốn chấp nhận cái chết cỡ nào, nhưng ta chung cuộc vẫn không thể chống đỡ được mí mắt nặng nề.

Cái chết đối với mỗi một người mà nói, đều rất xa lạ. ta không biết ta sẽ cứ thế tiêu tan, hóa thành một mảnh hư vô, hay là trở thành quỷ hồn không nơi để đi, bi oán cuộc sống ngắn ngủi của mình?

Mà ý thức của ta không có biến mất.

Cảm giác lúc đó rất rối loạn phức tạp, cho đến khi ta phát hiện mình có thể "động", ta lại nhìn thấy đồ vật, thậm chí cảm giác rõ được nước xung quanh thân thể, ta vô thức ngoi lên mặt nước, phát giác mình đã trở về Đông Phương Thành.

Đây là ao nước của Đông Phương Thành.

Là... ao nước cư dân tân sinh dùng để sống lại.

Run rẩy do cái chết với sự phản bội để lại vẫn chưa tiêu tan, mà khi ta ý thức được mình đã trở thành cư dân tân sinh, cảm giác sợ hãi và bất an bò lên sống lưng, khiến ta muốn hét ra tiếng.

Nhưng dấu ấn của vương huyết vẫn đi theo ta.

Cho dù ta bây giờ đã hóa thành tồn tại bất tử, nhưng trên người ta dù sao cũng không có ấn ký của cư dân tân sinh, sẽ không ai biết chuyện này, mà ta vẫn là nữ vương ban đầu.

Sau khi rút chiếc áo choàng từ trên giá cạnh bờ bao bọc thân thể, ta dưới tình huống hỗn loạn lấy thuật pháp trở về Thần Vương Điện.

Không có người biết thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?

Nhìn sơ không có mất đi cái gì, thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

Khi ta chạy vào trong phòng mình, nước mắt đã thấm đẫm mặt của ta.

Skies được đặt trên bàn khi ta ra ngoài, hắn hình như đã bị bộ dạng của ta hù dọa.

"Anh, ngươi làm sao vậy, vừa rồi khế ước vì sao đột nhiên gián đoạn..."

Uất ức và oán hận đầy lòng ta không có nơi để trút, khi nhìn thấy Skies, nhớ tới hắn là vũ khí do Đông Phương Thành và Lạc Nguyệt trao đổi qua đây, ta không nhịn được cầm hắn lên rồi quăng hắn ra xa.

Đối với ta mà nói, mọi sự vật của Lạc Nguyệt đều đáng hận.

Chỉ cần nghĩ đến Lạc Nguyệt, trong lòng ta tuôn lên cảm xúc tiêu cực nghiêm trọng.

"A! Đau quá!"

Skies kêu thảm một tiếng, ta thì làm như không nghe thấy, ngồi xuống bên giường.

"Đau quá, đau quá à..."

Hắn còn đang kêu đau, ta lại chỉ lặng lẽ ngồi, hệt như một cỗ xác không hồn, chỉ có nước mắt chảy không ngừng.

Ta không biết qua bao lâu. Bất tri bất giác, hắn dường như đã an tĩnh lại, không kêu rên uất ức nữa, mà ta căn bản không có tâm tư chú ý tình huống của hắn, dù cho mắt ta hướng về phía trước, thật ra cũng không đang nhìn gì cả.

Cho đến khi một bàn tay ấp ám đến gần ta, lấy ngón tay lau nước mắt cho ta.

"Anh, đừng khóc."

Ta ngỡ ngàng di chuyển tầm nhìn, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.

Ta nhìn thấy một chàng trai chưa từng gặp. Hắn có mái tóc đen xõa qua vai, đôi mắt đỏ thâm thúy, cùng với khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ. Ta hẳn là không quen người này, ở trong phòng của ta, cũng không nên có đàn ông khác tùy tiện xuất hiện, đến gần ta, nhưng ta lại theo trực giác gọi ra một cái tên.

"... Skies?"

Hắn không có phủ nhận, chỉ là thoáng vụng về mà lau nước mắt trên mặt của ta.

"Đừng khóc. Đừng khóc... đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Skies muốn an ủi ta, mặc dù chính hắn vừa rồi mới bị đối đãi một cách thô bạo, nhưng hắn dường như đã không còn để ý chuyện đó nữa, chỉ mong nước mắt ta ngừng rơi.

Nhưng ta vẫn không thể nào ngừng khóc.

"A, Anh, đừng khóc... ta ở bên cạnh ngươi, ta sẽ ở cùng ngươi, đừng khóc..."

Khi nghe thấy lời này, ta cuối cùng cũng không nhịn được lao vào trong lòng hắn, lên tiếng khóc òa.

Đây là lần đầu tiên Skies hóa thành hình người trước mắt ta.

Ta ở trong lòng hắn khóc đến thiếp đi, mà khi hôm sau tỉnh dậy, lại không thấy bóng dáng của hắn đâu.

"Skies...?"

Ta khó hiểu nhìn xung quanh, không nhìn thấy Skies, trái lại là một chàng trai khác bưng quần áo ta mặc thường ngày đến trước mặt ta, dùng giọng dễ nghe mở miệng.

"Anh, thay y phục đi, muốn ta giúp ngươi không?"

Khi ta nhìn thấy khuôn mặt còn muốn mỹ lệ hơn cả phụ nữ kia, ta nhất thời có chút hoài nghi hắn rốt cuộc có phải đàn ông hay không, mà ta cũng nhanh chóng biết được thân phận của hắn -- Hắn là Thiên Huyễn Hoa của ta.

"Thiên Huyễn Hoa, Skies đi đâu rồi?"

"Không biết."

Cho dù đã biến thành hình người, hắn vẫn lãnh đạm bình tĩnh như mọi khi. Chỉ là, hắn biến thành hình người, hẳn cũng là bởi vì ta cần bầu bạn.

Ta để hắn tắm rửa thay đồ, trang điểm sửa soạn mọi thứ cho ta, cũng không bởi vì hắn bây giờ là nam mà cảm thấy mất tự nhiên. Hắn vẫn luôn là hộ giáp thiếp thân của ta, cho dù bọn ta rất ít nói chuyện, cũng rất quen thuộc lẫn nhau.

Nếu như không phải Thiên Huyễn Hoa an tĩnh đợi ở đây, ta gần như sẽ cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng hoang đường. Mà Skies lại giống như bốc hơi vậy, hoàn toàn không có tin tức.

Chẳng phải nói sẽ bầu bạn với ta sao?

Chẳng phải nói sẽ ở bên cạnh ta sao?

Ta nghi ngờ lời của hắn nói.

Sau khi chuyện đã qua năm ngày, Skies cuối cùng cũng đã trở về.

Lúc ta trở về phòng ngủ thì nhìn thấy hắn, hắn ngồi bẹp trên đất toàn thân là vết thương, khi ta kinh hoàng chạy về phía hắn, hắn nở nụ cười với ta.

"Anh..."

"Ngươi đã đi đâu vậy? Sao lại thành ra thế này?"

Ta nhìn thấy vết thương và vết máu trên người hắn, có cái đã khô, có cái vẫn đang nhỏ máu, đây khiến ta không thể nghĩ được gì khác, chỉ nghĩ làm sao chữa khỏi cho hắn.

Mà hắn giống như không có cảm giác đối với vết thương trên người mình, rõ ràng hôm đó bị quăng một cái đã liên tục kêu đau.

"Anh, đừng buồn. Đừng khóc vì cái người kia nữa..."

Skies không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ tự lo nói, nụ cười của hắn thoạt nhìn có mấy phần mệt mỏi.

"Hắn đã chết rồi."

Lúc Skies nói ra câu này, ta thoáng chốc vẫn không thể tiêu hóa tin tức đó.

Chết rồi...

Chết rồi?

"Người làm hại ngươi, người sỉ nhục ngươi..."

Đôi mắt màu đỏ của Skies nhìn chằm chằm vào ta, mắt của hắn nhìn lên vẫn trong suốt làm sao.

"Bất luận là ai, bất luận đang ở đâu, ta đều..."

Hắn chỉ nói đến đây, đã ngất đi, ta vội vàng hoảng hốt gọi Thiên Huyễn Hoa tới, hỏi hắn cứu chữa như thế nào, sau khi biết được công năng trị liệu và phục sinh của vương huyết đều hữu dụng đối với Skies, an đốn mọi thứ xong, ta mới thở phào.

Khi biết cái người đó chết, cho dù trong lòng ta kinh ngạc, nhưng thấp thoáng có một nỗi sung sướng.

Giống như tình ái đã không còn tồn tại, giống như nghe thấy tin kẻ thù chết.

Ta nói không ra sự thay đổi của ta.

Ta chỉ biết, sau khi trở thành cư dân tân sinh, ta sở hữu thời gian gần như vĩnh hằng có thể học tập mọi thứ, ta sẽ không còn là nữ vương yếu đuối kia nữa, mà ta sẽ có một ngày có thể báo thù cái quốc gia kia.

Ta duy trì dáng vẻ hôm nay, nhìn quân vương Lạc Nguyệt ôm dã tâm già đi rồi thay thế...

Cho dù ta không thể tự tay báo thù người đàn ông kia.

Người đàn ông kia, khi Skies một mình xông vào Tây Phương Thành, đã chết trên tay hắn rồi.

Bởi vì chuyện ta đã trở thành cư dân tân sinh không thể bị phát hiện, cho nên nữ vương của Đông Phương Thành vẫn sẽ thay đổi lần lượt, dưới lớp lớp dàn xếp, cũng chẳng qua chỉ là đổi cái tên, hơi thay đổi tướng mạo.

Skies đổi tên thành Âm Thị, Thiên Huyễn Hoa thì đổi thành Lăng Thị, trở thành tay trái tay phải của ta, không ai biết thân phận ban đầu của bọn họ.

Chỉ là quan hệ của bọn ta hình như dần dần thay đổi, càng ngày càng xa... bất luận là bởi vì sự thay đổi của ta, hay là sự bất biến của hắn.

Mối thù của ta đối với Lạc Nguyệt, và sự vô tình đối với cư dân Đông Phương Thành, tùy theo thời gian, hình như càng ngày càng sâu đậm.

"Anh, nếu như không cần thiết, ta không thích giết người..."

"Ngươi rõ ràng biết ta không thích, vì sao cứ bắt ta đi làm chuyện này..."

Ta không biết hành vi đẩy hắn ra, kéo giãn khoảng cách giữa bọn ta, rốt cuộc là vô tình hay là cố ý.

Bởi vì ta không thể ngăn ý niệm tràn ra từ trong lòng mỗi khi ta nhìn vào hắn.

Hắn là vũ khí của ta, kiếm của ta...

Điều này dù có làm sao cũng sẽ không thay đổi.

Khi ta lần đầu tiên cho hắn một bạt tai, bắt buộc hắn dọn đến Đệ Tam Điện, ánh mắt và thần tình của hắn, ta cả đời này cũng sẽ không quên.

Đây chính là cảm giác làm tổn thương người mình coi trọng.

"Âm, ngươi suốt ngày chạy ra ngoài, không ở trong Thần Vương Điện làm trọn bổn phận của ngươi, chẳng lẽ không cảm thấy quá đáng sao?"

Có một ngày, ta nghe thấy Thiên Huyễn Hoa hỏi Skies như vậy.

"Ta chỉ là cảm thấy... Anh hình như đã không cần ta nữa. Cô ấy đã không cần ta bảo vệ nữa rồi..."

"Ngươi rốt cuộc có biết mình là kiếm mà không phải áo giáp không? Thân kiếm mỏng manh của ngươi có thể bị chém mấy cái mà không gãy? Ai cần ngươi bảo vệ chứ?"

Ta nghe thấy nỗi buồn từ trong lời nói mất mát của hắn, nhưng ta vẫn không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục đẩy hắn ra ngoài.

Bởi vì quá gần gũi, sẽ sản sinh sự mong đợi không thể sản sinh, mà thổ lộ tâm ý của ta chỉ sẽ khiến hắn trốn chạy. Lúc trước ở buổi tiệc mượn cớ say rượu giả điên, kéo hắn ngã lên giường, cũng chẳng qua chỉ đánh liều hôn hắn một cái mà thôi, hắn đã khủng hoảng hét toáng bỏ chạy, nếu tỏ tình thật hắn sẽ có phản ứng gì, không cần nói cũng biết.

Ta chỉ có thể nhìn hắn từ xa, nhìn hắn từ xa.

Cứ thế này thì tốt.

Không chỉ bởi vì ta là người đã chết, cũng là bởi vì, hắn là kiếm của ta, không phải con người chân chính.

"Anh, lần này ngươi muốn dùng tên gì đây?"

Ta nhìn chằm chằm vào mình trong gương, khe khẽ trả lời.

"Cứ gọi là Tịch Anh vậy."

Cư dân tân sinh cũng không phải bất diệt.

Ta cũng từng nghĩ, khi ta tiêu vong, thế giới lại sẽ có quang cảnh thế nào?

Linh hồn bốc hơi từ vết thương Thiên La Viêm chém trúng, lần này, người ở bên cạnh ta, vẫn là hắn.

"Anh!"

Bất luận bao nhiêu năm, hắn vẫn gọi ta như vậy.

Cho nên ta đã quên cái tên vốn có của mình, cái tên đó cũng trở nên không còn quan trọng nữa.

Như là nhận ra ta không thể sống tiếp, bàn tay Skies đỡ ta hơi hơi run rẩy, âm thanh cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Anh, đừng chết, ngươi chết rồi ta sẽ rất buồn."

"... Đây là chuyện hết cách."

"Vì sao? Vì sao không thể buông bỏ... Vì sao muốn để mọi chuyện biến thành thế này, ngươi còn hận cái người ngươi từng yêu lúc đó sao? Ngươi còn bận tâm đến quãng tình cảm đó?"

Nghe hắn hỏi vấn đề này, ta mỉm cười, cho dù ta cũng biết, nụ cười này, hẳn rất bi thương.

"Ta sớm đã không còn yêu hắn nữa."

Ta giơ cánh tay của mình, nhẹ nhàng, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng lướt trên khuôn mặt hắn.

"Sớm... đã..."

Tầm nhìn đã mơ hồ, không biết là bởi vì hơi nước ẩm ướt, hay là linh hồn đang tiêu tán.

Vào phút cuối cùng của sinh mệnh, ta vẫn nỗ lực khắc ghi khuôn mặt của hắn vào trong đầu của ta, chỉ muốn đây là hình ảnh cuối cùng tàn lưu trong ý thức của mình.

Ta không biết hắn phải chăng đã hiểu điều gì đó, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của ta.

Mà câu nói cả đời giấu trong lòng, cuối cùng, ta vẫn không thể nói ra với hắn.

"Nếu như ta không phải nữ vương, giải trừ khế ước giữa chúng ta, ngươi sẽ không bảo vệ ta nữa rồi đi."

"Anh! Ngươi muốn sa thải ta? Ta đã làm sai cái gì --"

"Ta chỉ là cảm thấy, ngươi bởi vì ta là nữ vương, mới sẽ ở bên cạnh ta."

"Hm, cho dù ngươi không phải nữ vương, ngươi vẫn là Anh mà. Vì sao đang yên đang lành muốn đưa ta cho người khác? Không được, ta phải đi tìm Lăng Thị nói chuyện..."

"... Đồ ngốc."

Cho dù chúng ta không có khả năng khác, ta vẫn ở dưới vô số đêm trăng, nghĩ về quá khứ, cùng với ngươi, người ta không thể chạm tới. Cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.


Giới thiệu nhân vật (Bản Phạm Thống)

Phạm Thống:

Tôi. Tùy bạn muốn gọi tôi là đồ ngốc, thùng cơm, không khí, người qua đường hay là chủ nhân của phất trần gì đó, đều chẳng hề gì với tôi, bây giờ yêu cầu thấp nhất của tôi là nhận ra mặt của tôi, cho dù muốn chỉ vào mặt tôi ậm ờ cả buổi nghĩ không ra cái tên, cũng không sao cả! Hoàn toàn không sao cả! Loại chuyện đó không phải chuyện đời tôi nên để ý! Lòng khoan dung của tôi sắp đột phá chân trời tới nơi rồi! .... Chẳng qua nếu có thể, tốt hơn hết gọi tôi là Phạm Thống. Vô cùng cảm kích.

Lạc Thị:

Nữ vương của Đông Phương Thành... Không, xin lỗi, tôi nói sai rồi, Lạc Thị đừng đánh tôi, thật ra cậu là một người tốt, tôi biết hết, nhưng da mặt vẫn cần phải mài dũa, tôi cảm thấy, dám nói đùa người khác, mình cũng phải dung nhẫn người khác nói đùa, như vậy mới có qua có lại, hm, nhớ hồi đó còn đeo tua rua mà đỏ, bây giờ tua rua cũng biến thành màu đen rồi đây, cũng bởi vì như vậy nên càng không được đắc tội, nhưng có thể kiếm chút hưởng sái. Đến Thần Vương Điện ăn chực là phương pháp tiết kiệm tiền rất tốt, đến chơi nhà bạn ai cũng không thể nói tôi cái gì!

Nguyệt Thoái:

Thiếu đế Tây Phương Thành. Thật ra tôi không biết... rốt cuộc người bạn đầu tiên của tôi nên tính là Lạc Thị hay Nguyệt Thoái, dù sao cũng đều là bạn của tôi. Chẳng qua Lạc Thị thì vẫn ổn, Nguyệt Thoái hình như hơi bám người một chút, cậu ấy rõ ràng còn có Narsi, Yiye, Chu Sa để bầu bạn, lại cứ luôn cảm thấy không nhìn thấy tôi giống như thiếu gì đó không bằng, Nguyệt Thoái, cậu cũng không phải gà con nhận mẹ! Mau chóng độc lập! Tham dự chính vụ! Làm một hoàng đế tốt! Cậu như vậy ba cậu sẽ đau lòng đấy!

Chu Sa:

Bạn cùng phòng lúc trước. Tôi cảm thấy cậu ta cũng gần như nên từ bỏ Nguyệt Thoái rồi, cư dân tân sinh của Huyễn Thế cả ngàn cả vạn, nhất định còn có đối tượng khác tốt hơn, cũng nhất định có kẻ chấp nhận được đồng bóng! Trong lòng Nguyệt Thoái chứa nhiều người như vậy, Chu Sa nếu như vẫn không chịu từ bỏ, chỉ sợ sẽ sống rất khổ, tôi cảm thấy đời người ngoại trừ tìm bạn đời vẫn còn có rất nhiều chuyện để làm, chán quá vẫn còn thể đến khu một Tư Nguyên giết gà, có tiền để kiếm còn có thể nhổ lông làm gối đầu, tốt biết bao?

Bích Nhu:

Một cô gái từ khi quen biết đến bây giờ hình như đều chẳng có tiến bộ gì. Tôi không phải là chỉ vóc dáng. Mặc dù tôi nhìn ra cô ta muốn bù đắp vết nứt với chủ nhân, nhưng nếu cứ tiếp tục thiếu thần kinh như vậy, lỗ hổng sẽ nứt càng ngày càng lớn, đừng suốt ngày tơ tưởng đi Đông Phương Thành ngắm trai đẹp nữa, làm tốt chức trách của mình đi.

Mễ Trọng:

Trên cơ bản là một tên buôn bán tình báo không có đạo nghĩa. Ỷ vào mới đầu làm hướng dẫn viên của tôi, thì cứ luôn muốn moi móc tin tức từ chỗ tôi ra bán, loại người này không có bạn bè -- có bạn bè cũng chỉ sẽ lấy ra để bán! Thứ duy nhất hắn sẽ không bán chắc chỉ có vật tương quan với Lăng Thị đại nhân đi! Tôi vẫn rất ghét hắn, nhưng giơ tay không đánh người tươi cười... Ahhhhh...

Lăng Thị:

Lăng Thị đại nhân... Ấn tượng tiên nữ lúc mới đầu, bây giờ nên sửa thành loại nam tử hán thà chết chứ không chịu nhục? Mặc dù đụng phải Âm Thị đại nhân là bó tay, nhưng đối mặt với người khác thì gần như không thèm nể mặt, bất luận ngài ta là người hay là hộ giáp, tôi đều kính sợ ngài ta từ đáy lòng, sau đó tôi vẫn hi vọng ngài ta có thể vì hòa bình hiếm có giữa hai nước mà nhẫn nhịn nhiều hơn, đừng ngang nhiên gây hấn quan chức Tây Phương Thành nữa, tôi chẳng muốn nhìn thấy chiến tranh bạo phát lần nữa chút nào --

Âm Thị:

Âm Thị đại nhân là một thanh vũ khí não bị thủng lỗ. Cho dù con người ngài ta rất tốt, cho dù từng chịu ân huệ của ngài ta, tôi vẫn không khỏi muốn nói như vậy, tôi tin những ai quen biết ngài ta đều như thế... được thôi, Huy Thị có lẽ ngoại lệ. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến vô lý kia, tôi đã không còn ghen tị như ban đầu nữa, nếu như muốn lấy đầu óc đổi lấy khuôn mặt, tôi thà chọn đầu óc còn hơn.

Vi Thị:

Ấn tượng trước sau đối với Vi Thị đại nhân khác nhau rất nhiều, vốn cho rằng là một tên quan xấu chỉ thích đàn áp cư dân tân sinh, nhưng bất ngờ cũng có một mặt khác, trước mắt xem ra đối xử với Lạc Thị kỳ thực rất tốt, nếu như Lạc Thị có thể thuyết phục ngài ta, để ngài ta giảm thiểu địch ý đối với cư dân tân sinh thì tốt rồi, tôi nghĩ ngài ta hữu dụng hơn Âm Thị đại nhân nhiều, trên dưới Thần Vương Điện đều công nhận như vậy.

Huy Thị:

Ký sinh trùng trên người tôi. Chuyện đến nước này, tôi đã không biết nên bình luận người anh trai dịu dàng tốt đẹp trong mắt Lạc Thị này thế nào nữa, hắn -- hắn căn bản là một tên yêu nghiệt! Tây Phương Thành vì sao có thể bồi dưỡng ra một tên yêu nghiệt đến gây tai họa cho thế nhân như vậy! Tôi rốt cuộc có nên nói may mà hắn chết sớm không? Vấn đề là sau khi hắn chết trái lại còn quấy nhiễu tôi! Huy Thị ngươi đừng mượn thân thể của ta cố ý nói ngược giả vờ thành ta nữa! Ta nhất định phải tìm cơ hội đoạn tuyệt với ngươi!

Tịch Anh:

Hm... vị nữ vương này, từ trước kia đến bây giờ tôi cũng không hiểu rõ lắm, có thể từ miêu tả của người khác với nhìn lén một phần trong ký ức của Huy Thị, nhưng để bảo trì tôn trọng, tôi tốt hơn là đừng tùy tiện nghị luận chuyện của ngài ta vậy, nói thêm một câu, yêu thầm Âm Thị đại nhân là sai, sai lầm lớn nhất đời người, nhớ kỹ nhớ kỹ.

Englar:

Tên thật của Nguyệt Thoái. Bây giờ lúc xuất hiện ở trường hợp công khai, cậu ấy vẫn dùng cái tên này, hình như muốn tách biệt ý nghĩa mà hai cái tên đại biểu, nhưng tôi cảm thấy... người có mắt đều nhìn ra được là cùng một người đi? Ý nghĩa của việc này ở đâu?

Narsi:

Hoàng đế mặt trong của Tây Phương Thành. Tôi cảm thấy bình luận như vậy không có vấn đề gì, một đống chuyện toàn là Nguyệt Thoái quăng cho hắn quản, ma pháp kiếm vệ có bốn người, cũng có hai người theo trước theo sau bảo vệ hắn, dù gì tướng mạo cũng giống Nguyệt Thoái, kiến thức phổ biến cho mọi người thành "Hoàng đế song sinh" rồi, rõ ràng bọn họ không chỉ không phải song sinh, thậm chí còn không phải anh em, đây đúng là một hiểu lầm tốt đẹp, ngoài ra, địch ý của hắn đối với tôi giống như mỗi một quan chức của Tây Phương Thành, mặc dù tôi cũng không có ý định thân cận với hắn, ôi.

Yiye:

Quỷ Bài Kiếm Vệ của Tây Phương Thành, bởi vì là con nuôi của cha ruột Nguyệt Thoái, cho nên trở thành quan hệ anh em với Nguyệt Thoái. Tôi cảm thấy tính tình hắn rất nóng nảy, ý đối địch tôi cũng rất minh hiển, từ sau khi nhớ tên của tôi, câu chửi khi hắn luyện binh đã từ "một lũ vô dụng" biến thành "một lũ thùng cơm" rồi... Hắn rõ ràng từng nói người có thực lực hắn sẽ công nhận, tôi thấy hắn cũng dần dần công nhận Narsi rồi, vì sao lại đối với tôi như vậy chứ? Bởi vì hắn cảm thấy vũ khí của tôi chiếm bảy mươi phần trăm thực lực của tôi sao?

Yameidie:

Hồng Tâm Kiếm Vệ của Tây Phương Thành. Bản thân tôi rất ghét loại người trong ngoài không đồng nhất này, trong lòng ghét tôi nhưng lại giả ngu, đã vậy còn giả ngu một cách rất cố ý, thái độ này khiến người điên tiết, nhưng tôi vừa lại không thể xúi Nguyệt Thoái miễn chức hắn, làm loại chuyện này, lấy bạn bè mà nói thì hơi quá đáng, chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, tóm lại tôi cứ nhịn coi như không nhìn thấy vậy, cứ yên ổn sống qua ngày.

Ojisa:

Hắc Đào Kiếm Vệ của Tây Phương Thành. Ông chú này không có tiếp xúc gì với tôi, tôi cảm thấy hắn rất kỳ quái, hắn có lẽ cũng cảm thấy tôi rất kỳ quái... không, hẳn là không thể nào bỏ tôi vào mắt mới đúng. Nhưng bởi vì hắn bảo trì khoảng cách, vui giận không thể hiện ra ngoài, tôi đối với hắn vẫn không có bao nhiêu cảm giác ghét, ngoại trừ cảm thấy hắn có hơi máu lạnh.

Thiên La Viêm:

Kiếm của Nguyệt Thoái. Cô ta hình như ngoại trừ chủ nhân thì chẳng quan tâm bất cứ người nào, trước mắt tôi chỉ biết cô ta ghét Bích Nhu với Narsi, chúng tôi chưa từng nói chuyện, tôi nghĩ cô ta có lẽ là vũ khí khá tương tự Puhahaha đi.

Tiêu Ba:

Tôi đã không rõ con chim này là Bích Nhu nuôi hay Chu Sa đang nuôi nữa, chủ nhân trên danh nghĩa là Bích Nhu, lại thường thường lẩn quẩn bên cạnh Chu Sa, dựa vào cái này phán đoán, tôi cho rằng nó có máu thích bị ngược đãi, tóm lại bởi vì vẫn chưa được phóng sinh, cuộc sống có vẻ rất vất vả, nhưng... tôi đồng cảm thì đồng cảm, trên thực tế vẫn không phải chuyện của tôi.

Puhahaha:

Vũ khí của tôi. Nhớ hồi vừa mới mua, tôi vẫn không thích hắn lắm, không ngờ vậy mà có nhiều công năng lại còn cường đại như vậy! Chẳng qua tôi không có bợ đỡ đến mức phát hiện giá trị của hắn mới coi trọng hắn, chung sống lâu vốn sẽ sản sinh tình cảm, hắn cũng đối xử với tôi càng ngày càng tốt, về sau... tôi đối với việc tôi vậy mà bắt đầu suy nghĩ có cần tu khí hóa với hắn hay không mà cảm thấy kinh khủng, con người dễ dàng thay đổi như thế sao? Tôi rốt cuộc...?

Loveson:

Cha ruột của Nguyệt Thoái, cha nuôi của tên lùn. Mức độ phiền toái mà ông bố này mang đến tuyệt đối là số một số hai trong những người tôi quen biết, may mà ba tôi không như vậy. Cha là không thể thay đổi, Nguyệt Thoái cậu vất vả rồi, tên lùn cũng vậy.

Trầm Nguyệt:

Từ sau khi tôi trở về, tôi không còn dám đến tế đàn Trầm Nguyệt nữa. Sẽ chết đấy, nhất định sẽ bị tiêu diệt đi, nếu như thật sự có nguy cơ này, Puhahaha ngươi nhất định phải cứu ta...

HẾT PHẦN 1

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel