Trầm Nguyệt Chi Thược 3- Tự Thuật - Nguyệt Thoái

Tự Thuật -- Nguyệt Thoái

Đến Đông Phương Thành, chớp mắt đã một thời gian rồi, tôi đang dần dần quen với cuộc sống mới của tôi, dần dần hòa nhập vào hoàn cảnh xa lạ này, tổng thể mà nói vẫn tính là khiến người hài lòng, cho dù vẫn có chút khuyết điểm, nhưng tôi không có để ý lắm.

À, nói đến, tôi vẫn thật không biết nên bắt đầu trần thuật cuộc sống mới của mình từ đâu. Cứ bắt đầu từ chuyện gần đây nhất vậy, ký ức cũng rõ ràng hơn.

Xem không hiểu chữ của Đông Phương Thành, đối với tôi mà nói có chút khốn đốn, dù sao thì tôi cũng chẳng mong mình gặp phải mấy chuyện như là đi đến nhà ăn lại đi vào tiệm cầm đồ, cho nên thứ đầu tiên tôi học là chữ có liên quan đến tên các cửa tiệm, tránh cho dẫn tới một đống chuyện khôi hài. Mặc dù thật sự xảy ra chuyện xấu hổ là đi nhầm nhà vệ sinh nam nhà vệ sinh nữ rồi, nhưng tôi kỳ thực cũng không để ý lắm.

Kế tiếp là học một số từ bẩn. Phạm Thống nói đây rất quan trọng, bị ai mắng nhất định phải biết, cho nên tôi đành học theo... tôi cảm thấy từ bẩn của Đông Phương Thành thật là cao thâm, vì sao mắng người có thể có nhiều cách biến hóa như vậy đây? Kết hợp các loại tổ hợp thân thích với nhau, còn có thể dẫn xuất ra các loại thứ bậc, không giống Tây Phương Thành, đại khái chỉ có mấy loại, không có ý tưởng mới nào.

Bởi vì biến hóa đa đoan, học lên kỳ thực vẫn rất thú vị. Chẳng qua, tôi không muốn học để sử dụng, Phạm Thống lại còn muốn tôi học luôn cả chữ, hại tôi rất muốn chạy trốn, tiến độ học chữ cứ dậm chân tại chỗ một thời gian.

Tiếp đến là học một số từ vựng liên quan đến tình yêu như giới tính, hẹn hò. Phạm Thống nói cái này cũng rất quan trọng, cái từ bạn gái này nhất định phải nhận ra được, sau đó là thích này yêu này, hoặc là rất đẹp trai đẹp gái vân vân tất cả cũng phải học, tương lai mới đọc hiểu được thư tình...

Dù sao nếu Phạm Thống đã nói quan trọng, vậy thì là quan trọng, tôi kỳ thực cũng không để ý lắm.

Nhưng chỉ có học những từ này, rốt cuộc vẫn là nửa vời, xem không hiểu sách giáo khoa của Võ Thuật Hiên, muốn nghe lão sư đọc, lão sư lại cứ luôn đọc một số đoạn lặp đi lặp lại, cảm giác có chút bực bội.

Xem không hiểu sách giáo khoa của Thuật Pháp Hiên, sách giáo khoa của Phù Chú Hiên cũng xem không hiểu... Thôi vậy, tôi kỳ thực vẫn không có để ý lắm.

Sau đó, tôi gần đây phát hiện một chuyện rất tệ.

Tên của tôi nếu như ghép lại với nhau, trong chữ của Đông Phương Thành, hình như sẽ biến thành chữ thối (腿) này. (Tên của Nguyệt Thoái (月退) viết dính lại sẽ thành chữ thối (腿) nghĩa là chân.)

Lúc biết chuyện này tôi có chút muốn đập đầu chết cho rồi.

Tôi quả nhiên vẫn không nên đặt tên bừa một cách bừa bãi... Nhưng, đột nhiên bị Phạm Thống dùng vẻ mặt sáng ngời thế kia hỏi tên, để tạo quan hệ thân thiện, hình như cũng không thể không trả lời, nhất thời kiếm không ra tên gì bình thường mà...

Nguyệt Thoái Nguyệt Thoái Nguyệt Thoái.

Chân chân chân chân chân.

... Kỳ thực tôi cũng không có để ý lắm... Không, tôi thật sự, vô cùng để ý.

Phạm Thống có dạy tôi cách viết tên của cậu ấy, sau đó cậu ấy không nói gì thêm. Chẳng qua, có lần Lạc Thị kéo tôi sang một bên, len lén dạy tôi cách viết của từ phạn dũng, còn dạy ý nghĩa của nó, thế là tôi mới biết, tên của Phạm Thống cũng rất thú vị, không biết bản thân cậu ấy có để ý lắm không?

Sau đó, tôi cảm thấy Lạc Thị dạy dễ hiểu hơn Phạm Thống nhiều. Phạm Thống không biết vì sao, cứ luôn biểu đạt một cách không rõ lắm, hơn nữa còn lặp lại mấy lần, như là hai chữ "nữ vương" này, tôi tốn trọn mười phút để nghe cậu ấy giải thích, mới hiểu rốt cuộc là đang nói nam hay là nói nữ, quốc vương hay là bình dân.

Tóm lại mà nói, phần phong phú nhất, chính là học chữ. Dưới so sánh, thứ học trên lớp cũng không phong phú bằng cái này.

Dù sao thì lớp của Võ Thuật Hiên đi hay không đi cũng không có gì khác biệt, kỳ thực cũng không cần lắm, lớp của Phù Chú Hiên, đến nay vẫn không thể lĩnh ngộ... sau khi học được chữ của Đông Phương Thành liệu có tốt hơn hay không, đây là cái ẩn số chưa biết, mà lớp của Thuật Pháp Hiên, chỉ là học phần sơ sở, học tốt cơ sở, phần cao thâm tôi đã có thể tự tìm hiểu thêm rồi, về sau thật ra cũng không cần tiếp tục học nữa...

Có điều, bởi vì đi học chung với Phạm Thống, cho nên dù thừa thãi nhưng vẫn rất vui.

Đi trên đường bị chặn lại quyết đấu mặc dù không vui, nhưng Phạm Thống ở bên cạnh thấy tôi đánh ngã đối phương liền hớn hở ra mặt, cho nên không có khó chịu lắm.

Có người đồng hành, có bạn bè, thật sự rất quan trọng.

Tôi nghĩ đây có thể là thứ trước giờ tôi luôn thiếu, cho dù tôi từng cho rằng mình từng có, nhưng sau cùng chỉ đổi lấy thương tích toàn thân, và dấu ấn chưa phai ở linh hồn...

Lúc ở đây, tôi không muốn nghĩ đến chuyện về người kia. Cắt bỏ phần của hắn đi, tôi đã có thể sống một cách đỡ ám ảnh hơn, cười cũng tự nhiên hơn.

Có lẽ, không chỉ là bỏ đi phần của hắn, còn có quá khứ của tôi. Tôi muốn đem chúng chôn cùng với cái chết, nếu như vậy, tôi đã có thể đơn thuần làm "Nguyệt Thoái"...

Nếu có thể, vẫn là muốn đổi tên. A, lạc đề rồi.

Nói đến, nguyên nhân khiến tôi khó có thể cắt bỏ quá khứ, cũng là bởi vì, một người nào đó có quan hệ với tôi trong quá khứ, cứ luôn lảng vảng ở trước mắt tôi.

Ở đây rõ ràng là Đông Phương Thành mà. Cô ta vì sao có thể dùng lý do kỳ quặc như vậy để chạy đến đây?

Cô ta rốt cuộc là đến đây làm gì? Đây là chuyện mà cô ta nên làm sao? Tôi hoàn toàn không thể hiểu cô ta đang nghĩ cái gì nữa, có lẽ tôi cũng đã không muốn tìm hiểu rồi, dù sao thì cô ta cũng không nhận ra tôi, cho nên không gây trở ngại cho cuộc sống mới của tôi, nhưng tôi chỉ cần nhìn thấy cô ta là rất khó không để ý tới cô ta, loại cảm giác này rất không tốt.

Phạm Thống còn hỏi tôi vì sao cứ luôn đặc biệt lạnh nhạt với cô ta. Bảo tôi làm sao nói ra được...

Thấy dáng vẻ trong mắt chỉ có Âm Thị cô ta, có khi những chuyện trước kia đều quên sạch rồi.

Buồn cười chính là, tôi vậy mà vẫn cảm thấy để ý.

"Ồ, được...?"

Phạm Thống lại nói một câu kỳ quái rồi. Là do ăn lương thực công cộng ăn đến tuyệt vọng cho nên thốt ra trào phúng sao?

Thế là tôi bây giờ phải bắt đầu ăn bữa tối rồi. Chẳng qua, vừa ăn bữa tối vừa nghĩ ngợi cũng được, đây đối với tôi mà nói thì không khó, cũng không bị phát hiện đang ngẩn người.

Tôi cảm thấy có thể sống lại ở Đông Phương Thành, có lẽ là một chuyện may mắn, lúc đó tôi cho rằng đây là vận mệnh ám thị tôi, cho tôi một cơ hội để bắt đầu lại, nhưng vận mệnh hình như... kỳ thực không có nghĩ nhiều như thế, đại khái chỉ là muốn đùa giỡn tôi mà thôi, người nghĩ nhiều là tôi, sự thật chứng minh, cho dù tôi không muốn trở về, luôn có một ngày vẫn là phải đối mặt.

"Nguyệt Thoái, cậu ăn dính lên mặt rồi kìa."

Chu Sa ở bên cạnh tôi nói một câu, sau đó xáp tới gần... Đừng qua đây AAAAAA!

Sau khi tôi chưa hết hoảng hồn mà tránh né hành động thân mật của Chu Sa, đã vô thức trốn ra sau Phạm Thống rồi, Phạm Thống có chút nhìn không nổi mà vươn tay giúp tôi lau đi vụn đồ ăn dính ở bên miệng, sau đó nhíu mày với Chu Sa.

"Lúc ăn thì đừng đùa cậu ấy nữa."

Tôi cảm thấy dùng từ như vậy có chút vi diệu.

"Ăn cơm xong là có thể đùa rồi sao?"

Chu Sa! Cậu đừng cứ luôn xuyên tạc lời người khác! Phạm Thống cậu cũng lắc đầu đừng gật đầu chứ!

Từ sau khi được Chu Sa tỏ tình, biết được thể nữ của cậu ấy có hảo cảm với tôi, ở trong túc xá bất luận là ăn cơm ngủ hay thay đồ tắm rửa, đều có chút đứng ngồi không yên, mặc dù nể phục cậu ấy lấy nghiệp học làm trọng, không muốn nghĩ mấy chuyện khác, nhưng cậu ấy thỉnh thoảng vẫn sẽ... sẽ... làm một số chuyện khiến tôi rất sợ hãi.

Trước mắt đều vẫn còn ở phạm vi có thể chấp nhận, cùng lắm là tinh thần căng thẳng thôi. Phạm Thống cứ luôn là ở bên cạnh xem kịch... Tôi cảm thấy rất ai oán.

So sánh với Chu Sa, tôi quen cảm giác ở chung với Phạm Thống hơn. Có lẽ là loại cảm giác có tự nhiên hay không, ở chung với Chu Sa tôi không thoải mái lắm, còn Phạm Thống thì tốt hơn nhiều, mặc dù đôi lúc cũng có chút lúng túng, nhưng trên cơ bản vẫn tính là ổn.

Tôi có thể uống chung ly nước với Phạm Thống, nếu là Chu Sa thì...

... Tuyệt đối không được đi. Trước mắt tôi tuyệt đối làm không được, bất luận cậu ấy là nam hay nữ đều như vậy.

Vì sao lại có loại ngăn cách này đây? Ban đầu cũng còn ổn, chẳng lẽ là bởi vì cậu ấy nói cậu ấy thích tôi?

Hay là bởi vì cậu ấy có thể biến thành con gái? Hay là bởi vì ngày đầu tiên tôi đến bất cẩn ở phòng tắm nhìn thấy...

-- Đừng nghĩ nữa thì tốt hơn, đừng tự đào mộ mình.

"Nguyệt Thoái, cậu không ăn sao?"

Chu Sa nhìn lương thực công cộng vẫn chưa ăn xong trên tay tôi, ánh mắt đó là muốn làm gì?

"Nếu không ăn thì cho tôi ăn là được, đừng lãng phí."

"... Tôi sẽ ăn hết."

Đồ ăn ăn được một nửa rồi cho người khác ăn, tôi không làm được, đặc biệt khi đối tượng còn là Chu Sa, đây thì càng làm không được rồi.

Kỳ thực sau khi trở thành cư dân tân sinh việc ăn uống không có ý nghĩa gì, cũng sẽ không cao lớn hơn... Ôi.

Thật ra tôi cũng không để ý lắm... Câu này rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần đây? Ngẫm kỹ lại, nếu như không để ý thì còn nghĩ làm gì? Cho nên kỳ thực tôi đều rất để ý sao?

Đúng là vậy đi, nhìn Phạm Thống cao như thế, vai và lưng đều có chút khiến người ngưỡng mộ, quần áo mặc lên thoạt nhìn cũng rất thẳng tắp, nói làm sao đây... tóm lại chính là rất khiến người ngưỡng mộ, tôi cũng tìm không ra từ hình dung để hình dung tâm tình của tôi, vẫn chưa học được nhiều từ như vậy.

Ăn cơm xong chính là lúc mỗi người đi làm chuyện của mình. Phạm Thống khi không có gì làm thì luôn luôn là ngủ, Chu Sa thì sẽ dùng bàn để đọc sách, tôi phần lớn cũng không có việc gì, nằm ở trên giường thường thường bất giác thiếp đi... nhưng từ cái ngày đón năm mới, trái lại có thêm một chuyện để làm.

Cầm lấy kính vạn hoa mà Phạm Thống tặng hôm đón năm mới, tôi nằm ở trên giường, cứ như thế chìm đắm mà nhìn.

Tôi nghĩ tôi rất thích món quà này, đây cũng tính là một sự bất ngờ đi? Dù sao, tôi hình như chưa từng nhận được thứ gì chứa đựng tâm ý, chưa từng có ai đặc biệt tặng cho tôi cái gì, vì thế, bất luận nhận được cái gì tôi cũng sẽ rất vui, nhưng món quà này tôi thật sự rất thích.

Trong một cái ống trụ nho nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động một chút, liền có thể biến hóa ra hết thế giới này đến thế giới khác.

Đây có chút tương tự với cảnh giới của tưởng tượng thuần túy, tôi cũng thường ở trong đầu tiến hành một số tưởng tượng và tổ chức, cảm giác hài hòa này rất tốt, hơn nữa hình dạng nó biến hóa ra, gần như đều sẽ không giống nhau, tôi cảm thấy tôi liên tục nhìn một giờ cũng sẽ không chán, cảm nhận mà nó mang cho tôi là thứ khó có thể diễn tả bằng lời.

Thế là, lúc tôi đang nhìn kính vạn hoa, lại sẽ nghĩ đến Phạm Thống.

Có bạn thật là tốt, đúng chứ?

May mà sau khi đến đây, người đầu tiên gặp gỡ là Phạm Thống. Bây giờ có thể sống một cách vui vẻ như thế này, có phần lớn nguyên nhân cũng là nhờ cậu ấy đi?

Tôi ôm tâm tình vui vẻ đơn thuần, cứ như thế sau khi nhìn kính vạn hoa mệt, tôi trở mình, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel