Trầm Nguyệt Chi Thược 5 - Tự Thuật + Giới thiệu nhân vật (bản Âm Thị)

Tự thuật -- Lạc Thị

Màu sắc của ký ức, luôn nhạt nhòa theo thời gian.

Rất nhiều chuyện cho dù tuyên bố mình sẽ nhớ mãi, nhưng tùy theo thời gian trôi qua, cũng sẽ dần dần trở nên không xác định đối với một số chi tiết.

Không có ký ức mới che phủ gột rửa, thì chỉ có thể nhìn thấy cái người kia không ngừng rời xa bạn.

Sau đó lại bị buộc phải thừa nhận sự thật rằng người đó đã không còn trở lại nữa.

Tên của ta là Lạc Thị.

Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta đã có thân phận con trai nữ vương Đông Phương Thành, được thị nữ chăm sóc, một mình sống ở Lạc Thị Các. Cũng bởi vì thân phận con trai của nữ vương, ta từ khi còn nhỏ, thậm chí vẫn chưa có năng lực tự suy nghĩ, đã lấy được địa vị "Thị", không cần cạnh tranh với ai, cũng không có bất cứ cuộc kiểm tra tư cách nào, không phải bởi vì thực lực, chỉ có lý do yếu kém là dựa vào thân phận mẫu thân, đã chú định ta sau này phải nỗ lực chứng minh bản thân, không được buông thả, cũng không nên có quyền lợi vui chơi vô tư lự như những đứa trẻ bình thường.

Hồi ta rất nhỏ, khi sinh bệnh phát sốt, trong lúc mông mông lung lung, luôn có một người rất dịu dàng chăm sóc ta. Ta từng cho rằng đó là mẫu thân, nhưng về sau ta mới hiểu, suy đoán này không thể là sự thật.

Mẫu thân thường không quan tâm đối với chuyện của ta, từ nhỏ ta đã có cảm giác như vậy.

Thời gian ta có thể nhìn thấy người cũng không nhiều, ngoại trừ mấy câu vấn an buổi sáng, gần như chỉ có lúc phạm lỗi mới nhìn thấy được mặt của người. Chúng ta thỉnh thoảng sẽ cùng dùng bữa chung, nhưng cơ hội như vậy đã ít lại còn ít, một năm căn bản không tới mấy lần.

Lúc ta năm tuổi bắt đầu học tập kỹ nghệ của Đông Phương Thành. Mới đầu mọi thứ đều rất thuận lợi, trong ba môn ta thiện trường nhất là phù chú, giống như bẩm sinh đã có thiên phú này, vẽ phù và sử phù ta đều thi triển rất thuận tay, chỉ là lão sư không có cho ta khen ngợi dư thừa nào, mỗi khi phù chú của ta lấy đường cong hoàn mỹ bộc phát ra hiệu lực vượt ngoài mong đợi, ta quay đầu nhìn hướng lão sư, đều chỉ nhìn thấy thần sắc quái dị của hắn.

Phù chú của ta có thể phi hành theo quỹ đạo ta muốn, ta dùng phù chú bình thường có thể làm ra hiệu quả của phù chú cao đẳng, đây là chuyện mà trẻ con cùng lứa -- thậm chí người lớn cũng không làm được, theo ta nghĩ, đây hẳn là có thể được khẳng định, ta cũng khát vọng được khẳng định, nhưng sư trưởng dạy dỗ ta lại chỉ lắc đầu với ta, cũng chưa từng nói cho ta nguyên nhân.

Lúc đó, ta chưa biết cái gì cả.

Cho đến khi có một ngày, mẫu thân gọi ta vào trong phòng của người, nói ra "sự thật" mà ta chưa từng nghĩ tới.

"Ngươi cũng không phải con ruột của ta."

"Thị nữ của ta tư thông với đàn ông của Lạc Nguyệt, mới sinh hạ ngươi, cho nên, ngươi có một nửa huyết thống Lạc Nguyệt."

"Thứ ngươi trút vào phù chú, cũng không phải phù lực đơn thuần, có được hiệu quả như vậy, là bởi vì ngươi đã bất giác thâm nhập pháp lực của ma pháp, đó có lẽ là thứ ngươi sinh ra đã có -- chứng minh một nửa dòng máu trên người ngươi đến từ đâu."

"Ngươi phải nhớ thân phận của mình. Trên danh nghĩa, ngươi vẫn là con trai của ta. Chỉ cần ngươi có một ngày là con trai của nữ vương Đông Phương Thành, ngươi không thể ngang nhiên sử dụng kỹ nghệ của Lạc Nguyệt. Ngươi là người tượng trưng cho sự kéo dài của vương quyền, nếu như ngươi sử dụng sở trường của kẻ địch, đồng nghĩa với giẫm đạp lên tôn nghiêm của quốc gia, mà ngươi cũng sẽ bị coi là dị đoan."

"Cho dù ngươi có thể kết hợp phù lực với pháp lực một cách hoàn mỹ, hiện giờ ngươi vẫn chưa củng cố địa vị, ngươi cũng không được làm như vậy."

"Thân phận của ngươi là cái gì, và trách nhiệm ngươi nên có là cái gì, những cái này đều là chuyện ngươi vĩnh viễn phải ghi nhớ."

Lúc mẫu thân nói với ta những lời này, giọng điệu không bình thản như bình thường, mà là mang theo sự nghiêm túc khiến ta sợ hãi theo bản năng.

Sau đó người đã thực thi một cái phong ấn lên người ta, hạn chế năng lực thuộc về Lạc Nguyệt trong cơ thể ta. Đây không phải một cái phong ấn cứng rắn, chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể đánh vỡ, người cũng nói cho ta, đây là bài kiểm tra dành cho ta, chỉ cần phong ấn bị đánh vỡ, người sẽ biết, ta có thể nhẫn nại gìn giữ cái thân phận này bao lâu, không đi động vào những lực lượng đó, người sẽ lặng lẽ theo dõi.

Đây giống như là một bài kiểm tra chứng minh ta có tư cách lấy thân phận "Lạc Thị" ở lại Đông Phương Thành, ở lại Thần Vương Điện hay không, mà ta không thể không làm được.

Bởi vì ta không biết ta ngoại trừ cái thân phận được ban cho từ nhỏ này, còn có thể là cái gì.

Dưới sự uy nghiêm của "mẫu thân", ta thậm chí không dám dò hỏi tung tích cha mẹ ruột của ta.

Thị nữ của nữ vương tư thông với người của Lạc Nguyệt, đáng lẽ là trọng tội. Cho dù ta lúc đó còn là một đứa bé, ta cũng hiểu điều này.

Để ta an ổn sống ở trên thế giới này, ban cho ta thân phận như vậy, coi như là ân huệ to lớn rồi đi?

Chỉ là ta không hiểu, nguyên nhân làm như vậy, thì lại là cái gì?

Huy Thị cũng là nhập cung lúc ta năm tuổi, năm đó anh ấy mười tuổi, cùng với tua rua màu đỏ đã lấy được thành tích thứ bốn trên đại hội tỷ võ ở Đông Phương Thành, lại còn là thân phận cư dân nguyên sinh, tự nhiên rất được chú ý. Mẫu thân cũng là nhìn thấy anh ấy ở trên điển lễ ban thưởng, chưa tới mấy ngày, liền tuyên bố nhận anh ấy làm con nuôi.

Danh phận được quyết định làm sao, đó không phải chuyện ta có thể hỏi, cách nói ngoài mặt là đánh giá cao tài năng của anh ấy, có ý định bồi dưỡng, cái tên Huy Thị này cũng được đặt lúc nhập cung, lúc đó, bởi vì trong cung đột nhiên có thêm một đứa trẻ, ta cũng làm mình làm mẩy mấy ngày, chẳng qua người để ý đến ta, cũng chỉ có Âm Thị với Vi Thị mà thôi.

"Tiểu Lạc Thị, người nhiều náo nhiệt hơn chứ, cứ mãi mặt ủ màu chau như vậy, thì không đáng yêu nữa đâu."

Âm Thị là vừa xoa đầu của ta vừa nói với ta như vậy, hắn luôn có thể mang theo nụ cười thoải mái đối với bất cứ chuyện gì, cho dù quan điểm được phân tích ra căn bản khác người thường quá xa.

"Thân là người kế thừa của bệ hạ, ngươi ngay cả chút độ lượng này cũng không có sao?"

Vi Thị thì ở lúc nhìn thấy ta lạnh lùng lên tiếng chế nhạo, khi ta bởi vì uất ức mà mím môi nhịn khóc, hắn liền giống như sợ ta sẽ khóc ra thật, sắc mặt cứng ngắc mà đi mất, khiến ta cảm thấy thái độ của hắn hết sức vi diệu.

Lăng Thị giống như mẫu thân, sẽ không chủ động quan tâm chuyện của ta. Lúc đó ta vẫn không biết ta cũng không phải "vương tử" chính cống, trái lại là chính Huy Thị lấy thái độ thân thiện đến nói chuyện với ta.

"Xin lỗi, đột nhiên mặt dày vào cung như vậy, hình như đã quấy nhiễu sinh hoạt của cậu, cậu có phải là... cảm thấy như vậy rất đáng ghét?"

Lúc Huy Thị tới tìm ta nói chuyện, thái độ rất nghiêm túc, cũng không dỗ dành ta như một đứa trẻ không hiểu chuyện, cho dù lúc đó ta đúng là không hiểu chuyện thật.

"... Không có. Làm gì có chứ."

Ta không thể trước mặt anh ấy thừa nhận mình cảm thấy ghét. Bị triệu vào trong cung, kỳ thực anh ấy cũng không có quyền lựa chọn không muốn, nói đến anh ấy cũng không có làm sai cái gì.

"Thật không? Vậy tốt quá rồi, tôi có thể trực tiếp gọi cậu là Lạc Thị không?"

Cho dù trong lòng ta có chút lúng túng, chẳng qua nhìn nụ cười cởi mở của anh ấy, ta vẫn là gật đầu.

Mấy câu như là "chúng ta sau này chung sống vui vẻ nhé" vân vân, Huy Thị luôn rất nghiêm túc cho rằng cần thiết phải nói ra, chút bất mãn trẻ con đó của ta, cũng biến mất sau khi quen biết anh ấy.

Mặc dù sau khi mẫu thân phong ấn lực lượng trên người ta, một loại khúc mắc khó có thể nói rõ bằng lời liền lặng lẽ xuất hiện.

Dưới tình huống không thể sử dụng pháp lực, tiến triển phù chú của ta tức thì thụt lùi, trở nên chậm dần. Đơn thuần lấy phù lực để thúc đẩy phù chú, không còn dễ dàng như trước kia, ta gặp phải chướng ngại trong học tập, bất luận ta nỗ lực bao nhiêu, vẫn chỉ có thể chậm rãi tiến lên, giống như một học sinh với tư chất bình thường.

Ta có ưu thế mà người khác không có, lại không thể sử dụng. Loại cảm giác bức bối này giống như cũng đã thành nỗi ám ảnh của ta, khiến ta khó có thể đột phá.

Huy Thị không thiện trường phù chú lắm, anh ấy là thiện trường võ thuật. Ở lúc anh ấy cầm thanh kiếm quen dùng, loại khí phách sắc bén đó cùng ra sự tay chuẩn xác, đều khiến người không nhịn được hoan hô.

Dựa vào võ thuật, giai cấp tua rua của anh ấy từ màu đỏ thăng lên một cách ổn định, khi ta chín tuổi lấy được tua rua màu lam đậm, anh ấy mười bốn tuổi đã là tua rua màu tím đậm, tua rua màu đen đã ở ngay trong tầm tay.

Tiến độ học tập của ta không đủ nhanh. Ta luôn cảm thấy không đủ nhanh. Ta đã bỏ vào rất nhiều thời gian, lại không thấy hiệu quả.

Dựa theo phương thức chính thống của Đông Phương Thành để học tập, ta liền cảm thấy khó có thể thi triển. Vì sao Huy Thị có thể, ta lại không được đây? Hồi vẫn còn sử dụng pháp lực phối hợp phù lực thao tác phù chú, khi đối luyện Huy Thị còn phải cần ta nhường anh ấy ba phần, nhưng sau khi phong ấn pháp lực, ta ngay cả chống đỡ anh ấy năm phút cũng không thể.

Chúng ta đều là con nuôi, cho dù anh ấy không biết chuyện này.

Ta trên danh nghĩa là con trai trưởng, sau khi trừ bỏ năng lực bên Lạc Nguyệt chân tay liền bị trói buộc, mà Huy Thị lại làm mọi thứ rất tốt, ta không biết đối mặt với nỗi khó chịu này như thế nào, những suy nghĩ này khiến ta cảm thấy rất buồn.

Mọi người đều thích Huy Thị, sau đó, đều bảo trì khoảng cách với ta.

Không chỉ là bởi vì cảm thấy có ngăn cách thân phận do ta là "vương tử", cũng là bởi vì khí chất cùng thái độ để lộ ra, khiến mọi người đều thích anh ấy.

Mẫu thân triệu anh ấy đến nói chuyện, tần suất quan tâm anh ấy cũng cao hơn ta rất nhiều, người thậm chí nở nụ cười với anh ấy, ở trước mặt anh ấy khuôn mặt luôn luôn băng lãnh cũng thoáng hòa nhã.

Mọi người đều thích Huy Thị... ngay cả ta cũng vậy. Ta cũng thích anh ấy, sau đó ghét chính bản thân mình.

Có lẽ là bởi vì sự dịu dàng và quan tâm chân thành của anh ấy, có lẽ là bởi vì anh ấy luôn luôn cho ta cổ vũ và an ủi.

"Lạc Thị, lát nữa quảng trường ở thành bắc có lễ mừng năm mới đấy! Chúng ta cùng đi dạo nhé?"

"Không muốn, thứ hôm qua Lăng Thị dạy, em luyện làm sao cũng không được, chưa xong việc thì làm sao có thể vui chơi..."

"Em chính là quá căng thẳng rồi, thả lỏng một chút, nói không chừng trở về sẽ trở nên thông suốt thì sao? Được rồi, chúng ta đi đi."

"Không muốn đâu! Hơn nữa Âm Thị luôn thích bắt Lăng Thị đi xem náo nhiệt cùng hắn, đi rồi nói không chừng sẽ đụng phải..."

"Đụng phải thì có sao đâu? Lăng Thị cũng không cấm em nghỉ ngơi mà? Mọi người cùng nhau chúc mừng, đón năm mới, chẳng phải cũng rất vui sao?"

Mỗi lần Huy Thị nói cái gì, ta luôn không thể phản bác, ta biết anh ấy là vì tốt cho ta, hi vọng ta vui vẻ, nếu như ta vui vẻ có thể khiến anh ấy cũng vui vẻ, vậy thì ta vẫn hi vọng mình có thể nở nụ cười từ đáy lòng, cùng anh ấy vui vẻ trải qua mỗi một năm mới.

"A! Tiểu Lạc Thị! Huy Thị! Các ngươi cũng đến chơi à!"

Khi Âm Thị nhiệt tình chào hỏi, ta chỉ cảm thấy quả nhiên cái gì nên đến vẫn là không tránh được, chẳng qua khi Lăng Thị nhìn về phía ta, trong ánh mắt trái lại không có trách móc như ta tưởng tượng.

"Ta biết mà, chỉ có Huy Thị có thể khiến ngươi đi ra khỏi phòng."

Bởi vì ý chọc ghẹo thể hiện rõ trong lời nói của hắn, ta tự nhiên không khỏi xấu hổ.

"Huy Thị! Nghe nói lát nữa hội thương gia sẽ từ trên tường thanh ném xuống một đống lễ vật đó! Chúng ta thi xem ai đoạt được nhiều hơn đi!"

"Thôi đi, đó là cho dân chúng bình thường chơi, tua rua đen thuần như ngươi đi phá rối làm gì, muốn khiến cho mọi người tay không về nhà sao?"

"Ai da, lão già ngươi rất biết làm người khác mất hứng đó, nếu như phía trên ghi Âm Thị không được tham gia, ta sẽ ngoan ngoãn đứng xem, nhưng họ cũng không có ghi, vậy ta vì sao không được tham gia?"

"Nếu như có ghi thật, nên ghi là "Âm Thị và chó không được tham gia"."

"Này! Lão già chết tiệt ngươi quá lắm rồi đấy! Mặc kệ, Huy Thị, ngươi có đấu không?"

"Âm Thị, đừng nói đùa nữa, nếu đấu với ngươi, ai sẽ thắng được cơ chứ?"

Huy Thị bởi vì đề nghị của Âm Thị mà cười khổ. Cái tên Âm Thị này luôn là người chẳng thèm suy nghĩ một số chuyện thực tế, có thể thấy rõ điều này.

"Hừ, không đấu thì thôi, ta tự chơi một mình."

"Những thứ đó ngươi lấy cũng vô dụng, rốt cuộc đoạt lấy làm gì?"

"A, đừng lải nhải nữa! Ngươi không chơi thì thôi, quản ta nhiều như thế làm gì --"

Nhìn dáng vẻ của Âm Thị, ta thật sự sâu sắc cảm thấy, nếu hắn đoạt hết toàn bộ lễ vật được ném xuống, phá hoại bầu không khí mừng lễ, nói không chừng ngày mai thương gia thật sự sẽ mạo hiểm đắc tội tầng lớp cao mà đặc biệt ghi chú "Âm Thị và chó không được tham gia".

Mặc dù theo tình huống thực tế, hẳn phải đổi thành "Âm Thị và ma thú không được tham gia" thì xác thiết hơn.

Bọn ta cùng nhau chờ ở dưới tường thành, cho đến khi tiếng chuông vang lên.

Trong thành phóng hết cột khói này đến cột khói khác, hoạt động ném lễ vật chính thức bắt đầu, ta vốn tưởng rằng ném xuống hết một lượt, kết quả là ném từ từ hai ba cái một lần, có lẽ là muốn kéo dài thời gian hoạt động hâm nóng bầu không khí đi.

Cách làm này rất có lợi cho người muốn cướp một đống lễ vật như Âm Thị, chẳng qua hắn vẫn còn tính là có tiết chế, sau khi cướp được kha khá đã ngừng vì chán rồi, không có Âm Thị quấy phá, dân chúng cướp lễ vật đều rất hưng phấn, chỉ là đứng nhìn bên cạnh, giống như cũng có thể bị bầu khí đó lây nhiễm.

"A, nếu không có thi đấu cảm giác thật chán, Lăng Thị, những cái này phải làm sao đây?"

Lễ vật được ném xuống từ tường thành, phần lớn là bùa bình an hoặc một vài con rối đáng yêu, những thứ này Âm Thị đích xác không dùng tới.

"Ngươi có thể tặng cho Vi Thị, hắn muốn có nhưng lại không có mặt mũi nào đi cướp, nếu ngươi tặng cho hắn, hắn nhất định rất vui."

"Hả? Lăng Thị ngươi đừng gạt người nữa, Vi Thị chết tiệt sao có thể thích những thứ này? Hơn nữa ai muốn tặng quà cho hắn chứ! Không bằng ngươi sờ mỗi cái một chút, ta đem đi rao bán để xem có thể bán được giá cao bao nhiêu, cảm giác hình như rất thú vị đây."

"Rõ ràng không thiếu tiền, đừng làm chuyện nhàm chán này. Sớm đã bảo ngươi đừng cướp rồi, mà cứ không chịu nghe."

Khi Âm Thị với Lăng Thị đang tranh cãi, quần chúng đột nhiên truyền ra tiếng kinh hô, hình như là sắp ném quà đặc biệt rồi.

Nếu nhớ không sai, phần quà đặc biệt đó là một con búp bê vải hình con mèo rất lớn, được trưng bày một thời gian trong tiệm buôn rồi, bởi vì chỉ tặng không bán, người hôm nay tụ tập ở đây rất nhiều đều là vì nó.

Lúc búp bê vải được ném xuống, tiếng la hét hưng phấn khiến ta gần như muốn bịt lỗ tai, mà lúc này, Huy Thị đứng ở bên cạnh ta đột nhiên nhún chân nhảy lên, thân hình vọt lên cao vút, lưu loát cướp được búp bê vải trong không trung, sau đó trong âm thanh thất vọng của những kẻ cạnh tranh khác nhảy trở về bên cạnh ta, nở nụ cười nhẹ, đưa đồ cho ta.

"Lạc Thị, năm mới vui vẻ."

Ta vốn còn đang lóa mắt bởi thân thủ đẹp đẽ khi anh ấy nhảy lên cướp đồ, câu nói đột ngột của anh ấy liền khiến ta trở về hiện thực, thoáng cái đã trở nên lắp bắp.

"Em, em cũng đâu có nói muốn nó."

"Lấy đi mà, sau này vui vẻ một chút, vật kỉ niệm năm mới đấy."

Huy Thị nói xong, cười xoa đầu của ta, bởi vì cảm thấy có chút ngại ngùng, mặt ta cũng nóng lên.

"A -- lão già, Huy Thị vậy mà muốn cướp phần quà đặc biệt để lấy lòng con gái, thật gian trá."

"Lạc Thị không phải con gái, làm phiền ngươi làm cho rõ."

"Ôi, tiểu Lạc Thị có quà rồi, vậy thì không thể tặng nó nữa, ta đi đâu tìm cô nào đáng yêu để tặng quà..."

"Ngươi dán cái thông báo, đám con gái sẽ từ thành bắc xếp hàng tới thành nam để chờ ngươi đi tặng."

Phần quà đặc biệt đã phát rồi, hoạt động mừng lễ cũng gần như kết thúc rồi, sau khi tạm biệt Âm Thị với Lăng Thị, ta với Huy Thị cùng nhau chậm rãi trở lại Thần Vương Điện.

Búp bê vải được ôm ở trên tay ta khiến ta gần như không nhìn thấy đường trước mắt, Huy Thị liền cầm lấy giúp ta, dưới so sánh, anh ấy cầm một cách nhẹ nhàng hơn.

"Lạc Thị... Đừng cho mình quá nhiều áp lực, nếu lúc nào cũng miễn cưỡng bản thân, ta sẽ lo lắng."

Sau khi trở lại đề tài trước đó, tiếng của Huy Thị cũng thấp xuống, không chờ ta trả lời, anh ấy lại tự mình nói tiếp.

"Bất luận thế nào ta cũng sẽ đứng bên cạnh em, đừng quá để ý ánh mắt của người khác, có được không?"

Lúc Huy Thị nói lời này, ta luôn bất tự chủ mà trở nên thành thật.

"Vì sao phải tốt với em như vậy, rõ ràng cũng không cần thiết..."

"Bởi vì em là em trai đáng yêu của ta mà."

Huy Thị cười trả lời ta như vậy.

"Anh trai quan tâm em trai, là chuyện hiển nhiên."

Bởi vì dáng vẻ lúc anh ấy nói lời này rất thần khí rất trọng đại, khiến ta cũng không khỏi bật cười.

Có lẽ cũng là bởi vì câu này, cho nên ta mới cho rằng anh ấy không thể không từ mà biệt, anh ấy nhất định sẽ trở lại.

Anh ấy không có trở lại, nhất định đã xảy ra chuyện đi.

Trong lòng ta rõ ràng đã có đáp án, lại bất luận thế nào cũng không muốn thừa nhận.

Đã qua một thời gian rất lâu rồi từ sau khi Huy Thị mất tích.

Kết bạn mặc dù khiến ta có thể thỉnh thoảng thả lỏng tâm tình, tạm thời quên đi chuyện này, nhưng chung cuộc không phải thật sự quên đi.

Khi ta ý thức được anh ấy có khả năng đã không còn ở thế giới này nữa, ta nghĩ giấc mơ của ta cũng nên tỉnh rồi, bởi vì dù có lừa gạt bản thân thế nào, lời nói dối sẽ không trở thành thật, ta không bao giờ gặp lại được anh ấy nữa, đây sớm đã là một sự thật có thể suy đoán.

Đối với Nguyệt Thoái thường thường bị ta quăng tới bóng dáng của Huy Thị, trong lòng ta cũng có áy náy.

Cậu ấy giống với Phạm Thống, đều là người bạn rất quan trọng của ta, bất luận trên người cậu ấy có mang bao nhiêu bí mật. Ta nghĩ, ta nên uốn nắn tâm thái của mình, đối mặt với cậu ấy một lần nữa.

Nhưng mà, khi thiếu đế Tây Phương Thành lấy xuống mảnh vải che mặt của hắn, khuôn mặt gần như không khác biệt với Huy Thị xuất hiện ở trước mắt ta...

Ta cuối cùng cũng đã hiểu giấc mộng của ta vẫn chưa kết thúc.

Ta đã tỉnh lại, nhưng lần nữa rơi vào trong một cơn ác mộng khác.

Giới thiệu nhân vật (bản Âm Thị)

Phạm Thống: Hả?

Lạc Thị: A, là tiểu Lạc Thị mà.

Nguyệt Thoái: ừ, tiểu Nguyệt rất mạnh.

Chu Sa: tiểu Chu rất thần kỳ.

Bích Nhu: A, tiểu Nhu ta nhớ em quá --

Mễ Trọng ...?

Lăng Thị: Người anh em tốt.

Âm Thị: A, chẳng phải là ta sao.

Vi Thị: Vi Thị chết tiệt đúng là khó ưa!

Huy Thị: Là một người tốt.

Tịch Anh: hm -- Anh là một cô gái tốt

Englar: Cái này ta vẫn còn đang bối rối.

Yiye: Hắn rất bất thiện.

Yameidie: Sắc mặt lúc nào cũng không tốt.

Ojisa: ta cũng rất muốn có dáng vẻ chín chắn còn có thể mọc râu như hắn!

==== Đường phân cắt ====

Hơ? Vì sao phải làm lại? Vì sao vì sao? Ta cảm thấy không có chỗ nào không đúng mà -- lão già ngươi rốt cuộc bất mãn chỗ nào? Chữ cho ngươi quá ít sao?

Cái gì mà không phải vấn đề đó? Rốt cuộc là vấn đề gì hả? Ta không hiểu --

==== Làm lại đường phân cắt sau khi nói chuyện với Lăng Thị ====

Phạm Thống:

Hắn rốt cuộc là ai! Ta bực rồi đó!

Lạc Thị:

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành chúng ta, chúng ta cùng một bọn. Tiểu Lạc Thị đáng yêu giống như con gái, chẳng qua tính cách cứ luôn rất nghiêm túc, khiến ta có chút đau đầu, không biết sau này liệu có tiếp nhận vị trí của Anh hay không? Nếu như có, vậy... vậy... được thôi, kỳ thực vẫn có thể chấp nhận, ít nhất không phải Vi Thị chết tiệt...

Nguyệt Thoái:

Tiểu Nguyệt là quen do tiểu Nhu giới thiệu. Hm, tiểu Nguyệt trông rất giống Huy Thị, mặc dù ta phải qua rất lâu mới phát hiện, có lẽ là bởi vì ta không thường nhìn thẳng vào nam giới. Tiểu Nguyệt hình như có rất nhiều bí mật, hm, bởi vì liên quan đến ta, đã hại chết cậu ta hai lần, nhưng đều không có đền tiền, ta nghĩ có cơ hội sẽ bồi thường sau, muốn mua gối lông gà cho cậu ta thăng cấp cậu ta lại nói không cần, thật là phiền.

Chu Sa:

Tiểu Chu thật là sinh vật thần kỳ nhất mà đời này ta từng gặp! Cậu ta vậy mà có thể biến thành phụ nữ! May mà Lăng Thị không thể biến, bằng không ta thật sự không biết phải làm sao nữa, nam nữ thụ thụ bất thân mà, tóm lại cậu ta khiến ta lo lắng rất nhiều chuyện dư thừa, như là tiểu Nhu liệu cũng có thể biến thành đàn ông hay không vân vân, may mà tiểu Chu là trường hợp ngoại lệ, thế thì phiền não của ta có thể giảm bớt rất nhiều.

Bích Nhu:

Tiểu Nhu là cô gái duy nhất ta có thể liên lạc qua lại lâu như vậy! Hơn nữa cô ấy nói chuyện với ta có thể nói rất lâu cũng sẽ không chạy đi! Ta vừa nhìn thấy cô ấy đã cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa cô ấy cũng có vẻ rất thích ta, thật là tốt quá! Nhưng cô ấy vì sao không muốn gả nhỉ? Sau khi kết hôn có thể ngày ngày ra ngoài chơi cùng nhau bắt mèo tam thể không được sao? Là do ta trông không đẹp hay là tiền quá ít? Chức quan chưa đủ lớn? Nhưng lên trên nữa chính là Anh rồi, muốn ta làm sao mới được đây --

Mễ Trọng:

Ai thế? Hm? Ơ? Từ từ đã, hình như có ấn tượng, là cái tên cứ luôn tặng hoa tặng rượu tặng quà tặng thư tình cho Lăng Thị? A -- trước kia còn cảm thấy hắn rất ngu ngốc, bây giờ nghĩ đến là tức giận, cũng không tặng thứ gì hữu dụng một chút, lần sau nếu như đụng phải nhất định phải đề xuất quyết đấu với hắn, cái gì mà tua rua màu đen đề xuất quyết đấu với tua rua cấp thấp thì rất đáng xấu hổ, ta không thèm quản nhiều như vậy, trước kia đến phòng Lăng Thị còn bị vấp chân phải đống quà chưa kịp dọn, thật là tức chết ta rồi!

Lăng Thị:

Cũng là một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành giống ta, chúng ta là anh em tốt. Có hắn ở đây cái gì cũng rất tiện lợi, cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần quản, cứ tóm lại là rất tuyệt, chẳng qua đôi khi cũng hay cằn nhằn, yêu cầu ta làm rất nhiều chuyện dư thừa, ví dụ như vừa rồi đã nói xong ấn tượng đối với mọi người, bây giờ vẫn phải nói lại lần nữa, nhưng nhìn sắc mặt của hắn lại không thể không phối hợp, hm... ta cũng đã phối hợp thế rồi, buổi tối xoa bóp có hi vọng không?

Âm Thị:

A, vậy mà còn bức ta tự giới thiệu. Ta thật sự cảm thấy không có gì để nói mà! Chẳng lẽ muốn hỏi ta chiều cao cân nặng với sở thích sao! Nhưng mấy thứ đó ta cũng không biết! Nói thứ ghét còn nói ra được, chính là Vi Thị chết tiệt, nhưng thứ yêu thích thì thay đổi theo thời gian, ta cũng rất phiền nhiễu, gần đây thích đi khắp nơi tìm mèo tam thể, thích sờ những thứ dễ sờ, còn có thể giới thiệu cái gì? Tóm lại ta cũng là một trong Ngũ Thị, vậy đi.

Vi Thị:

Vi Thị chết tiệt là một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, nhưng không phải cùng một bọn với ta. Hắn làm chuyện gì ta hầu như đều thấy ngứa mắt, làm sao lại có người không nói lý lại còn lì lợm không nghe lời người khác như vậy chứ!... Ta làm gì có! Những đặc chất này là của Vi Thị chết tiệt không phải của ta! Ta mới không có giống hắn, tua rua của hắn mới màu tím mà thôi, hơn nữa còn cầm vũ khí ẻo lả! Đáng ghét, nói đến Vi Thị chết tiệt ta liền tức giận, lướt qua hắn đi!

Huy Thị:

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành. Con người nó kỳ thực rất tốt, rất quan tâm chăm sóc tiểu Lạc Thị, rất quan tâm cư dân tân sinh, Anh cũng rất thích nó, nhưng... sự tình vì sao lại biến thành như vậy đây? Mọi người cho dù không thể vĩnh viễn ở cùng nhau, ít nhất có thể quý trọng những lúc ở cùng và chung sống thật tốt mà, bớt đi một người bạn ta rất buồn, khó khăn lắm mới nhớ được tên với mặt...

Tịch Anh:

Anh là nữ vương của Đông Phương Thành, chính là loại giai cấp địa vị mà Vi Thị chết tiệt nhìn thấy cũng phải hành lễ. Lăng Thị luôn là nói ta không đủ tôn kính cô ấy, nhưng ta cảm thấy nếu dùng đến tôn kính sẽ có khoảng cách, loại cảm giác đó ta không thích. Mặc dù Anh hình như đang bảo trì khoảng cách với ta, chẳng qua ta vẫn còn nhớ ta từng nói muốn bảo vệ cô ấy khỏi thương tổn, cho đến bây giờ ta cũng vẫn nghĩ như vậy...

Englar:

Hoàng đế Tây Phương Thành. Hm, ta ít nhất nhớ được tên gọi của hoàng đế Tây Phương Thành hiện tại. Hắn hình như có vẻ rất mạnh, hơn nữa hắn còn có Thiên La Viêm, Thiên La Viêm nhất định cũng rất lợi hại, chẳng qua dù có thế nào, nếu như Anh cho rằng hắn là kẻ địch, vậy thì hắn chính là kẻ địch, là kẻ địch cần phải đánh đổ.

Yiye:

Hm, ta đã xem trộm tài liệu, hắn là Quỷ Bài kiếm vệ! Căn cứ vào nhắc nhở của Lăng Thị, ta đại khái nhớ tới hắn là ai rồi... Hồi nãy? Hồi nãy là nói bằng trực giác, kỳ thực ta căn bản không nhớ cái tên này, tóm lại hắn cầm một thanh kiếm không bằng ta, đã vậy còn cứ luôn giành con mồi với ta, ta không thích hắn vậy đi.

Yameidie:

Trên tài liệu nói hắn là Hồng Tâm kiếm vệ. Nhưng ta vẫn muốn gọi hắn là tám trăm vạn đấy, cái tên gọi này thật có lỗi với con người hắn, cho dù có tài liệu vẫn không thuận miệng... Cái gì? Hm, trên tài liệu chỉ có người của Tây Phương Thành, cái gã mở đầu không có, Lăng Thị nói cái tên đó không nhớ được thì thôi, không giới thiệu cũng không sao cả, nếu hắn cũng bỏ qua ta đương nhiên cũng bỏ qua.

Ojisa:

Trên tài liệu nói hắn là Hắc Đào kiếm vệ. Kỳ thực ta nhớ hắn rồi, ngày nào hắn cũng tới đàm phán mà, bởi vì thoạt nhìn rất chín chắn trưởng thành, ta đặc biệt nhớ tên của hắn làm kỷ niệm, Đông Phương Thành bọn ta không có loại đàn ông này, không phải kiểu giống phụ nữ hơn cả phụ nữ như Lăng Thị, hoặc là cái loại muốn đập như Vi Thị chết tiệt, hay kiểu không giống đàn ông lắm như tiểu Lạc Thị, tóm lại nếu như có đời sau có cơ hội, ta muốn trông giống như hắn, mặc dù Lăng Thị nói muốn giống cái dạng đó ít nhất phải qua ba mươi mấy năm, nhưng ba mươi mấy năm cũng không có lâu lắm, vì để trở nên trông thật ra dáng ta chờ được!

Hết tập 5

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lightnovel