Trầm Nguyệt Chi Thược 6 - Tự Thuật
Tự thuật - Englar
Ngực và bụng bị lưỡi dao lạnh lẽo rạch qua, cảm giác được chính là sự đau đớn cháy bỏng giống như thiêu đốt.
Thanh kiếm chọc xuyên ngực, thật là một thứ vô tình không mang ấm áp.
Trong thế giới vô sắc thái, cho dù muốn chạy trốn, cũng khó có thể phân biệt bên nào là phương hướng chính xác.
Mà đôi chân duy nhất đùng để chạy trốn của ta cũng đã bị chém, buộc ta ngã xuống mặt đất, sau đó từ đau đớn trên lòng bàn tay phải, biết rằng hắn dùng kiếm ghim tay của ta xuống đất.
Ta không nhìn thấy gì cả.
Có lẽ, đó là lần đầu tiên ta căm ghét việc ta không nhìn thấy gì cả như vậy.
"Huy Thị chết rồi."
Trong đau đớn gần như khiến thần kinh tê dại đó, thính giác vẫn hoạt động bình thường.
"Ta không nên chờ lâu như vậy... Nếu như quyết định sớm hơn một chút, sự tình liệu có biến thành thế này?"
Âm thanh ta rất quen thuộc đó, ở giờ phút ấy, nghe lên lại xa lạ làm sao.
Ta nghĩ, hắn chỉ là đang tự hỏi mình thôi, hắn cũng không cần ta trả lời. Trên thực tế, ta có thể trả lời hắn cái gì đây?
Hô hấp trong đau khổ của ta bị kiềm hãm, bởi vì đôi tay đang bóp lấy cổ ta của hắn.
"Chỉ cần ngươi không tồn tại thì tốt rồi. Englar..."
So với hành vi tàn khốc của hắn, lời từ miệng hắn nói ra, có lẽ càng là lưỡi dao sắc bén có thể tổn thương ta.
Vì sao?
Tay trái yếu ớt của ta không ngăn được hành động của hắn, chỉ có thể chịu đựng lực đạo khi hai tay hắn dần dần siết chặt.
"Lộ ra sơ hở là do ngươi không đúng, để ta có cơ hội này là sai lầm của ngươi, ngươi không nên sơ ý như vậy..."
Hắn cứ nói chuyện với ta. Rõ ra không cần ta trả lời, nhưng lại cứ nói chuyện với ta.
"Cho nên... Ngươi đừng vùng vẫy nữa, cứ thế chết mau đi, có được không?"
Giọng nói và ngón tay của hắn, đều khó có thể khắc chế sự run rẩy.
Vì sao? Nếu như ta có thể mở miệng, ta vẫn là muốn hỏi.
Là bởi vì đây là lần đầu tiên ngươi giết người, hay là bởi vì... người ngươi giết là ta?
Cho dù hắn có run rẩy kịch liệt đến đâu, giọng của hắn thậm chí bởi vì tâm tình mà xuất hiện nghẹn ngào, nhưng hắn vẫn không có lỏng tay.
Ta đã biết tử vong là kết cục chắc chắn của ta.
Thế giới của ta vốn là một vùng bóng tối, cho nên điều ta có thể cảm giác được, cũng chỉ là âm thanh của hắn dần xa rời ta đi?
Cho đến cuối cùng, thứ ta nhận thức được, cũng chỉ là âm thanh của hắn mà thôi.
Con người của hắn, trái tim của hắn, tướng mạo của hắn, ta tất cả đều không biết.
Cho đến cuối cùng... trong lòng ta chỉ còn lại một âm thanh khe khẽ, hết sức trầm tĩnh, vừa lại giống như sắp cười ra đến nơi, hoặc là sắp khóc.
Huy Thị.
Huy Thị.
Đúng vậy, Huy Thị.
Thì ra chúng ta ở chung với nhau nhiều năm như vậy, đối với ngươi mà nói, ta vẫn không bằng một góc người anh trai mà ngươi từ nhỏ đã phân ly.
Có được ánh sáng, đối với ta mà nói, đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Lúc đó ta vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vì tuổi quá nhỏ, đã trải qua cuộc sống thế nào, có cha mẹ ra sao, cả thế giới có dáng vẻ gì... ta đều không có ấn tượng.
Hoàng đế của Tây Phương Thành không phải cha của ta. Gia đình của ta, chỉ chẳng qua là một nhánh họ hàng xa của hoàng thất, trên thực tế cách dòng chính rất xa xôi.
Đó vốn là một người không hề có chút quan hệ với ta, đó vốn là vị trí không liên quan tới ta.
... Nhưng một cái mệnh lệnh của hoàng đế đã thay đổi hết thảy, cũng đã thay đổi cả cuộc đời của ta.
Ta kỳ thực cũng không rõ ông ta là người thế nào. Gom góp lại, đều là những chuyện người khác nói cho ta.
Ông ta không có quyền lực thực chất. Quyền của Tây Phương Thành, được nắm ở trong tay đoàn trưởng lão, mà ông ta chỉ là mang danh hoàng đế để người thao túng, thậm chí không có thực lực đủ để bảo vệ mình.
Nhưng mà có lẽ có một chuyện là ông ta có thể quyết định. Vương huyết, thứ có thể khiến người cải tử hồi sinh, có thể chữa lành bất cứ vết thương nào -- đó là mạch sống của một phần hai thế giới này, chỉ khi bản thân ông ta muốn, mới có thể truyền cho người khác kế thừa.
Mà ông ta thì sắp chết rồi.
Ông ta không hi vọng tân hoàng đế được chọn ra nối tiếp vận mệnh của ông ta, cũng mong chờ hoàng đế tiếp theo có thể dẫn dắt Tây Phương Thành trở nên cường đại, thế là ông ta từ chối truyền vương huyết cho con trai của mình, bức đoàn trưởng lão tụ tập toàn bộ những đứa trẻ trong huyết mạch hoàng thất lại, ông ta muốn chọn ra đứa có thiên tư nhất, muốn hoàng đế tương lai cường hãn hơn ai hết, có thực lực nói chuyện hơn ai hết, có thể khiến tất cả mọi người sợ hãi, có thể có được công nhận của Thiên La Viêm, khiến nó nhận chủ.
Ta chính là ở dưới mệnh lệnh đó mà rời khỏi nhà của ta. Được chọn trúng trong khi còn đang ngơ ngác, sau đó, bọn họ che phủ thị giác của ta, khiến ta không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ vì để rèn luyện tố chất quan trọng nhất của Thiên La Viêm -- nền tảng của thuật pháp, "tưởng tượng thuần túy".
Khi ta vĩnh viễn mất đi năng lực "nhìn", thứ ta còn lại, chỉ có tưởng tượng mà thôi.
Thế giới từng nhìn thấy trong quá khứ, trong thời gian ở bóng tối, đã dần dần mất đi.
Tay của ta khi sờ vào thứ chưa từng tiếp xúc, ta sẽ tưởng tượng dáng vẻ của nó, tưởng tượng nó nên có màu sắc gì, tư thái gì, có lẽ đó có thể khiến ta vui vẻ, nhưng có lúc ta cũng không biết vì sao lại rơi lệ.
Dần dần, ta cũng không khóc nữa. Ta không còn có hứng thú dùng thân thể cảm nhận sự vật khác, cho dù ta vẫn tò mò đối với chúng.
Bởi vì thứ ta có được vĩnh viễn không phải là toàn bộ diện mạo. Cho nên, ta chỉ có thể ở trong thế giới tối tăm của ta tưởng tượng chúng, dù sao cũng đều là ảo tưởng không chân thực của ta, vậy thì có gì khác biệt đây?
Sau khi hoàng đế truyền vương huyết cho ta, không bao lâu sau thì chết.
Những trưởng lão xác thực đã chiếu theo di nguyện của ông ta, dạy ta mọi chuyện ta nên được biết. Hoặc là nói, những chuyện mà hoàng đế Tây Phương Thành nên biết.
Bọn họ để ta biết cái gì là chuyện mà hoàng đế nên làm, lại không định để ta làm những chuyện đó.
Bọn họ để ta gặp một số người, nhưng cũng chỉ là giả vờ bọn họ không có phong bế thế giới của ta.
Bọn họ để ta học tập ma pháp, tà chú, kiếm kỹ, khiến ta trở nên mạnh hơn, lại không dám cho ta tự do.
Bọn họ nói ta là hoàng đế. Chỉ là, mọi thứ vẫn do bọn họ khống chế. Mọi thứ vẫn không có thay đổi.
Nghe lời, phục tùng... Nếu không, chính là giáo huấn và xử phạt.
Ta từ sợ hãi đến làm quen... tự bình tĩnh đến tê liệt.
Vốn ta còn sẽ dùng máu trị thương cho con chim bên cửa sổ, sau khi bị khóa treo ở trên tường hai ngày, ta không còn làm như vậy nữa.
Ta học được không hỏi nhiều, giữ im lặng. Như vậy, cho dù bọn họ sẽ không tháo cởi xiềng xích lúc nào cũng buộc trên người ta, ít nhất bọn họ cũng sẽ không làm thêm những chuyện dư thừa khác, khiến cuộc sống của ta càng khổ sở.
Thứ dùng để tù cấm ta không phải cả hoàng cung này, mà chỉ là mấy căn phòng nho nhỏ của hoàng cung mà thôi.
Ta gần như không tranh gì với bọn họ, bọn họ bảo ta dùng máu cứu ai, ta liền cứu người đó, cho dù người đó từng vì chút chuyện nhỏ mà đánh dã man người hầu đối xử vẫn tính là không tệ với ta.
Ta cũng biết phản kháng là vô dụng, mọi đối xử bất hợp lý, mọi cảm nhận đau khổ, chỉ cần đóng kín trái tim, đừng cảm giác gì nữa là xong. Học được cách rút đi tình cảm, học được cách trở nên vô hồn, học được phong bế.
Học biết những cái này không có chỗ nào không tốt, như vậy ta vẫn có thể tiếp tục sống như thế này, vẫn có thể nở nụ cười một cách tự nhiên, cho dù cô đơn tịch mịch cũng không sao, ai có thể nhìn ra được ta đang nghĩ cái gì, nhưng mà có ai quan tâm đây?
Về sau bọn họ sắp xếp cho ta một người đọc sách. Nói là dù sao mắt ta cũng không nhìn thấy, có lẽ sẽ cần đến điều này, ta cũng không có từ chối.
Sự tình đại khái chính là bắt đầu như vậy đi?
Mới đầu, ta không có cảm giác gì đối với hắn. Hắn hỏi ta muốn đọc cuốn sách nào, ta liền tùy ý chọn một cuốn để hắn đọc, hắn đến được mấy ngày, ta lại ngay cả tên cũng chưa từng hỏi hắn, bởi vì, hình như cũng không cần thiết.
Chỉ là khi ta quen với cuộc sống có một người như vậy, một cách tự nhiên, sẽ bất tự chủ muốn đi tìm hiểu.
Ta đã biết tên của hắn, hắn tên là Narsi.
Hắn hình như cũng không muốn nói chuyện với ta lắm, âm thanh của hắn luôn mang chút cao ngạo và không vui, rất ít khi có lúc ôn hòa hay thân thiện -- Đây là có nguyên nhân, về sau ta mới biết, hắn là con trai của hoàng đế Tây Phương Thành tiền nhiệm, đứa con ruột không được hắn truyền ngôi.
Cho nên hắn không thích ta, cũng là bình thường.
Nhưng ta thỉnh thoảng lại có chuyện khiến những trưởng lão không vui, sau khi bị bọn họ quản thúc xong, hắn sẽ ở bên cạnh giường chăm sóc ta, hỏi ta cần cái gì, mặc dù thái độ vẫn không khác mấy, nhưng có mấy phần quan tâm ở bên trong.
Lúc đó ta cảm thấy hắn tốt với ta.
Lúc đó người có thể tùy tiện trò chuyện với ta, cũng chỉ có một mình hắn.
"Ngươi nói thêm một vài chuyện khác nữa đi. Chuyện của ngươi, hoặc là chuyện bên ngoài đều được."
"Được thôi, ngươi dạy ta một chiêu, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện ngươi chưa từng nghe nói."
Hắn nói hắn cũng muốn tu luyện, nhưng không có lão sư tốt, muốn ta dạy hắn, ta cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu như có thể khiến hắn vui vẻ, thì có gì không tốt đây? Huống hồ hắn cũng không phải không có thiên phú, chỉ là không tìm được lão sư.
Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Rất đơn giản, một chuyện nhỏ rất đơn giản.
Bởi vì có người đọc sách, những trưởng lão cũng sẽ lấy một vài thứ liên quan tới quốc gia này để cho ta biết, chỉ là, sau khi xem xong, vẫn là bọn họ quyết định, đây khiến ta không thể lý giải dụng ý của bọn họ.
Nếu như vẫn muốn trói buộc ta, thì đừng nói gì cho ta, chẳng phải sẽ tốt hơn?
Hoặc là, bọn họ nghĩ, chờ đến khi bọn họ chết rồi, sẽ trả ta tự do, mà bọn họ cũng không hi vọng đến ngày đó, ta cái gì cũng không biết sao?
Thành thật mà nói, thứ bọn họ mang đến, sau khi ta nghe Narsi đọc xong, cũng sẽ không sản sinh cảm giác gì đặc biệt.
Điều duy nhất quan trọng trong đây, đại khái chỉ có thư của "Huy Thị" mà lâu lắm mới gửi tới một lần.
Ta đại khái biết được, Huy Thị là anh trai của Narsi, khi bọn họ còn rất nhỏ, Huy Thị đã bị đưa đến Dạ Chỉ, làm gián điệp ở đó, định thì truyền về một số tin tức.
Ta chưa từng nhìn thấy người này. Narsi nói anh em bọn họ rất giống nhau, nhưng ta ngay cả Narsi trông như thế nào cũng không nhìn thấy, thực sự cũng không thể nào tưởng tượng bộ dạng của Huy Thị.
Huy Thị ở đó, mục đích chủ yếu nhất, hình như là tìm cách lấy được một nửa pháp trận kia của Trầm Nguyệt. Ta biết Tây Phương Thành là chủ trương phong ấn Trầm Nguyệt, nguyên nhân cụ thể cũng từng nghe qua rất nhiều cách nói, nhưng Huy Thị có thể lấy được pháp trận hay không, ta thực sự không thể phán đoán, đây hẳn là chuyện rất nguy hiểm, chẳng qua, thái độ vô tình và thủ đoạn mà những trưởng lão áp dụng để đối đãi người khác, ta sớm đã kiến thức rồi.
Từ thư của Huy Thị xem ra, cuộc sống ở Dạ Chỉ của hắn hẳn là vẫn không tệ, trong bức thư hắn gửi riêng cho Narsi sẽ nhắc đến chuyện của mình, đây hình như là một trong những điều kiệu để hắn đi Dạ Chỉ làm gián điệp -- để hắn có thể viết thư riêng cho em trai của mình.
Narsi có lúc sẽ đọc cho ta nghe thư của Huy Thị viết riêng cho hắn. Nghe lên, hắn ở Dạ Chỉ cũng có một đứa em trai nuôi hắn rất thương yêu. Sau khi đọc xong, Narsi luôn rơi vào im lặng rất lâu, sau đó nói cho ta, hắn hi vọng Huy Thị có thể trở về, đừng ở nơi nguy hiểm như thế làm chuyện không an toàn như vậy.
Mà ta không thể trả lời hắn cái gì, đây suy cho cùng không phải chuyện mà ta có năng lực quyết định.
Ta ngay cả áp lực và kiểm soát của những trưởng lão đối với ta cũng không thể thoát ra được. Nếu như hoàng đế đã truyền ngôi cho ta biết, có khả năng sẽ rất thất vọng đối với ta đi.
Ba đường chỉ vàng thì thế nào? Không ai có năng lực chính diện đánh bại ta, thì lại thế nào?
So với những thứ ta mất đi... Xác thực là, thì lại thế nào...
Thời kỳ yếu ớt khi vừa mới lấy máu cứu người, là thời cơ hắn chọn để hạ thủ.
Cho đến hôm nay, ta cũng không rõ, những mảnh vụn kí ức khi thân xác cảm nhận được, là mơ hồ hay là rõ ràng.
Là lực lượng nào đã mang ta trở về?
Nếu như là lòng căm hận đã ban cho ta cuộc sống mới, vậy thì ta rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Sống lại ở ao nước của Dạ Chỉ, mọi thứ ta có đều thật xa lạ.
Ta đã nhìn thấy tay của ta, thân thể của ta. Dung mạo giờ đây của ta, bầu trời sao cùng ánh trăng lúc bấy giờ.
Đôi mắt mất đi ánh sáng của ta đã khôi phục trạng thái bình thường, mà trên người ta cũng không còn hạn chế do lớp lớp tà chú thiết lập, và những xiềng xích khiến ta cho dù đi vào giấc ngủ cũng cảm thấy nặng nề.
Do dự cùng bàng hoàng, ta rất khó quyết định tiếp đến ta nên làm sao. Gió đêm mang chút lạnh lẽo, sau khi vớ đại quần áo bên cạnh ao nước, ta vẫn không thể an tâm.
Ở đây là Dạ Chỉ, ta không có ký hiệu cư dân tân sinh của Dạ Chỉ, mà cho dù chịu ảnh hưởng của Trầm Nguyệt, ta có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Dạ Chỉ khi trở thành cư dân tân sinh, ta cũng không thể giả mạo cư dân nguyên sinh, dưới tình huống hỗn loạn này, khi phát hiện phía trước có người, ta bởi vì sợ bị nhìn thấy, bèn lẻn vào căn nhà bên cạnh.
Mà chủ nhân của căn nhà đó là một cư dân tân sinh. Ta đi vào trong nhà, hắn cũng không có bất cứ phản ứng nào, cả người giống như đang chìm đắm vào trong thế giới của mình, chỉ thoáng nghe thấy vài tiếng thì thầm giống như là tên người.
Ta đột nhiên cảm thấy hắn giống ta. Giống một loại trường hợp của ta. Hắn lâm vào trong nỗi ám ảnh bởi cái chết của mình, không cảm tri được thế giới bên ngoài, trên cái bàn bên cạnh để một ít đồ ăn chưa ăn hết, đó có lẽ là bản năng sinh tồn của hắn.
Di chuyển ấn ký của cư dân tân sinh trên người hắn sang người ta, là một chuyện dễ dàng. Nhưng nên xử lý người này làm sao đây?
Ta thầm biết, ta nên giết hắn, tiêu diệt dấu vết tồn tại của hắn, vì để cho thân phận của hắn trở thành của ta... Nhưng, ta thật sự có thể làm như thế sao?
Một chuyện rất đơn giản, làm lên lại rất khó khăn.
Nhưng cuối cùng ta vẫn là đã làm.
Ta đã dùng lực lượng của mình, khiến hắn biến mất khỏi thế giới này. Hắn mang theo nụ cười lúc chết, giống như biết mình có thể kết thúc cơn ác mộng không bao giờ tận này.
Đối với người của Dạ Chỉ mà nói, ta vốn là một tên hung thủ giết người, có điều lúc đó là vì quốc gia của ta, bây giờ lại là vì chính bản thân ta.
Vì chính bản thân ta.
Ta thật sự rất ít khi làm điều gì đó vì bản thân mình, nếu như có thể, ta cũng hi vọng, chuyện ta làm vì chính mình không phải chuyện như thế này.
Nếu như Narsi đối với ta mà nói là một tồn tại đặc biệt, vậy thì Phạm Thống cũng vậy.
Cậu ấy là người đầu tiên ta nhìn thấy, tiếp xúc, trò chuyện sau khi ta lấy lại được thị giác. Dáng vẻ cậu ấy cười một cách vô tư lự dưới ánh nắng, thoạt nhìn thật tươi sáng cởi mở, một chút cũng cảm giác không ra cậu ấy thường xảy ra một số chuyện xui xẻo.
Sự lạc quan đơn thuần như ậy, có lẽ chính là điều ta khiếm khuyết.
Thế là ta cuối cùng cũng có thể giống một thiếu niên bình thường vào độ tuổi này, kết bạn, đi học, thử cười một cách cởi mở, tiến vào thế giới mỹ lệ mà ta đã bỏ lỡ hơn mười năm.
Ở trong mắt ta, thế giới này thật đẹp đẽ, so với bóng tối tĩnh mịch trong quá khứ, cho dù ở đây chưa chắc người nào cũng chào đón ta, ta vẫn rất thích cuộc sống nơi đây.
Ta không muốn trở về.
Giống như trước kia, trong phần lớn thời gian, cách tuyệt khỏi những thứ mình ghét. Ta đóng kín trái tim, gần như không nhìn không nghe, không suy nghĩ cũng không ý thức, chỉ cần không có cảm giác, chỗ đó sẽ không liên quan đến ta, ấn tượng mà cái gọi là cố hương để lại cho ta chỉ là lao tù, vậy thì ta làm sao có thể hoài niệm, hoặc là muốn nhớ lại?
Chỉ là, sau cái lần chết ngoài ý muốn rồi sống lại từ ao nước, những vết thương nổi lên trên người ta, cuối cùng cũng khiến ta biết ta đã sai.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy dấu vết hắn gây ra cho thân thể ta.
Ta cho rằng ta có thể quên, nhưng ta căn bản không thể.
Trên thực tế làm sao có thể quên đây? Làm sao có thể mặc kệ, và lại làm sao có thể giải quyết bằng cách gạt đi?
Chúng vẫn luôn ở trên người ta, phát đau từ trong ra ngoài, ta cưỡng bách mình vô cảm bao lâu, chúng liền ở đó gào thét thê lương bấy lâu.
Ta rồi sẽ có một ngày vẫn phải đối mặt.
Bất luận là Narsi, hay là ta của quá khứ.
Chiến trường ở ngay phía trước, mà bước chân tiến lên của ta, nhất thời cũng không biết nên chậm lại hay là tăng tốc.
Có lẽ ở lúc đi ra bước này, trái tim đã mang đau đớn.
Đó là nỗi đau khác với dĩ vãng.
Ta không biết lần này có phải là vì bản thân ta hay không, chỉ là, trong lòng ta hình như vẫn có một phần nào đó đang đau buồn vì ta không thể lựa chọn bảo vệ cuộc sống ta thích.
Bất luận lựa chọn ra sao, ta cũng không thể có được hạnh phúc.
Chỉ bởi vì có một số chuyện, vĩnh viễn không thể có người nào làm thay ta được.
Giống như bất luận ta hi vọng ta chỉ là "Nguyệt Thoái" làm sao, ta vẫn là Englar.
Thế là ta sắp đi đến trước mặt ngươi một lần nữa, Narsi.
Lần này, ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt ngươi.
Ngươi sẽ dùng thần thái gì để đón lấy cuộc gặp mặt ngoài dự liệu này đây? Đúng vậy, ta sẽ đi đến trước mặt ngươi...
Không phải là Nguyệt Thoái, mà là Englar.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro