yêu mà không được, được mà không yêu

爱而不得,得而不爱

"Ân công, ngài cứu mạng ta, ta có thể hứa cho ngài một nguyện vọng, cái gì đều được."

"Hửm? Cái gì đều được sao?"

"Phải, ta muốn tất cả mọi chuyện của quá khứ đều không xảy ra, đều tốt đẹp, Ôn gia cũng không chèn ép Tiên Môn bách gia, những chuyện sau xạ nhật chi chinh đó cũng đều chưa từng xảy ra..."

"Như vậy à..."

"Làm sao? Không được? Yên tâm, ta tự nhiên hiểu rõ loại yêu cầu này cần phải có giá để trả."

.....

"Làm giá phải trả, trong thế giới mới kia... Không có ta, đủ không?"

"Tự nhiên là đủ, thế nhưng... "

"Không có thế nhưng."

"Ba ngày sau, ta sẽ đến nơi này, đến lúc đó ngươi có thể thi pháp."

"Được, ân công. Trong ba ngày này ngài có thể đổi một nguyện vọng khác."

"Không cần."

             ---------------------

Ba tháng sau khi Ngụy Vô Tiện chết, Giang Lam hai nhà đại hôn.

"Giang Vãn Ngâm, ngươi không xứng." Không xứng làm sư đệ của hắn, cho dù ta thành thân với ngươi, thì thế nào, bất quá là một bộ thể xác mà thôi.

"A, Lam nhị công tử, tốt một cái đoan trang chính nhân quân tử."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không động vào ngươi, cũng chẳng qua là nhận thỉnh cầu của Lam gia ngươi."

Ta không xứng, xác thực không xứng, không xứng có được sự yêu thương của cha mẹ, không xứng có ấm áp, không xứng có được sự đáp lại của người tâm duyệt, vì sao là ta không xứng? Ta lại nợ nần ai? Ha, không xứng thì thế nào, Vân Mộng cần có ta, Liên Hoa ổ cần có ta, A Lăng cũng cần có ta, chỉ cần bọn họ còn cần ta, ta liền ở. Đêm tân hôn Giang Trừng để lại một câu trào phúng, một câu hứa hẹn, liền như vậy, không còn bước vào viện của hai người, vốn là thế giới hạnh phúc nhỏ của người mới cưới, giờ đây chẳng qua là một cái vướng mắc khiến người đau lòng.

Đối với Lam Trạm mà nói, việc thành thân này chẳng qua là một hình thức, lòng không tại, người cũng không tại, sau thành thân chẳng khác quá khứ là bao, như trước đi săn đêm một mình, ngẫu nhiên mang theo đệ tử Lam gia đi cùng, nhưng Giang gia một việc một vật y chưa từng để ý, Giang gia chẳng qua là một chỗ dừng chân mà thôi, có cũng được không có cũng chẳng sao. Từ tối hôm thành thân đó đối lập nhau, Lam Trạm lại chưa từng gặp hắn, như vậy cũng tính là khó rơi vào yên tĩnh đi. Giang Vãn Ngâm như trước làm Giang tông chủ của hắn, Lam Vong Cơ tiếp tục làm Hàm Quang Quân của y, hai người tựa như tương quan, lại tựa như vô quan, có lẽ như vậy cũng tính là tốt đi, dù sao vẫn có một thân phận chứng minh quan hệ của hai người.

"Thì ra ngươi đang ở đây, ngươi vậy mà còn nhớ được mình là chủ mẫu của Giang gia ta. "

"Đi thôi, về Giang gia, ba ngày sau, ta tùy ý ngươi muốn đi hay ở lại, tuyệt không ngăn cản."

"Không đi." Lam Trạm ra hiệu cho con cháu Lam gia, để bọn họ lui về Lam gia, bản thân xoay người đi hướng Giang Trừng. Giang Trừng tựa hồ nghe hiểu không đi của y, nhưng lại không để ý, hai người lặng lẽ bay về Liên Hoa ổ.

Trong ba ngày này, hai người lần đầu tiên ngồi ăn cơm chung, cũng là lần duy nhất, rất bình tĩnh đối mặt, giống như đôi phu thê bình thường, cũng lại không phải, hai người cuối cùng không phải phu thê bình thường, hai người đối thoại duy nhất chỉ có hai ba câu, từ đấy về sau không tiếp tục nói chuyện nữa, chính là nghĩ muốn chủ động nói chuyện nhưng cũng không còn cơ hội nữa rồi.

             -----------------------
"Ân công, ngài quyết định rồi sao?"

"Ừ, bắt đầu đi."

"Làm cái giá phải trả, ta sẽ đem linh hồn ngài giao cho tâm nguyện cảnh."

"ừ."

     ---------∑( ̄□ ̄;)--------
"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi xem, đẹp không?" Lam Trạm sửng sốt từ trên bàn ngẩng đầu lên, mí mắt sợ hãi mở ra, đầu tiên ánh vào tầm mắt là mười mấy tuổi Ngụy Anh đang ẵm hai con thỏ đáng yêu. Rõ ràng hôm qua bản thân là nghe lời người kia về sau, trong lòng không thoải mái, lén lút uống trộm rượu hắn thích uống, sau đó... Vì sao bản thân sẽ đột nhiên nhìn thấy Ngụy Anh thời thiếu niên, hắn phải chăng cũng đang ở đây.

"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi ngây người cái gì, ngươi không phải thích thỏ sao, nhìn này, ta bắt lại cho ngươi rồi."

"Ngụy Anh, Giang Trừng đâu?"

"Giang Trừng? Giang Trừng là ai vậy?"

"Ngươi không quen biết Giang Trừng?"

"Ta không quen Giang Trừng a. Giang Trừng là ai? Cùng một họ với Giang thúc thúc, sẽ không là con riêng của Giang thúc thúc đi? Không thể nào, Giang thúc thúc với Ngu phu nhân rất ân ái, còn có Giang thúc thúc không phải là người như vậy."

"Ngươi không quen hắn, vì sao sẽ như vậy? Không đúng."

Ngụy Anh nhìn Lam Trạm hoảng loạn chạy ra ngoài, ngay lập tức đuổi theo.

"Lam Trạm, làm sao vậy? Cái gì không đúng. Còn có, Giang Trừng là ai?"

Giang Trừng là ai, đến cùng không có một ai biết, Lam Trạm cũng nói không rõ, thậm chí cảm thấy người kia chẳng qua là một giấc mơ của mình, thế nhưng a, dung mạo của người kia, vẻ mặt của người kia, bóng dáng người kia, in rõ trong tâm trí y.

Kim Lăng cũng ra đời rồi, trưởng thành rồi, tất cả đều thay đổi rồi, nhưng tất cả lại đều như chưa thay đổi, mà ta vấn linh mười mấy năm, cũng không tìm được một tia tin tức của người kia, cho dù là một tia linh hồn khí tức, cuối cùng vẫn là tìm không thấy.

          ---------------------------

Gặp lại hắn lần đầu tiên sau đêm đó, cũng là một lần duy nhất gặp mặt đi, người kia giống như hoàn toàn thay đổi, có lúc khiến y cho rằng hắn phải chăng đã bị đoạt xá, thế nhưng không phải. Hắn khi đó, rất lạnh nhạt, rất bình tĩnh, không có lạnh lẽo âm u như trước kia, không có trước kia kiệt ngạo, bộ dáng lạnh lẽo vắng vẻ, một thân khí chất thay đổi thành như vũ hóa thay đổi, nhưng tu vi của bọn họ đều vẫn chưa đạt đến trình độ đó. Hắn khi đó chỉ hỏi một câu, nhưng y không trả lời.

"Lam Trạm... ngươi có biết vì sao yêu mà không được, được mà không yêu không?" Đó là lần đầu tiên hắn gọi y là Lam Trạm, cũng là một lần duy nhất, thì ra giọng nói của hắn lại là dễ nghe như vậy, nhưng trước giờ y chưa từng phát hiện.

"Ta mong ngươi vĩnh viễn không biết, chúc ngươi mong ngươi đạt được đáp lại mà ngươi mong muốn, cùng tình yêu đi cả đời cùng nhau."

Ngươi nói, ba ngày sau, tùy ý ta đi hay ở lại, thế nhưng ta không về được rồi, không về được quá khứ, không về được Liên Hoa ổ, không về được bên cạnh ngươi.

Khi đó ta, như là biết, lại như không biết, vì sao yêu mà không được, được mà không yêu? Cùng tình yêu đi cả đời cùng nhau rõ ràng là không thể, vì sao còn muốn chúc mừng. Rõ ràng là mong ta vĩnh viễn không biết vì sao yêu mà không được, được mà không yêu, nhưng vì sao ta lại thắm thiết biết được đâu, rõ ràng là muốn để ta cùng tình yêu đi cả đời cùng nhau, nhưng vì sao lại rời ta mà đi? Ngươi không ở, kêu ta như thế nào cùng tình yêu làm bạn cả đời?

                         End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro