[18+] Kim Lăng xuân

Tác giả: Lao hạp dữ độc bạch (月团圆好时节) - https://lilili321.lofter.com

Ách, một thiên đêm Thất Tịch chúc văn (đêm Thất Tịch sắp trôi qua hết rồi mới viết xong...), không liên quan tới Oán Ngẫu, đây là đoản văn độc lập. Có vài chi tiết mượn từ Lang Gia Bảng, nhưng tốt nhất đừng đưa vào 😂

Có xe, lần thứ nhất mở, xin thắt chặt dây an toàn.

----------

Các vị anh em chèo Trạm Trừng chắc cũng biết "Oán ngẫu" rồi ha, đây là cùng tác giả.

Vâng, và đây là 18+ đó, mời các em suy nghĩ trước khi đọc. Mặc dù mình thấy cái 18+ trong này chỉ xứng tầm 16+ mà thôi... 😇

----------

"Ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lam Trạm, khi ấy y mới tám tuổi, là vị hoàng tử bị thất sủng nhất trong thành Kim Lăng."

Giang Trừng nằm giữa tầng tầng lớp lớp chăn màn, tay cầm một chén trà nóng khói bay lượn lờ, trong phòng có đặt lò sưởi ấm áp như xuân, khiến cho gương mặt sắc sảo của hắn cũng mang theo vài phần ý cười dịu dàng.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta đánh một trận."

Cây bút lông trong tay Ngụy Vô Tiện ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Trừng một chút, cà lơ phất phơ cười nói: "Như thế rất giống ngươi."

Giang Trừng chớp chớp mắt, mắt hạnh to tròn ra vẻ vô tội, phảng phất như lại nhìn thấy được dáng vẻ ngông nghênh của hắn thuở thiếu thời: "Cái này không thể trách ta được, là y gây sự với ta trước."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục kể.

Giang Trừng chậm rãi nhớ lại: "Hình như lúc đó là mùa đông năm Sùng Đức thứ mười bốn? Ta không nhớ rõ lắm. Tháng mười hai là sinh thần Ôn quý phi, tiên đế sai phủ nội vụ dựng sân khấu kịch ở cung Trường Lạc, yêu cầu toàn bộ gia quyến của văn võ bá quan từ hàng tứ phẩm trở lên phải vào cung để dự lễ."

Năm ấy Giang Trừng vừa mới bảy tuổi, còn nhỏ hơn Lam Trạm một tuổi, tên còn gọi là Giang Vãn Ngâm, phụ thân hắn là Trấn Bắc hầu kiêm Hộ quốc Đại tướng quân uy danh hiển hách chiến công lẫy lừng, mẫu thân hắn là ái nữ của An quốc công, Giang Trừng thân là con trai độc nhất của Giang gia, tuổi còn nhỏ đã được phong làm thế tử, thân phận cao quý, hiển hách vô cùng.

Thế nhưng lạc đà dù gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, nói thế nào cũng là con trai của hoàng đế, thuyền nát cũng còn có ba phần đinh, vì thế nên vị hoàng tử không được sủng ái nhất được xếp ngồi cạnh vị tiểu thế tử sống an nhàn sung sướng nhất, và kết quả là, Lam Trạm vừa nhìn thấy Giang Trừng thì liền lên tiếng: "Nữ quyến không ngồi ở đây."

Khi đó Giang Trừng còn nhỏ, bước chân ngắn lũn cũn, đang vừa trèo vừa bò lên ghế dựa, vừa nghe thấy câu này, nghệt mặt ra một lúc lâu mới hiểu được y muốn nói gì, mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn xoe, cả giận nói: "Ta giống nữ nhân ở chỗ nào?"

Thế nhưng trớ trêu thay Lam Trạm lại rất có nề nếp, liếc mắt đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Chỗ nào cũng giống."

Thật ra cũng không thể trách hắn được, mùa đông ở thành Kim Lăng vừa ẩm thấp vừa lạnh giá, phu nhân hầu gia thương con nên sốt ruột, bao nhiêu lụa là gấm vóc đắt tiền nhất đều liều mạng đem khoác hết lên người Giang Trừng. Lúc ấy Giang Trừng đang mặc một chiếc áo khoác màu hoa cà, phủ một chiếc áo choàng tím nhạt phía trên thêu hoa sen tím sậm, lại đội mũ áo choàng có đường viền lông thỏ màu tuyết trắng, che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt nai to tròn. Chẳng trách Lam Trạm lại nhìn hắn thành một một tiểu cô nương.

50 sắc thái tím lìm lịm... 🙄

Thế nhưng Giang tiểu thế tử này từ nhỏ đã một lòng muốn cùng cha ra chiến trường, lòng tự tôn đại nam nhân cực kỳ cao, không thể nghe nổi câu này, cảm giác như vảy ngược bị người khác lật lên, giận dữ không thể kìm nén, vươn tay đấm cho Lam Trạm ngã xuống đất, "Ngươi muốn chết!"

Trận đánh này có thể nói là kinh thiên động địa, mãi cho đến khi đương kim Thái tử khi ấy là Lam Hi Thần chạy tới, thì hai đứa nhỏ đã mặt mũi bầm dập, một áo xanh một áo tím hai thân hình nhỏ bé lăn lộn trên nền tuyết trắng, rất giống hai cái bánh gạo nếp nằm lăn qua đường cát.

Thái tử điện hạ dở khóc dở cười tách hai đứa nhóc ra, Giang Trừng vẫn không quên chỉ vào mũi Lam Trạm mà mắng: "Đánh không lại liền gọi ca ca tới làm chỗ dựa, không xứng làm anh hùng hảo hán!"

Lam Trạm giơ ống tay áo trắng như tuyết lên lau khóe miệng hơi chảy máu, cũng không cam chịu yếu thế: "Ai đánh không lại?"

Lam Hi Thần cảm thấy máu đã dồn hết lên não rồi, quát một tiếng: "Đủ rồi!"

.

Ngay buổi tối hôm đó, Lam Hi Thần hỏi rõ ngọn nguồn, sau đó liền dẫn Lam Trạm tới phủ Trấn Bắc hầu nhận lỗi.

Mẫu phi Lam Trạm mất sớm, phụ hoàng y lại đông con nhiều vợ, trước giờ đều coi như không có đứa con trai này, y có thể tồn tại cho đến tận bây giờ đều là dựa vào Thái tử ca ca nâng đỡ, bởi vậy y cũng cực kỳ nghe lời Lam Hi Thần.

Mặc dù có chút không tình nguyện, thế nhưng vừa vào cửa, y vẫn khẽ nói với Giang Trừng: "Thật xin lỗi."

Giang tiểu thế tử vừa mới bị mẫu thân tét mông xong, vẫn còn đang nằm lỳ ở trên giường rì rầm, lại nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Lam Trạm, hờn dỗi quay mặt đi.

Sắc mặt của Trấn Bắc hầu cùng hầu phu nhân đều không mấy đẹp mắt, hầu phu nhân xuất thân là tướng môn hổ nữ tuy cực kỳ chiều chuộng con trai mình, thế nhưng vẫn rất hiểu lý lẽ, liền quát: "Giang Vãn Ngâm! Nhị hoàng tử điện hạ đang nói chuyện với ngươi, nhăn nhăn nhó nhó như vậy còn ra cái thể thống gì?!"

Giang Trừng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là mẫu thân nổi giận, vì thế nên không dám tác oai tác quái nữa, đặt mông ngồi xuống, đau đến nhe răng trợn mắt, cực kỳ miễn cưỡng nói: "Không có gì."

Ngu Tử Diên lại nói: "Đứng lên, trước mặt Thái tử điện hạ mà ngươi ngồi như vậy còn ra cái thể thống gì?!"

Giang Trừng chu miệng, đang định đứng dậy, Lam Hi Thần lại mỉm cười nói: "Không cần." Sau đó lại nói tiếp, "Trẻ nhỏ vốn là nên hồn nhiên ngây thơ, câu nệ những nghi thức xã giao này làm gì, tiểu thế tự lanh lợi đáng yêu, ta đang muốn để Vong Cơ tới học hỏi."

Ý tứ câu này chính là muốn hai đứa nhỏ thân thiết với nhau. Lúc này Lam Hi Thần cùng lắm cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà mỗi một lời nói cử chỉ đều hàm chứa uy thế của Thái tử. Giang Phong Miên ngầm hiểu ý hắn, nói: "Thái tử điện hạ nói như vậy, con trai thần nào dám."

Lam Hi Thần khoát khoát tay, cười nói: "Việc của trẻ nhỏ cứ để trẻ nhỏ tự giải quyết đi, ta hôm nay tới đây, thật ra là có chuyện muốn xin thỉnh giáo Hầu gia."

Giang Phong Miên nói: "Thần tuyệt đối không dám nhận hai chữ thỉnh giáo, kính mời Thái tử điện hạ qua bên này."

.

Lam Hi Thần cùng phu thê Giang Phong Miên vừa rời đi, chỉ còn lại Giang Trừng cùng Lam Trạm mắt to trừng mắt nhỏ. Giang Trừng tuổi còn nhỏ đã hiểu rất rõ thế nào gọi là cô quạnh chốn hào môn, không hiểu sao lại ngửi ra được một chút tiềm năng kết bạn từ lời nói nhẹ nhàng dễ gần của Lam Hi Thần cùng gương mặt vạn năm không đổi của Lam Trạm, vì thế liền lên tiếng trước, có chút hâm mộ nói: "Ca ca ngươi thật là uy phong a."

Lam Vong Cơ nói: "Đương nhiên rồi." Nghĩ nghĩ một chút, lại bổ sung: "Huynh trưởng là Thái tử."

Cơn giận của trẻ nhỏ đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa mới được một lúc, Giang Trừng đã quên hết sạch hờn dỗi, nói: "Có phải Thái tử sau này sẽ trở thành Hoàng thượng không?"

Lam Trạm lờ mờ cảm thấy đề tài này có chút nguy hiểm, nhưng vẫn trả lời hắn: "Đúng vậy."

Giang Trừng chớp chớp mắt, nói: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn làm gì?"

Lam Trạm trời sinh tính tình trầm tĩnh, chưa từng nghĩ tới những việc thỏa chí tang bồng đầu đội trời chân đạp đất này, nhìn về phía Giang Trừng nói: "Ta chưa nghĩ tới, còn ngươi thì sao?"

Giang Trừng chỉ sợ Lam Trạm không hỏi, y vừa hỏi một cái là hắn như được gãi đúng chỗ ngứa, kích động tới mức khoa tay múa chân: "Về sau ta muốn làm Đại tướng quân! Đuổi hết giặc Hung Nô về nhà!" Điệu bộ kia, nhìn cứ như thể hắn đã làm Đại tướng quân đến nơi rồi vậy.

Lam Trạm khi đó cũng vẫn còn ngây thơ, được khí thế của hắn cảm hóa, không hiểu vì sao mà chợt cảm thấy làm Đại tướng quân cũng rất tốt, vì thế hùa theo nói: "Vậy ta cũng làm."

Ai ngờ Giang tiểu thế tử nghe xong lại không vừa ý: "Đại tướng quân chỉ có một người có thể làm." Ngừng một chút, lại tốt bụng nói, "Nghe nói ngươi là Nhị hoàng tử, vậy để ngươi làm Nhị tướng quân đi."

Trong lòng Lam Trạm thầm nói, ta cũng không kém gì ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải làm Nhị tướng quân a, ta không cần. Thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy cái bụng nhỏ của Giang tiểu Đại tướng quân kêu lên ọc ọc.

Lúc này cũng mặc kệ cái gì Đại tướng quân với cả Nhị tướng quân, Lam Trạm hỏi: "Ngươi chưa ăn tối sao?"

Cái miệng nhỏ của Giang Trừng trề ra: "Nương ta không cho ta ăn."

Nghĩ tới chuyện này cũng có phần nào lỗi của mình, trong lòng Lam Trạm liền mềm nhũn, từ trong tay áo lấy ra một bao bánh xốp hoa sen được gói ghém cẩn thận, nói: "Hoàng huynh trưởng cho ta, ngươi ăn đi."

Món bánh này là do chính tay đầu bếp tại Trường Lạc cung chuyên phục vụ điểm tâm cho hoàng thượng cùng Ôn quý phi làm ra, Lam Hi Thần cũng không có nhiều, phụ hoàng thưởng cho hắn, hắn lại đem cho Lam Trạm. Đương nhiên Giang Trừng không biết những điều này, hắn chưa từng ăn bánh xốp hoa sen nào ngon như vậy, ăn như hổ đói một chốc đã hết sạch, cũng không nghĩ tới việc chừa lại một miếng cho Lam Trạm.

Lam Trạm nuốt nước miếng, cũng không nói gì.

Thế là Giang tiểu thế tử cứ như vậy bị một bao bánh xốp hoa sen mua chuộc hoàn toàn. Nghĩ tới việc có qua có lại, lại không muốn nhường ra vị trí Đại tướng quân, suy xét một lúc, sau đó miễn cưỡng nghiêng người, nhường ra một nửa cái giường, nhăn nhó nói: "Ngươi đứng có mệt không, ta có thể để cho ngươi ngồi lên đây."

.

Ngụy Vô Tiện nói: "Sau đó các ngươi liền lăn lên giường?"

Giang Trừng lườm hắn một cái: "Khi đó ta mới bảy tuổi." Có điều, hắn cũng không phủ nhận, lại nói: "Còn không phải đều tại ngươi sao?!"

Không lâu sau sự việc kia, Lam Hi Thần liền chỉ định Giang gia tiểu thế tử tiến cung làm bạn đọc sách với hắn. Thế nhưng mà hắn năm tuổi đã được phong làm Thái tử, danh sĩ tài ba dưới trướng nhiều vô kể, bưng trà mài mực đều không tới phiên Giang Trừng khi ấy mới chỉ cao hơn cái bàn một chút.

Trong thành Kim Lăng vật đổi sao dời, Giang tiểu thế tử mỗi ngày ở trong Đông cung chơi bời lêu lổng, vui chơi giải trí, ngày qua ngày quấn quýt cùng một chỗ với Lam Trạm, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng Thái tử điện hạ nuôi hai con thú cưng mà thôi.

Năm Giang Trừng mười lăm tuổi, thằng bạn nối khố thuở vắt mũi chưa sạch của hắn là Ngụy Vô Tiện sau khi biến mất hai năm, cuối cùng không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra, nói muốn tặng hắn một món quà lớn. Lão cha của Ngụy Vô Tiện trước đây từng là cấp dưới của lão cha Giang Trừng, về sau được phong tước làm Di Lăng quận vương, lại không nghĩ tới chuyện báo đáp triều đình, một năm có hơn phân nửa thời gian là mang lão bà cùng thằng con nhà mình đi rong chơi bốn phương, nói là muốn tu tiên, nuôi dạy được thằng con độc nhất nên người quả thật là một kỳ tích.

Nhìn dáng vẻ nháy mắt lia lịa của hắn, Giang Trừng theo bản năng nheo mắt lại, mở "món quà lớn" kia ra, bên trong là hai bản Đông Cung Đồ được vẽ rất tỉ mỉ.

Khi đó Giang Trừng vẫn vô cùng đơn thuần, Giang gia gia giáo lại rất nghiêm, đám vương tôn công tử cùng tuổi với hắn lúc này đều đã bắt đầu nạp nha đầu làm ấm giường với đi trêu ong ghẹo bướm tại kỹ viện, thì hắn ngay cả tay của tiểu cô nương cũng còn chưa sờ qua. Thiếu niên khi ấy suy nghĩ lanh lợi, Giang tiểu thế tử có phúc cùng hưởng, không muốn một mình ăn mảnh, vì thế liền giấu Đông Cung Đồ ở dưới gối, kéo Lam Trạm tới cùng xem. Xem xong còn nhiệt tình bình luận: "Nam nhân trong này không ổn a, còn không đẹp bằng ngươi."

Lúc này Lam Trạm cũng mới chỉ mười sáu tuổi, khoác lên người áo bào hoàng tử thêu hoa văn mây cuộn tinh xảo, mặt mày trầm tĩnh đẹp như tượng tạc, đã bắt đầu hiển lộ vài phần phong thái hoàng gia, ung dung quý phái, nghe thấy vậy nhẹ nhàng nhìn Giang Trừng một chút: "Thật sao?"

Giang Trừng nói: "Đương nhiên rồi."

Lại nghi hoặc nói: "Ta nghe Nhiếp Hoài Tang nói, làm loại chuyện này rất khoan khoái, thế nhưng vì sao ta lại không cảm thấy dễ chịu một chút nào."

Lam Trạm nói: "Chỉ nhìn trên giấy thì không cảm nhận được."

Giang tiểu thế tử sửng sốt: "Gì cơ?"

Lam Nhị hoàng tử nét mặt trầm ổn: "Thử không?"

Giang Trừng vẫn cứ ù ù cạc cạc: "Hai nam nhân với nhau cũng có thể?"

Lam Trạm nói: "Có thể."

Lời này có lý đến không thể có lý hơn, không có lý do  gì để cự tuyệt. Hắn từ nhỏ lớn lên cùng Lam Trạm, phải nói là cực kỳ thân thiết, theo lý thuyết mà nói thì loại chuyện tốt như thế này không có lý do gì mà lại không chia sẻ với nhau. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút hoảng hốt. Giang Trừng ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Cũng được thôi, nhưng ta cần thời gian chuẩn bị một chút đã."

Ai ngờ Lam Trạm lại nắm chặt cổ tay hắn, đặt lên môi Giang Trừng một nụ hôn. Hai bờ môi ấm áp khẽ chạm vào nhau, Giang Trừng bỗng nhiên mở to mắt: "Ngươi làm gì?"

Lam Trạm lại hôn lên trán hắn, nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, bên khóe môi hiện lên ý cười nhẹ như gió, nói: "Giao tiền đặt cọc trước."

Thế là ngày hôm đó, trên đường về nhà, Giang Trừng không ngừng sờ lên miệng, cảm thấy trúc mã của hắn hôm nay thật là kỳ quái.

.

Ngụy Vô Tiện nghe hắn kể chuyện, tới đoạn cùng nhau đọc Đông Cung Đồ liền dừng lại, vội la lên: "Sau đó thì sao, rút cuộc vẫn chưa ngủ với nhau sao?"

Hồi ức tươi đẹp của Giang Trừng đột ngột bị hắn cắt ngang, cảm giác có khinh bỉ mười lần cũng không đủ, ghét bỏ lườm hắn một cái: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Ngụy Vô Tiện tức giận tới giậm chân: "Giang Vãn Ngâm, ta nói cho ngươi biết, ngươi làm người như vậy là không được đâu nhá. Là chính miệng ngươi nói muốn cùng ta viết quyển <Chiêu Hòa biên niên sử> a!"

Giang Trừng không nhịn được nói: "Là viết Chiêu Hòa biên niên sử, không phải viết <Nịnh thần liệt truyện> nhá, ai thèm quan tâm Chiêu Hòa lúc còn trẻ rút cuộc có lên giường cùng mưu sĩ hay không a?"

Ngụy Vô Tiện giơ tay: "Ta quan tâm."

Giang Trừng: "..."

Giang Trừng xoay người, hợp tình hợp lý nói: "Ta mệt, ngươi ngày mai lại đến đi."

Ngụy Vô Tiện thấy, cảm giác này giống như là đang cởi quần áo được một nửa thì bị người khác chen ngang, cả người đều không thoải mái, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giang Trừng, quả thật là dáng vẻ lúc buồn ngủ, liền nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến."

Giúp Giang Trừng đóng cửa phòng xong, đêm đã khuya, xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy hai người đang đứng ngay đằng sau. Người cầm đầu mặc một thân áo trắng thường phục, đi giày vàng đeo quan ngọc, ngũ quan vừa sắc nét tinh tế lại vừa thanh tú xinh đẹp, đứng dưới ánh trăng tựa như thần tiên giáng thế, lại mang một loại khí thế không giận tự uy.

Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: "Ai da, bệ hạ tới."

Thái giám tổng quản bên người Lam Trạm rất có tài nhìn mặt đoán ý, vội vàng nói: "Ngụy tiểu Hầu gia muộn như vậy mới trở về sao?"

Ngụy Vô Tiện phất phất tờ giấy đang cầm trong tay, nói: "Tới tìm Giang Trừng ghi chép một số chuyện ấy mà."

Lam Trạm nói: "Hắn đã ngủ?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vừa mới ngủ." Lại chu đáo tốt bụng bất thình lình mà bổ sung, "Bây giờ ngươi vào có khi vẫn chưa ngủ say như chết đâu."

.

Giang Trừng quả nhiên vẫn còn chưa ngủ, đang chong đèn vẽ thứ gì đó. Nghe thấy tiếng bước chân của Lam Trạm, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chờ ngươi rất lâu rồi đó, có gì ăn không?"

Lam Trạm nói: "Có, bánh xốp hoa sen." Lại nói, "Đang làm gì vậy?"

Giang Trừng nhận lấy bánh xốp hoa sen từ trong tay y, vừa ăn vừa nói: "Vẽ chân dung ngươi. Ngụy Vô Tiện cùng đám người dưới trướng hắn nói cái gì mà muốn làm một bộ <Đế vương truyền kỳ>, ta muốn tự tay vẽ chân dung ngươi, để tránh cho Ngụy Vô Tiện tên kia tự vẽ lại vẽ ra toàn quái thai."

Lam Trạm nói: "Ngươi không nhìn ta, mà vẫn vẽ được?"

Giang Trừng nói: "Thừa lời. Chúng ta quen biết nhau đã bao nhiêu năm rồi, đều đã là lão phu lão thê, ta còn không biết dáng dấp của ngươi ra sao ư..." Đang nói cho sướng mồm mới phát hiện ra mình lỡ lời, vội vàng im lặng quay mặt đi, chỉ nhìn thấy hai tai hắn đỏ ửng.

Đôi mắt Lam Trạm cong lên, ý cười vừa rõ ràng, lại vừa nhàn nhạt: "Tiếp đi."

Giang Trừng cố gắng giả bộ bình tĩnh: "Ngươi cái đồ nhạt nhẽo này." Lại hung hăng lảng sang chuyện khác, "Sao hôm nay ngươi tới muộn vậy?"

Thấy Lam Trạm lặng im không nói, Giang Trừng chắc như đinh đóng cột nói: "Mấy lão thần đắc lực kia của ngươi lại giục ngươi tuyển phi sao?"

Lam Trạm ngầm thừa nhận, đứng dậy từ phía sau ôm hắn, thấp giọng nói: "Ta đã lập lời thề, đời này chỉ có Giang Vãn Ngâm một người."

Giang Trừng nói: "Đừng động tay động chân."

Lại vỗ vỗ mu bàn tay Lam Trạm, "Ta biết."

Hai người hưởng thụ một chút ấm áp an bình này, Giang Trừng lại đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ngươi có biết vừa rồi ta cùng Ngụy Vô Tiện nói về chuyện gì không?"

"Nói cái gì?"

"Nói Văn Đế lúc còn trẻ có từng ngủ với mưu sĩ của mình hay không."

Lam Trạm chém đinh chặt sắt nói: "Có ngủ." Lại nhớ tới tình cảnh khi ấy, có chút áy náy nói, "Thật xin lỗi."

Giang Trừng thản nhiên nói: "Sao mà phải xin lỗi chứ, là ta tự nguyện."

.

Lần đầu tiên của Giang Trừng cùng Lam Trạm có thể nói là vô cùng thảm thiết. Khi đó bọn họ đều mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nửa hiểu nửa không, xem xong một bản Đông Cung Đồ, liền muốn ăn vụng trái cấm. Ở trong cung sợ bị Lam Hi Thần phát hiện, tại Trấn Bắc hầu phủ lại sợ bị cha mẹ Giang Trừng phát hiện, lần đầu tiên đại nghịch bất đạo chạy tới tửu lâu lớn nhất trong thành thuê một gian phòng, sau đó liền có cảm giác tất cả mọi người trong thành đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cũng không hề thảo luận vấn đề ai trên ai dưới, là bởi vì lúc hắn hỏi Lam Trạm xem Đông Cung Đồ có cảm nhận gì không, Lam Trạm mặt không đổi sắc phun ra bốn chữ: "Thông hiểu đạo lý."

Có lẽ là vì những người thường ngày ít nói một khi đã lên tiếng thì đều rất có sức thuyết phục, lời nói nặng tựa ngàn cân, Giang Trừng lúc tuổi còn trẻ vẫn rất ngây thơ rất đơn thuần, không chút do dự liền tin lời y.

Lam Trạm mới đầu thoạt nhìn có vẻ cũng rất là thành thạo, ôm lấy eo Giang Trừng, đè hắn nằm lên cái giường duy nhất trong gian phòng, hôn môi vuốt ve đều rất thuận tay. Lúc ấy đang là mùa hè nên bọn họ mặc ít quần áo, trong lúc Giang Trừng còn đang mơ mơ màng màng thì quần áo đã được cởi sạch sành sanh ném hết xuống đất. Sau đó hắn nghe thấy giọng nói vẫn còn mang chút ngây ngô thiếu niên của Lam Trạm ghé bên tai hắn, thấp giọng nói: "Mở chân ra."

Giang Trừng choáng váng đầu óc, rất nghe lời mà nhấc chân quấn lên lưng Lam Trạm, bên tai truyền tới tiếng thở dốc rất khẽ của Lam Trạm, hắn cảm thấy có thứ gì đó nóng rực kề giữa khe mông, một nụ hôn ấm áp rơi trên trán, sau đó chính là đau đớn vô cùng

Giang Trừng cảm giác như mình bị một thanh đao thép chẻ thành hai nửa, đau đớn tới trào nước mắt, "Ngươi ra ngoài!"

Lúc này Lam Trạm cũng có chút lúng túng không biết phải làm sao, hạ thân Giang Trừng gắt gao vây lấy y, ấm áp chặt chẽ, thế nhưng y mới chỉ đi vào được chưa tới một nửa. Lam Trạm vừa dịu dàng hôn lên môi Giang Trừng, muốn xoa dịu hắn, lại vừa ôm eo Giang Trừng, muốn rút ra ngoài.

Ai ngờ Giang Trừng thế nhưng lại giữ chặt cánh tay y, nói: "Đừng cử động."

Đuôi mắt của hắn đã sớm khóc tới ửng đỏ, trên người cũng trải dài vô số dấu hôn, vậy mà đôi mắt hạnh vẫn cứ trắng đen rõ ràng, giống như trân châu đen đặt trên chiếc khay bạc vậy, vừa luống cuống lại vừa vô tội. Trái tim Lam Trạm như đập lỡ một nhịp, đầu óc quay cuồng, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh kia, thấp giọng nói một câu "Thật xin lỗi." sau đó liền áp mình xuống, vững vàng đưa toàn bộ phân thân của mình vào.

Bởi vì cái gọi là đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, sau cơn đau đớn khủng khiếp tràn đến như thủy triều kia, theo động tác ra vào chậm rãi cẩn trọng của Lam Trạm, Giang Trừng cuối cùng cũng dần dần cảm nhận được một chút cảm giác khác thường. Hắn khẽ nâng nửa thân trên của mình lên, đưa tay ôm lấy cổ Lam Trạm, nói: "Ngươi động đi."

Lam Trạm dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi Giang Trừng, sau đó liền bắt đầu mạnh mẽ ra vào. Thiếu niên tuổi mới lớn luôn không biết thỏa mãn, một trận triền miên vừa dứt, lại vẫn còn lưu luyến không rời quấn quýt ôm hôn. Thân thể ướt đẫm mồ hôi thân mật khăng khít, ngón tay đan xen vào nhau, phảng phất như vừa trải qua một vòng luân hồi. Khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng của Lam Trạm lúc này lại có chút phiếm hồng, ánh mắt lưu ly nhạt màu lại dịu dàng như nước, lại còn học người lớn ghé vào lỗ tai Giang Trừng mà thề rằng: "Ta Lam Trạm, đời này chỉ có Giang Vãn Ngâm một người."

Cảm giác ấm áp khoan khoái này khiến cho người ta vô cùng thoải mái, Giang Trừng vốn dĩ đã buồn ngủ, nghe thấy vậy, khẽ nở nụ cười.

Nụ cười nhẹ như lông hồng này lại khiến đáy lòng Lam Trạm dậy sóng, từ phía sau ôm lấy hắn vào trong lồng ngực mình, từng chút từng chút siết chặt vòng tay. ​

.

Hậu quả của việc không biết tiết chế chính là, ngày hôm sau Giang Trừng liền lên cơn sốt cao, bởi vì trong lòng chột dạ, mà khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại thế nào cũng không dám để đại phu tới xem bệnh, vì thế nên nằm liệt giường hơn nửa tháng trời. Mà cũng vì thế cho nên đã bỏ lỡ ngày Lam Trạm xuất chinh xuống Vân Nam.

Thế nhưng không ngờ, lần này rời đi, lại thực sự là ly biệt.

Cho đến khi Lam Trạm thắng trận vẻ vang trở về, thì Trấn Bắc hầu phủ vinh sủng ngắn ngủi khi xưa đã biến thành nơi đất đai khô cằn hoang tàn phế tích, trong thành Kim Lăng người người truyền tai nhau, Hộ quốc Đại tướng quân cùng Thái tử ỷ vào có quân Vân Mộng chống lưng mà ngầm cấu kết mưu đồ soán vị, Giang thị bị chém đầu cả nhà, Thái tử ở trong lao ngục uống thuốc độc tự vẫn.

Lam Trạm quỳ trước tẩm điện của phụ hoàng y ròng rã mười ngày, thế nhưng ngay cả một cơ hội được diện thánh cũng không có. Cuối cùng vẫn là Thám hoa lang vừa mới được sắc phong Kim Quang Dao cảm thấy y đáng thương, lúc ấy mới đem y lạnh như băng quỳ trước cửa cung đỡ dậy, viết lên lòng bàn tay y một chữ, đồng thời đó cũng là câu trả lời cho cuộc nội chiến chốn thâm cung kéo dài đằng đẵng suốt bao năm nay: "Ôn."

Mười năm sau, có một thế lực giang hồ tên gọi là Liên Hoa Ổ quật khởi từ vùng Lưỡng Hồ, tông chủ Giang Trừng là một người trẻ tuổi cực kỳ đẹp đẽ. Hắn từ hai bàn tay trắng đi lên, lại có thể dễ như trở bàn tay tiến vào triều đình, lựa chọn phò tá vị hoàng tử tầm thường nhất khi ấy là Nhị hoàng tử, cam nguyện làm khách khanh.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, thế lực của Nhị hoàng tử Lam Trạm liền trải rộng khắp thành Kim Lăng, về sau, Ôn quý phi thất sủng, thế lực của Ôn tướng sụp đổ, vụ án Thái tử tiền nhiệm cùng Trấn Bắc hầu mưu phản rầm rầm rộ rộ năm xưa một lần nữa được đem ra truy xét không một kẽ hở. Bằng chứng như núi sừng sững trước mặt, vị thiên tử cao cao tại thượng mới không thể không thừa nhận, năm ấy chỉ vì chính mình nhất thời đa nghi, mà đã tự tay chôn vùi nhi tử ưu tú nhất cùng thần tử trung thành nhất của mình. Trong một đêm hoàng đế như già đi mười tuổi, ngày hôm sau liền hạ chiếu truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Lam Trạm, từ đây không màng chuyện triều chính, những năm về sau một lòng thắp hương thờ Phật.

Từ lúc ấy tới bây giờ, cũng đã được năm năm.

Giang Trừng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lam Trạm, nói: "Ta trước kia vẫn luôn vô cùng hối hận, vì lợi ích của bản thân mà đẩy ngươi lên ngai vàng. Nhưng mà Lam Trạm,..." Hắn nói, "... ngươi làm rất tốt."

Hiếm khi Giang Trừng lại trở nên cảm tính như vậy, Lam Trạm nắm chặt lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, nói: "Trẫm làm hoàng đế có được hay không tự có sử sách ghi nhận, nhưng thân là nhi tử Giang gia, ngươi đã làm rất tốt."

Y biết, đây là tâm nguyện xưa nay trong lòng Giang Trừng.

Giang Trừng dở khóc dở cười, thế nhưng nước mắt đã chực ứa ra, hắn nói: "Đa tạ."

Lam Trạm lắc đầu: "Giữa ta và ngươi, không cần nói lời tạ ơn."

Giang Trừng khẽ híp mắt, nghiêng đầu dò xét y: "Vậy ngươi còn nói xin lỗi với ta làm gì?"

Đế vương trẻ tuổi bế hắn lên, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang ở bên tai: "Lại làm lần nữa, thì ta sẽ không nói."

Sau đó đèn đuốc chập chờn, ánh nến phiêu hồng, gió đêm ngoài phòng lay động màn tơ, trong phòng tình nhân thì thầm nức nở, chính là người người sum vầy, thời tiết tuyệt đẹp tháng đoàn viên.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro