Chương 8: Phía Tây và Đông?
Lê Duy từ hoàng cung trở về Ngự Sử Đài, bước vào cửa phủ, hắn không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Khói bụi mù mịt, trắng xoá cả một khu vực rộng lớn, âm thanh chuyển đồ đạc vang lên không ngừng, những tên thuộc hạ dưới trướng chạy đi chạy lại, như thể không có người chỉ huy. Ngay cả Thiết Cường, thường ngày luôn là hình mẫu của sự nghiêm túc, cũng biến thành một hình ảnh kỳ lạ.
Chẳng những không mặc bộ y phục nghiêm chỉnh của quan sai Ngự Sử Đài, mà đầu hắn còn quấn một chiếc khăn to trông như cái nón, phần bụng cũng được quấn khăn nhưng đã bẩn thỉu, lấm lem. Tư thế đứng đắn, uy nghiêm của bọn họ đâu cả rồi?
Lê Duy bước nhanh tới, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng tra hỏi: "Các ngươi đang làm gì?" Giọng hắn trầm lạnh, như tảng băng chìm trong nước sâu, khiến mọi người phải dừng lại, ngừng mọi hành động.
Thiết Cường chưa kịp đáp lại thì từ trong gian phòng, giọng nói của Lý Ngọc Dao vang lên mạnh mẽ, như thể muốn át đi sự ồn ào bên ngoài: "Lê Đại Nhân! Bọn ta đang dọn dẹp!"
Giọng nàng có phần sắc sảo, không có chút e ngại nào, nhưng vẫn chứa đựng sự quyết liệt, như một người không dễ bị khuất phục. Lê Duy nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng ngay lập tức, sự nghiêm khắc trong ánh mắt hắn không thay đổi.
Lê Duy tiến vào gian phòng, từng bước đi chắc nịch, ánh mắt không rời khỏi Ngọc Dao. Khi vừa vào tới, hắn lập tức nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo mạnh lên, khiến nàng không kịp trở tay. Cả hai đứng đối diện trong giây lát, không ai nói gì, nhưng sự căng thẳng trong không khí khiến mọi thứ trở nên nặng nề.
"Lý cô nương, cô đang làm gì với chỗ của tôi?" Lê Duy cất giọng trầm đục, mắt nhìn thẳng vào nàng, không chút dao động.
Lý Ngọc Dao, dù có chút bất ngờ vì hành động đột ngột của hắn, nhưng vẫn giữ vững thái độ kiên cường. Nàng nhìn hắn một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Lê Đại Nhân, không phải ta muốn làm gì đâu, mà là tình hình nơi này không thể tiếp tục như vậy được nữa. Ngự Sử Đài hiện tại chỉ toàn là đám nam nhân, chẳng ai biết dọn dẹp gì cả."
Nàng thoáng lướt mắt nhìn quanh, không ngần ngại chỉ vào những đống đồ đạc vứt bừa bãi khắp phòng, bụi bặm phủ đầy mọi ngóc ngách. "Những người này chỉ biết suốt ngày lo nghĩ đến công việc quan trường mà quên mất những việc cơ bản. Để không khí ở đây cứ như thế này sao?"
Lê Duy nghe vậy, trong lòng lại có chút khó chịu, nhưng ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và kiên quyết. Tuy nhiên, có điều gì đó trong giọng điệu của nàng khiến hắn cảm thấy hơi chệch hướng.
Lê Duy buông tay nàng ra, nhưng đôi mắt vẫn không rời.
Ngọc Dao thở dài, đôi tay nàng chắp lại, không nhanh không chậm, nói tiếp: "Lê Đại Nhân, ta làm vậy là vì nhìn thấy sự bừa bãi này không thể duy trì nữa. Nhưng cũng vì thế, tôi phải mất nhiều thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Cái này đâu phải là lỗi của một mình ta!"
Lê Duy suy nghĩ trong chốc lát, trước khi buông một câu với giọng sắc lạnh: "Ta không chấp nhận bất kỳ lý do gì. Ngự Sử Đài phải được duy trì theo trật tự, không phải là chỗ để cô thay đổi mọi thứ mà không hỏi ý kiến."
Tuy vậy, trong ánh mắt của hắn đã có chút biến chuyển. Những lời của Ngọc Dao không hoàn toàn vô lý. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi mà không có sự đồng thuận của mình.
Ngọc Dao bước đi quanh căn phòng, tay nhẹ nhàng vén những tấm màn bụi mờ, ánh sáng mờ ảo chiếu qua khe hở của cửa sổ. Nàng không vội vàng mà cứ từng bước, chầm chậm, như thể muốn để Lê Duy hiểu hết sự tình. Vừa đi, nàng vừa nói:
"Ngự Sử Đài nếu cứ để đồ đạc lung tung như thế này, không chỉ ảnh hưởng đến công việc mà còn gây ra bệnh tật. Chẳng hạn, bụi bặm tích tụ lâu ngày sẽ gây ra các bệnh về đường hô hấp, đặc biệt là với những người làm việc trong này suốt ngày. Chưa kể, không có ánh sáng đầy đủ sẽ khiến tinh thần con người uể oải, mệt mỏi, dễ bị đau đầu, mắt mờ. Mà tình trạng thiếu cây cối, thiếu không khí trong lành, khiến không gian này không chỉ u ám mà còn dễ dẫn đến căng thẳng thần kinh. Rồi lại là nước bẩn, không được thay thường xuyên sẽ gây ra muỗi. Những thứ này tưởng nhỏ mà lớn, sẽ làm cho sức khỏe của mọi người trong Ngự Sử Đài suy giảm."
Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào Lê Duy, không hề có vẻ gì là sợ hãi, mà chỉ có sự chân thành trong ánh mắt. "Lê Đại Nhân, ta không muốn làm phiền hay chỉ trích gì cả, chỉ là muốn mọi người ở đây được làm việc trong một môi trường tốt hơn, để không phải chịu đựng những điều này thêm nữa."
Lê Duy đứng im lặng, ánh mắt dõi theo từng bước đi của Ngọc Dao. Những lời nàng nói không thể không khiến hắn phải suy nghĩ. Dù bản thân vẫn còn chút bực bội với sự vội vàng của nàng, nhưng không thể phủ nhận rằng những lý lẽ này có sức thuyết phục không nhỏ.
Ngọc Dao quay lại, thấy Lê Duy vẫn chưa nói gì, bèn tiếp tục: "Ta không phải là muốn tự tiện xông vào công việc của Ngự Sử Đài, nhưng nếu cứ để tình trạng này kéo dài, chẳng phải chúng ta đang tự gây hại cho chính mình sao?" Nàng nhìn vào mắt hắn, kiên quyết. "Chúng ta đều là những người làm việc cho triều đình, phải bảo vệ sức khỏe của mình để phục vụ Hoàng Thượng."
Lý Ngọc Dao và Lê Duy đứng im lặng, ánh mắt của họ giao nhau, nhưng không ai nói gì trong vài giây ngắn ngủi. Không khí giữa hai người dường như căng thẳng, và sự im lặng kéo dài như thể mỗi người đều đang tìm kiếm lời lẽ thích hợp để phá vỡ bầu không khí nặng nề đó.
Cuối cùng, Lê Duy là người lên tiếng trước, nhưng không phải về những gì vừa diễn ra trong phòng. Hắn xoay người, nhìn qua khung cửa sổ mờ mịt khói bụi, rồi khẽ nói, giọng hắn trở nên trầm lắng hơn: "Vậy chuyện Trịnh Duy Hạo thì sao? Cô có nghe về việc hắn ta thường xuyên lui tới dịch quán phía Tây không?"
Ngọc Dao hơi ngạc nhiên khi nghe Lê Duy nhắc đến Trịnh Duy Hạo, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Dịch quán phía Tây?" Nàng lặp lại câu hỏi, lông mày khẽ nhướng lên. "Có phải Lê Đại Nhân đang nói đến việc Trịnh Duy Hạo trước khi chết đã lén lút gặp gỡ ai đó ở đó không?"
Lê Duy không quay lại, nhưng ánh mắt của hắn lộ vẻ lo ngại. "Không chỉ vậy. Theo như tin tức ta thu thập được, hắn ta có nhiều lần gặp gỡ các nhân vật mờ ám tại đó, và dường như đang thực hiện một số giao dịch không chính thức. Đôi khi hắn cũng ở lại đó suốt đêm."
Ngọc Dao im lặng, vẻ mặt nàng nghiêm túc. Cả hai đều biết rõ rằng cái chết của Trịnh Duy Hạo không phải đơn giả , nhưng việc hắn lui tới dịch quán, một địa điểm đáng ngờ.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Ngọc Dao hỏi, ánh mắt nàng không rời khỏi Lê Duy.
Lê Duy xoay người, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ngọc Dao. Hắn trầm ngâm một lúc, rồi khẽ ra lệnh: "Chúng ta sẽ đến dịch quán đó để điều tra. Nếu Trịnh Duy Hạo có điều gì khuất tất ở đó, chúng ta phải tìm ra."
Ngọc Dao gật đầu, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm. "Vậy ta sẽ cùng đi. Ta cũng có công tìm ra nguyên nhân khiến Trịnh Duy Hạo chết."
Lê Duy hơi nhướng mày, nhìn nàng một hồi lâu như để đánh giá quyết tâm của đối phương. "Tốt. Nhưng cô phải hiểu, đó không phải là nơi dễ dàng để điều tra. Cẩn thận."
Ngọc Dao không nói gì, chỉ nhếch môi một cái, ánh mắt kiên định. Nàng hiểu rằng những tình huống như thế này đòi hỏi phải giữ vững tinh thần và không lùi bước.
Lê Duy quay gọi Thiết Cường vào, ra lệnh: "Chuẩn bị xe ngựa. Chúng ta sẽ đến nơi Trịnh Duy Hạo thường xuyên lui tới."
Thiết Cường vội vã làm theo, chỉ trong phút chốc, một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lê Duy và Ngọc Dao bước lên, còn Thiết Cường cùng một số thuộc hạ theo sát phía sau.
Cảnh vật xung quanh Ngự Sử Đài dần khuất sau làn sương mờ, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên con đường đất dẫn ra ngoài thành. Cả hai im lặng, nhưng không khí giữa họ dường như đã thay đổi.
Khi xe ngựa dừng lại trước cổng dịch quán, không gian xung quanh có vẻ im lìm và vắng lặng. Những tấm biển cũ kỹ trên cánh cửa quán bị gió thổi bay, tạo ra những âm thanh lạ lùng trong không khí. Cảnh vật không có chút gì của sự sôi động mà thường thấy trong các quán dịch. Ngọc Dao bước xuống, quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, như thể không gian này chứa đựng những bí mật mà chỉ chờ được khai phá.
Lê Duy bước theo sau, đôi mắt không rời khỏi từng chi tiết trong khu vực. Hắn nhíu mày khi nhận thấy cửa quán mở một chút, nhưng không có ai đứng ngoài chào đón, không có ai đi lại. Mọi thứ dường như đã bị bỏ quên.
"Cẩn thận," Lê Duy nhắc nhở, giọng vẫn lạnh lùng và trầm ổn.
Ngọc Dao bước tới gần bàn, mắt nàng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Mặc dù mọi thứ có vẻ vẫn còn mới mẻ, nhưng dấu vết trên mặt bàn lại kể một câu chuyện khác. Những vết bẩn cũ, những mảnh thức ăn thừa, và một ít rượu đã khô lại, đều chỉ ra rằng nơi này từng tổ chức một bàn tiệc khá lớn. Cả không gian trong quán vẫn còn dấu vết của những buổi tụ họp, những cuộc gặp gỡ tăm tối mà không phải ai cũng được phép tham dự.
Lê Duy nhìn vào bàn tiệc, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao, lướt qua từng dấu vết. Hắn nhận thấy có vài vết nứt nhẹ trên chiếc bàn gỗ, có vẻ như đã từng bị tác động mạnh. Không khí trong quán vẫn đọng lại mùi rượu cũ nồng nặc, có lẽ là từ một cuộc nhậu lâu trước, nhưng không thể phủ nhận rằng những dấu vết đó đã qua đi khá lâu.
"Những dấu vết này... là của một cuộc gặp gỡ quan trọng," Ngọc Dao nhận xét, vẻ mặt nghiêm túc. "Có lẽ đây chính là nơi Trịnh Duy Hạo đã đến, và cũng là nơi hắn đã bị đầu độc rồi chết."
Lê Duy im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tiệc. "Nhưng tại sao hắn chết ở phía Đông, khi mọi dấu vết lại chỉ ra phía Tây?"
Ngọc Dao mím môi, im lặng một lúc lâu. Câu hỏi của Lê Duy làm nàng suy nghĩ sâu hơn. "Có thể hắn đã không chết ngay tại đây," nàng nói khẽ, "độc tuy dùng rượu sẽ phát nhanh hơn nhưng vẫn mất một khoảng thời gian vậy nên là hắn bị đầu độc trong lúc rời khỏi đây."
"Khoảng cách từ phía Đông sang phía Tây không phải là ngắn, nếu tính theo đường phố, phải đi qua vài khu phố, để có thể chuyển vị trí Trịnh Duy Hạo nhanh như vậy e là còn một kẻ giỏi võ công!" Giọng nói của Lê Duy vang lên cứng rắn, không có chút dao động nào, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Hắn nhìn Ngọc Dao, đôi mắt sắc lạnh như dao, thể hiện sự quyết đoán và tin tưởng vào suy luận của mình.
Rõ rằng những gì hắn vừa nói không phải là phỏng đoán, mà là một kết luận chắc chắn.
Hết Chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro