Chương 15

Vốn cả nhà đi nhà hàng ăn cơm, đáng tiếc Trần Tri có việc bận, chỉ có thể để Lưu Tú Hoa và Trân Châu ở nhà ăn cơm.

Trân Châu đối với điều này không có ý kiến gì, thậm chí trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tri mời người giúp việc, bữa tối cũng không cần làm, Lưu Tú Hoa liền kéo cô ngồi trên sô pha xem TV.

Đang chiếu một bộ phim tình cảm bi thương, Lưu Tú Hoa xem đến hai mắt đỏ hoe, không ngừng chỉ trích mẹ của nam chính, "Người ta yêu nhau , bà ta sao lại nhẫn tâm chia rẽ người khác như vậy!"

Trân Châu im lặng gật đầu.

Lưu Tú Hoa lau nước mắt, thở dài, còn nói thêm: "Sau này A Tri thích ai, má tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

"Ôi chao, sao má lại khóc, đây là ngày vui mà, má không được khóc."

Trân Châu trước sau không nói gì.

Hai người ăn xong bữa tối, Trần Tri vẫn chưa về.

Trân Châu liếc nhìn sắc trời, đoán Trần Tri tối nay chắc sẽ ngủ ở ngoài.

Quả nhiên, mãi cho đến khi cô tắm xong, đi ngủ, Trần Tri vẫn không về nhà.

Sáng sớm đã lên xe đến trấn trên, vừa xem nhà vừa dạo siêu thị, Trân Châu mệt đến rã rời, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.

Nửa đêm, mơ mơ màng màng, Trân Châu bị người đè dưới thân, chóp mũi tràn ngập mùi rượu, cô miễn cưỡng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Trần Tri.

"Tỉnh rồi à?" Giọng Trần Tri lộ vẻ mệt mỏi nồng đậm, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đang cố gắng không run rẩy của cô, hắn hôn lên mắt cô, từng tấc từng tấc đi xuống.

Trân Châu nhắm chặt mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, cô quay đầu đi, không muốn Trần Tri hôn môi mình.

Trần Tri cũng không ép buộc, môi hắn bao trùm lên làn da non mềm của cô, dọc theo chiếc cổ thon thả, để lại những vệt ướt át.

Tim Trân Châu đập nhanh như trống, cả người căng thẳng như cánh cung, cô đưa tay đặt lên ngực Trần Tri , ý đồ đẩy hắn ra.

Nhưng sức đâu địch nổi sức Trần Tri , ngược lại càng thêm kịch liệt đáp ứng sự đòi hỏi của hắn.

Trân Châu mặc áo ngủ hai dây, trước khi ngủ còn khóa cửa, ai ngờ Trần Tri lại thần không biết quỷ không hay mở được, còn đánh úp !

Tay hắn vuốt ve bên hông cô, từ cổ áo luồn vào, vuốt ve làn da trắng như tuyết của cô, một đường lên xuống tuần tra, dừng lại ở nơi mẫn cảm, xoa nắn bầu ngực .

Nhớ lại chuyện đêm qua, Trân Châu vừa tức vừa giận, trừng mắt Trần Tri , " Anh hỗn láo! Tôi là chị dâu anh, anh buông tôi ra."

Cô dùng sức đá chân hắn, nhưng người này không hề lay động, cô tức đến muốn thổ huyết đấm mấy quyền, Trần Tri chợt nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói âm trầm, "Em lặp lại lần nữa xem, tin anh làm em bây giờ không?"

Hắn không nói đùa, Trân Châu nghe thấy tiếng khóa kéo quần kéo xuống  sợ đến mặt trắng bệch, lắc đầu,  "Anh không thể làm như vậy..."

Trần Tri nhéo chiếc cằm thon gọn của cô, ép nhìn  mình, "Vì sao không thể? Ngoan, em sờ thử anh xem, anh rất nhớ em."

Hắn vừa nói vừa cúi đầu hôn môi Trân Châu, từ dưới chăn túm lấy bàn tay mềm mại vô lực, không xương của cô, ấn lên dương vật đang cương cứng đến đau nhức của hắn.

Một vật to lớn như vậy, không hề có chút ngăn cách với lòng bàn tay cô, phảng phất muốn nuốt sống lột da Trân Châu.

Trân Châu sợ đến choáng váng, ngơ ngác lăng lăng, không dám nhúc nhích lung tung.

Hơi nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến, nóng đến kinh người

"Sợ sao?" Trần Tri bắt lấy tay cô, nắm thành một vòng tròn.

Đầu óc như một mớ hồ nhão, hoàn toàn không phân biệt được Trần Tri đang làm gì, chỉ cảm thấy xấu hổ khó chịu, cô bất an vặn vẹo thân thể, giãy giụa.

Đôi mắt Trần Tri tối sầm như mực, giọng khàn khàn, "Ngoan, đừng lộn xộn."

Dứt lời, hắn bắt đầu nhấp nhô thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro