Chương 16

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng lọt qua khe rèm chiếu lên người Trần Tri , có thể thấy chiếc sơ mi trắng trên người hắn.

Lưng thẳng tắp, dáng người vạm vỡ cao lớn.

Rõ ràng quần áo chỉnh tề, nhưng khóa quần bị kéo xuống lộ ra vật dữ tợn kia.

Cả người Trân Châu cứng đờ, hô hấp dồn dập.

Cô muốn rụt tay lại, nhưng bị Trần Tri gắt gao kiềm chế, chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, ngay cả thở cũng quên mất, cô cứng đờ mặc Trần Tri bài bố.

Cô không rõ, vì sao Trần Tri đột nhiên lại trở nên như vậy.

Thân thể Trần Tri rất nóng, như một bàn ủi, nóng đến mức cả người nàng đổ mồ hôi.

Hắn thở khẽ trầm thấp, mang theo tay cô lên xuống vuốt ve, tốc độ dần dần nhanh hơn, ngũ quan tuấn tú của hắn ẩn trong bóng tối, nhuộm một tầng hồng nhạt, trong mắt tràn ngập khát cầu, "Tay em mềm quá..., anh thật muốn thao em..."

Tay Trân Châu thon dài nhỏ nhắn, khớp xương cân đối, móng tay được chăm sóc sạch sẽ bóng mượt, ánh lên màu hồng nhạt, bàn tay vì làm việc mà có chút chai sạn, bị hắn mạnh mẽ ấn chặt vào vật thô dài đáng sợ, gân xanh nổi lên của hắn.

Đây là đôi tay quý giá nhất của con gái, Trần Tri thế nhưng dùng nó... làm chuyện này.

Hốc mắt Trân Châu hơi hơi ửng hồng, Trần Tri càng cảm thấy mình đang thao không phải tay cô, mà là cái huyệt nhỏ dưới thân cô.

Hắn nhìn đến hai mắt đỏ lên, khó có thể tự kiềm chế, nhanh chóng nắm tay cô lên xuống mấy trăm cái, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt mà hắn đêm ngày tơ tưởng.

Hình ảnh như vậy, hắn từng ở trong mộng nghĩ đến vô số lần, hiện giờ rốt cuộc thực hiện, quả thực muốn hưng phấn đến điên cuồng: "Trân Châu... Anh yêu em... Em là của anh..."

Trân Châu vừa xấu hổ vừa tức giận,  thế nào cũng không thể ngờ được, cái tên Trần Tri này nửa đêm về nhà, thậm chí còn mò vào phòng cô, bắt lấy tay cô tự an ủi.

Hình ảnh dâm loạn như vậy, Trân Châu căn bản không dám nhìn,  gắt gao nhắm mắt lại, hy vọng Trần Tri nhanh chóng kết thúc.

Không biết qua bao lâu,  ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Trân Châu, Trần Tri khẽ thở dốc một tiếng, rồi bắn tinh dịch lên bàn tay trắng nõn của cô, chất dịch đặc sệt chảy xuống bụng nhỏ đang phập phồng vì căng thẳng của cô, vốn dĩ là viên bích ngọc trắng tinh không tì vết, vì dính tinh dịch mà bị vấy bẩn, vừa mâu thuẫn lại vừa đẹp đẽ, khiến Trần Tri không kiềm chế được lại có dục vọng, vật kia lại cương lên, gân xanh trên trán hắn giật giật.

Trân Châu cảm nhận được thứ dính dính dán trên bụng nhỏ,  không nhịn được mở to mắt, liền chạm phải ánh mắt nóng cháy của Trần Tri.

Nhận ra đó là cái gì, Trân Châu hét lên một tiếng, muốn rụt tay về, nhưng Trần Tri đã ôm chặt cô, không cho cô cơ hội trốn thoát.

Hắn cúi người, lấp kín môi cô.

Lần này, Trần Tri thuần thục hơn nhiều, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn cạy mở hàm răng cô, tùy ý quét ngang bên trong, công thành đoạt đất, chiếm lấy nước bọt ngọt ngào của cô.

Lúc này, Trân Châu mới chú ý tới, váy ngủ  bị vén cao đến tận eo, che khuất bầu ngực, lộ ra chiếc bụng nhỏ bằng phẳng và vòng eo thon mảnh, dưới lớp áo ngủ, hình thành một đường cong mê người, theo nụ hôn của Trần Tri mà phập phồng dao động.

Trân Châu sợ thứ trên bụng chảy xuống, muốn giặt chăn, cho nên vẫn luôn không dám động đậy, thậm chí còn dùng tay ngăn lại, cầu xin hắn, " Trần Tri , nó sắp chảy xuống rồi, mau lau khô đi."

Hơi thở Trần Tri càng lúc càng nặng, hắn ngừng hôn, đưa tay luồn vào trong quần áo cô, phủ lên khối mềm mại kia, cách lớp áo ngủ xoa bóp, một tay khác thì luồn vào từ bên hông chân cô, vuốt ve làn da mịn màng tinh tế.

Ánh mắt Trần Tri si mê, nụ hôn nóng rực dừng lại ở đuôi mắt lông mày cô, một tiếng nỉ non sâu kín, triền miên da diết, giọng khàn khàn, "Chảy xuống thì chảy xuống, nếu có thể cắm vào thì tốt rồi..."

Tim Trân Châu như muốn ngừng đập, cô  nhắm chặt hai mắt, nín thở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro