Chương 2

Lưu Tú Hoa lên sườn núi, từ xa đã thấy một người đàn ông ngồi xổm, đè Trân Châu ở bờ sông, bà nhớ lại lời thím Vương, lập tức buông sọt, túm lấy đòn gánh lao tới.

"Thằng hỗn xược, dám ức hiếp Trân Châu nhà tao, tao đánh chết mày!"

Lưu Tú Hoa vung đòn gánh đánh tới, Trần Tri tránh không kịp, ăn trọn một gậy gậy, kêu lên một tiếng rồi  ôm vai.

Tay còn chưa chạm được Trân Châu, đã bị Lưu Tú Hoa đánh một trận, Trần Tri đành phải hậm hực rụt tay lại.

Trân Châu vội vàng ngăn Lưu Tú Hoa: "Má,  là Trần Tri , Trần Tri đã về rồi."

Trần Tri đứng dậy, xoa xoa vai, quay người nhìn Lưu Tú Hoa, "Má, là con, sao má ra tay nặng vậy? Đau chết mất."

Lưu Tú Hoa ngẩn người, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mắt là con trai út của mình, đòn gánh cũng dừng lại trên mặt đất, lập tức nước mắt lã chã rơi xuống.

Bà nhào vào lòng Trần Tri , đấm đá vào lưng hắn, khóc ròng nói: "Con cái gì kì vậy , về cũng không nói với má một tiếng, má còn tưởng... còn tưởng..."

Lưu Tú Hoa khóc đến tê tâm liệt phế.

Chồng bà, con trai cả lần lượt qua đời, con trai út lại đi phương nam, 6 năm không gặp, giờ thấy hắn bình an trở về, trở kích động khôn xiết.

Trần Tri ôm vai Lưu Tú Hoa, vỗ vỗ nói: "Má, con có tiền rồi, sau này má với Trân Châu cứ chờ hưởng phúc đi."

Đứa trẻ cao lớn ngày xưa, giờ đã cao hơn bà cả một cái đầu, ngực rộng dày, sức lực mười phần, Lưu Tú Hoa nghe xong lời này, nín khóc, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trần Tri gật gật đầu, liếc nhìn Trân Châu đang im lặng, "Về nhà trước đi, con có mua quà cho hai người."

Trân Châu khom lưng, đi lấy quần áo đã giặt sạch, lại bị Trần Tri ngăn lại, "Mấy thứ quần áo rách nát này bỏ đi, xấu xí như vậy, nhìn thôi đã thấy phiền lòng rồi."

Người này bá đạo thật sự,  một chân đá đống quần áo xuống sông, không cho Trân Châu và Lưu Tú Hoa đi nhặt, sau đó nắm lấy cổ tay hai người, kéo họ về nhà.

Hai cái sọt rau thừa cũng không cần nữa.

Hắn sức lực lớn, bàn tay nóng ấm, Trân Châu giãy giụa không thoát, chỉ có thể tùy ý hắn kéo đi.

Lưu Tú Hoa tiếc rẻ nói: "Ôi dào, thằng nhóc này, sao lại phá của thế hả, hồi nhỏ dạy con biết tiết kiệm đâu hết rồi?"

Bà nhìn hai cái sọt rau thừa trên sườn núi, hận không thể lập tức chạy đi nhặt về.

Trần Tri không nghiêm túc nghe Lưu Tú Hoa nói, ánh mắt liếc nhìn cánh tay trắng nõn của Trân Châu, nhỏ bé như vậy, gầy hơn trước rất nhiều, tay hắn không khỏi nắm chặt hơn.

Vào sân thấy mấy túi đồ, phồng căng, Trần Tri buông tay, chỉ là khi buông tay Trân Châu, ngón tay hắn lướt qua cổ tay cô, không biết cố ý hay vô tình, khiến Trân Châu nổi da gà khắp người.

Trần Tri ngồi xổm xuống, mở những cái túi đó ra, có quần áo mua cho Lưu Tú Hoa, trang sức các thứ.

Lưu Tú Hoa cầm lên người so, luôn cảm thấy quá sặc sỡ, "Má mặc có hợp không?"

Trần Tri ngửa đầu liếc nhìn một cái: "Không sao đâu má, má mặc gì cũng đẹp."

Hắn nói chân thành đến cực điểm, khiến Lưu Tú Hoa vui vẻ trong lòng, nhưng bà không mặc, mà đưa cho Trân Châu, "Con còn trẻ, hợp với con hơn ."

Trần Tri không nói gì, Trân Châu nhìn chiếc váy hoa vụn kia, bàn tay mất tự nhiên nắm lấy vạt áo,
"Không cần đâu má, chú ấy mua cho má, má mặc đi."
Trân Châu không dám nhận, cô ngồi xuống, bắt đầu dán hộp, cô khéo tay, người cũng cẩn thận, dán hộp cũng có thể kiếm được mấy hào mỗi ngày.

Trần Tri tiếp tục lục đồ, miệng lại nói: " Má cho thì cứ nhận lấy, đừng có cọ tới cọ lui."

Tay Trân Châu đang dán hộp khựng lại, vẫn là nhận lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro