Chương 28

Người này từ trước đến nay luôn vô lại, Trân Châu sớm đã lĩnh giáo qua nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày, quay đầu đi, "Tôi không biết ."

Trần Tri nhếch môi cười nhạt, tay xoa xoa eo cô, "Không biết cái gì? Em đang nói móc anh đấy à? Muốn anh tối nay đâm vào cái miệng nhỏ của em đúng không ?"

"Lưu manh!" Trân Châu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, " Cậu đi ra ngoài ngay."

Trần Tri thu tay về, dựa vào khung cửa sổ, rất thích thú thưởng thức vành tai đỏ ửng của Trân Châu.

Hắn ghé sát tai Trân Châu hít hà hương vị cổ cô, há miệng khẽ cắn một cái, rồi ngẩng đầu, chóp mũi chạm chóp mũi cô, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô, "Bảo bối, anh không chỉ muốn chạm vào em, còn muốn làm em."

"Cút đi!"

Trần Tri bắt lấy hai chân đang loạn xạ của cô, khống chế cô, "Hay là em muốn anh bây giờ lột sạch quần áo em ra rồi làm em?"

Giọng nói của Trần Tri mang theo giọng mũi nồng đậm, khàn khàn quyến rũ,  Trân Châu nghe được thì toàn thân tê dại, da gà nổi đầy .

Cô trừng lớn mắt nhìn hắn, bên tai truyền đến tiếng Lưu Tú Hoa nói chuyện với người khác, khoảng cách càng lúc càng gần.

Nếu như bị Lưu Tú Hoa nhìn thấy cô và Trần Tri thân mật như vậy, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trân Châu hung hăng đẩy Trần Tri một cái, "Cậu mau thả tôi ra!"

Trần Tri không hề lay động, nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Trân Châu, sung sướng nhếch khóe miệng, không chút khẩn trương đưa ra điều kiện, "Thả em ra cũng được, sau này buổi tối không được khoá cửa nữa,  được không?"

Hắn thích thú chờ đợi câu trả lời của Trân Châu.

Trân Châu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.

Trần Tri thở dài nói: "Xem ra vẫn chưa đủ thành khẩn, nếu đã như vậy..."

Hắn kéo dài âm cuối, giọng điệu đột nhiên thay đổi, nguy hiểm nói: "Vậy anh bây giờ lột sạch quần áo em ra?"

Bàn tay to đã chuẩn bị sẵn sàng, dọc theo eo cô chậm rãi di chuyển lên trên, mắt thấy sắp chạm vào nơi đầy đặn mềm mại, Trân Châu bỗng nhiên hô một tiếng, "Tôi đồng ý ."

"Ngoan lắm ~" Trần Tri cúi đầu hôn lên má cô.

Trân Châu lau mặt , nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu là đồ biến thái "

Trần Tri cười rạng rỡ, "Đúng vậy, anh chính là biến thái  còn là biến thái thích làm em."

Dứt lời, Trần Tri buông Trân Châu ra.

Ngoài cửa phòng, A Việt kéo Lưu Tú Hoa, bảo bà dẫn mình đi tham quan phòng mới một chút.

Lưu Tú Hoa không nghĩ nhiều, dẫn anh ta đi một vòng.

Lúc này Trần Tri mới ra khỏi cửa phòng, còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Trân Châu.

Trân Châu thở dốc, hung hăng dậm chân.

Lưu Tú Hoa và A Việt trở lại phòng ăn, Trân Châu và Trần Tri đã ngồi vào chỗ, vẻ mặt như đang chờ hai người họ ăn cơm.

A Việt làm mặt quỷ nhìn Trần Tri, rồi kéo Lưu Tú Hoa ngồi xuống, "  Dì, cháu đói bụng rồi bây giờ ăn tối được chưa ạ?"

Anh ta quá hoạt ngôn, từ khi vào nhà đến giờ, Lưu Tú Hoa đã được anh ta khen đến nở hoa trong lòng, nụ cười trên mặt không ngừng lan rộng, "Được , ăn cơm trước."

Bàn ăn không lớn, chỉ có sáu chiếc ghế, A Việt ngồi cạnh Lưu Tú Hoa, Trân Châu thì ngồi cách Trần Tri rất xa, ở cuối bàn.

Trần Tri ngồi đối diện Lưu Tú Hoa, đối diện A Việt lẽ ra là Trân Châu, nhưng cô không ngồi, chỉ cúi đầu ăn .

Lưu Tú Hoa nhíu mày, gọi cô một tiếng, "Trân Châu, sao con lại ngồi xa như vậy? Đây là bạn tốt của anh con, tên là A Việt cậu ấy còn đi nước ngoài về nữa, mau chào đi con ."

Trân Châu đành phải ngẩng đầu, chào A Việt, "Cái ghế kia có nước, tôi ngồi bên này được rồi."

Đầu bàn và cuối bàn chỉ cách nhau một chiếc ghế, có thể tránh được sự quấy rầy của Trần Tri.

Nhưng Trân Châu đã quên, sự quấy rầy không chỉ có thể dùng tay, mà còn có thể dùng chân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro