Chương 3
Lưu Tú Hoa cầm quần áo và trang sức của mình đi vào phòng thử đồ.
Trân Châu ngồi dưới gốc khế cao lớn dán hộp, chỗ đó râm mát, gió thổi qua toàn là mùi hồ dán, không khó ngửi cũng không thể nói dễ ngửi.
Đúng giữa trưa, người làm đồng áng cũng lục tục trở về, vài thanh niên cởi trần, vác cuốc đi ngang qua sân.
Tường rào nhà họ Trần chỉ cao đến ngang người, khi đám thanh niên đi qua, mắt đều dán chặt vào Trân Châu, ánh mắt nóng rực, coi Trân Châu là một miếng bánh thơm, bọn họ đều nóng lòng muốn cắn một miếng.
Trân Châu cúi đầu dán hộp, hoàn toàn không chú ý tới những người đó.
Trần Tri lại thấy hết, trong lòng nhất thời nổi giận lôi đình, đám nhóc này dám ngay trước mặt hắn mơ ước vợ hắn, vội đứng lên che chắn Trân Châu, quát lớn với đám người kia: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tao móc mắt chúng mày ra!"
Một tiếng quát này, cả thôn đều biết con sói nhỏ Trần Tri đã trở về.
Những người kia cười khẩy hai tiếng, hùng hổ tản đi.
Trần Tri quay đầu liếc nhìn Trân Châu một cái, đưa túi đồ trong tay cho cô , "Bên trong là đồ anh mua cho em, đi thử đi, đừng dán hộp nữa."
Tay Trân Châu toàn hồ dán, dính dính, cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy chiếc túi, huống hồ, cô cũng rất tò mò bên trong đựng gì.
Nghe nói phía nam phát triển rất tốt, cái gì cũng có, váy đẹp, kẹp tóc các thứ, ai mà không yêu cái đẹp?
Trân Châu năm nay cũng mới hai mươi, tất nhiên cũng thích đồ đẹp.
Cô xách túi, bước nhanh về phòng ngủ của mình.
Trần Tri lại ngồi xổm xuống, từ giữa lấy ra mấy quyển sách và sô cô la, mới phát hiện những thứ này chưa đưa cho Trân Châu.
Khi còn nhỏ, nhà bọn họ giàu có, sô cô la nhập khẩu cái gì cũng có, người cha chết tiệt trọng nam khinh nữ, có đồ ăn ngon đều cho hắn, Trân Châu chỉ có thể đứng nhìn hắn ăn sô cô la.
Trần Tri vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt của Trân Châu lúc đó, rõ ràng muốn ăn , lại cố gắng chịu đựng không mở miệng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ muốn trừng cho sô cô la thủng một lỗ.
Lúc ấy Trần Tri nói sô cô la quá ngọt, toàn bộ ném cho Trân Châu.
Nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, Trần Tri lắc đầu, cầm lấy sách và sô cô la, định đưa cho Trân Châu.
Nhà cũ tuy rằng diện tích lớn, nhưng dù sao cũng đã lâu năm, sớm đã cũ nát, cửa gỗ bị thủng vài lỗ, cũng chỉ có Trân Châu và Lưu Tú Hoa chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Phòng Trân Châu ở bên trái giếng trời, cửa phòng không chỉ thủng vài lỗ, thậm chí còn không đóng được.
Trần Tri xuyên qua khe cửa phòng, có thể thấy Trân Châu quay lưng về phía hắn, đưa tay ra sau muốn kéo khóa kéo.
Trên người Trân Châu là chiếc váy liền thân màu trắng hắn chọn, váy dài đến đầu gối, mái tóc đen dài được tết thành bím đặt sang một bên.
Tay cô vẫn luôn mò mẫm khóa kéo sau lưng, sờ được lại không kéo lên được.
Trân Châu có chút nóng nảy, trên trán rịn mồ hôi, cho đến khi một bàn tay to nắm lấy tay cô, "Để anh giúp em."
Khi người đàn ông nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, nóng đến mức cả người cô cứng đờ, rụt cổ lại, không dám động đậy.
Trân Châu có thể cảm nhận được bàn tay to của Trần Tri vuốt ve lưng cô, sau đó nắm lấy khóa kéo, chậm rãi kéo lên.
Nơi bị Trần Tri vuốt ve đang nóng lên, rõ ràng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng Trân Châu lại phảng phất sống một ngày bằng một năm.
Khóa kéo dường như đã lên đến rồi , Trân Châu vừa định thở phào một hơi, lại phát hiện cổ mình càng lúc càng nóng, rất nhanh cô cảm nhận được một vật mềm mại dán lên.
Đó là... môi của Trần Tri .
Tim Trân Châu đập nhanh hơn, trong đầu oanh một tiếng nổ vang.
Đầu lưỡi Trần Tri trơn trượt ấm áp, nhẹ nhàng liếm láp nốt ruồi đỏ ở cổ cô, cả người Trân Châu run rẩy như điện giật.
Cô hoảng loạn quay đầu nhìn Trần Tri, lại đâm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, bên tai vang lên giọng nói của hắn, "Thật xinh đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro