Chương 4
Trân Châu chưa bao giờ để tâm đến cái danh xưng "chồng mới" mà hắn nói đến hôm nay, chỉ cho rằng hắn nói năng lung tung, chẳng ngờ Trần Trì lại nghiêm túc.
"Cậu, cậu đừng có làm bậy..." Trân Châu lắp bắp, giận trừng hắn, "Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi đối với chị thế nào?" Trần Tri không những không nhận sai, thậm chí còn muốn lấn tới một bước, từng bước một tiến sát
Trân Châu, "Chị nói xem, tôi làm gì chị? Hôn chị hay ôm chị?"
Trần Tri cười nhếch mép, giống như một tên lưu manh, lại giống như một kẻ vô lại.
Mũi hắn cao thẳng tắp, môi mỏng hơi cong, khóe mắt mang theo ý cười, giữa ánh mắt toát ra vẻ ngang tàng và kiêu ngạo, một khuôn mặt tuấn tú như vậy, đi cùng đôi mắt đen sâu thằm mà sắc bén, càng thêm câu hồn đoạt phách, khiến người nghẹt thở.
Trân Châu khẩn trương nuốt nước bọt, phía sau là giường, cô không thể chui đầu vào rọ, vội vàng trốn sang một bên, trong lúc di chuyển, đá đổ chiếc túi đặt trên mặt đất, mấy gói băng vệ sinh rơi ra lăn vài vòng trên sàn, dừng lại bên chân Trần Tri.
Chiếc quần lớt màu hồng phấn và áo ngực cũng lặng lẽ nằm bên cạnh túi.
Trân Châu tuy không biết đó là cái gì, nhưng cô biết chữ, đọc được tên mấy thứ này, cô trốn vào một góc, nhìn thấy Trần Tri ngồi xổm xuống, cầm lấy một gói băng vệ sinh và chiếc quần lót, "Tôi dạy cho chị cách dùng."
Trần Tri không tiến tới nữa, hắn luôn kiên nhẫn, nếu làm ầm ĩ lên, sẽ phản tác dụng, vì thế hắn chậm rãi xé mở lớp giấy gói, lấy đồ bên trong ra, xé ra, dán lên quần lớt, "Xem hiểu chưa? Sau này chị đến tháng, cứ dùng như vậy, mấy cái khăn cũ kia vứt đi, không vệ sinh, ảnh hưởng đến sức khỏe, chị đừng ngại."
Trân Châu ngơ ngác nhìn động tác của hắn, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng xấu hổ bực bội.
Sao hắn có thể bình tĩnh dạy cô cách dùng đồ dùng phụ nữ như vậy?
"Thấy rõ chưa?" Trần Tri ngẩng đầu hỏi cô, tay lại cầm lấy chiếc áo ngực, "Cái này có biết mặc không?"
Trân Châu đành phải mạnh mẽ gật đầu.
Trần Tri thấy vẻ vừa giận vừa bất lực của cô, đột nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
"Xem ra chị đã hiểu rồi, không hiểu thì tìm tôi, tôi dạy cho chị." Ba chữ cuối cùng hắn nói đặc biệt mập mờ, Trân Châu hận không thể khâu miệng hắn lại.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên giọng Lưu Tú Hoa,
"Trân Châu? A Tri ? Hai đứa đâu rồi? Mau ra xem bộ đồ của má này."
Vừa nghe thấy giọng Lưu Tú Hoa, Trân Châu càng thêm hoảng loạn, so với cô, Trần Tri lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn vẫn ngồi xổm, muốn thu dọn mấy thứ này.
Trân Châu vội vàng nói: "Cậu mau ra ngoài đi!"
Nếu như bị má nhìn thấy Trần Tri ở trong phòng mình, còn giúp đụng chạm những đồ riêng tư này, không chừng sẽ nghĩ thế nào.
"Sợ gì? Chúng ta là vợ chồng mà, dù ngủ cùng nhau cũng chẳng ai nói gì chị." Trần Tri tỏ vẻ thản nhiên.
Trân Châu đỏ mặt, "Ai là vợ chồng với cậu!
Cậu mau ra ngoài đi!"
"Ồ, chị không thừa nhận à? Không sao, tôi thừa nhận là được." Trần Tri không nhanh không chậm đứng lên, tiện tay phủi phủi bụi trên quần, "Được, vậy tôi ra ngoài trước."
Sợ chọc giận Trân Châu, Trần Tri cũng không tiếp tục trêu đùa cô, hắn thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trần Tri vừa ra khỏi cửa, trong phòng đã truyền đến tiếng kêu của Lưu Tú Hoa, " A Tri, con chạy đi đâu đấy? Mau ra đây xem giúp má bộ này thế nào?"
"Con về phòng cất đồ, má mặc gì cũng đẹp, đến lúc đó lại đi làm kiểu tóc thịnh hành, má chính là người thời thượng nhất cả trấn mình, còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh."
Lưu Tú Hoa nghe thấy Trần Tri khen mình, lập tức vui mừng khôn xiết, "ôi dào, cái miệng con ngọt chết đi được, Trân Châu đâu?"
Vừa dứt lời, Trân Châu từ phòng đi ra, thấy cô đã thay lại chiếc áo cũ, Trần Tri không vui nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro