HÉ MỞ.
Cty LD XD VIC trúng gói thầu 07: Dự án cải tạo hệ thống thoát nước HN. Công việc cụ thể là nạo vét và kè đá dọc 2 bờ sông Tô Lịch. Tác giả bài viết này là ông Nguyễn Hùng Cường - đội trưởng đội XD số 12, trực tiếp chỉ huy thi công, đoạn sông qua làng An Phú, P.Nghĩa Đô, Q.Cầu Giấy, HN. Mọi việc kỳ bí và đáng sợ bắt đầu từ đây. Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng có thể là chuyện tâm linh, chúng ta chưa giải thích được.
Trước khi thi công (với tư cách chỉ huy công trường) tôi có mời ông Phạm Ngọc Anh (kỹ sư thủy lợi) làm chuyên viên kỹ thuật. Ngay ngày đầu tiên khi khảo sát thực địa, ông Anh phát hiện một ngôi đền rất lớn ở bờ sông, phía làng An Phú. Đó là ngôi đền Quán Đôi có từ thời Lý. Ông Anh nói luôn: "Cậu không nên nhận thi công đoạn sông này, nguy hiểm lắm". Rất ân hận, tôi đã không nghe theo lời khuyên này.
Ngày 15/8/2001 tôi làm lễ trong đền Quán Đôi, vừa cho máy xúc, máy ủi, xuống bờ sông khởi công. Vừa thắp được mấy nén hương thì tự nhiên lửa trong nắm hương bùng bùng cháy đỏ rực, đồng thời ngực tôi đau buốt. Mãi mới dập được lửa, cắm lên bát hương thì công trường báo có sự cố. Vái vội mấy vái, tôi chạy ra công trường.
Sau khi đắp đê bơm nước ra, anh em phát hiện rất nhiều cọc gỗ lim, đóng theo những hàng ngắn, bố trí rất lạ. Cũng là vì vô sự, vô sách, tôi chỉ huy cho máy nhổ cọc lên. Máy vừa nhổ được chiếc cọc thứ 2 thì tự nhiên.. như có một lực vô hình đẩy chiếc máy xúc tự trôi xuống sông, không có cách gì giữ được. Đồng thời, đê ngăn nước bị vỡ, nước tràn vào ngập kín chiếc máy xúc. Bỗng có tiếng người hét to.. trong đống bùn mà máy xúc đã xúc lên bờ, có lẫn rất nhiều xương: xương người, xương thú vật & rất nhiều đồ gốm, đồ sắt, đồ dùng như: bát đĩa, dao, liềm, kim khâu, tiền cổ bằng đồng... Biết là gặp chuyện lớn, tôi cho dừng thi công, yêu cầu công nhân gom tất cả đồ cổ, xương người lại và báo với Bảo tàng HN.
Ông Phạm Kim Ngọc (GĐ Bảo tàng HN) cùng nhiều nhà khoa học đã đến hiện trường thu nhặt cổ vật mang về bảo tàng. Mấy ngày sau, Bảo tàng HN tổ chức 1 hội thảo khoa học bàn về vấn đề này. Hội thảo tập hợp rất nhiều các nhà khoa học, cả về sử học, khảo cổ, tâm linh... Cuối cùng, kết luận của Giáo sư Trần Quốc Vượng được chấp nhận - Đây là trận đồ bát quái, yểm, trấn giữ cửa thành Đại La, từ thế kỷ IX. GS cũng đề cập đến lực lượng âm binh tại đây và dặn tôi phảỉ cẩn thận, kẻo ảnh hướng đến sức khoẻ và tính mạng công nhân.
Tối hôm đó, anh Hùng (người lái chiếc máy xúc nhổ cọc) đang khoẻ mạnh, vừa về đến nhà chợt lên cơn động kinh, mắt trợn, miệng sủi bọt mép, người cứ quay tròn như gà bị cắt tiết. Cả nhà anh Hùng biết có sự lạ, liền sắm lễ ra ngay bờ sông, vừa khóc, vừa lễ. Thật sợ! vừa lễ xong, đang đốt vàng mã thì có tin báo: anh Hùng đã tỉnh lại.
Đang hoang mang? nghe bạn bè mách, tôi phóng xe đi Hải Phòng mời 1 thầy pháp nổi tiếng về trừ tà. Vừa nghe tôi trình bày sự việc, tự nhiên thầy trừng mắt: "Này! chỗ ấy âm khí nặng nề, sức tôi không trừ được". Năn nỉ mãi, thầy mới đi về HN, mà cũng chỉ dám làm lễ cầu an ở bờ sông và ngay đêm đó thầy về luôn HP.
Vét được chút bùn nào lên cũng đều thấy có xương người, có khi cả đầu lâu. Tất cả xương người tôi cùng anh em công nhân, thu nhặt hết liệm vào tiểu và chôn ở bờ sông, hàng ngày cắt cử người hương khói. Nhưng công việc vẫn không tiến triển được, đê cứ đắp lên lại vỡ. Anh em công nhân ở công trường thường gặp tai nạn lao động...
Một mặt, tích cực đổi mới kỹ thuật thi công. Mặt khác, tôi vẫn tiếp tục tìm, mời thầy cúng trừ tà giải hạn. Nhưng tất cả các thầy từ Bắc đến Nam đều khoanh tay bất lực. Công nhân toàn ngủ mơ thấy những người mặc áo the, khăn xếp, đến đánh đuổi không cho nằm. Nhiều người đã sợ hãi, bỏ việc không dám ở lại.
Anh Thưởng (quê ở Nghệ An) là công nhân xây lắp, ngủ ở lán công trường. Đêm nào anh Thưởng cũng mơ thấy 1 bà cụ hiện lên nắm tóc, đuổi đi và nói: "Đây không phải chỗ kiếm ăn của mày, về quê mà sống". Không chịu bỏ đi, anh còn động viên, khuyên anh em công nhân ở lại làm. Được 3 hôm, vợ của anh (làm cấp dưỡng cho công nhân) gặp tai nạn trong lúc làm việc, chị bị bỏng độ 3, toàn thân. Sợ quá! anh đưa ngay vợ đi bệnh viện và xin bỏ việc luôn.
Đến tháng 11/2001. Nhờ tích cực vận động, tôi đã thỉnh được Thượng toạ Thích Viên Thành (ở chùa Hương) về lập đàn, làm lễ cúng cho tôi ở ngay hiện trường. Vừa đến nơi, thầy đã ngồi xuống, nhắm mắt niệm phật. Niệm 1 lúc, thầy đứng lên nói: "Đây là trận đồ trấn yểm rất nguy hiểm. Vì các đệ tử, thầy sẽ lập đàn tràng hoá giải". Sau đó, thầy cho lập đàn tràng ở bờ sông, ngay chỗ thi công để làm lễ, hoá giải trấn yểm. Lễ xong, Thượng toạ nói với mọi người:
– Mặc dù thầy đã cố hoá giải nhưng anh em vẫn phải cẩn thận. Riêng anh Cường thì phải chịu nhiều hậu quả. Gia đình, anh, em, con, cháu cũng gặp hoạ lây...
Rồi buồn buồn, thầy nói tiếp:
– Vì cái đàn tràng này, chính tính mạng của thầy cũng khó giữ!.
Ba tháng sau, Thượng toạ Thích Viên Thành tịch (mất). Nghe các đệ tử của Thượng tọa kể: Trước khi mất, thầy còn nói "Thầy mất vì bị ám bởi trận đồ trấn yểm ở sông Tô Lịch!".
Nhưng mọi việc vẫn ko thay đổi. Đê đắp lên là vỡ, kè thêm thép không vỡ thì nước lại sói từ dưới lên. Đặt đá xuống thì đá chìm nghỉm. Để kiểm tra địa tầng, tìm kiếm biện pháp thi công mới. Tôi thuê 1 dàn khoan thăm dò, dựng ở giữa sông. Lạ thay! cứ hạ mũi khoan xuống 1 đoạn là mũi khoan gãy. Ba lần như vậy, họ lẳng lặng tháo dàn khoan đi mất, cũng không cần đòi tiền. Công nhân thì hoang mang vô cùng. Anh Hoàn (quê ở Ninh Bình) làm đốc công. Có hôm, vừa dẫm chân lên đầu cọc gỗ thì ở quê nhắn lên: bố anh ốm thập tử nhất sinh, phải cấp cứu. Anh Nguyễn Văn Nông (thủ kho) là người tích cực trong việc thu lượm các hài cốt và di vật thì mẹ bị tai biến mạch máu não. Sau ngày thầy Thích Viên Thành làm lễ hoá giải yểm trừ, anh Trần Văn Lợi (người Bắc Giang) xông sáo nhất, nhảy xuống lòng sông vét bùn. Vừa lên bờ tắm rửa xong thì nghe tin: nhà ở quê bị cháy rụi, một đứa cháu rất thân với anh đột ngột chết bất đắc kỳ tử. Các công nhân sợ hãi nghỉ việc cả. Chiều chiều, đứng bên bờ sông hoang vắng, lòng tôi bỗng chua xót. Tôi có tội gì đâu? mà thánh thần hại tôi đến nỗi này....?.
Thấm thoát đã cuối năm, trời trở rét, chỉ còn anh em thân thiết với tôi là ở lại làm. Tôi cho đóng cọc thép, sâu tới 4m, rồi làm cữ thép chắn nước. Lạ thay, cứ bơm sạch nước thì cữ lại vỡ. Lúc này, một số báo chí đã nói tới những sự kỳ lạ xung quanh công trình trên sông Tô Lịch, đoạn qua làng An Phú này. Bảo tàng Hà nội, rồi Viện tâm lý, các nhà ngoại cảm cận tâm lý đều đã tổ chức các cuộc họp tại công trình. Kết luận cuối cùng là... không giải thích được. Phía các nhà sử học, khảo cổ học cho rằng – công trình nằm trong quần thể di tích của Tây thành Đại La (có thể là Ngọ Môn), nhiều người còn yêu cầu khôi phục di tích này. Phía các nhà tâm linh, dịch học thì nói – đây là trận đồ trấn yểm tà ma, không cho xâm phạm kinh thành. Vì là trận đồ nên đã giam giữ rất nhiều ma mãnh, những bộ xương người mà tôi đào được, rất có thể là xương người bị tế sống, chôn lúc làm lễ trấn yểm. Cũng theo họ, tôi đã động đến trận đồ đó, phá hủy nó, giải thoát cho bao nhiêu tà ma nên nó ám vào, làm hại những người có mặt lúc đó. Mặt khác, thánh thần cũng căm giận việc làm của tôi nên ra tay trừng phạt. Chuyện thánh thần, ma quỷ thì không ai nhìn thấy. Nhưng những rủi ro mà chúng tôi phải gánh chịu thì quá đáng sợ.
Có một hôm, đóng cữ mới, bơm nước cạn. Chuẩn bị đào để kè bờ thì phát hiện có thêm một cọc gỗ. Dùng máy xúc nhổ mãi không được, tôi giao nhiệm vụ cho anh Thùy (người Ninh Bình) xuống, chặt cụt cọc gỗ đi để lấy chỗ làm. Ngay đêm hôm đó, anh bị cảm nặng, sốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Nhưng kinh khủng hơn, sáng hôm sau gia đình anh điện lên báo - mẹ anh bị tai nạn giao thông, chấn thương sọ não. Đến chiều thì gia đình anh lại báo tin lên - đứa con của anh (đang học lớp 7) bước từ trên hè xuống sân, ngã gãy xương đùi (mặc dù hè cao hơn sân chỉ 30cm). Đến sáng hôm sau thì mẹ anh bị đứt mạch máu não. Đang sốt cao, nghe hung tin anh Thùy cũng phải vùng dậy, chạy ngay vào đền làm lễ rồi mới dám bỏ về. Sau này, đc bạn bè của a thông tin, tôi mới biết, gia đình của anh còn gặp nhiều chuyện không may nữa, phải đi cúng lễ rất nhiều anh mới sống sót được. Bỏ không làm nữa cũng không được. Đã đổ dồn hết vốn vào đây mà bỏ đi thì không chỉ chết một mình tôi mà chết cả nhà, cả họ.
Xin nhắc lại là: Cty VIC trúng thầu, nhưng làm từng đoạn. Cho các đội nhận khoán lại, tự bỏ tiền ra làm rồi thanh toán sau. Mặc dù, tôi đã báo cáo lãnh đạo công ty nhiều lần, báo chí cũng đã nói đến chuyện này nhưng ông Nguyễn Quang Hưng (GĐ Cty VIC) không quan tâm giúp đỡ. Ngược lại, ông còn nhạo báng, chê trách chúng tôi không biết làm việc. Vì vốn liếng, vì sĩ diện của một kỹ sư XD, tôi bàn với anh em thân tín, quyết tâm làm đến cùng. May thay! ông Nguyễn Trường Tiểu (Chủ tịch HĐQT Cty VIC) ủng hộ tôi rất nhiều trong công việc này (Hiện nay, ông Tiểu đang làm Phó TGĐ Tổng Cty XD Hà Nội). Được sự giúp đỡ của ông, tôi đã mời được thầy Mão, một thầy đồng mở tứ phủ nổi tiếng (nhà ở Vĩnh Tuy HN) đến làm lễ tế tại công trường. Nhiều lần tôi và ông Tiểu đến tìm thầy Mão. Cuối cùng đến tháng 8/2002, thầy Mão nhận lời lập đàn tràng, giải trận đồ bát quái cho tôi. Đàn lớn lắm, có đủ cờ phướn, hương án, lê mận, hoa quả... Trong danh sách chủ lễ có đủ mặt Ban GĐ Cty VIC, chỉ thiếu mặt GĐ là ông Hưng, không đến dự. Lễ làm suốt hai ngày hai đêm. Hàng trăm người đến xem, ầm ĩ một khúc sông. Cúng xong, thầy Mão nói với tôi:
– Cậu đào khúc sông này là cậu khổ rồi. Bây giờ! cậu có thể làm xong việc nhưng nhà cậu sẽ gặp nhiều tai họa lớn. Tôi làm lễ cho cậu cũng sẽ bị trả giá. Mặc dù tôi không chết, nhưng e rằng sẽ khó được như trước nữa.
Cúng xong, chúng tôi cùng về nhà thì thầy Mão ngất đi. Từ hôm đó, trong gần nửa tháng, người nhà đưa thầy Mão đi khắp các bệnh viện để chữa trị, nhưng không bác sĩ nào tìm ra bệnh của thầy. Riêng thầy Mão thì lúc mơ, lúc tỉnh, lúc thì kêu đau đầu... Cứ vậy, mãi thời gian sau thầy mới khỏi, nhưng từ đó sức khỏe yếu hắn đi. Trước đây, tôi không tin chuyện thầy Thích Viên Thành mất vì tai họa từ sông Tô Lịch, nhưng từ khi chứng kiến việc thầy Mão gặp tai họa thì tôi hoàn toàn tin chuyện - thầy Thích Viên Thành mất vì tà ma sông Tô Lịch. Nhưng lạ nhất là từ lúc lập đàn tràng lần thứ 2 do ông Mão chủ lễ, công việc có vẻ suôn sẻ hơn. Cữ dựng lên không bị phá vỡ nữa, kè đập cũng không bị sạt lở, chúng tôi đã thi công được gần 150m dài, quá 1/3 đoạn sông tôi nhận thầu. Tôi quyết định dừng công việc tại đây, nhưng tai hoạ vẫn không dừng lại....
(Con tiep).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro