Chương 1

Thời điểm đã lên đèn, Lý Phượng Minh lại nhìn thấy Trần Khuê.

Hắn nghe có tiếng người gõ cửa, đứng dậy đi mở. Ngoài cửa trước mặt đúng là Trần Khuê, hắn đã thay công phục, một kiện y bào vàng nhạt xưa cũ, bên hông thắt dải tơ màu xanh trời. Theo sau hắn còn có hai người, một trong số đó là nam tử áo nâu Lý Phượng Minh đã gặp ở công đường lúc sáng, người dẫn đường đi phía sau Trần Khuê. Một người khác là tiểu cô nương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Ngoại hình thanh tú, y sam trắng thuần khiết, hai tay xoắn trước ngực, thoạt nhìn có vài phần bất an nhưng vẻ mặt tương đối bình tĩnh.

Một khoảng lặng khi ánh mắt của Trần Khuê và Lý Phượng Minh giao hội. Bàn tay đặt trên cửa của Lý Phượng Minh siết chặt, dù lúc này Trần Khuê đã cởi quan phục, không giống như ban ngày trên công đường uy nghiêm lẫm liệt, nhưng thần sắc nhàn nhạt, toàn thân như cũ mang theo chút lạnh lẽo. Mà hiện tại, tâm tình của hắn khi đối mặt với Trần Khuê so với ban ngày còn phức tạp hơn rất nhiều.

"Phượng Minh?"

Hai người mắt đối mắt, không ai chịu mở miệng trước. Trong phòng, Lý Tố Bình đang ngồi bên bàn hướng ra phía cửa, thấy Lý Phượng Minh mở cửa lại đứng bất động, khó hiểu kêu một tiếng.

"Ô." Lý Phượng Minh từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng buông cửa, tránh người nhường đường.

Trần Khuê hắn khẽ gật đầu với hắn, vén vạt áo bước vào trong. Nam tử áo nâu không đi theo, chỉ hướng bóng lưng Trần Khuê chắp tay, liếc Lý Phượng Minh một cái, xoay người đi xuống lầu. Cái nhìn sắc lạnh khiến Lý Phượng Minh bĩu môi. Tiểu cô nương do dự tại chỗ, Lý Phượng Minh không biết lai lịch của nàng, cũng không thúc giục, chỉ đối với nàng cười cười, vẫn đứng chờ ở cửa. Cái cười này dường như xoa dịu nỗi bất an trong lòng tiểu cô nương, nàng rụt rè mỉm cười đáp lại hắn, cuối cùng từng bước nhỏ bước qua cánh cửa.

Đợi nàng vào trong, Lý Phượng Minh đóng cửa. Xoay người về phía bàn, nhưng vừa quay lại hắn liền sững sờ tại chỗ.

Lý Tố Bình đang nhìn xung quanh, không ngờ thân ảnh của Lý Phương Minh dời đi, đổi lại là Trần Khuê mặc y phục trước kia tiến về phía nàng. Lý Tố Bình sửng sốt một lúc, rơi vào xuất thần..

Nếu không phải vết thương trên tay mơ hồ đau nhức, ngược lại làm cho nàng khó lòng phân biệt được đây rốt cuộc là đêm nào.

Chẳng lẽ còn chưa đuổi hắn đi kinh sư dự thi sao?

Trần Khuê dừng cách người Lý Tố Bình vài bước, rũ mắt liền bắt gặp đôi mắt dần dần ánh lệ của Lý Tố Bình. Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu nhấc vạt áo chậm rãi khuỵ xuống, quỳ gối từng chút một tới gần Lý Tố Bình. Thẳng đến chạm chân của nàng, mới trịnh trọng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Lý Tố Bình rơi xuống.

Tiểu cô nương vừa đến gần bị một màn trước mắt doạ cho sợ liên tục lui mấy bước, suýt nữa đụng phải Lý Phượng Minh. Lý Phượng Minh nhẹ ấn bả vai của nàng ra hiệu không được lùi nữa. Tiểu cô nương cùng hắn liếc nhau, che miệng mở to mắt. Lý Phượng Minh thoáng mím môi, nhìn chằm chằm hai người một ngồi một quỳ trước bàn, sắc mặt không ngừng biến chuyển.

Lý Tố Bình hai tay run run, giống như trước kia muốn khẽ vỗ về bên tóc mai của Trần Khuê. Nhưng khoé mắt nhìn thoáng qua đôi tay được quấn chặt sau khi bôi thuốc, chần chừ. Lúc này đã thấy Trần Khuê run rẩy tay áo, duỗi tay cẩn trọng từng li từng tí nâng lấy tay nàng, lực đạo thật nhẹ nhàng áp vào thái dương của hắn.

Không nói nên lời.

Nàng cẩn thận đánh giá Trần Khuê từng tấc một. Từ biệt bất quá mới vài tháng, trước mắt Trần Khuê tóc vấn gọn gàng dường như đã lớn thêm vài tuổi. Ban ngày hắn mặc quan phục oai vệ bước vào công đường, lúc chợt thấy nàng cơ hồ không nhận ra. Nhưng giờ đây, dưới mắt nàng, gương mặt Trần Khuê dưới ngọn đèn, bộ dáng hắn nhìn nàng vô cùng thân thuộc.

Bảy năm ngày đêm, trong lòng sớm đã in sâu một dấu ấn.

"Ân tỷ."

Dù đã cố hết sức khắc chế, Trần Khuê khi mở miệng vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào. Hắn cố gắng mỉm cười:

"Ta đã trở về."

Lý Tố Bình thấy hắn cười, vô thức cũng cười. Nàng khó khăn vuốt ve phần thái dương của Trần Khuê, trong lúc lơ đãng, những giọt lệ long lanh trực trào nơi đáy mắt lặng lẽ chảy ra.

Trần Khuê bên cạnh buộc chính mình không được khóc, vừa bối rối, vội vàng nâng tay áo chạm vào những giọt nước trên gương mặt Lý Tố Bình.

Lý Phượng Minh thấy tỷ tỷ khóc, thân thể run lên, vô thức muốn chạy tới lau nước mắt cho nàng. Nhưng mà nghĩ lại, liệu đến lượt mình ư? Bản thân bây giờ rõ ràng là người ngoài cuộc giữa hai người họ. Nhất thời cảm thấy chua chát cùng căm giận, nhưng cuối cùng chỉ đứng đó, không hề đi quấy rầy.

Lý Tố Bình để Trần Khuê cẩn thận lau nước mắt cho mình. Đợi hắn thu tay lại, nàng nhẫn lệ cười lên, đưa tay chạm vào bên tóc mai của Trần Khuê: "Đứng dậy, ngươi hôm nay sao còn có thể động một chút là quỳ?"

Trần Khuê theo lời nàng đứng dậy, lại lắc đầu, nghiêm túc trả lời:

"Chỉ cần là ân tỷ, ta lúc nào cũng có thể quỳ."

Lý Tố Bình thở dài, mắng hắn: "Ngươi đã xuất sĩ*, trên công đường ngươi chịu cúi đầu đã là nhân nhượng tình cảm. Sau này còn quỳ nữa, không ra thể thống gì."

*Xuất sĩ: đỗ đạt, ra làm quan.

Nàng dùng mắt chỉ vào chiếc ghế đẩu bên cạnh. Trần Khuê đứng lên xong liền một mực đứng thẳng, không có ý định muốn ngồi xuống.

"Ngồi xuống đi, bôn ba lao lực một ngày, chẳng lẽ chưa đủ mệt sao?"

Trần Khuê chuyển chiếc ghế đến Lý Tố Bình hơn, mới đặt lưng an ổn ngồi xuống.

"Quỳ trước ân tỷ thì có gì không thể thống." Hắn nói: "Đối với ân tỷ, Trần Khuê vĩnh viễn là Trần Khuê."

Nhìn qua hắn có vẻ thư giãn hơn một chút, tuy vẫn ngồi đoan chính, thần sắc khó khánh khỏi lộ ra mệt mỏi. Dẫu vậy ngoài miệng vẫn cứ nói không sao.

Lý Tố Bình hiển nhiên không tin lời hắn, nhưng tay lại bất tiện, vì vậy chỉ lặng lẽ yêu thương ngắm nhìn hắn.

Cuộc hội ngộ dường như kết thúc, hai người túm tụm ở cửa rốt cuộc cũng có cơ hội đi đến bàn, biểu lộ khác nhau nhưng không hẹn mà cùng chậm chạp mò tới.

Lý Phượng Minh chọn một chiếc ghế khác bên cạnh tỷ tỷ ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Trần Khuê. Hắn như không chịu thua, định chuyển ghế về phía tỷ tỷ, nhưng lại cảm thấy động tác này hơi giống trẻ con vô lý gây náo, hậm hực dừng tay, im lặng ngồi xuống, tâm tình phức tạp không diễn tả được, thỉnh thoảng lạnh lùng liếc Trần Khuê vài cái.

Không mệt, sao có thể không mệt?

Hắn lẩm bẩm trong lòng.

Bôn ba trên đường, chưa kể còn phải dọn dẹp cục diện hỗn độn ở công đường của hắn, ngoài ra còn cử người tiễn mình cùng tỷ tỷ đến khách trạm lưu tạm mấy ngày, mời đại phu xem vết thương trên tay tỷ tỷ, sai người mua y phục cho bọn họ tắm rửa...

Lý Phượng Minh đã ngồi xuống, nhưng tiểu cô nương chỉ dám đứng cách đó không xa, nàng nhìn cái này cái kia, hai tay buông thõng bên người, nắm chặt. Lẻ loi trơ trọi một mình trông càng bất lực hơn.

Trần Khuê thoáng nhìn qua tiểu cô nương, khẽ giật mình, mới từ trong trạng thái mắt tràn ngập ân tỷ khôi phục tinh thần. Vẫy tay để tiểu cô nương tiến đến.

Lúc Lý Tố Bình thấy Trần Khuê vào phòng hoàn toàn không phát giác có người đi theo sau hắn. Qua động tác của Trần Khuê, bỗng nhiên bắt gặp một tiểu cô nương lạ lẫm, ánh mắt bối rối nhìn về phía này.

Nghĩ tới lai lịch của tiểu cô nương, Trần Khuê sắp mở miệng thì có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn từng lời từng chữ nói ra:

"Vết thương ở tay của Ân tỷ cần phải từ từ điều dưỡng, ngày thường nhất định sẽ có nhiều bất tiện. Phượng Minh tuy có thể chăm sóc một hai, nhưng chung quy vẫn là nam tử. Ta nghĩ nếu tìm một nữ tử kề cận lo lắng sẽ tốt hơn."

Lý Tố Bình ban đầu nghe đến vết thương ở tay, đôi mắt liền tối sầm lại. Lại nghe được những lời sau của Trần Khuê, suy nghĩ luân chuyển, chậm rãi cau mày.

Không duyên không cớ đi nơi nào tìm được nữ tử đến?

Trần Khuê cẩn thận chú ý đến thần sắc nàng, vội nói:

"Ân tỷ đừng lo lắng, ta thật sự là tìm người môi giới, không phải mua bán."

Thế nhưng vào lúc này, tiểu cô nương đột nhiên quỳ 'bịch' xuống một tiếng

Trần Khuê cả kinh, vốn đang hoảng loạn há miệng muốn tiếp tục giải thích cũng quên mất cách nói.

"Tiểu thư, đại nhân xác thực không phải tìm người môi giới, là ngài ấy cứu sống ta khỏi tay cha ta."

"Lúc ngài ấy đến, ta đang bị cha ép ký khế ước bán thân ở chỗ môi giới, là đại nhân ra một số bạc giúp ta, lại xé khế ước bán thân của ta, nói là chỉ mướn ta đi chăm sóc người thân bị thương của ngài ấy."

Lý Tố Bình cũng bị một quỳ bất thình lình làm hoảng sợ, quên mất cả cau mày. Mông lung nghe lời tiểu cô nương vội vàng phân giải giúp Trần Khuê, trong lòng sáng tỏ tiền nhân hậu quả, sắc mặt cuối cùng cũng hoàn toàn dịu xuống.

Thấy nàng hoà hoãn, Trần Khuê âm thầm thở phào một hơi.

Khi hắn quyết định tìm người đã biết chắc chắn sẽ phạm vào cấm kỵ của Lý Tố Bình. Nhưng hiện tại thế đạo như vậy, tình cảnh cấp bách đến mức hắn nhất thời không có lựa chọn nào tốt hơn. Những động thái này đều vì sự thuận tiện cho cuộc sống hằng ngày của Lý Tố Bình, hắn chỉ có thể cố thử một phen.

"Ngươi..đứng lên trước đi."

Lý Tố Bình thở dài một tiếng, muốn đi đỡ tiểu cô nương, lại bị Trần Khuê nhẹ nhàng đè lại, chính mình tự đi đỡ. Tiểu cô nương mượn lực của hắn đứng lên, hướng hắn cùng Lý Tố Bình cúi đầu lần nữa.

"Đại nhân không quan tâm khế ước bán thân của ta, còn nói sau khi thương thế của tiểu thư tốt lên ta có thể chọn ở lại hoặc rời đi. Với ta mà nói chính là ân huệ lớn. Tiểu thư đừng trách đại nhân, xin hãy cho ta lưu lại, ta nhất định tận tâm gắng sức hầu hạ tiểu thư."

Không được Lý Tố Bình mở miệng đáp ứng, Trần Khuê thuỷ chung vẫn là không dám quản chuyện khích lệ nàng giữ người, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi và cầu khẩn nhìn nàng.

"Ngươi tên là gì?"

Trầm ngâm hồi lâu, Lý Tố Bình hỏi.

Thâm tâm nàng hiểu rõ đây là tâm ý chân thành của Trần Khuê, hắn đã cố hết sức tôn trọng cảm thụ của nàng. Cũng biết tiểu cô nương này từ nay về sau không còn đường lui nữa. Nếu đã vậy, không cần phải lo lắng suy tính để bọn họ bất an.

"Thiền nhi, tiểu thư, ta là Thiền nhi."

Trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ kinh ngạc cực lớn, thu lại sự hồi hộp trước đó, tươi cười rạng rỡ, cúi đầu mấy lần.

Trần Khuê và Lý Tố Bình thấy nàng vui mừng như thế, cũng nhìn nhau mỉm cười. Mặt khác, Lý Phượng Minh bên cạnh dõi theo Thiền nhi quỳ xuống đến giờ, không dám nói lời nào, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cốc cốc.

Đang lúc này ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

Thiền nhi vui vẻ lập tức lao như bay tới, khiến mấy người trong bàn thoáng chốc sửng sốt.

Thiền nhi mở cửa, ngoài cửa là tiểu nhị tươi cười bưng khay. Thiền nhi tức thì nhớ ra khi Trần Khuê bước vào quán trọ, từng dừng bộ pháp vội vã hỏi tiểu nhị xem khách nhân ở phòng nào đó đã được truyền cơm chưa, nàng dỏng tai cẩn thận lắng nghe, tiểu nhị kia đáp vẫn chưa. Lông mày Trần Khuê hơi cau lại, suy tư một lát liền bảo tiểu nhị chuẩn bị một bát cháo thịt mềm ấm cùng ba bát mì mang lên đây.

Nàng nghĩ cái này hẳn là bữa ăn mà Trần Khuê phân phó.

Thiền nhi tiếp nhận khay từ tay tiểu nhị. Tiểu nhị cười nói cảm ơn nàng, đóng cửa lại sau đó quay người rời đi.

"Đại nhân, bữa ăn mà ngài căn dặn." Thiền nhi đi tới, cẩn thận đem khay đặt lên bàn.

Trần Khuê vỗ vỗ trán: "Ta nhất thời quên mất."

Hắn nói xong, lấy hai bát mì trong khay ra đưa cho Lý Phượng Minh và Thiền nhi: "Đã muộn rồi, ăn lót dạ đi."

Sau đó lại bưng bát cháo kia, trước tiên sờ thử nguội hay nóng, vẫn còn đang ấm, mới múc một muỗng chậm rãi đưa đến bên môi Lý Tố Bình.

Lúc này cơ thể Trần Khuê ngược lại cách Lý Tố Bình hơi xa, chỉ có tay đến gần.

Dư quang trong mắt Lý Tố Bình loé lên khi nhìn hắn, bình tĩnh tự nhiên ăn muỗng cháo.

Lý Phượng Minh vốn cùng Thiền nhi bối rối nhìn nhau, chợt lại nhíu mày, tay giật giật, nhỏ giọng nói: "Chi bằng để ta.."

"Ăn đi."

Trần Khuê ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn, chỉ toàn tâm toàn ý một muỗng rồi một muỗng cháo, đút cho Lý Tố Bình: "Nếu ngươi ăn nhanh, ân tỷ đau lòng ta mới kêu ngươi đến, để ta đi ăn cơm."

Lý Phượng Minh nghĩ.

Đúng vậy, Trần Khuê cũng cần ăn cơm.

Tuy nhiên có người so với động tác của hắn càng nhanh hơn. Thiền nhi chộp lấy đôi đũa bắt gầu gấp gáp ăn mì. May mắn Trần Khuê còn có thể dành chút tâm tư khuyên nhủ:

"Ăn từ từ thôi, đừng nghẹn."

Lý Phượng Minh cũng im lặng, vội vã vùi đầu vào bát bắt đầu tranh tài với Thiền nhi. Trần Khuê liếc mắt một cái, nội tâm thầm lắc đầu, không để ý tới bọn họ.

Lý Tố Bình ăn chậm rãi, trong khi hai kẻ cao thấp ăn rất nhanh nhưng không mắc nghẹn. Ăn uống xong xuôi liền nóng lòng muốn tiếp nhận bát cháo trên tay Trần Khuê, Trần Khuê cũng không từ chối, đem bát cháo giao cho Lý Phượng Minh.

Thiền nhi có chút khó hiểu, kinh ngạc lại tủi thân. Trần Khuê ra hiệu nàng an tâm, chớ vội.

Quả nhiên, Lý Phượng Minh không phải dạng người có thể hầu hạ người khác, hắn tay chân vụng về, mấy lần cúi đầu đều muốn đụng phải Lý Tố Bình. Trần Khuê lấy lại bát cháo đưa cho Thiền nhi, lại kéo Lý Phượng Minh ra ngăn hắn cản trở.

Thiền nhi tuy có chút xa lạ nhưng so với Lý Phượng Minh tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua là, nàng vừa cẩn thận đút cháo vừa có chút bối rối không lý giải được.

Lý Phượng Minh không người giỏi hầu hạ, nhưng đại nhân thế nào lại quen thuộc như thế?

Đút xong một muỗng, nàng mới trộm liếc Trần Khuê bị Lý Phượng Minh đẩy đi ăn. Trần Khuê ăn rất chuyên tâm, cử chỉ nhã nhặn, không hề bận tâm ánh mắt của mình. Thiền nhi không quên bổn phận, chỉ dám nghiêng mắt thoáng qua, nhưng khi đưa đến một muỗng khác, nàng phát hiện Lý Tố Bình cũng đang yên lặng nhìn chằm chằm Trần Khuê, bị muỗng cháo kia kinh động, cười cười với nàng, thu hồi ánh mắt, hé miệng ăn từng ngụm nhỏ.

Sau bữa ăn, trong khi tiểu nhị thu dọn bát đũa, rãnh rỗi liền trò chuyện một hồi.

Chờ đại phu bôi thuốc và băng bó cho Lý Tố Bình xong, tỷ đệ hai người hàn huyên rất lâu, kể về những chuyện trải qua nhiều năm nay. Lý Phượng Minh vô cùng ân hận bản thân đã phụ lòng mong đợi, bôi nhọ gia phong, tổn thương thân tỷ. Vừa hận kẻ lừa đảo độc kế cùng Trương Tử Xuân thèm muốn tỷ tỷ của mình. Mà càng căm ghét như vậy, tâm tình của hắn đối với Trần Khuê càng thêm phức tạp.

Hắn cảm kích Trần Khuê đã bầu bạn cùng tỷ tỷ suốt bảy năm khó khăn, nhưng...hắn cũng cảm thấy có chút hận, chút đố kỵ và cả không cam lòng.

Vốn nên là tỷ tỷ đích thân dạy hắn đọc sách, dìu hắn thành tài.

Vốn nên..

Trần Khuê kể chi tiết cho Lý Tố Bình nghe chuyện dự thi, hoàn toàn không màng ánh mắt Lý Phượng Minh ghim trên người hắn. Mãi đến giữa trăng, Trần Khuê mới lệnh Thiền nhi đỡ Lý Tố Bình sắc mặt mệt mỏi đi thay y phục, nghỉ ngơi. Cũng gọi tiểu nhị mang một chiếc ghế dài nhỏ đặt bên cạnh giường Lý Tố Bình, dặn dò Thiền nhi ban đêm chú ý bàn tay nàng. Hắn và Lý Phượng Minh rời khỏi phòng.

"Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai ta tiễn người cùng ân tỷ đi bến thuyền."

Trần Khuê vỗ vỗ bả vai Lý Phượng Minh, vuốt phẳng nếp nhăn trên đầu vai hắn. Lý Phượng Minh muốn nói gì đó, nhất thời khó cất lời, rầu rĩ gật đầu, đang định trở về phòng mình cạnh phòng Lý Tố Bình thì bị Trần Khuê gọi lại.

Trần Khuê mặc dù gọi hắn, nhưng vẫn là bộ dạng vô cảm như trước, một lúc sau mới nặng nề lên tiếng:

"Chăm sóc tốt ân tỷ."

"Ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt tỷ tỷ của mình."

Lý Phượng Minh cũng tựa như châm chọc đáp lại hắn một câu, cảm thấy không thích hợp, không dám nói thêm nữa, vội vàng đẩy cửa vào phòng. Trần Khuê thế nhưng không có phản ứng gì, hắn lạnh nhạt dò xét cửa phòng đóng chặt, xoay người chậm rãi trở về phòng.

Gian phòng của hắn nằm cuối hành lang bên kia, Lý Tố Bình lại ở cuối hành lang bên này. Chính giữa là một đoạn nối thật dài, Trần Khuê sau đó không nhớ rõ mình rốt cuộc đã bước đi bao lâu.

Chỉ nhớ ở cuối hành lang bên kia, bên hông phòng hắn có một cửa sổ gỗ chạm khắc hơi hé mở, trăng đêm như nước, một dòng ánh trăng theo khe hở rơi chảy xuống.

Hắn không thể đón được ánh trăng, chỉ đẩy mở cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro