Chap 13

1

Eddie mặc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình, lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm, nghi hoặc nhìn Khúc Nam đang cầm điện thoại của mình rồi nói:

"Có bí mật nào của tôi mà anh không biết không?"

Khúc Nam sửng sốt một lúc, sau đó từ từ đặt điện thoại xuống, giơ tay ra hiệu đầu hàng và mỉm cười nói:

"A, xin lỗi, tôi không có ý đó, nhưng lão đại của cậu tên là Trần Nghị vừa gọi điện đến, hình như cậu ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu đấy..."

Eddie có vẻ bối rối và qua loa trả lời một câu:

"Ồ, vậy à~"

Khúc Nam có vẻ rất vui khi trêu chọc Eddie, và có vẻ rất quan tâm đến quá khứ giữa Eddie và Trần Nghị:

"Cậu không gọi lại cho cậu ấy à?"

Eddie nhún vai tựa hồ có vẻ hơi run rẩy:

"Quên đi, lúc này tôi không muốn chọc tức anh ấy."

2

Trần Nghị gần đây đã thay đổi, đây là điều hiển nhiên mà ai cũng đều có thể nhìn thấy, đương nhiên, ai cũng biết, chính là bởi vì Eddie mà anh mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

Mặc dù trước đây anh không hay cười, nhưng ít nhất anh không quá khắt khe với đàn em của mình và anh cũng đối xử khá tốt với họ.

Nhưng bây giờ vẻ mặt của anh giống như đang muốn cùng người nào đó đánh nhau, lại không quan tâm đến sự sống hay cái chết của ai cả, nhìn anh bây giờ thật sự rất đáng sợ.

Eddie bên kia chấp nhận lời cầu hôn của Khúc Nam, hai người bắt đầu thân thiết với nhau một cách nghiêm túc và bước vào giai đoạn chuẩn bị (tất nhiên không phải như bạn nghĩ, họ vẫn ngủ riêng phòng).

Ngày hôm đó, khi Eddie xuống lầu mua soda và đồ ăn nhẹ, đột nhiên bị một bóng người chặn lại, dồn anh vào góc, Eddie không cần nhìn cũng biết người này là ai.

Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc... Bàn tay to lớn quen thuộc đó đang nắm lấy tay cậu, chạm vào vòng eo thon thả của cậu.

Eddie cúi đầu, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, tần số nhịp đập của trái tim cũng ảnh hưởng lẫn nhau.

"Anh vẫn chưa bỏ cuộc!"

Eddie nhếch khóe môi nhưng lại nở một nụ cười bất lực.

Khóe miệng Trần Nghị hơi nhếch lên, mang theo một tia cảm xúc khó nhận ra, hai tay ôm eo Eddie siết chặt, thân hình nghiêng về phía trước, áp sát vào tai Eddie, giọng khàn khàn, chậm rãi nói:

"Eddie, em hiểu rõ anh mà. Anh đã nói rồi... sao anh có thể... để em đi dễ dàng như vậy?"

Eddie cảm thấy sự kiềm chế của Trần nghị đối với mình ngày càng tăng thêm, và cậu nhận ra điều gì đó:

"Anh...( )..."

Eddie chưa kịp phản ứng thì một luồn nhiệt nóng bỏng cuộn qua, mọi lỗ chân lông trên cơ thể cậu đều đang gào thét, nụ hôn mãnh liệt như giông bão không thể nào dừng lại.

Eddie muốn đẩy Trần Nghị ra.

Thực ra cậu cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Trần Nghị trở nên như vậy.

Nhưng... cậu đã quyết định nói lời tạm biệt với quá khứ của mình, sự vướng mắc tình cảm không cần thiết này cũng nên được cắt đứt theo thời gian.

Cậu không ngờ rằng Trần Nghị lại không để ý đến mặt mũi như vậy, công khai hôn và ôm cậu ở nơi như thế này.

Nhưng chuyện gì đến sẽ đến, không có cách nào tránh khỏi, không có cách nào rút lui, cậu cũng chỉ có thể lựa chọn đối mặt với nó, cho dù kết quả có tệ hại đến thế nào đi chăng nữa.

Nụ hôn kia của Trần Nghị rất mãnh liệt, tư thế của anh hoàn toàn không phải là cầu xin, mà giống như đòi mạng cậu vậy.

Eddie đã cố gắng hết sức để Trần Nghị buông cậu ra và cho cậu chút thời gian để thở.

Cậu thấp giọng thở hổn hển, ngay cả thanh âm chất vấn cũng có vẻ yếu ớt:

"Trần Nghị, tên khốn này... anh định... làm điều đó với tôi ở đây à? Để bọn họ nhìn thấy... nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của tôi à... haha..."

Trần Nghị cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trên mặt anh, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp u ám:

"Eddie... tại sao... tại sao em lại hành hạ anh như vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, rõ ràng chúng ta là những người thích hợp nhất để ở bên nhau... Tại sao em lại chọn Khúc Nam, người mà em chỉ mới gặp cách đây không lâu." ?"

"Eddie, anh yêu em...Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em được, làm ơn...đừng rời xa anh, xin em..."

Ánh mắt của Eddie rơi vào Trần Nghị, anh đang cuồng loạn và vô cùng đau đớn, tất cả những cảm xúc và biểu cảm từ trái tim này đều vô cùng chân thực.

Cậu tin rằng chỉ cần cậu đưa tay ra chạm vào mặt Trần Nghị, chỉ cần cậu trả lời "có thể", họ sẽ ngay lập tức bắt đầu hẹn hò và trở thành một cặp tình nhân mà ai ai cũng phải ghen tị.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Eddie gắt gao dựa vào bức tường phía sau, đó là một bức tường lạnh lẽo nhưng thực sự rất dày và cứng, cũng đủ mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Eddie mỉm cười, một nụ cười thương cảm cậu nhìn Trần Nghị, nhìn anh một lần nữa quỳ dưới chân mình.

Eddie nhất thời không nói nên lời, cậu run rảy vươn bàn tay ra, nhưng lại dừng lại giữa không trung.

"Trần Nghị... anh chưa bao giờ nghĩ tới tôi sẽ rời bỏ anh, cho nên trước kia anh coi tôi như một cái đuôi đeo bám bên cạnh anh..."

"Đột nhiên mất đi nhất định sẽ cảm thấy không quen. Nuôi chó nhiều năm sẽ nảy sinh tình cảm, chứ đừng nói đến con người. Tôi hiểu..."

Trần Nghị đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong màn sương đen:

"Eddie, em có chắc chắn muốn từ chối anh không?"

Giọng anh trầm và lôi cuốn hơn bao giờ hết, câu hỏi đơn giản, không có từ ngữ làm nổi bật cảm xúc của anh khiến Eddie cảm thấy như đang bị đe dọa.

Vẻ mặt của Eddie đột nhiên trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng kiên định vài phần, cậu còn cố ý tăng cao âm lượng:

"Anh hiểu rõ hơn tôi mà, Trần Nghị ... Chúng ta không thể quay lại quá khứ! Tại sao trước đây anh có thể phớt lờ tôi hết lần này đến lần khác và quên mất lời hứa với tôi, còn bây giờ thì không?"

"Không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta đưa cuộc sống của chúng ta trở lại đúng hướng sao? Hãy cứ để những chuyện đã qua trôi qua. Chúng ta vẫn là anh em, chúng ta cũng chỉ là anh em mà thôi. Xin đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi, và tôi sẽ dần biến mất khỏi tầm mắt của anh. Hãy quay lại vị trí phù hợp nhất với tôi bây giờ đi..."

3

Eddie rất tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể chống lại Trần Nghị, dù là trong quá khứ hay hiện tại.

Trong mắt người ngoài, Eddie là một kẻ mất trí nóng nảy và cáu kỉnh, thường xuyên bị kích động bởi những điều tầm thường và làm một số điều thái quá, nhưng Eddie biết rằng Trần Nghị mới là kẻ điên rồ nhất.

Eddie từ trên tường trượt xuống, ngồi dưới đất, nhẹ nhàng tựa đầu vào tường, đôi mắt khép hờ:

"Trần Nghị... Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, tôi chấp nhận..."

Trần Nghị nhìn chằm chằm vào cổ áo hé mở của Eddie và đột nhiên mỉm cười:

"Em vẫn hiểu rõ anh mà, Eddie."

4

Trên chiếc giường rộng rãi, Eddie cuộn tròn người trong tấm chăn, chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mỏng manh như cánh ve sầu, ẩn phía dưới "đôi cánh" kia chính là cảnh xuân như ẩn như hiện.

Bờ ngực trắng nõn mịn màng lộ ra được tấm chăn màu hồng nhạt che lại, người nọ khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt điềm tĩnh.

Trần Nghị ngồi ở mép giường, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của Eddie, lau đi những giọt nước mắt ướt át nơi khóe mắt cậu, những gì Phạm Triết Duệ nói với anh trước kia hiện lên trong đầu:

"Trần Nghị, cậu phải biết, sẽ không có người nào vĩnh viễn đứng ở nơi đó chờ đợi cậu. Eddie chỉ là người cùng cậu lớn lên thôi, cậu ấy không cần phải là cậu, trên thế giới này không có ai là thiếu ai sẽ không sống được."

Trần Nghị nhếch miệng cười và thầm nghĩ: "Có lẽ Eddie có thể sống hạnh phúc và tự do nếu không có anh, nhưng anh sẽ chết nếu không có em ấy.

Eddie, anh ích kỷ nhưng em sẽ tha thứ cho anh phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro