Chương 1
Eddie là một người từng phải sống trong bóng tối của sự thất vọng và bị tổn thương, nên cậu đã dùng 4 năm trong tù để nhìn lại cuộc sống của mình và cũng để trốn tránh người kia
Trong khoảng thời gian đó , Eddie đã nhận ra rằng kẻ không được yêu thương là kẻ thừa thãi
.
.
.
Lúc ở trong tù, ngoài việc bảo vệ Bạch Tông Dịch Eddie đã tiện tay cứu thêm một người khác. Tuy nhiên, điều mà Eddie không ngờ đến là người đó sẽ gây ra khá nhiều phiền phức sau này cho cậu
Ngày ra tù, Eddie và Bạch Tông Dịch bước ra khỏi cánh cửa sắt nặng nề. Trước mắt họ là một chiếc xe màu đỏ nổi bật. Người trong xe nhìn họ với ánh mắt chờ đợi.
- A Kỳ, cậu chờ lâu chưa?
Eddie hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên và tò mò.
Hứa Khắc Kỳ bước ra khỏi chiếc xe với một nụ cười
Hắn tiến lại gần Eddie, ánh mắt không che giấu được niềm vui.
- Không lâu, không lâu, tôi luôn chờ đợi khoảnh khắc này mà
Eddie và Bạch Tông Dịch đang định lên xe thì bất ngờ một chiếc xe khác dừng lại phía sau họ. Sự xuất hiện đột ngột của chiếc xe đã thu hút ánh nhìn của cả 3
Trần Nghị bước xuống từ chiếc Audi, nhìn thẳng vào Eddie , anh lên tiếng, giọng nói đầy dứt khoát
- Eddie, lên xe
Eddie đứng yên, hơi sững sờ trước lời đề nghị này.
Nhưng sau một khoảnh khắc im lặng, cậu trả lời
- Từ giờ chúng ta không cần liên quan đến nhau nữa đâu.
Không nói thêm lời nào, Trần Nghị tiến tới, định tóm lấy tay cậu nhưng đã bị eddie né nhanh
Anh tức giận liền bế thẳng Eddie lên và nhét cậu vào trong xe của mình. Hành động quá bất ngờ khiến Eddie không kịp phản ứng. Trần Nghị thắt dây an toàn cho cậu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hứa khắc kỳ
Thấy vậy, Hứa Khắc Kỳ bước xuống khỏi xe, giọng nói lo lắng:
— Tiểu Eddie có cần giúp không?
Eddie nhìn Hứa Khắc Kỳ, trong lòng cũng có chút cảm kích trước sự quan tâm của anh ta. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng mình cũng nên nói rõ một lần với Trần Nghị trước khi mọi chuyện đi quá xa nên cậu bèn thò đầu ra khỏi xe và nói với lại:
— Không cần đâu, A Kỳ cảm ơn anh đã quan tâm. Cậu đưa Bạch tông dịch về nhà giùm tôi nhé tôi sẽ liên hệ lại sau
Trên đường về Trần nghị là người mở lời trước
- Đó là ai, em quen cậu ta lúc nào sao anh không biết ?
Eddie trả lời với giọng điệu châm biếm
- đại ca à, đã 4 năm rồi anh cũng không thể nào quản lý từng người mà tôi quen như trước đây được
Đột nhiên Trần Nghị tăng tốc làm Eddie giật mình vô thức nắm vào đai an toàn
- ấy da, đại ca anh làm tôi sợ đấy
- tránh xa bạch tông dịch ra em bảo vệ cậu ta như thế là đủ rồi phần còn lại thì để phạm triết duệ tự lo đi
- cả 2 bọn họ là bạn của tôi bằng hữu bảo vệ nhau là chuyện bình thường thôi
Một lát sau cả 2 đã về đến nhà Eddie vừa xuống xe đã quay đầu muốn rời đi nhưng liền bị trần nghị bế lên bước qua chậu lửa rồi tiến vào bên trong
- Trần Nghị, bỏ ra, Trần Nghị anh con mẹ nó là đang muốn làm cái gì chứ ?
Tiểu kiệt liếc nhìn một cái bèn hiểu ý nên đã cùng anh em rời đi, trần nghị đem eddie đang không ngừng la hét vào trong phòng ngủ, anh vừa thả cậu xuống giường Eddie liền vùng dậy muốn chạy đi , nhưng chưa kịp ra đến cửa đã bị Trần Nghị tóm lấy eo ném trở lại giường, anh ngồi lên người cậu và giữ chặt 2 tay Eddie trên đầu
- Trần Nghị , anh lại phát điên cái mẹ gì vậy
- Eddie, tôi thích em
Eddie sửng sốt nhưng rồi rất nhanh đã phản ứng lại
- Trần Nghị, anh còn tỉnh táo không, tôi không phải lão đại
- Tôi không say, tôi nhận ra rồi, người tôi luôn thích là em
Eddie nhìn Trần Nghị với đôi mắt đỏ hoe
- Đại ca, chính anh nói chúng ta chỉ là huynh đệ
- Là tôi sai, tôi xin lỗi, phạm triết duệ nói đúng. Trước đấy là tôi đã nhầm lẫn giữa thích và sùng bái, vì vậy nên mới lạc mất em 4 năm , nhưng bây giờ ...
- Nhưng bây giờ tôi không thích anh nữa
Trần nghị nắm cằm eddie bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh
- Thật sao, em không còn chút tình cảm nào với anh thật sao?
Eddie giật mình, cậu thấy trong mắt trần nghị có 1 vẻ u ám mà trước đây chưa từng bao giờ thấy
- Trần Nghị, anh bình tĩnh đã, thời gian lâu như vậy rồi, mọi thứ cũng sẽ đổi thay mà ...ư ưm
Trần Nghị trực tiếp hôn xuống không để cho Eddie tiếp tục nói nữa
" Trần Nghị, tên khốn, anh vậy mà dám hôn tôi"
Tay anh cũng không an phận mà di chuyển xuống cạp quần của Eddie
" tôi cắn chết anh"
Môi trần nghị bị rách, nhưng ngoài việc lùi lại để nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận thì anh vẫn không chịu buông tay đang khống chế cậu
- Eddie, cho anh thêm 1 cơ hội được không, nếu em biến mất thêm lần nữa anh sẽ phát điên mất
Sự tồn tại của 1 ng không được đánh giá qua việc họ có hiện diện hay không, mà là qua tình yêu và sự công nhận của đối phương.
Tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là một nhu cầu thiết yếu để mỗi người cảm thấy mình có ý nghĩa trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro