Chương 2 - H
Trần Nghị vùi đầu vào cổ Eddie, anh tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc
- Eddie, làm ơn ...
Trần Nghị tiếp tục hôn vào cổ, rồi kéo dần lên má sau đó lại phá hơi nóng vào tai cậu
Nghe những lời thì thầm cầu xin của Trần Nghị, Eddie có chút mềm lòng , nhưng nhớ lại từng khoảnh khắc trước đây Eddie vẫn không thể tin Trần Nghị trước mắt là thật lòng hay chỉ là ....
- Tôi không muốn, Trần Nghị , thả tôi đi đi
- Eddie đây là nhà em, em sẽ đi đâu
- Đi đâu....cũng được, ngày đó lão đại đã hứa cho tôi rời khỏi bang rồi
- Em không được đi
Ánh mắt Trần Nghị tối sầm, anh bắt đầu mất kiểm soát với hành động của mình,rời khỏi người Eddie, Trần Nghị mở ngăn kéo đầu giường sau đó lấy ra một sợi dây thừng
Eddie nhìn thấy vậy, cơ thể cậu còn vội hơn cả não liền không ngừng dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay vẫn đang giữ tay cậu ở phía trên, nhưng không để cậu đợi lâu chiếc dây đã nhanh chóng quấn chặt cổ tay Eddie vào thành giường
- Không, anh đang làm cái trò gì vậy, thả ra
Eddie gào thét trong tuyệt vọng khi cơ thể cậu bị lật lại
- Trước đây em từng bảo anh " thích ai thì cứ trói lại rồi mang về " không phải sao ? Thấy anh nhớ bài không Eddie
Eddie sửng sốt, cậu không nghĩ Trần Nghị sẽ thực sự để những lời nói đó vào đầu
Trần Nghị đưa tay vào trong áo của Eddie vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cậu, sau đó liền mạnh mẽ kéo cả quần dài lẫn quần trong của cậu xuống đến đầu gối
Eddie bị hơi thở nóng ấm sau gáy của Trần Nghị kích thích, cậu lúc này mới thực sự nhận ra mình đã sai, Trần Nghị của bây giờ đã không còn là Trần Nghị của trước đây nữa, lúc đó cậu nên tìm mọi cách chạy đi với Hứa Khắc Kỳ mới phải
Eddie cố gắng làm cho Trần Nghị có thể tỉnh táo lại bằng việc nhắc cho anh nhớ
- Chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ đó Trần Nghị
- Nhưng bây giờ tôi không muốn nữa, tôi muốn em sẽ yêu tôi như trước và tôi sẽ yêu em hơn thế
Phía sau của Eddie bị một thứ dinh dính lành lạnh chạm vào, cậu theo bản năng mà không ngừng lắc hông để tránh né bàn tay đang xoa loạn của Trần Nghị
- Hư ức, Trần Nghị đau quá....
- Một lát sẽ quen thôi, tôi chỉ là đang mở rộng cho em
Eddie cắn chặt vào chiếc gối bên dưới nhưng vẫn không kìm lại được tiếng nức nở
- Đừng kìm nén nữa, Eddie , tôi thích nghe giọng của em
Trần Nghị nâng cao hông của Eddie lên, anh cởi hẳn quần của cậu ra để 2 chân cậu quỳ về phía trước nhiều hơn một chút tạo một khoảng trống khiến tay anh đồng thời vừa xâm nhập phía sau lại có thể xoa nắn phía trước của cậu
- Ức ư ưm, bỏ hức bỏ ra ....
Trần Nghị nhếch mép tay anh thuần thục chà sát tiểu đệ của Eddie, da tay thô rát của Trần Nghị giống như một tấm vải màn không ngừng cọ vào phần mềm mại trên đỉnh của đệ đệ
Eddie bị cấm dục lâu như vậy làm sao chịu nổi loại hình thuần thục của Trần Nghị, không được bao lâu cậu bèn đạt cao trào trên tay của anh
Cơ thể cậu mềm nhũn đổ nghiêng sang một bên, hơi thở dồn dập , mí mắt díp lại như vừa bị bắt chạy bộ mấy tiếng đồng hồ vậy
Đột nhiên điện thoại trong túi quần của Eddie reo lên " Hứa Khắc Kỳ gọi đến "
Lúc ở trong tù Eddie gặp một số chuyện nên đã có thói quen cài chuông điện thoại đọc tên người gọi đến, không ngờ lúc này thói quen đó như muốn bóp chết cậu vậy
- Là cái tên lúc nãy đến đón em đúng không
Eddie sợ hãi mở to đôi mắt của mình nhìn về phía chiếc quần bị vất ở góc tường, cậu thấy Trần Nghị cầm điện thoại tiến sát lại phía mình liền run giọng
- Không cần, Không cần nghe...cũng được
- Là bạn em mà, chúng ta nên nghe xem cậu ấy muốn nói gì chứ
Trần Nghị không để Eddie phản đối liền cứ thế nhấn nghe, mở loa ngoài rồi để gần phía đầu của cậu
Tiểu Eddie, sao cậu lâu vậy mới bắt máy của tôi, trước đây vào thăm cũng không thấy cậu chậm đến vậy
Eddie nhìn Trần Nghị đang cởi bỏ từng lớp quần áo, trong lòng không rét mà run
- A.. A Kỳ, tôi hiện không tiện, cậu có thể cúp trước được không.. ức ưm
Trần Nghị lật cơ thể Eddie lại bắt hai chân cậu mở rộng ra vòng qua eo mình, anh cúi xuống thì thầm vào tai cậu
- Em có biết, mỗi lần tôi đến thăm đều bị em từ chối, tôi đã khổ sở như thế nào không , để biết em có an toàn hay không tôi chỉ có thể nghe qua lời của lão đại, của tiểu Kiệt, của tất cả mọi người em đồng ý gặp
- Không tiện, ò , tôi chỉ muốn hỏi là bao giờ cậu dọn ra ngoài , tôi đã đưa bạch tông dịch đến quán bánh chúng ta đã bàn rồi chỉ còn đợi cậu chuyển đến thôi ....tút tút tút
Điện thoại đột nhiên bị ngắt rồi trực tiếp phi thân vào tường
- Aaa Trần Nghị, anh... sao anh cắn tôi
- Em vậy mà còn muốn dọn đến ở cùng với hắn a
- Thì...thì sao, đều là con trai...
Nhìn thấy đôi mắt Trần Nghị tối sầm lại Eddie bèn nuốt mấy từ còn lại vào trong cổ
- Eddie, hôm nay tôi đã nhắc em nhiều rồi mà phải không , đây là nhà em, em không cần đi đâu cả
- Nhưng tôi và bạch tông dịch đã ...ưm
Cơn tức giận vốn luôn sẵn sàng, Eddie lại cư nhiên mà châm thêm lửa khiến nó cứ thế bùng nổ
Trần Nghị kéo Eddie vào một nụ hôn khác, lần này anh giữ chặt lấy gáy cậu để cậu không thể tránh thoát
Phía dưới mặc dù đã được mở rộng nhưng dù sao thân thể Eddie cũng không tiếp nhận chuyện này đã 4 năm rồi, lúc căng rộng ban đầu đương nhiên sẽ có chút khó khăn
- Đau, ức...
Eddie thống khổ bắt đầu giãy giụa nhưng liền bị Trần Nghị đè lại, lúc này anh đã không còn giữ được thần trí chỉ biết dùng sức đưa đẩy từng chút một để vật to lớn kia ra vào lối đi chật hẹp của người dưới thân
Thân thể Eddie cứ thế chuyển dần từ cảm giác đau đớn thành kích thích, tiểu đệ của cậu nằm giữa hai cơ thể bị ma sát đến tỉnh lại
Trần Nghị hết gặm rồi lại cắn môi Eddie, anh dùng đầu lưỡi khuấy đảo tới lui trong miệng của cậu , từng tiếng rên rỉ của Eddie bị Trần Nghị chặn lại trong cổ họng
- Không ... nhanh quá rồi..ư ưm
Mặc kệ người dưới thân mình có tiếp nhận nổi không, Trần Nghị phát điên dùng sức nhấp mạnh vào khoang đạo chật hẹp, mỗi lần ra ra vào vào đều làm cho chất lỏng trong suốt trào ra ngoài khiến ga giường ướt từng mảng
Thân thể bị cố định chặt chẽ Eddie chỉ còn biết dùng sức để lắc đầu phản đối, nhưng hành động này của cậu chỉ đổi lại sự chiếm đoạt thô bạo hơn
Eddie cũng cố gắng nín nhịn tiếng khóc nức nở của mình, mong cho Trần Nghị sẽ nhanh một chút buông tha cho cậu, nhưng cậu không ngờ tới Trần Nghị vậy mà lại tìm được điểm mẫn cảm của mình, anh còn cố tình đâm thúc vào chỗ đó liên tục
- Trần Nghị, hức... chỗ đó, đừng đụng nữa ...
- Được, nghe em, vậy tôi đụng chỗ này
- Anh... Trần Nghị, anh , khốn nạn...
- Eddie, em cũng thích đúng chứ, xem này lại cứng như vậy
Trần Nghị chỉ dừng lại một chút để trêu chọc Eddie rồi tiếp tục đưa đẩy dữ dội hơn
Eddie sau một loạt kích thích cả trước lẫn sau liền cao trào lần hai trong tay Trần Nghị , miệng dưới của cậu co chặt lại bức Trần Nghị cũng xuất ra cùng cậu. Anh thở dốc, rồi nằm xuống phía bên cạnh
Eddie cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau cậu không thấy Trần Nghị phản ứng gì, mới nhẹ nhàng hé mắt để nhìn xung quanh
Đột nhiên hai tay cậu được cởi trói, nhưng cơ thể lại bị một lực nhấc lên, thì ra là Trần Nghị đã bế Eddie chuyển cậu ngồi vào lòng mình với tư thế mặt đối mặt, hai chân của cậu quỳ gối mở rộng sang hai bên eo của anh
- Anh... anh...gì đây chứ
- Em không nghĩ, tôi chỉ một lần...
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Nghị lúc này lọt vào tai Eddie lại như giọng điệu đang đe dọa cậu, Eddie cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh
- Hãy ở lại đây
- Gì chứ
- Hứa với tôi đi, nếu không ...
Trần Nghị nắm lấy 2 bên mông của eddie kéo cậu sát vào bụng anh
- A, sao lại...lại cứng rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro