Chương 8
Hứa Vỹ Kỳ đưa Eddie về tiệm bánh, họ đã hẹn sẽ thưởng thức món bánh ngọt mới của Bạch Tông Dịch, nhưng vừa xuống xe thì đã gặp Trần Nghị
- Anh xong việc rồi sao ? - Eddie hỏi
- Chưa, nhưng tôi đến đón em đi ăn trước, 6h em phải quay lại quán bar rồi đúng không ?
Eddie nhìn đồng hồ thì thầm " đã 2h rồi cơ à "
- Chúng tôi đi trước đây
Eddie vẫy tay chào Hứa Vỹ Kỳ rồi nhanh chóng kéo Trần Nghị lên xe
- Em có nhiều việc với tên công tử bột đấy lắm à?
Trần Nghị vừa lái xe vừa hỏi
- Anh ta còn nợ tôi, tôi chỉ đi đòi lại thôi
Cậu đã sớm nhận ra anh mắt không mấy thiện cảm của Trần Nghị dành cho Hứa Vỹ Kỳ nên vội giải thích
- Là gì?
Trần Nghị nhướng mày
- Ân tình thôi, anh nghĩ có thể là gì chứ ?
- Loại người vướng vào sóng gió gia tộc như hắn, ít dây dưa một chút sẽ tốt hơn, tránh cho sau này giống như Phạm Triết Duệ....
Eddie hỏi với vẻ khó hiểu
- Phạm Triết Duệ làm sao ?
- Em thực sự nghĩ rằng, năm đó, nhà họ phạm không đủ khả năng để dàn xếp chuyện của Trương Đằng sao, bọn họ chỉ là muốn tách Bạch Tông Dịch khỏi cậu ta thôi
- Trong gia tộc, Phạm Triết Duệ cũng đâu được coi trọng, yêu đương với Bạch Tông Dịch cũng bị quản sao?
Trần Nghị khẳng định
- Không coi trọng không có nghĩa là không có công dụng, tên Vỹ Kỳ kia cũng là một phương án dự phòng của nhà họ Hứa đấy thôi
- Anh... sao anh biết , anh điều tra cậu ấy?
Trần Nghị vừa thở dài, vừa lùi xe vào điểm đỗ
- Đúng vậy, hắn có ý với em, thì chính là đối đầu với tôi rồi. Tôi không tin chỉ có tôi điều tra hắn mà hắn lại không tìm hiểu về tôi
Khi xe đã đỗ, Trần Nghị quay sang phía Eddie và tháo dây an toàn cho cậu, tiện thể ép Eddie vào một nụ hôn đầy tính chiếm hữu
- Ưm ưm ư... Trần, Trần Nghị đây là nơi công cộng đấy
Eddie đỏ mặt quay đi chỗ khác nhưng lại bị Trần Nghị nắm cằm ép nhìn thẳng vào anh.
- Lần sau, nếu gặp hắn thì hãy nói với tôi trước
- Tôi biết rồi... - Eddie ngập ngừng đáp
Trần Nghị xuống xe trước, rồi vòng sang bên của Eddie
- Em muốn ăn gì ?
- Pizza đi
- Được
Họ vào một quán pizza trong trung tâm thương mại, Trần Nghị giải thích rằng chỗ đông người sẽ an toàn hơn.
Ăn xong, Trần Nghị dẫn Eddie đi dạo một vòng xem cậu có muốn mua thêm gì không
Chẳng mấy chốc đã đến 5 giờ chiều, Trần Nghị lại chở Eddie đến quán bar để cậu chuẩn bị mở cửa
- Hãy gọi tôi khi em hết khách, tôi sẽ đóng cửa cùng em
Eddie thúc giục.
- Biết rồi, biết rồi mà, anh mau đi đi
•/√/••√•/√/√/•/•/√/√/•/•/√/√/•/•/√/√/•/••/•/•/••/√/√•/•
Phố xá bắt đầu lên đèn, quán vừa mở cửa khách hàng đã đến nườm nượp, âm nhạc rộn rã khiến mọi người không thể không nhún nhảy.
Eddie đi đi lại lại giữa các bàn để chào đón từng vị khách
Khi gần đến giờ đóng cửa, quán chỉ còn lại vài khách quen. Trong bầu không khí dễ chịu, Eddie bỗng nhận được một tin nhắn từ Trần Nghị
Chưa kịp trả lời thì một chiếc bóng lướt tới
- Từ từ nào, Thiên Ân cậu lại say rồi, hôm qua cậu không về nhà sao ?
Cái đầu rối bù của thiếu niên tựa vào cổ Eddie
- Cậu biết không, Tiểu Eddie tên chết tiệt kia lại bắt nạt tôi!
Eddie nhìn thiếu niên bằng ánh mắt cảm thông
- Ực, tôi không thèm về cái nhà đấy nữa, tên nam nhân đó, hắn hắn ....
Thiếu niên vừa nấc cục vừa uất ức kể lại
- Anh ấy không cho cậu đua à ?
- Đúng vậy, anh ta còn bảo tôi không thể sống một cách đàng hoàng được sao ? tôi, tôi có chỗ nào không đàng hoàng sao ?
- ......
- Không phải tôi chỉ thi thoảng đua vài trận, rồi tụ tập bạn bè uống một chút thôi mà . Có chỗ nào gọi là không đàng hoàng chứ ?
Eddie đáp với giọng bình tĩnh
- Thực ra Đường Liệt là một ông chủ lớn, trong thế giới của anh ta mấy việc cậu làm quả thật không đứng đắn
- Vậy... là tôi sai hả?
- Cậu không sai, chỉ là hai người chưa hiểu hết về nhau thôi, hay là cậu cứ trở về từ từ nói chuyện, kể với anh ta sở thích và ước mơ của cậu
Thiên Ân ôm chặt cổ Eddie, hôn lên má cậu một cái thật lâu như thể tìm được sự an ủi vô hạn từ người bạn thân
- Ưmmmmmmm đúng là chỉ có Eddie thương tôi nhất thôi
Đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ tách Eddie ra khỏi Thiên Ân.
Thiên Ân mất đà, suýt nữa ngã sập mặt, may mà có một bàn tay khác vòng qua eo kéo cậu lại
- Trần Nghị anh đến rồi
Eddie quay lại nhìn người phía sau, hai hàng lông mày của Trần Nghị như sắp chạm vào nhau
Phía bên kia, Thiên Ân sau khi bị nam nhân cao lớn tạt nước cho tỉnh, liền lắc lư cơ thế muốn chạy khỏi người đang ôm mình
- Đường liệt chết tiết, anh sao lại tìm được tôi nữa vậy, bỏ ra ~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Hôm nay tôi không chơi hỏng em tôi không mang họ Đường
Nam nhân đáp lại, vừa dứt lời anh đã vác thiếu niên lên vai rồi rời đi, lúc qua quầy rượu anh ta cũng không quên ném lại một sấp tiền mặt cho nhân viên .
Quán bar dần vắng vẻ, không khí ồn ào giờ chỉ còn lại vương vấn những tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Eddie gỡ tay Trần Nghị khỏi cổ mình, cậu đi lại các bàn và bắt đầu thu dọn
- Em nhiệt tình với khách quá rồi đấy
- Chỉ là cậu ta say thôi mà, anh cũng thấy đấy, cậu ấy có người yêu rồi
Trần Nghị không nói thêm gì chỉ tập trung vào phụ giúp Eddie
Sau khi nhân viên về hết Eddie ở lại cuối cùng để kiểm tra nguyên liệu và sổ sách
Trần Nghị đi tới sau Eddie xoay người cậu lại về phía mình
- Anh làm cái gì, tôi đang làm việc đấy .
Eddie khẽ cau mày, hai tay cậu giữ lấy vai Trần Nghị
- Để sau đi tôi có chuyện cần hỏi em
Trần Nghị nắm lấy eo Eddie, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, đặt cậu ngồi trên mặt bàn pha chế
Anh tách hai chân cậu ra, chen người mình vào giữa, thu hẹp khoảng cách của hai người
- Anh...anh...anh, hỏi thì cứ hỏi thôi, sao phải sát gần lại vậy chứ?
Eddie lúng túng, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Sáng nay em và tên họ Hứa kia đến bệnh viện làm gì?
- Sao anh biết ? anh theo dõi tôi
Eddie ngạc nhiên, ánh mắt bừng lên một chút giận dỗi.
- Tôi sợ em nguy hiểm nên cho người theo em thôi
Trần Nghị không muốn Eddie biết rằng anh đã cài định vị trong máy của cậu. Với tính cách của Eddie, chắc chắn cậu sẽ tháo nó ra ngay
- Tôi cũng không phải kẻ vô dụng, cho người theo tôi làm gì ?
Trần Nghị tiến lại gần hơn, dán mặt mình vào tai Eddie, hơi thở nóng rực phả vào da thịt cậu
- Trả lời tôi đi, hay em muốn tôi hỏi bằng cách khác?
Eddie giật mình nghiêng cổ muốn tránh thoát, nhưng hai tay Trần Nghị đã khóa hết đường lui ở hai bên của cậu rồi
- Hứa Vỹ Kỳ bị thương nên hắn nhờ tôi lái xe
- Nhà hắn thiếu người à ?
- Mấy người nhà đó, ai biết được kẻ nào là người tốt, dù sao tôi với hắn cũng là con nợ và chủ nợ, người không muốn hắn chết nhất vẫn là tôi, nên hắn nhờ tôi đi cùng là chuyện bình thường thôi .
- Vậy túi thuốc của hắn sao lại gi tên em
Eddie giật mình, chết thật hôm nay lúc đi ăn xong cậu đã quên cầm thuốc theo người
Thấy Eddie ngập ngưng không muốn nói, Trần Nghị bèn giở trò cũ
- Ức ưm... Trần Nghị tôi còn chưa có ăn tối
Hai tay cậu bị anh giữ chặt, không cách nào vùng vẫy
Cổ của cậu không ngừng bị anh mút lấy,hơi thở nóng rực của Trần Nghị khiến Eddie rùng mình
- Là tôi... thuốc của tôi, hôm nay người đi khám là tôi
Eddie cuối cùng cũng chịu thua. Cậu biết, nếu không đưa ra một lý do hợp lý, Trần Nghị sẽ không dừng lại.
Cậu sợ trong lúc thần trí không tỉnh táo thì sẽ nói ra nhưng điều không nên nói mất
- Tôi...tôi bị đau dạ dày, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi không muốn anh lo
- Chuyện của em đối với tôi chưa bao giờ là nhỏ
Trần Nghị thu lại hành động của mình, anh nhẹ nhàng nâng cằm Eddie lên, nhìn vào mắt cậu.
- Sau này đừng giấu tôi chuyện gì cả, được chứ ?
Eddie gật đầu, trong lòng có chút ngọt ngào xen lẫn lo lắng
- Được được, vậy bây giờ anh có thể đưa tôi đi ăn chưa, đại ca
Trần Nghị mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu
- Em muốn ăn gì ?
- Gì cũng được, tôi buồn ngủ rồi
Cả hai nhanh chóng rời khỏi quán, đến một cửa hàng gần đó để lấp đầy chiếc bụng đói.
Ăn xong, họ trở lại xưởng ô tô, sau khi cất xe, Trần Nghị vào phòng thì thấy Eddie đang chuẩn bị đồ đi tắm
- Tắm chung đi, nhân tiện em có thể thay băng cho tôi
Trần Nghị vòng tay qua eo Eddie, cằm đặt trên vai cậu, dụ dỗ
- Chúng ta sẽ chỉ tắm thôi đấy
Eddie đẩy mặt trần nghị ra rồi bước vào phòng tắm
Trần Nghị giữ đúng lời hứa, anh ra ngoài trước, chuẩn bị thuốc men cho Eddie
Sau khi Eddie tắm xong, cậu ngồi dưới chân giường, ngoan ngoãn để Trần Nghị sấy tóc cho mình, còn cậu thì thay băng cho anh
Xong xuôi, cả hai ôm nhau trên giường. Eddie mới nhỏ tiếng nói chuyện
- Tôi và Bạch Tông Dịch định đi du lịch một thời gian
- Chỉ có em và cậu ta ?
- Ừm, Phạm Triết Duệ là người nêu ý tưởng, anh ta muốn hai bọn tôi tránh đi xa chỗ này một chút, đợi bọn anh xử lý xong chuyện của long bang
- Sao cậu ta không nói với tôi trước
- Anh ta sợ, trực tiếp nói với anh thì anh sẽ không đồng ý
- ..... để tôi suy nghĩ thêm, chúng ta đi ngủ đã
Trần Nghị hôn lên đỉnh đầu Eddie, khẽ vỗ về lưng cậu, đưa cậu vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro