Chương 32: Đàn tốt tặng tri âm
Tử Duệ nhìn Trần Tiểu Thiên, chắc như đinh đóng cột lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi, Bùi ti học ghét nhất là đánh đàn. Người đã quên rồi sao, lúc trước cứ mỗi lần người mở yến tiệc chiêu đãi, đều ra lệnh cho Bùi ti học tấu đàn góp vui trước mặt mọi người, để thể hiện rõ uy quyền của nữ tử thành Hoa Viên. Cho nên Bùi ti học... "
Trần Tiểu Thiên quên mất còn có chuyện này, sững sờ hỏi: "Bị ám ảnh tâm lý sao?"
Tử Duệ ném cho nàng một ánh mắt: "Chứ còn gì nữa?"
Nhìn vẻ mặt của Tử Duệ, Trần Tiểu Thiên trầm tư một lát, "Khó trách lại ghét ta đến thế, đã vậy ta lại càng muốn tặng đàn cho hắn."
Tiếng nói càng ngày càng xa, chủ tớ hai người vừa đi vừa nói, mà Tô Mộc đang đứng chờ ở xa xa.
Hàn Thước nhìn theo hướng hai người rời đi, cả mặt đều tái mét, nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn về phía Bạch Cập, "Bạch Cập, vừa rồi ngươi nói... Đàn là tặng cho ai?"
Quay người lại, liền thấy Bạch Cập đã sớm quỳ dưới đất thỉnh tội.
Bạch Cập cũng thật không ngờ Trần Tiểu Thiên thế nhưng lại ngay thời điểm mấu chốt tặng đàn cho người khác, đúng là khổ không nói nổi, sau một lúc lâu mới rơi lệ đầy mặt nói: "Thiếu quân, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội đi!"
...
Trần Tiểu Thiên mang theo Tô Mộc, Tử Duệ đi đến Bùi phủ.
Vừa đến cửa Bùi phủ, Tô Mộc liền lập tức đánh bài chuồn, xoay người định bỏ đi, bị Trần Tiểu Thiên một phen giữ chặt.
Tô Mộc chống cự lại, "Không được tam công chúa, tuyệt đối không thể được!"
Trần Tiểu Thiên không chịu buông tay, chắc như đinh đóng cột nói: "Tại sao lại không được? Ngươi đi theo Bùi Hằng có thể đọc sách viết chữ, so với ở phủ của ta tốt hơn nhiều."
Đang lúc hai người nói chuyện, hạ nhân của Bùi phủ Tô Tử Anh đi ra, nghe thấy lời nói của Trần Tiểu Thiên, sắc mặt bỗng chốc khó coi, liền chặn nàng ngay tại cửa.
Tô Tử Anh hướng Trần Tiểu Thiên cung kính hành lễ, nói: "Tam công chúa, Tô Mộc là người của giáo phường ti, tuyệt đối không được vào."
Tô Mộc trên mặt cũng mang theo một chút khó xử nói: "Tam công chúa, ý tốt của người tiểu nhân xin nhận, nhưng chuyện này không nên miễn cưỡng ép buộc, Bùi ti học nếu biết chỉ e càng thêm chán ghét người."
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trần Tiểu Thiên bỗng cảm thấy khó xử, nhíu mày nhìn Tô Mộc nói: "Nhưng nếu ngươi không ở đây, thì còn có thể ở đâu? Ở phủ của ta, Hàn Thước cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu."
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tử Anh càng thêm khó coi, "Dù sao thì, tiểu nhân cũng sẽ không để cho người này bước vào Bùi phủ nửa bước."
Trần Tiểu Thiên nhìn tên hạ nhân sắc mặt khó coi đen như đáy nồi này, máu nóng nổi lên, trực tiếp khịt mũi hừ một tiếng, hung hăng nói: "Không cho vào chứ gì, đi thôi, Tô Mộc, chúng ta đến tông học đường tìm người! "
Lời nói vừa dứt, Trần Tiểu Thiên liền dẫn Tô Mộc đi.
Tô Tử Anh đứng trước cửa phủ cúi đầu trầm tư một hồi, xoay người phân phó một gã sai vặt: "Đến giáo phường ti tìm Lâm Thất tiểu thư, nói là tam công chúa đến đây tìm công tử của chúng ta gây khó dễ."
"Vâng, thưa Tô quản gia." Gã sai vặt nhanh chóng chạy đi.
Tô Tử Anh nhìn theo hướng Trần Tiểu Thiên rời đi, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
Tông học đường, trong thư phòng, Bùi Hằng một thân bạch y nhìn cây đàn được đặt giữa mình và Trần Tiểu Thiên.
Bùi Hằng nhìn Trần Tiểu Thiên, thanh âm lãnh đạm nói: "Cô hẳn là nên biết từ nhỏ đến lớn ta ghét nhất chính là đánh đàn."
"Thật à?" Trần Tiểu Thiên ra vẻ kinh ngạc, cả mặt lấy lòng nhìn về phía Bùi Hằng, nói: "Huynh lừa được người khác chứ không lừa được ta đâu. Đánh đàn có thể biểu lộ được chân tình, là điều huynh thích nhất. Đàn cổ ta tặng huynh được một danh sư nổi tiếng làm ra, đàn tốt phối tuyệt âm!"
Bùi Hằng nhìn Trần Tiểu Thiên, biểu tình có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không tin người như Trần Tiểu Thiên có thể nói ra được những lời này.
Thấy Bùi Hằng vẫn như cũ không nói gì, Trần Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười nhìn Bùi Hằng: "Huynh cứ thoải mái làm những điều mà mình thích, huynh vui thì ta cũng sẽ vui."
Tuy mặt mày Trần Tiểu Thiên hiện tại đang rất hớn hở vui vẻ, nhưng biểu tình trên mặt Bùi Hằng vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn có phần khó chịu.
Trần Tiểu Thiên phát hiện sắc mặt khác thường của Bùi Hằng, lập tức thu lại ý cười trên mặt, áy náy cúi đầu mở miệng nói: "Ta biết, tất cả mọi người đều cho rằng chỉ có nhạc công mới thích đánh đàn để lấy lòng nữ nhân, huynh không muốn bị thế tục ràng buộc, nên mới không đánh đàn, thậm chí còn giả vờ rất ghét đánh đàn, chỉ vì không muốn làm công cụ mua vui cho người khác."
Không ai hiểu rõ những việc trong quá khứ này hơn Trần Tiểu Thiên, nàng cũng biết rõ Bùi Hằng vì sao lại không thích nàng.
Nhưng lúc trước tại thời điểm viết kịch bản, nàng chỉ lo tập trung vào diễn biến của cốt truyện chính, làm gì có thời gian để ý đến tâm trạng của nhân vật trong truyện.
Mà sau khi xuyên qua đây rồi, những tình tiết nàng không để ý tới lại lần lượt xảy ra.
Trần Tiểu Thiên lúc này cũng là bất lực không biết nên làm gì.
Bùi Hằng bị nói trúng tim đen, có hơi xúc động.
Trần Tiểu Thiên thấy thế, nhãn tình sáng lên, vội vàng nhân cơ hội này khen Bùi Hằng, "Giống như huynh vậy, học thức uyên bác, phẩm hạnh đoan chính, là người vừa thông minh vừa tài hoa, huynh căn bản là không cần để ý đến ánh mắt của thế tục. Thật ra Tô Mộc cũng vậy, hắn cũng không muốn ở lại giáo phường ti."
Nghe vậy, Bùi Hằng lộ ra ánh mắt phức tạp.
Trần Tiểu Thiên thấy Bùi Hằng khó xử, vì thế liền khẩn cầu nói: "Huynh cứ suy nghĩ đi, ta không cần biết huynh có muốn thu nhận Tô Mộc hay không, nhưng ta hy vọng huynh có thể vâng theo tiếng gọi con tim làm điều mình muốn, tiếp tục đánh đàn."
Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên cũng không buồn nhìn phản ứng của Bùi Hằng, lập tức đứng dậy rời khỏi.
Tất cả mọi chuyện đều do nàng gây ra, nàng làm gì có tư cách đi yêu cầu người khác khoan dung độ lượng chứ?
Trần Tiểu Thiên bước ra khỏi thư phòng của Bùi Hằng, Tử Duệ, Tô Mộc đều đứng bên ngoài mong ngóng nàng.
Tử Duệ vội vàng đuổi theo Trần Tiểu Thiên, mở miệng hỏi: "Sao rồi tam công chúa? Bùi ti học đồng ý chưa?"
Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên ngừng cước bộ một chút, hơi áy náy nhìn về phía Tô Mộc.
Người sống trong chốn phong trần là người có thể dễ dàng hiểu thấu ánh mắt của người khác, chỉ cần liếc sơ qua sắc mặt của Trần Tiểu Thiên, Tô Mộc đã thập phần rõ ràng, trên mặt thoáng lộ ra vẻ mất mác, nhưng vẫn mở miệng an ủi Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa có phần tâm ý này, tiểu nhân đã vô cùng cảm kích rồi, về sau nếu người có thời gian rảnh rỗi, hãy thường xuyên đến giáo phường ti thăm tiểu nhân, vậy là đủ rồi."
Trần Tiểu Thiên đầy mặt hoang mang áy náy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm gì.
Tại thời điểm ba người định rời khỏi, bỗng một tiếng đàn du dương cắt qua không khí truyền đến.
Trần Tiểu Thiên sửng sốt.
Ba người ba mặt nhìn nhau, xoay người lại.
Chỉ nghe một khúc đàn cổ《 tri âm tri kỷ 》từ trong thư phòng Bùi Hằng vọng ra.
Trần Tiểu Thiên hốc mắt ướt át, một phen cầm lấy tay Tô Mộc, kích động nói: "Bùi Hằng chịu thu nhận ngươi rồi! "
Nói xong, Trần Tiểu Thiên chạy như bay vào thư phòng của Bùi Hằng.
Bùi Hằng một thân bạch y, khí định thần nhàn thuần thục diễn tấu đàn cổ.
Mà Trần Tiểu Thiên đứng ở một bên đã sớm xem đến nhập thần.
Giờ này khắc này, Lâm Thất vội vàng gấp gáp lần theo tiếng đàn đi đến trước thư phòng Bùi Hằng, nhìn thấy cảnh tượng Bùi Hằng tấu đàn, Trần Tiểu Thiên đứng một bên xem, lúc này tức đến không chịu được.
"Trần Thiên Thiên, cô lại ép huynh ấy đánh đàn ư!"
Lâm Thất nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Trần Tiểu Thiên, nhất thời lửa giận công tâm, rút roi từ bên hông ra, hướng thẳng Trần Tiểu Thiên đánh tới tấp.
"Trần Thiên Thiên, cô còn có liêm sỉ hay không hả! Cách Bùi ti học xa một chút! "
Vừa nói, Lâm Thất vừa vung roi quấn lấy cánh tay Trần Tiểu Thiên, thuận thế kéo mạnh.
Mà Trần Tiểu Thiên không hề phòng bị, cả người bị kéo bay ngã trên mặt đất, cánh tay lập tức phát ra thanh âm trật khớp.
Trần Tiểu Thiên lúc này thê thảm kêu lên: "A —— "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro