Chương 52: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh

Một lát sau, một người khác trong đám đông lại bước ra.

Ông chủ ất nhìn Lâm Thất, từ tốn nói: "Còn cửa tiệm tạp hoá của tiểu nhân nữa. Thân tín của tam công chúa Tử Duệ đặt hàng, lấy danh nghĩa tam công chúa để tiểu nhân hạ giá thấp hơn so với giá thị trường, đặt làm một ống trúc, còn phải tặng miễn phí cho tam công chúa thêm bốn trăm chín mươi chín ống trúc nữa."

Nói xong, ông chủ ất lẫn ông chủ giáp cùng nhau ôm đầu khóc rống, trăm miệng một lời nói: "Tam công chúa thật đúng là khinh người quá đáng!"

Trần Tiểu Thiên đứng ngay trước cửa, xấu hổ không thôi.

Chỉ là bình thường nàng ở trong phủ chẳng bao giờ để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này, hoàn toàn không biết mình cư nhiên mắc nợ nhiều như vậy.

Tử Duệ nhìn chằm chằm hai người đầu tiên đứng ra chỉ trích Trần Tiểu Thiên, tức giận bất bình nói: "Có thể phục vụ cho tam công chúa chính là vinh hạnh của các ngươi!"

"Vậy bây giờ thì sao? !" Lâm Thất nhìn Trần Tiểu Thiên đắc ý dào dạt nói: "Nên trả nợ đi chứ?"

Tử Duệ nháy mắt hơi chột dạ, nhìn về phía Trần Tiểu Thiên.

Đúng lúc này, lại có thêm vài người xuất hiện, trên tay người nào cũng cầm một quyển sổ thật dày.

Tất cả trăm miệng một lời nói: "Đây đều là sổ ghi chép lại những lần tam công chúa nợ cửa tiệm của chúng tiểu nhân."

Lâm Thất bộ dạng thưởng thức như đang xem kịch hay nhìn một màn này, sau lại nói với Trần Tiểu Thiên: "Trần Thiên Thiên, cô vẫn còn tiền chứ."

Trần Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Lâm Thất, thở dài một hơi, suy yếu phân phó Tử Duệ: "Tử Duệ, dẫn bọn họ đi tính nợ, trả hết nợ cho bọn họ đi, dù có vét sạch phủ Nguyệt Ly cũng phải trả hết nợ cho bọn họ."

Lâm Thất cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay với đám đông, nói: "Đi lấy tiền đi, sau đó lấy hết đồ trong phủ đi!"

Vừa nghe những lời này, đám đông gấp gáp định xông vào phủ Nguyệt Ly gom đồ, Hàn Thước ở bên cạnh đã chứng kiến được toàn cảnh, lập tức bước về phía trước từng bước chắn trước mặt Trần Tiểu Thiên.

"Đừng lo, nếu họ có vét sạch cả phủ Nguyệt Ly, thì ta sẽ nuôi muội." Hàn Thước nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Thiên, thấp giọng an ủi nói.

Trần Tiểu Thiên nhất thời giật mình, sững sờ nhìn Hàn Thước hai giây, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc này, Lâm Thất phát lệnh một tiếng, đám đông như ong vỡ tổ tuồn vào các gian phòng, kiểm tra từng ngóc ngách, cảnh tượng hệt như đang xét nhà của tội phạm.

Đám người Tử Duệ nháy mắt trở nên bối rối, nhưng cũng không biết làm gì.

Thủ hạ của Lâm Thất dâng lên trà nước hạt dưa cùng ghế ngồi cho nàng xem kịch hay.

Trần Tiểu Thiên nhìn bộ dạng Lâm Thất đắc ý không thôi, bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, một lúc sau mới ý tứ hàm xúc không rõ mở miệng nói: "Lâm Thất tiểu thư hôm nay uy phong oai vũ, thật giống ta của ngày xưa, cô hôm nay dùng hết uy phong của mình như vậy, lỡ như một ngày nào đó thời thế đổi thay thì phải làm sao bây giờ?"

Đã đi khắp nơi vơ vét của cải, vàng bạc châu báu gom đầy túi rồi, lại còn không biết kiềm chế tiện tay vớt luôn cả cá trong hồ.

Lâm Thất vênh mặt ngồi bắt chéo chân đắc ý nhìn xung quanh viện, bỗng nghe được lời Trần Tiểu Thiên nói, bất chợt ngơ người ra một chút.

Trong mắt Lâm Thất, Trần Thiên Thiên ngày xưa tuy kiêu ngạo ngang ngược, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói ra được những lời như vậy.

Hơn nữa hiện tại trên mặt Trần Tiểu Thiên mặc dù không có vẻ gì là đang tức giận, thậm chí có thể coi là bình thản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Không đúng!

Lâm Thất đột nhiên nghĩ, nếu như theo tính tình bình thường của Trần Thiên Thiên, lúc này nên sớm nổi trận lôi đình rồi mới đúng, sao lại có chuyện tỏ ra bình thản, bất động thanh sắc như vậy chứ...

Ý nghĩ như vậy đột nhiên loé lên trong đầu Lâm Thất, nhưng chưa kịp suy nghĩ tiếp, đã bị một tiếng thét kinh hãi của Tử Duệ cắt ngang.

Tử Duệ cuống quít chạy tới bẩm báo Trần Tiểu Thiên, "Tam công chúa, bọn họ khiêng hết đồ đạc đi rồi."

Trần Tiểu Thiên thập phần hờ hững ngồi trên ghế ở sảnh chính, bộ dạng như toàn bộ chuyện này không hề liên quan tới mình, tuỳ ý nói: "Không sao, không đáng để bận tâm."

Tử Duệ lo lắng không thôi nói: "Họ khiêng cả đồ cổ của người đi luôn rồi!"

Trần Tiểu Thiên khẽ cười một tiếng, sắc mặt vẫn bất biến, thập phần hào phóng nói: "Cho họ luôn. "

Nghe vậy, Tử Duệ hiển nhiên thật không ngờ Trần Tiểu Thiên lại có phản ứng như thế, tiếp tục nói: "Đồ ngọc và trang sức cũng bị lấy đi cả rồi!"

Trần Tiểu Thiên lại vung tay, "Không cần nữa."

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, chủ nợ bính đột nhiên đi tới, nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Tam công chúa, phiền người đứng dậy một chút được không? Ta thấy chiếc ghế dựa người đang ngồi cũng khá tốt, thế nào cũng bán được vài ba lượng bạc."

"Ngươi!" Tử Duệ lập tức nổi giận, "Khinh người quá đáng!"

"Tử Duệ." Trần Tiểu Thiên vô cùng thong dong nói: "Bình tĩnh đi..."

Trần Tiểu Thiên dập tắt lửa giận của Tử Duệ, bày ra phong thái ung dung tự tại chậm rãi đứng dậy, để chủ nợ bính lấy ghế đem đi.

Nhưng sau một hồi, toàn bộ phủ công chúa đều trở nên trơ trọi hoang tàn, trông vô cùng bừa bộn.

Trần Tiểu Thiên quay đầu, nhìn Lâm Thất nói: "Cả tiền, cả đồ đạc, đều đưa cho các ngươi hết rồi, hiện tại hẳn là hết nợ rồi chứ?

"Thế này đã là gì, kịch hay vẫn còn ở phía trước cơ." Nghe được lời của Trần Tiểu Thiên, Lâm Thất lúc này cười lạnh một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với thuộc hạ ở phía sau nói: "Người đâu, đưa khổ chủ lại đây!"

Vừa dứt lời, khổ chủ khập khiễng đi tới, sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiên, sau một hồi mới mở miệng nói: "Hôm tam công chúa phóng ngựa cướp hôn giữa đường, làm chân tiểu nhân bị gãy xương, hại tiểu nhân bị tàn tật tới tận bây giờ."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên nhịn không được nhướng nhướng mày, hỏi: "Chuyện đã lâu như vậy mà tới hôm nay ngươi mới đến tìm ta, chỉ nói suông không có bằng chứng, ngươi làm sao chứng minh việc này là do ta làm?"

Lâm Thất không chút nghĩ ngợi liền tiếp được câu chuyện, coi thường cười lạnh nói: "Tất cả mọi người ai ai chẳng biết tam công chúa cô vô pháp vô thiên, tuỳ tiện phóng ngựa một đường lao thẳng về phía trước, tất nhiên không tránh khỏi sẽ có người bị thương."

"Cô là đang chơi ta sao?" Trần Tiểu Thiên đang định phản biện, đột nhiên dư quang nhìn đến Hàn Thước, đảo mắt, lập tức biến thành bộ dạng cam chịu, thanh âm trở nên nhẹ nhàng nói: "Ta cũng biết ta bây giờ là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, vậy các ngươi muốn làm gì ta thì làm đi, ta chỉ có một cái mạng này thôi. Nếu muốn biến ta thành phế nhân, ta cũng sẽ không phản kháng."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền kéo ống quần lên, để lộ ra cẳng chân, duỗi đến trước mặt Lâm Thất, quay đầu đi chỗ khác xa xôi nhìn Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên thẳng thắn nói: "Đánh đi."

Vừa dứt lời, Hàn Thước lập tức nghiêm túc kéo Trần Tiểu Thiên về bên người, trịnh trọng nói với nàng: "Muội yên tâm, để ta xử lý cho."

"Chậc chậc chậc." Nhìn thấy Hàn Thước muốn ra mặt giúp Trần Tiểu Thiên, ngữ khí Lâm Thất  tràn đầy giọng điệu mỉa mai: "Đúng là tình sâu nghĩa nặng mà..."

Ánh mắt Trần Tiểu Thiên lại điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Hàn Thước.

Hàn Thước đứng dậy, ánh mắt băng lãnh nhìn quét một vòng, liếc nhìn mọi người bằng nửa con mắt nói: "Có ta ở đây, xem ai dám động vào một sợi tóc của muội."

Lâm Thất nghe vậy, càng thêm khó chịu: "Ngày xưa cô ỷ vào thân phận tam công chúa của mình, ta còn nhường cô ba phần, bây giờ cô bất quá chỉ là thứ dân, ta lại muốn xem xem, chỉ với một thiếu quân thành Huyền Hổ, cô còn có thể ngông cuồng đến cỡ nào? !"

Nói xong, Lâm Thất vung roi, định ra tay đánh Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước âm thầm dùng tay chặn trước người bảo hộ Trần Tiểu Thiên.

"Ta xem ai dám động vào nàng!"

"Ta xem ai dám động vào nàng!"

Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau đồng thời vang lên.

Hàn Thước nói xong, liền lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Bùi Hằng một thân nhuyễn bào nguyệt sắc mang theo người chậm rãi đi vào Nguyệt Ly phủ.

Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc kêu lên: "Bùi ti học!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro