Chương 82: Giáo huấn Lâm Thất
Ở gian ngoài, Hàn Thước nghe được tiếng kêu la của Trần Tiểu Thiên truyền ra từ trong phòng, sắc mặt âm trầm đen như đáy nồi, Bạch Cập ở bên cạnh nơm nớp lo sợ một câu cũng không dám nói.
Bạch Cập dù sao cũng đã theo Hàn Thước từ nhỏ đến lớn, đối với tính tình thiếu quân nhà mình là thập phần hiểu rõ.
Tình cảnh hiện tại, rõ ràng là chuẩn bị nổi trận lôi đình!
Người dám làm bị thương tam công chúa, chỉ sợ là chết không toàn thây...
Không ngoài dự đoán, thời điểm không khí xung quanh đang áp lực đến cực điểm, Hàn Thước quay đầu phân phó Bạch Cập, ngữ khí cực kì âm trầm nói: "Lâm Thất đánh Thiên Thiên hai mươi bảy roi, ta muốn lấy mạng cô ta. Nhưng trước khi chết, ta muốn cô ta nếm đủ hai mươi bảy đao, thiếu một đao nào, ngươi chịu thay cô ta."
Thời điểm Hàn Thước nói ra những lời này, từng chữ từng chữ đều âm hàn đến cực điểm, Bạch Cập nghe xong, đều có cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đều bị cứa đến phát đau.
Bạch Cập cơ hồ là không chút do dự nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh! Bảo đảm chỉ hơn chứ không thiếu."
Vừa dứt lời, Bạch Cập đang định đi, trong phòng lại truyền đến tiếng kêu của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên: "Hàn Thước!"
Hàn Thước nghe vậy, mày nhíu lại, mắt nhìn Bạch Cập ý bảo mau đi đi, nhưng không ngờ trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu nữa của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên: "Bạch Cập! Hai người đều vào hết cả đi!"
Bạch Cập nhìn Hàn Thước, biểu tình trên mặt đầy rối rắm, Hàn Thước đành phải mang theo Bạch Cập đi vào.
Trong phòng, Trần Tiểu Thiên toàn thân được bọc kín như xác ướp , nhưng bù lại tinh thần vẫn còn rất tốt, khí thế mười phần chất vấn Hàn Thước: "Có phải huynh định đi trả thù Lâm Thất không?"
Hàn Thước trầm mặc không lên tiếng, nhưng sắc mặt xám xịt đã hiện rõ câu trả lời.
Thấy thế, ánh mắt Trần Tiểu Thiên chợt động, lập tức vỗ bàn, tức giận bất bình giận dữ hét: "Nếu chết thì quá dễ dàng cho cô ta rồi. Ta có biện pháp khác hay hơn!"
"Thật sao?" Đôi mắt hẹp dài của Hàn Thước chậm rãi mị lên, rõ ràng là có chút không tin lời Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên có chút chột dạ nói: "Đương nhiên rồi, nếu không trừng trị Lâm Thất một phen, thì khó giải được mối hận trong lòng ta!"
...
Đêm hôm đó, bên ngoài giáo phường ti.
Lâm Thất vừa bước ra khỏi giáo phường ti, liền trực tiếp bị đánh đến choáng váng, lại bị trùm bao tải lên người đưa đi.
Hơn nữa rất nhanh sau đó, bao tải được ảnh vệ Huyền Hổ quăng vào trong phòng tối, cửa cũng bị khoá trái từ bên ngoài.
Sau khi tất cả đã rời đi, Lâm Thất mới miễn cưỡng mở bao tải ra, nhìn quanh bốn phía, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi như gặp phải quỷ.
Một lát sau, trong phòng tối truyền ra một tiếng hét tê tâm liệt phế vô cùng thảm thiết:
"Có chuột! ! ! Cứu ta với! ! ! !"
Lâm Thất liều mạng gõ cửa, muốn thoát ra, nhưng vô luận có gõ thế nào, ổ khoá từ bên ngoài đều không chút lay động.
Trần Tiểu Thiên cùng Hàn Thước đứng trước cửa, vẻ mặt Hàn Thước âm tình bất định nhìn phòng tối trước mặt, nghe tiếng kêu la thảm thiết truyền ra từ bên trong, biểu tình rõ ràng có chút không vui.
Trần Tiểu Thiên đứng ở một bên mỹ mãn nói với Hàn Thước: "Lâm Thất này sợ nhất là chuột, đem cô ta nhốt chung với hai mươi bảy con chuột béo tốt này trong một đêm, để xem ngày mai cô ta sẽ biến thành cái dạng gì."
Hàn Thước nửa tin nửa ngờ, cơn tức trong lòng đối với Lâm Thất vẫn chưa tan.
Trần Tiểu Thiên sợ Hàn Thước lại ra tay tàn nhẫn với Lâm Thất, nên ngoài miệng thì nói lời cay độc, kì thực là đang trấn an Hàn Thước: "Dám đánh ta à, Lâm Thất nhà ngươi không phải là đối thủ của ta đâu. Thế nào, huynh hết giận chưa?"
Hàn Thước chậm rãi nhíu mày lại, nghi hoặc nói: "Không phải là đang báo thù cho muội sao? Thế nào lại biến thành trút giận cho ta rồi?"
Trần Tiểu Thiên than thở nói: "Vốn dĩ là luận võ mà, giấy sinh tử cũng đã ký rồi, làm gì có chuyện đi trả thù chứ, đừng có hở một chút là đòi chém đòi giết nữa."
Mặc kệ như thế nào, nàng cùng Lâm Thất cũng không có thâm cừu đại hận gì, không đến mức chỉ vì chuyện này mà đẩy cô ta vào chỗ chết.
Trần Tiểu Thiên vừa nói vừa tha thiết nhìn Hàn Thước, vẻ mặt Hàn Thước như có chút suy nghĩ.
Tử Duệ đứng phía sau hai người nhịn không được cảm thán nói: "Tam công chúa của chúng ta thật là thiện lương. "
Ngay giây tiếp theo, một trận gào thét tê tâm liệt phế lại truyền ra từ phòng tối khiến tất cả đều có cảm giác tê tê nơi da đầu.
Bạch Cập lúc này cười nhạo một tiếng, coi thường nói: "Một chiêu này của tam công chúa nhà ngươi cũng đủ độc. Hai mươi bảy con chuột to bự, hại ta bắt hết cả buổi tối."
Tử Duệ trừng mắt liếc hắn một cái: "So với sự tàn độc của thiếu quân nhà ngươi thì còn tốt chán."
Bạch Cập, Tử Duệ cùng nhìn hai người Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên, đột nhiên như tâm linh tương thông đồng thời nhìn nhau liếc mắt một cái.
Bạch Cập nói: "Thiếu quân chúng ta với tam công chúa các ngươi, một người ác, một người độc, thật là..."
"Đôi lứa xứng đôi..." Tử Duệ thì thào đem lời của Bạch Cập nói cho hết.
Đợi đến lúc xem náo nhiệt xong, Trần Tiểu Thiên mới kéo Hàn Thước định đi về, đột nhiên một con chuột to bự từ phòng tối chạy ra, dọa Trần Tiểu Thiên đến xanh mặt.
Trần Tiểu Thiên thất thanh hô to: "Có chuột!"
Nói xong, Trần Tiểu Thiên hoảng sợ "Oạch" một phát nhảy lên, quấn lên người Hàn Thước như bạch tuộc, nhưng trong lúc sơ ý môi lại vô tình sượt ngang qua má Hàn Thước.
Hạnh phúc đến thật bất ngờ, Hàn Thước nháy mắt liền sửng sốt.
Bạch Cập thấy con chuột trốn ra ngoài, nhất thời bị doạ, vội chạy nhanh đến bắt lại, hướng Hàn Thước thỉnh tội.
Bạch Cập: "Thiếu quân, do thuộc hạ sơ sẩy, cư nhiên vẫn còn một con chuột... lọt lưới"
Giờ này khắc này, Trần Tiểu Thiên vẫn còn đu trên người Hàn Thước, che nửa người trên của hắn, Hàn Thước vẫn còn mơ màng, theo bản năng ôm lấy Trần Tiểu Thiên.
Mắt thấy Bạch Cập thế nhưng lại cầm con chuột lại gần đây, Trần Tiểu Thiên hoảng sợ kêu lên: "Bạch Cập, ngươi đem con chuột đó ra xa một chút."
Bạch Cập cầm con chuột dịch qua bên cạnh một chút, Trần Tiểu Thiên mới run run rẩy rẩy từ trên người Hàn Thước nhảy xuống, quay đầu nói với Tử Duệ: "Tử Duệ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Trần Tiểu Thiên mang theo Tử Duệ hốt hoảng rời khỏi, để lại Hàn Thước vừa được cơn gió xuân thổi ngang qua, cùng Bạch Cập bị cơn gió độc thổi đến sợ hãi.
Bạch Cập nhìn Hàn Thước đang dại ra, tưởng mình đã làm hỏng đại sự, biểu tình thê thảm nói: "Thiếu quân, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội đi!"
Nhưng Hàn Thước lại hoàn toàn không hề tức giận, chỉ là tùy ý khoát tay chặn lại: "Không cần đâu."
"A?" Bạch Cập ngây ngẩn cả người.
Hàn Thước nở nụ cười một tiếng, vươn tay sờ sờ phần má vừa được Trần Tiểu Thiên hôn qua, cười nói: "Bổn thiếu quân ngược lại phải ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới đúng!"
Đình viện phủ Nguyệt Ly.
Trần Tiểu Thiên cùng Hàn Thước trở lại trong phủ, nhưng còn chưa kịp trở về phòng, liền thấy Bùi Hằng đã sớm đợi ở đây từ khi nào.
Nhìn thấy Bùi Hằng, Trần Tiểu Thiên hơi ngơ ra một chút, nghi hoặc hỏi: "Bùi Hằng?"
Bùi Hằng tiến lên, Hàn Thước cảnh giác nhìn hắn, âm thầm đứng chắn trước người Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên không khỏi hỏi: "Bùi Hằng, sao huynh lại ở đây?"
"Không có gì, ta..." Bùi Hằng do dự một chút, mới xem như miễn cưỡng mở miệng, nói: "Ta đến thăm muội."
Nói xong câu đó, Bùi Hằng liền lo lắng nhìn vết thương được băng bó trên người Trần Tiểu Thiên, hỏi: "Đại phu nói thế nào?"
Trần Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Bùi Hằng, cứ cảm thấy hắn có gì đó lạ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, nàng cũng không nói rõ được, chỉ phải nói: "Bôi thuốc rồi thì sẽ mau chóng khỏi thôi, ta không sao, huynh không cần lo lắng cho ta đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro