Chap 4: 2 Day Still Goodbye


Tôi giật mình tỉnh dậy khi cảm thấy ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình. Tôi mở mắt ra một chút để nhìn thấy một bóng người đứng giữa ánh sáng mặt trời chói chang đang tràn qua khung cửa sổ. Tôi không cần phải đoán đó là ai, thay vào đó, tôi quay mặt sang hướng khác và nhìn xung quanh tìm kiếm, sau đó kéo chăn trùm kín đầu.

– "Dậy đi nào, dậy đi nào!" Sunggyu nói và ngồi trên mép giường dưới chân tôi. Anh quyết định cù vào chân để đánh thức tôi dậy nhưng cuối cùng lại bị đá ra khỏi giường (T/n: OMG, cậu ta bạo lực quá đi =.=). Tôi nghe thấy tiếng anh kêu lên khi rơi uỵch xuống nền nhà và ngay lập tức ngồi bật dậy để xem anh như thế nào, cảm giác tội lỗi là thứ có thể nhìn thấy rõ trên khuôn mặt tôi lúc này.

Đột nhiên, một cơ thể lao tới chỗ tôi từ phía bên kia giường, Sunggyu xoay người tôi và ấn mạnh đầu tôi xuống giường. Tôi đã không kịp phản kháng. Một cảm giác dễ chịu khi cơ thể ấm áp của anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau, ngay cả khi anh đang cố gắng đẩy hết không khí ra ngoài và làm cho tôi ngạt thở. Tôi cảm thấy hơi thở của anh phả vào gáy tôi khi anh khẽ thì thầm. "Em có chịu dậy hay không?". Anh đe dọa, rồi từ từ cởi cái nút đầu tiên trên áo tôi.

– "Yah! Anh đang làm gì thế? "

– "Anh sẽ đưa lên Twitter một tấm hình khỏa thân của em, em có muốn như vậy không hả?"

– "Được rồi mà, toàn bộ cơ thể của em chỉ dành riêng cho bạn gái em thôi" tôi nói, cố tình nhấn mạnh vào các từ cuối cùng chỉ để chọc tức và thoát ra khỏi sự tra tấn địa ngục này của Sunggyu. Và nó thực sự có hiệu quả. Sunggyu bỏ quên các nút áo, thay vào đó, anh đưa ánh mắt nhìn vào khuôn mặt tôi. Tôi chờ đợi anh sẽ làm một cái gì đó. Thực lòng mà nói, tôi mong rằng anh sẽ chọc vào má tôi hoặc kéo mũi của tôi cho đến khi nó sắp rơi ra, hoặc là sẽ tặng cho tôi một cái búng trên trán. Nhưng anh đã không làm như vậy.

Thay vào đó, Sunggyu cong người trườn lên cơ thể tôi, chống đỡ trọng lượng của mình vào khuỷu tay đằng sau để có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi, trước khi đưa đôi môi của mình chạm vào đôi môi khô của tôi. Mắt tôi mở to vì sốc khi cảm nhận thấy lưỡi của mình đang bị xâm chiếm. Nhưng điều đó không kéo dài, một lát sau anh buông tôi ra và đặt đầu mình lên gối nằm xuống phía sau tôi. Nhìn thấy anh hành động như vậy là ngoài sức tưởng tượng của tôi. Điều này thực sự rất bất ngờ, và tôi thích nó.

– "Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi, xoay người lại, đối mặt với thân hình tuyệt đẹp.

– "Đôi môi của em là dành cho anh, ngay cả khi tất cả phần còn lại trên cơ thể em thuộc về fan của em." Anh trả lời với đôi mắt hé mở. Tôi thực sự đã bật cười. Vậy ra đó là lý do cho tất cả những hành động này sao. "Leader của Infinite đang khó chịu với fan của em đó sao?" Tôi kêu lên.

Nhưng anh không có vẻ thích thú lắm. Tôi chỉ muốn đùa một chút thôi nhưng hình như anh đã thấy nó quá nghiêm trọng. Tôi nắm lấy tay anh và hôn lên nó.

– "Có một khác cũng chỉ thuộc về anh" Tôi tiếp tục.

– "Cái gì?" Một bên chân mày của anh nhếch lên.

– "Trái tim của em" tôi trả lời trước khi bật ra một tiếng cười khác. Sunggyu kéo gối dưới đầu mình và ném mạnh ngang căn phòng. Anh đang tức giận. Và mỗi khi như thế, anh thường giải tỏa chúng bằng cách dùng bạo lực với tôi, với một khuôn mặt đỏ bừng như đang bốc khói. Tôi nhích người sang bên cạnh để chia sẻ cái gối của mình cho anh nằm xuống nghỉ ngơi. Sunggyu đưa mắt nhìn sang hướng khác nhưng tôi đã kéo khuôn mặt mình lại gần anh hơn.

Anh đặt tay giữa hai chúng tôi để tạo khoảng cách nhưng tôi nắm chặt nó và kéo vào ngực mình. Anh đá vào đầu gối tôi nhưng tôi đã ngay lập tức quấn chân anh vào chân mình. Tôi đã khống chế tất cả mọi hành động của anh.

– "Anh giống như một con hamster bị mắc kẹt vậy. Em ước gì mình có thể giữ được anh trong một cái lồng, hyung" Tôi cười khúc khích. Và một lần nữa anh tìm cách phản kháng, nhưng vô ích. Đó là một trong những điều mà chỉ có Infinite chúng tôi có thể nhìn thấy. (T/n: Thực sự mình không hiểu chỗ này lắm =.=")

– "Hãy để cho anh đi Woohyun" cuối cùng sau khi đấu tranh không thành công, anh tìm cách cầu xin. Nhìn anh có vẻ kiệt sức và mệt mỏi, một cảm giác tội lỗi len lỏi trong trái tim tôi. Tôi thả anh ra, "Em xin lỗi", tôi nói.

Tôi ngồi dậy và quyết định đi xuống bếp để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai nhưng rồi tôi nhận thấy Sunggyu đang kéo tôi trở lại giường.

– "Anh đã nói là em có thể đi, nhưng không phải là rời xa anh." Anh đan chặt các ngón tay của chúng tôi vào với nhau trước khi nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Tôi để bản thân mình từ từ trôi vào giấc ngủ bên cạnh Sunggyu, gần gũi với nhau hơn bao giờ hết.

.

.

.

– "Tại sao anh không nói cho em biết là anh có một máy quay phim chứ." Tôi nói vọng ra từ phòng lưu trữ. Tôi đang tìm các trang phục sân khấu mà chúng tôi đã dùng khi quảng bá She's back, vì Sunggyu nói là anh đã giữ lại chúng trong căn phòng này. Thế nhưng, thay vào đó, tôi đã tìm thấy một thứ khác. Tôi cầm lấy cái máy quay trong tay, hoàn toàn quên mất những bộ trang phục sân khấu.

– "Liệu nó có còn hoạt động không nhỉ?" Tôi lại hỏi

– "Anh không biết." Anh hét lên từ phòng khách.

Tôi nhấn nút ON và mất một chút thời gian để màn hình khởi động trước khi nó trở lại chế độ ghi âm. Ở góc phía trên bên trái màn hình hiển thị các thẻ nhớ.

– "Nó hoạt động! Hyung, em biết hôm nay chúng ta nên làm gì rồi!" Tôi kêu lên một cách hào hứng.

Tôi bắt đầu ấn nút ghi âm và quay xung quanh phòng lưu trữ trước khi bước ra ngoài và đi đến chỗ Sunggyu đang ngồi xem TV. Anh ngẩng đầu lên khi nhìn thấy tôi đang quay mình.

– "Vậy thì, Kim Sunggyu, anh yêu Nam Woohyun nhiều đến mức nào?" Tôi bắt đầu.

Sunggyu đưa ngón tay lên và vẽ một lỗ nhỏ. "Chúng ta chưa giới thiệu mà."

– "Yah! Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Thưa quý vị, chúng ta đang có mặt ở đây một lần nữa trong Nam Woohyun Talk Talk Talk Show với một khách mời đặc biệt, không ai khác đó chính là Leader ngại ngùng của Infinite."

Tôi nói to "payback!" ở phía sau máy quay và tiếp tục.

– "Vậy thì, một lần nữa nhé, anh yêu Nam Woohyun nhiều đến mức nào? A – Nhiều như cả thế giới mà chúng ta đang sống. B – Nhiều như cả vũ trụ này và C – Như chính bản thân mình?"

Anh đưa ngón tay trỏ lên xoa xoa cằm mình và bĩu môi để suy nghĩ. Hành động đó quá hấp dẫn đối với tôi nhưng tôi vẫn tỏ ra bình thản và tiếp tục quay phim. Sunggyu cuối cùng cũng trả lời. "Anh nghĩ mình sẽ chọn D."

– "Gì chứ? Nhưng không có ... "

Anh tiếp tục "Nhiều đến mức tôi muốn dành hết những ngày còn lại của mình để ở bên cạnh cậu ấy.". Tôi như bị đóng băng và đã định ngừng quay phim, nhưng tôi biết làm vậy chỉ càng khiến cho anh cảm thấy tệ hơn. Vì thế, giữ một gương mặt bình thản hết mức có thể, tôi tiếp tục. "Được rồi, vậy thì chúng ta hãy xem Leader hoàn toàn không dễ thương của Infinite thể hiện cho chúng ta một số aegyo, được chứ?"

– "Yah! Anh không được phép dễ thương hơn Nam Woohyun." Tôi cảnh báo. Anh phớt lờ tôi và tiếp tục hành động đáng yêu. Chúng tôi đã dành cả buổi chiều để quay phim với nhau và nói chuyện không ngừng. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại và bắt đầu xem lại khi tôi tìm thấy một số thứ. Đó là một số bản thu âm cũ của chúng tôi.

– "Em không biết là anh có những cuộn băng này đấy." Tôi nói

– "Anh đã nhờ PD-nim sao lại một bản. Đó là một chặng đường dài để nhớ lại, đúng không?" Anh hỏi. Tôi gật đầu và tiếp tục. "Chúng ta đã cùng đi một chặng đường dài, hyung. Em không thể nhớ lúc em gặp anh lần đầu tiên."

– "Chúng ta đã ở bên nhau một thời gian gian dài." Sunggyu nói và dựa đầu vào vai tôi.

– "Đúng vậy. Anh có muốn một nụ hôn ngay bây giờ không?"

– "Tại sao lại đặt câu hỏi như thế chứ?"

– "Ngày hôm qua anh đã nói rằng em cần phải báo trước cho anh nếu muốn làm điều đó mà. Hyung à, anh thực sự đã già rồi đấy." Tôi nói đùa.

– "Được thôi." Anh bất ngờ kéo cánh tay tôi làm chiếc máy quay rơi vào lòng. Một lần nữa tôi đón nhận đôi môi mềm mại của anh, lần thứ hai trong khoảng 4 tiếng đồng hồ kể từ nụ hôn buổi sáng của chúng tôi. Nếu những điều này cứ tiếp tục, tôi sẽ không thể quên được khi anh ấy ra đi.

Tôi quấn cái khăn quàng cổ vào cổ Sunggyu trong khi anh đang đưa tay mò mẫm chỉnh sửa cổ áo khoác của tôi. Sunggyu vuốt mái tóc của tôi ra khỏi mắt và hôn nhẹ vào môi tôi.

– "Đi thôi nào." Anh nói và mở cửa. Tuy nhiên tôi đã kéo anh lại.

– "Anh chắc chắn chứ? Hyung, nhìn anh không ổn lắm." tôi nói nhẹ nhàng. Chúng tôi đang định sẽ đi đón những cậu nhóc và đi chơi vơi họ một lần nữa trong hôm nay. Thế nhưng sau khi chúng tôi quay phim và thâu hình thì nhìn Sunggyu đã mệt mỏi hơn bao giờ hết. Đôi mắt của anh đỏ hoe và đôi môi sưng mọng. Tôi không biết có phải là tôi đang quan trọng hóa vấn đề hay không nhưng khuôn mặt anh đang đột ngột chuyển sang một màu trắng nhợt nhạt như không còn sức sống.

– "Đừng làm như em là mẹ anh vậy. Anh ổn mà." Mặc dù cả hai chúng tôi đều biết anh không ổn.

– "Hyung ... " Tôi siết chặt tay anh. Tôi nhìn lại vào trong nhà và chỉ vào căn phòng của chúng tôi. Một căn phòng là nơi mà tôi muốn ngay bây giờ.

– "Woohyun, bọn họ đang đợi chúng ta. Chúng ta sẽ ..." Anh đột ngột dừng lại. Tôi quay đầu lại nhìn về phía anh.

Sự việc diễn ra quá nhanh. Sunggyu đang đi bộ về phía cánh cửa thì đột nhiên anh loạng choạng và ngã gục xuống sàn nhà. Đầu anh đập vào góc tủ giày và máu rỉ ra từ vết thương.

– "Hyung!" Tôi đỡ khuôn mặt anh vào lòng mình và đưa tay áo lên để lau vết máu. Vết thương không quá lớn nhưng máu vẫn đang tiếp tục chảy ra từ chỗ đó. Anh mở mắt ra một chút. Môi anh run lên khi anh nói.

"Chảy máu rồi sao?"

– "Vâng, hyung. Chúng ta phải ở nhà ngày hôm nay. Anh không thể phản đối được." Tôi đã hét to hơn so với dự kiến. Tôi kéo cánh tay anh qua cổ tôi và vòng cánh tay khác qua lưng để đỡ cơ thể anh, tôi dìu người hyung yếu đuối về phòng chúng tôi. Một cách cẩn thận, tôi đặt đầu anh lên gối trước khi kéo phần còn lại của cơ thể anh lên giường. Anh vẫn còn đang mang giày và tôi cởi nó ra, tôi thậm chí không nhận ra rằng chúng tôi đi cả giày vào nhà.

Tôi cởi giày của mình ra và ném nó vào góc phòng. Tôi đi xuống bếp đầu tiên để tìm bộ dụng cụ sơ cứu vết thương và vội vã quay trở lại phòng sau khi tìm thấy nó. Sunggyu cố gắng ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy tôi nhưng tôi đã đẩy anh nằm lại xuống giường, khiến anh bật ra những tiếng rên phản đối.

– "Ngừng phản nàn hoặc là em sẽ khiến anh phải im lặng mãi mãi đấy." Tôi cảnh báo anh trước khi chấm miếng bông đã thấm chất khử trùng vào vết thương. Sunggyu kêu lên đau đớn. Tôi dán lên đó một miếng băng khi đã rửa vết thương xong, và đá bộ dụng cụ sơ cứu vào góc phòng, qua tủ giày của chúng tôi. Tôi kéo chăn lên đắp cho anh và nằm xuống bên cạnh.

Sunggyu cười khúc khích với việc làm của tôi. "Thật là, em đang làm ầm lên chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt." Anh lẩm bẩm.

– "Đây không phải là chuyện nhỏ và anh nên im lặng trước khi anh bị mất giọng hát của mình mãi mãi." Tôi đặt tay mình lên ngực anh và chôn vùi khuôn mặt của tôi vào vai anh, nhắm mắt lại để ngăn những giọt nước mắt đang rơi ra.

Sunggyu xoay người sang đối mặt với tôi, anh choàng tay quanh eo và ôm lấy tôi. Tôi thích cảm giác hoàn hảo phù hợp khi có ai đó ở bên cạnh và họ cũng cảm thấy thoải mái với cơ thể tôi. Anh mỉm cười lúng túng khi nhận ra rằng đôi mắt của tôi đang nhìn vào vết thương trên trán anh.

– "Khuôn mặt của anh ở đây mà, Woohyun."

– "Em biết." tôi tiếp tục vùi khuôn mặt mình vào ngực anh. Anh giấu mặt vào tóc tôi.

– "Không biết có phải do anh tưởng tượng hay không nhưng anh cảm giác chỗ này đang lạnh đi vậy." Sunggyu đột nhiên nói. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn anh. Trông anh thực sự giống như điều anh vừa nói. Anh kéo tôi lại gần hơn nữa, để ngực chúng tôi chạm vào nhau và giấu khuôn mặt mình vào cổ tôi. "Lạnh quá. Anh cần hơi ấm của em."

Tôi nằm yên bất động. Nếu như đây là sự ấm áp mà anh muốn thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đưa nó cho anh. Nhưng rồi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn khi anh bắt đầu run rẩy trong vòng tay tôi.

– "Hyung, anh ổn chứ?" Tôi thì thầm vào tai anh.

– "Lạnh quá." Sunggyu kéo chăn che đến tận cổ chúng tôi. "Thực sự là rất lạnh."

– "Ôi trời ơi!" Tôi lẩm bẩm qua hơi thở của mình. Tôi kéo mình ra khỏi giường và nhìn đồng hồ. 10h tối. Sau đó quay lại nhìn Sunggyu. Tôi chạy vào phòng khách để kiểm tra lại điều hòa không khí và nhận ra nó đã bị tắt từ lúc trước, khi chúng tôi quyết định ra đi. Tôi điều chỉnh lại điều hòa ở mức nóng nhất và quay trở lại phòng.

– "Anh còn lạnh không?"

Sunggyu gật đầu và quấn mình vào tấm chăn. Anh nhìn tôi qua đôi mắt hé mở và tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy ánh mắt anh như đang cầu xin sự giúp đỡ. Cái lạnh này sẽ giết chết anh ấy mất. Tôi không biết phải làm gì. Tôi mò mẫm cởi áo khoác của mình ra và ném nó xuống chăn. Tôi chạy đến tủ quần áo, lấy ra một vài cái chăn trong đó và mang lại giường, phủ nó lên Sunggyu đang run rẩy vì lạnh.

– "Woohyun?" Tôi nghe tiếng anh gọi tôi từ phía dưới đống chăn nệm. "Em đang ở đâu?"

– "Em ở đây." Tôi nói và bước đến ngồi bên cạnh anh. Sunggyu có vẻ hài lòng khi tôi đến. Cánh tay anh tự động ôm lấy cơ thể tôi và tôi dựa người vào anh, trán của tôi chạm vào trán anh. Tôi cảm thấy hơi thở của anh đang nhẹ nhàng phả vào mặt tôi, chậm và ổn định. Đó là dấu hiệu duy nhất để chứng tỏ rằng anh còn sống và đang ở bên cạnh tôi.

– "Em thật ấm áp, Woohyun ah. Ngay cả khi anh chết bây giờ ..."

– "Đừng nói nữa." Tôi kéo khuôn mặt anh vào ngực tôi nhưng anh đã kéo ra lại và nhìn tôi bằng tôi mắt sưng húp của mình. Đột nhiên Sunggyu cúi xuống và hôn lên môi tôi. Nước mắt của anh rơi xuống mu bàn tay tôi đang đặt ở trên má anh. Và nó vẫn tiếp tục rơi khi chúng tôi kéo dài nụ hôn trong màn đêm. Khi chúng tôi dừng lại, hai má của anh đã đầy nước mắt và thấm ướt cả gối. Chân của chúng tôi cuộn chặt vào nhau trong nụ hôn và tôi vòng đôi tay mình ôm chặt lấy anh trong khi anh hôn vào cổ tôi đầy yêu thương.

– "Đừng rời xa em ..." Tôi cầu xin, vẫn cố kìm nén không cho những giọt nước mắt rơi ra. Đó là vào ngày mai.

– "Chúng ta không thể thoát khỏi nó được." Anh nói.

– "Hãy ở lại lâu hơn." Dù chỉ là một vài phút.

"... Anh sẽ cố gắng ... "

– "Em yêu anh, hyung."

– "Anh cũng yêu em, Woohyun."

Im lặng.

– "Bọn nhóc có lẽ vẫn đang đợi chúng ta." Sunggyu cuối cùng cũng lên tiếng vào cổ tôi.

Tôi không trả lời. Tôi cảm thấy mình không muốn nói bất cứ điều gì. Anh ngước đầu lên để nhìn thấy khuôn mặt tôi. "Có phải em đang khóc không?"

– "Em không khóc," tôi nói.

– "Được rồi." Anh nói một cách yếu ớt. "Vậy thì hãy hát cho anh nghe một cái gì đó đi. Woohyun à, lý do tại sao mà ngay cả thở cũng khó khăn đến vậy? "

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt đang hình thành.

– "Woohyun, hát cho anh nghe một cái gì đó đi", anh lặp lại một lần nữa, thở một cách khó nhọc giữa các từ.

– "Em sẽ hát cho anh nghe, bất cứ cái gì, miễn là anh tiếp tục thở và sống." Tôi cố gắng để nói và cuối cùng, tôi nhận thấy những giọt nước mắt của mình đang rơi. Hình ảnh của người con trai mà tôi yêu trước mặt tôi đang bị mờ đi bởi những giọt nước mắt đang tràn ngập trong mắt tôi. Sunggyu đưa ngón tay của mình để gạt chúng đi và nở một nụ cười trấn an.

– "Được rồi mà, Woohyun ..."

Bên ngoài phòng khách, đồng hồ đã điểm 12h.




End Chap 4


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro