Chap 5: D-ngày
– "Thời gian có thể dừng lại được chứ?" Tôi cất tiếng hát trong khi anh đang gạt đi những giọt nước mắt trên đôi mắt của tôi. "Chuyện này sẽ giống như một giấc mơ nếu chúng ta ngủ đúng không? Dù chỉ nhìn vào khoảng không, anh vẫn sẽ nghĩ về em, kể cả khi anh nhắm chặt đôi mắt của mình."
Tôi chôn vùi khuôn mặt của mình vào ngực Sunggyu trong khi anh hôn lên mái tóc tôi.
– "Nếu như thời gian có thể quay trở lại một lần nữa, anh sẽ trở về khoảng thời gian trước đây để cố gắng tìm kiếm tất cả những kí ức thuộc về em".
– "Woohyun ah, đừng khóc mà." Sunggyu vò mái tóc để an ủi tôi, nhưng chừng đó vẫn không đủ.
– "Anh đang khóc một mình ở đây, nhưng cho dù nước mắt của anh không tiếp tục rơi, hay thậm chí là anh đang cười, thì anh vẫn đang chờ đợi, cho đến khi anh có thể tiếp tục sống."
Sunggyu bắt đầu khóc trên tóc của tôi.
– "Mặc dù anh không có bất cứ điều gì để nói và anh cũng không thể nghe tiếng em, nhưng cho dù là như vậy anh vẫn có thể tìm thấy em, anh sẽ chờ đợi em cho đến khi thời gian dừng lại ...".
– "Anh biết rõ rằng anh không thể nói bất cứ điều gì. Dù vậy, anh vẫn đang tìm kiếm em. Anh biết rằng em sẽ không thay đổi những suy nghĩ của mình, nhưng anh vẫn không thể quên được em ..." Tôi vùi sâu hơn nữa khuôn mặt mình vào ngực anh. "Hyung ..."
– "Em có thực sự cần phải hát bài hát này không?" Sunggyu hỏi, mỉm cười một cách yếu ớt với tôi.
– "Đây là bài hát hoàn hảo nhất dành cho chúng ta." Tôi trả lời.
– "Đúng vậy ..." Sunggyu tiếp tục. "Hãy nói cho Infinite mọi chuyện vào ngày mai, trước khi qua muộn."
– "Được rồi mà."
– "Và Woohyun."
– "Vâng?" Tôi ngầng đầu lên nhìn anh.
– "Em chỉ cần ngạc nhiên thôi." Anh cười khúc khích.
– "Em biết mà hyung ... Em biết."
– "Và cuối cùng, Woohyun à?"
– "Vâng?"
– "Anh yêu em."
– "Em cũng yêu anh, hyung. Em yêu anh nhiều lắm."
.
.
.
=============
Điều đầu tiên mà tôi nhận ra khi thức dậy là tôi không hề nắm giữ bất cứ ai. Không có Sunggyu đang ôm chặt tôi, cũng không có ai đang nắm tay tôi, và thực tế là chằng có ai đang nằm trên giường bên cạnh tôi cả. Tôi ngay lập tức bật dậy, hoảng hốt. "Hyung!"
-"Anh đến đây." Sunggyu mở cửa bước vào với một ly sữa trong tay. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không nhận ra là mình đã nín thở vì lo sợ. Tôi di chuyển người đến cạnh giường và ôm lấy eo anh từ phía sau, kéo anh ngồi lên đùi mình.
– "Anh không sao chứ? Trông anh khá hơn rồi đấy." Sunggyu nhìn đã ổn hơn hôm qua.
– "Ừm, ngoài việc là em đã nằm gối đầu lên ngực anh, và còn chảy nước dãi lên người anh, thì anh nghĩ rằng mình hoàn toàn ổn." Anh nói đùa.
Tôi đưa tay bẹo má anh trong khi Sunggyu cố gắng chạy ra cửa. Nhưng tôi đã lao tới ôm chặt anh và kéo trở lại giường. Ly sữa đã bị bỏ quên và tạo ra âm thanh trên sàn nhà khi tôi tấn công Sunggyu bằng những nụ hôn. Cuối cùng, tôi đặt một nụ hôn lên môi anh và nghe thấy anh cười.
-"Chúng ta đi làm bữa sáng thôi nào."
-"Mấy giờ rồi?"
-"Đã tám giờ rồi đấy. Anh không muốn bỏ bữa ăn sáng một lần nữa giống như hôm qua đâu." Anh nói và đẩy tôi ra.
-"Hyung!" Tôi trượt tay mình ôm xung quanh cơ thể anh. "Chỉ một lúc thôi mà, làm ơn đi ..." Tôi bĩu môi.
-"Woo..."
-"Một lát thôi. Rồi em sẽ làm bữa ăn sáng mà."
Anh khẽ thở dài, vừa nhìn tôi vừa liếc xem đồng hồ của mình. Cuối cùng, anh gật đầu đồng ý và đi đến bên cạnh tôi. Một phút kéo dài đến năm phút, rồi sau đó là mười phút. Chúng tôi đã dành 45' để vui vẻ trên giường cho đến khi Sunggyu ngồi thẳng dậy và nói.
– "Woohyun à. Chúng ta có một việc quan trọng cần phải làm hôm nay, em nhớ chứ?"
– "Việc gì?" Tôi hỏi, tò mò.
– "Chúng ta phải nói với Infinite ...".
Tôi đã quên mất điều đó. Tôi đã quên mất rằng đó là ngày hôm nay.
– "Đi nào." Anh kéo tay tôi ra khỏi giường để lôi tôi đi xuống bếp. "Mặc cái này vào." Anh nói và bất ngờ trượt cái len của mình vào người tôi. Đây là cái áo len ưa thích của anh. Trong khi anh nằm đợi trên ghế dài thì tôi đi pha hai tách cà phê cho hai chúng tôi. Đó là thói quen của chúng tôi vào mỗi buổi sáng. Hai tách cà phê và nửa tiếng đồng hồ trên ghế dài, trước khi làm bất cứ việc gì tiếp theo. Tôi mở nắp bình cà phê bột. Vâng, tôi đang phải làm tất cả mọi thứ bằng tay. Vì Sunggyu không thích cà phê được đóng gói và pha chế sẵn.
-"Em nghĩ rằng Infinite sẽ phản ứng như thế nào ? ". Anh đột ngột hỏi. Tôi ngừng việc mình đang làm và quay lại nhìn anh trong khi anh đang bận rộn chuyển kênh TV.
-"Thế nào à ... Sốc, Tức giận, Buồn bã. " Tôi nói ra hết tất cả những tính từ mà tôi có thể tìm thấy trong lúc này.
-"Vậy em nghĩ rằng các fan hâm mộ sẽ phản ứng ra sao ? " Anh lại hỏi. Tôi đã mở được nắp bình cà phê và xúc hai muỗng cà phê bột vào hai chiếc cốc đang đặt trên kệ. Tôi liếc nhìn về phía anh một lần nữa. Sunggyu đang nằm trên chiếc ghế dài và quay lưng về phía tôi, cánh tay phải của anh đặt dưới đầu mình để thay cho cái gối.
-"Tương tự thôi ... Sốc, Tức giận, Buồn bã. Tại sao chứ ?"
-"Vậy thì em nghĩ rằng bố mẹ anh sẽ phản ứng như thế nào ?". Anh lại tiếp tục hỏi một lần nữa.
-"Cũng sẽ như vậy thôi. Chúng ta đã không nói điều này với bất cứ ai, anh nhớ không ? Đó chính là mong muốn của anh mà." Tôi trả lời. Sự thật là như vậy. Vào cái ngày mà chúng tôi phát hiện ra tình trạng của anh và từ bệnh viện trở về, Sunggyu đã bắt tôi hứa sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện đó. Kể cả bố mẹ anh. Đó là sự ích kỉ của anh. Và thậm chí là cả của tôi nữa. Nhưng khi tôi nghĩ về điều đó một lần nữa, tôi biết anh chỉ không muốn những người xung quanh mình phải chịu khổ sở vì những đau đớn và bất hạnh của mình. Anh chỉ muốn dành những ngày cuối cùng của mình để sống thật hạnh phúc.
Và điều đó cũng làm cho tôi phải suy nghĩ về những thứ khác. Việc tôi ở bệnh viện với anh vào ngày hôm đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Sunggyu đã nói với anh quản lý rằng muốn đến bệnh viện nhưng quản lý của chúng tôi không đi được, vì thế Sunggyu đã bảo tôi đi cùng. Trong thực tế, một vài ngày trước khi chúng tôi phát hiện ra chuyện đó, Sunggyu đã phàn nàn về các cơn đau ở lưng và còn có những cơn đau đầu liên tục.
Tôi và những thành viên khác trong Infinite đã gạt đi và nói rằng đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Nhức đầu và đau lưng là một phần trong những phiền phức mà chúng phải đối mặt mỗi ngày. Tôi không bao giờ có thể nghĩ rằng những gì Sunggyu cảm thấy nghiêm trọng hơn rất nhiều. Và lúc thực sự nhận ra nó khi đã quá muộn là một cú sốc lớn đối với tôi. Nếu tôi không đi cùng với anh, tôi có thể sẽ không bao giờ biết chuyện này.
Tôi đổ nước nóng vào cốc và khuấy đều hỗn hộp bên trong nó. Tôi ngước nhìn lên chỗ Sunggyu một lần nữa, anh đang xem một bộ phim tài liệu về loài chim. Anh không thích phim tài liệu. Và anh đã không hề di chuyển từ nãy giờ. Tôi cảm thấy trái tim tôi bỏ qua một nhịp.
-"Em sẽ là hát chính, Woohyun." Anh đột ngột nói. Tôi thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
-"Đừng nói chuyện đó nữa." Tôi lên tiếng.
-"Em sẽ có được một vị trí tuyệt vời. Dongwoo sẽ là nhóm trưởng mới. " Anh tiếp tục. "Nói với Hoya là hãy tiếp tục nhảy và làm theo những gì trái tim cậu ấy mách bảo nhé, còn Sungyeol thì cứ là chính bản thân mình thôi. L cần hoạt động nhiều hơn nữa để giữ vị trí của mình. Bộ phim của cậu ấy đã làm cậu ấy trở nên nổi tiếng hơn và sẽ còn tiếp tục như vậy. Nhưng không được bắt nạt Sungjong đâu nhé. Không ai ngoài anh được phép bắt nạt cậu bé ấy cả.
Tôi nhìn xuống lớp bọt đang nổi lên phía trên cốc cà phê. "Em sẽ nói lại với họ." Tôi nói.
-"Hãy nói với bố mẹ anh rằng anh yêu họ rất nhiều. Và anh xin lỗi vì đã không nói với họ sớm hơn. " Tôi khẽ thở dài. Tôi tự hỏi, tại sao anh ấy lại nói với tôi tất cả những điều này trong khi đang quay lưng lại với tôi. Nếu Sunggyu muốn nói những vấn đề quan trọng thế này, anh nên làm điều đó đúng cách. Đó là đối mặt với tôi.
-"Hãy nói với các Inspirits là anh cũng rất yêu họ. Xin lỗi vì đã không thể ở lại lâu hơn. Infinite sẽ là vô hạn mãi mãi." Anh kéo dài giọng của mình khi tiếp tục nói.
-"Được rồi." Tôi đặt những cái muỗng đã sử dụng vào bồn rửa chén và bắt đầu lên tiếng với Sunggyu khi một điều gì đó vượt qua tâm trí tôi. "Vậy còn em thì sao ? Không phải là anh cũng có điều gì đó cần nói với em sao?"
Tôi nghe tiếng anh cười khúc khích. "Không phải cho đến khi em mang cà phê lại đây cho anh." anh nói. Tôi đặt cốc trở lại trên kệ.
-"Anh phải nói với em trước đã. Sau đó em sẽ mang cà phê lại cho anh. " Tôi ra điều kiện.
-"Kim Sunggyu quyết định nói lời tạm biệt với Nam Woohyun theo một cách đặc biệt mà cậu ấy không thể nào tượng tượng được." Anh nói. Tôi cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Không phải bởi vì anh đã không nói với tôi điều gì cả. Mà là vì anh đã nói lời tạm biệt.
-"Vậy thì, em sẽ ở lại đây cho đến khi anh trả lời em." Tôi nhấp một ngụm cà phê trong cốc của mình.
-"Anh sẽ không trả lời đâu." Anh hét lên.
-"Thế thì tệ quá, em đang có hai cốc cà phê ở đây này."
-"Anh tuyệt đối sẽ không trả lời." Anh lại nói một lần nữa.
Tôi cảm thấy điện thoại của mình bất ngờ rung trong túi và bản nhạc phát lên cho biết cuộc gọi đến từ một thành viên của Infinite. Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi bắt máy, đó là số của Dongwoo hyung.
-"Vâng, Dongwoo hyung !". Tôi trả lời. "Phải, khoảng nửa tiếng nữa bọn em sẽ đến đó. Yea, yea có cả Sunggyu hyung nữa. Em biết rồi. Chỉ cần ... chắc chắn rằng tất cả mọi người đều có mặt ở đó, được chứ ? " Dongwoo hyung nói thêm một cái gì đó về việc Sungyeol và Sungjong cãi nhau xem ai sẽ chịu trách nhiệm về nhà bếp trước khi kết thúc cuộc gọi. Tôi ném điện thoại lên kệ bếp và quay lại nhìn Sunggyu vẫn đang xem truyền hình.
-"Hyung, nếu anh không nói cho em biết ngay bây giờ thì chúng ta sẽ trễ cuộc hẹn với mọi người đấy. " Tôi đe dọa. Nhưng Sunggyu lại im lặng.
-"Đừng có trả lời không nữa, hyung. Anh vẫn chưa lớn hay sao. " Anh vẫn không trả lời.
-"Hyung, thôi được rồi. Em chịu thua. Cà phê của anh đã ... "
Nhưng Sunggyu vẫn nằm yên không động đậy. Tôi cảm thấy những giọt nước mắt của mình sắp rơi ra. "Hyung ... ? Sunggyu hyung ... ? "
Không có câu trả lời.
Một cách chậm chạp với từng bước chân run rẩy, tôi đi đến chỗ anh nằm trên chiếc ghế dài và đang quay lưng lại với tôi. Khi đã đến gần, tôi chăm chú nhìn anh và thấy đôi mắt anh đang nhắm lại. Sunggyu đang ngủ. Sau đó, tôi đặt những cái cốc lên bàn và ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế dài của anh, quỳ gối trên sàn nhà.
Tôi lay người anh. "Hyung, cà phê của anh đây. " Tôi nói nhưng mắt anh vẫn nhắm chặt. Tôi lay người anh mạnh hơn nữa nhưng vẫn như vậy, anh ấy vẫn đang ngủ theo cách của mình. "Hyung, đừng đùa với em như vậy." Những giọt nước mắt đã chực tuôn rơi. Đó là khi tôi nhận ra, cơ thể anh đã hoàn toàn bất động. Đôi mắt ngắm nghiền không hề cử động. Ngực của anh không còn phập phồng lên xuống để cho thấy anh vẫn đang thở và mũi anh cũng không có chút không khí nào thoát ra.
Tôi cầm lấy bàn tay của anh và kiểm tra khắp cơ thể. Không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Tôi ngồi bệt xuống nền nhà. Kim Sunggyu đã ra đi. Và anh đã không nói lời tạm biệt với tôi.
Những giọt nước mắt rơi ngay sau đó. Tôi không thể nhớ được mình đã làm những gì. Tôi chỉ biết rằng tôi đã gọi điện thoại cho Dongwoo hyung và sau đó là bố mẹ anh. Nhưng tất cả những thứ tuôn ra từ miệng tôi đã bị bóp nghẹt giữa những tiếng nức nở và la hét cuồng loạn. Các quản lý đã gọi cho tôi ngay sau đó nhưng tôi thậm chí đã không thể trả lời họ.
Mọi thứ đều kỳ lạ và hoàn toàn không hợp lý. Kim Sunggyu đã ra đi và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ cảm thấy mất mát và trống rỗng. Và tôi đã ngồi chờ đợi một ai đó, bất cứ ai có thể, sẽ lao đến đây từ cánh cửa kia để la hét và chửi bới tôi vì đã giữ bí mật tất cả mọi chuyện. Tôi ngồi trên bàn trong phòng khách, ngắm nhìn gương mặt bình yên của Sunggyu. Anh trông rất đẹp khi ngủ như thế. Và anh đang mỉm cười.
Tôi nhấp một ngụm trong ly cà phê của mình và cầm ly cà phê của anh lên.
-"Đây là cà phê của anh, hyung ... Vì vậy, làm ơn hãy trả lời em đi mà. " Tôi nói. Tôi đã không còn hy vọng sẽ có bất cứ phản ứng nào nhưng tôi vẫn tiếp tục. "Anh nên nói cho em biết một điều gì đó chứ không phải là để lại em cô độc như thế này. Đây có phải là ý nghĩa của điều mà anh đã nói hay không ? Đây chính là cái mà anh gọi là Kim Sunggyu đã quyết định nói lời tạm biệt Nam Woohyun như thế nàosao ? Theo cái cách mà em không thể tưởng tượng được ấy. Đây chính là cái đó hay sao ? " Tôi gào lên.
Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục mỉm cười. Kim Sunggyu vẫn chỉ tiếp tục mỉm cười.
.
.
.
Tang lễ bắt đầu và kết thúc một cách hoàn toàn mờ ảo đối với tôi. Tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì ngoại trừ nghe thấy tiếng mọi người khóc, la hét và kêu gào. Không có phóng viên và cũng không có người hâm mộ. Chỉ có những người thân. Và Infinite.
Các thành viên Infinite đã khóc. Dongwoo không thể ngăn dòng nước mắt của mình trong khi Hoya và L khóc âm thầm khi để những giọt nước mắt trào ra và tuôn rơi trên má một cách chậm chạp, như họ vẫn thế. Sungyeol đã khóc nức nở và mũi cậu ấy đã đỏ cả lên. Còn Sungjong. Sungjong lao đến chỗ tôi, đánh vào ngực của tôi rất nhiều lần. Cậu ấy đang rất tức giận.
-"Làm thế nào mà anh có thể không cho mọi người biết chuyện đó chứ ! ". Cậu hét lên. Sungjong nắm chặt lấy vai tôi và lay thật mạnh. Tôi không thể trả lời gì cả, những giọt nước mắt của tôi trào ra, rơi trên má và rớt xuống cái áo len của Sunggyu. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ trước khi đến dự tang lễ nhưng tôi không thể rời khỏi cái áo len của anh và để nó ở nhà. Tôi không thể làm thế được.
Không ai có ý định dừng Sungjong lại. Không ai, kể cả tôi.
.
.
.
Tang lễ đã kết thúc cách đây một giờ. Tôi quyết định lái xe đến biển phía đông để tiêu hao khoảng thời gian cô đơn một mình khi lần đầu tiên trong đời không có Sunggyu bên cạnh. Các fan đã khóc. Tôi nhìn thấy nó trên các bản tin. Họ đã bị sốc và các bạn bè đồng nghiệp nổi tiếng của chúng tôi đã bày tỏ lời chia buồn với tôi và những thành viên còn lại của Infinite. Việc đó xảy ra quá đột ngột và không có ai nhìn thấy nó, ngoại trừ tôi và Sunggyu.
Sunggyu.
Anh đã biết trước nó sẽ đến và vẫn không nói lời tạm biệt với tôi. Không có lời cuối cùng. Không có gì cả. Hoàn toàn không.
Tôi quấn chặt cái áo len của anh vào người mình khi có những cơn gió mạnh thổi bất ngờ trên bãi biển. Ngày hôm nay những con sóng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, và tôi tự hỏi là tại sao. Tôi đút tay mình vào túi áo và cảm thấy nó chạm vào một cái gì đó. Tôi kéo nó ra khỏi túi. Đó là một lá thư được viết bằng tay với nét chữ của Sunggyu.
Lá thư được gấp lại thành một hình vuông nhỏ. Nó quá nhỏ để không ai có thể nhận ra rằng nó đã nằm trong túi áo len suốt thời gian qua. Tôi mở lá thư ra.
"Nam Woohyun của anh ..."
End Chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro