Chương 58: Nghiêng trời lệch đất (thượng)
"Con đã hứa sẽ bảo vệ nàng, vậy mà lại không làm được."
Vũ Văn Khanh không để ý đến bất cứ thứ gì, quỳ xuống trước mặt Đường Tuấn Trì và Liễu Nhan, đầu gục xuống, đau đớn.
Kình vương phi muốn đỡ con trai mình lên, nhưng nhìn thấy vẻ sụp đổ của hắn, bà khựng lại.
Liễu Nhan lau nước mắt, Đường Tuấn Trì vẫn đỡ lấy bà, ông thở hắt ra một hơi "Con mau đứng lên đi. Bây giờ Hy nhi tỉnh lại mới là quan trọng nhất." Ông mím môi, tay theo bản năng siết chuôi kiếm bên hông "Phải tìm ra kẻ hãm hại Hy nhi!"
Vũ Văn Khanh chậm rãi đứng dậy, đã lấy lại chút bình tĩnh, phân phó xuống "Nhất định là có người thông đồng với ả. Phải tìm cho ra!" Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, phải là có giấy mời, qua kiểm tra chặt chẽ mới có thể tiến vào, Quách Đan hẳn là giả làm tỳ nữ của phủ nào đó, mới lọt vào được.
Hôm sau, Lục Tử Hà được đưa vào cung, phong làm Hàn Lâm đại học sĩ, làm phu tử cho đại hoàng tử Dung Hiển.
Quách Tuyên phi lúc đầu còn e ngại, sau biết được Lục Tử Hà là người Dung Thịnh rất tín nhiệm, lại vui mừng không thôi.
Trong cung gần đây xảy ra một việc không lớn không nhỏ.
Hoàng đế hạ chỉ, Hồ tiệp dư thân thể yếu đuối, không thể hầu hạ, lại một lòng hướng thiện, vì thế, để cho nàng trở thành đạo sĩ, U Lan các trở thành đạo quán.
"Ta cũng không hiểu vì sao, hoàng thượng lại tỏ rõ cho người ngoài biết, Hồ tiệp dư đến nay, sau bốn năm ở bên người vẫn là thân hoàn bích. Nhưng có lẽ sắp tìm ra nguyên nhân rồi." Hắn ngừng một lát "Hôm nay còn có một việc. Ta nghĩ, chúng ta không thể tin Phó Tư Nhạc nữa rồi. Nàng đã đưa tin sai lệch cho ta, làm ta lỡ mất cơ hội nắm thóp Hứa Quảng."
Vũ Văn Khanh thủ thỉ kể chuyện cho nàng, tay vẫn nắm lấy tay nàng.
"Ta ngủ có hai ngày, mà đã có nhiều chuyện thế ư?"
Vũ Văn Khanh ngẩng đầu, ánh mắt mở lớn, kích động, không nói được gì. Nghiên Hy vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, hắn đã nhào tới, đôi môi tìm kiếm môi nàng, hôn xuống.
Hắn vùi mặt vào cổ nàng thật lâu, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ vui mừng.
U Lan các.
"Người xem, ngôi sao phía Bắc kia vẫn rất sáng, chứng tỏ nàng sẽ không có việc gì đâu." Hồ tiệp dư lo lắng nói "Nhưng, ngôi sao của người..."
Dung Thịnh đưa tay lên, ý bảo nàng đừng nói nữa. Hắn ho mấy tiếng.
"Hoàng thượng!"
"Trẫm không sao." Dung Thịnh trầm mặc giây lát."Những năm vừa qua, thiệt thòi cho nàng rồi. Sau này, hãy sống thật tốt."
Hồ tiệp dư lặng lẽ nhìn theo bóng hắn. Thân hình cao lớn được bao phủ bởi ánh trăng, mờ nhạt dần trong đêm. Nam nhân này, thật quá cô đơn.
Hàn vương phủ.
Vũ Văn Khanh cấm không cho ai thăm hỏi, trừ thân nhân, vì hắn muốn Nghiên Hy có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Trừ lúc lên triều, hắn đều ở nhà bồi nàng và hai đứa trẻ.
Đường Nghiên Hy vẫn không thể ngồi dậy, vết thương ở hông vẫn rất đau, chỉ có thể nằm ngửa hoặc nghiêng một bên, toàn thân nhức mỏi khó chịu. Vũ Văn Khanh vừa giúp nàng xoa bóp, vừa cùng nàng trò chuyện.
"Phó Tư Nhạc..."
Hắn ngắt lời nàng "Nàng nghỉ ngơi đi đã, mấy chuyện đó đã có ta."
Đường Nghiên Hy phản bác "Mở miệng nói đâu có mệt nhọc gì?" Lại tiếp "Chàng hãy yên tâm, cho dù Phó Tư Nhạc có phản bội chúng ta, thì Hứa Quảng cũng chỉ sống nhiều lắm là hơn một năm nữa. Lúc đầu, khi Phó Tư Nhạc còn mang nặng địch ý, ta đã bảo nàng ta tìm cách lừa hắn uống Cửu sinh, vì đã lường trước được ngày này mà, chàng nhớ không?" Không đợi hắn đáp, nàng tiếp "Hứa Quảng kiêu hùng, tàn nhẫn, nhưng sự thật là hắn đối đãi Phó Tư Nhạc rất tốt. Ta đã nghĩ nàng được sủng ái như vậy, hận thù sẽ nguôi ngoai, và có khi... còn đem lòng yêu cừu địch." Đường Nghiên Hy lắc đầu, đanh mặt "Cũng không loại trừ khả năng Hứa Quảng đã phát hiện ra, và đang lợi dụng nàng!"
"Ta cũng đã nghĩ tới khả năng này." Vũ Văn Khanh trầm ngâm "Nhưng với tính cách của Hứa Quảng, nếu đã biết chỉ lừa ta được có một lần, thì nhất định sẽ giăng thiên la địa võng làm một trận lớn. Nhưng lần này, người của Hứa Quảng giao dịch ngầm với thương nhân Nguyên Lăng, nếu như ta nắm được bằng chứng, có thể đẩy hắn vào khốn cảnh." Hắn nhướng mày "Cho nên, ta nghĩ, nàng ta làm vậy là muốn bảo vệ Hứa Quảng. Có lẽ nàng đã đoán đúng."
"Với tình hình bây giờ, không cần thiết phải giết Hứa Quảng ngay." Đường Nghiên Hy nhích người, gối đầu lên đùi hắn "Nhưng chúng ta không thể tin Phó Tư Nhạc được nữa.
Hứa quốc công phủ.
Phó Tư Nhạc lẳng lặng nhìn ra sân. Hôm nay, trời trở lạnh. Không biết bao giờ mới có tuyết đầu mùa?
Nàng còn nhớ, lúc nhỏ, ngày nàng thích nhất chính là lúc tuyết đầu mùa rơi, nàng sẽ cùng các ca ca tỷ tỷ của mình chạy ra ngoài chơi đùa, mặc cho nương ngăn cản. Thế rồi, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, cũng vào một ngày tuyết rơi trắng xoá, chỉ còn lại một mình nàng.
Trên tuyết trắng, một màu đỏ tươi.
Phó Tư Nhạc nhắm chặt mắt lại, đôi lông mày đẹp nhíu thật sâu, những ký ức ấy khiến nàng đau đớn, đau đến thấu tâm can. Nàng phải trả thù cho thân nhân, vậy mà nàng đang làm gì ở đây thế này?
"Tam phu nhân!"
Phó Tư Nhạc giật mình ngước lên.
"Quốc công gia nói hôm nay trời trở lạnh, sai nô tỳ mang áo lông mới đến cho phu nhân."
Nàng nhìn chiếc áo lông đỏ, phải rồi, mùa xuân hắn săn được mấy con cáo có bộ lông hung, đã nói sẽ để dành lông của chúng làm áo, đến mùa đông cho nàng mặc. Vì chuyện này, mà chính thất của hắn cùng với nhị phu nhân còn ghen tức đến đỏ mắt.
Nhưng mà, hắn sủng ái nàng rất mực, họ cũng không dám ở trước mặt Hứa Quảng thể hiện cái gì. Tranh đấu hậu viện ư? Những nữ tử xuất thân khuê các như bọn họ, có thể đấu lại với người ngụ nơi yên hoa như nàng sao?
Hứa Quảng biết những chuyện ấy, không những không trách tội nàng, còn khen nàng thông minh khôn khéo, càng thêm yêu chiều nàng.
Nàng là người duy nhất được vào thư phòng hắn. Là người duy nhất được dùng bữa cùng hắn. Người duy nhất được phép có mặt khi thuộc hạ của hắn diện kiến.
Nàng kinh sợ phát hiện ra, đối với Hứa Quảng, nàng trong lòng không chỉ có mỗi hận thù nữa.
Lần trước, Hứa Quảng có một vụ làm ăn phi pháp, nàng đã đưa tin sai lệch. Nàng nhớ tới hơn một năm trước, khi đoạn nghiệt duyên này bắt đầu, Hàn vương phi dường như đã lường trước ngày này.
Nàng ấy nói "Nếu như muốn báo thù, ngươi phải giữ cho trái tim mình không được lung lay."
Nàng đang làm cái gì thế này?
"Tư Nhi!"
Phó Tư Nhạc giật mình, ngẩng đầu thấy Hứa Quảng đang tới, nàng mềm mại đứng lên, tiến tới cầm lấy áo choàng của hắn "Người đợi thiếp một lát, thiếp đi lấy cho người bát canh sâm rồi quay lại ngay."
Trên mặt Hứa Quảng xuất hiện ý cười hiếm thấy, kéo tay nàng "Tư Nhi, khoan đã, ngồi xuống đây, ta kể cho nàng một chuyện."
Phó Tư Nhạc nhu thuận ngồi xuống "Thiếp nghe đây."
"Hôm nay ta biết được một tin tốt." Hứa Quảng vui vẻ ra mặt "Hoàng đế không còn sống được lâu nữa. Dung Hoa lên ngôi, giang sơn này khác nào của nhà họ Hứa!"
Phó Tư Nhạc lo lắng nói "Hoàng đế sẽ không lập thái tử sao?"
"Có chứ, nhưng không hề gì." Hứa Quảng chỉ nói đến đấy, trên mặt hắn bỗng chốc hiện lên vẻ tàn độc và hiểm ác.
Phó Tư Nhạc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Có phải, năm xưa khi xuống tay sát hại gia đình nàng, hắn cũng mang vẻ mặt thế này không?
Hôm sau, trên triều có một chuyện lớn.
Lúc thiết triều, hoàng đế Dung Thịnh dẫn trưởng tử Dung Hiển ba tuổi lên đại điện, hạ chỉ lập Dung Hiển làm thái tử.
Ba ngày sau, hoàng đế đổ bệnh, nằm trên giường liền ba ngày. Trong ba ngày này, hoàng đế triệu hoàng hậu đến, hầu hạ ở bên cạnh. Ngoài Hứa hậu, các cung phi khác đều không được tiến vào, kể cả mẫu phi của tân lập thái tử.
"Hoàng thượng đã bị bệnh từ lâu rồi sao?" Đường Nghiên Hy dựa trong lòng Vũ Văn Khanh, khẽ khàng hỏi.
"Cái đó... người giấu cả ta." Vũ Văn Khanh thở dài"Nhưng ta đã đoán ra. Khí sắc của người không tốt."
"Bắt đầu từ bao giờ?" Đường Nghiên Hy hơi cựa quậy, tìm tư thế thoải mái hơn "Sao không nói với ta? Ngày đầy tháng của Hạo nhi và Nhu nhi, ta cũng thấy người có gì không ổn." Dù gì, trong lòng nàng vẫn phần nào coi Dung Thịnh là bằng hữu, nếu không tính đến thân phận của họ, hắn đích thực là bằng hữu tốt, đã luôn giúp đỡ nàng.
"Sau khi nàng sinh không lâu." Vũ Văn Khanh vuốt ve tóc nàng "Ta không chắc chắn rút cục hoàng thượng bị bệnh gì, muốn đợi mọi việc rõ ràng rồi mới nói." Vũ Văn Khanh lắc đầu "Không ngờ bệnh tình của người trở nặng, đến Đường Phi còn nói bệnh trạng rất kỳ quái, trước mắt chỉ có thể trị triệu chứng, chưa trị được đến gốc."
Đường Nghiên Hy ngồi thẳng dậy "Người chỉ cho phép Hứa hậu vào, sẽ có người cảm thấy khó hiểu đây." Nàng lắc đầu "Hi vọng Quách Yến bảo vệ Dung Hiển thật tốt."
"Ta đã gia tăng phòng vệ ở đó rồi. Quách Yến bây giờ, trừ lúc Lục Tử Hà dạy học, không rời Dung Hiển dù một khắc.
Hứa Trúc Quân khẽ khàng vén lên trướng gấm, Dung Thịnh vẫn đang nhắm mắt.
Người đúng là cẩn thận, ngay cả lúc ngã bệnh cũng nhớ phải giám sát ta. Nàng lẳng lặng ngồi xuống bên giường, khẽ nắm lấy bàn tay hắn. Có lúc nào, người đối với thê tử là ta đây, còn gì khác ngoài cảnh giác không?
Dung Thịnh mở mắt, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Hứa Trúc Quân, hắn rút tay về, ngồi dậy "Hoàng hậu, gọi người đem Ngọ thiện lên đi, trẫm muốn cùng nàng dùng bữa."
Hứa Trúc Quân ngước lên nhìn hắn, cảm xúc trong mắt phức tạp, giống như ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, nhưng nhiều nhất, vẫn là cảnh giác.
"Nàng nghĩ gì thế?"
Hứa Trúc Quân cười nhạt "Thần thiếp đang nhớ lại, lần cuối hoàng thượng cùng dùng bữa với thần thiếp là khi nào. Thần thiếp nhớ không nhầm, thì là ba tháng trước."
Dung Thịnh ngước nhìn lên "Hoàng hậu đang trách trẫm đấy ư?"
"Thần thiếp không dám." Hứa Trúc Quân nhẹ giọng đáp, đoạn đứng dậy, lớn tiếng gọi "Người đâu, đem Ngọ thiện lên."
"Tuân mệnh!" Vương Hàm đứng sát cửa, đưa mắt ra hiệu cho một tiểu thái giám đi Ngự thiện phòng.
Dung Thịnh ho hai tiếng, từ trên giường đứng dậy.
Trong bữa ăn, Hứa Trúc Quân gắp thức ăn cho hắn, nàng hiểu rất rõ món ăn hắn thích, Dung Thịnh cũng không từ chối, ngược lại còn từ tốn ăn hết. Hứa Trúc Quân có chút ngẩn người, nhìn hắn, Dung Thịnh như vậy, nàng chưa từng thấy qua. Trước đây, nàng từng gắp thức ăn cho hắn, kết quả Dung Thịnh không vui, nói với nàng từ nay về sau đừng bao giờ làm vậy nữa.
Hôm nay, nàng cố tình trái lời hắn, để Dung Thịnh phải trở mặt, phải bỏ xuống cái mặt nạ ôn nhu vài ngày nay. Thế nhưng, hắn vẫn thế, không có gì thay đổi.
Lẽ nào, hắn vào lúc thân thể bệnh tật, tâm trí cũng trở nên mềm hơn?
Hứa Trúc Quân không dám nghĩ nữa. Từ lâu, giữa nàng và hắn đã không thể duy trì bằng tình nghĩa, mà là toan tính. Đây chỉ là nhất thời thôi, nàng nhất định không được vì thế mà mềm lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro