EP. 15

Về tới nhà Thùy Trang đi thẳng vào phòng thật nhanh còn em cũng chạy đằng sau theo cô, Lan Ngọc vừa vào thì cô đã kêu đóng cửa phòng lại em cũng làm theo đóng cửa lại thấy quăng cái gối xuống đất thì em cuối xuống tính lượm cái gối lên thì cô không cho bắt em quỳ trên gối.

* quỳ trên gối *. Lan Ngọc

* uống trà không quan tâm đến Lan Ngọc *. Thùy Trang

Lan Ngọc cứ quỳ trên gối cô ngồi ở ghế đọc sách nửa ánh mắt cũng không nhìn lấy Lan Ngọc, em quỳ trước mắt cô cũng không dám hó hé nữa lời cứ quỳ nhận lỗi với cô. Trong căn phòng yên tĩnh không ai nói chuyện với ai, người thì chuyên tâm đọc sách người thì quỳ sắp tê chân muốn ngủ gục rồi.

* đóng sách lại nhìn Lan Ngọc*. Thùy Trang

" biết lỗi chưa? ". Thùy Trang

" dạ....em biết lỗi rồi ". Lan Ngọc

" lỗi gì? ". Thùy Trang

" em hông nên đi mà không báo trước với chị ". Lan Ngọc

" em còn đi với Diệp Anh trộm xoài...lỡ bị gì rồi thì sao? ". Thùy Trang

" hổng sao âu chị ". Lan Ngọc

" em có chắc lần sau sẽ không có gì sao? lỡ bị thương thì làm sao ". Thùy Trang

" bị thương thì sức thuốc thôi ". Lan Ngọc

" em...em bị thương ai sẽ cùng tôi đi rồi chuẩn bị những thứ khác? ". Thùy Trang

" chị lo cho em sao ". Lan Ngọc

" không lo cho em thì lo cho ai.... không có đừng có mà nghĩ lung tung ". Thùy Trang

Lan Ngọc nhìn cô rồi cuối đầu nhịn cười lúc nãy cô nói là lo cho mình trong lòng cảm thấy vui nhưng không biết niềm vui nhỏ này nó là gì? Có lẽ là biết cô lo lắng cho mình nên mới vui. Thùy Trang ngồi bối rối tay cầm cuốn sách chặt, cô không biết mình nói gì nữa liền cho em đứng lên.

* khó khăn đứng lên *. Lan Ngọc

Thùy Trang nhìn em như vậy cũng không nỡ đứng dậy đi lại đỡ lấy em về phía giường, do cái bậc để ở trước giường hơi cao cô mất thăng bằng mà ngã xuống kéo theo em ngã lên người mình. Hai người nhìn nhau trong sự bối rối cứ giữ nguyên tư thế đó.

Lan Ngọc vội lăn sang kia rời khỏi người cô hai bên má em đã đỏ từ lúc nào rồi, cô nói xin lỗi rồi ngồi dậy vuốt tóc mình cũng không biết làm gì hoàn toàn rơi vào thế bị động.

" e hèm...em có sao không? chân em tê lắm sao ". Thùy Trang

" d...dạ hơi tê thôi đa ~ ". Lan Ngọc

Thùy Trang để chân em lên đùi mình rồi bóp chân cho em bớt tê, Lan Ngọc cũng không từ chối mà ngồi ngoan cho cô làm. Em nhìn từng hành động của cô dành cho mình cảm thấy ấm áp vô cùng em thấy mình có một loại cảm giác lạ đối với cô nhưng chẳng biết nó là cảm giác gì?.

Nếu hỏi Lan Ngọc ngưỡng mộ và khâm phục ai nhất thì em sẽ không chần chừ mà nhanh chóng trả lời đó là Thùy Trang, sự ngưỡng mộ này của Lan Ngọc sẽ mãi không ngờ tới nó sẽ thành một loại tình cảm ngang trái với chủ mình.

Sự nhẹ nhàng của cô đối với em đã làm cho trái tim của em rung động và cô đang gián tiếp gieo rắc tình cảm cho Lan Ngọc mà không hay biết gì.

* nằm suy nghĩ *. Lan Ngọc

" rốt cuộc mình với chị ấy là có tình cảm gì? tại sao mình lại có những ý nghĩ sai trái như thế ". Lan Ngọc nằm ở trên giường gát tay lên trán khẽ nhìn qua Thùy Trang đang ngủ say, trong ánh mắt của em tràn đầy tâm sự mà chẳng thể nói ra

___________________

Mấy tháng trôi qua nhanh chóng như cơn gió thổi trên cánh đồng lúa bát ngát, tình cảm của Lan Ngọc cũng ngày càng được hình thành và lớn rõ ràng hơn từ ánh mắt cho đến sự chăm sóc cho Thùy Trang đã nói rõ ràng. Lan Ngọc biết tình cảm mình sai trái nên cũng chẳng dám nói ra chỉ giữ trong lòng bên cạnh cô chăm sóc.

Hôm nay Thùy Trang có việc lên đã sang làng bên cạnh chắc có lẽ khoảng tối mới về, Thùy Trang đã cho em đi chơi với bạn mình nên Lan Ngọc đã rủ bạn mình ra chỗ gốc cây đa lớn ngồi ở đó nhìn cánh đồng rộng lớn nói chuyện.

" HẢ? ". Diệu Nhi+Khổng Tú Quỳnh

* ở trong bụi cỏ rình *. Thế Vinh

" suỵt! hai người đừng la lớn như thế chứ, để ai biết được là tiêu cả ba đó ". Lan Ngọc

" Ngọc...chuyện này hổng thể nói bậy được âu đó , Ngọc cũng biết là...". Khổng Tú Quỳnh

" Ngọc biết chứ...ngay cả chính Ngọc còn không thể tin mà ". Lan Ngọc ngồi buồn bã trên tay cầm cọng cỏ dại

" vậy Ngọc tính sao? ". Diệu Nhi

" haizz không biết....để trong lòng mãi mãi sẽ không nói ". Lan Ngọc

" Ngọc đơn phương đó....sao không nói thử với cô hai! Nhi tin là cô hai sẽ hiểu ". Diệu Nhi

" nè Nhi khùng hả? nói với cô hai chẳng khác nào tự mình hại mình ". Khổng Tú Quỳnh

" chứ không lẽ để Ngọc cứ ôm tương tư mãi sao?". Diệu Nhi

" Ngọc có người trong lòng rồi sao? ". Thế Vinh nghe chữ rõ chữ không nên không biết người trong lòng của Lan Ngọc là ai, cậu ba nghe được thứ mình muốn liền nhẹ nhàng rời đi

" bây giờ Ngọc và cô hai là thân phận gì? Nhi không nghĩ tới sao? ". Khổng Tú Quỳnh

" cũng đúng ". Diệu Nhi

" chỉ là cỏ dại mọc ven đường sao dám so vẻ đẹp với loài hoa ". Lan Ngọc thầm nghĩ nhìn cọng cỏ dại trên tay mình thở dài

Lan Ngọc cũng tạm biệt hai người bạn của mình mà đi về, trên đường đi em nhìn cảnh vật xung quanh tâm trạng cũng ngày càng trùng xuống chẳng thể vui vẻ.

" cô bé...sao lại u buồn vậy ".

* quay lại *. Lan Ngọc

" chị Nga ". Lan Ngọc

* mỉm cười *. Quỳnh Nga

" sao vậy em cứ như người mất hồn ". Quỳnh Nga

" em hông sao...mấy tháng nay chị đi đâu vậy ". Lan Ngọc

" chị lên Sài Thành có việc lúc đi cũng gấp gáp nên cũng không tạm biệt được em ". Quỳnh Nga đưa tay nhéo cái má phúng phính của em

" đi qua nhà chị chơi nha ". Quỳnh Nga

" hưm...dạ ". Lan Ngọc

Quỳnh Nga mỉm cười rồi đưa em đến nhà mình chơi cả buổi chiều mới thả em về, còn cho Lan Ngọc nhiều món đồ khiến em khó khăn xách về đến nhà.

" cô hai ". Lan Ngọc

" em đi đâu vậy...xách nhìu đồ dữ ". Thùy Trang đi lại giúp em xách đồ

" là chị Nga cho em á ". Lan Ngọc

" ohh cậu ta về rồi à vậy mà cũng không qua nhà mình nói một tiếng, tôi giúp em ". Thùy Trang

" nae ~ ". Lan Ngọc

Lan Ngọc đi tắm rửa rồi phụ mọi người nấu cơm nước đồ ăn trong lúc em ở dưới bếp thì Thế Vinh đã đi gặp Thùy Trang nói với cô.

* nói nhỏ vài tai cô *. Thế Vinh

* nhíu mày *. Thùy Trang

" nếu chị muốn em sẽ giúp chị ". Thế Vinh

" từ từ đợi một chị hỏi rõ đã ". Thùy Trang

" chị cứ từ từ rồi mất lúc nào không hay đấy ". Thế Vinh

" em bớt nói xui xẻo đi Vinh ". Thùy Trang

* nhún vai *. Thế Vinh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro