Chương 3: Cuộc Gặp Dưới Bầu Trời Đêm
Công viên vào ban đêm như một thế giới khác. Đèn đường tỏa ánh vàng nhạt, phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Những tán cây già khẽ xào xạc trong gió, mùi cỏ và hơi nước hoà quyện thành một hương thơm mát lạnh. Xa xa, phố xá vẫn còn ánh sáng của những quán cà phê mở khuya, nhưng ở nơi này, thành phố như dịu lại, để cho màn đêm làm chủ.
Lyra vừa chụp xong vài tấm ảnh. Cô thích nhất là cảnh trăng phản chiếu trên vũng nước ven đường, lung linh như một ngôi sao bị mắc kẹt. Đưa máy ảnh xuống, cô thở ra nhẹ nhõm, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi.
Khi cô quay lại định ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, Lyra nhận ra chỗ ấy đã có người.
Một cô gái trẻ ngồi lặng lẽ, dáng vẻ như vừa bỏ lại cả thế giới ồn ào ngoài kia. Chiếc áo khoác vắt hờ trên vai, mái tóc nâu dài xõa xuống, ánh trăng chiếu nghiêng làm gương mặt cô càng thêm sắc nét nhưng lại nhuốm vẻ mệt mỏi.
Lyra chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng bước tới, giọng nhỏ nhưng đủ để người kia nghe thấy:
– Xin lỗi... chỗ này có ai ngồi cùng chưa?
Solenne ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm ánh lên dưới đèn đường. Ánh nhìn của cô thoáng ngạc nhiên rồi trở lại dửng dưng.
– Không, cô cứ ngồi.
Lyra mỉm cười, khẽ đặt túi xuống cạnh ghế rồi ngồi bên, giữ một khoảng cách lịch sự. Không khí đêm thật mát, hơi lạnh len qua lớp áo khoác khiến cô thấy dễ chịu. Cô đặt máy ảnh lên đùi, mở cuốn sổ da ra, lật vài trang.
Solenne liếc nhìn động tác đó nhưng không nói gì. Một lát sau, chính cô là người phá tan im lặng:
– Cô đang... ghi chép gì sao?
Lyra nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ, giọng nhỏ nhưng ấm:
– Chỉ là vài điều tôi muốn ghi lại thôi. Đêm nào tôi cũng ra ngoài và viết về những thứ mình nhìn thấy.
Solenne khẽ nhướng mày:
– Đêm nào cũng ra ngoài? Không sợ à?
– Tôi quen rồi. Ban đêm là khoảng thời gian tôi có thể tự do. – Lyra đáp, ánh mắt hướng về mặt hồ lấp lánh. – Thật ra, tôi không thể ra ngoài ban ngày... vì bệnh da. Nắng khiến tôi mệt lắm.
Solenne quay sang nhìn cô lâu hơn. Dưới ánh trăng, gương mặt Lyra bình thản đến lạ, đôi mắt đen sáng lên không hề mang vẻ buồn bã, trái lại như chứa cả bầu trời đêm.
– Thế nên... cô chỉ sống về đêm? – Solenne hỏi chậm rãi.
– Ừ. – Lyra khẽ cười. – Tôi ngủ suốt ban ngày, còn đêm là lúc tôi thấy mình thực sự sống.
Solenne im lặng, quay mặt về phía hồ. Lời nói ấy như để lại một khoảng trống lạ lùng trong cô. Cô – người sống giữa ánh mặt trời chói chang – lại thường thấy ngột ngạt và khó chịu, trong khi cô gái trước mặt, bị cầm chân trong bóng tối, lại có thể nở nụ cười khi nói về cuộc sống của mình.
Một hồi sau, Lyra khẽ hỏi:
– Còn cô? Tại sao lại đến công viên giờ này?
Solenne thoáng sững lại. Đôi môi cô mấp máy, như muốn nói điều gì rồi thôi. Cuối cùng, cô chỉ đáp:
– Tôi... cần yên tĩnh.
Lyra không gặng hỏi thêm. Cô khép cuốn sổ lại, đặt lên đùi, rồi quay sang nhìn trăng.
– Đêm nay trăng đẹp thật. Dù ở giữa thành phố, nó vẫn sáng.
Solenne cũng ngẩng đầu theo ánh nhìn của Lyra. Vầng trăng treo lơ lửng, tròn đầy và mờ ảo, như muốn xoa dịu những mảng sắc gắt gao còn sót lại từ ban ngày.
– Tôi hiếm khi nhìn lên trời vào buổi tối. – Solenne thừa nhận. – Hầu như lúc nào tôi cũng vội vã. Không ngờ lại đẹp đến thế.
Lyra cười khẽ:
– Thành phố này có hai khuôn mặt. Một vào ban ngày – sôi động và vội vã; một vào ban đêm – chậm rãi và hiền lành. Nhiều người bỏ lỡ khuôn mặt thứ hai, nên họ không biết thành phố cũng có thể dịu dàng.
Solenne không đáp, nhưng đôi mắt cô vẫn dõi theo trăng. Trong khoảnh khắc, sự nặng nề trong lòng như lắng xuống. Không còn tiếng tranh cãi, không còn ánh nắng chói chang – chỉ có ánh trăng và sự bình thản hiếm hoi.
Gió đêm khẽ luồn qua, mang theo tiếng lá cây xào xạc. Hai người ngồi cạnh nhau, không cần nói thêm lời nào. Sự im lặng ấy không còn gượng gạo nữa, mà trở thành một thứ ấm áp, như thể hai thế giới đang tìm cách chạm nhẹ vào nhau.
Lyra lật mở cuốn sổ lần nữa, viết vài chữ, nét bút mềm mại run rẩy dưới ánh đèn đường. Solenne liếc nhìn, bắt gặp dòng chữ nhỏ mà cô đang ghi:
"Đêm nay, trăng đẹp hơn mọi đêm trước.
Có lẽ vì có một người lạ cũng đang ngồi ngắm cùng."
Solenne khẽ quay đi, không nói gì. Một cảm giác lạ, không hẳn là vui nhưng cũng không còn nặng nề, len lỏi vào tim cô.
Đêm cứ thế trôi, nhẹ nhàng như hơi thở của thành phố đang ngủ. Và trên chiếc ghế đá cũ, hai người con gái – một của nắng, một của trăng – lần đầu chia sẻ cùng một khoảng trời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro