Chương 34: Có chơi có chịu
Tên truyện: Tranh Nghi
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
26/07/2025
Lục Tranh ngửa cổ uống cạn ly rượu sóng sánh trong tay. Cồn trượt qua cổ họng như lưỡi dao để lại một thứ nóng ran trong dạ dày. Anh đặt ly xuống, ngón tay hơi run nhưng cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi cúi người rút một miếng gỗ từ tầng giữa của tòa tháp nhỏ trên bàn.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía bàn tay anh. Anh hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhích miếng gỗ ra từng chút một. Sau vài giây căng thẳng, cuối cùng anh cũng rút thành công mà không làm đổ cả chồng gỗ. Một tiếng vỗ tay rời rạc vang lên từ một vài cô gái. Anh thở phào, lùi về ghế, môi khẽ mím.
"Tới lượt tao." Đàm Huân nói, tay vẫn ôm lấy một trong hai cô gái như thể chẳng có chuyện gì đáng bận tâm.
Hắn chẳng cần đắn đo, đưa tay chọn một miếng gỗ ở phần dưới cùng, chỗ rõ ràng dễ đổ nhất nhưng hắn không chút ngập ngừng rút ra.
Rầm.
Cả tòa tháp gỗ đổ ầm xuống bàn, mảnh gỗ văng tung toé. Mọi người ồ lên. Riêng Đàm Huân bật cười lớn, vỗ tay như thể mình vừa làm được một điều gì đó cực kỳ thú vị.
"Thua rồi nhỉ? Được rồi, tao cởi... cái này."
Hắn rút tay khỏi eo cô gái, tháo chiếc đồng hồ mạ vàng ra khỏi cổ tay rồi giơ lên cao như một phần thưởng khoe khoang. Ánh đèn hắt lên mặt đồng hồ khiến nó lấp lánh như một lời châm chọc.
Lục Tranh sững người.
Phải tới lúc này anh mới hiểu rõ trò chơi này từ đầu đến cuối là một cái bẫy. Là một ván bài mà từ phút đầu anh đã bị dồn vào thế thua.
Anh cúi xuống nhìn bộ quần áo trên người mình: áo thun trắng, khoác ngoài là một chiếc sơ mi mỏng đơn giản. Không đồng hồ, không cà vạt, không ghi lê, không bất cứ phụ kiện nào có thể "cởi" trước.
Còn Đàm Huân? Hắn mặc vest ba lớp, sơ mi cài kín cổ, cà vạt, giày da bóng loáng, thắt lưng, đồng hồ, khăn cài túi ngực, nhẫn...
Anh hiểu ra mình là con tốt. Là thằng hề. Là vật hiến tế trong trò đùa bệnh hoạn của tên "đại thiếu gia" này.
Máu dồn lên não khiến Lục Tranh đập mạnh tay xuống bàn, răng nghiến chặt: "Mày chơi bẩn!"
Đàm Huân ngả người ra sau ghế, khoái chí bật cười như thể vừa nghe một câu chuyện cười hấp dẫn.
"Mấy cưng à?" Hắn quay sang nhìn mấy cô nàng đang ngồi vắt vẻo quanh bàn, giọng điệu nhẹ tênh, trêu chọc: "Anh có chơi bẩn không?"
"Không có đâu~" Cả đám đồng thanh, giọng nũng nịu như thể họ đang đóng vai trong một vở kịch ngớ ngẩn. Một cô còn chớp mắt nhìn Lục Tranh rồi nói thêm: "Thắng thua là do may rủi mà anh, ai bảo anh mặc ít đồ hơn~"
Lục Tranh hoàn toàn chết lặng. Trong vài giây, anh không thốt được lời nào.
Không khí trong căn phòng lúc này bỗng ngột ngạt, không chỉ vì rượu, mà vì sự sỉ nhục len lỏi sau từng tiếng cười. Đàm Huân vẫn cười hả hê, tay cầm ly rượu, mắt nhìn anh như đang nhìn một món đồ chơi.
Và Lục Tranh biết... đây không phải lần cuối cùng tên này tìm cách làm nhục anh.
Thời gian trôi qua...
Bàn tiệc giờ đã ngổn ngang, ly rượu la liệt, mảnh gỗ chồng chất quanh sàn. Mùi cồn hòa lẫn với nước hoa phụ nữ ngọt ngấy, như một lớp hơi độc bám chặt lấy da thịt người ta. Cả căn phòng VIP dường như rung chuyển bởi tiếng nhạc nhẹ nhưng mơn trớn đầy khiêu khích.
Đàm Huân ngả người vào ghế sofa, hai má ửng đỏ, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu mạnh. Hắn chỉ còn mặc chiếc sơ mi trắng xộc xệch, mấy cúc áo bung ra để lộ làn da rám nắng cùng sợi dây chuyền bạc đen sì lấp ló trong cổ áo. Quần âu thì vẫn phẳng phiu, nhưng thần thái của hắn đã bắt đầu loạng choạng.
Ngược lại, Lục Tranh vẫn tỉnh táo hơn hắn tưởng. Mặc dù mặt đã nóng bừng, bước đi có phần xiêu vẹo, nhưng anh vẫn giữ được ý thức và sự tập trung đáng ngạc nhiên. Anh mới chỉ làm đổ hai lần, anh lột chiếc áo sơ mi ngoài, rồi đành cắn răng lột tiếp chiếc áo thun ôm sát người.
Lúc anh cởi áo, cả căn phòng như nín lặng trong một thoáng. Làn da trắng mịn đến mức phản chiếu cả ánh đèn vàng dịu trong phòng, nhưng điều khiến đám con gái ngạc nhiên hơn chính là vóc dáng anh.
Vóc dáng anh gầy nhưng không hề yếu đuối.
Vòng eo nhỏ, nhưng vai và lưng lại rắn rỏi. Cơ bụng không quá nổi bật nhưng nét căng nhẹ trên từng thớ cơ khiến anh mang vẻ đẹp thanh tú mà lại ẩn chứa sức mạnh. Và điều khiến họ không ngờ là những vết sẹo mờ rải rác trên thân thể anh như những vết tích của một đời không yên ổn khiến anh càng trở nên bí ẩn và đầy ma lực.
"Cơ thể anh ta đẹp thật đấy..." Một cô gái thì thầm.
"Gầy nhưng ngon nghẻ phết." Một cô khác cười khúc khích, tay đã đưa tới mép quần anh.
Nhưng rồi, lượt chơi tiếp tục bắt đầu, lần này Lục Tranh sơ ý làm đổ khối gỗ.
Một cô gái đã gần như đặt tay vào khóa quần anh, ánh mắt đầy hứng thú như đang chờ bữa tiệc chính.
"Không... không... đừng..."
Lục Tranh hoảng hốt, cố giãy khỏi vòng vây, anh chới với đưa tay xuống ống quần, khom người tháo chiếc vòng bạc đơn giản vẫn luôn đeo ở cổ chân trái.
"Còn thứ này." Anh nói bằng giọng đã khản đặc vì rượu và khó chịu.
Đám cô gái thoáng sững người, rồi thất vọng thấy rõ. Chiếc vòng bạc nhỏ, thanh mảnh, nhưng khi anh đặt nó lên bàn, mọi thứ như dừng lại trong vài giây. Đó là quà mà Song Nghi tặng anh.
Rồi đến lượt Đàm Huân. Dù đã chếnh choáng, hắn vẫn cố cười khẩy, tay rút miếng gỗ từ phần dưới của tòa tháp, một lần nữa làm đổ cả chồng.
"Lại thua rồi à?" Hắn nhếch mép, không buồn che giấu.
Hắn đứng dậy, kéo phăng chiếc áo sơ mi ra khỏi người. Dưới ánh đèn, thân thể hắn hiện rõ từng múi cơ cuồn cuộn, vạm vỡ. Một hình xăm hoa hồng bung nở trên ngực trái, từ đó những bụi gai chạy ngoằn ngoèo dọc cánh tay trái như đang bám lấy hắn vừa kiêu hãnh, vừa bạo lực.
Đám con gái rú lên, một vài người còn với tay chạm vào hình xăm. Nhưng ánh mắt Lục Tranh đã bắt đầu mờ đi vì rượu, không còn nhìn rõ nữa.
Mắt anh lim dim, tay run rẩy đặt lên mép bàn, chuẩn bị rút miếng gỗ kế tiếp nhưng lúc này anh đã say đến mức không còn phân biệt nổi trọng tâm của chồng gỗ. Chỉ cần một cú kéo sai, chắc chắn sẽ lại đổ.
Bất chợt, một bàn tay mềm mại, mát lạnh nắm lấy cổ tay anh. Cái chạm nhẹ ấy như kéo cả linh hồn anh trở về từ cơn lốc rượu và áp lực.
Một bàn tay quen thuộc.
Anh quay đầu sang, ánh mắt ngập trong sương mù của rượu. Đôi mắt ấy... ánh mắt anh đã thuộc lòng, đôi mắt trong trẻo, bình thản, sâu như mặt hồ mùa thu.
"A Tranh." Giọng nói dịu dàng vang lên.
Là Đàm Song Nghi.
Đàm Song Nghi không nói gì thêm, cô chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang run rẩy của anh, đưa ngón tay anh chạm vào đúng miếng gỗ ở tầng giữa, một miếng dễ rút.
Rất chậm rãi, rất vững vàng.
Miếng gỗ trượt ra, cả tòa tháp không lay động dù chỉ một chút.
Căn phòng im bặt.
Và Lục Tranh trong giây phút đó đã không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập dồn dập của chính mình, hòa cùng mùi hoa nhài thoang thoảng trên tóc cô.
Không khí trong phòng VIP chợt như đóng băng khi Đàm Song Nghi xuất hiện. Chiếc blouse trắng nhẹ nhàng bay theo từng bước chân cô, tà váy đen dài chạm gối khiến cả người cô như tỏa ra một luồng khí lạnh đầy uy quyền, dù nụ cười trên môi vẫn rất nhẹ.
Đàm Huân sững người, như thể vừa bị ai đó vỗ mạnh vào gáy tỉnh rượu. Ly rượu trong tay hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt lóe lên sự lúng túng, cảm xúc mà hắn hiếm khi để lộ. Hắn khẽ mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó thì chạm ngay phải ánh nhìn sắc lẻm của em gái mình.
Đàm Song Nghi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn nhưng đó là nụ cười mang theo lớp băng mỏng, lạnh đến gai người...
"Chị gái ơi..." Một cô gái xinh xắn, mặt vẫn còn hồng vì rượu và hứng khởi lên tiếng: "Chị đừng can thiệp chứ, đây là trận đấu giữa hai người đàn ông mà~"
"Đúng đấy, như vậy là phạm luật rồi." Một cô khác nhõng nhẽo phụ họa, giọng vẫn còn hờn dỗi vì bị cướp mất màn hay ho.
Song Nghi lúc này vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt cô đã dần chuyển sang tối lại, như một cơn dông đang kéo tới.
"Luật ư?" Cô khẽ cười, giọng lạnh như băng tan: "Ở đây, tôi là luật. Có ai có ý kiến thì đứng lên."
Giọng nói nhẹ như gió, nhưng đầy sát khí. Từng từ vang lên như nhát búa nện xuống bàn.
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Một vài cô gái còn đang cười cợt bỗng nuốt khan. Không ai đứng lên cả, không ai dám.
Ngay cả Đàm Huân, gã đàn ông kiêu ngạo và hỗn láo, kẻ chưa từng biết sợ cũng ngậm miệng như thể vừa bị lột trần trước mặt cô em gái quyền lực của hắn.
Đàm Song Nghi lúc này mới quay sang hắn, nụ cười vẫn nguyên vẹn nhưng giọng nói lại khẽ sắc hơn: "Đến lượt anh."
Đàm Huân nuốt nước bọt. Tay hắn run nhẹ khi đưa ra rút miếng gỗ kế tiếp. Hắn cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng rượu ngấm vào máu khiến ngón tay cứng lại. Tòa tháp gỗ khẽ nghiêng khi hắn kéo miếng thứ ba...
RẦM!
Đám gái rú lên đầy phấn khích, vài người vỗ tay như thể đang chứng kiến một màn cởi đồ gợi cảm trên sàn diễn. Trên người hắn lúc này, chỉ còn lại quần âu... áo, dây nịt, phụ kiện đều đã bị lột bỏ từ các lượt trước.
Đàm Huân nhắm mắt, mặt đỏ bừng không rõ vì rượu hay vì nhục nhã. Hắn cắn răng tháo khóa quần, trượt xuống, chỉ còn mỗi chiếc quần lót đen ôm sát... lộ rõ phần thân thể cường tráng và đường cong cơ bụng săn chắc.
Căn phòng rền vang tiếng hò reo.
Đàm Song Nghi không nói gì, cô chỉ lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi xoay người về phía Lục Tranh.
Lượt tiếp theo, vẫn là cô nắm tay Lục Tranh, hướng dẫn anh rút một miếng gỗ ở tầng đáy, miếng nguy hiểm nhất. Tay anh run rẩy, mắt đã lờ đờ nhưng dưới sự dẫn dắt nhẹ nhàng, miếng gỗ trượt ra nhẹ nhàng như thể được thần dẫn dắt.
Không một tiếng đổ. Không một lay động.
Không khí như đóng băng lần nữa. Đám người xung quanh im như thóc. Lục Tranh vô thức nhìn sang cô, ánh mắt rối bời và say đắm. Song Nghi vẫn im lặng, chỉ khẽ vuốt tóc anh ra sau tai, như vỗ về một đứa trẻ bị dọa đến sợ.
"Tới anh." Giọng cô trở lại với Đàm Huân, lần này mang theo sự giễu cợt lạnh lùng.
Hắn cứng đờ. Tay đưa ra, mắt khẽ nhắm lại. Dù cố mấy, hắn cũng không thể thắng nổi thần may mắn hay đúng hơn, thần trừng phạt mà em gái hắn đang sắm vai.
RẦM!
Đám con gái hét lên phấn khích, nhưng lần này, tiếng cười của họ nhỏ dần, bởi không ai dám thật sự bước đến giỡn với người đàn ông đang run rẩy kia.
Song Nghi vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Anh à..." Cô thong thả nói, như thể đang trò chuyện bình thường: "Có chơi thì có chịu, phải không?"
Đàm Huân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giọng hắn lạc đi: "Song Nghi... Anh xin lỗi... Anh sai rồi... Anh sẽ không... không động tới nó nữa đâu."
Giọng cười nhẹ của Đàm Song Nghi vang lên mượt như nhung, nhưng lạnh đến thấu xương: "Đêm nay, ai phục vụ được anh trai tôi chu đáo nhất, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh."
Lời vừa dứt, cả căn phòng như bị một luồng điện giật. Đám cô gái ăn mặc hở hang kia vốn e dè trước cô, giờ như được thả dây cương, ánh mắt sáng rực như dã thú được mở chuồng. Bọn họ lập tức quay sang nhìn Đàm Huân như thể hắn là con mồi béo bở nhất đêm nay.
"Khoan đã! Dừng lại!"
Đàm Huân hét lên, cố kéo chăn che phần dưới người. Nhưng đã quá muộn, những bàn tay tô móng đỏ chót đã lao đến, cười rú rít, cấu véo, giật mạnh, như muốn lột nốt chút tôn nghiêm cuối cùng trên người hắn.
"Không! Song Nghi! Cứu anh!" Hắn gào lên trong tuyệt vọng, ánh mắt cầu cứu không ngừng hướng về phía em gái mình.
Nhưng Đàm Song Nghi chẳng thèm ngoảnh lại. Cô nhẹ nhàng khoác áo cho Lục Tranh, anh vẫn ngồi thẫn thờ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mùi rượu vẫn vương quanh cổ áo anh, mái tóc hơi rối, nhưng ánh mắt anh lại nhìn cô như một điểm tựa bình yên giữa chốn hỗn loạn.
Cô cầm lấy chiếc vòng bạc trên bàn đặt lại vào tay anh, bàn tay dịu dàng khép những ngón tay anh lại: "Về thôi."
Sau đó cô đỡ anh đứng dậy, từng bước dìu anh rời khỏi căn phòng đầy tiếng rú, tiếng cười man dại và tiếng kêu cứu yếu ớt phía sau.
Cánh cửa phòng VIP từ từ khép lại sau lưng họ. Tiếng la hét của Đàm Huân vẫn vang vọng như một bản nhạc nền trào phúng cuối cùng.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro